Chương 4
Ngày mai. Kết hôn. Với Chu Ngưng.
Tim Lâm Vãn bắt đầu đập loạn nhịp, cậu mở to hai mắt mà nhìn anh. Khi không biết phải cư xử thế nào thì cậu thường hay cắn mô.i dưới, cách cậu đấu tranh tâm lý trông rất buồn cười.
Chu Ngưng đưa tay lắc lắc trước mặt cậu: "Rất... khó tin sao? "
Lâm Vãn gật đầu.
"Có vội quá không?"
Lâm Vãn gật đầu, vừa gật đầu xong thì lại lắc đầu.
"Vậy ngày mai có đi không?"
Lần này cậu không dám nhúc nhích. Cậu là người không có ấn tượng tốt gì về hôn nhân, trong cuộc hôn nhân trước, cậu là một công cụ để mang lại hạnh phúc cho nhà người ta, cậu buộc phải cưới một người chồng bị bệnh sắp chết, nhà chồng coi thường cậu mà đổ hết tội lỗi lên đầu cậu, nếu không có Chu Ngưng, e là bây giờ cậu vẫn không thể thoát khỏi cái lồng giam đó được.
Cậu sợ tất cả mọi thứ liên quan đến hôn nhân, cậu sợ kết hôn, nhưng nếu kết hôn với Chu Ngưng thì cậu lại không sợ chút nào.
Chu Ngưng không vì không nhận được câu trả lời mà buông tha cho cậu, anh nóng lòng muốn cho Lâm Vãn một thân phận, muốn cậu thoát khỏi trạng thái khinh thường bản thân.
Anh nhẹ nhàng nói, "Em cứ suy nghĩ đi, anh đi tắm cái đã"
Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của cậu, "Em đừng áp lực, anh sẽ nghe theo em, được chứ? "
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Từ khi xuống máy bay tới giờ Chu Ngưng vẫn chưa được nghỉ ngơi, anh vừa ngồi trong bồn tắm vừa dùng ipad học ngôn ngữ ký hiệu, anh vừa chà sữa tắm vừa khua tay múa chân, anh thầm nghĩ cách dạy của Lâm Vãn hay hơn, vừa sinh động lại vừa đáng yêu.
Khi anh tắm xong, giường đã được trải sẵn, điều hòa được chỉnh đến nhiệt độ thích hợp.
Cậu trai đã làm tất cả những chuyện này đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng ngủ, biểu cảm căng thẳng không khác gì với trước lúc anh đi tắm, anh không biết rốt cuộc là cậu đang suy nghĩ gì nữa.
Chu Ngưng muốn nói là cậu hãy quên đi, anh không muốn bé cưng nhà anh phải lo lắng, nhưng trực giác anh cho rằng cậu nhất định sẽ đồng ý.
Anh đi tới trước mặt cậu, "Nếu như em không rời khỏi căn phòng này, thì coi như là em đồng ý, dù sao ngày mai hai chúng ta sẽ là vợ chồng hợp pháp, chúng ta phải ngủ chung giường. Nếu em không đồng ý, anh sẽ chuẩn bị cho em một căn phòng khác, chúng ta từ từ làm quen sau, chuyện này không vội. "
Lâm Vãn chớp chớp mắt, trong lòng cậu đã thừa nhận mình là người của Chu Ngưng, thứ cậu đang suy nghĩ là chuyện khác.
Lúc ở nhà họ Tạ, mặc dù cậu ngủ chung phòng với "chồng", nhưng cậu phải ngủ dưới đất, bà Tạ sợ buổi tối cậu ngủ sẽ trở mình rồi đè chết đứa con trai cưng của bà nên bà buộc cậu phải ngủ dưới đất.
1
Vừa rồi cậu đang suy nghĩ mình nên chọn sofa hay là sàn nhà, cuối cùng cậu quyết định chọn sofa, sofa thoải mái hơn sàn nhà, hơn nữa còn rất gần Chu Ngưng. Cậu không dám ngủ chung một giường với Chu Ngưng, liệu Chu Ngưng có đồng ý ngủ chung giường với cậu, đắp chung một chăn với cậu không?
Bây giờ Chu Ngưng nói bọn họ sẽ ngủ chung một giường, Lâm Vãn thấy rất vui, cậu cẩn thận nhìn anh, khuôn mặt cậu có hơi ửng đỏ.
"Anh... do anh không giải thích rõ ràng sao? Anh nói ngủ là ngủ bình thường, anh sẽ không làm chuyện khác, anh..."
Anh vẫn chưa nói xong mà Lâm Vãn đã trèo lên giường, cậu xốc chăn lên chui vào bên trong. Sau đó nhút nhát mà kéo chăn lên che phủ đầu.
Điều này thể hiện rằng cậu đồng ý. Chu Ngưng nhịn không được mà bật cười, anh lên giường ôm lấy người đang quấn chặt chăn, "Để lộ đầu ra, không thì sẽ nóng lắm. "
Lâm Vãn liền chui ra, đầu tiên là cậu giúp Chu Ngưng đắp chăn lại, sau đó nằm xuống bên cạnh anh. Đây là lần đầu tiên cậu ngủ với người mình thích, cậu lo lắng đến nỗi không dám nhúc nhích.
Chu Ngưng cũng không khá hơn cậu là bao nhiêu, trăng thanh gió mát, vợ tương lai thơm tho đang nằm ở bên cạnh, anh vui vẻ đến mức nói không nên lời.
Anh im lặng một lúc thì xoay người ôm Lâm Vãn vào lòng, "Có buồn ngủ không? "
Cái đầu trong ngực Chu Ngưng lắc lắc, Chu Ngưng nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, "Vậy chúng ta nói chuyện một chút đi. "
Lâm Vãn lập tức vểnh tai lên, cậu chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ mà Chu Ngưng nói.
"Tiểu Vãn, anh muốn nói cho em biết là anh thật lòng muốn cưới em. Sau này em không cần phải lo lắng gì cả, những ngày tháng sau này sẽ rất tốt đẹp." Giọng nói Chu Ngưng rất nhẹ nhàng, như thể là đang nói mớ trong lúc ngủ vậy.
Anh sờ lên sống lưng gày gò của Lâm Vãn, "Em ốm quá, nhiệm vụ của em sau này chính là cố gắng tăng cân. "
Lúc này, sự hạn chế của ngôn ngữ ký hiệu được thể hiện rất rõ ràng, vì đang nắm trong bóng tối nên Chu Ngưng làm sao thấy được cử chỉ của cậu. Lâm Vãn cũng muốn nói chuyện để bồi đắp tình cảm, nhưng cậu lại chẳng thể nói gì được, cậu chỉ có thể lẳng lặng nghe Chu Ngưng nói.
Chu Ngưng không phải là người thích nói chuyện, chỉ là nếu anh không nói gì thì giữa anh và Lâm Vãn chỉ là sự im lặng.
Bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có hình bóng của nhau. Im lặng một lúc lâu, dường như Chu Ngưng đọc được suy nghĩ của Lâm Vãn, anh hỏi: "Có phải là em đang nghĩ anh đang suy nghĩ cái gì đúng không? "
Lâm Vãn gật đầu.
"Vì cuộc sống hôn nhân hòa thuận của chúng ta, anh muốn lặp một thỏa thuận ba điều."
Lâm Vãn lập tức tập trung vào lời nói của Chu Ngưng, anh bảo cậu làm cái gì cậu nhất định sẽ làm cái đó. Cậu làm ngôn ngữ ký hiệu, nói là cậu nhất định sẽ nhớ kỹ.
Thấy Lâm Vãn tập trung lắng nghe như vậy, Chu Ngưng càng thêm đau lòng. Anh dứt khoát nhắm mắt lại, không cho cậu nhìn thấy cảm xúc của mình, để khỏi phải cho cậu sợ hãi.
"Điều thứ nhất, nếu trong lòng có suy nghĩ thì nhất định phải nói với anh, không được để trong lòng. Thứ hai, em là người yêu của anh, anh và em hoàn toàn bình đẳng, em có quyền làm chủ, chẳng hạn như nếu anh không về nhà đúng giờ, em có thể mắng anh. Thứ ba, em là người được ưu tiên hàng đầu. "
6
Chu Ngưng cảm thấy mình bắt đầu trở nên dài dòng. Anh biết trong một khoảng thời gian ngắn Lâm Vãn sẽ không làm được, nhưng anh vẫn phải nói với cậu trước.
"Được rồi, chỉ vậy thôi, đi ngủ sớm một chút đi, không biết ngày mai đến cục dân chính có phải xếp hàng không nữa."
Anh cố ý giả vờ buồn ngủ để Lâm Vãn có thể tiêu hóa những gì mà mình vừa nói.
Nhưng đúng là anh đang rất mệt mỏi, cả ngày hôm nay anh không có chút thời gian rảnh nào, vừa nhắm mắt lại thì khó mà mở ra được.
Không biết qua bao lâu, Chu Ngưng cố gắng mở mắt ra xem Lâm Vãn đã ngủ hay chưa, thì liền có thứ gì đó mềm mại hôn lên môi anh, hôn lên cả linh hồn anh.
Tim Lâm Vãn bắt đầu đập loạn nhịp, cậu mở to hai mắt mà nhìn anh. Khi không biết phải cư xử thế nào thì cậu thường hay cắn mô.i dưới, cách cậu đấu tranh tâm lý trông rất buồn cười.
Chu Ngưng đưa tay lắc lắc trước mặt cậu: "Rất... khó tin sao? "
Lâm Vãn gật đầu.
"Có vội quá không?"
Lâm Vãn gật đầu, vừa gật đầu xong thì lại lắc đầu.
"Vậy ngày mai có đi không?"
Lần này cậu không dám nhúc nhích. Cậu là người không có ấn tượng tốt gì về hôn nhân, trong cuộc hôn nhân trước, cậu là một công cụ để mang lại hạnh phúc cho nhà người ta, cậu buộc phải cưới một người chồng bị bệnh sắp chết, nhà chồng coi thường cậu mà đổ hết tội lỗi lên đầu cậu, nếu không có Chu Ngưng, e là bây giờ cậu vẫn không thể thoát khỏi cái lồng giam đó được.
Cậu sợ tất cả mọi thứ liên quan đến hôn nhân, cậu sợ kết hôn, nhưng nếu kết hôn với Chu Ngưng thì cậu lại không sợ chút nào.
Chu Ngưng không vì không nhận được câu trả lời mà buông tha cho cậu, anh nóng lòng muốn cho Lâm Vãn một thân phận, muốn cậu thoát khỏi trạng thái khinh thường bản thân.
Anh nhẹ nhàng nói, "Em cứ suy nghĩ đi, anh đi tắm cái đã"
Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của cậu, "Em đừng áp lực, anh sẽ nghe theo em, được chứ? "
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Từ khi xuống máy bay tới giờ Chu Ngưng vẫn chưa được nghỉ ngơi, anh vừa ngồi trong bồn tắm vừa dùng ipad học ngôn ngữ ký hiệu, anh vừa chà sữa tắm vừa khua tay múa chân, anh thầm nghĩ cách dạy của Lâm Vãn hay hơn, vừa sinh động lại vừa đáng yêu.
Khi anh tắm xong, giường đã được trải sẵn, điều hòa được chỉnh đến nhiệt độ thích hợp.
Cậu trai đã làm tất cả những chuyện này đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng ngủ, biểu cảm căng thẳng không khác gì với trước lúc anh đi tắm, anh không biết rốt cuộc là cậu đang suy nghĩ gì nữa.
Chu Ngưng muốn nói là cậu hãy quên đi, anh không muốn bé cưng nhà anh phải lo lắng, nhưng trực giác anh cho rằng cậu nhất định sẽ đồng ý.
Anh đi tới trước mặt cậu, "Nếu như em không rời khỏi căn phòng này, thì coi như là em đồng ý, dù sao ngày mai hai chúng ta sẽ là vợ chồng hợp pháp, chúng ta phải ngủ chung giường. Nếu em không đồng ý, anh sẽ chuẩn bị cho em một căn phòng khác, chúng ta từ từ làm quen sau, chuyện này không vội. "
Lâm Vãn chớp chớp mắt, trong lòng cậu đã thừa nhận mình là người của Chu Ngưng, thứ cậu đang suy nghĩ là chuyện khác.
Lúc ở nhà họ Tạ, mặc dù cậu ngủ chung phòng với "chồng", nhưng cậu phải ngủ dưới đất, bà Tạ sợ buổi tối cậu ngủ sẽ trở mình rồi đè chết đứa con trai cưng của bà nên bà buộc cậu phải ngủ dưới đất.
1
Vừa rồi cậu đang suy nghĩ mình nên chọn sofa hay là sàn nhà, cuối cùng cậu quyết định chọn sofa, sofa thoải mái hơn sàn nhà, hơn nữa còn rất gần Chu Ngưng. Cậu không dám ngủ chung một giường với Chu Ngưng, liệu Chu Ngưng có đồng ý ngủ chung giường với cậu, đắp chung một chăn với cậu không?
Bây giờ Chu Ngưng nói bọn họ sẽ ngủ chung một giường, Lâm Vãn thấy rất vui, cậu cẩn thận nhìn anh, khuôn mặt cậu có hơi ửng đỏ.
"Anh... do anh không giải thích rõ ràng sao? Anh nói ngủ là ngủ bình thường, anh sẽ không làm chuyện khác, anh..."
Anh vẫn chưa nói xong mà Lâm Vãn đã trèo lên giường, cậu xốc chăn lên chui vào bên trong. Sau đó nhút nhát mà kéo chăn lên che phủ đầu.
Điều này thể hiện rằng cậu đồng ý. Chu Ngưng nhịn không được mà bật cười, anh lên giường ôm lấy người đang quấn chặt chăn, "Để lộ đầu ra, không thì sẽ nóng lắm. "
Lâm Vãn liền chui ra, đầu tiên là cậu giúp Chu Ngưng đắp chăn lại, sau đó nằm xuống bên cạnh anh. Đây là lần đầu tiên cậu ngủ với người mình thích, cậu lo lắng đến nỗi không dám nhúc nhích.
Chu Ngưng cũng không khá hơn cậu là bao nhiêu, trăng thanh gió mát, vợ tương lai thơm tho đang nằm ở bên cạnh, anh vui vẻ đến mức nói không nên lời.
Anh im lặng một lúc thì xoay người ôm Lâm Vãn vào lòng, "Có buồn ngủ không? "
Cái đầu trong ngực Chu Ngưng lắc lắc, Chu Ngưng nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, "Vậy chúng ta nói chuyện một chút đi. "
Lâm Vãn lập tức vểnh tai lên, cậu chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ mà Chu Ngưng nói.
"Tiểu Vãn, anh muốn nói cho em biết là anh thật lòng muốn cưới em. Sau này em không cần phải lo lắng gì cả, những ngày tháng sau này sẽ rất tốt đẹp." Giọng nói Chu Ngưng rất nhẹ nhàng, như thể là đang nói mớ trong lúc ngủ vậy.
Anh sờ lên sống lưng gày gò của Lâm Vãn, "Em ốm quá, nhiệm vụ của em sau này chính là cố gắng tăng cân. "
Lúc này, sự hạn chế của ngôn ngữ ký hiệu được thể hiện rất rõ ràng, vì đang nắm trong bóng tối nên Chu Ngưng làm sao thấy được cử chỉ của cậu. Lâm Vãn cũng muốn nói chuyện để bồi đắp tình cảm, nhưng cậu lại chẳng thể nói gì được, cậu chỉ có thể lẳng lặng nghe Chu Ngưng nói.
Chu Ngưng không phải là người thích nói chuyện, chỉ là nếu anh không nói gì thì giữa anh và Lâm Vãn chỉ là sự im lặng.
Bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có hình bóng của nhau. Im lặng một lúc lâu, dường như Chu Ngưng đọc được suy nghĩ của Lâm Vãn, anh hỏi: "Có phải là em đang nghĩ anh đang suy nghĩ cái gì đúng không? "
Lâm Vãn gật đầu.
"Vì cuộc sống hôn nhân hòa thuận của chúng ta, anh muốn lặp một thỏa thuận ba điều."
Lâm Vãn lập tức tập trung vào lời nói của Chu Ngưng, anh bảo cậu làm cái gì cậu nhất định sẽ làm cái đó. Cậu làm ngôn ngữ ký hiệu, nói là cậu nhất định sẽ nhớ kỹ.
Thấy Lâm Vãn tập trung lắng nghe như vậy, Chu Ngưng càng thêm đau lòng. Anh dứt khoát nhắm mắt lại, không cho cậu nhìn thấy cảm xúc của mình, để khỏi phải cho cậu sợ hãi.
"Điều thứ nhất, nếu trong lòng có suy nghĩ thì nhất định phải nói với anh, không được để trong lòng. Thứ hai, em là người yêu của anh, anh và em hoàn toàn bình đẳng, em có quyền làm chủ, chẳng hạn như nếu anh không về nhà đúng giờ, em có thể mắng anh. Thứ ba, em là người được ưu tiên hàng đầu. "
6
Chu Ngưng cảm thấy mình bắt đầu trở nên dài dòng. Anh biết trong một khoảng thời gian ngắn Lâm Vãn sẽ không làm được, nhưng anh vẫn phải nói với cậu trước.
"Được rồi, chỉ vậy thôi, đi ngủ sớm một chút đi, không biết ngày mai đến cục dân chính có phải xếp hàng không nữa."
Anh cố ý giả vờ buồn ngủ để Lâm Vãn có thể tiêu hóa những gì mà mình vừa nói.
Nhưng đúng là anh đang rất mệt mỏi, cả ngày hôm nay anh không có chút thời gian rảnh nào, vừa nhắm mắt lại thì khó mà mở ra được.
Không biết qua bao lâu, Chu Ngưng cố gắng mở mắt ra xem Lâm Vãn đã ngủ hay chưa, thì liền có thứ gì đó mềm mại hôn lên môi anh, hôn lên cả linh hồn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất