Bất Tử Một Phần Hai

Chương 15: Hành lang khách sạn (15)

Trước Sau
"Còn có phương pháp tìm cầu thang như thế nào!!"

...

Yến Nguy chậm rãi ngồi xổm xuống bên giường.

Cậu giơ tay muốn vén tấm chăn đắp trên thi thể lên. Nhưng ngón tay thon dài trắng nõn gần như chạm vào ga giường dính máu, Yến Nguy ngay lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua bất đắc dĩ nắm tay gã họa sĩ... sau khi trở về phòng cậu đã rửa tay chừng mười phút.

Cậu lui về phía sau một chút, vẫy vẫy tay với Cao Minh: "Giúp một việc, xốc tấm chăn này lên."

"Hả?" Cao Minh sửng sốt, mặt mày xịu xuống, nhận mệnh tiến lên: "Người đã chết rồi vén chăn lên làm gì? Được rồi... Dù sao tôi cũng nghe lời cậu, tôi..."

Cao Minh còn chưa vươn tay, người đàn ông vẫn không nói gì bên cạnh chợt xuất thân, bàn tay cầm đoản đao là có thể lấy mạng người túm lấy chăn bông, lập tức ném chiếc chăn bông dính máu xuống gầm giường.

Cao Minh chỉ có thể nhìn Yến Minh Quang không nói hai lời giúp Yến Nguy vén chăn lên, hắn lui về phía sau, tận lực không quấy rầy hai người mới còn lợi hại hơn hắn điều tra thi thể.

Yến Nguy ném một ánh nhìn cảm ơn về phía Yến Minh Quang, sau đó cũng không kéo dài nữa, véo mũi, nói một câu "Sau khi còn sống đi ra ngoài nhất định phải mang theo găng tay bên người", rồi tiến về phía trước để xem xét kỹ hơn.

Giống hệt cái chết của bạn cùng phòng Cao Minh.

Yến Nguy cẩn thận nhìn thoáng qua từ trên xuống dưới... quần áo trên người hai người chơi này đều rất chỉnh tề và nguyên vẹn, trên người không có vết thương gì khác. Xung quanh hốc mắt bị vét sạch dữ tợn lởm chởm, vô cùng không đồng đều.

Bọn họ đều chết vì bị móc mắt, hơn nữa thủ pháp móc mắt cực kỳ tàn nhẫn và mạnh mẽ.

"Cao Minh, tối hôm qua anh có nghe thấy động tĩnh gì không?" Yến Nguy thu hồi ánh mắt, đứng lên.

Cao Minh gật đầu: "Có. Tôi nghĩ trời sáng một chút sẽ đến gặp hai người, sau khi trời tối sẽ lập tức đi nghỉ ngơi. Nhưng tôi vẫn không ngủ quá sâu, sau đó thậm chí còn có hơi... khụ, muốn đi vệ sinh. Cậu đã nhắc nhở tôi, xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt, không được động đậy, cho nên tôi đã nhịn cả đêm..."

Yến Nguy: "..." Dường như hiểu được vì sao đôi mắt của Cao Minh lại hơi xanh.

"Tôi mơ hồ nghe được tiếng động rời giường của bạn cùng phòng, chắc là cậu ta cũng muốn đi vệ sinh nên mới dậy. Sau đó cậu ta không đi ra nữa, tôi thật sự không dám nhúc nhích, trời sáng mới đi vào phòng vệ sinh nhìn một cái, không ngờ lại nhìn thấy cậu ta chết trước bồn rửa tay. Trước khi xuống lầu, tôi đã khám nghiệm tử thi đơn giản. Từ động tác gục xuống đất có thể thấy được cậu ta ước chừng chết lúc rửa tay, tốc độ chết rất nhanh, biểu cảm của cậu ta cũng không có biến hóa quá lớn."

Yến Nguy chăm chú nghe xong mô tả của Cao Minh, tùy ý lấy đồng xu trong túi ra, ngón tay thon dài khẽ cong, đầu ngón tay cầm mép đồng xu nhẹ nhàng dùng sức.

Đồng xu được ném lên không trung với một quỹ tích hoàn hảo, cậu tùy ý nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt hơi để trống suy tư một hồi.

Một khoảnh khắc.

Hành lang dài vốn yên tĩnh đến cực điểm dường như vang lên âm thanh gì đó, mờ ảo mà lạnh lẽo, từ xa đến gần, chậm rãi truyền vào trong tai Yến Nguy.

Trong mắt Yến Nguy ngưng tụ tiêu cự, cậu hoàn hồn, bắt lấy đồng xu đang bị ném lên bỏ vào túi: "Hai người có nghe thấy cái gì không?"

Yến Minh Quang gật đầu.

Sắc mặt Cao Minh càng khó coi hơn: "Rất nhiều giọng nữ, dường như đang nói... mắt."

Yến Nguy ngưng thần lắng nghe.

"Mắt đâu..."

"...... Đưa mắt cho tôi..."

"Mắt, mắt ở đâu, mắt..."

"......"

Con người màu đen của Yến Minh Quang khẽ động, đáy mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng sâu không thấy đáy. Hắn chậm rãi móc ra con dao gấp đặt trong túi, bàn tay khớp xương đều đều làm một động tác, lưỡi dao vi vu chuyển động một chút, kéo dài thành một lưỡi dao ngắn.

Yến Nguy cũng nắm chặt vũ khí phòng thân trong túi, thấp giọng nói: "Hẳn là người phụ nữ trong tranh. Ngày cuối cùng, hạn chế quỷ quái nhất định sẽ từ từ suy yếu. Đến lúc đó, vũ khí lạnh trên tay chúng ta chưa chắc đã có thể đả thương bọn họ. Hiện tại tôi vẫn chưa thể suy đoán ra tầng hầm, manh mối không đủ, nhất định phải nhanh chóng. Đi thôi, chúng ta sẽ đi xuống tầng hầm."

Yến Minh Quang không nói hai lời đi trước.

Nhưng lúc đi tới cửa, bước chân người này hơi chậm lại, đồng tử hờ hững khẽ động nhìn lướt qua phòng.

Yến Nguy nhìn hắn: "Có phải anh đang suy nghĩ, có nên nhắc nhở Tôn Thạch một chút hay không?"

Yến Minh Quang kinh ngạc nhìn cậu một cái.

Yến Nguy thầm nghĩ quả nhiên trong lòng.

Cậu và Yến Minh Quang bất luận là tình cách bộc lộ bên ngoài, hay là tính tình ẩn giấu bên trong, tất cả đều không giống nhau. Cậu mặt ngoài hiền lành tốt bụng nhưng bên trong lại là lạnh lùng và lý trí bẩm sinh.

Yến Minh Quang và cậu hoàn toàn trái ngược.

"Mặc dù tôi nghĩ rằng hành vi như vậy là vô cùng ngớ ngẩn, nhưng nếu anh thực sự cảm thấy cần thiết thì chúng ta có thể để lại một mảnh giấy." Cậu nói.

"Không cần." Giọng nói lạnh nhạt của Yến Minh Quang cắt đứt cậu: "Đây là con đường hắn tự chọn."

Dứt lời, lưỡi đao trong tay người đàn ông lại chuyển động một lần nữa, hắn quay người lại trong tiếng vi vu của lưỡi dao, bước nhanh đi trước dẫn đường.

Yến Nguy nhún vai, lập tức kéo Cao Minh bước nhanh đuổi theo.



Vừa ra khỏi cửa phòng, cậu chợt cảm nhận được một loại cảm giác sởn tóc gáy đến từ bên phải, sự cảnh giác từ trong tiềm thức làm cho Yến Nguy theo bản năng nghiêng sang bên phải. Yến Minh Quang ở phía trước cũng lập tức cảm giác được có cái gì không đúng, phục hồi tinh thần dùng sức kéo cậu rời xa khỏi chỗ kia.

Ba người quay đầu lại nhìn lại, lúc này mới phát hiện...

Đó là bàn tay của một người phụ nữ thò ra khỏi bức tranh!

Trong khoảnh khắc chấn động thần sắc, trên hành lang dài, từng cái từng cái cánh tay trơn bóng hoặc mặc quần áo xa hoa từ trong bức tranh kéo dài ra, bàn tay xinh đẹp hơi cuộn tròn, giống như đang nắm lấy cái gì đó ở phía trước.

Hành lang được trang hoàng lộng lẫy giờ phút này trải rộng những cánh tay vươn ra, chúng vặn vẹo không hề có quy luật, chỉ cố gắng nắm lấy phía trước. Gương hai bên đan xen tản ra ánh đèn màu vàng ấm áp, qua lại đan xen phản chiếu cảnh tượng trên hành lang dài.

Tất cả gương đều đứng đối diện nhau, bóng trong gương này phản chiếu vào gương kia, như thể có vô số bàn tay đang vũng vẫy ở hai bên bức tường.

Ba người Yến Nguy nhanh chóng di chuyển đến giữa hành lang hẹp dài, những bàn tay duyên dáng mà mang theo cảm giác lạnh lẽo khó khăn vươn trước mặt bọn họ, ngón tay cong lên, thỉnh thoảng còn có thể túm được quần áo của bọn họ.

Ánh đèn trên hành lang nhấp nháy vài cái theo làn gió lạnh lẽo, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau chiếu rọi những thứ đang giương nanh múa vuốt, như thể có vô số cặp mắt ở trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào bọn họ từ bốn phương tám hướng.

Cao Minh mắng một câu chửi thề bằng vẻ ngoài nhã nhặn của mình, nói: "Chẳng lẽ những chiếc gương vỡ này dùng để khiến chúng ta thấy kinh khủng hay sao? Bên trong và bên ngoài gương đều là bàn tay, tôi hoa mắt đến mức không thể phân biệt được!"

"Chúng ta mau đi xuống tầng hầm thôi." Giọng điệu của Yến Nguy càng lúc càng trầm thấp: "Hạn chế của quỷ quái... càng ngày càng yếu."

-

Thế giới trong tòa nhà, khu cược lầu.

Hình chiếu hết lần này đến lần khác xuất hiện ở cược lầu, người chơi lui tới không ngừng xuất hiện những gương mặt mới, đồng thời cũng có không ít tiếng than khóc và vui sướng của những người thua hay thắng trong ván cược.

"...... Gần đây, số lượng phó bản cấp thấp bị loại ra khỏi cơ chế vận hành của cược lầu có tăng lên không?"

"Không chỉ thế, tầng trung cao tầng cũng có!"

"Gần đây, ngày càng có nhiều người chơi được chọn..."

"......"

Hình chiếu trực tiếp của cược lầu ở phó bản của Yến Nguy vẫn luôn nằm dưới góc nhìn của Tôn Thạch. Dưới hình chiếu này tụ tập rất nhiều người chơi, một số người đặt cược thỉnh thoảng đến đây để xem tiến độ và lo lắng về kết quả, một số không đặt cược chỉ đến để phân tích trải nghiệm nâng cao của phó bản.

Tưởng Tu đặt cược xong thì tổ chức dẫn người đi phân tích phó bản, giờ phút này rảnh rỗi mới dẫn theo em trai Tưởng Bình của hắn đến xem lại một lần nữa.

Hắn vừa đến, đám người tụ tập trước hình chiếu liền tự giác nhường đường, dọn sạch một khoảng lớn trống trải xung quanh Tưởng Tu —— ngoại trừ một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo màu đen.

Quần áo cả người hắn đều là màu đen, trên lưng còn đeo một cây cung không có phối tiễn, thân cung cũng là màu đen sờ không được đáy. Ngay cả trong khu giải trí được chiếu sáng rực rỡ, hắn dường như có thể đắm chìm trong màn đêm vô biên bất cứ lúc nào.

Người này đứng ở khoảng trống rộng trước mặt Tưởng Tu, vô cùng nổi bật. Nhưng dường như hắn chưa phát hiện, cũng không nhúc nhích mà chỉ hơi ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Tôn Thạch trong hình chiếu từ phòng ăn đi tới phòng vẽ tranh.

Tưởng Tu nhìn thấy hắn thì nhướng mày: "Lâm Chẩn? Anh cũng đặt cược à? Một phó bản người mới tất thua như vậy thế mà cũng dẫn anh tới chiếm lợi thế..."

Lâm Chẩn cười khẽ một tiếng, trong ngũ quan được coi là thanh tú nở một nụ cười lộ ra vẻ quỷ mị cùng tà khí: "Tôi nghe nói em trai phế vật của cậu hai ngày nay sẽ vào phó bản tiếp theo, cậu muốn nó thắng đánh cược một lần để có thể tự chủ lựa chọn phó bản đơn giản nhất nhỉ? Vậy cậu phải nhanh chóng tìm cho nó một ít đồ bảo vệ tính mạng, cũng đừng chờ kết quả đánh cược nữa, hai người đánh cược thua, em trai phế vật của cậu sẽ trực tiếp bị kéo vào phó bản có độ khó cao..."

Tưởng Tu không vui nói: "Ý anh là sao?"

"Phó bản này sẽ qua."

"Anh đùa tôi đấy à? Chỉ dựa vào nhìn thấy một quyển nhật ký giả thì anh tin rằng người chơi kia bị hạ tầng thật? Người chơi hạ tầng này đã đánh giá thấp độ khó của phó bản, phó bản họ vượt qua ít nhất có trình độ tầng năm trở lên, nhưng hắn ta lại dùng kinh nghiệm của tầng hai tầng ba để phán đoán, chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Tôi đánh cược đám ngu xuẩn này thông quan thất bại, anh chờ xem đi."

"Cậu mới là kẻ ngu xuẩn chân chính." Nụ cười của Lâm Chẩn lớn hơn một chút, trong đôi mắt cất giấu sự chờ mong và hưởng thụ đẫm máu: "Cậu không nhìn thấy trong góc nhìn của Tôn Thạch có một người đàn ông tóc bạc, mặc áo khoác màu đen hay sao? Cậu ta chắc hẳn là một người chơi mới. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta nhưng khả năng của tôi cho tôi thấy cậu ta rất mạnh và rất mạnh. Về phần cái người tên là Tôn Thạch này, hắn chết là cái chắc, lát nữa để cho tôi hưởng thụ quá trình hắn bị quỷ quái giết chóc đi..."

Mắt thấy Tôn Thạch tránh cánh tay người phụ nữ vươn ra từ trong bức chân dung, hoảng hốt đến phòng vẽ tranh, Lâm Chẩn cười ra tiếng.

Hắn giơ tay lên, đưa đầu ngón tay vào trong miệng cắn một cái, trực tiếp cắn rách đầu ngón tay.

Mùi máu tươi tản ra trong khoang miệng nhưng hắn lại cực kỳ hưởng thụ mùi máu tươi, cười cười nói: "Người chơi mới này rất mạnh này, sau khi thông quan sẽ lấy được phó bản gì đây...? Không bằng phó bản tiếp theo của cậu ta, tôi cũng đi..."

-

Sau khi ba người Yến Nguy tiến vào thang máy, Yến Minh Quang lấy thẻ từ ra quẹt một cái, quả nhiên có thể ấn sáng nút "-1".

Hạn chế của quỷ quái càng lúc càng giảm xuống, toàn bộ hành lang khách sạn đều tràn ngập một bầu không khí quỷ dị, tất cả ánh đèn lúc sáng lúc tối, ngay cả thang máy cũng thỉnh thoảng tối đen.

Khi thang máy dừng lại ở tầng hầm, hai cánh cửa nặng nề của thang máy từ từ mở ra hai bên, lúc này tất cả đèn vốn dĩ sáng sủa đều bị đè xuống.

Trong nháy mắt mùi máu tươi xông thẳng vào mũi, trước mắt ba người một mảnh đen kịt, bốn phía yên tĩnh dị thường, lại giống như có thể nghe được những bức chân dung trên lầu không ngừng nỉ non "Mắt", "Tôi muốn mắt"...

Tiếng vù vù của lưỡi dao vang lên, Yến Minh Quang là người đầu tiên bước ra, thấp giọng nói: "Đi theo."

Yến Nguy và Cao Minh trước sau đuổi theo Yến Minh Quang.

Vừa đi ra chưa được mấy bước, Yến Nguy liền nghe được tiếng bước chân dính nước của bọn họ —— tựa như bọn họ đang đi trên mặt đất ẩm ướt gì đó.

Trong khi chậm rãi tiến lên, cậu đưa tay ra, cẩn thận mò mẫm bên cạnh: "... Hình như tôi đã chạm vào cái máy gì đó... Có rất nhiều xúc cảm giống như sắt, còn có tay cầm... Chờ đã, đây là một máy chạy bộ, tầng hầm của khách sạn này là một phòng tập thể dục - Đm!"

Cậu bị vấp ngã bởi thiết bị tập thể dục.



Người đàn ông đi trước cậu trong nháy mắt xoay người lại, ngay lập tức đỡ lấy cậu khi sắp ngã. Lòng bàn tay người đàn ông truyền đến cảm giác ấm áp làm cho người ta an tâm, nhưng giọng nói lại có chút lãnh đạm: "Có ổn không?"

Bốn phía đen kịt che khuất hai mắt cậu, làm cho thính giác của người ta càng thêm nhạy cảm hơn. Yến Nguy phảng phất nghe được âm thanh bàn tay cậu và bàn tay của Yến Minh Quang vuốt ve nhau, tiếng hít thở của ba người họ đều bị khuếch đại lên một chút, trong căn phòng đẫm máu truyền ra một luồng sinh khí hiếm có.

...... Bên dưới bề ngoài người lạ chớ gần của Yến Minh Quang, có phải là cất giấu ấm áp tràn đầy hay không?

Yến Nguy dưới tình huống toàn thân cảnh giác sửng sốt một chút.

Cậu định thần lại, nương theo lực của Yến Minh Quang ổn định lại thân hình: "Vẫn ổn."

Cậu nói xong, đang định đứng thẳng thì ánh đèn đồng loạt sáng lên!

Trước tiên, Yến Nguy nhìn lướt qua bốn phía, trong lúc quay đầu chợt phát hiện trên máy chạy bộ bên cạnh cậu có một thi thể bị móc rỗng mắt đang dựa vào!

Thi thể cứng ngắc gục trên máy chạy bộ, khuôn mặt tràn ngập máu bẩn đối diện với Yến Nguy, hốc mắt trống rỗng như thể đang nhìn chằm chằm cậu.

Cho dù Yến Nguy có can đảm đến đâu nhưng giờ phút này cũng bất ngờ bị dọa một chút, theo bản năng lảo đảo về phía sau, kết quả lại bị vấp một bước. Cũng may lúc này đèn đã bật sáng, Yến Nguy nắm tay cầm thiết bị tập thể dục bên cạnh đứng thẳng lên. Cậu quay đầu lại nhìn lại, mới phát hiện thứ mình nắm không phải là thiết bị tập thể dục, mà là thi thể người phụ nữ váy dài.

Dưới ánh đèn sáng sủa, toàn cảnh phòng tập thể dục hiện ra.

Các bức tường của phòng tập thể dục được gắn gương, làm nổi bật phòng tập thể dục dưới lòng đất này rất rộng, bên trong được bao phủ bởi các thiết bị tập thể dục. Thi thể của người đàn ông trung niên dựa vào thiết bị tập thể dục, thi thể của người phụ nữ mặc váy dài nằm trên mặt đất. Hốc của mắt bọn họ trống rỗng, cả người đầy máu tươi, xung quanh thi thể người đàn ông trung niên còn chảy xuống một mảnh vũng máu —— đó chính là nơi bọn họ vừa đi qua.

Máu bên cạnh thi thể người phụ nữ mặc váy dài đã khô cạn.

Ngoài ra, bên cạnh thi thể người phụ nữ váy dài còn có một bộ xương khô!

Yến Nguy hơi khó chiu bởi mùi trong không khí, cậu nhíu mày, nói: "Quả nhiên, tầng hầm là nơi nhân viên phục vụ ném thi thể, thi thể hai người chơi chết đều ở chỗ này. Nhưng tại sao hắn ta không xử lý hai người chơi mới chết ở tầng 13..."

Yến Nguy nhấc chân, bước qua vũng máu cùng một ít thiết bị tập thể dục, đi tới trước bộ xương bên cạnh thi thể người phụ nữ mặc váy dài, ngồi xổm xuống.

Lúc này không cần cậu nhắc, Cao Minh chức vụ là pháp y cũng lập tức ngồi xổm xuống trước mặt bộ xương, nói: "Lúc này để tôi xem, tôi vẫn luôn dựa vào hai người, tốt xấu gì tôi cũng phải có chút tác dụng."

Yến Nguy cười cười: "Vốn phải dựa vào anh, tôi cũng không có kinh nghiệm khám nghiệm xương. Nhưng nếu đã hóa thành xương cốt thì cỗ thi thể này hẳn là đã chết rất lâu rồi..."

Cao Minh gật đầu, nhìn kỹ một hồi mới nói: "Bộ xương này hẳn là xác của một người phụ nữ đã chết nhiều năm. Phòng tập thể dục dưới lòng đất không phải là một không gian hạn chế. Mặc dù nó đã hư hỏng đến mức chỉ còn lại bộ xương, nhưng thời gian tử vong sẽ không quá lâu, vài năm đến mười mấy năm. Hai người nhìn hộp sọ của cô ấy đi, hộp sọ tổn thương rất nghiêm trọng, từ mức độ tổn thương mà nói... tôi cảm thấy có người đã dùng vũ khí sắc bén móc mắt cô ấy, trong quá trình đó còn khuấy đến những nơi khác trong não của cô ấy, thậm chí tổn thương đến phần hộ sọ, thủ pháp của kẻ sát nhân vô cùng tàn nhẫn."

Ánh mắt Yến Nguy khẽ động: "Là nữ bác sĩ kia!"

Cậu nhìn chằm chằm vào đầu lâu, ánh mắt dừng lại ở hốc mắt bị chấn thương...

Vào lúc này, ánh đèn của phòng tập thể dục lại nhấp nháy, mờ mờ ảo ảo đan xen vào nhau lặp đi lặp lại. Ánh sáng tạo ra âm thanh "tạch tạch" ngắt quãng của dòng điện tắc nghẽn, chói tai bất thường.

Đột nhiên!

Yến Nguy hoảng hốt, như thể có thứ gì đó chui vào trong đầu cậu, trước mắt cậu tối sầm lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thần chí mơ hồ không rõ.

Cậu cảm giác như chính mình bị hôn mê, nhưng ý thức lại hỗn loạn, trước mắt bắt đầu dần dần hiện ra một phần cảnh tượng. Những cảnh tượng này đều vô cùng xa lạ, người nhìn thấy cũng không hề có ấn tượng, phảng phất như hình ảnh không giải thích được, lại giống như là đoạn ký ức gì đó.

Dường như cậu đã trở thành một người khác, trải qua những ký ức từ góc nhìn của người đó.

Từng hình ảnh chợt lóe lên, chen chúc đầu óc của cậu đến mức choáng váng. Những hình ảnh này phần lớn là ở bệnh viện, địa hình và điều kiện của bệnh viện vô cùng quen mắt, dường như chính là bệnh viện mà bọn họ đã tới hôm qua. Từ góc độ của chủ nhân trí nhớ, rất nhiều bệnh nhân đã đến và đi, khi chủ nhân của trí nhớ nhìn nam giới, hầu hết đều trong tư thế ngẩng đầu, điều này cho thấy chủ sở hữu của bộ nhớ này không cao.

Yến Nguy lập tức hiểu được, người sở hữu ký ức này rõ ràng chính là nạn nhân đầu tiên của họa sĩ móc mắt điền tranh... nữ bác sĩ chữa bệnh tâm lý cho gã họa sĩ.

Nhìn phần tiếp theo, Yến Nguyễn nhìn thấy bệnh nhân cuối cùng của nữ bác sĩ.

Đó là một khuôn mặt quen thuộc - khuôn mặt của gã họa sĩ!

Gã họa sĩ khi còn chưa bị móc mắt cũng giống như trong bức chân dung tự họa, phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ đường đường, toàn thân tràn ngập khí chất nghệ sĩ tao nhã. Họa sĩ giống như người có sức hấp dẫn hoang tưởng, mỗi lần hắn đến tư vấn tâm lý đều mô tả sống động thế giới nghệ thuật trong đầu hắn, sự hiểu biết và suy nghĩ của mình về bức tranh với nữ bác sĩ.

Nữ bác sĩ và họa sĩ đang yêu nhau.

Trí tưởng tượng dồi dào và lòng nhiệt thành hoang tưởng nghề nghiệp của gã họa sĩ đã khiến nữ bác sĩ cảm động, đôi mắt tuyệt trần của nữ bác sĩ đẹp như sao, thu hút gã họa sĩ vốn đã rất chuyên tâm vẽ mắt lúc bấy giờ.

Sau đó là hồi ức đau đớn vạn phần. Trong hình ảnh mà người sở hữu ký ức này mang lại cho cậu, hình ảnh cuối cùng trước khi chết là gã họa sĩ giơ con dao lên, cười dữ tợn, đưa con dao đến mắt của chủ sở hữu ký ức.

Kí ức về cảnh vừa rồi quá mức mãnh liệt, Yến Nguy bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy mắt của mình cũng bị móc xuống, đau đớn tê tâm liệt phế, như thể muốn xé nát thần kinh của cậu.

Lại một lần rơi vào trạng thái hoảng hốt, hai mắt cậu dần dần khôi phục tiêu cự.

Cậu vẫn duy trì tư thế nửa ngồi xổm ở trước mặt bộ xương của nữ bác sĩ, trước mặt là phòng tập thể dục đẫm máu mà yên tĩnh. Mà bên cạnh cậu, Cao Minh cũng có chút hoảng hốt dụi dụi mắt, chậm rãi khôi phục thần sắc bình thường.

Yến Nguy nhìn thoáng qua phía sau, nhìn thấy Yến Minh Quang gật đầu với cậu.

"Có phải hai người cũng giống như tôi hay không, đột nhiên được truyền đến một đoạn ký ức vô cùng mạnh mẽ? Còn có..."

Cao Minh giờ phút này đã hoàn toàn phục hồi tinh thần lại. Hắn mở to đôi mắt của mình và thốt lên với sự ngạc nhiên: "Còn có phương pháp tìm cầu thang như thế nào!!"

Yến Nguy chớp chớp mắt, vẫn duy trì tư thế nửa ngồi xổm, mặt lộ vẻ vui mừng. Đôi mắt đẹp của cậu giờ phút này phảng phất tràn đầy ánh sáng, đôi môi mỏng hơi cong lên, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo dưới ánh đèn trắng có hơi làm cho người ta mềm lòng. Chỉ nhìn thoáng qua, chàng thanh niên dường như chỉ là một cậu sinh viên chưa có kinh nghiệm, mừng rỡ vì mình vừa giải được bài tập.

Nhưng ở góc độ mà tất cả mọi người đều không nhìn thấy, Yến Nguy lại âm thầm đưa tay phải vào trong túi áo gió, nắm chặt con dao găm nhỏ trong túi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau