Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 137: Uy lực của Thiên Sách
"Giết" "Giếtt" "Giết"
Khi gần vạn người của mười ba thế lực lớn chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm, một giọng nói sát phạt vang lên.
Giọng nói này to như sấm, vang vọng khắp thành phố Hoài.
Nhóm người Diệp Phàm nhìn về phía đó, chỉ thấy cách đó không xa, mấy ngàn bóng người mặc trang phục thống nhất, tay cầm dao sắc bén đi tới.
Trang phục trên người họ đều thêu hai chữ Thiên Sách.
Một đám người tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ, vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác bị áp chế.
Mà bọn họ chính là Thiên Sách Vệ, một lực lượng rất mạnh trong quân Thiên Sách!
Người dẫn đầu là Mộ Bạch, quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách, mặc áo trắng, trong tay cầm trường kiếm trắng, thống lĩnh ba ngàn quân Thiên Sách Vệ tiến đến!
"Là Mộ Bạch!"
Đồ Phu nhìn thấy Mộ Bạch xuất hiện, vội vàng kêu lên.
"Mộ Bạch? Quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách!"
Diệp Phàm nghe thấy lời Đồ Phu nói, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Đồ Phu.
Những người khác có mặt trực tiếp bị sự xuất hiện của ba ngàn quân Thiên Sách Vệ làm cho chấn động!
"GiếtII!"
Mộ Bạch nhìn người của tam bang tứ môn lục tộc, trực tiếp hét lên.
Ông ra lệnh một tiêg, ba ngàn Thiên Sách Vệ như mũi tên rời cung, bắn thẳng về phía người của mười ba thế lực lớn.
Bọn họ vừa xông tới trước mặt người của tam bang †ứ môn lục tộc, liền vung lưỡi dao sắc bén trong tay.
Ba ngàn cái đầu rơi xuống đất, máu bắn tung tóe. Ba ngàn thi thể, trực tiếp ngã vào vũng máu!
Chỉ một chiêu, lưu loát, quyết đoán, trật tự, như thể đã được huấn luyện rất nhiều lần!
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Sau đó, Mộ Bạch thống lĩnh ba ngàn Thiên Sách Vệ lao vào chém giết người của tam bang tứ môn lục tộc!
Tuy rằng Thiên Sách Vệ chỉ có ba ngàn, mà tam bang tứ môn lục tộc lại gần vạn người.
Nhưng khi bọn họ đánh nhau,
Ba ngàn Thiên Sách Vệ như thể mãnh hổ ra khỏi lồng, khí thế không thể ngăn cản.
Mà người của tam bang tứ môn lục tộc như thể lập tức hóa thành cừu, hoàn toàn không có sức chiến đấu!
Nhất thời, mười ba thế lực lớn thương vong nghiêm trọng, những người dẫn đầu đều bị dọa sợ ngây ngốc.
Cảnh tượng này không chỉ dọa sợ những người đứng đầu của mười ba thế lực, càng dọa sợ những người đến xem chiến là Lâm Hải, người phụ trách sở tuần tra quận Hoài Giang và Cung Kiếm, người đứng đầu phân điện Long Vương Điện ở quận Hoài Giang hơn.
Họ đều bị Thiên Sách Vệ làm cho chấn động.
"Đó không phải là quân đoàn trưởng số ba, Mộ Bạch sao?"
"Những người bên cạnh ông ấy chẳng lẽ là Thiên Sách Vệ trong truyền thuyết?"
"Sao Mộ Bạch và Thiên Sách Vệ lại xuất hiện ở đây?”
Lúc này, Lâm Hải, người phụ trách sở tuần tra nhận ra Mộ Bạch, lộ ra ánh mắt không dám tin, khiếp sợ nói.
Mười mấy năm không lộ diện, bây giờ lại xuất hiện ở đây, quả thực khiến người ta phải sợi
"Người đó có quan hệ gì với quân Thiên Sách, lại khiến quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách
thống lĩnh Thiên Sách Vệ đến giúp đỡ?"
Lâm Hải quét mắt về phía Diệp Phàm, án mắt lóe lên.
Bên ngoài nhà họ Liễu, Không đến ba phút sau,
Người của mười ba thế lực tổn thất trầm trọng, gần vạn người bị giết chỉ còn lại hơn một ngàn người.
Mà hơn một ngàn người này bị Thiên Sách Vệ dọa sợ, đến cả vũ khí cũng không cầm nổi, cả người run rẩy.
Còn Thiên Sách Vệ, chém giết đến hiện tại, không tổn thất một người nào, thậm chí còn không có ai bị thương.
Chiến lực của hai bên chênh lệch quá lớn.
"Ám Minh đại nhân, bây giờ phải làm sao đây?"
Người đứng đầu mười ba thế lực thấy cảnh tượng này, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn về phía Ám Minh bị Diệp Phàm đả thương.
"Luil" 'Vẻ mặt Ám Min ngưng trọng, trầm giọng nói. Lúc này bọn họ chỉ đành phải rút lui.
Kết quả Mộ Bạch vung ra một kiếm, đánh lui bọn họ, hơn nữa còn chặn trước mặt bọn họ.
Lúc này, ba ngàn Thiên Sách Vệ đã giết hết hơn một ngàn người còn lại của tam bang tứ môn lục tộc, trực tiếp bao vây người đứng đầu mười ba thế lực, Ám Minh, còn có đám Ám Vệ kia.
"Các người tưởng các người có thể thoát được sao?” Mộ Bạch lạnh lùng nói.
"Chúng tôi là người của Kim thiên sư, các người muốn trở thành kẻ thù của Kim thiên sư sao?"
Ám Minh lạnh lùng nói.
"Hôm nay, dù là Kim thiên sư cũng phải chết!"
"6 Mộ Bạch lạnh nhạt nói.
"Dừng tay!"
Lúc này, mấy ngàn chiến sĩ tay cầm vũ kí xông tới, là quân quận vệ của quận Hoài Giang.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, chính là quận trưởng quận Hoài Giang, Tăng Hoài.
"Quận trưởng, cuối cùng ông cũng đến rồi, mau bắt hết bọn chúng đi!"
Người đứng đầu mười ba thế lực thấy Tăng Hoài xuất hiện, kích động kêu lên.
"Các người là ai? Sao lại dám đại khai sát giới ở thành phố Hoài!"
Tăng Hoài nhìn Thiên Sách Vệ, vẻ mặt uy nghiêm quát.
Vũ khí trong tay quân quận vệ trực tiếp nhắm vào Thiên Sách Vệ.
"Quân trưởng số ba quân Thiên Sách, Mộ Bạch!"
Mộ Bạch đi đến trước mặt Tăng Hoài, trực tiếp lấy chứng minh thư của mình ra chứng minh.
Sau khi Tăng Hoài biết được thân phận của Mộ Bạch, biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ông ta không ngờ nhóm người này lại là người của quân Thiên Sách, hơn nữa dẫn đầu còn là một vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách.
Mà quân đoàn trưởng này còn có quân hàm hai sao, thân phận thậm chí còn cao hơn chức vị quận trưởng của ông ta!
"Hạ quan quận trưởng quận Hoài Giang Tăng Hoài tham kiến quân đoàn trưởng Mộ!"
Tăng Hoài trực tiếp cung kính chào hỏi Mộ Bạch một tiếng.
"Quân đoàn trưởng?"
Đám người Ám Minh nghe Tăng Hoài gọi vậy, đều cả kinh.
"Quận trưởng Tăng, đám người này muốn giết người, ông không đến, bây giờ chúng tôi đến rồi, các người lại xuất hiện, đúng lúc thật!"
Mộ Bạch nhìn Tăng Hoài, lạnh lùng nói.
Tăng Hoài biến sắc, khom người nói: "Quân đoàn trưởng Mộ, tôi..."
"Được rồi, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa!"
"Nếu ông còn muốn giữ chức vị của mình thì lập tức. dẫn đám người này cút đi!"
Mộ Bạch quát.
"Được!"
Tăng Hoài vội vàng gật đầu, dẫn quân quận vệ rút lui.
"Quận trưởng Tăng!!!"
Người dẫn đầu mười ba thế lực thấy người của Tăng Hoài rút lui, liên tục kêu lên, nhưng Tăng Hoài cũng không quay đầu, trực tiếp biến mất khỏi đó.
"Hôm nay không ai có thể cứu được các người!"
"GiếtIII"
Mộ Bạch liếc nhìn đám người đó một cái, lạnh lùng nói.
Lúc này Thiên Sách Vệ trực tiếp ra tay, chém giết về phía người dẫn đầu của mười ba thế lực và nhóm người của Ám Minh.
Người đứng đầu mười ba thế lực bị giết trong nháy mắt, còn Ám Vệ cũng chết thảm, mà Ám Minh đánh đuổi hai người Thiên Sách Vệ, nhân cơ hội bỏ trốn.
Chỉ là Ám Minh vừa chạy được mấy bước, ngực đã bắn máu tung tóe, một thanh trường kiếm đâm xuyên từ sau lưng.
Mà chủ nhân của thanh kiếm này là Mộ Bạch!
Mộ Bạch rút trường kiếm, máu tươi lại bắn ra.
Ám Minh mở to mắt, trực tiếp ngã xuống.
Sau khi giải quyết xong đám người này, Mộ Bạch đi về phía Diệp Phàm và Đồ Phu.
"Mộ Bạch, đến đúng lúc lắm!" Đồ Phu nhìn Mộ Bạch cười nói. "Đồ Phu, đã lâu không gặp!"
Mộ Bạch nhìn thấy Đồ Phu, hai anh em trực tiếp ôm một cái.
"Mộ Bạch, vị này là đệ tử của quân chủ, Diệp Phàm!"
Đồ Phu chỉ vào Diệp Phàm, giới thiệu.
Khi gần vạn người của mười ba thế lực lớn chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm, một giọng nói sát phạt vang lên.
Giọng nói này to như sấm, vang vọng khắp thành phố Hoài.
Nhóm người Diệp Phàm nhìn về phía đó, chỉ thấy cách đó không xa, mấy ngàn bóng người mặc trang phục thống nhất, tay cầm dao sắc bén đi tới.
Trang phục trên người họ đều thêu hai chữ Thiên Sách.
Một đám người tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ, vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác bị áp chế.
Mà bọn họ chính là Thiên Sách Vệ, một lực lượng rất mạnh trong quân Thiên Sách!
Người dẫn đầu là Mộ Bạch, quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách, mặc áo trắng, trong tay cầm trường kiếm trắng, thống lĩnh ba ngàn quân Thiên Sách Vệ tiến đến!
"Là Mộ Bạch!"
Đồ Phu nhìn thấy Mộ Bạch xuất hiện, vội vàng kêu lên.
"Mộ Bạch? Quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách!"
Diệp Phàm nghe thấy lời Đồ Phu nói, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Đồ Phu.
Những người khác có mặt trực tiếp bị sự xuất hiện của ba ngàn quân Thiên Sách Vệ làm cho chấn động!
"GiếtII!"
Mộ Bạch nhìn người của tam bang tứ môn lục tộc, trực tiếp hét lên.
Ông ra lệnh một tiêg, ba ngàn Thiên Sách Vệ như mũi tên rời cung, bắn thẳng về phía người của mười ba thế lực lớn.
Bọn họ vừa xông tới trước mặt người của tam bang †ứ môn lục tộc, liền vung lưỡi dao sắc bén trong tay.
Ba ngàn cái đầu rơi xuống đất, máu bắn tung tóe. Ba ngàn thi thể, trực tiếp ngã vào vũng máu!
Chỉ một chiêu, lưu loát, quyết đoán, trật tự, như thể đã được huấn luyện rất nhiều lần!
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Sau đó, Mộ Bạch thống lĩnh ba ngàn Thiên Sách Vệ lao vào chém giết người của tam bang tứ môn lục tộc!
Tuy rằng Thiên Sách Vệ chỉ có ba ngàn, mà tam bang tứ môn lục tộc lại gần vạn người.
Nhưng khi bọn họ đánh nhau,
Ba ngàn Thiên Sách Vệ như thể mãnh hổ ra khỏi lồng, khí thế không thể ngăn cản.
Mà người của tam bang tứ môn lục tộc như thể lập tức hóa thành cừu, hoàn toàn không có sức chiến đấu!
Nhất thời, mười ba thế lực lớn thương vong nghiêm trọng, những người dẫn đầu đều bị dọa sợ ngây ngốc.
Cảnh tượng này không chỉ dọa sợ những người đứng đầu của mười ba thế lực, càng dọa sợ những người đến xem chiến là Lâm Hải, người phụ trách sở tuần tra quận Hoài Giang và Cung Kiếm, người đứng đầu phân điện Long Vương Điện ở quận Hoài Giang hơn.
Họ đều bị Thiên Sách Vệ làm cho chấn động.
"Đó không phải là quân đoàn trưởng số ba, Mộ Bạch sao?"
"Những người bên cạnh ông ấy chẳng lẽ là Thiên Sách Vệ trong truyền thuyết?"
"Sao Mộ Bạch và Thiên Sách Vệ lại xuất hiện ở đây?”
Lúc này, Lâm Hải, người phụ trách sở tuần tra nhận ra Mộ Bạch, lộ ra ánh mắt không dám tin, khiếp sợ nói.
Mười mấy năm không lộ diện, bây giờ lại xuất hiện ở đây, quả thực khiến người ta phải sợi
"Người đó có quan hệ gì với quân Thiên Sách, lại khiến quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách
thống lĩnh Thiên Sách Vệ đến giúp đỡ?"
Lâm Hải quét mắt về phía Diệp Phàm, án mắt lóe lên.
Bên ngoài nhà họ Liễu, Không đến ba phút sau,
Người của mười ba thế lực tổn thất trầm trọng, gần vạn người bị giết chỉ còn lại hơn một ngàn người.
Mà hơn một ngàn người này bị Thiên Sách Vệ dọa sợ, đến cả vũ khí cũng không cầm nổi, cả người run rẩy.
Còn Thiên Sách Vệ, chém giết đến hiện tại, không tổn thất một người nào, thậm chí còn không có ai bị thương.
Chiến lực của hai bên chênh lệch quá lớn.
"Ám Minh đại nhân, bây giờ phải làm sao đây?"
Người đứng đầu mười ba thế lực thấy cảnh tượng này, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn về phía Ám Minh bị Diệp Phàm đả thương.
"Luil" 'Vẻ mặt Ám Min ngưng trọng, trầm giọng nói. Lúc này bọn họ chỉ đành phải rút lui.
Kết quả Mộ Bạch vung ra một kiếm, đánh lui bọn họ, hơn nữa còn chặn trước mặt bọn họ.
Lúc này, ba ngàn Thiên Sách Vệ đã giết hết hơn một ngàn người còn lại của tam bang tứ môn lục tộc, trực tiếp bao vây người đứng đầu mười ba thế lực, Ám Minh, còn có đám Ám Vệ kia.
"Các người tưởng các người có thể thoát được sao?” Mộ Bạch lạnh lùng nói.
"Chúng tôi là người của Kim thiên sư, các người muốn trở thành kẻ thù của Kim thiên sư sao?"
Ám Minh lạnh lùng nói.
"Hôm nay, dù là Kim thiên sư cũng phải chết!"
"6 Mộ Bạch lạnh nhạt nói.
"Dừng tay!"
Lúc này, mấy ngàn chiến sĩ tay cầm vũ kí xông tới, là quân quận vệ của quận Hoài Giang.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, chính là quận trưởng quận Hoài Giang, Tăng Hoài.
"Quận trưởng, cuối cùng ông cũng đến rồi, mau bắt hết bọn chúng đi!"
Người đứng đầu mười ba thế lực thấy Tăng Hoài xuất hiện, kích động kêu lên.
"Các người là ai? Sao lại dám đại khai sát giới ở thành phố Hoài!"
Tăng Hoài nhìn Thiên Sách Vệ, vẻ mặt uy nghiêm quát.
Vũ khí trong tay quân quận vệ trực tiếp nhắm vào Thiên Sách Vệ.
"Quân trưởng số ba quân Thiên Sách, Mộ Bạch!"
Mộ Bạch đi đến trước mặt Tăng Hoài, trực tiếp lấy chứng minh thư của mình ra chứng minh.
Sau khi Tăng Hoài biết được thân phận của Mộ Bạch, biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ông ta không ngờ nhóm người này lại là người của quân Thiên Sách, hơn nữa dẫn đầu còn là một vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách.
Mà quân đoàn trưởng này còn có quân hàm hai sao, thân phận thậm chí còn cao hơn chức vị quận trưởng của ông ta!
"Hạ quan quận trưởng quận Hoài Giang Tăng Hoài tham kiến quân đoàn trưởng Mộ!"
Tăng Hoài trực tiếp cung kính chào hỏi Mộ Bạch một tiếng.
"Quân đoàn trưởng?"
Đám người Ám Minh nghe Tăng Hoài gọi vậy, đều cả kinh.
"Quận trưởng Tăng, đám người này muốn giết người, ông không đến, bây giờ chúng tôi đến rồi, các người lại xuất hiện, đúng lúc thật!"
Mộ Bạch nhìn Tăng Hoài, lạnh lùng nói.
Tăng Hoài biến sắc, khom người nói: "Quân đoàn trưởng Mộ, tôi..."
"Được rồi, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa!"
"Nếu ông còn muốn giữ chức vị của mình thì lập tức. dẫn đám người này cút đi!"
Mộ Bạch quát.
"Được!"
Tăng Hoài vội vàng gật đầu, dẫn quân quận vệ rút lui.
"Quận trưởng Tăng!!!"
Người dẫn đầu mười ba thế lực thấy người của Tăng Hoài rút lui, liên tục kêu lên, nhưng Tăng Hoài cũng không quay đầu, trực tiếp biến mất khỏi đó.
"Hôm nay không ai có thể cứu được các người!"
"GiếtIII"
Mộ Bạch liếc nhìn đám người đó một cái, lạnh lùng nói.
Lúc này Thiên Sách Vệ trực tiếp ra tay, chém giết về phía người dẫn đầu của mười ba thế lực và nhóm người của Ám Minh.
Người đứng đầu mười ba thế lực bị giết trong nháy mắt, còn Ám Vệ cũng chết thảm, mà Ám Minh đánh đuổi hai người Thiên Sách Vệ, nhân cơ hội bỏ trốn.
Chỉ là Ám Minh vừa chạy được mấy bước, ngực đã bắn máu tung tóe, một thanh trường kiếm đâm xuyên từ sau lưng.
Mà chủ nhân của thanh kiếm này là Mộ Bạch!
Mộ Bạch rút trường kiếm, máu tươi lại bắn ra.
Ám Minh mở to mắt, trực tiếp ngã xuống.
Sau khi giải quyết xong đám người này, Mộ Bạch đi về phía Diệp Phàm và Đồ Phu.
"Mộ Bạch, đến đúng lúc lắm!" Đồ Phu nhìn Mộ Bạch cười nói. "Đồ Phu, đã lâu không gặp!"
Mộ Bạch nhìn thấy Đồ Phu, hai anh em trực tiếp ôm một cái.
"Mộ Bạch, vị này là đệ tử của quân chủ, Diệp Phàm!"
Đồ Phu chỉ vào Diệp Phàm, giới thiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất