Chương 1
Lâm Vấn Kinh dứt mình khỏi bàn ăn của buổi liên hoan lớp, vào nhà vệ sinh hút điếu thuốc.
Theo lệ cũ, đến dịp khai giảng là cả lớp lại tụ tập. Trong tiệm lẩu nhồi đầy người, quá náo nhiệt, náo nhiệt đến mức cậu thấy hơi phiền lòng. Trốn ra chỗ yên tĩnh được chốc lát, cậu nghiền tắt đầu thuốc, vứt vào thùng rác, rửa tay.
Có người đi từ cửa nhà vệ sinh vào, mùi rượu nồng nặc, loạng choạng đụng phải cạnh bệ rửa tay, ngã về phía cậu. Lâm Vấn Kinh vô thức vươn tay ra đỡ. Chàng trai xa lạ dựa trên vai cậu, hơi ngước mắt lên nhìn, ậm ờ gọi một cái tên.
“A Hành…”
Lâm Vấn Kinh cau mày, vốn muốn đẩy người kia ra, nhưng khi thấy rõ gương mặt khôi ngô nọ lại siết chặt tay hơn. Chàng trai say mèm, vừa gọi “A Hành” đầy thân thiết, vừa sán lại hôn cậu. Đôi môi nhuốm mùi rượu nóng bỏng, ịn lên môi Lâm Vấn Kinh tựa như chiếc bàn ủi.
“Cậu quá chén rồi.” Lâm Vấn Kinh cắn sứt làn môi, đanh mặt đẩy anh bạn ra. Chàng trai lại sán đến gần, quấn quýt ôm lấy cậu, vẫn lẩm bà lẩm bẩm cái tên thốt ra từ chất giọng trầm của mình ban nãy.
Lâm Vấn Kinh thấy phiền, chụp cổ tay người nọ bắt chéo lại sau lưng, ấn người ta xuống dưới vòi nước, nhấc tay, nước lạnh chảy ào ào.
“Tỉnh chưa?”
Nước lạnh xối xuống góc mặt nghiêng, theo đó chảy vào trong mắt, đau tệ. Hạ Tinh Nhiên đứng dậy, nhếch nhác, quệt nước trên mặt đi.
“Lâm…” Vành mắt anh bạn đỏ lừ, cuối cùng cũng nhận ra người đứng trước mặt mình, “Lâm Vấn Kinh à.”
Lâm Vấn Kinh lấy gói khăn giấy trong túi, ném cho anh. Tầm mắt của Hạ Tinh Nhiên khựng lại trên đôi môi dính máu của cậu, mất một lúc lâu để thích ứng, nuốt yết hầu, thốt một câu gượng gạo: “Xin lỗi nhé.” Lâm Vấn Kinh nhìn anh hồi lâu mới “ừ” một tiếng, coi như nhận lời xin lỗi này, sau đó quay người đi luôn. Truyện Điền Văn
Đến tối về ký túc, tắm táp xong, Lâm Vấn Kinh nằm trên giường học thuộc từ. Bạn cùng phòng vỗ bàn một phát, giọng hưng phấn kêu: “Mọe nó, Hạ Tinh Nhiên với Diệp Hành chia tay rồi.”
“Ai cơ? Hạ Tinh Nhiên khoa Máy tính á?”
“Nói là Diệp Hành và cậu ấm nhà họ Cố tòm tem với nhau, cắm sừng Hạ Tinh Nhiên. Mấy người khoa bọn họ tự bóc ra, diễn đàn trường ấy, để tôi gửi liên kết cho mấy ông!”
Lâm Vấn Kinh không tham gia cuộc tám chuyện hóng hớt tin đồn của đám bạn cùng phòng, chỉ lặng lẽ nhấn mở liên kết diễn đàn, lướt chầm chậm hết bài viết trên đấy, tiếp đó đưa tay sờ môi dưới. Nhớ đến đôi con ngươi đen như mực nọ của Hạ Tinh Nhiên, cậu khẽ thở dài trong lòng. Sao Diệp Hành nỡ… sao lại nỡ khiến một người tuyệt vời đến vậy, đau lòng và muộn phiền cơ chứ.
Lần kế tiếp gặp lại Hạ Tinh Nhiên đã là ba tháng sau, vào ngày hội câu lạc bộ. Trông người Hạ Tinh Nhiên có vẻ hơi ốm đi, ngày đã cuối thu mà chỉ phong phanh mỗi chiếc áo đồng phục câu lạc bộ, ngồi trước quầy hoạt động của câu lạc bộ âm nhạc làm “linh vật”.
Lâm Vấn Kinh chào chủ nhiệm câu lạc bộ một tiếng, cởi áo khoác ném cho Hạ Tinh Nhiên: “Cầm hộ tôi cái.” Thế rồi đi về phía bộ trống, dòm bóng lưng ngầu đét đèn đẹt.
Hạ Tinh Nhiên ngớ ra một chốc. Áo khoác anh ôm trong tay còn vương nhiệt độ cơ thể của Lâm Vấn Kinh, vừa dày dặn vừa ấm áp. Chàng trai trông lúc nào cũng lạnh lùng là thế, áo khoác lại ấm áp ghê. Hạ Tinh Nhiên bỗng nghĩ, mình giống hệt đại đa số sinh viên trong trường, hình như đều có hiểu nhầm khá lệch pha về Lâm Vấn Kinh.
Tuy anh và Lâm Vấn Kinh cùng ở trong câu lạc bộ âm nhạc, nhưng cả hai chẳng hề thân thuộc, gặp gỡ cũng chỉ gật đầu xã giao. Tối hôm ấy say rượu đụng phải Lâm Vấn Kinh là chuyện ngoài ý muốn, vài tháng trôi qua, gặp lại Lâm Vấn Kinh lần nữa, tựa như có gì đó đã không còn như trước…
Tới lượt Hạ Tinh Nhiên lên sân khấu, bạn học bên cạnh hỏi anh bạn: “Cần tôi cầm giúp áo khoác không?” Người bạn nọ có ý tốt thật, mà Hạ Tinh Nhiên lắc đầu, gấp áo khoác lại để trên băng ghế: “Áo khoác của Lâm Vấn Kinh.”
Có một dịp câu lạc bộ chạy sự kiện, Lâm Vấn Kinh vắt bừa áo khoác lên trên ghế thì có người cầm hộ cậu. Kết thúc sự kiện, Lâm Vấn Kinh chẳng nói chẳng rằng, vứt phăng áo khoác đi ngay trước mặt mọi người.
Không được động vào áo khoác của Lâm Vấn Kinh. Chuyện này đã thành điều quy tắc số một trăm lẻ một của câu lạc bộ mà ai nấy đều ngầm hiểu trong lòng. Phút chốc, ánh mắt người bạn bên cạnh dòm Hạ Tinh Nhiên nó là lạ hẳn.
Hạ Tinh Nhiên chẳng nhiều lời nữa, lên sân khấu hát “Không hỏi”.
Âm sắc của anh thiên trầm, lúc đứng yên hát trước chân micro đứng, tiếng hát gần như bị át bởi tiếng nhạc vừa to vừa sôi động bên các câu lạc bộ khác. Mấy nữ sinh đứng vây trước câu lạc bộ đều tới vì khuôn mặt kia, chỉ mỗi Lâm Vấn Kinh đang ngồi sau bộ trống nghe rõ từng câu từng chữ, ngước lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng.
Hết chương 1.
Lời người dịch
Có thể nói bài “Không hỏi” mà Hạ Tinh Nhiên hát là nguyên nhân chủ yếu tôi quyết định dịch ẻm ngoài motif yêu thầm mà tôi vẫn mê. Ca sĩ hát gốc của “Không hỏi” là Mao Bất Dịch, bài hát này đã theo tôi từ 2019 đến tận giờ và có ý nghĩa siêu siêu to lớn với cá nhân tôi. Không ngờ chị tác giả cũng thích và đưa hẳn vào truyện luôn. Mong là đủ tinh lực để làm một lèo chứ không đứt đoạn trước những chiếc deadline.
Tặng các đồng chí chiếc link nghe vietsub nhen: Không hỏi – Mao Bất Dịch
Theo lệ cũ, đến dịp khai giảng là cả lớp lại tụ tập. Trong tiệm lẩu nhồi đầy người, quá náo nhiệt, náo nhiệt đến mức cậu thấy hơi phiền lòng. Trốn ra chỗ yên tĩnh được chốc lát, cậu nghiền tắt đầu thuốc, vứt vào thùng rác, rửa tay.
Có người đi từ cửa nhà vệ sinh vào, mùi rượu nồng nặc, loạng choạng đụng phải cạnh bệ rửa tay, ngã về phía cậu. Lâm Vấn Kinh vô thức vươn tay ra đỡ. Chàng trai xa lạ dựa trên vai cậu, hơi ngước mắt lên nhìn, ậm ờ gọi một cái tên.
“A Hành…”
Lâm Vấn Kinh cau mày, vốn muốn đẩy người kia ra, nhưng khi thấy rõ gương mặt khôi ngô nọ lại siết chặt tay hơn. Chàng trai say mèm, vừa gọi “A Hành” đầy thân thiết, vừa sán lại hôn cậu. Đôi môi nhuốm mùi rượu nóng bỏng, ịn lên môi Lâm Vấn Kinh tựa như chiếc bàn ủi.
“Cậu quá chén rồi.” Lâm Vấn Kinh cắn sứt làn môi, đanh mặt đẩy anh bạn ra. Chàng trai lại sán đến gần, quấn quýt ôm lấy cậu, vẫn lẩm bà lẩm bẩm cái tên thốt ra từ chất giọng trầm của mình ban nãy.
Lâm Vấn Kinh thấy phiền, chụp cổ tay người nọ bắt chéo lại sau lưng, ấn người ta xuống dưới vòi nước, nhấc tay, nước lạnh chảy ào ào.
“Tỉnh chưa?”
Nước lạnh xối xuống góc mặt nghiêng, theo đó chảy vào trong mắt, đau tệ. Hạ Tinh Nhiên đứng dậy, nhếch nhác, quệt nước trên mặt đi.
“Lâm…” Vành mắt anh bạn đỏ lừ, cuối cùng cũng nhận ra người đứng trước mặt mình, “Lâm Vấn Kinh à.”
Lâm Vấn Kinh lấy gói khăn giấy trong túi, ném cho anh. Tầm mắt của Hạ Tinh Nhiên khựng lại trên đôi môi dính máu của cậu, mất một lúc lâu để thích ứng, nuốt yết hầu, thốt một câu gượng gạo: “Xin lỗi nhé.” Lâm Vấn Kinh nhìn anh hồi lâu mới “ừ” một tiếng, coi như nhận lời xin lỗi này, sau đó quay người đi luôn. Truyện Điền Văn
Đến tối về ký túc, tắm táp xong, Lâm Vấn Kinh nằm trên giường học thuộc từ. Bạn cùng phòng vỗ bàn một phát, giọng hưng phấn kêu: “Mọe nó, Hạ Tinh Nhiên với Diệp Hành chia tay rồi.”
“Ai cơ? Hạ Tinh Nhiên khoa Máy tính á?”
“Nói là Diệp Hành và cậu ấm nhà họ Cố tòm tem với nhau, cắm sừng Hạ Tinh Nhiên. Mấy người khoa bọn họ tự bóc ra, diễn đàn trường ấy, để tôi gửi liên kết cho mấy ông!”
Lâm Vấn Kinh không tham gia cuộc tám chuyện hóng hớt tin đồn của đám bạn cùng phòng, chỉ lặng lẽ nhấn mở liên kết diễn đàn, lướt chầm chậm hết bài viết trên đấy, tiếp đó đưa tay sờ môi dưới. Nhớ đến đôi con ngươi đen như mực nọ của Hạ Tinh Nhiên, cậu khẽ thở dài trong lòng. Sao Diệp Hành nỡ… sao lại nỡ khiến một người tuyệt vời đến vậy, đau lòng và muộn phiền cơ chứ.
Lần kế tiếp gặp lại Hạ Tinh Nhiên đã là ba tháng sau, vào ngày hội câu lạc bộ. Trông người Hạ Tinh Nhiên có vẻ hơi ốm đi, ngày đã cuối thu mà chỉ phong phanh mỗi chiếc áo đồng phục câu lạc bộ, ngồi trước quầy hoạt động của câu lạc bộ âm nhạc làm “linh vật”.
Lâm Vấn Kinh chào chủ nhiệm câu lạc bộ một tiếng, cởi áo khoác ném cho Hạ Tinh Nhiên: “Cầm hộ tôi cái.” Thế rồi đi về phía bộ trống, dòm bóng lưng ngầu đét đèn đẹt.
Hạ Tinh Nhiên ngớ ra một chốc. Áo khoác anh ôm trong tay còn vương nhiệt độ cơ thể của Lâm Vấn Kinh, vừa dày dặn vừa ấm áp. Chàng trai trông lúc nào cũng lạnh lùng là thế, áo khoác lại ấm áp ghê. Hạ Tinh Nhiên bỗng nghĩ, mình giống hệt đại đa số sinh viên trong trường, hình như đều có hiểu nhầm khá lệch pha về Lâm Vấn Kinh.
Tuy anh và Lâm Vấn Kinh cùng ở trong câu lạc bộ âm nhạc, nhưng cả hai chẳng hề thân thuộc, gặp gỡ cũng chỉ gật đầu xã giao. Tối hôm ấy say rượu đụng phải Lâm Vấn Kinh là chuyện ngoài ý muốn, vài tháng trôi qua, gặp lại Lâm Vấn Kinh lần nữa, tựa như có gì đó đã không còn như trước…
Tới lượt Hạ Tinh Nhiên lên sân khấu, bạn học bên cạnh hỏi anh bạn: “Cần tôi cầm giúp áo khoác không?” Người bạn nọ có ý tốt thật, mà Hạ Tinh Nhiên lắc đầu, gấp áo khoác lại để trên băng ghế: “Áo khoác của Lâm Vấn Kinh.”
Có một dịp câu lạc bộ chạy sự kiện, Lâm Vấn Kinh vắt bừa áo khoác lên trên ghế thì có người cầm hộ cậu. Kết thúc sự kiện, Lâm Vấn Kinh chẳng nói chẳng rằng, vứt phăng áo khoác đi ngay trước mặt mọi người.
Không được động vào áo khoác của Lâm Vấn Kinh. Chuyện này đã thành điều quy tắc số một trăm lẻ một của câu lạc bộ mà ai nấy đều ngầm hiểu trong lòng. Phút chốc, ánh mắt người bạn bên cạnh dòm Hạ Tinh Nhiên nó là lạ hẳn.
Hạ Tinh Nhiên chẳng nhiều lời nữa, lên sân khấu hát “Không hỏi”.
Âm sắc của anh thiên trầm, lúc đứng yên hát trước chân micro đứng, tiếng hát gần như bị át bởi tiếng nhạc vừa to vừa sôi động bên các câu lạc bộ khác. Mấy nữ sinh đứng vây trước câu lạc bộ đều tới vì khuôn mặt kia, chỉ mỗi Lâm Vấn Kinh đang ngồi sau bộ trống nghe rõ từng câu từng chữ, ngước lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng.
Hết chương 1.
Lời người dịch
Có thể nói bài “Không hỏi” mà Hạ Tinh Nhiên hát là nguyên nhân chủ yếu tôi quyết định dịch ẻm ngoài motif yêu thầm mà tôi vẫn mê. Ca sĩ hát gốc của “Không hỏi” là Mao Bất Dịch, bài hát này đã theo tôi từ 2019 đến tận giờ và có ý nghĩa siêu siêu to lớn với cá nhân tôi. Không ngờ chị tác giả cũng thích và đưa hẳn vào truyện luôn. Mong là đủ tinh lực để làm một lèo chứ không đứt đoạn trước những chiếc deadline.
Tặng các đồng chí chiếc link nghe vietsub nhen: Không hỏi – Mao Bất Dịch
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất