Chương 11
"Nghe lời anh, nhắm mắt lại."
"Bây giờ em nhắm mắt lại chính là đang giúp chồng."
Chuyện khiến Lâm Vãn vui vẻ nhất là mình có thể giúp anh, nếu anh nói như vậy, Lâm Vãn chắc chắn sẽ nghe lời.
Trong thế giới tăm tối, thính giác càng trở nên nhạy bén hơn, não cũng hoạt động với tầng suất cao hơn, khi đó sẽ rất dễ suy nghĩ lung tung, nếu không thì sao chỉ nghe mỗi tiếng thở dố.c của Chu Ngưng thôi là cậu đã thấy tê dại rồi.
Chu Ngưng không đè lên người cậu nữa, anh ngồi sang một bên rồi lo lắng dặn dò cậu, "Không được mở mắt ra đó, khi nào anh nói mở mới được mở. "
Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý anh mới hành động, anh không khỏi cười khổ, tự hỏi mình đang làm cái gì vậy trời?
Lúc học đại học, bạn cùng lớp của anh thường nói bọn họ rất hâm mộ Alpha cấp S như anh, vừa đẹp trai lại vừa tốt tính, người theo đuổi anh phải xếp thành một hành lang dài. Sau này anh chắc chắn sẽ cưới được nhiều vợ, cưới nhiều như vậy thì liệu có ngủ hết được không?
Bạn cùng lớp rất quan tâm anh, bọn họ thắc mắc nếu quan hệ với mấy người vợ cùng một lúc thì nên chọn ai trước đây? Bạn anh tính xác suất, viết công thức, liệt kê hai trang đạo hàm, cuối cùng cẩn thận nói với anh: không được làm quá nhiều, nếu không sẽ làm tổn thương cơ thể.
3
Thực tế thì sau này anh chỉ cưới một người, sau khi cưới còn không thường hôn dùng cả lưỡi nữa là. Bây giờ anh thật sự nhịn không được nữa, vợ anh nằm bên cạnh anh, anh bất lực nhìn vợ mà tự lực cánh sinh, đúng là chẳng có tí liêm sỉ gì cả.
Nếu để cho đám bạn anh biết thì chắc chắc bọn họ sẽ cười rung trời lỡ đất mất.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Lâm Vãn nằm yên không dám nhúc nhích. Cậu có thể nghe thấy rõ tiếng Chu Ngưng kéo kh.óa quần, tiếng thở d.ốc, thậm chí là tiếng tay cọ xát......
Cậu biết Chu Ngưng đang nhìn cậu mà làm gì. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của anh lướt qua khắp cơ thể mình, không buông tha dù chỉ một milimet.
Cả cơ thể cậu cứng đờ, Chu Ngưng không chạm vào cậu nhưng hai tay cậu nắm chặt lấy ga giường, giống như là đang chịu đựng cái gì đó.
Khuôn mặt của cậu đỏ bừng, dù đã nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể giấu đi vẻ xấu hổ của mình, như thể cậu đang bị xâm phạm thật vậy —— đây chính là điều mà Chu Ngưng thích nhìn.
Chu Ngưng đang rất muốn ăn sạch Lâm Vãn, ăn từ trong ra ngoài, không bỏ sót một chỗ nào. Anh cúi đầu tăng tốc, nhịn không được mà khàn giọng nói: "Tiểu Vãn..."
Tim Lâm Vãn bắt đầu loạn nhịp, trong lòng Lâm Vãn tràn đầy sự tò mò, cậu len lén hơi mở mắt ra.
Cậu thấy sắc mặt anh như vậy, không biết là Chu Ngưng đang đau đớn hay sung sướng nữa, hay là cả hai?
Mấu chốt là sắc mặt xa lạ này lại cực kỳ hấp dẫn, làm cho cậu rất phấn khích.
Tóc Chu Ngưng có hơi ướt, mồ hôi chảy từ trán chảy xuống cổ rồi lăn xuống xương quai xanh.
Lâm Vãn nuốt nước miếng, vì đang nằm thẳng nên cậu không nhìn rõ được những thứ cần nhìn, thế là cậu muốn xoay người nằm nghiêng. Cậu cẩn thận để không làm Chu Ngưng chú ý.
Cậu nghĩ rằng mình trở mình khá nhẹ, nào ngờ đầu gối cậu bất ngờ đụng phải bàn tay đang chăm chỉ của Chu Ngưng.
Lâm Vãn: "..."
Chu Ngưng: "..."
Chỉ tiếp xúc một cái nhẹ mà trong đầu Chu Ngưng liền xuất hiện rất nhiều suy nghĩ lệch lạc, nếu đặt nó trong đùi... sau đó nhẹ nhàng cọ sát một chút là được. Dù sao chỗ nào trên người vợ anh cũng mềm mại...
Suy nghĩ thì suy nghĩ vậy thôi nhưng miệng anh vẫn rất lịch sự: "Assi... Em ngoan một chút đi. "
Lâm Vãn đang nằm nghiêng, cậu không biết tại sao anh lại phát ra tiếng "assi", cậu dứt khoát mở mắt ra, lo lắng hỏi anh: Em đụng đau anh sao?
Nội tâm Chu Ngưng: Bây giờ anh muốn đưa nó vào trong em.
"Không có, đừng nhúc nhích."
Lâm Vãn gật gật đầu, mắt cậu vô tình nhìn phải nơi đó, gương mặt cậu lập tức đỏ bừng lên. Cậu nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần nữa. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cái đó của người khác... Trông nó rất khác với cái của cậu, dường như nhìn vào đây cũng là một cách để phân biệt Alpha và Omega.
2
Chu Ngưng bị sự tò mò không thể giấu giếm của cậu làm cho ngượng ngùng, bị cậu nhìn như vậy anh không được thoải mái cho lắm, anh cố ý hắng giọng nói: "Nếu em còn nhìn nữa là anh sẽ cho em nhìn đủ. "
Trong lúc Lâm Vãn vẫn còn đang suy nghĩ ý nghĩa câu nói của anh thì anh đã kéo chăn che ngang đầu cậu.
"Nhịn một chút đi, khi nào chồng làm việc xong chồng sẽ mở ra cho em."
Giọng Chu Ngưng khá trầm.
Phần trên bị che kín, cậu theo bản năng mà giơ hai chân đạp lung tung, nhưng khi nghe Chu Ngưng nói thì cậu liền bình tĩnh lại, ngoan ngoãn mà nằm im.
Cuối cùng Chu Ngưng cũng không chịu được nữa, anh đặt thứ đồ của mình vào giữa ha.i chân cậu.
Trong chăn bắt đầu phát ra tiếng rê.n rỉ không rõ ràng, Chu Ngưng ép hai chân cậu lại, "Đừng nhúc nhích... Đừng nhúc nhích..."
Giờ đây anh như cá gặp nước, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng. Đầu óc Lâm Vãn trống rỗng, trong bóng tối cậu có thể cảm nhận rất rõ sự ma sát dưới chân mình, sau đó, bỗng nhiên có thứ gì đó nóng hổi bắn lên đùi cậu, cả người cậu theo đó mà run lên.
Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng cậu cũng có thể thấy được ánh sáng, sau đó cậu nghe thấy giọng nói áy náy của Chu Ngưng: "Xin... Xin lỗi..."
Căn phòng này vốn không có người ở nên có rất ít đồ đạc, Chu Ngưng không tìm thấy khăn giấy nên chỉ có thể cởi áo ra lau cho cậu.
Lâm Vãn ngồi dậy nhìn Chu Ngưng lau chân cho mình.
"Lau cũng không sạch được, không ấy em đi tắm đi. Để anh ôm về phòng ngủ, giường của căn phòng này khá nhỏ, chúng ta..."
Chu Ngưng đột nhiên im lặng, bởi vì Lâm Vãn chọc chọc vào cơ bụng anh.
Cậu giống như một con thú nhỏ bé thử thăm dò kẻ thù, sau khi thăm dò xong liền thu móng vuốt lại.
Bọn họ rất ít khi mặt đối mặt với nhau như bây giờ, từ trước đến nay Chu Ngưng luôn rất dịu dàng, khi tiếp xúc với cậu anh rất cẩn thận.
Thấy Chu Ngưng không nói gì nữa, Lâm Vãn chớp chớp mắt rồi nói: Anh ghét em chạm vào anh sao?
"Không... Không có, đương nhiên là không phải, anh..."
Anh lại nói không nên lời, bởi vì Lâm Vãn đang chọc chọc vào bắp tay anh, còn bóp bóp ở đó vài cái. Cậu cảm thấy chúng rất thần kỳ, đây là những đường cong mà cậu không bao giờ có được.
Chu Ngưng: "..."
Khi ngón tay cậu chuẩn bị rơi xuống vị trí thứ ba thì anh liền chặn tay cậu lại.
"Có phải là em muốn sờ hết các bộ phận trên người anh không..."
Chu Ngưng nắm tay cậu đặt trước ngực mình, sau đó nở một nụ cười, "Em tò mò lắm sao? "
Toàn bộ lòng bàn tay của cậu áp lên làn da đầy mồ hôi của anh, nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn nhiệt độ ở lòng bàn tay cậu một chút, tiếp xúc trực tiếp như vậy làm Lâm Vãn có hơi xấu hổ, cậu theo bản năng muốn rút tay lại nhưng lại bị Chu Ngưng giữ chặt lấy, anh dịu dàng nói: "Không phải em thích sờ sao? Tiếp tục đi. "
Vậy thì cậu sẽ không khách sáo nữa.
Lâm Vãn bắt đầu di chuyển ngón tay mình, cậu sờ sờ mó mó ở những nơi cơ bản nhất, cậu chọc chọc vào cơ bụng của anh, rồi tới ngực, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: Bởi vì em không có.
Chu Ngưng cười cười hỏi: "Cảm giác như thế nào? "
Lâm Vãn thành thật giơ ngón cái lên, sau đó tiếp tục khua tay múa chân: Dáng người của anh rất đẹp.
Chu Ngưng nở nụ cười tới tận mang tai, vợ anh có hứng thú với cơ thể anh thì làm sao mà anh không vui cho được.
[Em có thể chạm vào nó không?]
Lâm Vãn rất hào hứng, cậu cứ như một đứa nhóc mà tò mò hết chỗ này tới chỗ khác.
Trước đây cậu chỉ biết vòng tay của Chu Ngưng rất an toàn, cậu rất thích Chu Ngưng ôm cậu ngủ, cách vài lớp áo mà cậu vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp của anh.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến, cậu mới thấy cơ thể anh rất hoàn hảo, nếu thiếu một thứ gì cũng sẽ không được.
Chu Ngưng hào phóng mở rộng vòng tay của mình, "Em cứ tự nhiên, sờ cả đêm cũng được. "
Lâm Vãn vui vẻ giơ tay lên, nóng lòng chuẩn bị chạm lên cơ bắp của anh.
Khi mặt đối mặt nhìn nhau, Chu Ngưng thấy tâm trạng của cậu tốt hơn thì mới dè dặt hỏi cậu: "Tiểu Vãn, vừa rồi anh đối xử với em như vậy, em có thấy khó chịu không? Có ghét nó không? "
Anh đang nói về việc khi nãy anh mượn chân cậu làm việc.
Lâm Vãn mím môi, Chu Ngưng lại nói: "Em cứ nói thật đi, nếu ghét thì cứ nói ghét, sau này anh sẽ chú ý. "
Ý của anh là: nếu em không ghét, sau này chúng ta sẽ tiếp tục làm những chuyện khi nãy.
Lâm Vãn nhìn thẳng vào mắt anh, không nghịch cơ bắp anh nữa, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cúi đầu xuống, âm thầm làm ngôn ngữ ký hiệu: Chúng ta đã kết hôn rồi.
Đúng vậy, đều là chồng chồng với nhau cả, không phải chuyện này rất bình thường sao?
Không ngờ cậu suy nghĩ thoáng hơn tưởng tượng của Chu Ngưng. Trong lòng Chu Ngưng vui mừng như điên.
Anh nghĩ mình phải mất một khoảng thời gian mới có thể giải thích cho Lâm Vãn được, bởi vì cậu rất nhát gan, lại rất dễ xấu hổ, nhưng bây giờ xem ra cậu không có bài xích gì, cậu cởi mở hơn anh nghĩ nhiều.
Là do anh đã bảo bọc Lâm Vãn quá tốt, cho nên anh đã gần như quên mất cậu là người đã trưởng thành.
"Vậy... Vậy em nghĩ chúng... chúng ta có thể..." Chu Ngưng nuốt nước bọt, anh khó mà nói thành lời được.
Lâm Vãn cúi đầu ngầm đồng ý. Giây tiếp theo, có một nụ hôn nhẹ nhàng ập đến cậu, cậu bị anh hôn đến khó thở mới thôi. Chu Ngưng lấy lại năng lượng, kỳ phát tình dễ gì mà trôi qua dễ dàng như vậy, huống hồ anh còn là Alpha cấp S.
Lâm Vãn rất phối hợp với anh. Trong một căn phòng nhỏ, cả hai dần dần mất đi sức lực, Chu Ngưng sững sờ khi nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.
"Chu..... Ngưng..."
"Bây giờ em nhắm mắt lại chính là đang giúp chồng."
Chuyện khiến Lâm Vãn vui vẻ nhất là mình có thể giúp anh, nếu anh nói như vậy, Lâm Vãn chắc chắn sẽ nghe lời.
Trong thế giới tăm tối, thính giác càng trở nên nhạy bén hơn, não cũng hoạt động với tầng suất cao hơn, khi đó sẽ rất dễ suy nghĩ lung tung, nếu không thì sao chỉ nghe mỗi tiếng thở dố.c của Chu Ngưng thôi là cậu đã thấy tê dại rồi.
Chu Ngưng không đè lên người cậu nữa, anh ngồi sang một bên rồi lo lắng dặn dò cậu, "Không được mở mắt ra đó, khi nào anh nói mở mới được mở. "
Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý anh mới hành động, anh không khỏi cười khổ, tự hỏi mình đang làm cái gì vậy trời?
Lúc học đại học, bạn cùng lớp của anh thường nói bọn họ rất hâm mộ Alpha cấp S như anh, vừa đẹp trai lại vừa tốt tính, người theo đuổi anh phải xếp thành một hành lang dài. Sau này anh chắc chắn sẽ cưới được nhiều vợ, cưới nhiều như vậy thì liệu có ngủ hết được không?
Bạn cùng lớp rất quan tâm anh, bọn họ thắc mắc nếu quan hệ với mấy người vợ cùng một lúc thì nên chọn ai trước đây? Bạn anh tính xác suất, viết công thức, liệt kê hai trang đạo hàm, cuối cùng cẩn thận nói với anh: không được làm quá nhiều, nếu không sẽ làm tổn thương cơ thể.
3
Thực tế thì sau này anh chỉ cưới một người, sau khi cưới còn không thường hôn dùng cả lưỡi nữa là. Bây giờ anh thật sự nhịn không được nữa, vợ anh nằm bên cạnh anh, anh bất lực nhìn vợ mà tự lực cánh sinh, đúng là chẳng có tí liêm sỉ gì cả.
Nếu để cho đám bạn anh biết thì chắc chắc bọn họ sẽ cười rung trời lỡ đất mất.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Lâm Vãn nằm yên không dám nhúc nhích. Cậu có thể nghe thấy rõ tiếng Chu Ngưng kéo kh.óa quần, tiếng thở d.ốc, thậm chí là tiếng tay cọ xát......
Cậu biết Chu Ngưng đang nhìn cậu mà làm gì. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của anh lướt qua khắp cơ thể mình, không buông tha dù chỉ một milimet.
Cả cơ thể cậu cứng đờ, Chu Ngưng không chạm vào cậu nhưng hai tay cậu nắm chặt lấy ga giường, giống như là đang chịu đựng cái gì đó.
Khuôn mặt của cậu đỏ bừng, dù đã nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể giấu đi vẻ xấu hổ của mình, như thể cậu đang bị xâm phạm thật vậy —— đây chính là điều mà Chu Ngưng thích nhìn.
Chu Ngưng đang rất muốn ăn sạch Lâm Vãn, ăn từ trong ra ngoài, không bỏ sót một chỗ nào. Anh cúi đầu tăng tốc, nhịn không được mà khàn giọng nói: "Tiểu Vãn..."
Tim Lâm Vãn bắt đầu loạn nhịp, trong lòng Lâm Vãn tràn đầy sự tò mò, cậu len lén hơi mở mắt ra.
Cậu thấy sắc mặt anh như vậy, không biết là Chu Ngưng đang đau đớn hay sung sướng nữa, hay là cả hai?
Mấu chốt là sắc mặt xa lạ này lại cực kỳ hấp dẫn, làm cho cậu rất phấn khích.
Tóc Chu Ngưng có hơi ướt, mồ hôi chảy từ trán chảy xuống cổ rồi lăn xuống xương quai xanh.
Lâm Vãn nuốt nước miếng, vì đang nằm thẳng nên cậu không nhìn rõ được những thứ cần nhìn, thế là cậu muốn xoay người nằm nghiêng. Cậu cẩn thận để không làm Chu Ngưng chú ý.
Cậu nghĩ rằng mình trở mình khá nhẹ, nào ngờ đầu gối cậu bất ngờ đụng phải bàn tay đang chăm chỉ của Chu Ngưng.
Lâm Vãn: "..."
Chu Ngưng: "..."
Chỉ tiếp xúc một cái nhẹ mà trong đầu Chu Ngưng liền xuất hiện rất nhiều suy nghĩ lệch lạc, nếu đặt nó trong đùi... sau đó nhẹ nhàng cọ sát một chút là được. Dù sao chỗ nào trên người vợ anh cũng mềm mại...
Suy nghĩ thì suy nghĩ vậy thôi nhưng miệng anh vẫn rất lịch sự: "Assi... Em ngoan một chút đi. "
Lâm Vãn đang nằm nghiêng, cậu không biết tại sao anh lại phát ra tiếng "assi", cậu dứt khoát mở mắt ra, lo lắng hỏi anh: Em đụng đau anh sao?
Nội tâm Chu Ngưng: Bây giờ anh muốn đưa nó vào trong em.
"Không có, đừng nhúc nhích."
Lâm Vãn gật gật đầu, mắt cậu vô tình nhìn phải nơi đó, gương mặt cậu lập tức đỏ bừng lên. Cậu nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần nữa. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cái đó của người khác... Trông nó rất khác với cái của cậu, dường như nhìn vào đây cũng là một cách để phân biệt Alpha và Omega.
2
Chu Ngưng bị sự tò mò không thể giấu giếm của cậu làm cho ngượng ngùng, bị cậu nhìn như vậy anh không được thoải mái cho lắm, anh cố ý hắng giọng nói: "Nếu em còn nhìn nữa là anh sẽ cho em nhìn đủ. "
Trong lúc Lâm Vãn vẫn còn đang suy nghĩ ý nghĩa câu nói của anh thì anh đã kéo chăn che ngang đầu cậu.
"Nhịn một chút đi, khi nào chồng làm việc xong chồng sẽ mở ra cho em."
Giọng Chu Ngưng khá trầm.
Phần trên bị che kín, cậu theo bản năng mà giơ hai chân đạp lung tung, nhưng khi nghe Chu Ngưng nói thì cậu liền bình tĩnh lại, ngoan ngoãn mà nằm im.
Cuối cùng Chu Ngưng cũng không chịu được nữa, anh đặt thứ đồ của mình vào giữa ha.i chân cậu.
Trong chăn bắt đầu phát ra tiếng rê.n rỉ không rõ ràng, Chu Ngưng ép hai chân cậu lại, "Đừng nhúc nhích... Đừng nhúc nhích..."
Giờ đây anh như cá gặp nước, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng. Đầu óc Lâm Vãn trống rỗng, trong bóng tối cậu có thể cảm nhận rất rõ sự ma sát dưới chân mình, sau đó, bỗng nhiên có thứ gì đó nóng hổi bắn lên đùi cậu, cả người cậu theo đó mà run lên.
Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng cậu cũng có thể thấy được ánh sáng, sau đó cậu nghe thấy giọng nói áy náy của Chu Ngưng: "Xin... Xin lỗi..."
Căn phòng này vốn không có người ở nên có rất ít đồ đạc, Chu Ngưng không tìm thấy khăn giấy nên chỉ có thể cởi áo ra lau cho cậu.
Lâm Vãn ngồi dậy nhìn Chu Ngưng lau chân cho mình.
"Lau cũng không sạch được, không ấy em đi tắm đi. Để anh ôm về phòng ngủ, giường của căn phòng này khá nhỏ, chúng ta..."
Chu Ngưng đột nhiên im lặng, bởi vì Lâm Vãn chọc chọc vào cơ bụng anh.
Cậu giống như một con thú nhỏ bé thử thăm dò kẻ thù, sau khi thăm dò xong liền thu móng vuốt lại.
Bọn họ rất ít khi mặt đối mặt với nhau như bây giờ, từ trước đến nay Chu Ngưng luôn rất dịu dàng, khi tiếp xúc với cậu anh rất cẩn thận.
Thấy Chu Ngưng không nói gì nữa, Lâm Vãn chớp chớp mắt rồi nói: Anh ghét em chạm vào anh sao?
"Không... Không có, đương nhiên là không phải, anh..."
Anh lại nói không nên lời, bởi vì Lâm Vãn đang chọc chọc vào bắp tay anh, còn bóp bóp ở đó vài cái. Cậu cảm thấy chúng rất thần kỳ, đây là những đường cong mà cậu không bao giờ có được.
Chu Ngưng: "..."
Khi ngón tay cậu chuẩn bị rơi xuống vị trí thứ ba thì anh liền chặn tay cậu lại.
"Có phải là em muốn sờ hết các bộ phận trên người anh không..."
Chu Ngưng nắm tay cậu đặt trước ngực mình, sau đó nở một nụ cười, "Em tò mò lắm sao? "
Toàn bộ lòng bàn tay của cậu áp lên làn da đầy mồ hôi của anh, nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn nhiệt độ ở lòng bàn tay cậu một chút, tiếp xúc trực tiếp như vậy làm Lâm Vãn có hơi xấu hổ, cậu theo bản năng muốn rút tay lại nhưng lại bị Chu Ngưng giữ chặt lấy, anh dịu dàng nói: "Không phải em thích sờ sao? Tiếp tục đi. "
Vậy thì cậu sẽ không khách sáo nữa.
Lâm Vãn bắt đầu di chuyển ngón tay mình, cậu sờ sờ mó mó ở những nơi cơ bản nhất, cậu chọc chọc vào cơ bụng của anh, rồi tới ngực, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: Bởi vì em không có.
Chu Ngưng cười cười hỏi: "Cảm giác như thế nào? "
Lâm Vãn thành thật giơ ngón cái lên, sau đó tiếp tục khua tay múa chân: Dáng người của anh rất đẹp.
Chu Ngưng nở nụ cười tới tận mang tai, vợ anh có hứng thú với cơ thể anh thì làm sao mà anh không vui cho được.
[Em có thể chạm vào nó không?]
Lâm Vãn rất hào hứng, cậu cứ như một đứa nhóc mà tò mò hết chỗ này tới chỗ khác.
Trước đây cậu chỉ biết vòng tay của Chu Ngưng rất an toàn, cậu rất thích Chu Ngưng ôm cậu ngủ, cách vài lớp áo mà cậu vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp của anh.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến, cậu mới thấy cơ thể anh rất hoàn hảo, nếu thiếu một thứ gì cũng sẽ không được.
Chu Ngưng hào phóng mở rộng vòng tay của mình, "Em cứ tự nhiên, sờ cả đêm cũng được. "
Lâm Vãn vui vẻ giơ tay lên, nóng lòng chuẩn bị chạm lên cơ bắp của anh.
Khi mặt đối mặt nhìn nhau, Chu Ngưng thấy tâm trạng của cậu tốt hơn thì mới dè dặt hỏi cậu: "Tiểu Vãn, vừa rồi anh đối xử với em như vậy, em có thấy khó chịu không? Có ghét nó không? "
Anh đang nói về việc khi nãy anh mượn chân cậu làm việc.
Lâm Vãn mím môi, Chu Ngưng lại nói: "Em cứ nói thật đi, nếu ghét thì cứ nói ghét, sau này anh sẽ chú ý. "
Ý của anh là: nếu em không ghét, sau này chúng ta sẽ tiếp tục làm những chuyện khi nãy.
Lâm Vãn nhìn thẳng vào mắt anh, không nghịch cơ bắp anh nữa, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cúi đầu xuống, âm thầm làm ngôn ngữ ký hiệu: Chúng ta đã kết hôn rồi.
Đúng vậy, đều là chồng chồng với nhau cả, không phải chuyện này rất bình thường sao?
Không ngờ cậu suy nghĩ thoáng hơn tưởng tượng của Chu Ngưng. Trong lòng Chu Ngưng vui mừng như điên.
Anh nghĩ mình phải mất một khoảng thời gian mới có thể giải thích cho Lâm Vãn được, bởi vì cậu rất nhát gan, lại rất dễ xấu hổ, nhưng bây giờ xem ra cậu không có bài xích gì, cậu cởi mở hơn anh nghĩ nhiều.
Là do anh đã bảo bọc Lâm Vãn quá tốt, cho nên anh đã gần như quên mất cậu là người đã trưởng thành.
"Vậy... Vậy em nghĩ chúng... chúng ta có thể..." Chu Ngưng nuốt nước bọt, anh khó mà nói thành lời được.
Lâm Vãn cúi đầu ngầm đồng ý. Giây tiếp theo, có một nụ hôn nhẹ nhàng ập đến cậu, cậu bị anh hôn đến khó thở mới thôi. Chu Ngưng lấy lại năng lượng, kỳ phát tình dễ gì mà trôi qua dễ dàng như vậy, huống hồ anh còn là Alpha cấp S.
Lâm Vãn rất phối hợp với anh. Trong một căn phòng nhỏ, cả hai dần dần mất đi sức lực, Chu Ngưng sững sờ khi nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.
"Chu..... Ngưng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất