Bé Câm

Chương 5

Trước Sau
Chu Ngưng tự hỏi liệu đây có phải là sự thật không, hay là anh đang nằm mơ?

Nhưng cảm giác mềm mại này rất chân thật, anh cẩn thận khẽ mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê áp sát vào mặt anh, là Lâm Vãn đang nghiêng đầu hôn anh, dường như cậu phải tìm rất lâu mới tìm ra một góc thích hợp để hôn anh.

Chu Ngưng kiềm chế cảm xúc đang bay nhảy trong lòng mình, anh không dám mở hẳn mắt ra, bởi vì anh biết nếu Lâm Vãn bị anh bắt gặp thì chắc chắn lần sau cậu sẽ không dám hôn anh nữa.

Lâm Vãn cho rằng Chu Ngưng đã ngủ say rồi, ngủ rồi mà gương mặt của anh vẫn rất đẹp, càng nhìn càng thích, vì vậy, cậu tự nhiên mà...

Cậu chỉ định chạm vào một cái rồi rời đi, nhưng khi chạm vào thì cậu lại càng muốn nhiều hơn. Môi lưỡi cậu bắt đầu khô khốc, cơ thể cũng nóng lên. Cậu theo bản năng muốn liếm môi, nhưng môi cậu vẫn còn đang dán lên môi Chu Ngưng.

Theo góc nhìn của Chu Ngưng, Lâm Vãn không chỉ hôn anh mà còn liếm anh...

Anh cố gắng kiềm chế trạng thái đang quá tải của mình.

Anh nhẹ nhàng đỡ gáy Lâm Vãn, sau đó nhẹ nhàng cuốn lấy cái lưỡi không có phép tắc kia. Lâm Vãn giật nảy người, cậu giãy giụa, nhưng ngay sau đó liền ngẩng đầu mà nghênh đón nụ hôn của anh, bởi vì nụ hôn quá mãnh liệt nên Lâm Vãn phát ra tiếng rên nhẹ.

Chu Ngưng phát hiện bé cưng nhà mình rất ngoan, còn biết há miệng trong lúc hôn nữa cơ, nhưng bé cưng nhà anh lại không biết điều chỉnh hơi thở, chỉ hôn một lúc thôi là thấy khó thở, cậu nhẹ nhàng đẩy vai anh ra, Chu Ngưng biết cậu bị gì nên liền dừng lại.

Lâm Vãn cố gắng hít lấy oxi, lồng ngực cậu theo đó mà phập phồng lên xuống. Chu Ngưng vẫn chưa thoát khỏi nụ hôn vừa rồi, anh từ từ hôn lên lông mày, mí mắt, chóp mũi, cằm, cuối cùng dừng lại ở yết hầu cậu, anh cắn lên đó một cái, hơi thở của anh phà thẳng vào cổ cậu, anh nói: "Điều thứ tư, mỗi ngày trước khi đi ngủ em đều phải hôn anh. "

1

Tim Lâm Vãn loạn nhịp.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

5 giờ 50 sáng, Lâm Vãn dậy rất đúng giờ. Bởi vì cha của chồng cũ dậy rất sớm, ông ta phải ăn sáng trước 6 giờ 30.

Cậu theo phản xạ có điều kiện mà thức dậy, trong tiềm thức cậu vẫn luôn là hình ảnh cậu bị mắng nếu không dậy đúng giờ, lúc tỉnh táo lại rồi cậu mới nhớ ra bây giờ không có ai mắng cậu nữa.

Cậu chui khỏi lòng ngực của Chu Ngưng, bình thường tám giờ anh mới dậy, nếu nấu cơm sớm thì cơm cũng sẽ bị nguội.

Lâm Vãn chạy ra ban công đóng cửa lại, cậu nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo, trong lòng cậu vừa khó chịu vừa lo lắng.

Lâm Vãn siết chặt bàn tay, cậu nghĩ đến tên của Chu Ngưng, cậu có cố gắng thử vài lần nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh khó nghe. Lâm Vãn buồn bã ngậm chặt miệng lại, hốc mắt cậu bắt đầu đỏ lên. Cậu đưa tay sờ sờ lên cổ, tự trách mình vô dụng.



Cậu đứng ở ban công một lúc lâu mới vào lại phòng, cậu nhanh chóng vào phòng tắm rửa mặt vì không muốn Chu Ngưng thấy dáng vẻ chán nản của mình.

Bữa sáng hôm nay rất phong phú, Chu Ngưng không nói thì Lâm Vãn cũng biết anh rất kén ăn. Hôm nay cậu làm đồ ăn nhiều hơn thường ngày, dù sao buổi trưa Chu Ngưng cũng không có ở đây, cậu ăn đồ thừa cũng không sao.

"Sao mà thơm quá vậy?"

Chu Ngưng ngửi thấy mùi thơm liền đi ra, anh ôm lấy cậu từ phía sau, nhẹ nhàng xoa xoa cổ cậu, sau đó đau lòng nói: "Sau này đừng dậy sớm như vậy. "

Anh khựng lại một chút rồi nói tiếp, "Nhớ gọi anh dậy. "

Lâm Vãn vội vàng gật đầu.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Vãn dọn dẹp xong rồi ngồi chờ anh, Chu Ngưng thay hết cà vạt này đến cà vạt khác mà vẫn không vừa ý cái nào.

"Tiểu Vãn, em lấy cái kia hộ anh với... Chậc, chẳng lẽ bộ đồ có vấn đề à? "

Lâm Vãn thấy anh lại muốn thay thêm cái cà vạt nữa thì vội vàng khua tay múa chân nói.

"Em nói đã rất đẹp rồi sao? Ừm... vậy được rồi, em thắt cà vạt cho anh đi. "

Lâm Vãn nhanh chóng thắt cà vạt cho anh, Chu Ngưng nhìn vào gương rồi hài lòng nói: "Quả nhiên là vợ thắt trong đẹp hơn rất nhiều. "

Lâm Vãn giơ ngón tay cái lên, cục dân chính đã mở cửa rồi, còn chần chừ gì nữa?

Chu Ngưng đứng yên cười cười nhìn cậu: "Em nóng lòng muốn gả cho anh đến vậy sao?"

Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt nên rất muốn trêu chọc cậu, Lâm Vãn bị anh chọc cho đỏ cả mặt, cậu nghiêm túc gật đầu, ngón tay chỉ chỉ về phía mình, sau đó xoay xoay quanh trái dương hai lần*: Em muốn.

*hình ảnh ngôn ngữ ký hiệu biểu hiện: tôi muốn

*hình ảnh ngôn ngữ ký hiệu biểu hiện: tôi muốn

"Được, vậy chúng ta đi thôi." Chu Ngưng cười cười nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu.

Hôm nay cục dân chính không có ai, hai người nhanh chóng nhận được sổ đỏ. Lâm Vãn vui vẻ mà hai cầm hai cuốn sổ đỏ nhìn tới nhìn lui. Chu Ngưng muốn cậu đưa qua cho anh xem, nhưng cậu không thèm để ý tới anh mà chỉ nhìn chằm chằm hai quyển sổ trong tay.



Trong lần kết hôn trước, thậm chí cậu còn chẳng được cầm tới cuốn sổ đỏ đó nữa chứ huống chi là lật ra xem.

"Về nhà rồi xem, bây giờ anh dẫn em đi mua sắm."

Lúc này Lâm Vãn mới ngượng ngùng bỏ chứng chỉ kết hôn vào túi nhỏ, bỏ vào rồi còn vỗ vỗ vài cái xác nhận xem nó còn ở trong đó không nữa. Sau đó cậu đưa tay nắm lấy tay của Chu Ngưng.

Việc đầu tiên chính là đi mua đồ ngủ, đứng trước những bộ đồ ngủ bình thường, không hiểu sao Chu Ngưng lại nhớ tới bộ đồ ngủ lộ liễu trong nhà mình, khi đó anh đã vô tình nhìn thấy bờ mông trắng nõn của Lâm Vãn... Không biết khi nào sẽ được thấy lại nữa.

Bé vợ nhà anh là người nhạy cảm, dễ suy nghĩ nhiều, dù kết hôn rồi nhưng anh vẫn không thể làm bậy được, sợ Lâm Vãn nghĩ anh cưới cậu là để làm chuyện đó. Tốt nhất là cứ để Lâm Vãn chủ động trước đi.

Suốt quá trình mua sắm, Chu Ngưng chọn cho Lâm Vãn cái gì thì Lâm Vãn lấy cái đó, thứ duy nhất mà cậu chọn là cái hộp nhỏ có ổ khóa.

Chu Ngưng sẽ không bao giờ mua thứ này, hộp nhỏ như vậy thì đựng được cái gì chứ. Nhưng bé đáng yêu nhà anh thích thứ xinh đẹp như vậy đương nhiên là anh vẫn vui vẻ mà trả tiền rồi.

Lúc về nhà Chu Ngưng mới biết Lâm Vãn muốn mua cái hộp đó là để đựng chứng chỉ kết hôn của bọn họ. Cậu cẩn thận đặt đồ vào bên trong, mật mã của ổ khóa là sinh nhật của Chu Ngưng.

"Bé cưng à, không có ai ăn cắp cái này đâu..."

Chu Ngưng có thể tưởng tượng được tâm trạng mất mát của tên trộm, khi cố gắng bẻ khóa mà cuối cùng thứ được đặt trong đó chỉ là chứng chỉ kết hôn.

5

Đây là thứ quý giá nhất của cậu.

Lâm Vãn làm ngôn ngữ ký hiệu nhưng Chu Ngưng vẫn có thể tưởng tượng được giọng nói kiên định của cậu.

Có lẽ một ngày nào đó, Lâm Vãn có thể mở miệng ra mà gọi tên anh. Chu Ngưng vô cùng mong chờ ngày đó.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, anh cưng chiều mà xoa đầu cậu, "Công ty anh có chút việc, anh đi đây. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ về sớm. "

Lâm Vãn ra cửa với anh, thấy anh đang thay giày thì cậu đi đến ôm anh từ phía sau, cái đầu nhỏ dán lên lưng anh, viết chữ "Năm" lên lòng bàn tay anh, sau đó viết thêm một dấu chấm hỏi bên cạnh.

Thứ năm, trước khi đi làm phải ôm một cái.

Được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau