Chương 25
"Thật sao?"
Chu Ngưng nghi ngờ hỏi cậu, "Em muốn dạy anh thế nào? "
Cuối cùng giám đốc Chu, người bị ăn đậu hũ và bị cuộc họp kéo dài mấy tiếng làm cho sắp chết ngạt tới nơi, cũng đã nở một nụ cười thật tươi, nhà đúng là nơi để chữa lành mà.
Anh không thèm để ý đến những lời nói nhẹ như mèo cào của Lâm Vãn. Anh lại gần muốn ngồi cạnh Lâm Vãn, nhưng cậu lại bò sang một bên, ôm đầu gối nhẹ giọng quát: "Không được cười. "
Cậu cau mày nói, "Đứng. "
"Được rồi, anh đứng."
Chu Ngưng đứng đối diện cậu, hai tay khoanh trước ngực, mặt luôn nở một nụ cười, như là anh sẽ nghe em dạy dỗ anh, nhưng chưa chắc anh đã nghe lời em.
Lâm Vãn cố gắng mở to đôi mắt mông lung của mình, cậu mơ mơ hồ hồ mà nhìn Chu Ngưng: "Sao... sao mọi thứ quanh em mờ quá vậy? "
"Em uống rượu." Chu Ngưng ân cần nhắc nhở.
"Em không có uống."
"Có uống."
"Không uống."
"Có uống." Chu Ngưng chỉ vào mấy cái lon rỗng trên bàn, "Đây là rượu trái cây, không phải là nước ngọt bình thường, em nhìn nhầm nó thành nước ngọt phải không? "
Lâm Vãn khi say không những nói nhiều mà còn thích cãi nhau, nhưng cuối cùng cậu vẫn chuyển đề tài: "Sao anh... về trễ vậy? "
"Cuộc họp có hơi lâu." Chu Ngưng khựng lại một chút rồi bổ sung, "Vừa họp xong thì anh liền gọi cho em, nhưng em lại không nghe máy. "
Lâm Vãn không thèm nghe anh ngụy biện: "Họp với ai? "
"Giám đốc Kiều Minh Khải, là người quản lý và phát triển ở bộ phận R&D* của tập đoàn nhà họ Kiều, có thêm mấy người nữa nhưng anh không nhớ được hết tên. Chủ yếu là bọn anh thảo luận về vấn đề hợp tác và phát triển của hai bên, nhưng bộ phận của bọn họ có rất nhiều yêu cầu khắt khe, cho nên họp hơi lâu một chút. "
*R&D là viết tắt của từ tiếng anh Research and Development – được dịch là Nghiên cứu và Phát triển. Bộ phận R&D của một công ty có nhiệm vụ nghiên cứu khoa học, công nghệ để cải thiện sản phẩm cũ, phát triển sản phẩm mới hoặc cải tiến quy trình sản xuất để nâng cao hiệu quả
Mặc dù anh biết Lâm Vãn không biết những người mình vừa kể ra là ai, nhưng anh vẫn thành thật mà báo cáo với cậu. Anh hơi khom lưng mà hỏi cậu, "Em còn muốn biết thêm gì nữa không, giám đốc Vãn? "
Lâm Vãn vốn đã chóng mặt, nghe anh nói như vậy thì đầu óc cậu bắt đầu ong ong, cậu chỉ còn nhớ mỗi "giám đốc Kiều", người đã bắt tay Chu Ngưng.
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn đưa tay ra: "Nào, bắt tay. "
Chu Ngưng có cảm giác mình giống như một con cún vậy, nhưng Lâm Vãn lại nhìn anh chằm chằm, chủ nhân ngoan ngoãn như vậy thì làm sao cún bự có thể làm trái lời chủ nhân được.
Anh ngoan ngoãn bắt lấy tay cậu rồi lắc lắc, "Đây là bắt tay làm hòa sao? Em không tức giận nữa chứ? "
Lâm Vãn bĩu môi không trả lời, cậu xoa xoa tay anh vài cái, càng nghĩ càng thấy khó chịu, "Trước giờ em chưa từng... xoa xoa như vậy. "
Hình như Chu Ngưng đã biết Lâm Vãn uống rượu không chỉ vì giận anh mà còn là vì ghen.
"Em nói Kiều Minh Khải? Chiều nay em có đến công ty ư? "
"Ừm." Lâm Vãn nặng nề gật đầu, cơ thể cậu hơi nghiêng về phía trước một chút, Chu Ngưng vừa định đỡ lấy cậu thì cậu lại lắc lư nghiêng người về sau.
"Sao anh không nhìn thấy em?" Chu Ngưng cảm giác như mình đã bỏ lỡ chuyện rất quan trọng, vợ đến tìm anh mà anh lại không biết.
Lâm Vãn tủi thân nói, "Em đứng ở góc tường, thấy hai người, hai người cười..."
Chu Ngưng trìu mến xoa xoa lỗ tai cậu: "Em ghen sao? "
"Ừm, " Lâm Vãn nhỏ giọng đáp, "Em ghen rồi. "
Chu Ngưng ngồi xổm xuống đỡ đầu gối cậu, anh cố gắng giải thích với con ma men trước mặt mình: "Người ta tới tìm anh để bàn chuyện hợp tác, anh đâu thể để vẻ mặt chù ụ mà đón tiếp người ta được, đúng không? Em thấy đó, mỗi lần người ta chạm vào anh thì anh đều né người ta. Anh chỉ cho một mình Tiểu Vãn của anh chạm vào anh mà thôi. "
Con ma men gật đầu đồng ý, sau đó tiếp tục mím môi chất vấn anh: "Lúc các anh họp, anh ta có ngồi gần anh không, có chạm vào... đâu nữa không? "
"Không có đâu bé cưng à, anh ngồi xa người ta lắm."
Chu Ngưng rất thích cậu như vậy, anh không biết cậu lôi đâu ra một đống câu hỏi để hỏi nữa.
"Anh cười cái gì?" Lâm Vãn hỏi.
"Không có gì." Chu Ngưng cố gắng kiềm chế biểu cảm.
"Anh vừa mới cười kìa, bây giờ anh vẫn đang cười." Lâm Vãn nhỏ giọng quở trách anh, "Em đang nói chuyện mà anh lại cười em, anh có thấy mình sai không?"
"Có, anh sai."
Thấy anh ngoan ngoãn mà nhận sai, tinh thần của Lâm Vãn càng ngày càng tăng, "Anh lại cười nữa... anh trai có mua cho em một căn nhà, nếu em bỏ nhà đi, anh có sợ không? "
Chu Ngưng thành thật trả lời cậu: "Sợ. "
Lâm Vãn hài lòng gật đầu, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Em cũng sợ. Em sẽ không đi đâu cả. "
"Không đi, không đi." Chu Ngưng đáp, "Em không đi nhưng anh có thể đi, nếu em tức giận thì em có thể đuổi anh ra ngoài, khi nào em nguôi giận rồi anh sẽ về. "
"Anh cũng không được đi." Lâm Vãn buồn bã nhìn anh một cái, sau đó chui vào lòng anh.
"Vậy em nghĩ thế nào?" Chu Ngưng vỗ vỗ lưng cậu, sau nửa tiếng cuối cùng anh cũng đã được ngồi.
Lâm Vãn không trả lời anh, cậu tự thì thầm với bản thân: "Nếu anh đi rồi, anh sẽ... không có nhà."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trong lúc ăn cơm và tắm rửa, Lâm Vãn điều ở trong tình trạng say khướt, dù sao cũng có Chu Ngưng giúp cậu, tất cả những gì cậu phải làm là há miệng chờ anh đút và ngồi chờ anh ôm mình vào bồn tắm.
Khi ăn thì rất thuận lợi, đến lúc tắm thì...
Chu Ngưng tắm cho cậu được một lúc thì nuốt nước bọt nói, "Có thể làm không?"
Thứ trả lời anh chỉ là tiếng hít thở thoải mái của Lâm Vãn, anh nhìn cậu thì thấy cậu đang ngủ ngon lành. Anh còn đang thắc mắc tại sao người đang lảm nhảm lại đột nhiên im lặng như vậy, ra là hết pin.
Anh hôn lên môi cậu, anh tắm cho cậu xong thì ôm cậu vào phòng ngủ, sau đó anh mới tắm cho mình, cuối cùng, một ngày bận rộn cũng sắp kết thúc.
Chu Ngưng lặng lẽ chui vào chăn, anh cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để không đánh thức người bên cạnh mình. Lâm Vãn thấy anh nằm lên giường thì chủ động chui vào ngực anh.
Vừa rồi cậu ngâm mình trong nước rất thoải mái, lăn qua lăn lại một chút thì cậu liền tỉnh dậy. Cậu đã ngủ cả buổi chiều rồi nên bây giờ không buồn ngủ cho lắm, giờ cậu đã hơi hơi tỉnh rượu.
Cũng có thể là vừa rồi cậu bị người ở trong phòng tắm sờ nên bây giờ rất có cảm giác.
Chủ mưu lại không phát hiện ra sự bất thường của cậu, thậm chí anh còn muốn dỗ cậu ngủ như thường lệ, thấy cậu tỉnh giấc thì anh lập tức dỗ cậu ngủ lại, "Sao lại thức rồi? Ngủ đi, anh ở đây. "
"Chu Ngưng."
"Hửm?"
Lâm Vãn chớp chớp mắt, cậu dùng gương mặt ngây thơ của mình nói ra những lời khiến người ta phải suy nghĩ: "Em phát tì.nh rồi. "
Cảm ơn rượu, vì nó cho phép cậu nói ra những lời mà lúc bình thường cậu không bao giờ dám nói.
Chu Ngưng có hơi ngạc nhiên một chút, sau đó anh lập tức trả lời: "Không có đâu bé à, còn khoảng mười ngày nữa. "
"Thật mà." Lâm Vãn trịnh trọng nói, bây giờ cậu thấy mình như đang phát t.ình vậy. Cậu muốn Chu Ngưng cắn lên tuyến thể cậu, muốn thân mật với anh. Cậu lại gần gửi tín hiệu vào tai Chu Ngưng, "Em muốn. "
Cậu không phân biệt được đâu là kỳ phát tì.nh, đâu là nhu cầu sinh lý hằng ngày, nhưng bây giờ những thứ đó có còn quan trọng nữa không? KHÔNG.
Cậu đang muốn làm, thân là một người chồng, anh phải làm tròn nghĩa vụ của mình mới được.
Thấy bé vợ nhà mình đáng yêu như vậy, Chu Ngưng càng muốn trêu chọc cậu. Anh xoa xoa cằm cậu rồi nói: "Vậy em xin chồng đi. "
"Em xin chồng." Lâm Vãn không do dự gì mà ngoan ngoãn nói theo em, "Em muốn cọ cọ, để em cọ một chút. "
Chu Ngưng cười đến không khép miệng lại được: "Được thôi, cho em cọ đó. "
Bây giờ vốn là thời gian để kết thúc một ngày dài mệt mỏi nhưng nào ngờ lại bị kéo dài thêm.
Lâm Vãn nằm sấp trên người Chu Ngưng, cổ họng cậu hơi khàn khàn. Tít tắc vài giây, cậu tự hỏi liệu có phải cậu lại trở thành người câm không thể nói chuyện được hay không, bởi vì khi nãy cậu rên la quá nhiều, nên giờ cổ họng có hơi đau.
"Em đã sưu tầm đủ thẻ rồi. Em có thể làm cho anh một cái bánh sinh nhật cực kỳ lớn. "
Cậu mệt đến mức không mở mắt ra được, nhưng vẫn muốn nói cho Chu Ngưng biết chuyện này, nói xong cậu lập tức vui vẻ trở lại.
"Được, anh chờ." Chu Ngưng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ra sau, cậu thật sự rất vất vả.
"Em đã ăn mì trong một thời gian dài rồi, phải đổi mới mới được. "
Lâm Vãn cắn lên xương quai xanh anh, cậu rất thích nghịch xương quai xanh của anh, nghịch cho tới khi nào buồn ngủ mới thôi.
Hôm nay vì say nên cậu nói rất nhiều chuyện, bình thường cậu sẽ không nói nhiều như vậy.
"Anh ăn mì, em còn cho anh ăn thêm.... giấm. "
"Em đã quên rồi đúng chứ?" Chu Ngưng vừa đau lòng vừa buồn cười, "Anh vẫn còn ghen đó. Khi đó anh không thấy đường, em quăng anh lên giường rồi thì đi chơi với anh trai anh. "
Lâm Vãn nghe anh nói chuyện trong cơn mê.
"Bọn em không có đi chơi." Lâm Vãn thần thần bí bí ghé sát vào tai anh, "Bọn em... em không thể nói được. "
"Tại sao?"
"Đó là bí mật, em chỉ nói cho anh biết trong mơ thôi."
"Bây giờ em đang mơ đó." Chu Ngưng dỗ dành cậu.
"He he." Lâm Vãn khép mắt lại, "Bọn em là đội tìm kiếm giọng nói, bọn em đi đến căn cứ bí mật đó. "
Cậu mĩm cười rồi nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ. Mặc dù cậu nói không rõ ràng, nhưng Chu Ngưng vẫn có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Cậu đã có bao nhiêu dũng cảm để đi đến đó chứ? Làm sao mà cậu lại sẵn sàng diễn tả bệnh viện, nơi mà cậu sợ nhất, bằng những từ ngữ hài hước như vậy chứ?
Anh sờ sờ gương mặt cậu, không phải cậu rất nhát gan sao, cậu có đau không, cậu đã từng khóc chưa, không có anh đi cùng liệu cậu có sợ không.
Bây giờ cứ như có người đang bóp chặt lấy trái tim anh vậy, Lâm Vãn gối đầu lên cánh tay anh ngủ say, anh thì tựa đầu lên trán Lâm Vãn ——
Chu Ngưng nghi ngờ hỏi cậu, "Em muốn dạy anh thế nào? "
Cuối cùng giám đốc Chu, người bị ăn đậu hũ và bị cuộc họp kéo dài mấy tiếng làm cho sắp chết ngạt tới nơi, cũng đã nở một nụ cười thật tươi, nhà đúng là nơi để chữa lành mà.
Anh không thèm để ý đến những lời nói nhẹ như mèo cào của Lâm Vãn. Anh lại gần muốn ngồi cạnh Lâm Vãn, nhưng cậu lại bò sang một bên, ôm đầu gối nhẹ giọng quát: "Không được cười. "
Cậu cau mày nói, "Đứng. "
"Được rồi, anh đứng."
Chu Ngưng đứng đối diện cậu, hai tay khoanh trước ngực, mặt luôn nở một nụ cười, như là anh sẽ nghe em dạy dỗ anh, nhưng chưa chắc anh đã nghe lời em.
Lâm Vãn cố gắng mở to đôi mắt mông lung của mình, cậu mơ mơ hồ hồ mà nhìn Chu Ngưng: "Sao... sao mọi thứ quanh em mờ quá vậy? "
"Em uống rượu." Chu Ngưng ân cần nhắc nhở.
"Em không có uống."
"Có uống."
"Không uống."
"Có uống." Chu Ngưng chỉ vào mấy cái lon rỗng trên bàn, "Đây là rượu trái cây, không phải là nước ngọt bình thường, em nhìn nhầm nó thành nước ngọt phải không? "
Lâm Vãn khi say không những nói nhiều mà còn thích cãi nhau, nhưng cuối cùng cậu vẫn chuyển đề tài: "Sao anh... về trễ vậy? "
"Cuộc họp có hơi lâu." Chu Ngưng khựng lại một chút rồi bổ sung, "Vừa họp xong thì anh liền gọi cho em, nhưng em lại không nghe máy. "
Lâm Vãn không thèm nghe anh ngụy biện: "Họp với ai? "
"Giám đốc Kiều Minh Khải, là người quản lý và phát triển ở bộ phận R&D* của tập đoàn nhà họ Kiều, có thêm mấy người nữa nhưng anh không nhớ được hết tên. Chủ yếu là bọn anh thảo luận về vấn đề hợp tác và phát triển của hai bên, nhưng bộ phận của bọn họ có rất nhiều yêu cầu khắt khe, cho nên họp hơi lâu một chút. "
*R&D là viết tắt của từ tiếng anh Research and Development – được dịch là Nghiên cứu và Phát triển. Bộ phận R&D của một công ty có nhiệm vụ nghiên cứu khoa học, công nghệ để cải thiện sản phẩm cũ, phát triển sản phẩm mới hoặc cải tiến quy trình sản xuất để nâng cao hiệu quả
Mặc dù anh biết Lâm Vãn không biết những người mình vừa kể ra là ai, nhưng anh vẫn thành thật mà báo cáo với cậu. Anh hơi khom lưng mà hỏi cậu, "Em còn muốn biết thêm gì nữa không, giám đốc Vãn? "
Lâm Vãn vốn đã chóng mặt, nghe anh nói như vậy thì đầu óc cậu bắt đầu ong ong, cậu chỉ còn nhớ mỗi "giám đốc Kiều", người đã bắt tay Chu Ngưng.
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn đưa tay ra: "Nào, bắt tay. "
Chu Ngưng có cảm giác mình giống như một con cún vậy, nhưng Lâm Vãn lại nhìn anh chằm chằm, chủ nhân ngoan ngoãn như vậy thì làm sao cún bự có thể làm trái lời chủ nhân được.
Anh ngoan ngoãn bắt lấy tay cậu rồi lắc lắc, "Đây là bắt tay làm hòa sao? Em không tức giận nữa chứ? "
Lâm Vãn bĩu môi không trả lời, cậu xoa xoa tay anh vài cái, càng nghĩ càng thấy khó chịu, "Trước giờ em chưa từng... xoa xoa như vậy. "
Hình như Chu Ngưng đã biết Lâm Vãn uống rượu không chỉ vì giận anh mà còn là vì ghen.
"Em nói Kiều Minh Khải? Chiều nay em có đến công ty ư? "
"Ừm." Lâm Vãn nặng nề gật đầu, cơ thể cậu hơi nghiêng về phía trước một chút, Chu Ngưng vừa định đỡ lấy cậu thì cậu lại lắc lư nghiêng người về sau.
"Sao anh không nhìn thấy em?" Chu Ngưng cảm giác như mình đã bỏ lỡ chuyện rất quan trọng, vợ đến tìm anh mà anh lại không biết.
Lâm Vãn tủi thân nói, "Em đứng ở góc tường, thấy hai người, hai người cười..."
Chu Ngưng trìu mến xoa xoa lỗ tai cậu: "Em ghen sao? "
"Ừm, " Lâm Vãn nhỏ giọng đáp, "Em ghen rồi. "
Chu Ngưng ngồi xổm xuống đỡ đầu gối cậu, anh cố gắng giải thích với con ma men trước mặt mình: "Người ta tới tìm anh để bàn chuyện hợp tác, anh đâu thể để vẻ mặt chù ụ mà đón tiếp người ta được, đúng không? Em thấy đó, mỗi lần người ta chạm vào anh thì anh đều né người ta. Anh chỉ cho một mình Tiểu Vãn của anh chạm vào anh mà thôi. "
Con ma men gật đầu đồng ý, sau đó tiếp tục mím môi chất vấn anh: "Lúc các anh họp, anh ta có ngồi gần anh không, có chạm vào... đâu nữa không? "
"Không có đâu bé cưng à, anh ngồi xa người ta lắm."
Chu Ngưng rất thích cậu như vậy, anh không biết cậu lôi đâu ra một đống câu hỏi để hỏi nữa.
"Anh cười cái gì?" Lâm Vãn hỏi.
"Không có gì." Chu Ngưng cố gắng kiềm chế biểu cảm.
"Anh vừa mới cười kìa, bây giờ anh vẫn đang cười." Lâm Vãn nhỏ giọng quở trách anh, "Em đang nói chuyện mà anh lại cười em, anh có thấy mình sai không?"
"Có, anh sai."
Thấy anh ngoan ngoãn mà nhận sai, tinh thần của Lâm Vãn càng ngày càng tăng, "Anh lại cười nữa... anh trai có mua cho em một căn nhà, nếu em bỏ nhà đi, anh có sợ không? "
Chu Ngưng thành thật trả lời cậu: "Sợ. "
Lâm Vãn hài lòng gật đầu, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Em cũng sợ. Em sẽ không đi đâu cả. "
"Không đi, không đi." Chu Ngưng đáp, "Em không đi nhưng anh có thể đi, nếu em tức giận thì em có thể đuổi anh ra ngoài, khi nào em nguôi giận rồi anh sẽ về. "
"Anh cũng không được đi." Lâm Vãn buồn bã nhìn anh một cái, sau đó chui vào lòng anh.
"Vậy em nghĩ thế nào?" Chu Ngưng vỗ vỗ lưng cậu, sau nửa tiếng cuối cùng anh cũng đã được ngồi.
Lâm Vãn không trả lời anh, cậu tự thì thầm với bản thân: "Nếu anh đi rồi, anh sẽ... không có nhà."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trong lúc ăn cơm và tắm rửa, Lâm Vãn điều ở trong tình trạng say khướt, dù sao cũng có Chu Ngưng giúp cậu, tất cả những gì cậu phải làm là há miệng chờ anh đút và ngồi chờ anh ôm mình vào bồn tắm.
Khi ăn thì rất thuận lợi, đến lúc tắm thì...
Chu Ngưng tắm cho cậu được một lúc thì nuốt nước bọt nói, "Có thể làm không?"
Thứ trả lời anh chỉ là tiếng hít thở thoải mái của Lâm Vãn, anh nhìn cậu thì thấy cậu đang ngủ ngon lành. Anh còn đang thắc mắc tại sao người đang lảm nhảm lại đột nhiên im lặng như vậy, ra là hết pin.
Anh hôn lên môi cậu, anh tắm cho cậu xong thì ôm cậu vào phòng ngủ, sau đó anh mới tắm cho mình, cuối cùng, một ngày bận rộn cũng sắp kết thúc.
Chu Ngưng lặng lẽ chui vào chăn, anh cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để không đánh thức người bên cạnh mình. Lâm Vãn thấy anh nằm lên giường thì chủ động chui vào ngực anh.
Vừa rồi cậu ngâm mình trong nước rất thoải mái, lăn qua lăn lại một chút thì cậu liền tỉnh dậy. Cậu đã ngủ cả buổi chiều rồi nên bây giờ không buồn ngủ cho lắm, giờ cậu đã hơi hơi tỉnh rượu.
Cũng có thể là vừa rồi cậu bị người ở trong phòng tắm sờ nên bây giờ rất có cảm giác.
Chủ mưu lại không phát hiện ra sự bất thường của cậu, thậm chí anh còn muốn dỗ cậu ngủ như thường lệ, thấy cậu tỉnh giấc thì anh lập tức dỗ cậu ngủ lại, "Sao lại thức rồi? Ngủ đi, anh ở đây. "
"Chu Ngưng."
"Hửm?"
Lâm Vãn chớp chớp mắt, cậu dùng gương mặt ngây thơ của mình nói ra những lời khiến người ta phải suy nghĩ: "Em phát tì.nh rồi. "
Cảm ơn rượu, vì nó cho phép cậu nói ra những lời mà lúc bình thường cậu không bao giờ dám nói.
Chu Ngưng có hơi ngạc nhiên một chút, sau đó anh lập tức trả lời: "Không có đâu bé à, còn khoảng mười ngày nữa. "
"Thật mà." Lâm Vãn trịnh trọng nói, bây giờ cậu thấy mình như đang phát t.ình vậy. Cậu muốn Chu Ngưng cắn lên tuyến thể cậu, muốn thân mật với anh. Cậu lại gần gửi tín hiệu vào tai Chu Ngưng, "Em muốn. "
Cậu không phân biệt được đâu là kỳ phát tì.nh, đâu là nhu cầu sinh lý hằng ngày, nhưng bây giờ những thứ đó có còn quan trọng nữa không? KHÔNG.
Cậu đang muốn làm, thân là một người chồng, anh phải làm tròn nghĩa vụ của mình mới được.
Thấy bé vợ nhà mình đáng yêu như vậy, Chu Ngưng càng muốn trêu chọc cậu. Anh xoa xoa cằm cậu rồi nói: "Vậy em xin chồng đi. "
"Em xin chồng." Lâm Vãn không do dự gì mà ngoan ngoãn nói theo em, "Em muốn cọ cọ, để em cọ một chút. "
Chu Ngưng cười đến không khép miệng lại được: "Được thôi, cho em cọ đó. "
Bây giờ vốn là thời gian để kết thúc một ngày dài mệt mỏi nhưng nào ngờ lại bị kéo dài thêm.
Lâm Vãn nằm sấp trên người Chu Ngưng, cổ họng cậu hơi khàn khàn. Tít tắc vài giây, cậu tự hỏi liệu có phải cậu lại trở thành người câm không thể nói chuyện được hay không, bởi vì khi nãy cậu rên la quá nhiều, nên giờ cổ họng có hơi đau.
"Em đã sưu tầm đủ thẻ rồi. Em có thể làm cho anh một cái bánh sinh nhật cực kỳ lớn. "
Cậu mệt đến mức không mở mắt ra được, nhưng vẫn muốn nói cho Chu Ngưng biết chuyện này, nói xong cậu lập tức vui vẻ trở lại.
"Được, anh chờ." Chu Ngưng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ra sau, cậu thật sự rất vất vả.
"Em đã ăn mì trong một thời gian dài rồi, phải đổi mới mới được. "
Lâm Vãn cắn lên xương quai xanh anh, cậu rất thích nghịch xương quai xanh của anh, nghịch cho tới khi nào buồn ngủ mới thôi.
Hôm nay vì say nên cậu nói rất nhiều chuyện, bình thường cậu sẽ không nói nhiều như vậy.
"Anh ăn mì, em còn cho anh ăn thêm.... giấm. "
"Em đã quên rồi đúng chứ?" Chu Ngưng vừa đau lòng vừa buồn cười, "Anh vẫn còn ghen đó. Khi đó anh không thấy đường, em quăng anh lên giường rồi thì đi chơi với anh trai anh. "
Lâm Vãn nghe anh nói chuyện trong cơn mê.
"Bọn em không có đi chơi." Lâm Vãn thần thần bí bí ghé sát vào tai anh, "Bọn em... em không thể nói được. "
"Tại sao?"
"Đó là bí mật, em chỉ nói cho anh biết trong mơ thôi."
"Bây giờ em đang mơ đó." Chu Ngưng dỗ dành cậu.
"He he." Lâm Vãn khép mắt lại, "Bọn em là đội tìm kiếm giọng nói, bọn em đi đến căn cứ bí mật đó. "
Cậu mĩm cười rồi nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ. Mặc dù cậu nói không rõ ràng, nhưng Chu Ngưng vẫn có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Cậu đã có bao nhiêu dũng cảm để đi đến đó chứ? Làm sao mà cậu lại sẵn sàng diễn tả bệnh viện, nơi mà cậu sợ nhất, bằng những từ ngữ hài hước như vậy chứ?
Anh sờ sờ gương mặt cậu, không phải cậu rất nhát gan sao, cậu có đau không, cậu đã từng khóc chưa, không có anh đi cùng liệu cậu có sợ không.
Bây giờ cứ như có người đang bóp chặt lấy trái tim anh vậy, Lâm Vãn gối đầu lên cánh tay anh ngủ say, anh thì tựa đầu lên trán Lâm Vãn ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất