Bé Chân Ngắn

Chương 3

Trước Sau
Trong nháy mắt, Tạ Dịch cùng Kiều Thẩm đã ở chung với nhau được ba tháng.

Tạ Dịch cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân nhẹ nhàng hơn anh tưởng nhiều. Sự hiện diện của Kiều Thẩm nhỏ bé hơn anh nghĩ và nó không làm xáo trộn sinh hoạt bình thường của anh.

Buổi tối khi cùng ngủ trên một chiếc giường, Kiều Thẩm thở rất nông, không ngáy, cũng ít khi trở mình. Chính điều này dẫn đến việc đôi khi sau khi công tác trở về, Tạ Dịch quá mệt mỏi, quên mất sự có cậu trên giường, lúc xoay người sẽ vô tình đè lên. Anh phát hiện thân thể Kiều Thẩm cực kì mềm, khung xương tinh tế nho nhỏ.

“Giống như một omega.” Tạ Dịch nghĩ trong lòng, kéo chăn bông lên đắp cho cậu.

Kì thật anh rất lo lắng ba mẹ sẽ tìm cho mình một omega, anh trời sinh đạm mạc, không quen việc một đôi tình nhân cả ngày dính lấy nhau, mà Kiều Thẩm là beta, không dính người cũng không làm nũng, ngược lại trên người luôn có hơi thở điềm đạm, bình tĩnh.

Tạ Dịch phát hiện mình thật sự rất thích mái tóc đen ngắn bồng bềnh của Kiều Thẩm, nó luôn được cắt tỉa gọn gàng, buông xoã mềm mại, mang chút tính trẻ con, khiến người vợ beta của anh trông ngoan vô cùng.

Trong những đêm không ngủ được, sau khi xác nhận Kiều Thẩm đã ngủ say, anh sẽ không nhịn được mà sờ sờ tóc cậu. Xúc cảm kia thật giống như đang xoa trên lưng con mèo nhà hàng xóm khi anh còn nhỏ.



Khi Tạ Dịch 7 tuổi, nhà hàng xóm của anh nuôi một con mèo chân ngắn màu trắng với vệt nâu nhạt ở vành tai. Anh thấy bốn cái chân ngắn ngủn của nó rất thú vị cho nên bí mật đặt cho nó biệt danh, mỗi khi không có người sẽ lặng lẽ kêu nó… Bé Chân Ngắn.

Bé Chân Ngắn không giống những con mèo khác, nó rất ngoan, ngoan vô cùng. Mèo nhà người ta mỗi lần đi tắm sẽ như đi đánh giặc, còn Bé Chân Ngắn sẽ tự nhảy vào trong bồn tắm. Khi nước đổ xuống, tuy có vùng vẫy hai lần vì quá sợ hãi, nhưng khi chủ nhân vuốt ve dỗ dành lại ngoan ngoãn trở lại.

Móng mèo nhà người ta mỗi lần cắt là mất thời gian dài hơn cả một thế kỉ, còn Bé Chân Ngắn sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đó, thi thoảng meo meo đáng thương chờ chủ nhân đến dỗ dành ôm vào lòng.

Rất ít chuyện có thể làm Tạ Dịch lưu tâm đến, trừ những bé mèo, đặc biệt là Bé Chân Ngắn. Không hiểu tại sao, Kiều Thẩm lại kiến anh nhớ đến con mèo ấy, nhìn lại cậu, rõ ràng là beta, nhưng lại chỉ cao một mét sáu ba.

“Đúng là chân ngắn thật.” Tạ Dịch vừa vuốt tóc cậu vừa tự nhủ.

Anh cảm thấy mình đã thay đổi, nhưng cũng không rõ mình thay đổi chỗ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau