Chương 105
Phía sau Đậu Tranh là Cố Khái Đường, nơi trướng to, nóng hổi của Cố Khái Đường đè lên hậu huyệt Đậu Tranh, chỗ tương thiế mang theo nhiệt độ kinh người, khến Đậu Tranh không nhịn được run rẩy.
Y trở tay ôm cổ Cố Khái Đường, tiến đến bên tai hắn hỏi: "Anh xem được nhiều ít?"
Cố Khái Đường không trả lời.
Đậu Tranh nỏi: "Vậy anh có thấy được em từng nói tư thế nào em đều thích? Em thích nhất là anh, câu này anh có nhìn thấy không?"
Đậu Tranh ở trên mạng luôn luôn dùng những lời lẽ khoe khoang, trước đây Cố Khái Đường chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, bởi vì Đậu Tranh từ trước tới giờ chưa từng nói qua. Trong thực tế Đậu Tranh chưa từng khoe khoang gì với ai, cho nên vừa xem Cố Khái Đường liền cảm thấy kinh ngạc.
Trên thực tế, đối với ngôn ngữ như vậy của Đậu Tranh, Cố Khái Đường càng cảm thấy an tâm. Hắn công tác không được mấy năm, bận rộn thực sự là thân bất do kỷ (tự mình không khống chế được). Cố Khái Đường làm người khiêm tốn, cảm thấy trên người mình, khuyết điểm thật đếm không hết. Hắn nghĩ ngay cả như vậy, Đậu Tranh vẫn cảm thấy hạnh phúc, như vậy chính là yêu mình đến thế nào...
Bởi vậy cho dù Cố Khái Đường không đọc được, hắn cũng cúi đầu "Ừ" một tiếng, Cố Khái Đường đỡ lấy vai Đậu Tranh, nói: "Anh cũng thích em nhất."
Hai người đàn ông thành niên biểu lộ mấy lời như học sinh tiểu học, người ngoài nghe thấy nhất định tròn xoe mắt, nhưng những lời này càng làm cho Đậu Tranh động tình đến khó nhịn.
Trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ và thở dốc đè nén, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, khiến kẻ khác khí huyết sôi sục....
Ngày hôm sau khoản bảy giờ, Cố Khái Đường thức dậy từ trên giường đi xuống. Hắn tới bên giường mặc quần áo, động tác thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức Đậu Tranh, bị y nắm lấy cánh tay.
Đậu Tranh còn không hoàn toàn thức giấc, mơ mang hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Anh ra ngoài một chút."
"Em cũng đi." Đậu Tranh lên tinh thần, nâng người dán lên Cố Khái Đường.
Tính cách của y mười phần dính người, nhất là đối với Cố Khái Đường, hận không thể cả ngày dán lên người hắn.
Cố Khái Đường kéo tay y, chờ Đậu Tranh buông tay ra, Cố Khái Đường liền cúi xuống hôn một cái lên lòng bàn tay y.
Cố Khái Đường nói: "Anh đi rất nhanh liền về, em ở nhà chơi với Tiểu Mãn đi."
Đậu Tranh híp mắt, nhìn Cố Khái Đường đổi một thân tây trang, nửa ngày sâu, y "Ừ" một tiếng thật dài.
Cố Khái Đường đến cửa hàng mua một bó hoa tươi, lái xe đến nghĩa trang.
Sau khi đăng kí thăm mộ, cuối cùng Cố Khái Đường đứng trước một mộ bia mới tinh.
Bởi vì khí trời rất lạnh, cho nên trước đó rất ít người lui tới, xung quanh an tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi.
Cố Khái Đường lẳng lẳng đứng nơi đó, một lúc lâu, hắn mới đặt bó hoa trong tay xuống, sau đó ngồi xuống trước mộ bia.
Trước đây Lưu Hạo Nhiên giảng bài cho Cố Khái Đường hay học sinh khác đều đi xuống phía dưới. Mặc dù dưới đất hiện giờ chỉ còn tro cốt của ông, Cố Khái Đường vẫn tới gần một chút, ngồi xuống, phản phất như là trở về ngày đó, gần hơn một chút.
Cố Khái Đường nhẹ giọng nói: "Thầy ơi... em bây giờ rất tốt."
"Chỗ thầy giới thiệu em vào rất nể mặt thầy, đối xử với em rất khách khí. Có vị tiền bối cho đến nay cũng chưa từng bảo em đi rót nước cho hắn."
"Thầy... trước kia em không hiểu chuyện, làm rất nhiều chuyện sai lầm, cũng không kịp xin lỗi...."
Ngón tay Cố Khái Đường run rẩy từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, thoạt nhìn mới mua, bao bì còn chưa bị mở. Hắn lấy ra một điếu, đặt lên miệng, châm lửa.
Bởi vì lâu ngày không hút thuốc, qua một lúc lâu, hắn mới hút một hơi thứ hai.
Trời đông giá rét lạnh lẽo, ngồi trước mộ bia rất nhanh đã bị lạnh đến tê dại. Nhưng hắn dường như không để ý, nhẹ giọng thầm thì gì đó.
Nhân viên chăm sóc mộ bia nhìn tình huống này, tùy ý để Cố Khái Đường thoạt nhìn anh tuấn cao ngất ở chỗ đó lẩm bẩm như bệnh nhân tâm thần.
Trước khi đi, Cố Khái Đường đặt hộp thuốc lá chỉ lấy một điếu, cung kính đặt tới trước mộ bia.
Cố Khái Đường nói: "Em sẽ tiếp tục đi học, có thời gian sẽ đến thăm sư mẫu. Thầy đừng lo lắng... em đi đây ạ."
Gần tới tết âm lịch, trường tiểu học của Tiểu Dã đã sớm cho nghỉ. Thân thích mang theo trẻ con đến thăm nhà, nhà họ Cố trở nên vô cùng nào nhiệt.
Cố Khái Đường làm chủ nhân trẻ tuổi trong nhà, phải tới phòng khách nói chuyện với khách khứa. Hắn không có thời gian chơi với con mình, nhưng cũng không cần quá lo lắng.
Bởi vì không biết lý do gì, những đứa trẻ khác vô cùng yêu thích Tiểu Dã.
Chỉ nghe đứa trẻ nhà bà con khác ríu ra ríu rít nói: "Mẹ ơi con muốn đi tìm anh Tiểu Dã..."
"Em Tiểu Dã đâu rồi?"
"Anh Tiểu Dã ơi, anh xem kẹo trái cây của em này...."
Tiểu Dã bị bao vây, thường thường nói mấy câu, thoạt nhìn chơi rất vui vẻ.
Cố Khái Đường biết Tiểu Dã có ý thức làm anh trai, biết chăm sóc Tiểu Mãn, cho nên rất yên tâm mặc cho các bé chơi đùa.
Y trở tay ôm cổ Cố Khái Đường, tiến đến bên tai hắn hỏi: "Anh xem được nhiều ít?"
Cố Khái Đường không trả lời.
Đậu Tranh nỏi: "Vậy anh có thấy được em từng nói tư thế nào em đều thích? Em thích nhất là anh, câu này anh có nhìn thấy không?"
Đậu Tranh ở trên mạng luôn luôn dùng những lời lẽ khoe khoang, trước đây Cố Khái Đường chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, bởi vì Đậu Tranh từ trước tới giờ chưa từng nói qua. Trong thực tế Đậu Tranh chưa từng khoe khoang gì với ai, cho nên vừa xem Cố Khái Đường liền cảm thấy kinh ngạc.
Trên thực tế, đối với ngôn ngữ như vậy của Đậu Tranh, Cố Khái Đường càng cảm thấy an tâm. Hắn công tác không được mấy năm, bận rộn thực sự là thân bất do kỷ (tự mình không khống chế được). Cố Khái Đường làm người khiêm tốn, cảm thấy trên người mình, khuyết điểm thật đếm không hết. Hắn nghĩ ngay cả như vậy, Đậu Tranh vẫn cảm thấy hạnh phúc, như vậy chính là yêu mình đến thế nào...
Bởi vậy cho dù Cố Khái Đường không đọc được, hắn cũng cúi đầu "Ừ" một tiếng, Cố Khái Đường đỡ lấy vai Đậu Tranh, nói: "Anh cũng thích em nhất."
Hai người đàn ông thành niên biểu lộ mấy lời như học sinh tiểu học, người ngoài nghe thấy nhất định tròn xoe mắt, nhưng những lời này càng làm cho Đậu Tranh động tình đến khó nhịn.
Trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ và thở dốc đè nén, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, khiến kẻ khác khí huyết sôi sục....
Ngày hôm sau khoản bảy giờ, Cố Khái Đường thức dậy từ trên giường đi xuống. Hắn tới bên giường mặc quần áo, động tác thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức Đậu Tranh, bị y nắm lấy cánh tay.
Đậu Tranh còn không hoàn toàn thức giấc, mơ mang hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Anh ra ngoài một chút."
"Em cũng đi." Đậu Tranh lên tinh thần, nâng người dán lên Cố Khái Đường.
Tính cách của y mười phần dính người, nhất là đối với Cố Khái Đường, hận không thể cả ngày dán lên người hắn.
Cố Khái Đường kéo tay y, chờ Đậu Tranh buông tay ra, Cố Khái Đường liền cúi xuống hôn một cái lên lòng bàn tay y.
Cố Khái Đường nói: "Anh đi rất nhanh liền về, em ở nhà chơi với Tiểu Mãn đi."
Đậu Tranh híp mắt, nhìn Cố Khái Đường đổi một thân tây trang, nửa ngày sâu, y "Ừ" một tiếng thật dài.
Cố Khái Đường đến cửa hàng mua một bó hoa tươi, lái xe đến nghĩa trang.
Sau khi đăng kí thăm mộ, cuối cùng Cố Khái Đường đứng trước một mộ bia mới tinh.
Bởi vì khí trời rất lạnh, cho nên trước đó rất ít người lui tới, xung quanh an tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi.
Cố Khái Đường lẳng lẳng đứng nơi đó, một lúc lâu, hắn mới đặt bó hoa trong tay xuống, sau đó ngồi xuống trước mộ bia.
Trước đây Lưu Hạo Nhiên giảng bài cho Cố Khái Đường hay học sinh khác đều đi xuống phía dưới. Mặc dù dưới đất hiện giờ chỉ còn tro cốt của ông, Cố Khái Đường vẫn tới gần một chút, ngồi xuống, phản phất như là trở về ngày đó, gần hơn một chút.
Cố Khái Đường nhẹ giọng nói: "Thầy ơi... em bây giờ rất tốt."
"Chỗ thầy giới thiệu em vào rất nể mặt thầy, đối xử với em rất khách khí. Có vị tiền bối cho đến nay cũng chưa từng bảo em đi rót nước cho hắn."
"Thầy... trước kia em không hiểu chuyện, làm rất nhiều chuyện sai lầm, cũng không kịp xin lỗi...."
Ngón tay Cố Khái Đường run rẩy từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, thoạt nhìn mới mua, bao bì còn chưa bị mở. Hắn lấy ra một điếu, đặt lên miệng, châm lửa.
Bởi vì lâu ngày không hút thuốc, qua một lúc lâu, hắn mới hút một hơi thứ hai.
Trời đông giá rét lạnh lẽo, ngồi trước mộ bia rất nhanh đã bị lạnh đến tê dại. Nhưng hắn dường như không để ý, nhẹ giọng thầm thì gì đó.
Nhân viên chăm sóc mộ bia nhìn tình huống này, tùy ý để Cố Khái Đường thoạt nhìn anh tuấn cao ngất ở chỗ đó lẩm bẩm như bệnh nhân tâm thần.
Trước khi đi, Cố Khái Đường đặt hộp thuốc lá chỉ lấy một điếu, cung kính đặt tới trước mộ bia.
Cố Khái Đường nói: "Em sẽ tiếp tục đi học, có thời gian sẽ đến thăm sư mẫu. Thầy đừng lo lắng... em đi đây ạ."
Gần tới tết âm lịch, trường tiểu học của Tiểu Dã đã sớm cho nghỉ. Thân thích mang theo trẻ con đến thăm nhà, nhà họ Cố trở nên vô cùng nào nhiệt.
Cố Khái Đường làm chủ nhân trẻ tuổi trong nhà, phải tới phòng khách nói chuyện với khách khứa. Hắn không có thời gian chơi với con mình, nhưng cũng không cần quá lo lắng.
Bởi vì không biết lý do gì, những đứa trẻ khác vô cùng yêu thích Tiểu Dã.
Chỉ nghe đứa trẻ nhà bà con khác ríu ra ríu rít nói: "Mẹ ơi con muốn đi tìm anh Tiểu Dã..."
"Em Tiểu Dã đâu rồi?"
"Anh Tiểu Dã ơi, anh xem kẹo trái cây của em này...."
Tiểu Dã bị bao vây, thường thường nói mấy câu, thoạt nhìn chơi rất vui vẻ.
Cố Khái Đường biết Tiểu Dã có ý thức làm anh trai, biết chăm sóc Tiểu Mãn, cho nên rất yên tâm mặc cho các bé chơi đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất