Chương 30
Không gian phòng riêng rất lớn, mà cũng rất nhỏ.
Mùi hương của Phong Thích lan toả choáng ngợp, thêm cả nhiệt độ cơ thể cực cao của đối phương và sự đụng chạm tuỳ tiện cùng với ánh mắt trần trụi giội lên khắp người y.
Đây không phải là cảm giác không thoái mái, không ghét Phong Thích chạm vào. Nhưng mà loại dục vọng mang theo mục đích rõ ràng này gần như khiến y rơi vào tâm trạng tự căm ghét.
Rất nhiều hồi ức tồi tệ, ngay lúc này cứ vậy mà kéo ập vào y.
Đèn chùm pha lê treo trên trần nhà chiếu rõ dáng vẻ của Quý Trung Hàn.
Y giờ phút này có bao nhiêu ý loạn tình mê đều phô bày rõ ràng.
Ký ức cùng hiện thực đan xen hết lần này đến lần khác, ngay cả bản thân y cũng sắp đồng ý với câu nói kia của Phong Thích, y quả thực giống một kỹ nữ.
Quý Trung Hàn dùng hai tay bị trói che lại nơi bị Phong Thích liếm qua, ngữ khí yếu ớt, giọng nói run rẩy: "Tại sao cậu không chịu buông tha cho tôi?"
Phong Thích hít một hơi, mọi động tác đều dừng lại.
Nhưng chẳng được bao lâu Phong Thích lại đè lên, ngón tay hắn chạm vào mí mắt của Quý Trung Hàn, xác nhận nơi đó không ướt, giọng nói mang chút chế nhạo: "Sao vậy, vừa nãy cậu không phải còn rất thích sao? Sau khi phát hiện là tôi rồi thì không còn cảm giác nữa à?"
"Thì ra cậu thích bị người lạ chạm vào hơn sao?"
Những lời buộc tội, hết câu này đến câu khác rơi lên người Quý Trung Hàn một cách vô lý.
Theo ý của Phong Thích, hắn thực sự cho rằng y là một kẻ tuỳ tiện phóng đãng, sẵn sàng chấp nhận sự quấy rối của người lạ sao?
Quý Trung Hàn lau mạnh đi ướt át Phong Thích để lại trên bụng mình: "Tuỳ cậu nói sao cũng được, Hứa Vi nhất định sẽ tới tìm tôi, cậu cũng không muốn ầm ĩ quá khó coi thì..."
"Thì sao nào!" Phong Thích ngắt lời y.
Hắn tóm lấy bàn tay đang lau của Quý Trung Hàn, mạnh đến nỗi Quý Trung Hàn cảm thấy xương ngón tay đau đớn.
"Bị tôi chạm vào rất ghê tởm, bị tôi hôn rất muốn ói, phải không?"
"Quý Trung Hàn à, tôi cũng cảm thấy chúng ta như vậy rất khó coi."
Phong Thích thì thầm, tay hắn đặt lên bụng dưới của Quý Trung Hàn, chầm chậm xoa: "Tốt hơn hết là để cho họ thấy, Quý Trung Hàn cậu đây thích đàn ông..."
Hắn không thể nói hết, bởi vì Quý Trung Hàn nâng gối tàn nhẫn thúc vào bụng hắn.
Lần gặp mặt này Quý Trung Hàn không nôn nữa, thay vào đó là Phong Thích.
Quý Trung Hàn thừa dịp Phong Thích nôn khan, đá hắn ra. Tất cả sức lực mất đi, đều đang trở về theo adrenaline do tức giận tạo ra.
Giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ.
Quý Trung Hàn nhìn thật kỹ và thấy tay Phong Thích đè lên những mảnh vỡ trên sàn, máu tuôn ra.
Phản ứng dây chuyền do cú đá của y là ly nước trên bàn bị va lăn xuống rồi Phong Thích bị thương.
Quý Trung Hàn đứng cứng đờ tại chỗ, y muốn đi, nhưng không muốn bỏ đi như vậy.
Cho đến cùng, lương tâm không cho phép y gây ra cục diện này, không thể bỏ mặc được, vì vậy Quý Trung Hàn nói: "Cậu cởi trói tay cho tôi, tôi đi gọi người đến cho cậu."
Phong Thích đưa tay lên, tùy ý vẫy hai cái.
Giống như hắn không cảm thấy đau, cũng chả buồn để ý bàn tay đang chảy đầy máu kia. Có điều sắc đỏ do say rượu trên mặt đã biến mất.
Đôi mắt sâu của Phong Thích nhìn chằm chằm Quý Trung Hàn: "Gọi ai đến đây? Hứa Vi mà cậu luôn miệng nhắc đến à?"
"Cô ta si tình cậu ghê nhỉ, biết rõ cậu đối với phụ nữ không "được"mà vẫn nhất vãng tình thâm."
(Cụm này xuất hiện trong tiểu thuyết của Kim Dung như thế này:
"Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm, hận bất tri sở chung, nhất tiếu nhi mẫn......"
Tình không biết bắt nguồn nơi nào, trong khoảnh khắc đã thành đậm sâu, hận không biết sẽ về nơi đâu, vừa cười đã tan đi mất..... – Trích bản dịch của Trầm Yên)
Quý Trung Hàn không muốn ở đây nghe Phong Thích nói nhăng nói cuội, suy đoán ác ý về tình bạn giữa y và Hứa Vi, y định đi thẳng ra ngoài.
Về chuyện người khác nghĩ sao về bộ dạng của y lúc này, y không thể quản được nhiều như vậy.
Quý Trung Hàn bước nhanh ra khỏi phòng, vận may cực tốt, y gặp một nhân viên phục vụ.
Đối phương mặc dù kinh ngạc về dáng vẻ này của y, nhưng cũng rất hiểu chuyện mà không để lộ ra biểu hiện kì lạ nào.
Thậm chí sau khi nghe Quý Trung Hàn nói là đùa giỡn với bạn nên mới bị trói thế này, còn gật đầu: "Ngài chờ một chút ạ, cái này trói hơi chật, hay là tôi đi tìm cho anh cái kéo nha?"
Quý Trung Hàn vừa định nói đồng ý, phía sau đã truyền đến một tiếng "không cần".
Là Phong Thích.
Quý Trung Hàn muốn bảo nhân viên phục vụ đừng để ý tới người này, đây là một tên thần kinh đang lên cơn thôi, liền nghe nhân viên phục vụ kinh hãi nói: "Tiên sinh, trên tay anh toàn là máu kìa, anh bị thương ạ?"
Phong Thích phớt lờ người phục vụ, móc từ trong túi ra một cái dao gấp, giơ tay cắt sợi dây trên cổ tay Quý Trung Hàn.
Xử lý xong, Phong Thích ngước mắt, thấy Quý Trung Hàn nhìn con dao trong tay hắn bằng một ánh mắt kì quái.
Đuôi lông mày Phong Thích khẽ nhướng: "Sao thế, tiện tay mang theo dao mở quà, bộ lạ lắm sao?"
Hai chữ mở quà, thực sự có ý tứ riêng, Quý Trung Hàn cau mày, lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Lúc này hành lang vang lên tiếng giày cao gót chạy đến, kèm theo một giọng đàn ông khác nói: "Em chậm một chút." Hứa Vi rốt cục cũng đuổi đến hiện trường, tìm thấy Quý Trung Hàn mà cô đã làm mất từ nãy giờ.
Hứa Vi nhìn thoáng qua bàn tay đầy máu và con dao trong tay Phong Thích, lập tức kinh ngạc kêu lên, hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã xuống đất, cô cho là Phong Thích vì yêu sinh hận mà làm Quý Trung Hàn bị thương.
Cảnh Hà chậm chạp theo sau, vừa vặn ôm lấy Hứa Vi đang nhũn chân.
Đợi sau khi gã thấy rõ tình huống trước mặt, không khỏi cau mày nói: "Rio! Sắp ghi hình chương trình rồi, sao cậu có thể làm bị thương tay mình hả!"
Hứa Vi từ trong sự mắng mỏ này, lấy lại chút tỉnh tảo, hoá ra là Rio bị thương?! Quá tốt rồi, chỉ cần không phải Trung Hàn nhà cô là tốt rồi.
Cô đứng thẳng người, đẩy Cảnh Hà ra, chạy tới chỗ Quý Trung Hàn, quét mắt nhìn Quý Trung Hàn từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận người không sao, mới vỗ mạnh vai Quý Trung Hàn: "Cậu làm tôi sợ muốn chết! Cậu đi ra ngoài có biết mang điện thoại di động không hả! Còn cần tôi mua sợi dây rồi treo điện thoại trên cổ cậu à!"
Còn chưa vỗ được cái thứ hai, một bàn tay đẫm máu đã duỗi ra chặn lòng bàn tay của Hứa Vi.
Hứa Vi nhanh chóng ngừng động tác, ôm tay lùi về sau.
Phong Thích rất không kiên nhẫn nói: "Mấy người muốn ve vãn nhau, làm phiền đổi đến nơi không người mà làm."
Hứa Vi chớp mắt, ve vãn cái gì? Rio đang nói xàm gì vậy?
Lúc này, Quý Trung Hàn kéo vai Hứa Vi, nghiêng người chặn tay của Phong Thích, như thể y lo vết thương của Phong Thích sẽ doạ Hứa Vi sợ.
"Biết rồi, lần sau bất kể là tình huống nào, tôi đều sẽ mang theo điện thoại." Quý Trung Hàn nghiêm túc hứa.
Nói xong, y kéo Hứa Vi đi ra ngoài.
Cảnh Hà nhìn Quý Trung Hàn cùng Hứa Vi rời đi, gã đuổi nhân viên phục vụ đi, lấy điện thoại ra liên lạc với bác sĩ tư nhân xong, mới đi đến bên cạnh Phong Thích: "Đừng nhìn."
Phong Thích đưa tay lên, nói với Cảnh Hà: "Đáng sợ lắm hả?"
Cảnh Hà liếc nhìn: "Khá là đẫm máu."
Phong Thích "À" lên một tiếng, để tay xuống, tùy ý mà lau lên quần áo.
Hoàn toàn không tiếc bộ quần áo giá cao chót vót, cứ thế mà bị nhuốm máu.
Cảnh Hà dẫn dắt Phong Thích nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái đã biết động tác này của Phong Thích có ý nghĩa gì.
Chỉ cần lau một chút là sẽ không đáng sợ như vậy nữa, phải không?
Có lẽ Phong Thích cũng nhận ra động tác này của mình ngu ngốc đến mức nào, hắn ngừng lại, nở nụ cười tự giễu: "Hoá ra khi ghét một người thì ngay cả máu của người đó, nhìn đến cũng cảm thấy bẩn."
_
Chương sau khá dài nên tui sẽ chia làm hai phần nha.
Mùi hương của Phong Thích lan toả choáng ngợp, thêm cả nhiệt độ cơ thể cực cao của đối phương và sự đụng chạm tuỳ tiện cùng với ánh mắt trần trụi giội lên khắp người y.
Đây không phải là cảm giác không thoái mái, không ghét Phong Thích chạm vào. Nhưng mà loại dục vọng mang theo mục đích rõ ràng này gần như khiến y rơi vào tâm trạng tự căm ghét.
Rất nhiều hồi ức tồi tệ, ngay lúc này cứ vậy mà kéo ập vào y.
Đèn chùm pha lê treo trên trần nhà chiếu rõ dáng vẻ của Quý Trung Hàn.
Y giờ phút này có bao nhiêu ý loạn tình mê đều phô bày rõ ràng.
Ký ức cùng hiện thực đan xen hết lần này đến lần khác, ngay cả bản thân y cũng sắp đồng ý với câu nói kia của Phong Thích, y quả thực giống một kỹ nữ.
Quý Trung Hàn dùng hai tay bị trói che lại nơi bị Phong Thích liếm qua, ngữ khí yếu ớt, giọng nói run rẩy: "Tại sao cậu không chịu buông tha cho tôi?"
Phong Thích hít một hơi, mọi động tác đều dừng lại.
Nhưng chẳng được bao lâu Phong Thích lại đè lên, ngón tay hắn chạm vào mí mắt của Quý Trung Hàn, xác nhận nơi đó không ướt, giọng nói mang chút chế nhạo: "Sao vậy, vừa nãy cậu không phải còn rất thích sao? Sau khi phát hiện là tôi rồi thì không còn cảm giác nữa à?"
"Thì ra cậu thích bị người lạ chạm vào hơn sao?"
Những lời buộc tội, hết câu này đến câu khác rơi lên người Quý Trung Hàn một cách vô lý.
Theo ý của Phong Thích, hắn thực sự cho rằng y là một kẻ tuỳ tiện phóng đãng, sẵn sàng chấp nhận sự quấy rối của người lạ sao?
Quý Trung Hàn lau mạnh đi ướt át Phong Thích để lại trên bụng mình: "Tuỳ cậu nói sao cũng được, Hứa Vi nhất định sẽ tới tìm tôi, cậu cũng không muốn ầm ĩ quá khó coi thì..."
"Thì sao nào!" Phong Thích ngắt lời y.
Hắn tóm lấy bàn tay đang lau của Quý Trung Hàn, mạnh đến nỗi Quý Trung Hàn cảm thấy xương ngón tay đau đớn.
"Bị tôi chạm vào rất ghê tởm, bị tôi hôn rất muốn ói, phải không?"
"Quý Trung Hàn à, tôi cũng cảm thấy chúng ta như vậy rất khó coi."
Phong Thích thì thầm, tay hắn đặt lên bụng dưới của Quý Trung Hàn, chầm chậm xoa: "Tốt hơn hết là để cho họ thấy, Quý Trung Hàn cậu đây thích đàn ông..."
Hắn không thể nói hết, bởi vì Quý Trung Hàn nâng gối tàn nhẫn thúc vào bụng hắn.
Lần gặp mặt này Quý Trung Hàn không nôn nữa, thay vào đó là Phong Thích.
Quý Trung Hàn thừa dịp Phong Thích nôn khan, đá hắn ra. Tất cả sức lực mất đi, đều đang trở về theo adrenaline do tức giận tạo ra.
Giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ.
Quý Trung Hàn nhìn thật kỹ và thấy tay Phong Thích đè lên những mảnh vỡ trên sàn, máu tuôn ra.
Phản ứng dây chuyền do cú đá của y là ly nước trên bàn bị va lăn xuống rồi Phong Thích bị thương.
Quý Trung Hàn đứng cứng đờ tại chỗ, y muốn đi, nhưng không muốn bỏ đi như vậy.
Cho đến cùng, lương tâm không cho phép y gây ra cục diện này, không thể bỏ mặc được, vì vậy Quý Trung Hàn nói: "Cậu cởi trói tay cho tôi, tôi đi gọi người đến cho cậu."
Phong Thích đưa tay lên, tùy ý vẫy hai cái.
Giống như hắn không cảm thấy đau, cũng chả buồn để ý bàn tay đang chảy đầy máu kia. Có điều sắc đỏ do say rượu trên mặt đã biến mất.
Đôi mắt sâu của Phong Thích nhìn chằm chằm Quý Trung Hàn: "Gọi ai đến đây? Hứa Vi mà cậu luôn miệng nhắc đến à?"
"Cô ta si tình cậu ghê nhỉ, biết rõ cậu đối với phụ nữ không "được"mà vẫn nhất vãng tình thâm."
(Cụm này xuất hiện trong tiểu thuyết của Kim Dung như thế này:
"Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm, hận bất tri sở chung, nhất tiếu nhi mẫn......"
Tình không biết bắt nguồn nơi nào, trong khoảnh khắc đã thành đậm sâu, hận không biết sẽ về nơi đâu, vừa cười đã tan đi mất..... – Trích bản dịch của Trầm Yên)
Quý Trung Hàn không muốn ở đây nghe Phong Thích nói nhăng nói cuội, suy đoán ác ý về tình bạn giữa y và Hứa Vi, y định đi thẳng ra ngoài.
Về chuyện người khác nghĩ sao về bộ dạng của y lúc này, y không thể quản được nhiều như vậy.
Quý Trung Hàn bước nhanh ra khỏi phòng, vận may cực tốt, y gặp một nhân viên phục vụ.
Đối phương mặc dù kinh ngạc về dáng vẻ này của y, nhưng cũng rất hiểu chuyện mà không để lộ ra biểu hiện kì lạ nào.
Thậm chí sau khi nghe Quý Trung Hàn nói là đùa giỡn với bạn nên mới bị trói thế này, còn gật đầu: "Ngài chờ một chút ạ, cái này trói hơi chật, hay là tôi đi tìm cho anh cái kéo nha?"
Quý Trung Hàn vừa định nói đồng ý, phía sau đã truyền đến một tiếng "không cần".
Là Phong Thích.
Quý Trung Hàn muốn bảo nhân viên phục vụ đừng để ý tới người này, đây là một tên thần kinh đang lên cơn thôi, liền nghe nhân viên phục vụ kinh hãi nói: "Tiên sinh, trên tay anh toàn là máu kìa, anh bị thương ạ?"
Phong Thích phớt lờ người phục vụ, móc từ trong túi ra một cái dao gấp, giơ tay cắt sợi dây trên cổ tay Quý Trung Hàn.
Xử lý xong, Phong Thích ngước mắt, thấy Quý Trung Hàn nhìn con dao trong tay hắn bằng một ánh mắt kì quái.
Đuôi lông mày Phong Thích khẽ nhướng: "Sao thế, tiện tay mang theo dao mở quà, bộ lạ lắm sao?"
Hai chữ mở quà, thực sự có ý tứ riêng, Quý Trung Hàn cau mày, lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Lúc này hành lang vang lên tiếng giày cao gót chạy đến, kèm theo một giọng đàn ông khác nói: "Em chậm một chút." Hứa Vi rốt cục cũng đuổi đến hiện trường, tìm thấy Quý Trung Hàn mà cô đã làm mất từ nãy giờ.
Hứa Vi nhìn thoáng qua bàn tay đầy máu và con dao trong tay Phong Thích, lập tức kinh ngạc kêu lên, hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã xuống đất, cô cho là Phong Thích vì yêu sinh hận mà làm Quý Trung Hàn bị thương.
Cảnh Hà chậm chạp theo sau, vừa vặn ôm lấy Hứa Vi đang nhũn chân.
Đợi sau khi gã thấy rõ tình huống trước mặt, không khỏi cau mày nói: "Rio! Sắp ghi hình chương trình rồi, sao cậu có thể làm bị thương tay mình hả!"
Hứa Vi từ trong sự mắng mỏ này, lấy lại chút tỉnh tảo, hoá ra là Rio bị thương?! Quá tốt rồi, chỉ cần không phải Trung Hàn nhà cô là tốt rồi.
Cô đứng thẳng người, đẩy Cảnh Hà ra, chạy tới chỗ Quý Trung Hàn, quét mắt nhìn Quý Trung Hàn từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận người không sao, mới vỗ mạnh vai Quý Trung Hàn: "Cậu làm tôi sợ muốn chết! Cậu đi ra ngoài có biết mang điện thoại di động không hả! Còn cần tôi mua sợi dây rồi treo điện thoại trên cổ cậu à!"
Còn chưa vỗ được cái thứ hai, một bàn tay đẫm máu đã duỗi ra chặn lòng bàn tay của Hứa Vi.
Hứa Vi nhanh chóng ngừng động tác, ôm tay lùi về sau.
Phong Thích rất không kiên nhẫn nói: "Mấy người muốn ve vãn nhau, làm phiền đổi đến nơi không người mà làm."
Hứa Vi chớp mắt, ve vãn cái gì? Rio đang nói xàm gì vậy?
Lúc này, Quý Trung Hàn kéo vai Hứa Vi, nghiêng người chặn tay của Phong Thích, như thể y lo vết thương của Phong Thích sẽ doạ Hứa Vi sợ.
"Biết rồi, lần sau bất kể là tình huống nào, tôi đều sẽ mang theo điện thoại." Quý Trung Hàn nghiêm túc hứa.
Nói xong, y kéo Hứa Vi đi ra ngoài.
Cảnh Hà nhìn Quý Trung Hàn cùng Hứa Vi rời đi, gã đuổi nhân viên phục vụ đi, lấy điện thoại ra liên lạc với bác sĩ tư nhân xong, mới đi đến bên cạnh Phong Thích: "Đừng nhìn."
Phong Thích đưa tay lên, nói với Cảnh Hà: "Đáng sợ lắm hả?"
Cảnh Hà liếc nhìn: "Khá là đẫm máu."
Phong Thích "À" lên một tiếng, để tay xuống, tùy ý mà lau lên quần áo.
Hoàn toàn không tiếc bộ quần áo giá cao chót vót, cứ thế mà bị nhuốm máu.
Cảnh Hà dẫn dắt Phong Thích nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái đã biết động tác này của Phong Thích có ý nghĩa gì.
Chỉ cần lau một chút là sẽ không đáng sợ như vậy nữa, phải không?
Có lẽ Phong Thích cũng nhận ra động tác này của mình ngu ngốc đến mức nào, hắn ngừng lại, nở nụ cười tự giễu: "Hoá ra khi ghét một người thì ngay cả máu của người đó, nhìn đến cũng cảm thấy bẩn."
_
Chương sau khá dài nên tui sẽ chia làm hai phần nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất