Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Các Anh Trai Cưng Chiều
Chương 35: Chị Đã Chịu Ủy Khuất Rồi !
Cô bé lấy cây phất trần ở thắt lưng ra, bước tới quét cây phất trần lên trên quan tài, những phù văn màu đỏ trên quan tài đều rơi ra như gặp phải dã thú.
Tuy bình tĩnh như ma thắt cổ, vẻ mặt cũng thay đổi.
Nó có rơi ra không?
Lá bùa này có một linh hồn tà ác rất mạnh trên đó!
Tại sao chúng lại bị quét đi như lá rụng?
Ma thắt cổ bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, chẳng lẽ do cô có quá yếu đuối sao?
Nhưng cô đã hấp thụ quá nhiều năng lượng tà ác và sử dụng nó cho chính mình.
Cho nên…
Cô vẫn là gà mờ à (cùi bắp)?
Anh trai quay phim nhìn hành động của cô bé, thở phào nhẹ nhõm, bị cuốn đi dễ dàng như vậy, chẳng lẽ là đạo cụ sao?
Chẳng lẽ...
Đây có phải là cảnh mà đạo diễn Lưu đặc biệt thêm vào cho Tiểu Tinh Tinh không?
Anh trai quay phim cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng!
Đạo diễn Lưu thích Tiểu Tinh như vậy, nhất định là như vậy rồi!
Nếu là giả thì anh ta không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn vác camera và vui vẻ đi theo cô bé, ngay lúc cô bé mở quan tài, anh ta đã hướng camera về phía quan tài rồi.
Tiểu Tinh Tinh rũ mắt nhìn xuống.
Trong quan tài bằng gỗ tuyết tùng, có một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi, mặt trên có thêu quả mận mùa đông, bộ sườn xám đẫm máu và một số bộ phận đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
Người phụ nữ khoanh tay trước bụng, làn da trắng như tuyết, nếu không có những chiếc đinh linh hồn đó trên người cô ấy, trông cô ấy thật giống như đã trải qua một giấc ngủ bình yên.
Những chiếc đinh linh hồn đã được đóng đinh vào cơ thể cô ấy, thậm chí đến cả vị trí hộp sọ cũng có.
Ước chừng mười căn, vị trí tương ứng là ba hồn bảy phách.
Điều này sẽ cắt đứt con đường dẫn đến cái chết của cô ấy.
Chẳng trách chị gái nhỏ vẫn không thể rời khỏi nơi này, những ác linh này đã phong tỏa hơi thở và linh hồn của cô ấy, khiến cho nhân viên công tác của địa phủ không thể tìm ra vị trí của cô ấy.
Cho dù có tìm được thì mười chiếc đinh linh hồn này cũng không phải là chuyện người bình thường có thể giải quyết được.
Người đóng đinh linh hồn của cô ấy đã hận cô ấy đến mức nào đây chứ?
Điều này là để ngăn chặn cô ấy đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thể rơi vào vòng luân hồi!
Trước đây Tiểu Tinh Tinh chỉ nghe sư phụ nói đến một số trường hợp liên quan, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cô bé không khỏi có chút khó chịu.
"Chị gái nhỏ, chị đã chịu ủy khuất rồi."
Trong giọng nói của Tiểu Tinh Tinh có chút muốn khóc, ma thắt cổ có chút cảm động, cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Này có tính là gì? Bất quá không thể tiến vào luân hồi mà thôi."
“Không phải chị vẫn có thể ‘sống’ tốt trên lãnh thổ quê hương của mình sao?”
"Thật sự không có gì đâu."
Đôi mắt của ma thắt cổ rơi vào trên thi thể của chính mình, cảm thấy có chút choáng váng.
Lúc đầu cô biết mình sẽ không thể sống được bao lâu nên đã cố gắng hết sức truyền tin ra ngoài rồi treo cổ tự vẫn, cô không muốn bị bọn khốn nạn đó gϊếŧ chết, nhưng cô không ngờ…
Bọn chúng vẫn gọi một số người có năng lực đến làm điều tàn ác như vậy với cô.
Nhưng…
Cuối cùng bọn họ đều đã chết.
Thế là đủ rồi.
Thật xứng đáng khi dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của hàng vạn người, đổi lấy chiến thắng!
"Khó làm sao? Nếu khó làm vậy thì quên đi."
Ma thắt cổ không có nhiều hy vọng, trước đây cũng có những lão đạo sĩ đã cố gắng giúp đỡ cô nhưng cuối cùng đều bị phản tác dụng.
Cô nghĩ, ở đây cũng tốt, tu luyện xong trở thành Quỷ Vương cũng không tồi.
"Không khó làm."
Tiểu Tinh Tinh lấy từ trong ngực ra một nắm bùa và chọn ra vài cái.
Ma thắt cổ: ...
Lão đạo sĩ mà cô từng gặp trước đây coi trọng bùa hơn mạng sống, hơn nữa đều keo kiệt bủn xỉn, chỉ có vài cái đẹp thôi, nhưng tại sao trên tay cô bé này lại có nhiều bùa đẹp như vậy? Hơn nữa những hoa văn trên đó, có phải là màu vàng không?
Đây có phải là sự chênh lệch của thế giới không?
Tuy bình tĩnh như ma thắt cổ, vẻ mặt cũng thay đổi.
Nó có rơi ra không?
Lá bùa này có một linh hồn tà ác rất mạnh trên đó!
Tại sao chúng lại bị quét đi như lá rụng?
Ma thắt cổ bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, chẳng lẽ do cô có quá yếu đuối sao?
Nhưng cô đã hấp thụ quá nhiều năng lượng tà ác và sử dụng nó cho chính mình.
Cho nên…
Cô vẫn là gà mờ à (cùi bắp)?
Anh trai quay phim nhìn hành động của cô bé, thở phào nhẹ nhõm, bị cuốn đi dễ dàng như vậy, chẳng lẽ là đạo cụ sao?
Chẳng lẽ...
Đây có phải là cảnh mà đạo diễn Lưu đặc biệt thêm vào cho Tiểu Tinh Tinh không?
Anh trai quay phim cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng!
Đạo diễn Lưu thích Tiểu Tinh như vậy, nhất định là như vậy rồi!
Nếu là giả thì anh ta không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn vác camera và vui vẻ đi theo cô bé, ngay lúc cô bé mở quan tài, anh ta đã hướng camera về phía quan tài rồi.
Tiểu Tinh Tinh rũ mắt nhìn xuống.
Trong quan tài bằng gỗ tuyết tùng, có một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi, mặt trên có thêu quả mận mùa đông, bộ sườn xám đẫm máu và một số bộ phận đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
Người phụ nữ khoanh tay trước bụng, làn da trắng như tuyết, nếu không có những chiếc đinh linh hồn đó trên người cô ấy, trông cô ấy thật giống như đã trải qua một giấc ngủ bình yên.
Những chiếc đinh linh hồn đã được đóng đinh vào cơ thể cô ấy, thậm chí đến cả vị trí hộp sọ cũng có.
Ước chừng mười căn, vị trí tương ứng là ba hồn bảy phách.
Điều này sẽ cắt đứt con đường dẫn đến cái chết của cô ấy.
Chẳng trách chị gái nhỏ vẫn không thể rời khỏi nơi này, những ác linh này đã phong tỏa hơi thở và linh hồn của cô ấy, khiến cho nhân viên công tác của địa phủ không thể tìm ra vị trí của cô ấy.
Cho dù có tìm được thì mười chiếc đinh linh hồn này cũng không phải là chuyện người bình thường có thể giải quyết được.
Người đóng đinh linh hồn của cô ấy đã hận cô ấy đến mức nào đây chứ?
Điều này là để ngăn chặn cô ấy đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thể rơi vào vòng luân hồi!
Trước đây Tiểu Tinh Tinh chỉ nghe sư phụ nói đến một số trường hợp liên quan, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cô bé không khỏi có chút khó chịu.
"Chị gái nhỏ, chị đã chịu ủy khuất rồi."
Trong giọng nói của Tiểu Tinh Tinh có chút muốn khóc, ma thắt cổ có chút cảm động, cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Này có tính là gì? Bất quá không thể tiến vào luân hồi mà thôi."
“Không phải chị vẫn có thể ‘sống’ tốt trên lãnh thổ quê hương của mình sao?”
"Thật sự không có gì đâu."
Đôi mắt của ma thắt cổ rơi vào trên thi thể của chính mình, cảm thấy có chút choáng váng.
Lúc đầu cô biết mình sẽ không thể sống được bao lâu nên đã cố gắng hết sức truyền tin ra ngoài rồi treo cổ tự vẫn, cô không muốn bị bọn khốn nạn đó gϊếŧ chết, nhưng cô không ngờ…
Bọn chúng vẫn gọi một số người có năng lực đến làm điều tàn ác như vậy với cô.
Nhưng…
Cuối cùng bọn họ đều đã chết.
Thế là đủ rồi.
Thật xứng đáng khi dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của hàng vạn người, đổi lấy chiến thắng!
"Khó làm sao? Nếu khó làm vậy thì quên đi."
Ma thắt cổ không có nhiều hy vọng, trước đây cũng có những lão đạo sĩ đã cố gắng giúp đỡ cô nhưng cuối cùng đều bị phản tác dụng.
Cô nghĩ, ở đây cũng tốt, tu luyện xong trở thành Quỷ Vương cũng không tồi.
"Không khó làm."
Tiểu Tinh Tinh lấy từ trong ngực ra một nắm bùa và chọn ra vài cái.
Ma thắt cổ: ...
Lão đạo sĩ mà cô từng gặp trước đây coi trọng bùa hơn mạng sống, hơn nữa đều keo kiệt bủn xỉn, chỉ có vài cái đẹp thôi, nhưng tại sao trên tay cô bé này lại có nhiều bùa đẹp như vậy? Hơn nữa những hoa văn trên đó, có phải là màu vàng không?
Đây có phải là sự chênh lệch của thế giới không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất