Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 327: Ngươi có ý tưởng gì
“Tôi là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng!”
Cơ Như Yên lạnh nhạt nói, lúc nói đến hai chữ tộc trưởng, trong mắt lóe lên hận thù.
“Không ngờ cô là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Năm đó tộc trưởng tộc Cơ Hoàng còn chưa phải là tộc trường, đi rèn luyện bên ngoài gặp được mẹ của tôi, hai người thích nhau, xảy ra quan hệ rồi có tôi.”
“Sau đó ông ta đã vứt bỏ hai mẹ con tôi vì vị trí tộc trưởng tộc Cơ Hoàng.”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói. “Vứt vợ bỏ con, đủ máu lạnh!”
“Ông ta là một người vô tình, năm đó ông ta cũng chỉ coi mẹ tôi như một món đồ chơi mà thôi.
Cơ Như Yên cười khổ. “Vậy tại sao bây giờ bọn họ lại muốn bắt cô về?” Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Không biết, nhưng dù vì lý do gì, tôi đều sẽ không trở về.”
“Cho dù trở về cũng đường hoàng bước vào tộc Cơ Hoàng, trừng phạt tên đàn ông phụ bạc kia!”
Cơ Như Yên nói.
“Yên tâm đi, nếu cô không muốn trở về, không ai có thể mang cô đi!”
“Còn đám người tộc Cơ Hoàng này, dám động đến người của tôi, có cơ hội tôi sẽ cho bọn họ một bài học!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự miệt thị.
Hoàng tộc thì sao, nói dễ nghe là hoàng tộc, nói khó nghe là nước mất người vong chó nhà có tang, không việc gì phải sợ!
Nếu để các hoàng tộc ẩn giấu ở Long quốc nghe. thấy suy nghĩ của Diệp Phàm, chắc chắn sẽ xông qua giết hắn!
“Cảm ơn thiếu chủ!”
Cơ Như Yên nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, cô bước lên ôm chặt lấy Diệp Phàm.
Cái ôm này của cô làm Diệp Phàm cảm thấy trái tim căng đầy.
Rốt cuộc hiện tại đối phương chỉ mặc một bộ đồ lót gợi cảm.
Hai người dán sát lại với nhau, thân mật đến cực điểm.
Không người đàn ông nào có thể cản được loại cảm giác này!
“Cái đó, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Chưa đầy 3 giây, Diệp Phàm đẩy Cơ Như Yên ra, xoay người rời đi.
Cơ Như Yên nhìn bộ dáng xấu hổ của Diệp Phàm, cười khúc khích.
Người đẹp cười khuynh quốc khuynh thành! Bên kia, trong Xuyên vương phủ!
Xuyên Vương nhìn thuộc hạ, lạnh lùng quát: “Bên Thiên Qủy phái đã truyền tin đến chưa?”
“Bẩm vương gia, Thiên Qủy phái đã phái ra hai hộ pháp dẫn theo các cao thủ của Thiên Qủy phái đến đây, ngày mai sẽ đến quận Thiên Thục!”
Một thuộc hạ nói.
Tốt, nhìn chằm chằm thằng ranh kia cho ta, tuyệt đối không thể để hắn ta rời khỏi quận Thiên Thục!”
Xuyên Vương quát.
“RõI"
'Tên thuộc hạ này gật đầu.
“Bẩm vương gia, quận thủ Lý đến!” Một hạ nhân vào báo cáo.
“Tên phế vật kia còn đến làm gì?” “Bảo hắn cút đi!”
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Vương gial”
Lý Nguyên đi vào cúi người hành lễ.
“Ngươi còn dám xuất hiện trước mắt bổn vương?”
“Ta thấy ngươi muốn chết!”
Xuyên Vương nhìn Lý Nguyên, quát to.
“Vương gia bớt giận, lần này tôi đến muốn nói cho. vương gia, nếu vương gia còn muốn giết chết tên Diệp Phàm kia, thống soái Nguyên Hạo chiến khu Tây Bộ là trở ngại lớn nhất!”
Lý Nguyên mở miệng nói.
“Nguyên Hạo dám che chở thằng nhãi kia, bổn vương nhớ kỹ thù này!”
“Ngươi có ý tưởng gì?”
Xuyên Vương liếc nhìn về phía Lý Nguyên.
“Tôi đã liên hệ với Hoàng Bộ Quyền đại nhân, nghĩ cách điều Nguyên Hạo đi, nhưng Nguyên Hạo là người của chiến bộ, chỉ một mình Hoàng Bộ đại nhân đủ, nếu vương gia nguyện ý ra sức thì càng tốt.
“Chỉ cần Nguyên Hạo bị điều đi, lại trợ giúp Mục tướng quân ngồi lên vị trí thống soái chiến khu Tây Bộ, đồng nghĩa chiến khu Tây Bộ sẽ cùng một phe với chúng ta”
Lý Nguyên nói.
“Tại sao Mục Chiến ngồi lên vị trí thống soái sẽ về cùng một phe với chúng ta?”
Xuyên Vương khó hiểu hỏi, Lý Nguyên giải thích: “Bởi Vì con trai của Mục tướng quân cũng bị tên nhãi kia đánh, ông ta cũng ước gì tên nhãi kia chết đi!”
Nghe xong, hai mắt Xuyên Vương lóe lên: “Được, cứ làm như ngươi nói đi!”
Cơ Như Yên lạnh nhạt nói, lúc nói đến hai chữ tộc trưởng, trong mắt lóe lên hận thù.
“Không ngờ cô là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Năm đó tộc trưởng tộc Cơ Hoàng còn chưa phải là tộc trường, đi rèn luyện bên ngoài gặp được mẹ của tôi, hai người thích nhau, xảy ra quan hệ rồi có tôi.”
“Sau đó ông ta đã vứt bỏ hai mẹ con tôi vì vị trí tộc trưởng tộc Cơ Hoàng.”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói. “Vứt vợ bỏ con, đủ máu lạnh!”
“Ông ta là một người vô tình, năm đó ông ta cũng chỉ coi mẹ tôi như một món đồ chơi mà thôi.
Cơ Như Yên cười khổ. “Vậy tại sao bây giờ bọn họ lại muốn bắt cô về?” Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Không biết, nhưng dù vì lý do gì, tôi đều sẽ không trở về.”
“Cho dù trở về cũng đường hoàng bước vào tộc Cơ Hoàng, trừng phạt tên đàn ông phụ bạc kia!”
Cơ Như Yên nói.
“Yên tâm đi, nếu cô không muốn trở về, không ai có thể mang cô đi!”
“Còn đám người tộc Cơ Hoàng này, dám động đến người của tôi, có cơ hội tôi sẽ cho bọn họ một bài học!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự miệt thị.
Hoàng tộc thì sao, nói dễ nghe là hoàng tộc, nói khó nghe là nước mất người vong chó nhà có tang, không việc gì phải sợ!
Nếu để các hoàng tộc ẩn giấu ở Long quốc nghe. thấy suy nghĩ của Diệp Phàm, chắc chắn sẽ xông qua giết hắn!
“Cảm ơn thiếu chủ!”
Cơ Như Yên nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, cô bước lên ôm chặt lấy Diệp Phàm.
Cái ôm này của cô làm Diệp Phàm cảm thấy trái tim căng đầy.
Rốt cuộc hiện tại đối phương chỉ mặc một bộ đồ lót gợi cảm.
Hai người dán sát lại với nhau, thân mật đến cực điểm.
Không người đàn ông nào có thể cản được loại cảm giác này!
“Cái đó, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Chưa đầy 3 giây, Diệp Phàm đẩy Cơ Như Yên ra, xoay người rời đi.
Cơ Như Yên nhìn bộ dáng xấu hổ của Diệp Phàm, cười khúc khích.
Người đẹp cười khuynh quốc khuynh thành! Bên kia, trong Xuyên vương phủ!
Xuyên Vương nhìn thuộc hạ, lạnh lùng quát: “Bên Thiên Qủy phái đã truyền tin đến chưa?”
“Bẩm vương gia, Thiên Qủy phái đã phái ra hai hộ pháp dẫn theo các cao thủ của Thiên Qủy phái đến đây, ngày mai sẽ đến quận Thiên Thục!”
Một thuộc hạ nói.
Tốt, nhìn chằm chằm thằng ranh kia cho ta, tuyệt đối không thể để hắn ta rời khỏi quận Thiên Thục!”
Xuyên Vương quát.
“RõI"
'Tên thuộc hạ này gật đầu.
“Bẩm vương gia, quận thủ Lý đến!” Một hạ nhân vào báo cáo.
“Tên phế vật kia còn đến làm gì?” “Bảo hắn cút đi!”
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Vương gial”
Lý Nguyên đi vào cúi người hành lễ.
“Ngươi còn dám xuất hiện trước mắt bổn vương?”
“Ta thấy ngươi muốn chết!”
Xuyên Vương nhìn Lý Nguyên, quát to.
“Vương gia bớt giận, lần này tôi đến muốn nói cho. vương gia, nếu vương gia còn muốn giết chết tên Diệp Phàm kia, thống soái Nguyên Hạo chiến khu Tây Bộ là trở ngại lớn nhất!”
Lý Nguyên mở miệng nói.
“Nguyên Hạo dám che chở thằng nhãi kia, bổn vương nhớ kỹ thù này!”
“Ngươi có ý tưởng gì?”
Xuyên Vương liếc nhìn về phía Lý Nguyên.
“Tôi đã liên hệ với Hoàng Bộ Quyền đại nhân, nghĩ cách điều Nguyên Hạo đi, nhưng Nguyên Hạo là người của chiến bộ, chỉ một mình Hoàng Bộ đại nhân đủ, nếu vương gia nguyện ý ra sức thì càng tốt.
“Chỉ cần Nguyên Hạo bị điều đi, lại trợ giúp Mục tướng quân ngồi lên vị trí thống soái chiến khu Tây Bộ, đồng nghĩa chiến khu Tây Bộ sẽ cùng một phe với chúng ta”
Lý Nguyên nói.
“Tại sao Mục Chiến ngồi lên vị trí thống soái sẽ về cùng một phe với chúng ta?”
Xuyên Vương khó hiểu hỏi, Lý Nguyên giải thích: “Bởi Vì con trai của Mục tướng quân cũng bị tên nhãi kia đánh, ông ta cũng ước gì tên nhãi kia chết đi!”
Nghe xong, hai mắt Xuyên Vương lóe lên: “Được, cứ làm như ngươi nói đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất