Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 341: Lần này, ta sẽ khiến cho hắn không còn cơ hội trở mình

Trước Sau
Chu Thiên Lâm đảo mắt qua.

Không ngờ đám binh lính này lại cầm dao găm đặt ngay trước cổ, tự sát tập thể.

Phụt phụt phụtI!!

'Trong nháy mắt, đám chiến sĩ quân Thiên Lang đồng loạt ngã xuống đất, máu tươi phun ra từ cổ họng, chết toàn bộ!

Âm!

Lúc này, vẻ mặt của Thiết Thủ và Quân Đao đều lộ ra vẻ vô cùng khó coi, vẻ mặt vô cùng tức giận.

“Chu quân chủ quản lý quân Thiên Lang quả nhiên là lợi hại, một ánh mắt đã khiến cho nhiều chiến sĩ can tâm tình nguyện đi chết như vậy!”

Hắc Uyên nói với vẻ mặt hết sức âm trầm.

“Hắc Uyên đại nhân, lời này không thể nói linh tinh được.”

“Bọn họ cảm thấy bản thân phản bội Long Quốc, nghiệp chướng nặng nề nên mới chết để đền tội, đâu phải do bản quân chủ chỉ thị!”

Chu Thiên Lâm thản nhiên nói, ông ta phủi sạch chuyện này!

“Thế sao? Tôi sẽ điều tra rõ sự việc này.”

“Nếu Chu quân chủ có tham gia, tôi bảo đảm sẽ đích thân tiễn ông vào ngục giam quân sự!”

Hắc Uyên lạnh lẽo nhìn Chu Thiên Lâm. “Tùy cậu!” Chu Thiên Lâm đáp.

“Lúc trước gia tộc lto muốn giết tôi, có phải do ông sai khiến không?”

Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Chu Thiên cậu là kẻ đã giết chết con trai tôi?”

Chu Thiên Lâm nhìn Diệp Phàm, đồng tử co rút lại, đột nhiên ông ta lớn giọng nói.

“Đúng thế, con trai ông là do tôi giết!”

“Thế nên ông đã chỉ thị cho người của gia tộc lto tới giết tôi?”

Diệp Phàm hờ hững nói Thấy kẻ thù giết chết con trai mình đứng trước mặt.



Trên người Chu Thiên Lâm tản ra một cỗ sát ý khủng bố, ánh mắt ông ta lóe lên ý định giết người.

Bầu không khí xung quanh như ngừng lại.

“Chu quân chủ, ông muốn làm gì?” Hắc Uyên liếc mắt nhìn Chu Thiên Lâm.

“Hắn ta giết chết con trai tôi, cậu nói xem bản quân chủ muốn làm gì?”

Chu Thiên Lâm lạnh lùng đáp.

“Nếu ông muốn chết, tôi có thể tiễn ông đi gặp con trai của mình!”

Diệp Phàm bĩu môi.

Bộp!

Lúc này, Chu Thiên Lâm muốn ra tay nhưng Hắc Uyên đã ngăn ở trước mặt: “Chu quân chủ, chuyện liên quan tới mỏ quặng còn chưa điều tra rõ, tốt nhất ông đừng có làm ẩu!”

Ánh mắt Chu Thiên Lâm lóe lên nhìn về phía Diệp Phàm: “Ranh con, mày đợi đó, tao nhất định sẽ giết chết mày!"

Sau đó, ông ta dẫn theo thuộc hạ rời đi.

“Sao anh không để ông ta ra tay, vậy thì tôi có thể giết chết ông ta rồi!”

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hắc Uyên.

“Diệp thiếu, dù sao Chu Thiên Lâm cũng là quân chủ quân Thiên Lang, nếu ông ta chết thì quân Thiên Lang sẽ bạo động!”

“Hơn nữa, một khi cậu giết chết ông ta, chuyện này sẽ phiền phức hơn cả giết quận chúa Xuyên Vương!”

“Đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho Long Quốc chấn động!”

“Cậu yên tâm, chờ tôi tra ra ông ta liên quan tới mỏ quặng sắt, tôi sẽ tự tay bắt ông ta!”

Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm nói.

“Tốt nhất là như thế.”

Diệp Phàm hừ một tiếng rồi rời đi.



Bên kia, Chu Thiên Lâm nhìn Mạc Lâm với vẻ mặt âm trầm: “Lập tức đưa mấy người gia tộc Ito rời khỏi đây, xóa sạch dấu vết, tuyệt đối không được để Long

Hồn tra được bất kỳ dấu vết nào!”

“Quân chủ yên tâm, trước khi tới đây tôi đã cho người xử lý, Long Hồn sẽ không tra ra được!”

“Nhưng mà số quặng sắt kia vẫn chưa kịp đưa về Anh Quốc, phải xử trí thế nào?”

Mạc Lâm nói.

“Vận chuyển tới trụ sở bí mật, tất cả dùng để chế tạo vũ khí, đề phòng bất cứ tình huống nào!”

Chu Thiên Lâm đáp.

“Rõ!”

Mạc Lâm gật đầu, sau đó lại nói: chủ, tên kia...”

“À đúng rồi, quân “Để hắn sống thêm mấy ngày, đợi tỷ võ quân đoàn kết thúc rồi xử lý hắn sau!” Vẻ mặt Chu Thiên Lâm lạnh lẽo. Lúc này, tại một nơi bí mật nào đó ở Thục Châu.

Một người đàn ông tầm hai mươi tuổi mặc áo khoác dài đang ngồi uống rượu.

“Hồi bẩm công tử, hắn đã rời khỏi dãy núi Thiên Xuyên, nhưng vẫn chưa lấy được Long Tỷ!”

Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen tới, hắn quỳ xuống báo cáo.

“Xem ra Long Tỷ bị người ta đoạt rồi, lần này ta muốn xem hẳn trở về báo cáo kết quả như thế nào!”

“Lần này, ta sẽ khiến cho hắn không còn cơ hội trở mình nữa!”

Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi lóe lên vẻ lạnh lẽo.

“Đúng rồi, đi điều tra xem ai đã lấy được Long Tỷ, chuyện liên quan tới Long Tỷ rất quan trọng, không được. để rơi vào tay người ngoài!”

Người đàn ông dặn dò.

“Đã rối”

Gã đàn ông mặc đồ đen gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau