Bất Quá Tư Quân

Chương 37

Trước Sau
Tháng ba mưa xuân mấy đợt, hài tử đều không thích chơi bên ngoài trời ẩm ướt, ở trong nhà ngồi buồn bã.

Diên Tương Phi lúc ấy mười lăm tuổi không cảm thấy buồn bã, ngồi trầm mặc trong thư viện xem cổ thư, xem đến thực nhập tâm. Tiểu thái tử Vĩnh Khang lúc ấy cũng mười lăm tuổi, dào dạt xuân ý đạp cửa đi vào, lớn tiếng gọi: "A Phi ! A Phi ?"

Diên Tương Phi ngồi trong góc, xem sách đến quên mất thế giới bên ngoài, không đáp lời y. Vĩnh Khang lúc bấy giờ đã có chút phong vị của bậc đế quân, làm bộ trầm mặt nghiêm nghị đi tới trước mặt Diên Tương Phi gọi: "Diên công tử?"

Diên Tương Phi giật mình, đôi giày thêu chỉ bạc  lọt vào tầm mắt. Y vội vã buông sách, đứng dậy cúi người: "Thái tử."

Thái tử không trách phạt y, lập tức nở nụ cười hỏi y: "A Phi đang đọc sách gì, tại sao không nghe ta gọi?"

Diên Tương Phi ngẩn người một lúc mới đáp: "Ta đang xem cổ thư, xem quá nhập tâm. Thái tử thứ tội." Thái tử cười càng nhu hòa vỗ vai y nói: "Trong Thái Học viện làm gì phân ngôi thứ, đều là thư sinh, A Phi đừng đa lễ."

Diên Tương Phi mười lăm tuổi, lúc này mới hòa hoãn một chút, đứng thẳng người hỏi: "Vậy Trúc Khanh tìm ta có việc gì?"

Trúc Khanh là tên chữ của Vĩnh Khang.

Trúc Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc bấy giờ mưa đang rơi lâm thâm: "Có chút rảnh rỗi, tìm A Phi đánh cờ?" Diên Tương Phi ngẫm nghĩ liền đáp ứng, cùng y đánh một ván cờ. 

Bàn cờ làm bằng gỗ Tuyết Mộc quý hiếm, quân cờ bằng ngọc Lãnh Mai. Trúc Khanh đặt vào bàn cờ một tiểu tốt, vây lấy thế trận của Diên Tương Phi.

"A Phi." Trúc Khanh chống cằm, ngắm nhìn Diên Tương Phi. Diên Tương Phi đang mải nghĩ thế cờ, bâng quơ ngâm một tiếng. Trúc Khanh nói: "Sau này nếu ta làm vua, A Phi có tiến cung không?"

Diên Tương Phi mở lớn hai mắt, gằn giọng nói thầm: "Đây không phải chuyện có thể nói bừa, Trúc Khanh xin hãy cẩn trọng ngôn từ."

Trúc Khanh cười nhạt, không nói gì, đặt thêm một tiểu tốt phá toàn bộ thế cờ của Diên Tương Phi.

"Sau này A Phi sẽ biết, ngai vàng đó giá trị đáng bao nhiêu." Là không ai muốn ngồi, cũng không phải ai muốn cũng ngồi được.

Vĩnh gia từ thời khai quốc đã bị quân Hãn vây đánh liên tiếp, quốc thổ dần thu hẹp, dân chúng lầm than, giang sơn cơ hồ không thể nào vực dậy nổi. Tổ tiên Vĩnh gia đã kí khế ước với một con quỷ, hàng năm hàng năm dùng máu tim thiên tử nuôi nó. Cho đến năm hai mươi bảy tuổi thì hiến xác. Quân Hãn bị diệt không còn một bóng, vương triều của Vĩnh gia cũng từ đây lớn mạnh hùng cường.

Con quỷ này mỗi đời đều chọn một hậu duệ của Vĩnh gia, kẻ nào được chọn thì sẽ lên làm vua.

Trúc Khanh vung tay quét hết thế cờ cũ, bày lên một ván mới, tủm tỉm cười nói với Diên Tương Phi: "Ván vừa rồi A Phi thua,  đêm nay nhất định phải đến giúp ta làm bài tập." Diên Tương Phi trầm mặc không nói gì.

Đêm, Diên Tương Phi đúng hẹn ôm theo giấy mực đến phòng Trúc Khanh.

Trúc Khanh đã ngồi đợi từ lâu, con ngươi sẫm lại, có chút u tối.

"Trúc Khanh?" Diên Tương Phi khẽ gọi.

Trúc Khanh lập tức cười lên kéo Diên Tương Phi tới án thư, giọng y thủ thỉ bên tai: "A Phi xem, bài này khó như vậy, lão thái phó thật biết làm khó ta." 



Diên Tương Phi mỉm cười, kiên nhẫn giải thích cho y: "Luật Đường thi đơn giản như thế, là Trúc Khanh ở trong lớp không chịu nghe giảng. Nào, lại nhìn xem." Trúc Khanh vui ý, cằm gần như kê lên vai Diên Tương Phi hảo hảo xem bàn tay y thon dài tinh tế múa bút trên giấy Tuyên. 

Diên Tương Phi y như tiểu lão thái phó, giảng giải liên miên không dứt. Trúc Khanh ở sau lưng y im lặng, ánh mắt đong đầy ý xuân.

Lúc ấy ở trên lớp Trúc Khanh còn bận ngắm A Phi.

Tháng chín là mùa khô hanh, thư sinh của Thái Học viện chuẩn bị hoàn thành khóa học. Bài kiểm tra cuối cùng đương nhiên là Diên Tương Phi đứng nhất, Trúc Khanh không bất ngờ xếp cuối.

Lúc ra khỏi Thái Học viện, Diên Tương Phi vốn định tìm Trúc Khanh nói mấy lời. Vì lần này xa cách không biết đến bao giờ mới gặp lại. Đảo mắt một vòng lại thấy Trúc Khanh đã lên kiệu thêu chỉ bạc, cung tì mười sáu người theo sau, một giây cũng không nán lại lập tức rời đi. A Phi có chút mất mát trong lòng nhưng rồi lại thôi, một mình xách tay nải xuất cung.

Đến lần sau gặp lại đã là bảy năm sau. Trúc Khanh lúc này không còn là tiểu thái tử trong Thái Học viện nữa, y là hoàng đế, niên hiệu Vĩnh Khang. Lúc tình cờ chạm mặt trong ngự hoa viên, Diên Tương Phi đã kìm lòng không đặng thốt lên một câu Trúc Khanh. Nhưng Trúc Khanh lúc này ánh mắt đã rất tối, khóe miệng cũng không cười, lạnh nhạt lướt đi.

Trúc Khanh ? Trúc Khanh. . Không, y là Vĩnh Khang.

Trúc Khanh không cười, cứ càng ngày càng héo hon đi như thế, tuy rằng thân thể thoạt nhìn lớn lên cường tráng vỹ ngạn nhưng thật ra trong người đã ôm không biết bao nhiêu bệnh. Diên Tương Phi bắt mạch không ra, cảm thấy hoang mang tột độ. 

Trúc Khanh, Trúc Khanh của ta. . Phải làm thế nào bây giờ?

Diên Tương Phi tiến hẳn thái y viện, ngày đêm ở trong y phòng cần mẫn, muốn cứu Trúc Khanh của y. Nhưng Diên Tương Phi năm ấy không biết, Trúc Khanh đời này số mệnh đã định sẵn, chỉ muốn của ngươi một mảnh ân tình.

Sớm mùa thu tháng tám của hai năm sau, Trúc Khanh có một lần triệu y vào Dưỡng Tâm điện. Lúc tiến vào trong tẩm điện không một bóng người, thái giám đều đứng giữ ngoài cửa. Trong phòng chỉ có một mình Trúc Khanh. Trước giường buông một tấm màn hoàng sắc, ẩn hiện bóng hình người sau trướng. Diên Tương Phi cẩn thận dập đầu, không dám ngẩng mặt lên. Trúc Khanh một tay chống đầu, nghiêng người nằm sau trướng, giọng y khàn khàn: "Diên thái y."

"A Phi ?"

Diên Tương Phi ngẩn người, tính toán kĩ lưỡng, đã chín năm mười một tháng tám ngày. Đã chín năm mười một tháng chín ngày y mới lại nghe Trúc Khanh gọi một tiếng A Phi. 

Người sau trướng hơi cười, giọng cười nhu hòa vẫn như năm nào, ngữ khí y bông đùa: "Diên thái y còn không lên chẩn mạch sao?"

Diên Tương Phi xách hòm thuốc, cẩn cẩn dực dực tiến vào sau màn. Trúc Khanh nhìn y, mỉm cười ôn noãn.

Cho đến sau này, mỗi lần Trúc Khanh triệu y bắt mạch, nếu không phải quá đau đớn thống khổ nhất định sẽ nhìn vào mắt y cười một cái thật ấm áp, giống như năm đó, cười đến mưa xuân rơi đầy.

Trúc Khanh vẫn ngày một ốm nặng, chỉ mình y biết. Nhưng y lực bất tòng tâm. Tháng sáu năm ngoái về quê nhà một chuyến, phụ thân dẫn y đến từ đường, nói cho y biết một bí mật tàn nhẫn. Vĩnh Khang năm nay hai mươi tư tuổi, không quá ba năm nữa sẽ lập tức quy tiên.

Diên Tương Phi trong lòng trống rỗng. Mỗi lần sờ lên mạch tượng yếu ớt của Trúc Khanh trong lòng lại quặn thắt một trận, đau đến rỉ máu tâm can.

Rồi thoắt cái đã thêm ba lần tháng giêng. Trúc Khanh nằm trong trướng, thái dương ướt đẫm mồ hôi, hai con ngươi đã có điểm tan rã. Y vẫn mỉm cười ấm áp, gọi: "A Phi."

"Ngẩng mặt lên để trẫm nhìn một cái."



Diên Tương Phi chậm rãi ngẩng đầu, một đôi thủy mâu sóng lệ. Trúc Khanh bật cười, đưa tay vuốt đuôi mắt y, giọng Trúc Khanh thủ thỉ: "A Phi, chuyển tới Dưỡng Tâm điện đi, trẫm chờ không được.'

Diên Tương Phi dẫn về một đạo sĩ, nói với Trúc Khanh là thần y, nhất định chữa khỏi bệnh cho người. Trúc Khanh bật cười, nhắm mắt lại quay đầu đi, giọng y thì thầm: "Nếu như vậy thì tốt, trẫm cũng mong cùng A Phi quân thần tình thâm thêm vài năm nữa."

Dưỡng Tâm điện đóng cửa năm ngày, lệnh của Trúc Khanh. Diên Tương Phi dẫn máu tim của mình cho y, thay cho y một huyết mạch mới. Lấy trái tim của mình cúng tế trời đất, đoạt về một mạng cho Trúc Khanh. 

Trúc Khanh ngủ thật say, không hề đau đớn. Diên Tương Phi cười nhẹ, cả gan nằm lên long sàng nhẹ nhàng ôm lấy Trúc Khanh. Dẫu cho lồng ngực trống rỗng nhưng vẫn rung động đến não lòng.

Diên Tương Phi đưa tay phác họa hình dáng mắt mũi môi Trúc Khanh, miệng thủ thỉ: "Chúng ta sau này âm dương xa cách, Trúc Khanh phải chăm sóc mình cho tốt. Hậu cũng nên lập lấy một người, đừng để chúng quan dâng tấu liên tục. Ta bây giờ là cô hồn dã quỷ, phiêu du khắp chốn, tuy rằng không kề bên nhưng trong lòng vẫn sẽ nhớ." 

"Trúc Khanh, ta có chút mãn nguyện, huyết mạch trong người ngươi là của ta."

Trúc Khanh, Trúc Khanh. .

Quân Thành Thu nằm trong kết giới màu bạc của Ly Quang, tâm tư hiếm thấy mà thổn thức chút ít. Ly Quang cười nhạt, bàn tay vẫn chưa buông ra. Đi hết một mộng đoạn này trong lòng đột nhiên sầu muộn không rõ. Quân Thành Thu rầu rĩ nói: "Tiểu bối cảm thấy thực đau lòng."

Ly Quang đáy mắt lóe mâu tinh, y chậm rãi hỏi: "Vậy Quân thượng tiên hẳn là người yêu thích cuộc sống hôn thú yên bình?"

Quân Thành Thu xua tay: "Tiểu bối nào dám, đời này có lễ cô độc đến chết thôi."

Ly Quang trầm mặc không nói gì, kết giới đột nhiên có chút hẹp, hai người kề sát vào nhau. Quân Thành Thu cảm thấy không vui, rõ ràng tu vi hơn trời đất vậy mà một cái kết giới cũng keo kiệt như vậy?

Đi hết một đoạn sương mù đã thấy thấp thoáng bóng dáng Diên Tương Phi ở bên kia cầu. Y mặc choàng bào tử sắc, đuôi mắt vẫn giống như năm đó, phảng phất muộn phiền.

Quân Thành Thu từ trong kết giới của Ly Quang bước ra, nhìn nhân ảnh trước mắt bỗng chốc lại thấy thương xót không nguôi. Diên Tương Phi không đa lễ như lúc trước, y nhìn Quân Thành Thu, khóe miệng hơi câu lên, đuôi mày lại phảng phất một chút lo lắng bất an cùng do dự bất định, giọng y phảng phất.

"Năm đó máu của ta dẫn vào tim một người. Ta không nhớ, người đó tên gọi là gì?"

Quân Thành Thu nhìn vào đôi thủy mâu sóng lệ của y, khẽ nói.

Trúc Khanh.

"Trúc Khanh. ."

Lệ bất giác trào ra từ hốc mắt Diên Tương Phi, y giơ hai tay che mắt, trong miệng lẩm bẩm gọi:

"Trúc Khanh, là Trúc Khanh, cuối cùng ta cũng nhớ ra người.."

Thời cổ quốc đã qua mấy vạn năm, Diên Tương Phi làm cô hồn dã quỷ như thế tính ra cúng không dưới ba vạn năm.

Ba vạn năm chỉ để nhớ ra tên một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau