Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 300: Tất cả đều mặc đồ Cổ trang
"Hai cô ồn ào cái gì thế?" Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Hai bóng người đi tới.
Một người mặc trường sam màu trắng, tóc mai hai bên bạc trắng, khoảng năm mươi tuổi.
Người còn lại khoảng hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt sắc nét, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng chững chạc.
Hai người này chính là các chủ Y Các Biên Mục và đệ tử thân truyền Thanh Vân của ông ta.
"Các chủ, đại sư huynh!"
Người của Y Các nhìn thấy hai người này liền rối rít chào hỏi.
"Các chủ Biên, đã lâu không gặp." Hoa Ân nhìn Biên Mục, chắp tay chào. "Viện trưởng Hoa, đã lâu không gặp!" Biên Mục cũng chắp tay đáp lại.
"Trước mặt bao nhiêu người mà hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì nữa?"
Sau đó, Biên Mục khiển trách nữ đệ tử Y Các kia. "Các chủ, tại bọn họ coi thường đại sư huynh mài!" Nữ đệ tử kia ấm ức tố cáo.
"Đại sư huynh của các người vốn không bằng Diệp thần y của chúng tôi!"
Lý Tử Huyên khoanh tay, hừ mũi.
"Diệp thần y?"
"Không biết vị Diệp thần y này là..."
Biên Mục tò mò hỏi.
"Các chủ Biên, Diệp thần y là tuyển thủ mà ngự y viện chúng tôi cử tới tham gia cuộc thi Y đạo lần này. Bởi vì cậu ấy rất giỏi Y thuật nên được gọi là Diệp thần vụ"
Hoa Ân giải thích.
"Tuyển thủ tham gia cuộc thi Y đạo? Vậy chẳng phải là cậu ấy chưa đến ba mươi tuổi sao?"
Biên Mục kinh ngạc nói.
Theo quy định, chỉ có người dưới ba mươi tuổi mới có tư cách tham gia cuộc thi Y đạo.
"Đúng vậy, cậu ấy mới hai mươi tuổi!" Hoa Ân gật đầu.
"Hai mươi tuổi mà đã được gọi là thần y, xem ra vị Diệp công tử này không đơn giản!"
Trong mắt Biên Mục lóe lên tia sáng.
"Hừ, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám tự xưng là thần y, đúng là mặt dày!"
Đột nhiên, một giọng nói khinh bỉ vang lên. Lại có thêm một đám người đi vào.
Dẫn đầu là hai chàng trai trẻ, một người là tam thiếu gia Đường Môn Đường Thiên Phong, chàng trai còn lại mang vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt lạnh nhạt.
Mà người vừa lên tiếng là Đường Thiên Phong.
"Người của Đường Môn?”
"Vị này hẳn là nhị thiếu gia Đường Môn kế thừa y thuật Đường Môn phải không?”
Đầu tiên Biên Mục đưa mắt nhìn đám người này một lượt, sau đó nhìn chàng trai bên cạnh Đường Thiên Phong.
Chàng trai gật đầu. Anh ta chính là Đường Thiên Thần, anh hai của Đường Thiên Phong.
Đường Môn không chỉ có một tông môn Võ đạo, mà còn giỏi y thuật.
Ba thiếu gia của Đường Môn: Địa thiếu gia kế thừa Võ đạo Đường Môn.
Nhị thiếu gia kế thừa Y đạo Đường Môn.
Tam thiếu gia phụ trách quản lý nghiệp vụ bên ngoài của Đường Môn.
Đường Thiên Phong lập tức hừ mũi: "Diệp thần y chó má gì chứ, bảo cậu ta ra so tài với anh hai tôi đi. Dám tự xưng là thần y, thật nực cười!"
"Anh không được mắng Diệp thần y!"
Nghe Đường Thiên Phong nói vậy, Khương Vân Hi nhíu mày nhìn chằm chằm đối phương.
"Tôi cứ mắng đấy, thì sao nào?" Đường Thiên Phong cười khinh khỉnh.
"Vân Hi, chúng ta mặc kệ anh ta, chờ Diệp thần y tới rồi chỉnh anh tal"
Lý Tử Huyên bĩu môi.
"Đoàn đại biểu của Anh Quốc đến!" "Đoàn đại biểu của Man Quốc đến!" "Đoàn đại biểu của Thiên Trúc Quốc đến!" Đột nhiên, từng tiếng hô vang lên.
Một đám người có màu da khác nhau, ăn mặc khác nhau đi đến.
Bọn họ là đội ngũ thầy thuốc đến từ Anh Quốc, Man Quốc, Thiên Trúc Quốc.
Đây là ba quốc gia có thầy thuốc trình độ cực cao, từng xuất hiện rất nhiều thầy thuốc giỏi.
Lúc này, trong đội ngũ của ba quốc gia xuất hiện một đám người ăn mặc quái dị.
"Lẽ nào bọn họ là phái Âm Dương, Vu Môn và Bà Sa Môn?"
'Vương ngự y nhíu mày.
Mấy người Hoa Ân, Biên Mục, Thẩm Tòng Văn đều nghiêm mặt nhìn đám người ăn mặc quái dị trong đội ngũ ba nước này.
Bọn họ đã nhận được tin tức từ trước, lần này ba quốc gia phái ra thầy thuốc không đơn giản, mà là thầy thuốc thuộc thế lực Y đạo đứng đầu trong ba quốc gia.
Thế lực Y đạo mạnh nhất Anh Quốc là phái Âm Dương, am hiểu phương pháp chữa trị âm dương.
Thế lực Y đạo mạnh nhất Man Quốc là Vu Môn bí ẩn, Vu thuật tổ truyền của bọn họ cực kỳ lợi hại, có thể chữa trị các bệnh nan y.
Thế lực mạnh nhất giới Y đạo Thiên Trúc Quốc là Bà Sa Môn, có thuật pháp kỳ lạ có thể chữa trị các loại bệnh!
Tuyển thủ được ba quốc gia cử tới tham gia cuộc thi Y đạo lần này chính là người của ba thế lực này.
Trước kia, người của ba thế lực Y đạo này không đến tham dự cuộc thi Y đạo!
Nhưng hôm nay bọn họ đều tới! "Phái Âm Dương, Vu Môn, Bà Sa Môn đều khó chơi!" Thôi lão thuộc Y Các nhíu mày, trầm giọng nói.
"Có Thanh Vân ở đây, chắc là có thể đối phó với bọn họ"
Cung lão liếc nhìn Thanh Vân rồi nói.
Lúc này, trong mắt vị đại sư huynh Y Các Thanh Vân lóe lên tia sáng, chăm chú nhìn người của ba thế lực kia. Đường Thiên Thần cũng đưa mắt nhìn người của ba thế lực ấy.
Tiếp theo còn có thế lực Y đạo của các quốc gia khác xuất hiện.
Không lâu sau lại có ba nhóm người xuất hiện ở đây, tất cả đều mặc đồ cổ trang.
Nhìn thấy lối ăn mặc cổ trang của ba nhóm người này, ai nấy đều sửng sốt.
Hai bóng người đi tới.
Một người mặc trường sam màu trắng, tóc mai hai bên bạc trắng, khoảng năm mươi tuổi.
Người còn lại khoảng hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt sắc nét, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng chững chạc.
Hai người này chính là các chủ Y Các Biên Mục và đệ tử thân truyền Thanh Vân của ông ta.
"Các chủ, đại sư huynh!"
Người của Y Các nhìn thấy hai người này liền rối rít chào hỏi.
"Các chủ Biên, đã lâu không gặp." Hoa Ân nhìn Biên Mục, chắp tay chào. "Viện trưởng Hoa, đã lâu không gặp!" Biên Mục cũng chắp tay đáp lại.
"Trước mặt bao nhiêu người mà hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì nữa?"
Sau đó, Biên Mục khiển trách nữ đệ tử Y Các kia. "Các chủ, tại bọn họ coi thường đại sư huynh mài!" Nữ đệ tử kia ấm ức tố cáo.
"Đại sư huynh của các người vốn không bằng Diệp thần y của chúng tôi!"
Lý Tử Huyên khoanh tay, hừ mũi.
"Diệp thần y?"
"Không biết vị Diệp thần y này là..."
Biên Mục tò mò hỏi.
"Các chủ Biên, Diệp thần y là tuyển thủ mà ngự y viện chúng tôi cử tới tham gia cuộc thi Y đạo lần này. Bởi vì cậu ấy rất giỏi Y thuật nên được gọi là Diệp thần vụ"
Hoa Ân giải thích.
"Tuyển thủ tham gia cuộc thi Y đạo? Vậy chẳng phải là cậu ấy chưa đến ba mươi tuổi sao?"
Biên Mục kinh ngạc nói.
Theo quy định, chỉ có người dưới ba mươi tuổi mới có tư cách tham gia cuộc thi Y đạo.
"Đúng vậy, cậu ấy mới hai mươi tuổi!" Hoa Ân gật đầu.
"Hai mươi tuổi mà đã được gọi là thần y, xem ra vị Diệp công tử này không đơn giản!"
Trong mắt Biên Mục lóe lên tia sáng.
"Hừ, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám tự xưng là thần y, đúng là mặt dày!"
Đột nhiên, một giọng nói khinh bỉ vang lên. Lại có thêm một đám người đi vào.
Dẫn đầu là hai chàng trai trẻ, một người là tam thiếu gia Đường Môn Đường Thiên Phong, chàng trai còn lại mang vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt lạnh nhạt.
Mà người vừa lên tiếng là Đường Thiên Phong.
"Người của Đường Môn?”
"Vị này hẳn là nhị thiếu gia Đường Môn kế thừa y thuật Đường Môn phải không?”
Đầu tiên Biên Mục đưa mắt nhìn đám người này một lượt, sau đó nhìn chàng trai bên cạnh Đường Thiên Phong.
Chàng trai gật đầu. Anh ta chính là Đường Thiên Thần, anh hai của Đường Thiên Phong.
Đường Môn không chỉ có một tông môn Võ đạo, mà còn giỏi y thuật.
Ba thiếu gia của Đường Môn: Địa thiếu gia kế thừa Võ đạo Đường Môn.
Nhị thiếu gia kế thừa Y đạo Đường Môn.
Tam thiếu gia phụ trách quản lý nghiệp vụ bên ngoài của Đường Môn.
Đường Thiên Phong lập tức hừ mũi: "Diệp thần y chó má gì chứ, bảo cậu ta ra so tài với anh hai tôi đi. Dám tự xưng là thần y, thật nực cười!"
"Anh không được mắng Diệp thần y!"
Nghe Đường Thiên Phong nói vậy, Khương Vân Hi nhíu mày nhìn chằm chằm đối phương.
"Tôi cứ mắng đấy, thì sao nào?" Đường Thiên Phong cười khinh khỉnh.
"Vân Hi, chúng ta mặc kệ anh ta, chờ Diệp thần y tới rồi chỉnh anh tal"
Lý Tử Huyên bĩu môi.
"Đoàn đại biểu của Anh Quốc đến!" "Đoàn đại biểu của Man Quốc đến!" "Đoàn đại biểu của Thiên Trúc Quốc đến!" Đột nhiên, từng tiếng hô vang lên.
Một đám người có màu da khác nhau, ăn mặc khác nhau đi đến.
Bọn họ là đội ngũ thầy thuốc đến từ Anh Quốc, Man Quốc, Thiên Trúc Quốc.
Đây là ba quốc gia có thầy thuốc trình độ cực cao, từng xuất hiện rất nhiều thầy thuốc giỏi.
Lúc này, trong đội ngũ của ba quốc gia xuất hiện một đám người ăn mặc quái dị.
"Lẽ nào bọn họ là phái Âm Dương, Vu Môn và Bà Sa Môn?"
'Vương ngự y nhíu mày.
Mấy người Hoa Ân, Biên Mục, Thẩm Tòng Văn đều nghiêm mặt nhìn đám người ăn mặc quái dị trong đội ngũ ba nước này.
Bọn họ đã nhận được tin tức từ trước, lần này ba quốc gia phái ra thầy thuốc không đơn giản, mà là thầy thuốc thuộc thế lực Y đạo đứng đầu trong ba quốc gia.
Thế lực Y đạo mạnh nhất Anh Quốc là phái Âm Dương, am hiểu phương pháp chữa trị âm dương.
Thế lực Y đạo mạnh nhất Man Quốc là Vu Môn bí ẩn, Vu thuật tổ truyền của bọn họ cực kỳ lợi hại, có thể chữa trị các bệnh nan y.
Thế lực mạnh nhất giới Y đạo Thiên Trúc Quốc là Bà Sa Môn, có thuật pháp kỳ lạ có thể chữa trị các loại bệnh!
Tuyển thủ được ba quốc gia cử tới tham gia cuộc thi Y đạo lần này chính là người của ba thế lực này.
Trước kia, người của ba thế lực Y đạo này không đến tham dự cuộc thi Y đạo!
Nhưng hôm nay bọn họ đều tới! "Phái Âm Dương, Vu Môn, Bà Sa Môn đều khó chơi!" Thôi lão thuộc Y Các nhíu mày, trầm giọng nói.
"Có Thanh Vân ở đây, chắc là có thể đối phó với bọn họ"
Cung lão liếc nhìn Thanh Vân rồi nói.
Lúc này, trong mắt vị đại sư huynh Y Các Thanh Vân lóe lên tia sáng, chăm chú nhìn người của ba thế lực kia. Đường Thiên Thần cũng đưa mắt nhìn người của ba thế lực ấy.
Tiếp theo còn có thế lực Y đạo của các quốc gia khác xuất hiện.
Không lâu sau lại có ba nhóm người xuất hiện ở đây, tất cả đều mặc đồ cổ trang.
Nhìn thấy lối ăn mặc cổ trang của ba nhóm người này, ai nấy đều sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất