Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 100: Chuẩn bị ra tay cướp đoạt!
"Đấu giá vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá Thiên Long lần này bắt đầu!"
Bộp!
Theo đấu giá viên gõ búa, lượt đấu giá viên ngọc. Rồng này chính thức bắt đầu!
Long quốc có rất nhiều truyền thuyết về ngọc Rồng.
Vì vậy rất nhiều người ở đây đều biết đằng sau viên ngọc Rồng này cất giấu một kho báu khổng lồ.
Không có ai không tò mò về kho báu!
Cho nên khi viên ngọc Rồng này xuất hiện, những nhân vật quyền thế các phe có mặt ở đây đều rục rịch!
"Một tỷ!" "Một tỷ bai" "Một tỷ năm!" "Hai tỷ!"
Đấu giá viên vừa dứt lời, tiếng báo giá vang lên liên tiếp
"Năm tỷ!"
Chưa đầy mười giây, giá của viên ngọc Rồng này đã bị đẩy lên năm tỷ.
Tới giá này, không ít người lập tức từ bỏ đấu giá.
"Bảy tỷ, Bá Vương Minh ta nhất định phải giành được viên ngọc rồng này. Kẻ nào dám giành với ta tức là đối địch với Bá Vương Minh!"
Lúc này, thiếu chủ Bá Vương Minh là Hạng Hào đã mất kiên nhẫn, thẳng thừng nói.
Gã buông lời hung ác hiển nhiên là đang cảnh cáo. những người khác muốn tranh giành ngọc Rồng. Dám tranh với gã chính là đối địch với toàn bộ Bá Vương Minh!
Câu này vừa được thốt ra, các nhân vật quyền quý ở tầng một lập tức từ bỏ ý định tiếp tục hô giá. Vì một kho báu không biết thật giả mà đắc tội với Bá Vương Minh có
thế lực lớn không phải là vụ buôn bán lời!
"Hừ, biết ngay là bọn họ không có gan dám đối địch với Bá Vương Minh mài"
Hạng Hào nhìn hội trường yên tĩnh, đắc ý hừ mũi.
Nhưng gã còn chưa vui vẻ được ba giây, giọng nói của Diệp Phàm đã vang lên.
"Tám tỷ!"
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Nét mặt Hạng Hào lập tức cứng đờ, đen như đáy nồi.
Gã đứng ở hành lang phòng vip, nhìn xuống Diệp. Phàm dưới tầng một: "Nhãi ranh, cậu muốn đối địch với Bá Vương Minh sao?"
"Đây là buổi đấu giá, ai có tiền người đó quyết định!"
Diệp Phàm xem thường.
"Chín tỷ!"
Hạng Hào lập tức hô, đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm chòng chọc.
"Mười tỷ!"
Diệp Phàm lại hô.
Hạng Hào nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt đảo lia lịa. Đột nhiên gã nói: "Nhãi ranh, cậu hô giá ghê vậy
không phải là hô bừa chứ? Cậu có nhiều tiền như vậy không?"
"Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu đấu giá được đồ trong buổi đấu giá này mà không trả tiền được thì hậu quả rất nghiêm trọng!"
Hạng Hào nói xong, mọi người đều bàn tán xôn xao, suy đoán Diệp Phàm có nhiều tiền như vậy không.
Dù sao người này cũng ngồi ở tầng một, rõ ràng là ¡ không cao quý lắm, nếu không đối phương phải ngồi ở phòng vip trên tầng hai tầng ba mới đúng.
Hiện tại đối phương điên cuồng hô giá như vậy, liệu có bỏ ra được nhiều tiền như vậy không?
Dù sao tổng số tiền Diệp Phàm hô giá mấy lần trước. đã vượt qua con số sáu tỷ, bây giờ lại thêm mười tỷ, cộng lại đã tương đương giá của một công ty lớn rồi, đây không phải là một con số nhỏ.
"Anh cảm thấy tôi không có tiên?"
Diệp Phàm nhìn Hạng Hào trên tầng.
"Nếu cậu thật sự có tiền thì đã chẳng ngồi bên dưới. Tôi cược cậu không có nhiều tiên như vậy!"
Hạng Hào hừ lạnh.
"Đây là thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ, trả tiền hẳn là không vấn đề gì!"
Diệp Phàm lập tức lấy ra tấm thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ kia.
Nhìn thấy tấm thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ trong tay Diệp Phàm, mọi người đều kinh ngạc.
thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ là thẻ vip cấp bậc. cao nhất ở Long quốc, không có tài sản mấy trăm tỷ thì không có tư cách sở hữu tấm thẻ này.
Thậm chí dù có tài sản mấy trăm tỉ mà không có thân phận cực kỳ cao quý, thì cũng không làm được thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ.
Bây giờ Diệp Phàm lấy ra thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ đã đủ chứng minh thân phận của hắn không tầm thường, phía sau sở hữu khối tài sản ít nhất mấy trăm tỉ!
"thẻ Chí Tôn của ngân hàng Häc Kỳ!"
"Sao cậu ta lại có tấm thẻ này?"
Hạng Hào thấy vậy, sắc mặt hết sức khó coi.
Gã từng nghe ba mình nhắc tới tấm thẻ này, bất cứ ai sở hữu tấm thẻ này đều không đơn giản.
"Thiếu gia, xem ra tên này không phải người bình thường. Tôi thấy chúng ta nên gọi điện cho minh chủ xem có tiếp tục đấu giá hay không!"
Lão giả lưng gù kia nói với Hạng Hào.
"Không cần! Thằng nhãi này có tiền thì để nó mual"
"Ông lập tức triệu tập người, đợi thằng nhãi này ra khỏi hội đấu giá thì giết thẳng tay, cướp lại những đồ nó mua được, vừa hay còn bớt được số tiền lớn cho chúng tai"
Hạng Hào lạnh lùng hừ mũi.
"Thiếu gia, người này có thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ, chỗ dựa sau lưng chắc chắn không đơn giản. Chúng ta tùy tiện ra tay như vậy, chẳng may..."
"Không có chẳng may gì hết. Bá Vương Minh chúng ta giết người còn cần chú ý nhiều như vậy sao?”
"Cứ làm theo lời tôi nói!" Hạng Hào quát.
"Vâng!"
Lão giả lưng gù kia gật đầu.
tiên sinh này ra giá mười tỷ, còn ai đấu giá nữa không?"
Đấu giá viên nhìn mọi người.
"Tiểu thư, chúng ta bắt đầu hô giá chứ?"
Một người đàn ông bên cạnh cô gái đáng yêu hỏi. "Không hô!"
Cô gái đáng yêu đáp.
"Gì cơ? Không hô?"
Người đàn ông kia biến sắt, thốt lên đầy kinh ngạc.
"Anh trai muốn viên ngọc Rồng này thì cho anh ấy đi"
Cô gái đáng yêu nhìn Diệp Phàm, cười khúc khích.
Người đàn ông kia định nói gì đó nhưng chợt nghĩ đến tính cách và thủ đoạn của đại tiểu thư, đành nuốt lại những lời muốn nói.
"Thằng khốn chết tiệt!"
Lâm Phong ở một bên khác nhìn Diệp Phàm, trong
mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Anh ta nói với người bên cạnh: "Hiện tại chúng ta có thể gom được bao nhiêu tiền?"
được không quá hai mươi tỷ. Nếu nhiều hơn thì phải báo. lên phiệt chủ!"
Một người đàn ông mặc vest bên cạnh Lâm Phong trả lời.
"Anh tiếp tục ra giá đi!" Lâm Phong lạnh lùng nói. "Vâng!"
Người đàn ông mặc vest gật đầu, giơ tay hô: "Mười hai tỷ!"
"Mười ba tỷ!"
Một giọng nói vọng ra từ trong phòng vip của vị long tướng trên tầng.
"Mười lăm tỷ!"
Trong phòng vip 303 trên tầng ba cũng vang lên tiếng hô giá.
"Mười tám tỷ!"
Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ một phòng nào đó ở tầng một.
Người hô giá này mặc đồ đen, là thuộc hạ của long thủ Phần Diễm.
"Hai mươi tỷ!" Diệp Phàm lại lên tiếng.
Hắn hô hai mươi tỷ, một đám quyền quý ở đây đều run rẩy trong lòng, hơi thở trở nên dồn dập.
Hai mươi tỷ đó!
Thường thì một công ty niêm yết khá lớn cũng chỉ trị giá chừng này thôi!
Một viên ngọc mà ra giá cao như vậy không thể không khiến người ta chấn động!
Mọi người lại càng thêm tò mò về thân phận của Diệp Phàm.
Trước đó người này đã mua đồ mấy tỷ.
Bây giờ lại bỏ ra hai mươi tỷ mà chẳng thèm nháy mắt lấy một cái, còn sở hữu thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ.
Rốt cuộc anh ta có thân phận gì?
Diệp Phàm hô giá hai mươi tỷ, toàn hội trường trở nên yên tĩnh.
Tên thuộc hạ kia của long thủ Phần Diễm và một vị long tướng khác, còn có thiếu chủ quân Thanh Long và người trong phòng vip 303 đều ăn ý không hô giá nữa.
"Long Tướng đại nhân, chúng ta có tiếp tục hô giá nữa không?”
Trong phòng vip của long tướng, một chàng trai dò hỏi người đàn ông mày kiếm mắt sáng, mặc trường sam màu xám.
"Không cần. Tập trung nhân thủ, trực tiếp ra tay cướp đoạt!"
"Vâng!" Chàng trai gật đầu. Một bên khác, thiếu chủ quân Thanh Long thẳng thừng nói: "Lát nữa âm thầm ra tay, nhất định phải lấy được ngọc Rồng!"
"Vâng, thưa thiếu chủ!"
Người đàn ông tỏa ra khí thế sát phạt máu tanh kia gật đầu.
Bên trong phòng vip 303, người đàn ông trung niên uống trà kia cười khẽ: "Đợi buổi đấu giá kết thúc, chúng †a sẽ đi gặp chàng trai trẻ này!"
Rõ ràng là những người này đều không hô giá nữa, mà chuẩn bị ra tay cướp đoạt!
Dù sao tiếp tục hô giá cũng chẳng biết cuối cùng sẽ tốn bao nhiêu tiền.
Mà đối với bọn họ, trực tiếp ra tay cướp đoạt thì hiệu quả hơn.
Bộp!
Theo đấu giá viên gõ búa, lượt đấu giá viên ngọc. Rồng này chính thức bắt đầu!
Long quốc có rất nhiều truyền thuyết về ngọc Rồng.
Vì vậy rất nhiều người ở đây đều biết đằng sau viên ngọc Rồng này cất giấu một kho báu khổng lồ.
Không có ai không tò mò về kho báu!
Cho nên khi viên ngọc Rồng này xuất hiện, những nhân vật quyền thế các phe có mặt ở đây đều rục rịch!
"Một tỷ!" "Một tỷ bai" "Một tỷ năm!" "Hai tỷ!"
Đấu giá viên vừa dứt lời, tiếng báo giá vang lên liên tiếp
"Năm tỷ!"
Chưa đầy mười giây, giá của viên ngọc Rồng này đã bị đẩy lên năm tỷ.
Tới giá này, không ít người lập tức từ bỏ đấu giá.
"Bảy tỷ, Bá Vương Minh ta nhất định phải giành được viên ngọc rồng này. Kẻ nào dám giành với ta tức là đối địch với Bá Vương Minh!"
Lúc này, thiếu chủ Bá Vương Minh là Hạng Hào đã mất kiên nhẫn, thẳng thừng nói.
Gã buông lời hung ác hiển nhiên là đang cảnh cáo. những người khác muốn tranh giành ngọc Rồng. Dám tranh với gã chính là đối địch với toàn bộ Bá Vương Minh!
Câu này vừa được thốt ra, các nhân vật quyền quý ở tầng một lập tức từ bỏ ý định tiếp tục hô giá. Vì một kho báu không biết thật giả mà đắc tội với Bá Vương Minh có
thế lực lớn không phải là vụ buôn bán lời!
"Hừ, biết ngay là bọn họ không có gan dám đối địch với Bá Vương Minh mài"
Hạng Hào nhìn hội trường yên tĩnh, đắc ý hừ mũi.
Nhưng gã còn chưa vui vẻ được ba giây, giọng nói của Diệp Phàm đã vang lên.
"Tám tỷ!"
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Nét mặt Hạng Hào lập tức cứng đờ, đen như đáy nồi.
Gã đứng ở hành lang phòng vip, nhìn xuống Diệp. Phàm dưới tầng một: "Nhãi ranh, cậu muốn đối địch với Bá Vương Minh sao?"
"Đây là buổi đấu giá, ai có tiền người đó quyết định!"
Diệp Phàm xem thường.
"Chín tỷ!"
Hạng Hào lập tức hô, đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm chòng chọc.
"Mười tỷ!"
Diệp Phàm lại hô.
Hạng Hào nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt đảo lia lịa. Đột nhiên gã nói: "Nhãi ranh, cậu hô giá ghê vậy
không phải là hô bừa chứ? Cậu có nhiều tiền như vậy không?"
"Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu đấu giá được đồ trong buổi đấu giá này mà không trả tiền được thì hậu quả rất nghiêm trọng!"
Hạng Hào nói xong, mọi người đều bàn tán xôn xao, suy đoán Diệp Phàm có nhiều tiền như vậy không.
Dù sao người này cũng ngồi ở tầng một, rõ ràng là ¡ không cao quý lắm, nếu không đối phương phải ngồi ở phòng vip trên tầng hai tầng ba mới đúng.
Hiện tại đối phương điên cuồng hô giá như vậy, liệu có bỏ ra được nhiều tiền như vậy không?
Dù sao tổng số tiền Diệp Phàm hô giá mấy lần trước. đã vượt qua con số sáu tỷ, bây giờ lại thêm mười tỷ, cộng lại đã tương đương giá của một công ty lớn rồi, đây không phải là một con số nhỏ.
"Anh cảm thấy tôi không có tiên?"
Diệp Phàm nhìn Hạng Hào trên tầng.
"Nếu cậu thật sự có tiền thì đã chẳng ngồi bên dưới. Tôi cược cậu không có nhiều tiên như vậy!"
Hạng Hào hừ lạnh.
"Đây là thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ, trả tiền hẳn là không vấn đề gì!"
Diệp Phàm lập tức lấy ra tấm thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ kia.
Nhìn thấy tấm thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ trong tay Diệp Phàm, mọi người đều kinh ngạc.
thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ là thẻ vip cấp bậc. cao nhất ở Long quốc, không có tài sản mấy trăm tỷ thì không có tư cách sở hữu tấm thẻ này.
Thậm chí dù có tài sản mấy trăm tỉ mà không có thân phận cực kỳ cao quý, thì cũng không làm được thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ.
Bây giờ Diệp Phàm lấy ra thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ đã đủ chứng minh thân phận của hắn không tầm thường, phía sau sở hữu khối tài sản ít nhất mấy trăm tỉ!
"thẻ Chí Tôn của ngân hàng Häc Kỳ!"
"Sao cậu ta lại có tấm thẻ này?"
Hạng Hào thấy vậy, sắc mặt hết sức khó coi.
Gã từng nghe ba mình nhắc tới tấm thẻ này, bất cứ ai sở hữu tấm thẻ này đều không đơn giản.
"Thiếu gia, xem ra tên này không phải người bình thường. Tôi thấy chúng ta nên gọi điện cho minh chủ xem có tiếp tục đấu giá hay không!"
Lão giả lưng gù kia nói với Hạng Hào.
"Không cần! Thằng nhãi này có tiền thì để nó mual"
"Ông lập tức triệu tập người, đợi thằng nhãi này ra khỏi hội đấu giá thì giết thẳng tay, cướp lại những đồ nó mua được, vừa hay còn bớt được số tiền lớn cho chúng tai"
Hạng Hào lạnh lùng hừ mũi.
"Thiếu gia, người này có thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ, chỗ dựa sau lưng chắc chắn không đơn giản. Chúng ta tùy tiện ra tay như vậy, chẳng may..."
"Không có chẳng may gì hết. Bá Vương Minh chúng ta giết người còn cần chú ý nhiều như vậy sao?”
"Cứ làm theo lời tôi nói!" Hạng Hào quát.
"Vâng!"
Lão giả lưng gù kia gật đầu.
tiên sinh này ra giá mười tỷ, còn ai đấu giá nữa không?"
Đấu giá viên nhìn mọi người.
"Tiểu thư, chúng ta bắt đầu hô giá chứ?"
Một người đàn ông bên cạnh cô gái đáng yêu hỏi. "Không hô!"
Cô gái đáng yêu đáp.
"Gì cơ? Không hô?"
Người đàn ông kia biến sắt, thốt lên đầy kinh ngạc.
"Anh trai muốn viên ngọc Rồng này thì cho anh ấy đi"
Cô gái đáng yêu nhìn Diệp Phàm, cười khúc khích.
Người đàn ông kia định nói gì đó nhưng chợt nghĩ đến tính cách và thủ đoạn của đại tiểu thư, đành nuốt lại những lời muốn nói.
"Thằng khốn chết tiệt!"
Lâm Phong ở một bên khác nhìn Diệp Phàm, trong
mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Anh ta nói với người bên cạnh: "Hiện tại chúng ta có thể gom được bao nhiêu tiền?"
được không quá hai mươi tỷ. Nếu nhiều hơn thì phải báo. lên phiệt chủ!"
Một người đàn ông mặc vest bên cạnh Lâm Phong trả lời.
"Anh tiếp tục ra giá đi!" Lâm Phong lạnh lùng nói. "Vâng!"
Người đàn ông mặc vest gật đầu, giơ tay hô: "Mười hai tỷ!"
"Mười ba tỷ!"
Một giọng nói vọng ra từ trong phòng vip của vị long tướng trên tầng.
"Mười lăm tỷ!"
Trong phòng vip 303 trên tầng ba cũng vang lên tiếng hô giá.
"Mười tám tỷ!"
Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ một phòng nào đó ở tầng một.
Người hô giá này mặc đồ đen, là thuộc hạ của long thủ Phần Diễm.
"Hai mươi tỷ!" Diệp Phàm lại lên tiếng.
Hắn hô hai mươi tỷ, một đám quyền quý ở đây đều run rẩy trong lòng, hơi thở trở nên dồn dập.
Hai mươi tỷ đó!
Thường thì một công ty niêm yết khá lớn cũng chỉ trị giá chừng này thôi!
Một viên ngọc mà ra giá cao như vậy không thể không khiến người ta chấn động!
Mọi người lại càng thêm tò mò về thân phận của Diệp Phàm.
Trước đó người này đã mua đồ mấy tỷ.
Bây giờ lại bỏ ra hai mươi tỷ mà chẳng thèm nháy mắt lấy một cái, còn sở hữu thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ.
Rốt cuộc anh ta có thân phận gì?
Diệp Phàm hô giá hai mươi tỷ, toàn hội trường trở nên yên tĩnh.
Tên thuộc hạ kia của long thủ Phần Diễm và một vị long tướng khác, còn có thiếu chủ quân Thanh Long và người trong phòng vip 303 đều ăn ý không hô giá nữa.
"Long Tướng đại nhân, chúng ta có tiếp tục hô giá nữa không?”
Trong phòng vip của long tướng, một chàng trai dò hỏi người đàn ông mày kiếm mắt sáng, mặc trường sam màu xám.
"Không cần. Tập trung nhân thủ, trực tiếp ra tay cướp đoạt!"
"Vâng!" Chàng trai gật đầu. Một bên khác, thiếu chủ quân Thanh Long thẳng thừng nói: "Lát nữa âm thầm ra tay, nhất định phải lấy được ngọc Rồng!"
"Vâng, thưa thiếu chủ!"
Người đàn ông tỏa ra khí thế sát phạt máu tanh kia gật đầu.
Bên trong phòng vip 303, người đàn ông trung niên uống trà kia cười khẽ: "Đợi buổi đấu giá kết thúc, chúng †a sẽ đi gặp chàng trai trẻ này!"
Rõ ràng là những người này đều không hô giá nữa, mà chuẩn bị ra tay cướp đoạt!
Dù sao tiếp tục hô giá cũng chẳng biết cuối cùng sẽ tốn bao nhiêu tiền.
Mà đối với bọn họ, trực tiếp ra tay cướp đoạt thì hiệu quả hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất