Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống
Chương 87: Quân Nhân Văn Nghệ Giữa Các Vì Sao (1)
Edit: Min
Sau khi gọi món xong, Đào Nguyện cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó nhìn người ngồi đối diện, đột nhiên cười một tiếng.
“Cười cái gì?” Zorley đặt tách trà xuống hỏi.
“Chú Zorley, chú chắc chắn không nghĩ rằng đối tượng mà chú xem mắt lại là tôi, đúng không?” Đào Nguyện cười nói, "Trong lòng chú nhất định không muốn xem mắt tôi - đứa nhỏ trong ấn tượng của chú. Nhưng mẹ chú lại ép chú tới, chú cũng không còn cách nào khác. Tôi nói đúng không?”
Mặc dù Zorley chỉ lớn hơn nguyên chủ mười mấy tuổi, nhưng dựa theo vai vế thì nguyên chủ phải gọi hắn bằng chú.
Trong thế giới giữa các vì sao này, bởi vì tuổi thọ trung bình tương đối dài và con người sống tương đối lâu, nên việc kết hôn kém ba bốn mươi tuổi đều có, mà yêu đương và kết hôn kém mười mấy tuổi lại là chuyện quá phổ biến. Dù hai người có vai vế khác nhau nhưng không hề có quan hệ huyết thống, chỉ cần hợp tuổi thì chuyện yêu đương, cưới xin là điều bình thường.
Nhớ tới những lời mẹ ép buộc mình, Zorley không khỏi thở dài trong lòng, sau đó nói với Đào Nguyện: “Cậu cũng bị gia đình ép tới đây?”
“Đâu có, vừa nghe nói đối tượng xem mắt là chú thì tôi đồng ý ngay.” Đào Nguyện nói thẳng.
“Vì sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy chúng ta phù hợp?” Zorley khó hiểu nhìn Đào Nguyện.
“Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp.” Đào Nguyện nghiêm mặt nói, “Bằng không thì tại sao tôi lại tới xem mắt với chú chứ? Gia đình cũng đâu có ép tôi đến.”
“Tôi nhớ là có nghe anh trai cậu nói rằng cậu hình như đang hẹn hò, lẽ nào chia tay rồi?” Zorley không nhớ mình tình cờ nghe được anh trai của Đào Nguyện thuận miệng nói một câu như vậy khi nào, có điều anh trai của cậu cũng chỉ đoán mà thôi, không chắc lắm.
Đào Nguyện nói: “Chia tay cách đây mấy tháng rồi. Bạn trai cũ chê tôi không có tình thú nên đá tôi để chạy theo một người khác có tình thú hơn. Kết hôn rồi ly hôn đầy ra đấy, tôi chỉ hẹn hò thôi, tính cách không hợp thì chia tay là chuyện rất bình thường mà.”
Đào Nguyện mới xuyên đến đây chưa đầy một tháng nhưng nguyên chủ đã chia tay vào mấy tháng trước. Sau khi Đào Nguyện xuyên đến, mặc dù không nói rõ ràng với mẹ của nguyên chủ rằng mình thích Zorley, nhưng lại ngấm ngầm làm một số chuyện nhỏ, thế là hai người mẹ muốn ghép họ thành một đôi.
Mẹ của nguyên chủ đến hỏi Đào Nguyện có muốn đi xem mắt Zorley không, Đào Nguyện giả vờ do dự suy nghĩ một hai ngày rồi mới đồng ý. Ngay sau khi Đào Nguyện đồng ý, mẹ của Zorley mặc kệ hắn có chịu hay không, bà trực tiếp uy hiếp hắn rằng sẽ không cho phép hắn trở về căn cứ sớm nếu không đi xem mắt, vì vậy Zorley đành phải tới.
Đào Nguyện vẫn có hơi lo lắng hắn sẽ hỏi bạn trai cũ của mình là ai, nhưng may mà hắn không hỏi nên cậu đỡ phải tìm lý do để nói dối cho qua chuyện.
Sau khi người phục vụ dọn món ăn xong, Đào Nguyện nhìn Zorley nói: “Tôi biết chú nhất định không tự nguyện đến xem mắt, nhưng tôi nghe mẹ nói rằng chú không yêu đương nhiều năm rồi, dì Ruiya lúc này là quyết tâm muốn ép chú đi xem mắt. Dù tôi không tới thì cũng sẽ có những người khác tới xem mắt với chú thôi. Nếu hai chúng ta xem mắt không thành công, vậy thì những gì chú phải đối mặt kế tiếp là một ngày xem mắt ba lần.”
Zorley liếc nhìn ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Đào Nguyện nói: “Cho nên cậu đồng ý tới xem mắt với tôi là để đặc biệt xem trò cười của tôi sao?”
“Xem như là một trong những lý do đi. Chú biết đấy, cuộc sống không thể tránh khỏi sự nhàm chán, và nó luôn cần một chút niềm vui.” Đào Nguyện nói, “Nhưng còn một lý do khác, đó là tôi sẵn sàng giải cứu chú khỏi những bữa tiệc xem mắt ba lần một ngày. Chú có muốn thử không?”
“Giải cứu kiểu gì?” Zorley hỏi.
“Đương nhiên là yêu đương với tôi rồi.” Đào Nguyện nói như một lẽ tất nhiên, “Ngoài cách này, chú còn có thể nghĩ ra cách nào tốt hơn sao? Chúng ta làm một cuộc tình yêu thoả thuận nhé?”
“Tình yêu thoả thuận?” Zorley nói “Ý cậu là……, yêu đương giả?”
“Ý tôi là……, yêu đương thật.” Đào Nguyện hơi nghiêng người về trước, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Một khi con người ta nhàm chán thì sẽ khó tránh khỏi cô đơn, khi cô đơn thì sẽ muốn yêu. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chú là ứng cử viên tốt nhất, chi bằng chúng ta ở bên nhau đi, không vì mục đích kết hôn, cũng không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cho tình yêu thỏa thuận, chú thấy sao?”
“Nói cụ thể một chút.” Zorley nói.
“Như vậy mà vẫn chưa đủ cụ thể à? Chính là chú trở thành bạn trai thực sự của tôi và để tôi tận hưởng cảm giác được yêu, nhưng tôi không cần chú phải chịu trách nhiệm. Trong tương lai, nếu như tôi thích người khác hoặc là chú thích người khác thì chúng ta chia tay.”
“Cậu muốn tôi làm gì để cậu có thể tận hưởng cảm giác được yêu?” Zorley cảm thấy điều này nhất định phải hỏi cho rõ, bởi vì hắn là quân nhân, phần lớn thời gian đều ở trong căn cứ Sao Đế Quốc hoặc căn cứ biên giới, không thể thường xuyên cùng cậu chơi trò chơi tình ái như người thường được.
“Ừmm……,” Đào Nguyện ngẫm nghĩ rồi nói “Tôi biết quân nhân như chú không phải lúc nào cũng có thể ở bên tôi, cho nên tôi sẽ không yêu cầu chú ở bên tôi thường xuyên. Miễn là chú có thời gian, hãy gửi cho tôi ít nhất ba tin nhắn mỗi ngày và trò chuyện video với tôi ít nhất hai ba ngày một lần. Khi tôi nói người khác không tốt, chú phải đồng ý với tôi. Khi tôi không vui, chú phải dỗ dành tôi và quan tâm tôi từ tận đáy lòng.”
“Theo như những gì cậu nói nãy giờ thì tải một phần mềm trò chơi tình yêu không phải được rồi sao?” Zorley nói.
“Khác chứ, trò chơi tình yêu là ảo, yêu đương với mã chương trình đâu có thú vị bằng người thật.” Đào Nguyện nói, “Vả lại tôi còn có một số việc cần chú phải dạy cho tôi nữa.”
“Việc gì?” Zorley hỏi.
“Việc gì thì phải đợi chú đồng ý tình yêu thoả thuận rồi tôi mới có thể nói cho chú biết.” Đào Nguyện nhìn hắn nói, “Thế nào? Yêu cầu của tôi không có cao mà? Tôi sẽ giúp chú đánh yểm trợ với dì Ruiya, chú không cần phải đi xem mắt và còn có thể trở về căn cứ sớm nữa, chú chỉ cần bớt chút thời gian ứng phó với tôi là được rồi, vừa không cần phải thật sự chịu trách nhiệm với tôi, cũng không cần chung tình với tôi. Nếu chú có người mà mình thích thật lòng, chúng ta có thể chia tay ngay lập tức. Nhưng nếu như cả hai chúng ta đều cảm thấy rằng đối phương cũng không tệ, thì việc hẹn hò thật cũng không phải là không thể. Chú thấy sao nào?”
“Giới trẻ các cậu giờ đang thịnh hành chơi thế này à?” Đây là lần đầu tiên Zorley nghe nói có cách yêu như vậy.
“Đây là do tôi tự nghĩ ra. Tôi thấy yêu đương kiểu này rất thú vị mà, vừa có thể đáp ứng nhu cầu của đối phương lại không cần phải chịu trách nhiệm với đối phương. Dù có chia tay thì cũng là dễ hợp dễ tan, không cần trở mặt và chẳng có phản bội hay không phản bội. Không có tình yêu thoả thuận thực sự, chia tay rồi cũng sẽ không cảm thấy buồn, còn tốt hơn là đau khổ khi đang gắn bó keo sơn lại bị phản bội.” Đào Nguyện nói.
Zorley vậy mà lại cảm thấy cậu nói cũng có lý, chẳng qua những năm gần đây hắn quá lười yêu đương. Một là bởi vì những năm này là thời gian hắn muốn cố gắng thăng chức, cho nên hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến những việc này. Hai là bởi vì hắn cảm thấy đoạn tình yêu trước đó bắt đầu quá qua loa nên không có kết quả tốt, lần này hắn muốn thận trọng hơn và chắc chắn rằng mình thực sự đã thích người ta rồi mới bắt đầu mối quan hệ.
“Chú không cần vội vã trả lời tôi đâu, tôi không gấp.” Đào Nguyện nói, “Chú có thể vừa tiếp tục xem mắt vừa từ từ suy nghĩ.”
Đào Nguyện đã thả mồi câu rồi, chỉ chờ hắn cắn câu thôi. Đối với một mối tình thật dựa trên thoả thuận tình yêu, tuy Đào Nguyện đã nói rõ rằng hắn không cần phải đưa ra sự chân thành, nhưng cậu không tin hắn sẽ không động lòng thật trong suốt quá trình yêu.
Sau khi cả hai ăn xong, Đào Nguyện và Zorley cùng nhau về nhà hắn.
“Dì Ruiya.” Đào Nguyện gọi sau khi bước vào phòng khách.
Ruiya đang cắm hoa trong phòng khách, vừa nhìn thấy hai người bước vào, bà lập tức đứng dậy, cười nói: “Về sớm vậy? Sao không đi chơi thêm?”
Phu nhân Ruiya nắm tay Đào Nguyện đi đến sô pha ngồi xuống, "Zorley hiếm khi được nghỉ phép, để nó đi chơi với con mấy hôm. Con muốn đi đâu chơi thì cứ kêu nó dẫn con đi.”
“Không sao đâu ạ, để chú ấy có thời gian suy nghĩ trước đã.” Đào Nguyện cười nói, “Chờ chú ấy suy nghĩ kỹ rồi hẵng để chú ấy đi chơi với con mấy ngày. Bằng không, lỡ như chú ấy muốn trở thành bạn trai của người khác thì làm sao con có thể mời chú ấy đi chơi với con được.”
“Dù sao nó cũng độc thân, lại có rất nhiều thời gian. Dì bảo nó đi chơi với con, ai dám có ý kiến?” Ruiya nói với Đào Nguyện. “Chú Zorley của con tích cóp ngày nghỉ của mấy năm nên lần này có thể nghỉ ngơi tới hai tháng lận. Con muốn đi đâu chơi thì cứ báo với nó một tiếng để nó chở con đi.”
“Chú Zorley được nghỉ phép hai tháng ạ?” Đào Nguyện giả vờ ngạc nhiên nhìn Zorley rồi nói với Ruiya: “Nhưng tháng sau là con chính thức được phân công rồi, đến lúc đó sẽ không thể gặp mặt thường xuyên.”
“Đúng rồi, con sắp được phân công.” Phu nhân Ruiya hỏi: “Con biết mình được phân đến hạm đội nào không?”
“Vẫn chưa biết ạ, con phân đến hạm đội nào cũng được, vì vậy con không có nhờ gia đình đi hỏi thăm.” Đào Nguyện nói.
Ruiya nhanh chóng suy tư vài giây rồi nói: “Vậy con đến hạm đội Hùng Sư đi, có Zorley ở đó, để nó chăm sóc con và tránh cho có người ăn hiếp con.”
“Chỉ sợ đến lúc đó chú Zorley sẽ thấy con phiền phức, vẫn là thôi đi.” Đào Nguyện lấy lui làm tiến.
“Nó dám!” Phu nhân Ruiya trừng mắt nhìn Zorley vẫn im lặng nãy giờ. “Nếu nó dám nổi nóng với con thì con cứ nói với dì, dì dạy dỗ nó.”
Đàn ông nhà Zorley đều là những quan chức cấp cao trong quân đội. Vì bị thương khi còn trẻ nên cha hắn không còn dẫn quân nữa, nhưng ông vẫn giữ một vị trí quan trọng. Còn anh trai của hắn là phó hạm trưởng của hạm đội Hùng Sư. Mà bản thân Zorley lại là thiếu tướng và là đội trưởng của đội hành động đặc biệt.
Phu nhân Ruiya muốn Đào Nguyện được phân đến hạm đội Hùng Sư thì chỉ cần một câu nói mà thôi.
Nguyên chủ mà lần này Đào Nguyện xuyên qua là một giống cái xuất thân từ một gia đình quyền thế, cha y là một trong mười chủ tịch của quốc hội, và mấy người chú cũng là quan chức ở Sao Đế Quốc.
Hai gia tộc ở Sao Đế Quốc đều có gia thế hiển hách, hơn nữa một văn một võ, có thể nói là rất môn đăng hộ đối. Ngoài ra, Ruiya và Isa - mẹ của nguyên chủ là bạn tốt nhiều năm, Ruiya nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nguyên chủ là người thích hợp nhất với Zorley, vì vậy rất hy vọng nguyên chủ có thể gả đến nhà bọn họ.
Đào Nguyện trò chuyện với Ruiya một hồi rồi mới đứng dậy đi về nhà.
Sau khi phu nhân Ruiya và Zorley tiễn Đào Nguyện lên xe, nhìn chiếc xe chạy xa mới xoay người quay trở lại phòng khách.
“Hồi nãy mẹ nghe ra ý của Roche, rằng nó đã đồng ý kết giao với con rồi, nhưng con còn muốn suy nghĩ à?” Sau khi ngồi xuống, Ruiya nhìn hắn hỏi. “Roche người ta vừa trẻ vừa đẹp, lại còn đa tài đa nghệ, thằng bé là hoàn toàn dựa vào chính mình thi đậu Quân nhân Văn nghệ. Gia thế, nhân phẩm, tướng mạo và tính cách của nó đều không hề có khuyết điểm. Người ta đã đồng ý rồi, con còn muốn suy nghĩ cái gì nữa?”
Nguyên chủ quả thực như phu nhân Ruiya nói, rất tốt về mọi mặt, đặc biệt là khuôn mặt cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp. Nhưng thật ra Zorley cũng không hề kém cạnh, cao ráo, đẹp trai, là nam thần trong mắt bao người. Hơn nữa, khả năng dẫn binh đánh trận của hắn rất mạnh, là một thiên tài quân sự, cấp trên đều rất xem trọng hắn.
Tuy nhiên, chỉ có người làm mẹ là phu nhân Ruiya mới có thể chê con trai của mình, nếu người khác dám chê bai Zorley thì bà nhất định sẽ không vui, ngay cả cha của Zorley cũng không được.
“Mẹ, mẹ vô lý quá rồi đó. Con không hề bị bệnh hay bị thương, sao mẹ lại bảo anh hai cho con nghỉ hai tháng chứ?” Zorley không trả lời câu hỏi của mẹ mình, vừa rồi Đào Nguyện không nói gì nhiều với hắn, hắn cứ tưởng mình nhiều nhất chỉ nghỉ hơn một tháng thôi, nhưng không ngờ lại là hai tháng.
“Kỳ nghỉ này là thời gian mà con nên nghỉ đấy. Số ngày nghỉ của con mấy năm nay cộng dồn lại ít nhất cũng hơn nửa năm rồi, giờ nghỉ ngơi hai tháng thì làm sao? Mà bởi vì là đây là kỳ nghỉ hợp lý nên anh hai con mới cho con nghỉ.” Phu nhân Ruiya nhìn hắn nói. “Nếu như con không muốn nghỉ dài như vậy thì cũng được thôi, không phải mẹ đã nói điều kiện với con rồi à?”
Thấy hắn không nói lời nào, bà xụ mặt nói: “Mẹ không ép con phải kết hôn ngay, nhưng ít nhất con cũng nên nói chuyện yêu đương đi chứ? Bao nhiêu năm trời, nhiều người tuổi thích hợp muốn theo đuổi con như vậy, nhưng con chẳng ưng ai cả. Người khác sẽ nghĩ rằng thân thể của con có vấn đề đó.”
“Không yêu đương là thân thể có vấn đề hả? Đây là logic gì vậy?” Zorley nói, “Con không yêu đương là bởi vì chưa gặp được người mình thích. Chờ khi nào gặp được thì con tự nhiên sẽ yêu thôi. Mẹ cứng rắn ép con đi xem mắt với cả đống người, để con yêu người mà mình không thích thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Vậy yêu đương với người mà con thích thì sẽ có kết quả tốt à?” Ruiya nhìn hắn nói, “Tình cảm cũng cần hòa hợp và vun đắp, con cứ đóng chặt cánh cửa trái tim mình thì ai mà vào được? Sau khi chia tay với Dean, mẹ có ép con lần nào trong ngần ấy năm chưa? Mẹ cảm thấy Roche thật sự phù hợp với con cho nên mới không muốn con bỏ lỡ cơ hội này. Nếu con đồng ý hẹn hò thử với Roche, sau này không cần đi xem mắt nữa.”
“Mẹ nhắc đến Dean làm chi?” Zorley bất đắc dĩ nói, “Con đã quên có một người như vậy lâu rồi.”
“Quên?” Ruiya cười nhạo nói, “Nếu như con thật sự đã quên nó thì tại sao mấy năm nay lại không chịu yêu đương?”
“Đã nói là vì mấy năm nay con bận quá, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến việc khác. Lòng con đã sớm không có cậu ấy rồi, sao có thể chỉ vì cậu ấy mà không yêu chứ?” Zorley cảm thấy dù có lý cũng không thể giải thích rõ.
“Mẹ mặc kệ vì sao con không yêu đương, dù sao từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ không cho con trở về căn cứ, ai khuyên cũng vô dụng.” Ruiya nói với thái độ kiên quyết. “Roche là một đứa tốt, nếu không phải con là con của mẹ thì còn lâu mẹ mới cho thằng bé hẹn hò với cục đá không hiểu phong tình như con.”
Đây là lời thật lòng của phu nhân Ruiya, bà thương nguyên chủ như con ruột của mình cho nên hy vọng y có thể gả đến nhà mình, vậy thì y sẽ thật sự trở thành con của bà rồi.
“Có điều mẹ cũng sẽ không ép con hẹn hò với thằng bé. Nếu con cảm thấy nó không phù hợp, mẹ sẽ đi nói rõ ràng với mẹ của nó, không cần vì con mà phá vỡ mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta.” Ruiya nói, “Trong khoảng thời gian này, mẹ đã chọn được rất nhiều thích hợp cho con, con cứ đi xem mắt từng người một đi, nhìn trúng sớm chừng nào thì con có thể trở về căn cứ sớm chừng nấy.”
Sau khi gọi món xong, Đào Nguyện cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó nhìn người ngồi đối diện, đột nhiên cười một tiếng.
“Cười cái gì?” Zorley đặt tách trà xuống hỏi.
“Chú Zorley, chú chắc chắn không nghĩ rằng đối tượng mà chú xem mắt lại là tôi, đúng không?” Đào Nguyện cười nói, "Trong lòng chú nhất định không muốn xem mắt tôi - đứa nhỏ trong ấn tượng của chú. Nhưng mẹ chú lại ép chú tới, chú cũng không còn cách nào khác. Tôi nói đúng không?”
Mặc dù Zorley chỉ lớn hơn nguyên chủ mười mấy tuổi, nhưng dựa theo vai vế thì nguyên chủ phải gọi hắn bằng chú.
Trong thế giới giữa các vì sao này, bởi vì tuổi thọ trung bình tương đối dài và con người sống tương đối lâu, nên việc kết hôn kém ba bốn mươi tuổi đều có, mà yêu đương và kết hôn kém mười mấy tuổi lại là chuyện quá phổ biến. Dù hai người có vai vế khác nhau nhưng không hề có quan hệ huyết thống, chỉ cần hợp tuổi thì chuyện yêu đương, cưới xin là điều bình thường.
Nhớ tới những lời mẹ ép buộc mình, Zorley không khỏi thở dài trong lòng, sau đó nói với Đào Nguyện: “Cậu cũng bị gia đình ép tới đây?”
“Đâu có, vừa nghe nói đối tượng xem mắt là chú thì tôi đồng ý ngay.” Đào Nguyện nói thẳng.
“Vì sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy chúng ta phù hợp?” Zorley khó hiểu nhìn Đào Nguyện.
“Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp.” Đào Nguyện nghiêm mặt nói, “Bằng không thì tại sao tôi lại tới xem mắt với chú chứ? Gia đình cũng đâu có ép tôi đến.”
“Tôi nhớ là có nghe anh trai cậu nói rằng cậu hình như đang hẹn hò, lẽ nào chia tay rồi?” Zorley không nhớ mình tình cờ nghe được anh trai của Đào Nguyện thuận miệng nói một câu như vậy khi nào, có điều anh trai của cậu cũng chỉ đoán mà thôi, không chắc lắm.
Đào Nguyện nói: “Chia tay cách đây mấy tháng rồi. Bạn trai cũ chê tôi không có tình thú nên đá tôi để chạy theo một người khác có tình thú hơn. Kết hôn rồi ly hôn đầy ra đấy, tôi chỉ hẹn hò thôi, tính cách không hợp thì chia tay là chuyện rất bình thường mà.”
Đào Nguyện mới xuyên đến đây chưa đầy một tháng nhưng nguyên chủ đã chia tay vào mấy tháng trước. Sau khi Đào Nguyện xuyên đến, mặc dù không nói rõ ràng với mẹ của nguyên chủ rằng mình thích Zorley, nhưng lại ngấm ngầm làm một số chuyện nhỏ, thế là hai người mẹ muốn ghép họ thành một đôi.
Mẹ của nguyên chủ đến hỏi Đào Nguyện có muốn đi xem mắt Zorley không, Đào Nguyện giả vờ do dự suy nghĩ một hai ngày rồi mới đồng ý. Ngay sau khi Đào Nguyện đồng ý, mẹ của Zorley mặc kệ hắn có chịu hay không, bà trực tiếp uy hiếp hắn rằng sẽ không cho phép hắn trở về căn cứ sớm nếu không đi xem mắt, vì vậy Zorley đành phải tới.
Đào Nguyện vẫn có hơi lo lắng hắn sẽ hỏi bạn trai cũ của mình là ai, nhưng may mà hắn không hỏi nên cậu đỡ phải tìm lý do để nói dối cho qua chuyện.
Sau khi người phục vụ dọn món ăn xong, Đào Nguyện nhìn Zorley nói: “Tôi biết chú nhất định không tự nguyện đến xem mắt, nhưng tôi nghe mẹ nói rằng chú không yêu đương nhiều năm rồi, dì Ruiya lúc này là quyết tâm muốn ép chú đi xem mắt. Dù tôi không tới thì cũng sẽ có những người khác tới xem mắt với chú thôi. Nếu hai chúng ta xem mắt không thành công, vậy thì những gì chú phải đối mặt kế tiếp là một ngày xem mắt ba lần.”
Zorley liếc nhìn ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Đào Nguyện nói: “Cho nên cậu đồng ý tới xem mắt với tôi là để đặc biệt xem trò cười của tôi sao?”
“Xem như là một trong những lý do đi. Chú biết đấy, cuộc sống không thể tránh khỏi sự nhàm chán, và nó luôn cần một chút niềm vui.” Đào Nguyện nói, “Nhưng còn một lý do khác, đó là tôi sẵn sàng giải cứu chú khỏi những bữa tiệc xem mắt ba lần một ngày. Chú có muốn thử không?”
“Giải cứu kiểu gì?” Zorley hỏi.
“Đương nhiên là yêu đương với tôi rồi.” Đào Nguyện nói như một lẽ tất nhiên, “Ngoài cách này, chú còn có thể nghĩ ra cách nào tốt hơn sao? Chúng ta làm một cuộc tình yêu thoả thuận nhé?”
“Tình yêu thoả thuận?” Zorley nói “Ý cậu là……, yêu đương giả?”
“Ý tôi là……, yêu đương thật.” Đào Nguyện hơi nghiêng người về trước, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Một khi con người ta nhàm chán thì sẽ khó tránh khỏi cô đơn, khi cô đơn thì sẽ muốn yêu. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chú là ứng cử viên tốt nhất, chi bằng chúng ta ở bên nhau đi, không vì mục đích kết hôn, cũng không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cho tình yêu thỏa thuận, chú thấy sao?”
“Nói cụ thể một chút.” Zorley nói.
“Như vậy mà vẫn chưa đủ cụ thể à? Chính là chú trở thành bạn trai thực sự của tôi và để tôi tận hưởng cảm giác được yêu, nhưng tôi không cần chú phải chịu trách nhiệm. Trong tương lai, nếu như tôi thích người khác hoặc là chú thích người khác thì chúng ta chia tay.”
“Cậu muốn tôi làm gì để cậu có thể tận hưởng cảm giác được yêu?” Zorley cảm thấy điều này nhất định phải hỏi cho rõ, bởi vì hắn là quân nhân, phần lớn thời gian đều ở trong căn cứ Sao Đế Quốc hoặc căn cứ biên giới, không thể thường xuyên cùng cậu chơi trò chơi tình ái như người thường được.
“Ừmm……,” Đào Nguyện ngẫm nghĩ rồi nói “Tôi biết quân nhân như chú không phải lúc nào cũng có thể ở bên tôi, cho nên tôi sẽ không yêu cầu chú ở bên tôi thường xuyên. Miễn là chú có thời gian, hãy gửi cho tôi ít nhất ba tin nhắn mỗi ngày và trò chuyện video với tôi ít nhất hai ba ngày một lần. Khi tôi nói người khác không tốt, chú phải đồng ý với tôi. Khi tôi không vui, chú phải dỗ dành tôi và quan tâm tôi từ tận đáy lòng.”
“Theo như những gì cậu nói nãy giờ thì tải một phần mềm trò chơi tình yêu không phải được rồi sao?” Zorley nói.
“Khác chứ, trò chơi tình yêu là ảo, yêu đương với mã chương trình đâu có thú vị bằng người thật.” Đào Nguyện nói, “Vả lại tôi còn có một số việc cần chú phải dạy cho tôi nữa.”
“Việc gì?” Zorley hỏi.
“Việc gì thì phải đợi chú đồng ý tình yêu thoả thuận rồi tôi mới có thể nói cho chú biết.” Đào Nguyện nhìn hắn nói, “Thế nào? Yêu cầu của tôi không có cao mà? Tôi sẽ giúp chú đánh yểm trợ với dì Ruiya, chú không cần phải đi xem mắt và còn có thể trở về căn cứ sớm nữa, chú chỉ cần bớt chút thời gian ứng phó với tôi là được rồi, vừa không cần phải thật sự chịu trách nhiệm với tôi, cũng không cần chung tình với tôi. Nếu chú có người mà mình thích thật lòng, chúng ta có thể chia tay ngay lập tức. Nhưng nếu như cả hai chúng ta đều cảm thấy rằng đối phương cũng không tệ, thì việc hẹn hò thật cũng không phải là không thể. Chú thấy sao nào?”
“Giới trẻ các cậu giờ đang thịnh hành chơi thế này à?” Đây là lần đầu tiên Zorley nghe nói có cách yêu như vậy.
“Đây là do tôi tự nghĩ ra. Tôi thấy yêu đương kiểu này rất thú vị mà, vừa có thể đáp ứng nhu cầu của đối phương lại không cần phải chịu trách nhiệm với đối phương. Dù có chia tay thì cũng là dễ hợp dễ tan, không cần trở mặt và chẳng có phản bội hay không phản bội. Không có tình yêu thoả thuận thực sự, chia tay rồi cũng sẽ không cảm thấy buồn, còn tốt hơn là đau khổ khi đang gắn bó keo sơn lại bị phản bội.” Đào Nguyện nói.
Zorley vậy mà lại cảm thấy cậu nói cũng có lý, chẳng qua những năm gần đây hắn quá lười yêu đương. Một là bởi vì những năm này là thời gian hắn muốn cố gắng thăng chức, cho nên hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến những việc này. Hai là bởi vì hắn cảm thấy đoạn tình yêu trước đó bắt đầu quá qua loa nên không có kết quả tốt, lần này hắn muốn thận trọng hơn và chắc chắn rằng mình thực sự đã thích người ta rồi mới bắt đầu mối quan hệ.
“Chú không cần vội vã trả lời tôi đâu, tôi không gấp.” Đào Nguyện nói, “Chú có thể vừa tiếp tục xem mắt vừa từ từ suy nghĩ.”
Đào Nguyện đã thả mồi câu rồi, chỉ chờ hắn cắn câu thôi. Đối với một mối tình thật dựa trên thoả thuận tình yêu, tuy Đào Nguyện đã nói rõ rằng hắn không cần phải đưa ra sự chân thành, nhưng cậu không tin hắn sẽ không động lòng thật trong suốt quá trình yêu.
Sau khi cả hai ăn xong, Đào Nguyện và Zorley cùng nhau về nhà hắn.
“Dì Ruiya.” Đào Nguyện gọi sau khi bước vào phòng khách.
Ruiya đang cắm hoa trong phòng khách, vừa nhìn thấy hai người bước vào, bà lập tức đứng dậy, cười nói: “Về sớm vậy? Sao không đi chơi thêm?”
Phu nhân Ruiya nắm tay Đào Nguyện đi đến sô pha ngồi xuống, "Zorley hiếm khi được nghỉ phép, để nó đi chơi với con mấy hôm. Con muốn đi đâu chơi thì cứ kêu nó dẫn con đi.”
“Không sao đâu ạ, để chú ấy có thời gian suy nghĩ trước đã.” Đào Nguyện cười nói, “Chờ chú ấy suy nghĩ kỹ rồi hẵng để chú ấy đi chơi với con mấy ngày. Bằng không, lỡ như chú ấy muốn trở thành bạn trai của người khác thì làm sao con có thể mời chú ấy đi chơi với con được.”
“Dù sao nó cũng độc thân, lại có rất nhiều thời gian. Dì bảo nó đi chơi với con, ai dám có ý kiến?” Ruiya nói với Đào Nguyện. “Chú Zorley của con tích cóp ngày nghỉ của mấy năm nên lần này có thể nghỉ ngơi tới hai tháng lận. Con muốn đi đâu chơi thì cứ báo với nó một tiếng để nó chở con đi.”
“Chú Zorley được nghỉ phép hai tháng ạ?” Đào Nguyện giả vờ ngạc nhiên nhìn Zorley rồi nói với Ruiya: “Nhưng tháng sau là con chính thức được phân công rồi, đến lúc đó sẽ không thể gặp mặt thường xuyên.”
“Đúng rồi, con sắp được phân công.” Phu nhân Ruiya hỏi: “Con biết mình được phân đến hạm đội nào không?”
“Vẫn chưa biết ạ, con phân đến hạm đội nào cũng được, vì vậy con không có nhờ gia đình đi hỏi thăm.” Đào Nguyện nói.
Ruiya nhanh chóng suy tư vài giây rồi nói: “Vậy con đến hạm đội Hùng Sư đi, có Zorley ở đó, để nó chăm sóc con và tránh cho có người ăn hiếp con.”
“Chỉ sợ đến lúc đó chú Zorley sẽ thấy con phiền phức, vẫn là thôi đi.” Đào Nguyện lấy lui làm tiến.
“Nó dám!” Phu nhân Ruiya trừng mắt nhìn Zorley vẫn im lặng nãy giờ. “Nếu nó dám nổi nóng với con thì con cứ nói với dì, dì dạy dỗ nó.”
Đàn ông nhà Zorley đều là những quan chức cấp cao trong quân đội. Vì bị thương khi còn trẻ nên cha hắn không còn dẫn quân nữa, nhưng ông vẫn giữ một vị trí quan trọng. Còn anh trai của hắn là phó hạm trưởng của hạm đội Hùng Sư. Mà bản thân Zorley lại là thiếu tướng và là đội trưởng của đội hành động đặc biệt.
Phu nhân Ruiya muốn Đào Nguyện được phân đến hạm đội Hùng Sư thì chỉ cần một câu nói mà thôi.
Nguyên chủ mà lần này Đào Nguyện xuyên qua là một giống cái xuất thân từ một gia đình quyền thế, cha y là một trong mười chủ tịch của quốc hội, và mấy người chú cũng là quan chức ở Sao Đế Quốc.
Hai gia tộc ở Sao Đế Quốc đều có gia thế hiển hách, hơn nữa một văn một võ, có thể nói là rất môn đăng hộ đối. Ngoài ra, Ruiya và Isa - mẹ của nguyên chủ là bạn tốt nhiều năm, Ruiya nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nguyên chủ là người thích hợp nhất với Zorley, vì vậy rất hy vọng nguyên chủ có thể gả đến nhà bọn họ.
Đào Nguyện trò chuyện với Ruiya một hồi rồi mới đứng dậy đi về nhà.
Sau khi phu nhân Ruiya và Zorley tiễn Đào Nguyện lên xe, nhìn chiếc xe chạy xa mới xoay người quay trở lại phòng khách.
“Hồi nãy mẹ nghe ra ý của Roche, rằng nó đã đồng ý kết giao với con rồi, nhưng con còn muốn suy nghĩ à?” Sau khi ngồi xuống, Ruiya nhìn hắn hỏi. “Roche người ta vừa trẻ vừa đẹp, lại còn đa tài đa nghệ, thằng bé là hoàn toàn dựa vào chính mình thi đậu Quân nhân Văn nghệ. Gia thế, nhân phẩm, tướng mạo và tính cách của nó đều không hề có khuyết điểm. Người ta đã đồng ý rồi, con còn muốn suy nghĩ cái gì nữa?”
Nguyên chủ quả thực như phu nhân Ruiya nói, rất tốt về mọi mặt, đặc biệt là khuôn mặt cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp. Nhưng thật ra Zorley cũng không hề kém cạnh, cao ráo, đẹp trai, là nam thần trong mắt bao người. Hơn nữa, khả năng dẫn binh đánh trận của hắn rất mạnh, là một thiên tài quân sự, cấp trên đều rất xem trọng hắn.
Tuy nhiên, chỉ có người làm mẹ là phu nhân Ruiya mới có thể chê con trai của mình, nếu người khác dám chê bai Zorley thì bà nhất định sẽ không vui, ngay cả cha của Zorley cũng không được.
“Mẹ, mẹ vô lý quá rồi đó. Con không hề bị bệnh hay bị thương, sao mẹ lại bảo anh hai cho con nghỉ hai tháng chứ?” Zorley không trả lời câu hỏi của mẹ mình, vừa rồi Đào Nguyện không nói gì nhiều với hắn, hắn cứ tưởng mình nhiều nhất chỉ nghỉ hơn một tháng thôi, nhưng không ngờ lại là hai tháng.
“Kỳ nghỉ này là thời gian mà con nên nghỉ đấy. Số ngày nghỉ của con mấy năm nay cộng dồn lại ít nhất cũng hơn nửa năm rồi, giờ nghỉ ngơi hai tháng thì làm sao? Mà bởi vì là đây là kỳ nghỉ hợp lý nên anh hai con mới cho con nghỉ.” Phu nhân Ruiya nhìn hắn nói. “Nếu như con không muốn nghỉ dài như vậy thì cũng được thôi, không phải mẹ đã nói điều kiện với con rồi à?”
Thấy hắn không nói lời nào, bà xụ mặt nói: “Mẹ không ép con phải kết hôn ngay, nhưng ít nhất con cũng nên nói chuyện yêu đương đi chứ? Bao nhiêu năm trời, nhiều người tuổi thích hợp muốn theo đuổi con như vậy, nhưng con chẳng ưng ai cả. Người khác sẽ nghĩ rằng thân thể của con có vấn đề đó.”
“Không yêu đương là thân thể có vấn đề hả? Đây là logic gì vậy?” Zorley nói, “Con không yêu đương là bởi vì chưa gặp được người mình thích. Chờ khi nào gặp được thì con tự nhiên sẽ yêu thôi. Mẹ cứng rắn ép con đi xem mắt với cả đống người, để con yêu người mà mình không thích thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Vậy yêu đương với người mà con thích thì sẽ có kết quả tốt à?” Ruiya nhìn hắn nói, “Tình cảm cũng cần hòa hợp và vun đắp, con cứ đóng chặt cánh cửa trái tim mình thì ai mà vào được? Sau khi chia tay với Dean, mẹ có ép con lần nào trong ngần ấy năm chưa? Mẹ cảm thấy Roche thật sự phù hợp với con cho nên mới không muốn con bỏ lỡ cơ hội này. Nếu con đồng ý hẹn hò thử với Roche, sau này không cần đi xem mắt nữa.”
“Mẹ nhắc đến Dean làm chi?” Zorley bất đắc dĩ nói, “Con đã quên có một người như vậy lâu rồi.”
“Quên?” Ruiya cười nhạo nói, “Nếu như con thật sự đã quên nó thì tại sao mấy năm nay lại không chịu yêu đương?”
“Đã nói là vì mấy năm nay con bận quá, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến việc khác. Lòng con đã sớm không có cậu ấy rồi, sao có thể chỉ vì cậu ấy mà không yêu chứ?” Zorley cảm thấy dù có lý cũng không thể giải thích rõ.
“Mẹ mặc kệ vì sao con không yêu đương, dù sao từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ không cho con trở về căn cứ, ai khuyên cũng vô dụng.” Ruiya nói với thái độ kiên quyết. “Roche là một đứa tốt, nếu không phải con là con của mẹ thì còn lâu mẹ mới cho thằng bé hẹn hò với cục đá không hiểu phong tình như con.”
Đây là lời thật lòng của phu nhân Ruiya, bà thương nguyên chủ như con ruột của mình cho nên hy vọng y có thể gả đến nhà mình, vậy thì y sẽ thật sự trở thành con của bà rồi.
“Có điều mẹ cũng sẽ không ép con hẹn hò với thằng bé. Nếu con cảm thấy nó không phù hợp, mẹ sẽ đi nói rõ ràng với mẹ của nó, không cần vì con mà phá vỡ mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta.” Ruiya nói, “Trong khoảng thời gian này, mẹ đã chọn được rất nhiều thích hợp cho con, con cứ đi xem mắt từng người một đi, nhìn trúng sớm chừng nào thì con có thể trở về căn cứ sớm chừng nấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất