Chương 16
Lâm Vãn loạng choạng bước ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài trời đã tối đen, tính sơ sơ thì cũng đã qua thời gian chạy marothon đường dài, đương nhiên là Chu Ngưng không làm theo lời mà mình nói rồi.
Lâm Vãn cảm thấy mình mệt mỏi hẳn đi, gió thổi vào ống quần cậu, nó quấn lấy đôi chân đang nhức mỏi hơn cả chạy marathon của cậu.
Người đàn ông đã ăn no với tay tới đỡ lấy cậu, kéo lấy cái nơ trên cổ cậu —— đây là thứ duy nhất mà anh để lại trên người cậu khi lâm trận, à, còn có thêm một đôi vớ nữa.
"Muốn anh cõng sao? Hay muốn anh ôm? "
Lâm Vãn lắc đầu, cậu chưa yếu đuối đến mức đó. Cậu cúi đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với anh: Lần sau đừng làm như thế nữa.
Lâm Vãn vội vàng đi trước, cậu sợ nhìn thấy anh thì lại nhớ tới những hình ảnh xấu hổ vừa rồi.
Chu Ngưng không biết là cậu đang nói chuyện về cái nơ hay là đang nói chuyện vừa rồi anh đánh dấu cậu nữa. Nơ là một câu hỏi vui, nhưng đánh dấu là một câu hỏi rất quan trọng, anh phải hỏi rõ ràng mới được.
Anh bước nhanh lên chặn đường cậu: "Đừng làm gì cơ? "
Chu Ngưng quyết định hỏi một câu hỏi rất quan trọng, "Anh không hiểu lắm, có phải là anh không được đánh dấu nữa không? "
Lâm Vãn vội vàng lắc đầu, cậu vô thức đưa tay sờ lên gáy, nơi đó vẫn còn vươn lại hơi ấm của Chu Ngưng: Em thích được đánh dấu.
Thấy cậu thẳng thắng như vậy, Chu Ngưng cười cười nói: "Vậy thì tốt rồi. Bởi vì..."
Lâm Vãn ngắt lời anh: Em cảm thấy... ở văn phòng... không ổn lắm đâu. Đó là nơi anh làm việc.
Thì ra là như vậy, Chu Ngưng thở phào nhẹ nhõm, anh nói: "Nhưng anh thấy em rất phối hợp, thậm chí còn nhiệt tình hơn khi ở nhà nữa. "
Chu Ngưng biết cậu rất thích, nhưng cậu lại rất xấu hổ: "Em tập làm quen dần đi. "
Lâm Vãn hoàn toàn không còn lời nào để nói với anh, thôi thì cứ để anh nói đi, bất kể nội dung là gì cậu cũng sẵn sàng lắng nghe, dù sao Chu Ngưng cũng đang khen cậu.
Nhưng cậu vẫn bị lời nói của anh làm cho xấu hổ không thôi. Gương mặt trắng nõn thoắt cái liền đỏ lên, cậu cúi đầu bước đi, dù sao cậu cũng không cần nhìn đường, Chu Ngưng sẽ nhìn đường cho cậu.
Nhà hàng mà Chu Ngưng đặt ở ngay đối diện công ty, chỉ cần băng qua đường rồi đi vài bước là tới.
Lâm Vãn cúi đầu đi tới một gian hàng mới ngẩng đầu lên, giống như cậu đang âm mưu thứ gì đó, hai mắt cậu sáng rực nói với anh: Vừa rồi anh nói em rất nhiệt tình đúng không?
"Đúng vậy." Chu Ngưng thành thật trả lời, "Sao vậy? "
Lâm Vãn chỉ chỉ vào cây kẹo bông gòn: Anh mua cái đó cho em đi.
Mặc dù chỉ là cậu muốn ăn kẹo bông gòn thôi nhưng chắc chắn sẽ có người nào đó trêu chọc cậu cho coi.
Tim Chu Ngưng đập thình thịch, tiếp theo anh che miệng cười ha hả rồi nói: "Được rồi, em muốn ăn bao nhiêu cây? "
Lâm Vãn: Một cây, một cây thật lớn, chúng ta cùng nhau ăn.
Chu Ngưng không thích ăn mấy thứ này, nhưng khi Lâm Vãn đút thì anh vẫn cắn một cái. Lâm Vãn một tay nắm lấy tay anh, một tay cầm kẹo bông gòn, giờ đây cậu chỉ có thể dùng ánh mắt mà nói cho anh biết nó ngon cỡ nào.
Chỉ cần một cây kẹo bông gòn thôi là cậu cũng thấy rất hạnh phúc. Chu Ngưng cười cười giúp cậu chỉnh lại mái tóc bị gió thổi cho rối tung, "Lúc trước em có ăn nó bao giờ chưa? "
Lâm Vãn thành thật lắc đầu.
Không cần nghĩ cũng biết, trong lòng Lâm Vãn, đây chính là phần thưởng tốt nhất.
Ăn kẹo xong, Chu Ngưng giúp cậu lau mặt, thấy trên mặt cậu còn sót lại một chút cặn đường, Chu Ngưng cúi người cẩn thận nếm thử nó, đúng là rất ngọt.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Về nhà, Chu Ngưng vào phòng tắm tắm trước, vì một số lí do mà Lâm Vãn đã tắm khi ở công ty rồi. Cậu đi tới phòng làm việc của anh chọn quyển sách mà mình muốn anh đọc cho nghe, trước khi đi ngủ, Chu Ngưng sẽ đọc sách cho cậu.
Chuyện nên làm hôm nay đã làm ở công ty rồi, chắc là hôm nay Chu Ngưng sẽ đọc sách lâu hơn một chút. Lâm Vãn lấy hai quyển sách, cậu điều chỉnh đèn, sau đó pha hai ly sữa, còn lấy thêm một gói bánh quy nhỏ đặt bên cạnh.
Lâm Vãn rất thích mấy gói đồ ăn vặt này, bởi vì có một lần cậu nằm trong vòng tay Chu Ngưng, cậu cắn một đầu, Chu Ngưng cắn một đầu, sau đó Chu Ngưng sẽ từ từ lại gần rồi mổ mổ lên môi cậu.
Từ đó, bánh quy là món ăn vặt mà cậu thích nhất.
"Ồ, hôm nay lại muốn đọc sách sao?" Chu Ngưng vừa lau tóc vừa đi ra, anh chỉ mặc mỗi cái quần short trên người, mặc dù đã nhìn những nơi không nên nhìn luôn rồi nhưng thấy anh như vậy, Lâm Vãn không khỏi đỏ mặt.
Dáng người anh rất đẹp, nhìn cả nghìn lần cũng không thấy chán.
Nhưng bây giờ có xấu hổ cũng vô dụng thôi, dù sao lát nữa cậu cũng sẽ nằm trong lòng ngực anh mà nghe anh đọc sách.
"Nào."
Chu Ngưng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, anh chưa kịp cầm sách lên thì đã bị cuộc điện thoại cắt ngang. Anh liếc nhìn tên trên màn hình rồi mặc áo ra ban công nghe máy.
Bình thường anh sẽ không nói chuyện điện thoại quá hai phút và cũng có rất ít người nói chuyện với anh lâu như vậy.
Lúc Chu Ngưng quay lại, trên mặt anh không có biểu cảm gì, anh cầm sách lên đọc cho cậu nghe, anh đọc tới trang thứ hai thì Lâm Vãn đột nhiên hỏi anh: Anh trai không ra nước ngoài nữa sao?
"Không." Sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, anh không còn nhắc tới Chu Độ nữa, Chu Ngưng khựng lại một chút rồi nói, "Không biết có đi hay không nữa, anh ấy rất khó đoán. "
"Để xem anh đọc tới đâu rồi nào..."
Lâm Vãn chọc chọc anh: Em nhớ anh trai, anh có thể mời anh ấy đến chơi không?
Cậu kiên định gật đầu trong ánh mắt khó hiểu của Chu Ngưng.
Chu Ngưng cảm thấy hốc mắt mình dần nóng lên, anh thấy như thể trái tim nhỏ bé của mình bị Lâm Vãn nắm chặt lấy vậy. Anh ôm chặt Lâm Vãn vào lòng: "Vợ ơi, anh yêu em. "
Sáng sớm hôm sau, Chu Độ mang theo vài món đồ tới nhà Chu Ngưng, Chu Ngưng thì nóng lòng muốn miêu tả dáng vẻ đáng yêu tối hôm qua của Lâm Vãn với anh trai mình.
Khi Chu Độ đến cả hai vẫn còn đang ngủ, hắn quyết định vào phòng bếp làm bữa sáng, Lâm Vãn nghe thấy tiếng động thì chui ra khỏi ngực Chu Ngưng, cậu lặng lẽ đứng bên cạnh giúp hắn làm đồ ăn.
"Thật xin lỗi."
Chu Độ cúi đầu xuống, hắn xấu hổ mà xoa xoa tay, "Cái đó... Anh không biết chú em thích gì, nên anh có mua mấy cái máy chơi game để chú em ở nhà đỡ chán. "
Lâm Vãn nở một nụ cười đáng yêu: Em thích nó.
"...... Không cần phiền như vậy, để anh làm được rồi. "
Lâm Vãn xua tay, ý bảo là không sao, Chu Độ lại nói, "Thật xin lỗi. "
Lâm Vãn đi ra ngoài, Chu Độ đoán là cậu không muốn ở cạnh mình quá lâu.
Nhưng không ngờ một lát sau cậu quay lại, Lâm Vãn đứng đối diện Chu Độ, sau đó đưa một tờ giấy qua cho hắn.
Cậu có một số việc cần Chu Độ giúp đỡ, bởi vì chắc chắn Chu Ngưng sẽ không cho cậu làm vậy nên cậu đành phải nhờ Chu Độ.
Lâm Vãn: Anh có thể đưa em đi gặp bác sĩ một lần nữa không, em muốn học nói.
Lâm Vãn: Đừng để Chu Ngưng biết.
Phía dưới còn vẻ thêm một cái icon nhờ vả.
Nếu kịp thì cậu rất muốn nói chúc mừng sinh nhật Chu Ngưng.
"Chú em đã nghĩ kỹ chưa?" Chu Độ im lặng một chút, "Chu Ngưng mà biết chắc sẽ giết anh mất."
Lâm Vãn chắp hai tay lại, hai mắt long lanh bày tỏ: Làm ơn.
Bên ngoài trời đã tối đen, tính sơ sơ thì cũng đã qua thời gian chạy marothon đường dài, đương nhiên là Chu Ngưng không làm theo lời mà mình nói rồi.
Lâm Vãn cảm thấy mình mệt mỏi hẳn đi, gió thổi vào ống quần cậu, nó quấn lấy đôi chân đang nhức mỏi hơn cả chạy marathon của cậu.
Người đàn ông đã ăn no với tay tới đỡ lấy cậu, kéo lấy cái nơ trên cổ cậu —— đây là thứ duy nhất mà anh để lại trên người cậu khi lâm trận, à, còn có thêm một đôi vớ nữa.
"Muốn anh cõng sao? Hay muốn anh ôm? "
Lâm Vãn lắc đầu, cậu chưa yếu đuối đến mức đó. Cậu cúi đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với anh: Lần sau đừng làm như thế nữa.
Lâm Vãn vội vàng đi trước, cậu sợ nhìn thấy anh thì lại nhớ tới những hình ảnh xấu hổ vừa rồi.
Chu Ngưng không biết là cậu đang nói chuyện về cái nơ hay là đang nói chuyện vừa rồi anh đánh dấu cậu nữa. Nơ là một câu hỏi vui, nhưng đánh dấu là một câu hỏi rất quan trọng, anh phải hỏi rõ ràng mới được.
Anh bước nhanh lên chặn đường cậu: "Đừng làm gì cơ? "
Chu Ngưng quyết định hỏi một câu hỏi rất quan trọng, "Anh không hiểu lắm, có phải là anh không được đánh dấu nữa không? "
Lâm Vãn vội vàng lắc đầu, cậu vô thức đưa tay sờ lên gáy, nơi đó vẫn còn vươn lại hơi ấm của Chu Ngưng: Em thích được đánh dấu.
Thấy cậu thẳng thắng như vậy, Chu Ngưng cười cười nói: "Vậy thì tốt rồi. Bởi vì..."
Lâm Vãn ngắt lời anh: Em cảm thấy... ở văn phòng... không ổn lắm đâu. Đó là nơi anh làm việc.
Thì ra là như vậy, Chu Ngưng thở phào nhẹ nhõm, anh nói: "Nhưng anh thấy em rất phối hợp, thậm chí còn nhiệt tình hơn khi ở nhà nữa. "
Chu Ngưng biết cậu rất thích, nhưng cậu lại rất xấu hổ: "Em tập làm quen dần đi. "
Lâm Vãn hoàn toàn không còn lời nào để nói với anh, thôi thì cứ để anh nói đi, bất kể nội dung là gì cậu cũng sẵn sàng lắng nghe, dù sao Chu Ngưng cũng đang khen cậu.
Nhưng cậu vẫn bị lời nói của anh làm cho xấu hổ không thôi. Gương mặt trắng nõn thoắt cái liền đỏ lên, cậu cúi đầu bước đi, dù sao cậu cũng không cần nhìn đường, Chu Ngưng sẽ nhìn đường cho cậu.
Nhà hàng mà Chu Ngưng đặt ở ngay đối diện công ty, chỉ cần băng qua đường rồi đi vài bước là tới.
Lâm Vãn cúi đầu đi tới một gian hàng mới ngẩng đầu lên, giống như cậu đang âm mưu thứ gì đó, hai mắt cậu sáng rực nói với anh: Vừa rồi anh nói em rất nhiệt tình đúng không?
"Đúng vậy." Chu Ngưng thành thật trả lời, "Sao vậy? "
Lâm Vãn chỉ chỉ vào cây kẹo bông gòn: Anh mua cái đó cho em đi.
Mặc dù chỉ là cậu muốn ăn kẹo bông gòn thôi nhưng chắc chắn sẽ có người nào đó trêu chọc cậu cho coi.
Tim Chu Ngưng đập thình thịch, tiếp theo anh che miệng cười ha hả rồi nói: "Được rồi, em muốn ăn bao nhiêu cây? "
Lâm Vãn: Một cây, một cây thật lớn, chúng ta cùng nhau ăn.
Chu Ngưng không thích ăn mấy thứ này, nhưng khi Lâm Vãn đút thì anh vẫn cắn một cái. Lâm Vãn một tay nắm lấy tay anh, một tay cầm kẹo bông gòn, giờ đây cậu chỉ có thể dùng ánh mắt mà nói cho anh biết nó ngon cỡ nào.
Chỉ cần một cây kẹo bông gòn thôi là cậu cũng thấy rất hạnh phúc. Chu Ngưng cười cười giúp cậu chỉnh lại mái tóc bị gió thổi cho rối tung, "Lúc trước em có ăn nó bao giờ chưa? "
Lâm Vãn thành thật lắc đầu.
Không cần nghĩ cũng biết, trong lòng Lâm Vãn, đây chính là phần thưởng tốt nhất.
Ăn kẹo xong, Chu Ngưng giúp cậu lau mặt, thấy trên mặt cậu còn sót lại một chút cặn đường, Chu Ngưng cúi người cẩn thận nếm thử nó, đúng là rất ngọt.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Về nhà, Chu Ngưng vào phòng tắm tắm trước, vì một số lí do mà Lâm Vãn đã tắm khi ở công ty rồi. Cậu đi tới phòng làm việc của anh chọn quyển sách mà mình muốn anh đọc cho nghe, trước khi đi ngủ, Chu Ngưng sẽ đọc sách cho cậu.
Chuyện nên làm hôm nay đã làm ở công ty rồi, chắc là hôm nay Chu Ngưng sẽ đọc sách lâu hơn một chút. Lâm Vãn lấy hai quyển sách, cậu điều chỉnh đèn, sau đó pha hai ly sữa, còn lấy thêm một gói bánh quy nhỏ đặt bên cạnh.
Lâm Vãn rất thích mấy gói đồ ăn vặt này, bởi vì có một lần cậu nằm trong vòng tay Chu Ngưng, cậu cắn một đầu, Chu Ngưng cắn một đầu, sau đó Chu Ngưng sẽ từ từ lại gần rồi mổ mổ lên môi cậu.
Từ đó, bánh quy là món ăn vặt mà cậu thích nhất.
"Ồ, hôm nay lại muốn đọc sách sao?" Chu Ngưng vừa lau tóc vừa đi ra, anh chỉ mặc mỗi cái quần short trên người, mặc dù đã nhìn những nơi không nên nhìn luôn rồi nhưng thấy anh như vậy, Lâm Vãn không khỏi đỏ mặt.
Dáng người anh rất đẹp, nhìn cả nghìn lần cũng không thấy chán.
Nhưng bây giờ có xấu hổ cũng vô dụng thôi, dù sao lát nữa cậu cũng sẽ nằm trong lòng ngực anh mà nghe anh đọc sách.
"Nào."
Chu Ngưng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, anh chưa kịp cầm sách lên thì đã bị cuộc điện thoại cắt ngang. Anh liếc nhìn tên trên màn hình rồi mặc áo ra ban công nghe máy.
Bình thường anh sẽ không nói chuyện điện thoại quá hai phút và cũng có rất ít người nói chuyện với anh lâu như vậy.
Lúc Chu Ngưng quay lại, trên mặt anh không có biểu cảm gì, anh cầm sách lên đọc cho cậu nghe, anh đọc tới trang thứ hai thì Lâm Vãn đột nhiên hỏi anh: Anh trai không ra nước ngoài nữa sao?
"Không." Sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, anh không còn nhắc tới Chu Độ nữa, Chu Ngưng khựng lại một chút rồi nói, "Không biết có đi hay không nữa, anh ấy rất khó đoán. "
"Để xem anh đọc tới đâu rồi nào..."
Lâm Vãn chọc chọc anh: Em nhớ anh trai, anh có thể mời anh ấy đến chơi không?
Cậu kiên định gật đầu trong ánh mắt khó hiểu của Chu Ngưng.
Chu Ngưng cảm thấy hốc mắt mình dần nóng lên, anh thấy như thể trái tim nhỏ bé của mình bị Lâm Vãn nắm chặt lấy vậy. Anh ôm chặt Lâm Vãn vào lòng: "Vợ ơi, anh yêu em. "
Sáng sớm hôm sau, Chu Độ mang theo vài món đồ tới nhà Chu Ngưng, Chu Ngưng thì nóng lòng muốn miêu tả dáng vẻ đáng yêu tối hôm qua của Lâm Vãn với anh trai mình.
Khi Chu Độ đến cả hai vẫn còn đang ngủ, hắn quyết định vào phòng bếp làm bữa sáng, Lâm Vãn nghe thấy tiếng động thì chui ra khỏi ngực Chu Ngưng, cậu lặng lẽ đứng bên cạnh giúp hắn làm đồ ăn.
"Thật xin lỗi."
Chu Độ cúi đầu xuống, hắn xấu hổ mà xoa xoa tay, "Cái đó... Anh không biết chú em thích gì, nên anh có mua mấy cái máy chơi game để chú em ở nhà đỡ chán. "
Lâm Vãn nở một nụ cười đáng yêu: Em thích nó.
"...... Không cần phiền như vậy, để anh làm được rồi. "
Lâm Vãn xua tay, ý bảo là không sao, Chu Độ lại nói, "Thật xin lỗi. "
Lâm Vãn đi ra ngoài, Chu Độ đoán là cậu không muốn ở cạnh mình quá lâu.
Nhưng không ngờ một lát sau cậu quay lại, Lâm Vãn đứng đối diện Chu Độ, sau đó đưa một tờ giấy qua cho hắn.
Cậu có một số việc cần Chu Độ giúp đỡ, bởi vì chắc chắn Chu Ngưng sẽ không cho cậu làm vậy nên cậu đành phải nhờ Chu Độ.
Lâm Vãn: Anh có thể đưa em đi gặp bác sĩ một lần nữa không, em muốn học nói.
Lâm Vãn: Đừng để Chu Ngưng biết.
Phía dưới còn vẻ thêm một cái icon nhờ vả.
Nếu kịp thì cậu rất muốn nói chúc mừng sinh nhật Chu Ngưng.
"Chú em đã nghĩ kỹ chưa?" Chu Độ im lặng một chút, "Chu Ngưng mà biết chắc sẽ giết anh mất."
Lâm Vãn chắp hai tay lại, hai mắt long lanh bày tỏ: Làm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất