Chương 24
Chu Ngưng đáng ghét và Lâm Vãn đáng yêu đang ăn tối với nhau.
1
Bởi vì quá vui nên cả hai gọi khá nhiều đồ ăn, đồ ăn nhiều gần bằng với bữa tiệc tất niên hằng năm. Hải sản không thể để qua đêm, Lâm Vãn không muốn lãng phí đồ ăn nên vùi đầu vào ăn, ăn xong thì cậu ôm bụng dựa vào sofa mà rên hừ hừ.
"Anh đã bảo là đừng ăn quá nhiều rồi mà." Chu Ngưng đưa cho cậu một viên thuốc tiêu hóa rồi thuận tay vỗ vỗ lên cái bụng tròn vo của cậu, sau đó cười nói, "Em có bụng bia rồi. "
"Không có." Lâm Vãn phản bác lại anh, "Em không có bụng bia, anh mới có..."
Thế mà bé vợ nhà anh đã biết cãi lại rồi, Chu Ngưng thấy vậy thì rất vui.
Thỉnh thoảng anh sẽ uống vài ly rượu vang, Lâm Vãn ngửi thấy mùi rượu thì sẽ lại gần mà liếm lên môi anh. Chu Ngưng muốn rót cho cậu một ly nhưng cậu không muốn, cậu chỉ muốn liếm môi anh.
Trước đây cậu cũng đã từng uống rượu vang, nhưng nó không ngon bằng được nếm từ miệng Chu Ngưng. Dư vị đọng lại trên miệng Chu Ngưng cũng đủ làm Lâm Vãn say đắm rồi.
Lúc Lâm Vãn đi tắm, Chu Ngưng buồn bực trải ga giường, vợ anh ăn nhiều quá buổi tối sẽ không thể vận động mạnh được.
Anh thật sự rất muốn cậu nói những câu đó... Nhưng bây giờ anh chỉ có thể xua tan những suy nghĩ viễn vông trong đầu mình, anh đi tới phòng tắm gõ cửa, "Bé ơi, em tắm xong chưa? Em ra đi, để anh xoa bụng cho em. "
Bé vợ thơm tho của anh chỉ quấn một cái khăn đi ra, cậu đi chân trần đến bên giường rồi quăng cái khăn đi, cậu trần tru/ồng chui vào trong chăn rồi làm nũng nói: "Chu Ngưng, vẫn còn sưng..."
"Lại đây." Chu Ngưng nghiêng người tới ôm cậu, bàn tay ấm áp khô ráo đắp lên bụng cậu rồi nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu, "Xoa như này được chưa? "
"Ừm."
"Vậy để anh xoa cho em, em ngủ trước đi."
Lâm Vãn tận hưởng dịch vụ chăm sóc của Chu Ngưng, một lúc sau bàn tay đặt lên bụng cậu không nhúc nhích nữa, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Chu Ngưng đã nhắm mắt lại. Anh kêu cậu ngủ trước đi thế mà anh lại ngủ trước cậu.
"Chu Ngưng..." Lâm Vãn nhỏ giọng gọi anh, nhưng anh lại không có phản ứng gì.
Lâm Vãn thấy cảm giác bây giờ rất mới mẻ, cậu thấy Chu Ngưng ngủ rồi thì liền trêu chọc anh: "Chu Ngưng, Chu Ngưng, Chu Chu Ngưng Ngưng..."
Cánh tay đặt trên eo cậu siết chặt lại một chút: "Em mà kêu nữa thì đừng hòng ngủ. "
Lâm Vãn lập tức im miệng.
Nếu em nhìn anh, anh sẽ bị cái nhìn của em làm cho tan chảy, cứ như tuyết bị nóng chảy trong núi lửa vậy*.
*Câu nói trong tiểu thuyết Jesusalém của António Emílio Leite Couto
Một số từ lúc đọc qua thì thấy không có nghĩa, nhưng khi đọc lại thì thấy khá hay. Trước đây Chu Ngưng chỉ xem đây là một câu nói xuôi, đọc xong liền quên. Mãi cho đến khi anh nghe thấy Lâm Vãn gọi tên mình, anh có cảm giác cứ như có thứ gì đó gõ vào đầu mình vậy.
Anh giống như một con sông khô khan bị chặn bởi một hòn đá, đột nhiên có một con chim Bách Linh từ đâu bay tới gắp cục đá đó đi, từ đó đó về sau con sông có đầy nước, hoa lá đua nhau nở.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Mặc dù Chu Ngưng đã nghe cậu nói rất nhiều lần rồi nhưng mỗi khi cậu cất tiếng nói anh đều thấy rất vui. Ngay cả khi Lâm Vãn chỉ hỏi anh mấy giờ rồi thôi mà trái tim anh cũng bắt đầu đập loạn nhịp, cuộc đối thoại của bọn họ thường xuyên biến thành như này:
Lâm Vãn: "Mấy giờ rồi, anh có đói không?"
Chu Ngưng: "Anh yêu em. "
1
Lâm Vãn: "Hôm qua anh ném quần áo của em đi đâu rồi hả?"
Chu Ngưng: "Vợ ơi, miệng em ngọt quá."
1
Trách thì trách Lâm Vãn quá kiệm lời, phải mất một thời gian cậu mới nói nhiều được.
Có người trời sinh vốn ít nói cho nên không muốn nói nhiều. Lâm Vãn vẫn còn đang trong trạng thái xấu hổ, nếu cậu không muốn nói thì cậu sẽ nói rất ngắn gọn, giống như là người nước ngoài chưa rành tiếng Trung vậy, cậu chỉ nói một vài từ vựng quan trọng.
Giọng nói của cậu không phải là giọng nói ngọt ngào, bởi vì ít nói nên nhìn có hơi lạnh lùng, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp của mình, cậu làm cho người ta cảm thấy cậu là người đẹp lạnh lùng.
Chu Ngưng rất giỏi phát hiện ưu điểm của Lâm Vãn, mỗi lần phát hiện ra ưu điểm của cậu thì anh lại càng yêu cậu nhiều hơn. Mỗi khi nghĩ đến việc mình làm chồng của người đẹp lạnh lùng anh càng vui vẻ hơn.
Sau khi Chu Độ chứng kiến cảnh ông nói gà bà nói vịt của hai người thì hắn cảm thán nói: "Si Hán* công chính là chú. "
*một người yêu chân thành, tha thiết một người nào đó.
Chu Ngưng cười lạnh một tiếng: "Như nhau cả thôi. "
Sau khi Chu Độ chính tai nghe Lâm Vãn gọi mình là anh trai, hắn tặng cậu hẳn một ngôi nhà, còn hùng hổ tuyên bố: "Nếu sau này Chu Ngưng chọc chú em không vui thì chú em cứ đến đó ở, cho dù Chu Ngưng có gõ cửa thế nào cũng không được mở cho nó. "
1
Lâm Vãn không đưa chìa khóa nhà cho Chu Ngưng, nhưng cậu lại nói một câu dài nhất từ trước tới giờ: "Nếu như em tức giận rồi bỏ đi thì anh cứ đến tìm em đi, anh đến gõ cửa thì em sẽ mở cửa cho anh. "
Chu Ngưng cười cười nhéo nhéo mặt cậu, "Sau đó thì sao? "
Lâm Vãn kiên định nói: "Đưa em về nhà. "
1
"Ò~" Chu Ngưng hiểu ý cậu, dù Lâm Vãn nổi giận nhưng cậu vẫn chừa đường cho anh dỗ mình, chỉ cần anh đến dỗ cậu, cậu sẽ tay trong tay mà về nhà với anh. Với cậu mà nói, không gì là không thể tha thứ cả.
"Sẽ không có chuyện đó đâu, sao mà anh nỡ chọc giận em được." Chu Ngưng đau lòng nói.
Lâm Vãn vui vẻ mà gật đầu, Chu Ngưng nói gì cậu cũng tin răm rắp.
Cuối cùng, cậu cũng đã sưu tập gần đủ mười cái thẻ khác nhau, bây giờ cậu chỉ còn một cái nữa thôi là đủ rồi.
Ngoài mặt thì Chu Ngưng không quan tâm gì, để cậu tự mình lo liệu, nhưng thực tế là anh đã mời công ty ăn cơm gần được một tuần rồi. Mỗi lần Lâm Vãn đến đều có thể nhận được một đóng thẻ, Tiểu Đinh nói, tự nhiên gần đây nhân viên rất thích ăn mì gói nên có rất nhiều.
Tiểu Đinh ăn mì hoài nên đang rất tuyệt vọng, "Có phải là lúc sản xuất nhà sản xuất chỉ cho có chín thẻ không, cho dù có như thế nào đi nữa cũng không sưu tập đủ được đâu. "
Chu Ngưng bỏ qua lời Tiểu Đinh nói: "Cậu ăn thêm một thùng nữa đi, anh trai tôi nói cậu thích ăn mì ăn liền. "
"......"
Tiểu Đinh buồn bã nói, "Cứ như vậy hoài cũng không phải là cách, nếu đến sinh nhật anh mà vẫn chưa sưu tập đủ thì sao? Không phải chỉ là bộ dụng cụ làm bánh thôi sao, anh mua cho anh dâu một bộ đi. "
"Em ấy chỉ thích cái đó." Chu Ngưng im lặng một lúc, "Nếu không thì cậu đi liên hệ với nhà sản xuất một chút đi. "
Khi công ty nào đó định làm phiền công ty sản xuất mì ăn liền thì Lâm Vãn đã mở gói mì ăn liền cuối cùng trong thùng ra, cuối cùng cậu cũng đã sưu tập đủ rồi.
Cậu vui vẻ cầm lấy thẻ, định gọi cho Chu Ngưng báo cho anh tin tốt, nhưng cậu nghĩ lại thì thấy cứ nên đi nói thẳng với anh sẽ hay hơn!
Thỉnh thoảng Chu Ngưng sẽ gọi điện làm phiền cậu, nhưng hôm nay anh không gọi một cuộc nào cả, cậu còn đang định trách anh.
Cậu đã tới công ty anh rất nhiều lần, Lâm Vãn nhẹ nhàng đi lên văn phòng của Chu Ngưng, cậu chưa đi được mấy bước đã phải dừng lại.
Chu Ngưng đang bắt tay một người đẹp, bắt tay cũng không có gì quá lố, nhưng tại sao anh ta lại dám dùng đầu ngón cái xoa xoa lên tay Chu Ngưng!
Mặc dù Chu Ngưng có né tránh anh ta nhưng Lâm Vãn nhìn vẫn thấy rất khó chịu. Không biết người đẹp đó nói gì mà hai người cười rất vui vẻ.
Lâm Vãn dựa vào tường, cậu cảm thấy Chu Ngưng không vui lắm. Ánh mắt anh nhìn người kia không giống như ánh mắt anh nhìn cậu.
Bàn tay của người đẹp đặt lên vai Chu Ngưng, Chu Ngưng hơi nghiêng người sang một chút, bình tĩnh làm động tác mới người đẹp vào trong, sau đó, hai người đi vào phòng họp.
Tiểu Đinh thấy cậu thì chạy tới: "Anh dâu đến rồi! Tiếc quá, anh Ngưng đang họp."
"Phải họp bao lâu?" Lâm Vãn nhìn về phía sau mình, bây giờ cậu không còn thấy bóng dáng của Chu Ngưng nữa. Cậu đến đây với một tâm trạng cực kỳ vui nhưng bây giờ lại không thể mở miệng nói gì.
"Chắc là phải mất vài tiếng đồng hồ... Em đoán chắc là họp tới tối đó. Đội ngũ của giám đốc Kiều rất nhiều, cho nên phải xem đi xem lại" Nói xong Tiểu Đinh cũng sốt ruột chạy tới phòng họp, "Anh dâu, anh đến đây có chuyện gì sao? "
Lâm Vãn lắc đầu, "Không có gì, tôi về đây. "
Cậu không vui lắm, bởi vì Chu Ngưng phải ở cùng một người đẹp thích động tay động chân mấy tiếng đồng hồ liền.
Họp xong chắc sẽ muộn lắm, vậy bọn họ sẽ đi ăn với nhau phải không? Có đôi lúc Chu Ngưng sẽ đi ăn với khách hàng, vậy Chu Ngưng đã đi ăn với anh ta chưa?
Về đến nhà, cậu mở mấy hộp chuyển phát nhanh ra, phần lớn là đồ Chu Độ mua cho cậu, hắn rất thích đặt đồ về nhà, thấy cái gì hay liền đặt tới nhà cậu.
Lâm Vãn mở từng hộp một ra, trong đó có mấy lon đồ uống, nhưng trên đó có tiếng nước ngoài nên cậu không hiểu được, trên đó có vẽ một quả đào khổng lồ, trong rất ngon.
Cậu mở một lon ra uống, vị khá ngọt, mùi rất thơm, cậu uống hai lon rồi mà vẫn muốn uống thêm.
Hôm nay Chu Ngưng rất bận, anh khéo léo từ chối lời mời ăn tối của giám đốc Kiều, họp xong thì anh vội vội vàng vàng chạy về nhà. Đã gần tám giờ rồi, thế mà Lâm Vãn lại không gọi điện thoại cho anh, Chu Ngưng gọi cho cậu nhưng cậu không nghe máy.
Anh lo lắng mà chạy về nhà, vừa về đến nhà thì anh thấy trên bàn có đầy lon rượu trái cây, Lâm Vãn thì ngồi gật gù trên sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng.
Chu Ngưng lập tức hiểu được vấn đề, ra là cậu uống khá nhiều rượu trái cây. Chu Ngưng thở phào nhẹ nhõm, anh nhẹ nhàng đi tới đẩy cậu, "Vợ ơi, anh về rồi. "
Lâm Vãn mơ hồ mở mắt ra, không phải là cậu đang uống nước sao, sao lại khó chịu tới như vậy chứ, cậu khó chịu nói: "Chu Ngưng..."
"Ừm, anh ở đây."
Chu Ngưng dở khóc dở cười đỡ cậu vào trong ngực, "Em có nhức đầu không? Bụng có khó chịu không? Em đã ăn gì chưa? "
Lâm Vãn phải nheo nheo mắt mới nhìn rõ được mặt anh, "Chu Ngưng..."
"Ừm anh đây, làm sao vậy?"
"Đứng... Đứng lên..."
Rượu vào làm người ta dũng cảm hơn. Cậu thấy bây giờ trông mình chẳng khác gì một vị tướng quân oai phong lẫm liệt, cậu bĩu môi chỉ vào bàn trà, "Đứng đây. "
"......"
"Nhanh lên." Lâm Vãn nhíu mày, cậu cảm thấy như mình đang ra lệnh vậy, nhưng cậu uống khá nhiều nên không có nhiều sức lực, giọng nói mềm mại trông chẳng giống ra lệnh chút nào cả, "Nhanh lên... Em sẽ dạy anh một bài học."——
1
Bởi vì quá vui nên cả hai gọi khá nhiều đồ ăn, đồ ăn nhiều gần bằng với bữa tiệc tất niên hằng năm. Hải sản không thể để qua đêm, Lâm Vãn không muốn lãng phí đồ ăn nên vùi đầu vào ăn, ăn xong thì cậu ôm bụng dựa vào sofa mà rên hừ hừ.
"Anh đã bảo là đừng ăn quá nhiều rồi mà." Chu Ngưng đưa cho cậu một viên thuốc tiêu hóa rồi thuận tay vỗ vỗ lên cái bụng tròn vo của cậu, sau đó cười nói, "Em có bụng bia rồi. "
"Không có." Lâm Vãn phản bác lại anh, "Em không có bụng bia, anh mới có..."
Thế mà bé vợ nhà anh đã biết cãi lại rồi, Chu Ngưng thấy vậy thì rất vui.
Thỉnh thoảng anh sẽ uống vài ly rượu vang, Lâm Vãn ngửi thấy mùi rượu thì sẽ lại gần mà liếm lên môi anh. Chu Ngưng muốn rót cho cậu một ly nhưng cậu không muốn, cậu chỉ muốn liếm môi anh.
Trước đây cậu cũng đã từng uống rượu vang, nhưng nó không ngon bằng được nếm từ miệng Chu Ngưng. Dư vị đọng lại trên miệng Chu Ngưng cũng đủ làm Lâm Vãn say đắm rồi.
Lúc Lâm Vãn đi tắm, Chu Ngưng buồn bực trải ga giường, vợ anh ăn nhiều quá buổi tối sẽ không thể vận động mạnh được.
Anh thật sự rất muốn cậu nói những câu đó... Nhưng bây giờ anh chỉ có thể xua tan những suy nghĩ viễn vông trong đầu mình, anh đi tới phòng tắm gõ cửa, "Bé ơi, em tắm xong chưa? Em ra đi, để anh xoa bụng cho em. "
Bé vợ thơm tho của anh chỉ quấn một cái khăn đi ra, cậu đi chân trần đến bên giường rồi quăng cái khăn đi, cậu trần tru/ồng chui vào trong chăn rồi làm nũng nói: "Chu Ngưng, vẫn còn sưng..."
"Lại đây." Chu Ngưng nghiêng người tới ôm cậu, bàn tay ấm áp khô ráo đắp lên bụng cậu rồi nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu, "Xoa như này được chưa? "
"Ừm."
"Vậy để anh xoa cho em, em ngủ trước đi."
Lâm Vãn tận hưởng dịch vụ chăm sóc của Chu Ngưng, một lúc sau bàn tay đặt lên bụng cậu không nhúc nhích nữa, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Chu Ngưng đã nhắm mắt lại. Anh kêu cậu ngủ trước đi thế mà anh lại ngủ trước cậu.
"Chu Ngưng..." Lâm Vãn nhỏ giọng gọi anh, nhưng anh lại không có phản ứng gì.
Lâm Vãn thấy cảm giác bây giờ rất mới mẻ, cậu thấy Chu Ngưng ngủ rồi thì liền trêu chọc anh: "Chu Ngưng, Chu Ngưng, Chu Chu Ngưng Ngưng..."
Cánh tay đặt trên eo cậu siết chặt lại một chút: "Em mà kêu nữa thì đừng hòng ngủ. "
Lâm Vãn lập tức im miệng.
Nếu em nhìn anh, anh sẽ bị cái nhìn của em làm cho tan chảy, cứ như tuyết bị nóng chảy trong núi lửa vậy*.
*Câu nói trong tiểu thuyết Jesusalém của António Emílio Leite Couto
Một số từ lúc đọc qua thì thấy không có nghĩa, nhưng khi đọc lại thì thấy khá hay. Trước đây Chu Ngưng chỉ xem đây là một câu nói xuôi, đọc xong liền quên. Mãi cho đến khi anh nghe thấy Lâm Vãn gọi tên mình, anh có cảm giác cứ như có thứ gì đó gõ vào đầu mình vậy.
Anh giống như một con sông khô khan bị chặn bởi một hòn đá, đột nhiên có một con chim Bách Linh từ đâu bay tới gắp cục đá đó đi, từ đó đó về sau con sông có đầy nước, hoa lá đua nhau nở.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Mặc dù Chu Ngưng đã nghe cậu nói rất nhiều lần rồi nhưng mỗi khi cậu cất tiếng nói anh đều thấy rất vui. Ngay cả khi Lâm Vãn chỉ hỏi anh mấy giờ rồi thôi mà trái tim anh cũng bắt đầu đập loạn nhịp, cuộc đối thoại của bọn họ thường xuyên biến thành như này:
Lâm Vãn: "Mấy giờ rồi, anh có đói không?"
Chu Ngưng: "Anh yêu em. "
1
Lâm Vãn: "Hôm qua anh ném quần áo của em đi đâu rồi hả?"
Chu Ngưng: "Vợ ơi, miệng em ngọt quá."
1
Trách thì trách Lâm Vãn quá kiệm lời, phải mất một thời gian cậu mới nói nhiều được.
Có người trời sinh vốn ít nói cho nên không muốn nói nhiều. Lâm Vãn vẫn còn đang trong trạng thái xấu hổ, nếu cậu không muốn nói thì cậu sẽ nói rất ngắn gọn, giống như là người nước ngoài chưa rành tiếng Trung vậy, cậu chỉ nói một vài từ vựng quan trọng.
Giọng nói của cậu không phải là giọng nói ngọt ngào, bởi vì ít nói nên nhìn có hơi lạnh lùng, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp của mình, cậu làm cho người ta cảm thấy cậu là người đẹp lạnh lùng.
Chu Ngưng rất giỏi phát hiện ưu điểm của Lâm Vãn, mỗi lần phát hiện ra ưu điểm của cậu thì anh lại càng yêu cậu nhiều hơn. Mỗi khi nghĩ đến việc mình làm chồng của người đẹp lạnh lùng anh càng vui vẻ hơn.
Sau khi Chu Độ chứng kiến cảnh ông nói gà bà nói vịt của hai người thì hắn cảm thán nói: "Si Hán* công chính là chú. "
*một người yêu chân thành, tha thiết một người nào đó.
Chu Ngưng cười lạnh một tiếng: "Như nhau cả thôi. "
Sau khi Chu Độ chính tai nghe Lâm Vãn gọi mình là anh trai, hắn tặng cậu hẳn một ngôi nhà, còn hùng hổ tuyên bố: "Nếu sau này Chu Ngưng chọc chú em không vui thì chú em cứ đến đó ở, cho dù Chu Ngưng có gõ cửa thế nào cũng không được mở cho nó. "
1
Lâm Vãn không đưa chìa khóa nhà cho Chu Ngưng, nhưng cậu lại nói một câu dài nhất từ trước tới giờ: "Nếu như em tức giận rồi bỏ đi thì anh cứ đến tìm em đi, anh đến gõ cửa thì em sẽ mở cửa cho anh. "
Chu Ngưng cười cười nhéo nhéo mặt cậu, "Sau đó thì sao? "
Lâm Vãn kiên định nói: "Đưa em về nhà. "
1
"Ò~" Chu Ngưng hiểu ý cậu, dù Lâm Vãn nổi giận nhưng cậu vẫn chừa đường cho anh dỗ mình, chỉ cần anh đến dỗ cậu, cậu sẽ tay trong tay mà về nhà với anh. Với cậu mà nói, không gì là không thể tha thứ cả.
"Sẽ không có chuyện đó đâu, sao mà anh nỡ chọc giận em được." Chu Ngưng đau lòng nói.
Lâm Vãn vui vẻ mà gật đầu, Chu Ngưng nói gì cậu cũng tin răm rắp.
Cuối cùng, cậu cũng đã sưu tập gần đủ mười cái thẻ khác nhau, bây giờ cậu chỉ còn một cái nữa thôi là đủ rồi.
Ngoài mặt thì Chu Ngưng không quan tâm gì, để cậu tự mình lo liệu, nhưng thực tế là anh đã mời công ty ăn cơm gần được một tuần rồi. Mỗi lần Lâm Vãn đến đều có thể nhận được một đóng thẻ, Tiểu Đinh nói, tự nhiên gần đây nhân viên rất thích ăn mì gói nên có rất nhiều.
Tiểu Đinh ăn mì hoài nên đang rất tuyệt vọng, "Có phải là lúc sản xuất nhà sản xuất chỉ cho có chín thẻ không, cho dù có như thế nào đi nữa cũng không sưu tập đủ được đâu. "
Chu Ngưng bỏ qua lời Tiểu Đinh nói: "Cậu ăn thêm một thùng nữa đi, anh trai tôi nói cậu thích ăn mì ăn liền. "
"......"
Tiểu Đinh buồn bã nói, "Cứ như vậy hoài cũng không phải là cách, nếu đến sinh nhật anh mà vẫn chưa sưu tập đủ thì sao? Không phải chỉ là bộ dụng cụ làm bánh thôi sao, anh mua cho anh dâu một bộ đi. "
"Em ấy chỉ thích cái đó." Chu Ngưng im lặng một lúc, "Nếu không thì cậu đi liên hệ với nhà sản xuất một chút đi. "
Khi công ty nào đó định làm phiền công ty sản xuất mì ăn liền thì Lâm Vãn đã mở gói mì ăn liền cuối cùng trong thùng ra, cuối cùng cậu cũng đã sưu tập đủ rồi.
Cậu vui vẻ cầm lấy thẻ, định gọi cho Chu Ngưng báo cho anh tin tốt, nhưng cậu nghĩ lại thì thấy cứ nên đi nói thẳng với anh sẽ hay hơn!
Thỉnh thoảng Chu Ngưng sẽ gọi điện làm phiền cậu, nhưng hôm nay anh không gọi một cuộc nào cả, cậu còn đang định trách anh.
Cậu đã tới công ty anh rất nhiều lần, Lâm Vãn nhẹ nhàng đi lên văn phòng của Chu Ngưng, cậu chưa đi được mấy bước đã phải dừng lại.
Chu Ngưng đang bắt tay một người đẹp, bắt tay cũng không có gì quá lố, nhưng tại sao anh ta lại dám dùng đầu ngón cái xoa xoa lên tay Chu Ngưng!
Mặc dù Chu Ngưng có né tránh anh ta nhưng Lâm Vãn nhìn vẫn thấy rất khó chịu. Không biết người đẹp đó nói gì mà hai người cười rất vui vẻ.
Lâm Vãn dựa vào tường, cậu cảm thấy Chu Ngưng không vui lắm. Ánh mắt anh nhìn người kia không giống như ánh mắt anh nhìn cậu.
Bàn tay của người đẹp đặt lên vai Chu Ngưng, Chu Ngưng hơi nghiêng người sang một chút, bình tĩnh làm động tác mới người đẹp vào trong, sau đó, hai người đi vào phòng họp.
Tiểu Đinh thấy cậu thì chạy tới: "Anh dâu đến rồi! Tiếc quá, anh Ngưng đang họp."
"Phải họp bao lâu?" Lâm Vãn nhìn về phía sau mình, bây giờ cậu không còn thấy bóng dáng của Chu Ngưng nữa. Cậu đến đây với một tâm trạng cực kỳ vui nhưng bây giờ lại không thể mở miệng nói gì.
"Chắc là phải mất vài tiếng đồng hồ... Em đoán chắc là họp tới tối đó. Đội ngũ của giám đốc Kiều rất nhiều, cho nên phải xem đi xem lại" Nói xong Tiểu Đinh cũng sốt ruột chạy tới phòng họp, "Anh dâu, anh đến đây có chuyện gì sao? "
Lâm Vãn lắc đầu, "Không có gì, tôi về đây. "
Cậu không vui lắm, bởi vì Chu Ngưng phải ở cùng một người đẹp thích động tay động chân mấy tiếng đồng hồ liền.
Họp xong chắc sẽ muộn lắm, vậy bọn họ sẽ đi ăn với nhau phải không? Có đôi lúc Chu Ngưng sẽ đi ăn với khách hàng, vậy Chu Ngưng đã đi ăn với anh ta chưa?
Về đến nhà, cậu mở mấy hộp chuyển phát nhanh ra, phần lớn là đồ Chu Độ mua cho cậu, hắn rất thích đặt đồ về nhà, thấy cái gì hay liền đặt tới nhà cậu.
Lâm Vãn mở từng hộp một ra, trong đó có mấy lon đồ uống, nhưng trên đó có tiếng nước ngoài nên cậu không hiểu được, trên đó có vẽ một quả đào khổng lồ, trong rất ngon.
Cậu mở một lon ra uống, vị khá ngọt, mùi rất thơm, cậu uống hai lon rồi mà vẫn muốn uống thêm.
Hôm nay Chu Ngưng rất bận, anh khéo léo từ chối lời mời ăn tối của giám đốc Kiều, họp xong thì anh vội vội vàng vàng chạy về nhà. Đã gần tám giờ rồi, thế mà Lâm Vãn lại không gọi điện thoại cho anh, Chu Ngưng gọi cho cậu nhưng cậu không nghe máy.
Anh lo lắng mà chạy về nhà, vừa về đến nhà thì anh thấy trên bàn có đầy lon rượu trái cây, Lâm Vãn thì ngồi gật gù trên sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng.
Chu Ngưng lập tức hiểu được vấn đề, ra là cậu uống khá nhiều rượu trái cây. Chu Ngưng thở phào nhẹ nhõm, anh nhẹ nhàng đi tới đẩy cậu, "Vợ ơi, anh về rồi. "
Lâm Vãn mơ hồ mở mắt ra, không phải là cậu đang uống nước sao, sao lại khó chịu tới như vậy chứ, cậu khó chịu nói: "Chu Ngưng..."
"Ừm, anh ở đây."
Chu Ngưng dở khóc dở cười đỡ cậu vào trong ngực, "Em có nhức đầu không? Bụng có khó chịu không? Em đã ăn gì chưa? "
Lâm Vãn phải nheo nheo mắt mới nhìn rõ được mặt anh, "Chu Ngưng..."
"Ừm anh đây, làm sao vậy?"
"Đứng... Đứng lên..."
Rượu vào làm người ta dũng cảm hơn. Cậu thấy bây giờ trông mình chẳng khác gì một vị tướng quân oai phong lẫm liệt, cậu bĩu môi chỉ vào bàn trà, "Đứng đây. "
"......"
"Nhanh lên." Lâm Vãn nhíu mày, cậu cảm thấy như mình đang ra lệnh vậy, nhưng cậu uống khá nhiều nên không có nhiều sức lực, giọng nói mềm mại trông chẳng giống ra lệnh chút nào cả, "Nhanh lên... Em sẽ dạy anh một bài học."——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất