Chương 17
Chu Ngưng ngủ rất ngon, điều duy nhất mà anh thấy không vừa lòng chính là ngủ dậy mà không nhìn thấy Lâm Vãn, anh hận mình không thể ôm ôm rồi hôn hôn cậu.
"Tiểu Vãn... Thật là, sao lại dậy sớm như vậy chứ. "
Chu Ngưng cầm điện thoại di động làm gương, đầu tóc anh có hơi bù xù, anh nằm xuống giường rồi nói lớn, "Vợ ơi, em vào đây chút đi. "
Thật ra thì cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là anh muốn hôn Lâm Vãn để chào đón một ngày mới tràn đầy sảng khoái thôi. Gần đây anh rất thích để cho Lâm Vãn thắt cà vạt cho mình.
"Tiểu Vãn, Tiểu Vãn?"
Anh gọi vài lần nhưng lại không thấy Lâm Vãn chạy vào như thường ngày, bên ngoài rất im lặng. Hôm nay Chu Ngưng chỉ có thể rời giường trong sự mất mát.
Anh theo thói quen nhìn về phía phòng bếp, trên bàn có rất nhiều món ăn, là phần ăn dành cho ba người. Anh lại quay sang nhìn vào phòng khách thì thấy Lâm Vãn đang ngồi cạnh Chu Độ chơi game, tai còn đeo thêm tai nghe.
Anh vốn lo bọn họ sẽ không chung sống hòa thuận được, kết quả là không cần anh phải nhúng tay vào, chỉ sau một đêm là có thể giải quyết xong mọi chuyện.
Trong lòng Chu Ngưng không khỏi cảm thán. Anh là một người rất dễ cảm thấy hạnh phúc, có đồ ăn ngon, gia đình hòa thuận, anh làm sao có thể không vui cho được.
Anh im lặng chờ bọn họ chơi game xong thì anh mới đi tới tháo tai nghe của Lâm Vãn, cẩn thận để nó không động đến tóc cậu.
Lâm Vãn quay đầu nở một cười rạng rỡ: Anh thức rồi. Anh trai với em đang chờ anh đó!
"Ừm. Thức dậy thì không thấy em, gọi thì không thấy em trả lời nên anh đi ra tìm..."
Chu Ngưng phàn nàn một chút thì kề sát mặt mình lại gần mặt cậu. Lâm Vãn xấu hổ liếc mắt nhìn Chu Độ, cuối cùng vẫn quay sang hôn anh một cái.
Bây giờ Chu Ngưng mới cảm thấy nghi thức rời giường đã hoàn thành, "Ngày mai trước khi rời giường phải hôn anh một cái. "
[Ngày mai em sẽ hôn toàn bộ gương mặt anh luôn nha. Còn có cổ nữa]
Thấy chồng mình không được hôn mà làm nũng như một đứa trẻ thì cậu thấy hơn buồn cười, nhưng sau này vẫn phải chú ý mà hôn anh mới được. Lâm Vãn nghiêm túc thương lượng cách bồi thường cho anh, dù sao anh trai cũng không hiểu.
Chu Độ chưa kịp ăn cơm mà đã bị thồn cho một đống cơm chó, hắn tháo tai nghe xuống, Chu Ngưng có thể đoán được câu đầu tiên mà hắn nói là gì, anh trai của hắn là người rất cuồng công việc, đương nhiên câu đầu tiên mà hắn nói là: "Tại sao chú không đi làm?" "
"Hôm nay em không có việc gì quan trọng cả, đi trễ một chút cũng không sao."
Chu Độ ồ một tiếng, "Lát nữa anh phải dẫn hồ ly nhỏ đi dạo phố, buổi tối mới về, đừng có mà vì không nhìn thấy vợ mà nước mắt nước mũi tèm lem đó. "
Hôm nay tâm trạng của Chu Ngưng rất tốt, anh sảng khoái cười nói: "Được, em sẽ cố gắng. "
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Kể từ đó Lâm Vãn thường xuyên đi ra ngoài chơi với Chu Độ, mà bọn họ rất hay chọn lúc anh bận mà ra ngoài dạo chơi.
Nhưng Chu Ngưng không để ý gì nhiều, bé vợ nhà anh vui là được rồi, Lâm Vãn có thêm người yêu thương là chuyện tốt.
Anh không biết hai người đi đâu, nhưng mỗi lần về nhà là lại cầm thêm hai ba cái túi về, Lâm Vãn còn khoe với Chu Ngưng, cậu cười cười rồi nói với anh: Mấy cái này là anh trai mua cho em đó!
Đúng là bọn họ đi dạo phố thật, bởi vì mỗi lần ra khỏi bệnh viện, Chu Độ phải mua cho em dâu mình cái gì đó thì mới yên tâm.
"Hôm nay anh phải đi khảo sát ở công trường một chút, em có đi chung không?"
Đương nhiên là đi khảo sát ở công trường chẳng có gì vui cả, chỉ là Chu Ngưng muốn dẫn bé vợ nhà mình đi dạo một chút thôi. Anh cho rằng cậu sẽ nhảy nhót nói muốn đi, nào ngờ Lâm Vãn lại đâm cho anh một nhát: Anh trai nói hôm nay sẽ dẫn em ra ngoài...
"Ừm, vậy em và anh ấy đi đi, đi vui vẻ nhé." Chu Ngưng cười cười, "Gần đây anh thấy hai người rất hòa hợp. "
Lâm Vãn mở to mắt, dùng sức gật đầu.
Bây giờ cậu mới biết tại sao Chu Độ lại nuôi dạy Chu Ngưng tốt như vậy, bởi vì Chu Độ là người rất tốt.
Chu Độ rất kiên nhẫn với cậu, hắn tìm cho cậu một bác sĩ rất hiền lành. Mỗi lần đến bệnh viện cậu bị hai người lớn bên cạnh mình dỗ dành không biết mệt, nếu bọn họ thấy cậu không thoải mái thì lập tức dừng lại, bây giờ Lâm Vãn không còn quá sợ hãi nữa.
Bác sĩ nói cậu có thể nói chuyện, mỗi lần Lâm Vãn đi gặp bác sĩ cậu đều cảm thấy mình có thể tiến lại gần Chu Ngưng hơn một bước, cậu cảm thấy mình đang làm một chuyện rất vĩ đại, mặc dù có hơi khó chịu nhưng cũng rất vui vẻ.
Chu Ngưng đi khảo sát thì bị đá bay vào mắt. Anh nằm trên xe cứu thương với gương mặt đầy máu mà nghĩ thầm: May mà không đưa Lâm Vãn đi cùng.
1
Nếu Lâm Vãn nghe những người xung quanh nói "máu, rất nhiều máu" hoặc là "khóe mắt hắn toàn là máu", thì chắc chắn cậu sẽ rất sợ hãi.
Chỉ bị nhẹ thôi, nhưng trước khi tháo băng gạc anh phải làm người mù vài ngày. Chờ xử lý xong mọi chuyện, Chu Ngưng mới nhờ trợ lý gọi điện thoại cho Chu Độ.
"Vâng, nó không nghiêm trọng lắm đâu. Em phải ở lại bệnh viện để quan sát. Em không sao cả, anh đừng đưa Lâm Vãn tới, em sợ em ấy đến bệnh viện sẽ sợ hãi... Đừng đến, ngày mai rồi em về."
Đương sự và người nhà anh đương sự đều rất bình tĩnh, chỉ có Tiểu Đinh ngồi bên cạnh mà gào khóc, "Hức... hức... hức.... anh Ngưng, cho dù anh có mù em vẫn sẽ đi theo anh, anh không cần lo lắng... hức.... hức..... hức"
Tiểu Đinh khóc từ lúc lên xe cứu thương cho tới lúc đến bệnh viện. Một lúc sau Chu Độ cũng tới, Chu Độ thấy anh như vậy mà còn đùa giỡn nói: "Bây giờ anh thấy hai đứa hợp rồi đó, một đứa mù, một đứa câm, đúng là trời sinh một đôi. "
Chu Độ: "Để anh xem, sau này hai đứa giao tiếp như nào."
5
Chu Ngưng: "..."
"Anh Ngưng, anh cứ yên tâm! Nếu sau này anh không nhìn thấy nữa thì em sẽ hiến một giác mạc cho anh, cái còn lại thì..."
Tiểu Đinh quên mình còn đang khóc lóc, Chu Độ cảm thấy trợ lý nhỏ này rất thú vị, vừa đáng yêu lại vừa ngốc nghếch.
4
"Không phải bác sĩ đã nói không sao rồi sao, cậu đừng khóc nữa, sẽ mù đó, mau trở về đi."
"Hức... hức.... anh trai của anh Ngưng nhất định phải chăm sóc tốt cho anh Ngưng đó..."
Chu Độ bị cách xưng hô này làm cho buồn cười, hắn không kiềm chế được mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói với Tiểu Đinh, "Biết rồi, cậu yên tâm. "
4
Khi Tiểu Đinh rời đi, phòng bệnh cũng trở nên im lặng hẳn. Chu Ngưng ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó, anh nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vãn cũng tới đúng không? "
Chu Độ hít một hơi thật sâu, "Miếng băng gạt này là loại trong suốt à? "
Chu Ngưng cười cười: "Em cảm nhận được. "
Lúc này Lâm Vãn đang đứng trong góc phòng chạy nhào vào lòng anh, Chu Ngưng không nhìn thấy gì cả, anh chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ đang run rẩy trong ngực mình.
"Em khóc sao? Bé ngốc này... anh không sao cả..."
Chu Độ dựa vào cửa, hắn nhớ tới lời mà Tiểu Đinh vừa nói, chỉ là bây giờ Chu Ngưng không cần hắn chăm sóc nữa, cái ôm của Lâm Vãn hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc nào trên đời này. Hắn lặng lẽ đi ra ngoài, để lại căn phòng này cho hai người bọn họ.
Sớm biết mình ở đây cũng vô dụng thì thà rằng hắn đi đưa túi khóc nhỏ kia về còn hơn.
Ở phòng bệnh có hai người đang chen chúc trên cái giường đơn nhỏ xíu, hôm nay Chu Ngưng lăn lộn khắp nơi nên rất mệt mỏi, nhưng anh lại không tài nào ngủ được.
Thuốc tê hết tác dụng, mắt anh bắt đầu đau, anh cảm giác như mắt mình có thứ gì đó vướng vào vậy. Trong đầu anh bây giờ đều là hình ảnh sợ hãi của Lâm Vãn khi tới bệnh viện lần trước.
Lần đó cậu bị dọa cho hoảng sợ, vất vả lắm cậu mới khỏe lên được, thế mà giờ đây anh lại bắt cậu ở đây chịu cực hình.
"Em có sợ không? Nếu sợ thì chúng ta về nhà. Dù sao cũng chỉ là nằm nghĩ ngơi thôi, không khác gì đâu. "
Lâm Vãn viết vào lòng bàn tay anh: Không sợ, thật sự không sợ.
Cậu khựng lại một lúc rồi viết tiếp: 24.
"Ý em là sao?"
Không có gì cả, chỉ là Chu Ngưng đã hỏi câu này 24 lần rồi.
Lâm Vãn lắc đầu, nhưng cậu nhớ ra là anh không nhìn thấy nên tiếp tục viết lên lòng bàn tay anh: Em buồn ngủ.
"Vậy... Vậy thì em ngủ đi, anh không nói nữa. "
Bên cạnh anh bắt đầu phát ra tiếng hít thở điều đặn, Chu Ngưng nghĩ thầm, có thể là do mình lo lắng quá rồi.
Bởi vì không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Vãn, nên anh thật sự rất lo lắng.
Khi cơ thể không thể nhìn thấy, các giác quan khác rất nhạy cảm, không biết qua bao lâu anh mới chịu buông tha cho cơ thể mình, trước khi đi ngủ anh còn suy nghĩ: không lẽ giấc mơ hôm nay cũng là màu đen chăng?
Nửa tiếng sau, Chu Ngưng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Lâm Vãn nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt dán băng gạt của anh, cậu yên tâm mà nằm ngủ trong ngực anh.
Hôm nay Chu Ngưng mơ thấy có một bông hoa che mắt anh, anh thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Từ đầu đến cuối, Lâm Vãn chưa từng hỏi Chu Ngưng có đau hay không, bởi vì cậu biết nó rất đau, lúc cậu bị cát bay vào mắt cũng rất đau.
2
Cậu biết Chu Ngưng sẽ an ủi cậu mà nói không đau, nếu đã vậy thì cậu sẽ không hỏi, để anh lặng lẽ đau, cậu lặng lẽ đau lòng cho anh.
Ngày hôm sau, Chu Ngưng muốn về nhà nghỉ ngơi, Lâm Vãn trải chăn gối ra rồi đỡ anh lên, sau khi xong việc thì Chu Độ kéo cậu qua một chỗ rồi nói: "Hôm nay có một chuyên gia đến thành phố A khám bệnh, anh có nhờ người đặt lịch hẹn cho chú em, nếu chú em rãnh thì đi một chuyến chứ hả?"
Lâm Vãn chỉ chỉ vào phòng ngủ: Bây giờ Chu Ngưng không nhìn thấy, em muốn ở cạnh anh ấy.
"Hai ngày nữa nó sẽ khỏi thôi, không sao cả."
Chu Độ nói, "Anh có hỏi rồi, không biết người đó khi nào sẽ đến nữa. Không phải mấy ngày nay chúng ta vẫn chưa có tiến triển gì sao, cứ để cho chuyên gia khám một chút đi... Cùng lắm là nửa tiếng thôi, không lâu đâu. "
Lâm Vãn vào phòng ngủ, Chu Ngưng cảm giác cậu đặt một ly nước bên cạnh giường, sau đó cậu nghiêng người hôn anh, rồi có một giọng nói lạnh lùng phát ra từ ứng dụng đọc chữ trên điện thoại: Em và anh trai phải ra ngoài một chút, lát nữa em sẽ về.
Chu Ngưng khựng lại một chút: "Đi đi. "
Anh nhớ tới những gì mà Chu Độ nói mấy ngày trước, hôm nay là ngày khai trương công viên giải trí. Cho nên có mời một đội văn nghệ nổi tiếng tới biểu diễn, vừa nhìn tờ rơi thôi là hai người họ đã thấy vui không chịu nỗi.
Anh biết anh trai mình thích cái gì, nhưng sao mà Lâm Vãn cũng...
Mặc dù bề ngoài anh không thể hiện gì về việc mình không nhìn thấy nhưng thật ra anh đang rất sợ. Bây giờ là lúc rất dễ nghĩ lung tung, anh nghĩ nếu sau này mình không thể nhìn thấy nữa thì phải làm sao đây?
Chu Ngưng chưa bao giờ ngăn cản việc Lâm Vãn ra ngoài chơi, nhưng bây giờ thì lại khác, thấy Lâm Vãn ra ngoài chơi với Chu Độ.
Chu Ngưng có hơi không vui.
"Tiểu Vãn... Thật là, sao lại dậy sớm như vậy chứ. "
Chu Ngưng cầm điện thoại di động làm gương, đầu tóc anh có hơi bù xù, anh nằm xuống giường rồi nói lớn, "Vợ ơi, em vào đây chút đi. "
Thật ra thì cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là anh muốn hôn Lâm Vãn để chào đón một ngày mới tràn đầy sảng khoái thôi. Gần đây anh rất thích để cho Lâm Vãn thắt cà vạt cho mình.
"Tiểu Vãn, Tiểu Vãn?"
Anh gọi vài lần nhưng lại không thấy Lâm Vãn chạy vào như thường ngày, bên ngoài rất im lặng. Hôm nay Chu Ngưng chỉ có thể rời giường trong sự mất mát.
Anh theo thói quen nhìn về phía phòng bếp, trên bàn có rất nhiều món ăn, là phần ăn dành cho ba người. Anh lại quay sang nhìn vào phòng khách thì thấy Lâm Vãn đang ngồi cạnh Chu Độ chơi game, tai còn đeo thêm tai nghe.
Anh vốn lo bọn họ sẽ không chung sống hòa thuận được, kết quả là không cần anh phải nhúng tay vào, chỉ sau một đêm là có thể giải quyết xong mọi chuyện.
Trong lòng Chu Ngưng không khỏi cảm thán. Anh là một người rất dễ cảm thấy hạnh phúc, có đồ ăn ngon, gia đình hòa thuận, anh làm sao có thể không vui cho được.
Anh im lặng chờ bọn họ chơi game xong thì anh mới đi tới tháo tai nghe của Lâm Vãn, cẩn thận để nó không động đến tóc cậu.
Lâm Vãn quay đầu nở một cười rạng rỡ: Anh thức rồi. Anh trai với em đang chờ anh đó!
"Ừm. Thức dậy thì không thấy em, gọi thì không thấy em trả lời nên anh đi ra tìm..."
Chu Ngưng phàn nàn một chút thì kề sát mặt mình lại gần mặt cậu. Lâm Vãn xấu hổ liếc mắt nhìn Chu Độ, cuối cùng vẫn quay sang hôn anh một cái.
Bây giờ Chu Ngưng mới cảm thấy nghi thức rời giường đã hoàn thành, "Ngày mai trước khi rời giường phải hôn anh một cái. "
[Ngày mai em sẽ hôn toàn bộ gương mặt anh luôn nha. Còn có cổ nữa]
Thấy chồng mình không được hôn mà làm nũng như một đứa trẻ thì cậu thấy hơn buồn cười, nhưng sau này vẫn phải chú ý mà hôn anh mới được. Lâm Vãn nghiêm túc thương lượng cách bồi thường cho anh, dù sao anh trai cũng không hiểu.
Chu Độ chưa kịp ăn cơm mà đã bị thồn cho một đống cơm chó, hắn tháo tai nghe xuống, Chu Ngưng có thể đoán được câu đầu tiên mà hắn nói là gì, anh trai của hắn là người rất cuồng công việc, đương nhiên câu đầu tiên mà hắn nói là: "Tại sao chú không đi làm?" "
"Hôm nay em không có việc gì quan trọng cả, đi trễ một chút cũng không sao."
Chu Độ ồ một tiếng, "Lát nữa anh phải dẫn hồ ly nhỏ đi dạo phố, buổi tối mới về, đừng có mà vì không nhìn thấy vợ mà nước mắt nước mũi tèm lem đó. "
Hôm nay tâm trạng của Chu Ngưng rất tốt, anh sảng khoái cười nói: "Được, em sẽ cố gắng. "
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Kể từ đó Lâm Vãn thường xuyên đi ra ngoài chơi với Chu Độ, mà bọn họ rất hay chọn lúc anh bận mà ra ngoài dạo chơi.
Nhưng Chu Ngưng không để ý gì nhiều, bé vợ nhà anh vui là được rồi, Lâm Vãn có thêm người yêu thương là chuyện tốt.
Anh không biết hai người đi đâu, nhưng mỗi lần về nhà là lại cầm thêm hai ba cái túi về, Lâm Vãn còn khoe với Chu Ngưng, cậu cười cười rồi nói với anh: Mấy cái này là anh trai mua cho em đó!
Đúng là bọn họ đi dạo phố thật, bởi vì mỗi lần ra khỏi bệnh viện, Chu Độ phải mua cho em dâu mình cái gì đó thì mới yên tâm.
"Hôm nay anh phải đi khảo sát ở công trường một chút, em có đi chung không?"
Đương nhiên là đi khảo sát ở công trường chẳng có gì vui cả, chỉ là Chu Ngưng muốn dẫn bé vợ nhà mình đi dạo một chút thôi. Anh cho rằng cậu sẽ nhảy nhót nói muốn đi, nào ngờ Lâm Vãn lại đâm cho anh một nhát: Anh trai nói hôm nay sẽ dẫn em ra ngoài...
"Ừm, vậy em và anh ấy đi đi, đi vui vẻ nhé." Chu Ngưng cười cười, "Gần đây anh thấy hai người rất hòa hợp. "
Lâm Vãn mở to mắt, dùng sức gật đầu.
Bây giờ cậu mới biết tại sao Chu Độ lại nuôi dạy Chu Ngưng tốt như vậy, bởi vì Chu Độ là người rất tốt.
Chu Độ rất kiên nhẫn với cậu, hắn tìm cho cậu một bác sĩ rất hiền lành. Mỗi lần đến bệnh viện cậu bị hai người lớn bên cạnh mình dỗ dành không biết mệt, nếu bọn họ thấy cậu không thoải mái thì lập tức dừng lại, bây giờ Lâm Vãn không còn quá sợ hãi nữa.
Bác sĩ nói cậu có thể nói chuyện, mỗi lần Lâm Vãn đi gặp bác sĩ cậu đều cảm thấy mình có thể tiến lại gần Chu Ngưng hơn một bước, cậu cảm thấy mình đang làm một chuyện rất vĩ đại, mặc dù có hơi khó chịu nhưng cũng rất vui vẻ.
Chu Ngưng đi khảo sát thì bị đá bay vào mắt. Anh nằm trên xe cứu thương với gương mặt đầy máu mà nghĩ thầm: May mà không đưa Lâm Vãn đi cùng.
1
Nếu Lâm Vãn nghe những người xung quanh nói "máu, rất nhiều máu" hoặc là "khóe mắt hắn toàn là máu", thì chắc chắn cậu sẽ rất sợ hãi.
Chỉ bị nhẹ thôi, nhưng trước khi tháo băng gạc anh phải làm người mù vài ngày. Chờ xử lý xong mọi chuyện, Chu Ngưng mới nhờ trợ lý gọi điện thoại cho Chu Độ.
"Vâng, nó không nghiêm trọng lắm đâu. Em phải ở lại bệnh viện để quan sát. Em không sao cả, anh đừng đưa Lâm Vãn tới, em sợ em ấy đến bệnh viện sẽ sợ hãi... Đừng đến, ngày mai rồi em về."
Đương sự và người nhà anh đương sự đều rất bình tĩnh, chỉ có Tiểu Đinh ngồi bên cạnh mà gào khóc, "Hức... hức... hức.... anh Ngưng, cho dù anh có mù em vẫn sẽ đi theo anh, anh không cần lo lắng... hức.... hức..... hức"
Tiểu Đinh khóc từ lúc lên xe cứu thương cho tới lúc đến bệnh viện. Một lúc sau Chu Độ cũng tới, Chu Độ thấy anh như vậy mà còn đùa giỡn nói: "Bây giờ anh thấy hai đứa hợp rồi đó, một đứa mù, một đứa câm, đúng là trời sinh một đôi. "
Chu Độ: "Để anh xem, sau này hai đứa giao tiếp như nào."
5
Chu Ngưng: "..."
"Anh Ngưng, anh cứ yên tâm! Nếu sau này anh không nhìn thấy nữa thì em sẽ hiến một giác mạc cho anh, cái còn lại thì..."
Tiểu Đinh quên mình còn đang khóc lóc, Chu Độ cảm thấy trợ lý nhỏ này rất thú vị, vừa đáng yêu lại vừa ngốc nghếch.
4
"Không phải bác sĩ đã nói không sao rồi sao, cậu đừng khóc nữa, sẽ mù đó, mau trở về đi."
"Hức... hức.... anh trai của anh Ngưng nhất định phải chăm sóc tốt cho anh Ngưng đó..."
Chu Độ bị cách xưng hô này làm cho buồn cười, hắn không kiềm chế được mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói với Tiểu Đinh, "Biết rồi, cậu yên tâm. "
4
Khi Tiểu Đinh rời đi, phòng bệnh cũng trở nên im lặng hẳn. Chu Ngưng ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó, anh nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vãn cũng tới đúng không? "
Chu Độ hít một hơi thật sâu, "Miếng băng gạt này là loại trong suốt à? "
Chu Ngưng cười cười: "Em cảm nhận được. "
Lúc này Lâm Vãn đang đứng trong góc phòng chạy nhào vào lòng anh, Chu Ngưng không nhìn thấy gì cả, anh chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ đang run rẩy trong ngực mình.
"Em khóc sao? Bé ngốc này... anh không sao cả..."
Chu Độ dựa vào cửa, hắn nhớ tới lời mà Tiểu Đinh vừa nói, chỉ là bây giờ Chu Ngưng không cần hắn chăm sóc nữa, cái ôm của Lâm Vãn hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc nào trên đời này. Hắn lặng lẽ đi ra ngoài, để lại căn phòng này cho hai người bọn họ.
Sớm biết mình ở đây cũng vô dụng thì thà rằng hắn đi đưa túi khóc nhỏ kia về còn hơn.
Ở phòng bệnh có hai người đang chen chúc trên cái giường đơn nhỏ xíu, hôm nay Chu Ngưng lăn lộn khắp nơi nên rất mệt mỏi, nhưng anh lại không tài nào ngủ được.
Thuốc tê hết tác dụng, mắt anh bắt đầu đau, anh cảm giác như mắt mình có thứ gì đó vướng vào vậy. Trong đầu anh bây giờ đều là hình ảnh sợ hãi của Lâm Vãn khi tới bệnh viện lần trước.
Lần đó cậu bị dọa cho hoảng sợ, vất vả lắm cậu mới khỏe lên được, thế mà giờ đây anh lại bắt cậu ở đây chịu cực hình.
"Em có sợ không? Nếu sợ thì chúng ta về nhà. Dù sao cũng chỉ là nằm nghĩ ngơi thôi, không khác gì đâu. "
Lâm Vãn viết vào lòng bàn tay anh: Không sợ, thật sự không sợ.
Cậu khựng lại một lúc rồi viết tiếp: 24.
"Ý em là sao?"
Không có gì cả, chỉ là Chu Ngưng đã hỏi câu này 24 lần rồi.
Lâm Vãn lắc đầu, nhưng cậu nhớ ra là anh không nhìn thấy nên tiếp tục viết lên lòng bàn tay anh: Em buồn ngủ.
"Vậy... Vậy thì em ngủ đi, anh không nói nữa. "
Bên cạnh anh bắt đầu phát ra tiếng hít thở điều đặn, Chu Ngưng nghĩ thầm, có thể là do mình lo lắng quá rồi.
Bởi vì không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Vãn, nên anh thật sự rất lo lắng.
Khi cơ thể không thể nhìn thấy, các giác quan khác rất nhạy cảm, không biết qua bao lâu anh mới chịu buông tha cho cơ thể mình, trước khi đi ngủ anh còn suy nghĩ: không lẽ giấc mơ hôm nay cũng là màu đen chăng?
Nửa tiếng sau, Chu Ngưng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Lâm Vãn nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt dán băng gạt của anh, cậu yên tâm mà nằm ngủ trong ngực anh.
Hôm nay Chu Ngưng mơ thấy có một bông hoa che mắt anh, anh thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Từ đầu đến cuối, Lâm Vãn chưa từng hỏi Chu Ngưng có đau hay không, bởi vì cậu biết nó rất đau, lúc cậu bị cát bay vào mắt cũng rất đau.
2
Cậu biết Chu Ngưng sẽ an ủi cậu mà nói không đau, nếu đã vậy thì cậu sẽ không hỏi, để anh lặng lẽ đau, cậu lặng lẽ đau lòng cho anh.
Ngày hôm sau, Chu Ngưng muốn về nhà nghỉ ngơi, Lâm Vãn trải chăn gối ra rồi đỡ anh lên, sau khi xong việc thì Chu Độ kéo cậu qua một chỗ rồi nói: "Hôm nay có một chuyên gia đến thành phố A khám bệnh, anh có nhờ người đặt lịch hẹn cho chú em, nếu chú em rãnh thì đi một chuyến chứ hả?"
Lâm Vãn chỉ chỉ vào phòng ngủ: Bây giờ Chu Ngưng không nhìn thấy, em muốn ở cạnh anh ấy.
"Hai ngày nữa nó sẽ khỏi thôi, không sao cả."
Chu Độ nói, "Anh có hỏi rồi, không biết người đó khi nào sẽ đến nữa. Không phải mấy ngày nay chúng ta vẫn chưa có tiến triển gì sao, cứ để cho chuyên gia khám một chút đi... Cùng lắm là nửa tiếng thôi, không lâu đâu. "
Lâm Vãn vào phòng ngủ, Chu Ngưng cảm giác cậu đặt một ly nước bên cạnh giường, sau đó cậu nghiêng người hôn anh, rồi có một giọng nói lạnh lùng phát ra từ ứng dụng đọc chữ trên điện thoại: Em và anh trai phải ra ngoài một chút, lát nữa em sẽ về.
Chu Ngưng khựng lại một chút: "Đi đi. "
Anh nhớ tới những gì mà Chu Độ nói mấy ngày trước, hôm nay là ngày khai trương công viên giải trí. Cho nên có mời một đội văn nghệ nổi tiếng tới biểu diễn, vừa nhìn tờ rơi thôi là hai người họ đã thấy vui không chịu nỗi.
Anh biết anh trai mình thích cái gì, nhưng sao mà Lâm Vãn cũng...
Mặc dù bề ngoài anh không thể hiện gì về việc mình không nhìn thấy nhưng thật ra anh đang rất sợ. Bây giờ là lúc rất dễ nghĩ lung tung, anh nghĩ nếu sau này mình không thể nhìn thấy nữa thì phải làm sao đây?
Chu Ngưng chưa bao giờ ngăn cản việc Lâm Vãn ra ngoài chơi, nhưng bây giờ thì lại khác, thấy Lâm Vãn ra ngoài chơi với Chu Độ.
Chu Ngưng có hơi không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất