Chương 53
Nam Cung Kiệt trằn trọc hôn lấy Phong Ngâm, ngay thời điểm chính mình bị dục hỏa thiêu đốt mà dừng lại động tác.
-“Ngủ đi!”_Nam Cung Kiệt cười khẽ hôn lên mi mắt Phong Ngâm, rồi mới vì hắn sửa lại chăn sau đó trở mình rời đi tắt nến.
Phong Ngâm có chút khẩn trương nắm lấy ống tay áo của Nam Cung Kiệt, xoay người nhìn y_: “Ngươi…..”_Nói rồi lại xấu hổ cúi đầu, tầm mắt nhìn xuống mặt đất.
Nam Cung Kiệt biết Phong Ngâm đang suy nghĩ cái gì, liền ngồi ở mép giường nhìn hắn nói_: “Sở đại phu nói với ta, khí tức của thai còn yếu, đứa nhỏ vẫn chưa ổn định, phải dành thời gian để hảo dưỡng thân thể. Cho nên..”_Nam Cung Kiệt đặt tay ở bụng nhỏ của Phong Ngâm nói_: “Vì đứa nhỏ, chuyện phòng sự cần phải hoãn mấy tháng.”
Phong Ngâm khoát tay lên mu bàn tay của Nam Cung Kiệt, đầu ngả vào vai y_: “Ủy khuất cho ngươi rồi.”
Nam Cung Kiệt nâng tay bên kia lên ôm lấy đầu Phong Ngâm, vỗ về chơi đùa hai bên tóc mai của hắn, lo lắng nói_: “Người nên nói những lời này phải là ta mới đúng. Nghe Sở đại phu nói, nam tử của Bạch Ngọc tộc mang thai thì thân thể đều trở nên thực suy yếu, thời điểm sinh cũng rất vất vả….”
Nam Cung Kiệt vô thức nắm chặt lấy tay Phong Ngâm, hai mắt khẩn trương nhíu lại.
-“Đứa nhỏ sẽ hấp thụ linh khí, nên sức chống cự của thân thể người cha sẽ yếu đi một chút”_Phong Ngâm cười nhẹ_: “Nam tử sinh con vốn so với nữ tử khó khăn hơn chút, nhưng sẽ không có nhiều nguy hiểm”.
Nam Cung Kiệt cũng không có thật sự yên lòng, tuy rằng cười nhưng mặt mày vẵn nhăn lại như cũ.
Phong Ngâm bất đắc dĩ cười, dùng đầu ngón tay xoa mày Nam Cung Kiệt, rồi mới dần thăm dò hôn xuống môi của y.
-“Ưm……”_Miệng đột nhiên bị hôn, Nam Cung Kiệt bị động tác của Phong Ngâm làm cho bất ngờ ngả người ra sau, lại sớm phát hiện ra bản thân bị hắn ôm chặt vào trong ngực.
Phòng Ngâm không hề giữ lại mà dùng hết cả thể xác và tinh thần để hôn Nam Cung Kiệt, rồi mới ôm lấy y ngả người ra phía sau.
-“Phong…..ưm…..”_Nam Cung Kiệt còn chưa kịp nói hết, Phong Ngâm lại hôn tiếp khiến y chỉ còn biết thở dốc. Quần áo áo hỗn loạn trên người trong lúc hai người kịch liệt quay cuồng đã bị Phong Ngâm cởi xuống không còn bao nhiêu.
Đợi cho môi của Phong Ngâm rời khỏi chính mình, Nam Cung Kiệt thở dốc nói_: “Sẽ làm ngươi bị thương…..”
-“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta”_Phong Ngâm dùng đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt ửng đỏ vì dục hỏa khơi gợi của Nam Cung Kiệt, rồi cười nhìn thẳng vào hai mắt y_: “Cẩn thận một chút….là tốt rồi”_Rồi ngẩng đầu khẽ cắn vào hầu kết của Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt khó khăn phát ra âm thanh nức nở, nhưng cuối cùng không thể nào nhẫn nại được nữa, rút xuống áo lót của Phong Ngâm,ở trên người hắn hạ xuống những cái hôn nhỏ vụn.
Một phen tình cảm mãnh liệt qua đi, Nam Cung Kiệt khẩn trương nhìn xem biểu tình của Phong Ngâm, sợ cuối cùng chính mình không khống chế được động tác kịch liệt làm hắn bị thương.
-“Phong, ngươi có cảm nhận được chỗ nào không khỏe?_Nam Cung Kiệt dùng góc áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Phong Ngâm.
Phong Ngâm nhắm mắt hờ, có chút suyễn khí, mệt mỏi cười nói_: “Ta không sao”.
Nam Cung Kiệt có chút yên tâm, khoác qua loa một kiện ngoại bào, đi đến ngoài cửa kêu gã sai vặt nấu hai thùng nước ấm đem lại đây.
Vội vàng trở lại bên giường, Nam Cung Kiệt buông xuống màn che, nằm ở bên cạnh Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Ta đã gọi người đi nấu nước ấm, lát nữa ta sẽ rửa sạch cho ngươi”.
Phong Ngâm lúng túng nói_: “Tự ta làm là tốt rồi”.
Nam Cung Kiệt chỉ cười nói_: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Phong Ngâm nắm chặt tay Nam Cung Kiệt, khẽ gật đầu, mệt mỏi làm cho hắn rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Chỉ một lát sau gã sai vặt đã đem nước ấm đến, theo mệnh lệnh của Nam Cung Kiệt đem nước đổ vào dục dũng.
-“Tự ta có thể làm, ngươi đi ngủ đi”_Phong Ngâm ngâm mình ở trong nước, thần trí đã thanh tỉnh được một nửa, đối với Nam Cung Kiệt đang cởi áo khuyên nhủ.
Nam Cung Kiệt vừa cởi áo lót vừa cười nói_: “Ta cũng muốn tỉnh rượu”_Kỳ thật y một chút cũng không có say.
Phong Ngâm bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Kiệt sải bước tiến vào, đối diện với chính mình ngồi xuống.
Nam Cung Kiệt kéo xuống Phong Ngâm vào trong lòng ngực của mình, làm cho hắn khóa ngồi ở trên chân của mình, một tay nhẹ nhàng ôm hắn, một tay bắt đầu chậm rãi đi xuống phía dưới.
Cảm giác thân thể Phong Ngâm đột nhiên căng thẳng, Nam Cung Kiệt liền cười hôn lên khuôn mặt đang đỏ bừng của Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Thả lỏng..”
Phong Ngâm hô một hơi, cúi đầu vào hõm vai của Nam Cung Kiệt, tận lực thả lỏng thân thể chính mình.
Ngón tay ở bên trong nội bích ấn nhẹ, chỉ một lát sau một cỗ bạch trọc liền chảy ra.
-“Ngươi….”_Phong Ngâm liếc nhìn hạ thân Nam Cung Kiệt, vẻ mặt không được tự nhiên.
Nam Cung Kiệt ho nhẹ một tiếng, cố gắng trấn tỉnh_: “Không cần lo cho nó.”
Phong Ngâm nhợt nhạt cười, tiến đến hôn lên mặt Nam Cung Kiệt.
Hai người ở trong nước thân thiết một phen, Nam Cung Kiệt liền đem Phong Ngâm ôm trở về giường. Vì sợ hắn vô lực mà thừa nhận nên y không tiếp tục muốn hắn.
-“A……”_Phong Ngâm mới vừa nằm xuống liền đột nhiên biến sắc, ôm miệng nôn khan liên tục.
Nam Cung Kiệt thấy hai mắt Phong Ngâm đã phiếm nước rơi lệ, khẩn trương hỏi_: “Phong, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Kiệt cúi đầu hôn hôn lên mặt Phong Ngâm rồi mới đi thổi tắt nến.
Trong bóng đêm, Nam Cung Kiệt không có nhìn thấy Phong Ngâm lúc này lông mày đang nhíu chặt lại.
-“Ngủ đi!”_Nam Cung Kiệt cười khẽ hôn lên mi mắt Phong Ngâm, rồi mới vì hắn sửa lại chăn sau đó trở mình rời đi tắt nến.
Phong Ngâm có chút khẩn trương nắm lấy ống tay áo của Nam Cung Kiệt, xoay người nhìn y_: “Ngươi…..”_Nói rồi lại xấu hổ cúi đầu, tầm mắt nhìn xuống mặt đất.
Nam Cung Kiệt biết Phong Ngâm đang suy nghĩ cái gì, liền ngồi ở mép giường nhìn hắn nói_: “Sở đại phu nói với ta, khí tức của thai còn yếu, đứa nhỏ vẫn chưa ổn định, phải dành thời gian để hảo dưỡng thân thể. Cho nên..”_Nam Cung Kiệt đặt tay ở bụng nhỏ của Phong Ngâm nói_: “Vì đứa nhỏ, chuyện phòng sự cần phải hoãn mấy tháng.”
Phong Ngâm khoát tay lên mu bàn tay của Nam Cung Kiệt, đầu ngả vào vai y_: “Ủy khuất cho ngươi rồi.”
Nam Cung Kiệt nâng tay bên kia lên ôm lấy đầu Phong Ngâm, vỗ về chơi đùa hai bên tóc mai của hắn, lo lắng nói_: “Người nên nói những lời này phải là ta mới đúng. Nghe Sở đại phu nói, nam tử của Bạch Ngọc tộc mang thai thì thân thể đều trở nên thực suy yếu, thời điểm sinh cũng rất vất vả….”
Nam Cung Kiệt vô thức nắm chặt lấy tay Phong Ngâm, hai mắt khẩn trương nhíu lại.
-“Đứa nhỏ sẽ hấp thụ linh khí, nên sức chống cự của thân thể người cha sẽ yếu đi một chút”_Phong Ngâm cười nhẹ_: “Nam tử sinh con vốn so với nữ tử khó khăn hơn chút, nhưng sẽ không có nhiều nguy hiểm”.
Nam Cung Kiệt cũng không có thật sự yên lòng, tuy rằng cười nhưng mặt mày vẵn nhăn lại như cũ.
Phong Ngâm bất đắc dĩ cười, dùng đầu ngón tay xoa mày Nam Cung Kiệt, rồi mới dần thăm dò hôn xuống môi của y.
-“Ưm……”_Miệng đột nhiên bị hôn, Nam Cung Kiệt bị động tác của Phong Ngâm làm cho bất ngờ ngả người ra sau, lại sớm phát hiện ra bản thân bị hắn ôm chặt vào trong ngực.
Phòng Ngâm không hề giữ lại mà dùng hết cả thể xác và tinh thần để hôn Nam Cung Kiệt, rồi mới ôm lấy y ngả người ra phía sau.
-“Phong…..ưm…..”_Nam Cung Kiệt còn chưa kịp nói hết, Phong Ngâm lại hôn tiếp khiến y chỉ còn biết thở dốc. Quần áo áo hỗn loạn trên người trong lúc hai người kịch liệt quay cuồng đã bị Phong Ngâm cởi xuống không còn bao nhiêu.
Đợi cho môi của Phong Ngâm rời khỏi chính mình, Nam Cung Kiệt thở dốc nói_: “Sẽ làm ngươi bị thương…..”
-“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta”_Phong Ngâm dùng đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt ửng đỏ vì dục hỏa khơi gợi của Nam Cung Kiệt, rồi cười nhìn thẳng vào hai mắt y_: “Cẩn thận một chút….là tốt rồi”_Rồi ngẩng đầu khẽ cắn vào hầu kết của Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt khó khăn phát ra âm thanh nức nở, nhưng cuối cùng không thể nào nhẫn nại được nữa, rút xuống áo lót của Phong Ngâm,ở trên người hắn hạ xuống những cái hôn nhỏ vụn.
Một phen tình cảm mãnh liệt qua đi, Nam Cung Kiệt khẩn trương nhìn xem biểu tình của Phong Ngâm, sợ cuối cùng chính mình không khống chế được động tác kịch liệt làm hắn bị thương.
-“Phong, ngươi có cảm nhận được chỗ nào không khỏe?_Nam Cung Kiệt dùng góc áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Phong Ngâm.
Phong Ngâm nhắm mắt hờ, có chút suyễn khí, mệt mỏi cười nói_: “Ta không sao”.
Nam Cung Kiệt có chút yên tâm, khoác qua loa một kiện ngoại bào, đi đến ngoài cửa kêu gã sai vặt nấu hai thùng nước ấm đem lại đây.
Vội vàng trở lại bên giường, Nam Cung Kiệt buông xuống màn che, nằm ở bên cạnh Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Ta đã gọi người đi nấu nước ấm, lát nữa ta sẽ rửa sạch cho ngươi”.
Phong Ngâm lúng túng nói_: “Tự ta làm là tốt rồi”.
Nam Cung Kiệt chỉ cười nói_: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Phong Ngâm nắm chặt tay Nam Cung Kiệt, khẽ gật đầu, mệt mỏi làm cho hắn rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Chỉ một lát sau gã sai vặt đã đem nước ấm đến, theo mệnh lệnh của Nam Cung Kiệt đem nước đổ vào dục dũng.
-“Tự ta có thể làm, ngươi đi ngủ đi”_Phong Ngâm ngâm mình ở trong nước, thần trí đã thanh tỉnh được một nửa, đối với Nam Cung Kiệt đang cởi áo khuyên nhủ.
Nam Cung Kiệt vừa cởi áo lót vừa cười nói_: “Ta cũng muốn tỉnh rượu”_Kỳ thật y một chút cũng không có say.
Phong Ngâm bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Kiệt sải bước tiến vào, đối diện với chính mình ngồi xuống.
Nam Cung Kiệt kéo xuống Phong Ngâm vào trong lòng ngực của mình, làm cho hắn khóa ngồi ở trên chân của mình, một tay nhẹ nhàng ôm hắn, một tay bắt đầu chậm rãi đi xuống phía dưới.
Cảm giác thân thể Phong Ngâm đột nhiên căng thẳng, Nam Cung Kiệt liền cười hôn lên khuôn mặt đang đỏ bừng của Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Thả lỏng..”
Phong Ngâm hô một hơi, cúi đầu vào hõm vai của Nam Cung Kiệt, tận lực thả lỏng thân thể chính mình.
Ngón tay ở bên trong nội bích ấn nhẹ, chỉ một lát sau một cỗ bạch trọc liền chảy ra.
-“Ngươi….”_Phong Ngâm liếc nhìn hạ thân Nam Cung Kiệt, vẻ mặt không được tự nhiên.
Nam Cung Kiệt ho nhẹ một tiếng, cố gắng trấn tỉnh_: “Không cần lo cho nó.”
Phong Ngâm nhợt nhạt cười, tiến đến hôn lên mặt Nam Cung Kiệt.
Hai người ở trong nước thân thiết một phen, Nam Cung Kiệt liền đem Phong Ngâm ôm trở về giường. Vì sợ hắn vô lực mà thừa nhận nên y không tiếp tục muốn hắn.
-“A……”_Phong Ngâm mới vừa nằm xuống liền đột nhiên biến sắc, ôm miệng nôn khan liên tục.
Nam Cung Kiệt thấy hai mắt Phong Ngâm đã phiếm nước rơi lệ, khẩn trương hỏi_: “Phong, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Kiệt cúi đầu hôn hôn lên mặt Phong Ngâm rồi mới đi thổi tắt nến.
Trong bóng đêm, Nam Cung Kiệt không có nhìn thấy Phong Ngâm lúc này lông mày đang nhíu chặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất