Chương 23
Lâm Vãn nghiêng đầu nhìn anh, cậu vui vẻ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, như thể đang hỏi: Anh bị điếc rồi hả?
Đôi môi đóng mở, yết hầu chuyển động, một âm thanh yếu ớt được phát ra, giọng nói đâm xuyên vào tim anh, bây giờ anh thật sự rất muốn khóc.
Chu Ngưng chắc rằng bé câm nhà mình đang nói chuyện, hơn nữa còn gọi tên anh nữa.
Anh sững người vài giây rồi chỉ vào Lâm Vãn sau đó lại chỉ vào mình: Em đang gọi anh sao?
Lâm Vãn không biết vì sao lúc này mình lại muốn dùng ngôn ngữ ký hiệu, nhưng đây là thứ cậu giỏi nhất, nên cuối cùng cậu vẫn trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu: Là gọi anh.
Chu Ngưng ngẩn người tiếp tục khua tay múa chân: Em gọi thêm một lần nữa đi.
Lâm Vãn khẽ nhíu mày: Anh không biết nói chuyện hả?
2
Chu Ngưng tạm thời khởi động lại khả năng nói chuyện của mình, anh vui vẻ nói: "Em, em gọi thêm một lần nữa đi..."
Lâm Vãn ngoan ngoãn gọi anh: "Chu Ngưng! "
"Anh đây." Chu Ngưng lập tức trả lời lại cậu, biểu cảm trên mặt từ khó tinh chuyển thành vui sướng, anh muốn ôm chặt lấy Lâm Vãn nhưng lại không kiểm soát được tay chân mình, "Anh ở đây. "
"Em... em có thể nói chuyện sao? Sao đột nhiên lại..."
Chu Ngưng vui vẻ đến mức không kiềm chế được từ ngữ. Anh vui vẻ, Lâm Vãn cũng vui vẻ mà cười theo. Cậu chui vào trong ngực anh, lắng nghe trái tim đang đập thình thịch của anh.
Cậu chỉ gọi tên anh mà thôi nhưng sao anh lại vui vẻ đến như vậy chứ?
Khuôn mặt của anh đỏ rực, chắc chắn đây chính là khoảnh khắc vui vẻ nhất của anh. Bây giờ anh cứ như một hoàng tử nhỏ thắng trận vậy, thì ra cảm giác có được "thành tựu" là đây.
Lâm Vãn cảm thấy hình như mình đã làm nên một việc rất vĩ đại, từ nay về sau cậu sẽ cố gắng vượt quá khó khăn, làm nên nhiều chuyện hơn nữa.
"Tốt quá, tốt quá..." Chu Ngưng hôn lên lỗ tai cậu, "Tiểu Vãn, em gọi nữa đi. "
"Chu Ngưng..."
"Ừm." Chu Ngưng trịnh trọng trả lời cậu, giọng nói anh tràn ngập sự hài lòng, "Vợ anh giỏi quá. "
Từ khi cậu ở chung với Chu Ngưng, mỗi lần cậu ăn sạch cơm anh đều sẽ khen cậu, nhưng sự khen ngợi hôm nay mà anh dành cho cậu rất khác.
Cổ họng cậu bây giờ thoải mái hơn bao giờ hết, Lâm Vãn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết mình nên nói cái gì, cậu chỉ có thể gọi tên Chu Ngưng hết lần này tới lần khác, lần nào gọi cũng nhận được câu trả lời từ anh.
Đối với cậu mà nói, chuyện mở miệng cất tiếng nói là chuyện rất đáng sợ, nhưng bây giờ cậu không còn thấy sợ nữa. Cậu đặt tay lên cổ mà cảm nhận sự rung động của thanh quản, cậu cảm thấy rất kỳ diệu, cứ như bên trong có một con ong vậy, con ong nhẹ nhàng thải mật ngọt mà mình vừa mới lấy được ra ngoài.
"Chu Ngưng..."
"Sao vậy bé?"
Lâm Vãn chui ra khỏi ngực anh, đặt tay lên môi anh, "Hôn hôn. "
Câu đầu tiên cậu nói là gọi tên chồng mình, câu thứ hai là muốn chồng hôn. Rất tốt, mọi thứ cứ phát triển theo hướng này là ổn.
Chu Ngưng đã dạy cậu hôn rất nhiều lần nhưng cậu vẫn không học được, thậm chí cậu còn sáng tác ra cách hôn của riêng mình: bước đầu tiên, ôm lấy mặt đối phương, bước thứ hai, nghiêng đầu, bước thứ ba, nếu đến bước thứ ba mà cậu vẫn có thể nắm được quyền chủ động thì cậu sẽ liếm lên môi đối phương.
Chu Ngưng chìm đắm trong mật ngọt.
Nếu không phải hôm nay là ngày đầu tiên anh trở lại làm việc, thì anh chắc chắn sẽ ôm Lâm Vãn về nhà ngay lập tức.
Đương nhiên là Chu Ngưng không cho cậu ngồi trên sofa cách xa mình rồi, nhất định phải lấy một cái ghế lại chỗ mình rồi cho cậu ngồi cạnh mình, để mỗi lần anh nhìn qua đều có thể thấy cậu, có thể sờ sờ cậu.
Lâm Vãn cầm máy tính bảng chơi Angry Birds, thỉnh thoảng máy tính bảng sẽ phát ra tiếng "đùng đùng", đôi môi hồng hào của cậu mở thành hình chữ "o" nhỏ, mỗi lần Chu Ngưng nhìn cậu là trái tim anh lại mềm nhũn.
Chơi chán xong thì cậu ngồi ngủ gật trên bàn, Chu Ngưng mệt mỏi lại gần hôn cậu một cái thì liền khỏe trở lại.
Tiểu Đinh đã hủy buổi hẹn của mình để tăng ca thâu đêm với Chu Ngưng, nhưng không ngờ Chu Ngưng lại tan làm đúng giờ hơn ai hết.
"Anh làm xong hết rồi à?" Tiểu Đinh tò mò hỏi.
Chu Ngưng giúp Lâm Vãn kéo khóa kéo của áo khoác lên, sau đó cất tiếng nói: "Không quan trọng. "
"......"
Ông chủ nói không quan trọng thì không quan trọng, Tiểu Đinh cầm lấy hai cái hộp trên bàn, hình như Lâm Vãn rất thích chúng. "Anh dâu, anh cứ mang bộ cờ tỷ phú với bộ Aeroplane Chess* này về đi, cứ mang về mà chơi với anh Ngưng và anh Độ."
*một trò chơi bàn cờ chéo và vòng tròn của Trung Quốc tương tự như trò chơi Ludo của phương Tây và trò chơi Pachisi của người Ấn Độ
Lâm Vãn đưa hai tay ra nhận lấy, do dự một chút thì cậu nói: "Cảm ơn. "
"Không có gì đâu anh dâu." Tiểu Đinh quay người rời đi được nửa mét thì lập tức quay lại, cậu ấy nhìn Lâm Vãn, rồi nhìn Chu Ngưng, sau đó lại nhìn Lâm Vãn.
Lâm Vãn bị cậu ấy nhìn chằm chằm như vậy có hơi xấu hổ, cậu lùi ra sau nắm chặt góc áo của Chu Ngưng, mím chặt môi không nói gì.
Chu Ngưng giống như bà mẹ có con nhào lộn được hai mươi vòng vậy, anh tự hào hếch mũi lên nói: "Lợi hại không? Giọng nói của vợ tôi hay không? "
"Hay, hay..." Tiểu Đinh còn vui vẻ hơn cả người trong cuộc, "Anh dâu có thể nói từ khi nào vậy? Anh Độ có biết không? "
"Chỉ mới buổi chiều ngày hôm nay thôi." Chu Ngưng suy nghĩ một chút, "Cậu giúp tôi nói cho anh ấy biết đi. Nhưng cậu nói anh ấy đừng gọi cho tôi, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Vãn, nên là anh ấy đừng làm phiền bọn tôi. "
Tiểu Đinh trả lời: "Được thôi, anh Ngưng. "
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Thật ra anh muốn về nhà sớm cũng không để làm chuyện gì quan trọng, anh chỉ muốn ở một mình với Lâm Vãn.
Về đến nhà, anh định gọi chút đồ ăn ngon để ăn mừng, Chu Ngưng ngồi xếp bằng trên sô pha xem điện thoại di động, "Em muốn ăn gì? "
Lâm Vãn nằm sấp bên cạnh anh, nhỏ giọng trả lời anh: "Cá kho chua ngọt..."
Chu Ngưng hỏi tiếp, "Còn gì nữa không? Em muốn ăn gì khác không? Anh mua hết cho em. "
Ánh mắt Chu Ngưng sáng quắc, Lâm Vãn né tránh ánh mắt của anh, cậu nói, "Đừng... Đừng nhìn..."
Cậu vẫn cảm thấy giọng nói của mình rất xa lạ, cũng không quen việc mở miệng nói chuyện, nói là xấu hổ cũng được, nói tóm lại là cậu không muốn nói chuyện nhiều.
Chu Ngưng cũng phát hiện điều đó, ngoại trừ lúc gọi tên Chu Ngưng ra thì mỗi lần nói gì đó Lâm Vãn rất do dự, giống như là phải soạn câu nói trong lòng trước rồi mới nói.
Điều đó tạo cho người ta cảm giác cậu nói chuyện không được trôi chảy cho lắm, không phải là nói lắp, chỉ là cậu phải soạn hệ thống cấu trúc câu trước khi nói, nếu nói một câu dài thì phải suy nghĩ thật kỹ.
"Được rồi, không nhìn em nữa." Chu Ngưng cười cười đưa điện thoại di động cho cậu, "Em muốn ăn gì thì tự chọn đi. "
Lâm Vãn vui vẻ đặt món rồi thành thạo nhấn nút thanh toán.
"Phải mất một tiếng nữa thì đồ ăn mới tới." Chu Ngưng nhìn thời gian giao hàng, "Anh đói. "
Lâm Vãn theo bản năng muốn dùng ngôn ngữ ký hiệu, bị anh nhìn chằm chằm vào tay thì cậu mới ủ rũ thả tay xuống, cậu hỏi: "Anh có muốn ăn trái cây không? "
Chu Ngưng thỏa mãn: "Ừm. "
Anh đi vào phòng bếp với cậu, anh vây quanh Lâm Vãn, "Tiểu Vãn, em đang cắt gì vậy? "
Lâm Vãn thành thật trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của anh: "Táo. "
"Ồ. Táo gì vậy? "
Đây là táo mà Chu Độ mua cho, Lâm Vãn cũng không biết đây là loại táo gì, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Táo đỏ..."
Chu Ngưng không nhịn được mà bật cười, sau đó thì lập tức nghiêm túc lại: "Đây là gì vậy? "
Lâm Vãn buồn bã nhìn anh một cái, cứ như bị bắt nạt mà không dám nói gì hết, cậu tủi thân nói: ".....Cam, cam. "
"Ồ, ngoan lắm."
"......"
Bình thường Chu Ngưng dỗ cậu như dỗ trẻ con vậy, nhưng càng ngày anh càng tha hóa, người dỗ thì rất vui còn người được dỗ lại không vui chút nào.
Cuối cùng Lâm Vãn cũng bị yêu cầu "em đếm xem quýt có bao nhiêu múi" của anh chọc cho quạo, cậu dứt khoát quăng quýt vào máy xay sinh tố.
Thôi xong rồi, Chu Ngưng thầm nghĩ, chắc cậu sẽ không chửi mình đâu nhỉ. Nếu như cậu biết chửi anh thì chắc chắn là do Chu Độ dạy chứ không ai.
1
Nhưng mà vợ anh chỉ cau mày rồi cho rằng mình rất hung dữ nói: "Chu Ngưng... Đáng ghét..."
Đôi môi đóng mở, yết hầu chuyển động, một âm thanh yếu ớt được phát ra, giọng nói đâm xuyên vào tim anh, bây giờ anh thật sự rất muốn khóc.
Chu Ngưng chắc rằng bé câm nhà mình đang nói chuyện, hơn nữa còn gọi tên anh nữa.
Anh sững người vài giây rồi chỉ vào Lâm Vãn sau đó lại chỉ vào mình: Em đang gọi anh sao?
Lâm Vãn không biết vì sao lúc này mình lại muốn dùng ngôn ngữ ký hiệu, nhưng đây là thứ cậu giỏi nhất, nên cuối cùng cậu vẫn trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu: Là gọi anh.
Chu Ngưng ngẩn người tiếp tục khua tay múa chân: Em gọi thêm một lần nữa đi.
Lâm Vãn khẽ nhíu mày: Anh không biết nói chuyện hả?
2
Chu Ngưng tạm thời khởi động lại khả năng nói chuyện của mình, anh vui vẻ nói: "Em, em gọi thêm một lần nữa đi..."
Lâm Vãn ngoan ngoãn gọi anh: "Chu Ngưng! "
"Anh đây." Chu Ngưng lập tức trả lời lại cậu, biểu cảm trên mặt từ khó tinh chuyển thành vui sướng, anh muốn ôm chặt lấy Lâm Vãn nhưng lại không kiểm soát được tay chân mình, "Anh ở đây. "
"Em... em có thể nói chuyện sao? Sao đột nhiên lại..."
Chu Ngưng vui vẻ đến mức không kiềm chế được từ ngữ. Anh vui vẻ, Lâm Vãn cũng vui vẻ mà cười theo. Cậu chui vào trong ngực anh, lắng nghe trái tim đang đập thình thịch của anh.
Cậu chỉ gọi tên anh mà thôi nhưng sao anh lại vui vẻ đến như vậy chứ?
Khuôn mặt của anh đỏ rực, chắc chắn đây chính là khoảnh khắc vui vẻ nhất của anh. Bây giờ anh cứ như một hoàng tử nhỏ thắng trận vậy, thì ra cảm giác có được "thành tựu" là đây.
Lâm Vãn cảm thấy hình như mình đã làm nên một việc rất vĩ đại, từ nay về sau cậu sẽ cố gắng vượt quá khó khăn, làm nên nhiều chuyện hơn nữa.
"Tốt quá, tốt quá..." Chu Ngưng hôn lên lỗ tai cậu, "Tiểu Vãn, em gọi nữa đi. "
"Chu Ngưng..."
"Ừm." Chu Ngưng trịnh trọng trả lời cậu, giọng nói anh tràn ngập sự hài lòng, "Vợ anh giỏi quá. "
Từ khi cậu ở chung với Chu Ngưng, mỗi lần cậu ăn sạch cơm anh đều sẽ khen cậu, nhưng sự khen ngợi hôm nay mà anh dành cho cậu rất khác.
Cổ họng cậu bây giờ thoải mái hơn bao giờ hết, Lâm Vãn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết mình nên nói cái gì, cậu chỉ có thể gọi tên Chu Ngưng hết lần này tới lần khác, lần nào gọi cũng nhận được câu trả lời từ anh.
Đối với cậu mà nói, chuyện mở miệng cất tiếng nói là chuyện rất đáng sợ, nhưng bây giờ cậu không còn thấy sợ nữa. Cậu đặt tay lên cổ mà cảm nhận sự rung động của thanh quản, cậu cảm thấy rất kỳ diệu, cứ như bên trong có một con ong vậy, con ong nhẹ nhàng thải mật ngọt mà mình vừa mới lấy được ra ngoài.
"Chu Ngưng..."
"Sao vậy bé?"
Lâm Vãn chui ra khỏi ngực anh, đặt tay lên môi anh, "Hôn hôn. "
Câu đầu tiên cậu nói là gọi tên chồng mình, câu thứ hai là muốn chồng hôn. Rất tốt, mọi thứ cứ phát triển theo hướng này là ổn.
Chu Ngưng đã dạy cậu hôn rất nhiều lần nhưng cậu vẫn không học được, thậm chí cậu còn sáng tác ra cách hôn của riêng mình: bước đầu tiên, ôm lấy mặt đối phương, bước thứ hai, nghiêng đầu, bước thứ ba, nếu đến bước thứ ba mà cậu vẫn có thể nắm được quyền chủ động thì cậu sẽ liếm lên môi đối phương.
Chu Ngưng chìm đắm trong mật ngọt.
Nếu không phải hôm nay là ngày đầu tiên anh trở lại làm việc, thì anh chắc chắn sẽ ôm Lâm Vãn về nhà ngay lập tức.
Đương nhiên là Chu Ngưng không cho cậu ngồi trên sofa cách xa mình rồi, nhất định phải lấy một cái ghế lại chỗ mình rồi cho cậu ngồi cạnh mình, để mỗi lần anh nhìn qua đều có thể thấy cậu, có thể sờ sờ cậu.
Lâm Vãn cầm máy tính bảng chơi Angry Birds, thỉnh thoảng máy tính bảng sẽ phát ra tiếng "đùng đùng", đôi môi hồng hào của cậu mở thành hình chữ "o" nhỏ, mỗi lần Chu Ngưng nhìn cậu là trái tim anh lại mềm nhũn.
Chơi chán xong thì cậu ngồi ngủ gật trên bàn, Chu Ngưng mệt mỏi lại gần hôn cậu một cái thì liền khỏe trở lại.
Tiểu Đinh đã hủy buổi hẹn của mình để tăng ca thâu đêm với Chu Ngưng, nhưng không ngờ Chu Ngưng lại tan làm đúng giờ hơn ai hết.
"Anh làm xong hết rồi à?" Tiểu Đinh tò mò hỏi.
Chu Ngưng giúp Lâm Vãn kéo khóa kéo của áo khoác lên, sau đó cất tiếng nói: "Không quan trọng. "
"......"
Ông chủ nói không quan trọng thì không quan trọng, Tiểu Đinh cầm lấy hai cái hộp trên bàn, hình như Lâm Vãn rất thích chúng. "Anh dâu, anh cứ mang bộ cờ tỷ phú với bộ Aeroplane Chess* này về đi, cứ mang về mà chơi với anh Ngưng và anh Độ."
*một trò chơi bàn cờ chéo và vòng tròn của Trung Quốc tương tự như trò chơi Ludo của phương Tây và trò chơi Pachisi của người Ấn Độ
Lâm Vãn đưa hai tay ra nhận lấy, do dự một chút thì cậu nói: "Cảm ơn. "
"Không có gì đâu anh dâu." Tiểu Đinh quay người rời đi được nửa mét thì lập tức quay lại, cậu ấy nhìn Lâm Vãn, rồi nhìn Chu Ngưng, sau đó lại nhìn Lâm Vãn.
Lâm Vãn bị cậu ấy nhìn chằm chằm như vậy có hơi xấu hổ, cậu lùi ra sau nắm chặt góc áo của Chu Ngưng, mím chặt môi không nói gì.
Chu Ngưng giống như bà mẹ có con nhào lộn được hai mươi vòng vậy, anh tự hào hếch mũi lên nói: "Lợi hại không? Giọng nói của vợ tôi hay không? "
"Hay, hay..." Tiểu Đinh còn vui vẻ hơn cả người trong cuộc, "Anh dâu có thể nói từ khi nào vậy? Anh Độ có biết không? "
"Chỉ mới buổi chiều ngày hôm nay thôi." Chu Ngưng suy nghĩ một chút, "Cậu giúp tôi nói cho anh ấy biết đi. Nhưng cậu nói anh ấy đừng gọi cho tôi, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Vãn, nên là anh ấy đừng làm phiền bọn tôi. "
Tiểu Đinh trả lời: "Được thôi, anh Ngưng. "
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Thật ra anh muốn về nhà sớm cũng không để làm chuyện gì quan trọng, anh chỉ muốn ở một mình với Lâm Vãn.
Về đến nhà, anh định gọi chút đồ ăn ngon để ăn mừng, Chu Ngưng ngồi xếp bằng trên sô pha xem điện thoại di động, "Em muốn ăn gì? "
Lâm Vãn nằm sấp bên cạnh anh, nhỏ giọng trả lời anh: "Cá kho chua ngọt..."
Chu Ngưng hỏi tiếp, "Còn gì nữa không? Em muốn ăn gì khác không? Anh mua hết cho em. "
Ánh mắt Chu Ngưng sáng quắc, Lâm Vãn né tránh ánh mắt của anh, cậu nói, "Đừng... Đừng nhìn..."
Cậu vẫn cảm thấy giọng nói của mình rất xa lạ, cũng không quen việc mở miệng nói chuyện, nói là xấu hổ cũng được, nói tóm lại là cậu không muốn nói chuyện nhiều.
Chu Ngưng cũng phát hiện điều đó, ngoại trừ lúc gọi tên Chu Ngưng ra thì mỗi lần nói gì đó Lâm Vãn rất do dự, giống như là phải soạn câu nói trong lòng trước rồi mới nói.
Điều đó tạo cho người ta cảm giác cậu nói chuyện không được trôi chảy cho lắm, không phải là nói lắp, chỉ là cậu phải soạn hệ thống cấu trúc câu trước khi nói, nếu nói một câu dài thì phải suy nghĩ thật kỹ.
"Được rồi, không nhìn em nữa." Chu Ngưng cười cười đưa điện thoại di động cho cậu, "Em muốn ăn gì thì tự chọn đi. "
Lâm Vãn vui vẻ đặt món rồi thành thạo nhấn nút thanh toán.
"Phải mất một tiếng nữa thì đồ ăn mới tới." Chu Ngưng nhìn thời gian giao hàng, "Anh đói. "
Lâm Vãn theo bản năng muốn dùng ngôn ngữ ký hiệu, bị anh nhìn chằm chằm vào tay thì cậu mới ủ rũ thả tay xuống, cậu hỏi: "Anh có muốn ăn trái cây không? "
Chu Ngưng thỏa mãn: "Ừm. "
Anh đi vào phòng bếp với cậu, anh vây quanh Lâm Vãn, "Tiểu Vãn, em đang cắt gì vậy? "
Lâm Vãn thành thật trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của anh: "Táo. "
"Ồ. Táo gì vậy? "
Đây là táo mà Chu Độ mua cho, Lâm Vãn cũng không biết đây là loại táo gì, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Táo đỏ..."
Chu Ngưng không nhịn được mà bật cười, sau đó thì lập tức nghiêm túc lại: "Đây là gì vậy? "
Lâm Vãn buồn bã nhìn anh một cái, cứ như bị bắt nạt mà không dám nói gì hết, cậu tủi thân nói: ".....Cam, cam. "
"Ồ, ngoan lắm."
"......"
Bình thường Chu Ngưng dỗ cậu như dỗ trẻ con vậy, nhưng càng ngày anh càng tha hóa, người dỗ thì rất vui còn người được dỗ lại không vui chút nào.
Cuối cùng Lâm Vãn cũng bị yêu cầu "em đếm xem quýt có bao nhiêu múi" của anh chọc cho quạo, cậu dứt khoát quăng quýt vào máy xay sinh tố.
Thôi xong rồi, Chu Ngưng thầm nghĩ, chắc cậu sẽ không chửi mình đâu nhỉ. Nếu như cậu biết chửi anh thì chắc chắn là do Chu Độ dạy chứ không ai.
1
Nhưng mà vợ anh chỉ cau mày rồi cho rằng mình rất hung dữ nói: "Chu Ngưng... Đáng ghét..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất