Chương 47
Hạ Chiêu và Dịch Thời cứ vậy chạy luôn về nhà, làm Lâm Bội Linh thấy mà hết cả hồn. Dì đẩy Hạ Chiêu bảo cậu mau đi tắm nước nóng, không quên dặn dò Dịch Thời đang đi lên tầng nhớ vặn vòi nước nóng lên xíu.
Dịch Thời tắm xong bỏ quần áo ướt mèm vào máy giặt, đang lau thảm sơ sơ thì chuông cửa reo.
Vừa mở cửa thì Hạ Chiêu đã nhét luôn một bát gì đó vào tay cậu ấy:
– “Tớ không vào đâu. Mẹ tớ nấu canh gừng bảo tớ mang lên trông cậu uống hết trong một hơi đó.”
Hạ Chiêu vừa tắm rồi sấy tóc xong, đang mặc pajamas. Mái tóc cậu ấy xõa tung, đôi má trắng mịn còn vương hơi ẩm đo đỏ, cứ như có màn hơi nước mỏng lượn lờ xung quanh cậu ấy vậy.
Dịch Thời bưng canh gừng uống một hớp, nhíu mày.
“Cay lắm nhỉ? Có cay cũng phải uống hết.” – Hạ Chiêu giục có phần hả hê – “Nhanh lên nhanh lên nào.”
Dịch Thời vẫn nhíu mày, thế là ngửa cổ mà uống luôn cực kỳ dứt khoát, uống như bình thường uống nước suối vậy.
“Ấy đừng, nóng lắm, cẩn thận xíu.” – Hạ Chiêu vội ngăn lại.
Dịch Thời ngưng lại một lúc, sau đó hớp từng hớp, chẳng mấy mà cả bát hết veo.
“Giỏi quá!”- Hạ Chiêu lấy bát trong tay cậu ấy về, đặt cục kẹo vào lòng bàn tay cậu ấy – “Nè cho cậu đó, cậu sợ cay tới vậy mà. Vào trong súc miệng đi.”
Dịch Thời ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cục kẹo trong tay vừa nhìn người trước mặt.
Hạ Chiêu cười như đứa nhóc khoái chí, mắt cong cong như mặt hồ trong veo lấp lánh ánh nước.
Dịch Thời chợt nhớ cách đây không lâu mình đọc được câu thơ của Lý Bạch, tuy cậu chưa thuộc được hết cả bài nhưng cậu còn nhớ trong bài thơ tả người thiếu niên xinh đẹp ngắm hoa bên đường mà gây chấn động cả vùng Lạc Dương. Mặc dù ở đây cũng không có hoa nhưng tựa hồ trong khoảnh khắc ấy cậu hiểu ý “chấn động cả vùng Lạc Dương” rồi.
Nụ cười của Hạ Chiêu ngay tại lúc này có hơi khác so với mọi khi, nhưng khó mà nói khác ở đâu.
“Còn ngơ ra đó làm gì? Cay quá đơ luôn rồi hả? Tớ đi ha! Pái pai!” Hạ Chiêu đi tới đầu cầu thang, lại không kìm được quay lại nhìn Dịch Thời còn đang đứng ở cửa một cái.
Tuy không biết vì sao, nhưng cậu nhạy cảm nhận ra bầu không khí đã thay đổi trong một thoáng chốc. Rõ ràng là mình muốn nói thêm đôi lời, trong mơ hồ lại có một sự hoảng hốt.
Chờ cho tới khi Hạ Chiêu bước xuống vài bậc thang xuống lầu, và có tiếng đóng cửa vang lên rõ ràng, Dịch Thời mới khép cửa lại.
Dịch Thời bóc vỏ kẹo ra, cục kẹo nho nhỏ ngậm vào vừa ngọt vừa the mát, là kẹo bạc hà.“Ôi, mẹ có nhờ Tiểu Dương mang canh gừng lên rồi mà? Con mới tắm nước nóng xong còn chạy ra ngoài phơi gió nữa.” Lâm Bội Linh treo quần áo ngoài ban công đi vào trong, vừa lúc thấy Hạ Chiêu cầm bát vào cửa.
“Tại ảnh cứ giành đó chứ.” Trương Giang Dương đùn đẩy trách nhiệm trước đã.
“Không có phơi gió đâu ạ, có lên tầng trên thôi mà.” Hạ Chiêu nói.
Hạ Chiêu đi ngang qua trước mặt Trương Giang Dương đang nằm ì ra sô pha chơi game, cầm bát bỏ vào bồn rửa chén. Trương Giang Dương nhìn về phía cậu ấy:
– “Anh này, em thấy anh dạo này có vẻ vui vui hen.”
“Ể? Có hả?” – Hạ Chiêu thuận miệng hỏi – “Chứ anh có lúc nào không vui sao?”
“Có chứ, nó khác. Dạo này dòm mặt anh sáng bừng luôn.” Trương Giang Dương nói.
Hạ Chiêu nghĩ nghĩ:
– “Có khi nào đây là sức mạnh của tri thức trong truyền thuyết không. Tri thức thay đổi vận mệnh, tri thức bồi dưỡng tâm hồn chúng ta?”
Trương Giang Dương cất ra tiếng ọe.
Lâm Bội Linh cười nói:
– “Thôi nào, đừng cãi nữa. Hôm nay mau đi ngủ đi, nhớ đắp chăn kỹ đừng để bị cảm đó.”
Hạ Chiêu:
– “Con biết rồi ạ. Sức khỏe con tốt mà, không dễ bị cảm vậy đâu.”
Trương Giang Dương:
– “Đừng có nói trước chứ, nó lạ lắm. Lần trước em cũng nói thế xong bệnh vật như núi lở luôn”
Hạ Chiêu:
– “Chú mới ốm vật như núi lở ấy.”
Hạ Chiêu đánh răng nhìn vào gương, vẫn hết sức đẹp trai phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như vậy.
Xem ra thời gian này ngủ trễ dậy sớm, chong đèn đọc sách đêm khuya mà cái mặt đẹp trai này cũng không bị phờ phạc tiều tụy tí nào luôn. Nhìn cặp mắt đẹp đều này xem, mắt sáng lấp lánh, như có cả biển sao trong đôi mắt đẹp luôn cơ, sắc xuân đầu mùa tươi sáng.
Hạ Chiêu tự giật mình trong gương, bỗng ý thức được Trương Giang Dương nói “mặt sáng bừng” là như nào. Giống như sông núi sau trận mưa xuân, với những chồi non bung nở.
Không biết Lâm Bội Linh đang xem phim truyện gì, trên TV đang luôn mồm nói, Hạ Chiêu chỉ nghe một câu rõ ràng:
– “Bồ là bồ thiếu nữ hoài xuân đó.”
Hạ Chiêu bước ra từ phòng tắm, dài giọng:
– “Meeeẹ! Con muốn đi ngủ! Bật nhỏ TV xíu ạ!”
“Ừ ừ ừ.” Lâm Bội Linh đáp.
“Chà ngủ thiệt không dợ? Chốc nữa đừng có để em thấy anh online hơ.” Trương Giang Dương tiếp lời.
Hạ Chiêu chả buồn để ý cậu ấy, vào phòng mình luôn.
Quả thật là cậu có một sự bức rức nhẹ khó tả, nằm trên giường không nhúc nhích. Chẳng mấy chốc đã ngủ.
Ai ngờ, tới hôm sau là hết dậy nữa.
Cái mồm quạ đen của Trương Giang Dương nói trúng rồi, cậu bị cảm và còn sốt.
Sốt tới tận 38.8℃, đầu óc nóng như nồi cháo vậy.
Không biết đây là lần thứ mấy Lâm Bội Linh đẩy cửa phòng cậu nữa, Hạ Chiêu thều thào:
– “Mẹ ơi, xin mẹ đó. Mau đi ra đi ạ, mẹ cũng đừng có vào đây lỡ bị lây bệnh con thì biết làm sao. Mẹ phải lo cho em bé trong bụng trước cái đã.”
Lâm Bội Linh mang thai sợ bị lây, không dám lại quá gần nên chỉ đứng trông cậu qua cánh cửa, đầy mặt lo lắng sốt sắng:
– “Đợi chú Trương con xong giờ trưa này rồi dẫn con đi bệnh viện ha con.”
“Không cần đâu ạ, con uống thuốc xong ngủ tiếp. Mẹ mau đi ra đi.” Hạ Chiêu nhắm mắt lại.
Hạ Chiêu bị chóng mặt tới nỗi không biết trời trăng gì, cảm thấy có bóng dáng ai đó qua lại và một bàn tay lành lạnh đặt lên trán cậu.
Hạ Chiêu bắt lấy cái tay theo phản xạ:
– “Mẹ à, con đã nói rồi mà. Mẹ đi ra ngoài đi, không phải lo cho con đâu.”
Cái tay này to và dày hơn tay Lâm Bội Linh.
Không phải Lâm Bội Linh.
Hạ Chiêu he hé mắt, đập vào mắt cậu lại là Dịch Thời.
“Cậu gọi tôi là gì cơ?” Dịch Thời nói rất khẽ khàng, như mang theo chút dịu dàng khó nhận ra.
Ơ đờ mờ.
Cậu đã ra như vầy rồi mà cái tên này nói cái mèo gì vậy?
Dịu dàng gì chứ, toàn là ảo giác thôi.
Hạ Chiêu buông tay cậu ấy ra:
– “Ốm rồi.”
“Bị ốm thấy sao?” Dịch Thời hỏi.
Hạ Chiêu thoáng nhìn sang Lâm Bội Linh lại hé cửa thành cái khe. Đúng ra là cậu nên nói là mình không sao hết, thấy tàm tạm, nhưng cậu chỉ nhắm mắt, nói khàn khàn:
– “Tớ thấy không ổn, đau đầu, đau cổ, đau họng, đau lưng, chả có chỗ nào là không đau hết.”
Hạ Chiêu vốn tưởng sau đó Dịch Thời chêm cho câu đáng đời, rồi tiếp cho đôi câu giễu cợt tối qua cứ một hai kéo mình đi dầm mưa, nhưng rồi Dịch Thời không có mà chỉ thấp giọng nói:
– “Đi bệnh viện.”
“Không,” Hạ Chiêu rụt rụt vào chăn, vừa mở mắt thì trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Lâm Bội Linh đứng ngoài khe cửa – “Cơ mà cho tớ sang nhà mấy hôm được không? Mẹ tớ chẳng chịu nghe tớ gì hết, lung tung beng quá.”
Lâm Bội Linh bị phê bình vô tội khựng ra mấy giây, sau đó do dự nhìn về phía Dịch Thời:
– “Ơ? Qua nhà Tiểu Dịch hở? Như thế sao mà được con?”
Dịch Thời lại chẳng hề do dự gật gật đầu:
– “Được.”
Hạ Chiêu nói gió chính là mưa, rề rà quấn chăn ngồi dậy, tựa vào tường chỉ này kia:
– “Áo khoác của tớ trong tủ, cái màu đen ấy.”
Dịch Thời nghe yêu cầu thì mở tủ đồ rồi lấy áo khoác nhung mỏng màu đen trong đó xuống.
“Đưa qua đây cho tớ đi.” Hạ Chiêu lười biếng nói.
Dịch Thời lập tức đưa cái áo khoác đen tới trước mặt cậu.
Hạ Chiêu còn đang mặc pajamas, bỏ chăn ra khoác luôn cái áo khoác rộng thùng thình vào. Có lẽ là vì còn đang sốt nóng đầu nên mặc rất là chậm, khóa kéo thôi cũng mất cả chục giây, kéo sát tới gần cằm. Rất nhiều lần bàn tay rũ bên hông của Dịch Thời giật giật như muốn giúp cậu ấy, nhưng rồi lại thôi.
Hạ Chiêu xuống giường thấy càng choáng hơn, ổn định lại mấy giây mới đứng vững lại được, nhưng cậu vẫn qua lại nhìn nhìn tấm chăn trên giường mình:
– “Lấy chăn tớ theo luôn đi, chăn này vừa nhẹ vừa êm.”
Dù gì thì giường trong phòng Dịch Thời là giường lớn, có mỗi đứa đắp riêng một chăn cũng không sao hết.
Dịch Thời gấp tấm chăn xốp trên giường Hạ Chiêu sơ sơ rồi gác trên khuỷu tay, cái tay còn lại đỡ đỡ Hạ Chiêu:
– “Đứng có vững được không?”
“Đứng không vững,” – Hạ Chiêu nói – “Cậu phải đỡ tớ đó.”
Dịch Thời:
– “Được.”
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Hạ Chiêu nói gì Dịch Thời làm đó, không một lời thừa thãi. Thậm chí cậu làm xong còn đứng yên đó như đợi yêu cầu tiếp theo của Hạ Chiêu.
Lâm Bội Linh nhìn con mình bảo Dịch Thời làm này làm kia chẳng chút khách sáo, nhiều lần muốn nói gì đó lắm nhưng dường như Dịch Thời không hề thấy nó không ổn, dì thấy mình không nên nhiều lời thì hơn.
Huống chi dì rất hiểu con trai mình, Hạ Chiêu không phải kiểu con nít hay gây rắc rối cho người khác. Thời gian này ngày nào nó cũng chạy sang chỗ Dịch Thời hết, hai đứa nó phải thân nhau lắm mới sẽ như thế thôi.
Nhưng Lâm Bội Linh vẫn hơi ngại ngùng:
– “Xin lỗi cháu nhé Tiểu Dịch à, làm phiền cháu chăm sóc Tiểu Chiêu…”
Đúng ra đây là việc mà dì làm mẹ phải làm, kết quả là lại để một đứa trẻ tầm tuổi Hạ Chiêu phải lo giúp.
“Không sao đâu, dì.” Dịch Thời lễ phép đáp một câu, nhìn chằm chằm xuống dưới chân Hạ Chiêu, như sợ cậu ấy bất cẩn vấp ngã.
“Mẹ ơi, bao giờ con hết cảm lại về nhà, để mấy ngày này tụi con báo tin cho mấy đứa bạn qua mạng. Có gì mẹ cứ kêu Trương Giang Dương làm chân chạy nhé, tuyệt đối không được gặp con. Được chứ ạ?” – Hạ Chiêu vừa đi vừa nói.
Lâm Bội Linh vừa bất đắc dĩ vừa đáp một cách chiều chuộng:
– “Biết rồi biết rồi.”
Hai đứa nhóc này trông thì tuổi tác tương đương nhau thế mà thật sự là tính tình lại một trời một vực.
Dịch Thời với Hạ Chiêu vừa đi được một lúc thì chuông cửa lại vang lên. Lâm Bội Linh ra mở cửa, là Dịch Thời.
Dịch Thời nói một cách lễ phép:
– “Dì ạ, Hạ Chiêu bảo con sang lấy mấy đồ.”
“À à, vào đi con.” Lâm Bội Linh tránh sang bên.
Không có Hạ Chiêu ở đây, cậu trai trẻ cao ráo lại ít nói có phần câu nệ rõ rệt. Vào phòng Hạ Chiêu lấy cục sạc với điện thoại, khi ra tới phòng khách thì nhìn Lâm Bội Linh với vẻ muốn nói lại thôi.
Lâm Bội Linh ôn hòa cười cười, chủ động lên tiếng:
– “Dì cũng có hơi ngại, làm phiền con quá. Tiểu Chiêu thật sự rất may mắn mới có một người bạn như con đó, cũng cảm ơn con luôn quan tâm đến Tiểu Chiêu như vậy. Nếu có gì cần dì giúp thì con cứ nói ha con.”
Dịch Thời dừng lại một lúc, như có hơi khó có thể nói ra được ngay, nhưng vẫn hỏi:
– “Chăm người sốt như thế nào ạ?”
Lâm Bội Linh hơi ngạc nhiên, dì không ngờ Dịch Thời ngần ngừ lúc lâu như vậy là do muốn hỏi chuyện này.
Dì là một người theo cảm tính, nghĩ cậu nhóc cao ráo trước mặt mình này đã chăm sóc con mình tận tâm đến thế thì lập tức thấy có chút cảm động, ánh mắt nhìn Dịch Thời trong vô thức thêm phần trìu mến.
Dì nghĩ ngợi, ôn tồn:
– “Dặn nó uống thuốc đúng giờ, cứ cách 6 – 8 tiếng thì uống. Uống nhiều nước vào này, đo thân nhiệt nữa, vả cả phải ăn gì đó nửa tiếng. A đúng rồi, nếu như vẫn không hết sốt thì phải chườm hạ sốt.”
Nhất thời Lâm Bội Linh cũng không chắc phải làm như thế nào, kể rất lẻ tẻ, nhớ gì thì nói đó. Nhưng Dịch Thời vẫn lắng nghe một cách kỹ lưỡng, như thể dì nói cái gì cũng phải ghi chú lại rồi nghiêm túc mà học theo.
Dịch Thời cầm điện thoại Hạ Chiêu vào phòng. Cậu ấy trùm chăn rúc tới tận góc giường, co mình thành một cục, nghe có tiếng thì uể oải trở mình, đối diện với Dịch Thời:
– “Thì ra mới có giữa trưa thôi à.”
“Ừ, 13: 45.” Dịch Thời đặt điện thoại cậu ấy lên bàn cạnh đầu giường.
“Tớ cứ tưởng là tối không chứ, sao mới giữa trưa mà cậu đã về nhà rồi? Về thăm tớ hả?” – Hạ Chiêu nói nghe đặc giọng mũi, có hơi khàn nữa, cậu ấy có nói cái gì cũng mang âm cuối đáng thương hết.
“Thầy Chu bảo tôi về xem có phải cậu giả ốm không.” Dịch Thời nói.
“Xạo ke.” Hạ Chiêu che nửa mặt trong chăn, chỉ chừa lại mỗi đôi mắt nửa nhắm.
Dịch Thời không nói gì, nhìn một lúc thì không kìm được đưa tay kéo chăn che trên mặt Hạ Chiêu xuống cằm cậu ấy.
“Vậy có phải cậu sắp quay lại lớp không?” Hạ Chiêu lại hỏi.
Dịch Thời thuận miệng đáp:
– “Không.”
Cậu xoay người ra khỏi phòng, tới khi quay lại thì có cầm theo một ly nước.
Hạ Chiêu nhìn Dịch Thời đặt ly nước lên bàn, hỏi tiếp:
– “Sao cậu không quay lại lớp?”
“Xin nghỉ rồi.” Dịch Thời ngồi ở mép giường, tính kéo cậu ấy lên nhưng lại thôi – “Ngồi dậy uống nước đi, dì nói cậu vào uống nhiều nước vào.”
Câu trước cậu nói nghe rất đều đều, nhưng tới câu sau gọi Hạ Chiêu uống nước thì rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức như đang dỗ dành vậy.
“Sao lại xin nghỉ?” Hạ Chiêu không nhúc nhích.
“Bị cảm.” Dịch Thời tiếp tục dỗ – “Uống nửa ly nước được không? Dì nói 4 tiếng trước cậu đã uống thuốc hạ sốt ra mồ hôi, phải uống nhiều nước.”
“Cậu bị cảm khi nào?” Hạ Chiêu như không hề nghe thấy mấy câu về việc uống nước, chỉ quan tâm đến vấn đề mình muốn hỏi.
“Cậu uống nước rồi hẵng hỏi tôi.” Dịch Thời hơi bất đắc dĩ gõ gõ ly nước.
“Ồ, thế tớ uống nước xong muốn hỏi cái gì cũng được, hỏi gì cậu cũng đáp sao?” Hạ Chiêu mở đôi mắt nheo nheo nặng trịch suốt.
Dịch Thời đứng hình một lúc, cầm lấy cái ly thủy tinh trên bàn:
– “Ừ, cậu uống đã.”
Cuối cùng thì Hạ Chiêu cũng ngồi dậy, uống hết non nửa ly nước ấm ngay trên tay Dịch Thời. Cậu không nằm xuống ngay, nhìn Dịch Thời:
– “Tớ hỏi nhé?”
“Cậu hỏi đi.” – Bàn tay ngón thon dài của Dịch Thời để trên ly thủy tinh hơi nhúc nhích trong vô thức, vừa như mong đợi vừa như không muốn Hạ Chiêu sẽ hỏi ra vấn đề cậu không muốn trả lời.
“Tuy bây giờ cậu ở lại nhưng cậu tính bao giờ quay về?” Hạ Chiêu hỏi.
Ý cậu nói quay về tức là chỉ Dịch Thời về lại bờ bên kia Thái Bình Dương và sống luôn ở đó. Cậu nghĩ Dịch Thời chắc phải biết cậu đang hỏi cái gì mà.
“Không biết.” – Dịch Thời có vẻ như là đã thở phào nhẹ nhõm một hơi khi nghe cậu ấy hỏi, ngừng lại vài giây, Dịch Thời mới thốt ra một câu. Thấy Hạ Chiêu không nói gì mới tiếp – “Tùy tình hình, không nhất thiết phải về.”
Cũng không nhất định sẽ ở lại.
Hạ Chiêu cứ theo vấn đề này mãi một cách kỳ lạ, cậu hỏi tiếp:
– “Tình huống ra sao thì cậu về mà như thế nào thì cậu ở lại?”
Hạ Chiêu bị ốm tùy tính hơn hẳn mọi khi, cứ nhìn Dịch Thời chăm chăm, có một sự hằm hằm cậu PHẢI trả lời mới chịu. Chẳng hề giống cậu ấy bình thường luôn nhường nhịn người khác nữa cả.
Có lẽ, đây là một mặt khác cậu ấy đã luôn che giấu chỉ giữ với bố mẹ mình.
Dịch Thời cũng không thấy có gì không tốt, thậm chí có chút hưởng thụ.
Cậu nói một cách chậm rãi:
– “Khi không có ai ở đây mong tôi ở lại nữa, đó là lúc tôi phải đi.”
Dịch Thời nói nghe như bản dịch từ tiếng nước ngoài vậy, vừa hơi tối nghĩa vừa sường sượng thiếu mạch lạc.
Hạ Chiêu đang lờ đờ nhanh chóng quay sang, chớp chớp mắt:
– “Cái gì vậy, thế tức là cậu sẽ không đi nữa nếu như tớ luôn hy vọng cậu ở lại sao?”
“Ừ.” Không biết qua bao lâu, Dịch Thời cất tiếng đáp.
Hạ Chiêu vẫn khép mắt, đắp chăn dựa tường. Không biết có nghe thấy câu trả lời ấy của Dịch Thời hay không hay chỉ là tình cờ, vừa nằm hình như đã ngủ mất rồi, không nói nữa.
Dịch Thời tắm xong bỏ quần áo ướt mèm vào máy giặt, đang lau thảm sơ sơ thì chuông cửa reo.
Vừa mở cửa thì Hạ Chiêu đã nhét luôn một bát gì đó vào tay cậu ấy:
– “Tớ không vào đâu. Mẹ tớ nấu canh gừng bảo tớ mang lên trông cậu uống hết trong một hơi đó.”
Hạ Chiêu vừa tắm rồi sấy tóc xong, đang mặc pajamas. Mái tóc cậu ấy xõa tung, đôi má trắng mịn còn vương hơi ẩm đo đỏ, cứ như có màn hơi nước mỏng lượn lờ xung quanh cậu ấy vậy.
Dịch Thời bưng canh gừng uống một hớp, nhíu mày.
“Cay lắm nhỉ? Có cay cũng phải uống hết.” – Hạ Chiêu giục có phần hả hê – “Nhanh lên nhanh lên nào.”
Dịch Thời vẫn nhíu mày, thế là ngửa cổ mà uống luôn cực kỳ dứt khoát, uống như bình thường uống nước suối vậy.
“Ấy đừng, nóng lắm, cẩn thận xíu.” – Hạ Chiêu vội ngăn lại.
Dịch Thời ngưng lại một lúc, sau đó hớp từng hớp, chẳng mấy mà cả bát hết veo.
“Giỏi quá!”- Hạ Chiêu lấy bát trong tay cậu ấy về, đặt cục kẹo vào lòng bàn tay cậu ấy – “Nè cho cậu đó, cậu sợ cay tới vậy mà. Vào trong súc miệng đi.”
Dịch Thời ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cục kẹo trong tay vừa nhìn người trước mặt.
Hạ Chiêu cười như đứa nhóc khoái chí, mắt cong cong như mặt hồ trong veo lấp lánh ánh nước.
Dịch Thời chợt nhớ cách đây không lâu mình đọc được câu thơ của Lý Bạch, tuy cậu chưa thuộc được hết cả bài nhưng cậu còn nhớ trong bài thơ tả người thiếu niên xinh đẹp ngắm hoa bên đường mà gây chấn động cả vùng Lạc Dương. Mặc dù ở đây cũng không có hoa nhưng tựa hồ trong khoảnh khắc ấy cậu hiểu ý “chấn động cả vùng Lạc Dương” rồi.
Nụ cười của Hạ Chiêu ngay tại lúc này có hơi khác so với mọi khi, nhưng khó mà nói khác ở đâu.
“Còn ngơ ra đó làm gì? Cay quá đơ luôn rồi hả? Tớ đi ha! Pái pai!” Hạ Chiêu đi tới đầu cầu thang, lại không kìm được quay lại nhìn Dịch Thời còn đang đứng ở cửa một cái.
Tuy không biết vì sao, nhưng cậu nhạy cảm nhận ra bầu không khí đã thay đổi trong một thoáng chốc. Rõ ràng là mình muốn nói thêm đôi lời, trong mơ hồ lại có một sự hoảng hốt.
Chờ cho tới khi Hạ Chiêu bước xuống vài bậc thang xuống lầu, và có tiếng đóng cửa vang lên rõ ràng, Dịch Thời mới khép cửa lại.
Dịch Thời bóc vỏ kẹo ra, cục kẹo nho nhỏ ngậm vào vừa ngọt vừa the mát, là kẹo bạc hà.“Ôi, mẹ có nhờ Tiểu Dương mang canh gừng lên rồi mà? Con mới tắm nước nóng xong còn chạy ra ngoài phơi gió nữa.” Lâm Bội Linh treo quần áo ngoài ban công đi vào trong, vừa lúc thấy Hạ Chiêu cầm bát vào cửa.
“Tại ảnh cứ giành đó chứ.” Trương Giang Dương đùn đẩy trách nhiệm trước đã.
“Không có phơi gió đâu ạ, có lên tầng trên thôi mà.” Hạ Chiêu nói.
Hạ Chiêu đi ngang qua trước mặt Trương Giang Dương đang nằm ì ra sô pha chơi game, cầm bát bỏ vào bồn rửa chén. Trương Giang Dương nhìn về phía cậu ấy:
– “Anh này, em thấy anh dạo này có vẻ vui vui hen.”
“Ể? Có hả?” – Hạ Chiêu thuận miệng hỏi – “Chứ anh có lúc nào không vui sao?”
“Có chứ, nó khác. Dạo này dòm mặt anh sáng bừng luôn.” Trương Giang Dương nói.
Hạ Chiêu nghĩ nghĩ:
– “Có khi nào đây là sức mạnh của tri thức trong truyền thuyết không. Tri thức thay đổi vận mệnh, tri thức bồi dưỡng tâm hồn chúng ta?”
Trương Giang Dương cất ra tiếng ọe.
Lâm Bội Linh cười nói:
– “Thôi nào, đừng cãi nữa. Hôm nay mau đi ngủ đi, nhớ đắp chăn kỹ đừng để bị cảm đó.”
Hạ Chiêu:
– “Con biết rồi ạ. Sức khỏe con tốt mà, không dễ bị cảm vậy đâu.”
Trương Giang Dương:
– “Đừng có nói trước chứ, nó lạ lắm. Lần trước em cũng nói thế xong bệnh vật như núi lở luôn”
Hạ Chiêu:
– “Chú mới ốm vật như núi lở ấy.”
Hạ Chiêu đánh răng nhìn vào gương, vẫn hết sức đẹp trai phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như vậy.
Xem ra thời gian này ngủ trễ dậy sớm, chong đèn đọc sách đêm khuya mà cái mặt đẹp trai này cũng không bị phờ phạc tiều tụy tí nào luôn. Nhìn cặp mắt đẹp đều này xem, mắt sáng lấp lánh, như có cả biển sao trong đôi mắt đẹp luôn cơ, sắc xuân đầu mùa tươi sáng.
Hạ Chiêu tự giật mình trong gương, bỗng ý thức được Trương Giang Dương nói “mặt sáng bừng” là như nào. Giống như sông núi sau trận mưa xuân, với những chồi non bung nở.
Không biết Lâm Bội Linh đang xem phim truyện gì, trên TV đang luôn mồm nói, Hạ Chiêu chỉ nghe một câu rõ ràng:
– “Bồ là bồ thiếu nữ hoài xuân đó.”
Hạ Chiêu bước ra từ phòng tắm, dài giọng:
– “Meeeẹ! Con muốn đi ngủ! Bật nhỏ TV xíu ạ!”
“Ừ ừ ừ.” Lâm Bội Linh đáp.
“Chà ngủ thiệt không dợ? Chốc nữa đừng có để em thấy anh online hơ.” Trương Giang Dương tiếp lời.
Hạ Chiêu chả buồn để ý cậu ấy, vào phòng mình luôn.
Quả thật là cậu có một sự bức rức nhẹ khó tả, nằm trên giường không nhúc nhích. Chẳng mấy chốc đã ngủ.
Ai ngờ, tới hôm sau là hết dậy nữa.
Cái mồm quạ đen của Trương Giang Dương nói trúng rồi, cậu bị cảm và còn sốt.
Sốt tới tận 38.8℃, đầu óc nóng như nồi cháo vậy.
Không biết đây là lần thứ mấy Lâm Bội Linh đẩy cửa phòng cậu nữa, Hạ Chiêu thều thào:
– “Mẹ ơi, xin mẹ đó. Mau đi ra đi ạ, mẹ cũng đừng có vào đây lỡ bị lây bệnh con thì biết làm sao. Mẹ phải lo cho em bé trong bụng trước cái đã.”
Lâm Bội Linh mang thai sợ bị lây, không dám lại quá gần nên chỉ đứng trông cậu qua cánh cửa, đầy mặt lo lắng sốt sắng:
– “Đợi chú Trương con xong giờ trưa này rồi dẫn con đi bệnh viện ha con.”
“Không cần đâu ạ, con uống thuốc xong ngủ tiếp. Mẹ mau đi ra đi.” Hạ Chiêu nhắm mắt lại.
Hạ Chiêu bị chóng mặt tới nỗi không biết trời trăng gì, cảm thấy có bóng dáng ai đó qua lại và một bàn tay lành lạnh đặt lên trán cậu.
Hạ Chiêu bắt lấy cái tay theo phản xạ:
– “Mẹ à, con đã nói rồi mà. Mẹ đi ra ngoài đi, không phải lo cho con đâu.”
Cái tay này to và dày hơn tay Lâm Bội Linh.
Không phải Lâm Bội Linh.
Hạ Chiêu he hé mắt, đập vào mắt cậu lại là Dịch Thời.
“Cậu gọi tôi là gì cơ?” Dịch Thời nói rất khẽ khàng, như mang theo chút dịu dàng khó nhận ra.
Ơ đờ mờ.
Cậu đã ra như vầy rồi mà cái tên này nói cái mèo gì vậy?
Dịu dàng gì chứ, toàn là ảo giác thôi.
Hạ Chiêu buông tay cậu ấy ra:
– “Ốm rồi.”
“Bị ốm thấy sao?” Dịch Thời hỏi.
Hạ Chiêu thoáng nhìn sang Lâm Bội Linh lại hé cửa thành cái khe. Đúng ra là cậu nên nói là mình không sao hết, thấy tàm tạm, nhưng cậu chỉ nhắm mắt, nói khàn khàn:
– “Tớ thấy không ổn, đau đầu, đau cổ, đau họng, đau lưng, chả có chỗ nào là không đau hết.”
Hạ Chiêu vốn tưởng sau đó Dịch Thời chêm cho câu đáng đời, rồi tiếp cho đôi câu giễu cợt tối qua cứ một hai kéo mình đi dầm mưa, nhưng rồi Dịch Thời không có mà chỉ thấp giọng nói:
– “Đi bệnh viện.”
“Không,” Hạ Chiêu rụt rụt vào chăn, vừa mở mắt thì trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Lâm Bội Linh đứng ngoài khe cửa – “Cơ mà cho tớ sang nhà mấy hôm được không? Mẹ tớ chẳng chịu nghe tớ gì hết, lung tung beng quá.”
Lâm Bội Linh bị phê bình vô tội khựng ra mấy giây, sau đó do dự nhìn về phía Dịch Thời:
– “Ơ? Qua nhà Tiểu Dịch hở? Như thế sao mà được con?”
Dịch Thời lại chẳng hề do dự gật gật đầu:
– “Được.”
Hạ Chiêu nói gió chính là mưa, rề rà quấn chăn ngồi dậy, tựa vào tường chỉ này kia:
– “Áo khoác của tớ trong tủ, cái màu đen ấy.”
Dịch Thời nghe yêu cầu thì mở tủ đồ rồi lấy áo khoác nhung mỏng màu đen trong đó xuống.
“Đưa qua đây cho tớ đi.” Hạ Chiêu lười biếng nói.
Dịch Thời lập tức đưa cái áo khoác đen tới trước mặt cậu.
Hạ Chiêu còn đang mặc pajamas, bỏ chăn ra khoác luôn cái áo khoác rộng thùng thình vào. Có lẽ là vì còn đang sốt nóng đầu nên mặc rất là chậm, khóa kéo thôi cũng mất cả chục giây, kéo sát tới gần cằm. Rất nhiều lần bàn tay rũ bên hông của Dịch Thời giật giật như muốn giúp cậu ấy, nhưng rồi lại thôi.
Hạ Chiêu xuống giường thấy càng choáng hơn, ổn định lại mấy giây mới đứng vững lại được, nhưng cậu vẫn qua lại nhìn nhìn tấm chăn trên giường mình:
– “Lấy chăn tớ theo luôn đi, chăn này vừa nhẹ vừa êm.”
Dù gì thì giường trong phòng Dịch Thời là giường lớn, có mỗi đứa đắp riêng một chăn cũng không sao hết.
Dịch Thời gấp tấm chăn xốp trên giường Hạ Chiêu sơ sơ rồi gác trên khuỷu tay, cái tay còn lại đỡ đỡ Hạ Chiêu:
– “Đứng có vững được không?”
“Đứng không vững,” – Hạ Chiêu nói – “Cậu phải đỡ tớ đó.”
Dịch Thời:
– “Được.”
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Hạ Chiêu nói gì Dịch Thời làm đó, không một lời thừa thãi. Thậm chí cậu làm xong còn đứng yên đó như đợi yêu cầu tiếp theo của Hạ Chiêu.
Lâm Bội Linh nhìn con mình bảo Dịch Thời làm này làm kia chẳng chút khách sáo, nhiều lần muốn nói gì đó lắm nhưng dường như Dịch Thời không hề thấy nó không ổn, dì thấy mình không nên nhiều lời thì hơn.
Huống chi dì rất hiểu con trai mình, Hạ Chiêu không phải kiểu con nít hay gây rắc rối cho người khác. Thời gian này ngày nào nó cũng chạy sang chỗ Dịch Thời hết, hai đứa nó phải thân nhau lắm mới sẽ như thế thôi.
Nhưng Lâm Bội Linh vẫn hơi ngại ngùng:
– “Xin lỗi cháu nhé Tiểu Dịch à, làm phiền cháu chăm sóc Tiểu Chiêu…”
Đúng ra đây là việc mà dì làm mẹ phải làm, kết quả là lại để một đứa trẻ tầm tuổi Hạ Chiêu phải lo giúp.
“Không sao đâu, dì.” Dịch Thời lễ phép đáp một câu, nhìn chằm chằm xuống dưới chân Hạ Chiêu, như sợ cậu ấy bất cẩn vấp ngã.
“Mẹ ơi, bao giờ con hết cảm lại về nhà, để mấy ngày này tụi con báo tin cho mấy đứa bạn qua mạng. Có gì mẹ cứ kêu Trương Giang Dương làm chân chạy nhé, tuyệt đối không được gặp con. Được chứ ạ?” – Hạ Chiêu vừa đi vừa nói.
Lâm Bội Linh vừa bất đắc dĩ vừa đáp một cách chiều chuộng:
– “Biết rồi biết rồi.”
Hai đứa nhóc này trông thì tuổi tác tương đương nhau thế mà thật sự là tính tình lại một trời một vực.
Dịch Thời với Hạ Chiêu vừa đi được một lúc thì chuông cửa lại vang lên. Lâm Bội Linh ra mở cửa, là Dịch Thời.
Dịch Thời nói một cách lễ phép:
– “Dì ạ, Hạ Chiêu bảo con sang lấy mấy đồ.”
“À à, vào đi con.” Lâm Bội Linh tránh sang bên.
Không có Hạ Chiêu ở đây, cậu trai trẻ cao ráo lại ít nói có phần câu nệ rõ rệt. Vào phòng Hạ Chiêu lấy cục sạc với điện thoại, khi ra tới phòng khách thì nhìn Lâm Bội Linh với vẻ muốn nói lại thôi.
Lâm Bội Linh ôn hòa cười cười, chủ động lên tiếng:
– “Dì cũng có hơi ngại, làm phiền con quá. Tiểu Chiêu thật sự rất may mắn mới có một người bạn như con đó, cũng cảm ơn con luôn quan tâm đến Tiểu Chiêu như vậy. Nếu có gì cần dì giúp thì con cứ nói ha con.”
Dịch Thời dừng lại một lúc, như có hơi khó có thể nói ra được ngay, nhưng vẫn hỏi:
– “Chăm người sốt như thế nào ạ?”
Lâm Bội Linh hơi ngạc nhiên, dì không ngờ Dịch Thời ngần ngừ lúc lâu như vậy là do muốn hỏi chuyện này.
Dì là một người theo cảm tính, nghĩ cậu nhóc cao ráo trước mặt mình này đã chăm sóc con mình tận tâm đến thế thì lập tức thấy có chút cảm động, ánh mắt nhìn Dịch Thời trong vô thức thêm phần trìu mến.
Dì nghĩ ngợi, ôn tồn:
– “Dặn nó uống thuốc đúng giờ, cứ cách 6 – 8 tiếng thì uống. Uống nhiều nước vào này, đo thân nhiệt nữa, vả cả phải ăn gì đó nửa tiếng. A đúng rồi, nếu như vẫn không hết sốt thì phải chườm hạ sốt.”
Nhất thời Lâm Bội Linh cũng không chắc phải làm như thế nào, kể rất lẻ tẻ, nhớ gì thì nói đó. Nhưng Dịch Thời vẫn lắng nghe một cách kỹ lưỡng, như thể dì nói cái gì cũng phải ghi chú lại rồi nghiêm túc mà học theo.
Dịch Thời cầm điện thoại Hạ Chiêu vào phòng. Cậu ấy trùm chăn rúc tới tận góc giường, co mình thành một cục, nghe có tiếng thì uể oải trở mình, đối diện với Dịch Thời:
– “Thì ra mới có giữa trưa thôi à.”
“Ừ, 13: 45.” Dịch Thời đặt điện thoại cậu ấy lên bàn cạnh đầu giường.
“Tớ cứ tưởng là tối không chứ, sao mới giữa trưa mà cậu đã về nhà rồi? Về thăm tớ hả?” – Hạ Chiêu nói nghe đặc giọng mũi, có hơi khàn nữa, cậu ấy có nói cái gì cũng mang âm cuối đáng thương hết.
“Thầy Chu bảo tôi về xem có phải cậu giả ốm không.” Dịch Thời nói.
“Xạo ke.” Hạ Chiêu che nửa mặt trong chăn, chỉ chừa lại mỗi đôi mắt nửa nhắm.
Dịch Thời không nói gì, nhìn một lúc thì không kìm được đưa tay kéo chăn che trên mặt Hạ Chiêu xuống cằm cậu ấy.
“Vậy có phải cậu sắp quay lại lớp không?” Hạ Chiêu lại hỏi.
Dịch Thời thuận miệng đáp:
– “Không.”
Cậu xoay người ra khỏi phòng, tới khi quay lại thì có cầm theo một ly nước.
Hạ Chiêu nhìn Dịch Thời đặt ly nước lên bàn, hỏi tiếp:
– “Sao cậu không quay lại lớp?”
“Xin nghỉ rồi.” Dịch Thời ngồi ở mép giường, tính kéo cậu ấy lên nhưng lại thôi – “Ngồi dậy uống nước đi, dì nói cậu vào uống nhiều nước vào.”
Câu trước cậu nói nghe rất đều đều, nhưng tới câu sau gọi Hạ Chiêu uống nước thì rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức như đang dỗ dành vậy.
“Sao lại xin nghỉ?” Hạ Chiêu không nhúc nhích.
“Bị cảm.” Dịch Thời tiếp tục dỗ – “Uống nửa ly nước được không? Dì nói 4 tiếng trước cậu đã uống thuốc hạ sốt ra mồ hôi, phải uống nhiều nước.”
“Cậu bị cảm khi nào?” Hạ Chiêu như không hề nghe thấy mấy câu về việc uống nước, chỉ quan tâm đến vấn đề mình muốn hỏi.
“Cậu uống nước rồi hẵng hỏi tôi.” Dịch Thời hơi bất đắc dĩ gõ gõ ly nước.
“Ồ, thế tớ uống nước xong muốn hỏi cái gì cũng được, hỏi gì cậu cũng đáp sao?” Hạ Chiêu mở đôi mắt nheo nheo nặng trịch suốt.
Dịch Thời đứng hình một lúc, cầm lấy cái ly thủy tinh trên bàn:
– “Ừ, cậu uống đã.”
Cuối cùng thì Hạ Chiêu cũng ngồi dậy, uống hết non nửa ly nước ấm ngay trên tay Dịch Thời. Cậu không nằm xuống ngay, nhìn Dịch Thời:
– “Tớ hỏi nhé?”
“Cậu hỏi đi.” – Bàn tay ngón thon dài của Dịch Thời để trên ly thủy tinh hơi nhúc nhích trong vô thức, vừa như mong đợi vừa như không muốn Hạ Chiêu sẽ hỏi ra vấn đề cậu không muốn trả lời.
“Tuy bây giờ cậu ở lại nhưng cậu tính bao giờ quay về?” Hạ Chiêu hỏi.
Ý cậu nói quay về tức là chỉ Dịch Thời về lại bờ bên kia Thái Bình Dương và sống luôn ở đó. Cậu nghĩ Dịch Thời chắc phải biết cậu đang hỏi cái gì mà.
“Không biết.” – Dịch Thời có vẻ như là đã thở phào nhẹ nhõm một hơi khi nghe cậu ấy hỏi, ngừng lại vài giây, Dịch Thời mới thốt ra một câu. Thấy Hạ Chiêu không nói gì mới tiếp – “Tùy tình hình, không nhất thiết phải về.”
Cũng không nhất định sẽ ở lại.
Hạ Chiêu cứ theo vấn đề này mãi một cách kỳ lạ, cậu hỏi tiếp:
– “Tình huống ra sao thì cậu về mà như thế nào thì cậu ở lại?”
Hạ Chiêu bị ốm tùy tính hơn hẳn mọi khi, cứ nhìn Dịch Thời chăm chăm, có một sự hằm hằm cậu PHẢI trả lời mới chịu. Chẳng hề giống cậu ấy bình thường luôn nhường nhịn người khác nữa cả.
Có lẽ, đây là một mặt khác cậu ấy đã luôn che giấu chỉ giữ với bố mẹ mình.
Dịch Thời cũng không thấy có gì không tốt, thậm chí có chút hưởng thụ.
Cậu nói một cách chậm rãi:
– “Khi không có ai ở đây mong tôi ở lại nữa, đó là lúc tôi phải đi.”
Dịch Thời nói nghe như bản dịch từ tiếng nước ngoài vậy, vừa hơi tối nghĩa vừa sường sượng thiếu mạch lạc.
Hạ Chiêu đang lờ đờ nhanh chóng quay sang, chớp chớp mắt:
– “Cái gì vậy, thế tức là cậu sẽ không đi nữa nếu như tớ luôn hy vọng cậu ở lại sao?”
“Ừ.” Không biết qua bao lâu, Dịch Thời cất tiếng đáp.
Hạ Chiêu vẫn khép mắt, đắp chăn dựa tường. Không biết có nghe thấy câu trả lời ấy của Dịch Thời hay không hay chỉ là tình cờ, vừa nằm hình như đã ngủ mất rồi, không nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất