Chương 16
Cho tới sáng, Đậu Tranh vẫn chưa trở về. Cố Khái Đường mặt không đổi sắc đứng ở phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Môi dưới của hắn bị cắn vỡ, có một dấu răng rất rõ ràng, xung quanh có vết xanh tím, qua một đêm bắt đầu kết ngài, ít nhất là đánh răng đụng tới cũng không thấy đau.
Cố Khái Đường đánh thức Tiễu Dã. Hắn không biết Đậu Tranh bao giờ mới về, nên định đưa bé con đi học.
Hắn sau giờ sẽ ra khỏi nhà, Tiễu Dã mơ mơ hồ hồ không nhớ tới, cái đầu dán trên cổ Cố Khái Đường, hô hấp nhẹ nhàng, cuộn trong ngực hắn ngủ.
Cố Khái Đường không còn cách nào, vừa cho bé mặt quần áo, vừa nhẹ giọng nói: "... Hôm nay thúc phụ đưa con đi học."
Tiễu Dã xoa xoa con mắt, hỏi: "Ba ba thì sao?"
"..." Cố Khái Đường không biết làm sao trả lời.
Tiễu Dã đột nhiên hiểu ra, bé ngửa đầu, há miệng, ban đầu không phát ra tiếng, như là nghẹn lại, một lát sau mới bắt đầu gào khóc.
Cố Khái Đường liền vội vàng nói: "Con đừng khóc, chú dẫn con đi tìm ba được không?"
Tiễu Dã nước mắt còn lăn trên mặt, nghẹn ngào, dè dặt gật đầu.
Cố Khái Đường đi đâu tìm Đậu Tranh đây? Hắn dự định tới chỗ sửa xe tìm, Nhưng như vậy thì đường đến trường Cố Khái Đường và nhà trẻ của Tiễu Dã khác phía.
Lẽ nào mang bé tới trường? Cố Khái Đường im lặng nắm tay Tiễu Dã, nghĩ thầm thuận theo tự nhiên đi.
Kết quả hắn vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Đậu Tranh ngồi ở bên cầu thang, nghẹo đầu tựa vào tay vịn, hình như là đang ngủ.
Tiễu Dã "A" một tiếng, buông tay Cố Khái Đường, chạy đến bên người Đậu Tranh gọi: "Ba ba, sao ba lại ngủ ở chỗ này?"
Đậu Tranh mở mắt, nhìn thấy Tiễu Dã, thân thể dừng một chút. Y vuốt đầu con trai, nói: "Ba dẫn con đi học."
Tiễu Dã gật đầu, bé kéo tay Đậu Tranh, "Ơ" một tiếng, lại sờ quần áo của Đậu Tranh hỏi: "Ba ba, sao quần áo của ba lại ướt như vậy?"
Cố Khái Đường trầm mặc. Hắn nghĩ Đậu Tranh có lẽ quên đem chìa khóa, nên mới bị nhốt ở ngoài. Nếu như Cố Khái Đường muốn đi tìm y, nói không chừng vừa mở cửa ra là có thể tìm thấy.
Nhưng Cố Khái Đường không có tìm.
Cố Khái Đường giống như bình thường, nói với Đậu Tranh: "... Cậu trở về sao không gõ cửa?"
Đậu Tranh cúi đầu, toàn thân đều ướt sũng, lạnh đến run rẩy. Y nắm chặt hai tay, sau lại thả lòng, dùng ngữ khí bình thường nói: "... Trễ quá. Không sao, tôi đưa Tiễu Dã đi trước."
Thanh âm của y vì lạnh mà run rẩy, Cố Khái Đường ngẩn ra, lại nhìn Đậu Tranh cố sức lau mặt một cái, nắm tay Tiễu Dã đi ra.
Cố Khái Đường tiến lên đỡ. Hắn không biết Đậu Tranh tối hôm qua mấy giờ về, nhìn sắc mặt của y tái nhợt, Cố Khái Đường nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi dẫn Tiễu Dã đi học."
Đậu Tranh lắc đầu. Chỉ động tác nhỏ như vậy, thế giới đều xoay chuyển. Y dùng lực xoa mắt, nói: "Vẫn là tôi đi. Cậu đến lớp đi, coi chừng muộn."
Cố Khái Đường nhíu mày. Đi học trễ quả thật sẽ có chút phiền phức. Lớp của nghiên cứu sinh chỉ có năm người, thiếu một người sẽ biết ngay. Bất quá Cố Khái Đường nhìn ra bây giờ Đậu Tranh rất khó chịu, hắn dùng khẩu khí nhấn mạnh nói: "Cậu ở nhà. Tôi đi."
Đậu Tranh ngước mắt nhìn Cố Khái Đường, chật vật cười cười, sau đó rõ ràng buông tay: "Vậy, làm phiền cậu."
Cố Khái Đường và Tiễu Dã cùng nhau ngồi xe bus. Trên đường đi, Tiễu Dã có chút lo lắng nói: "Thúc phụ, ba ba hình như ngã bệnh rồi."
Cố Khái Đường không nói chuyện.
Tiễu Dã giải thích: "Quần áo ba đều ướt. Ba ba bị mắc mưa sao?"
Cố Khái Đường thở dài nói: "Ừ. Chú biết rồi, chú sẽ về trông y."
Tiễu Dã nắm chặt vạt áo Cố Khái Đường, muốn nói gì đó, nhưng nhịn được.
Cố Khái Đường hiểu rõ bản tính của mình. Hắn không phải hoàn toàn là người tốt, thậm chí, còn có chút ích kỷ.
Ngoại trừ người nhà, ba mẹ, em gái, bất cứ chuyện gì hắn làm đều xuất phát từ lợi ích của bản thân. Bất cứ chuyện gì có khả năng dính tới phiền phức, phản ứng đầu tiên của Cố Khái Đường đều là không muốn dính vào.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đậu Tranh và Tiễu Dã, hắn liền biết hai người kia sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức.
Suy đoán này rất nhanh đã được kiểm chứng. Cố Khái Đường đau đầu nghĩ, giờ còn chưa tới một tháng nữa...
Lớp nghiên cứu sinh xin nghỉ tương đối phiền phức, Cố Khái Đường gọi điện cho quản lý, bị một phen hỏi han tỉ mỉ, tốn không ít thời gian mới xin nghỉ được.
Cố Khái Đường lại ngồi xe bus về nhà. Hắn kỳ thực muốn gọi em gái đến hỗ trợ, bởi vì chỗ Cố Khái Mai làm việc tương đối thanh nhàn, xin nghỉ cũng không khó khăn như vậy. Nhưng Cố Khái Đường lo lắng Đậu Tranh sẽ nói lung tung, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tự mình giải quyết.
Cố Khái Đường nghĩ hắn có thể hỏi rõ ràng một chút, Đậu Tranh có phải đang nói đùa hay không.
Cố Khái Đường mở cửa, đứng ở huyền quan cởi giày, không nghe được trong nhà có chút âm thanh nào.
Nhưng hắn nhìn thấy trên nền nhà lưu lại mấy dấu chân ướt, nhìn kỹ một chút, thấy đôi giày giặt đến trắng bệch của Đậu Tranh trên tủ giày.
Có tiền mua giày thể thao đắt như vậy tặng cho Cố Khái Đường, lại không thể đổi giày mới cho Tiễu Dã, hơn nữa Đậu Tranh thậm chí còn không mua giày cho mình, vẫn dùng một đôi đã sứt chỉ mang đi mọi nọi.
Cố Khái Đường đau đầu xoa huyệt thái dương, không biết làm thế nào đối mặt với Đậu Tranh.
Cố Khái Đường đứng tại đó một hồi, lại đi tới phòng của Đậu Tranh và Tiễu Dã, liền nhìn thấy trên nhà quần áo ướt nhẹp, vứt lộn xộn chỗ kia. Một cái quần lót màu xám tro vắt vào trong quần jeans, bị nước mưa ngâm đến ướt đẫm, một chỗ khô đều không có.
Quần lót còn ướt như vậy, không cần nói cũng biết Đậu Tranh thế nào.
Cố Khái Đường nhìn người đắp kín chăn trên giường, do dự một chút, đi tới phòng bếp nấu nước.
Hắn lấy ra hai gói thuốc cảm lạnh pha vào nước, đờ người ra nghĩ, sắp một tháng rồi, Đậu Tranh sẽ mang Tiễu Dã đi sao?
Mặc kệ bọn họ có chuyển ra hay không, Cố Khái Đường cũng không nên sống chung với Đậu Tranh.
Hắn muốn Đậu Tranh ít trêu vào phiền phức một chút, càng hy vọng phiền phức không dính trên đầu mình.
Cố Khái Đường bưng thuốc để trên đầu giường, đẩy bờ vai của y một cái. Đậu Tranh hai mắt đều mở không ra, nằm trên giường, lẩm bẩm mấy chữ.
Cố Khái Đường nói: "Cậu uống chút thuốc đi."
Đậu Tranh khong lên tiếng, hình như vẫn còn ngủ.
Cố Khái Đường cầm nhiệt kế, nói với Đậu Tranh "Kẹp vào". Hắn lặp lại hai lần, Đậu Tranh cũng tỉnh dậy.
Cố Khái Đường đành phải sờ tìm dưới nách Đậu Tranh. Bởi vì Đậu Tranh đang nằm nên giường nên khó có thể nhấc lên. Cố Khái Đường xốc chăn của Đậu Tranh, y đột nhiên tỉnh táo, hoảng hốt cuộn người lại: "Cậu làm gì vậy?"
Cố Khái Đường thấy y tỉnh, liền đem nhiệt kế đưa tới trước mặt y, nói: "Kẹp vào."
Dưới chăn, Đậu Tranh cái gì cũng không mặc. Cố Khái Đường nhìn quần áo trên sàn, nghĩ thầm, quả nhiên là vậy.
Cố Khái Đường đánh thức Tiễu Dã. Hắn không biết Đậu Tranh bao giờ mới về, nên định đưa bé con đi học.
Hắn sau giờ sẽ ra khỏi nhà, Tiễu Dã mơ mơ hồ hồ không nhớ tới, cái đầu dán trên cổ Cố Khái Đường, hô hấp nhẹ nhàng, cuộn trong ngực hắn ngủ.
Cố Khái Đường không còn cách nào, vừa cho bé mặt quần áo, vừa nhẹ giọng nói: "... Hôm nay thúc phụ đưa con đi học."
Tiễu Dã xoa xoa con mắt, hỏi: "Ba ba thì sao?"
"..." Cố Khái Đường không biết làm sao trả lời.
Tiễu Dã đột nhiên hiểu ra, bé ngửa đầu, há miệng, ban đầu không phát ra tiếng, như là nghẹn lại, một lát sau mới bắt đầu gào khóc.
Cố Khái Đường liền vội vàng nói: "Con đừng khóc, chú dẫn con đi tìm ba được không?"
Tiễu Dã nước mắt còn lăn trên mặt, nghẹn ngào, dè dặt gật đầu.
Cố Khái Đường đi đâu tìm Đậu Tranh đây? Hắn dự định tới chỗ sửa xe tìm, Nhưng như vậy thì đường đến trường Cố Khái Đường và nhà trẻ của Tiễu Dã khác phía.
Lẽ nào mang bé tới trường? Cố Khái Đường im lặng nắm tay Tiễu Dã, nghĩ thầm thuận theo tự nhiên đi.
Kết quả hắn vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Đậu Tranh ngồi ở bên cầu thang, nghẹo đầu tựa vào tay vịn, hình như là đang ngủ.
Tiễu Dã "A" một tiếng, buông tay Cố Khái Đường, chạy đến bên người Đậu Tranh gọi: "Ba ba, sao ba lại ngủ ở chỗ này?"
Đậu Tranh mở mắt, nhìn thấy Tiễu Dã, thân thể dừng một chút. Y vuốt đầu con trai, nói: "Ba dẫn con đi học."
Tiễu Dã gật đầu, bé kéo tay Đậu Tranh, "Ơ" một tiếng, lại sờ quần áo của Đậu Tranh hỏi: "Ba ba, sao quần áo của ba lại ướt như vậy?"
Cố Khái Đường trầm mặc. Hắn nghĩ Đậu Tranh có lẽ quên đem chìa khóa, nên mới bị nhốt ở ngoài. Nếu như Cố Khái Đường muốn đi tìm y, nói không chừng vừa mở cửa ra là có thể tìm thấy.
Nhưng Cố Khái Đường không có tìm.
Cố Khái Đường giống như bình thường, nói với Đậu Tranh: "... Cậu trở về sao không gõ cửa?"
Đậu Tranh cúi đầu, toàn thân đều ướt sũng, lạnh đến run rẩy. Y nắm chặt hai tay, sau lại thả lòng, dùng ngữ khí bình thường nói: "... Trễ quá. Không sao, tôi đưa Tiễu Dã đi trước."
Thanh âm của y vì lạnh mà run rẩy, Cố Khái Đường ngẩn ra, lại nhìn Đậu Tranh cố sức lau mặt một cái, nắm tay Tiễu Dã đi ra.
Cố Khái Đường tiến lên đỡ. Hắn không biết Đậu Tranh tối hôm qua mấy giờ về, nhìn sắc mặt của y tái nhợt, Cố Khái Đường nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi dẫn Tiễu Dã đi học."
Đậu Tranh lắc đầu. Chỉ động tác nhỏ như vậy, thế giới đều xoay chuyển. Y dùng lực xoa mắt, nói: "Vẫn là tôi đi. Cậu đến lớp đi, coi chừng muộn."
Cố Khái Đường nhíu mày. Đi học trễ quả thật sẽ có chút phiền phức. Lớp của nghiên cứu sinh chỉ có năm người, thiếu một người sẽ biết ngay. Bất quá Cố Khái Đường nhìn ra bây giờ Đậu Tranh rất khó chịu, hắn dùng khẩu khí nhấn mạnh nói: "Cậu ở nhà. Tôi đi."
Đậu Tranh ngước mắt nhìn Cố Khái Đường, chật vật cười cười, sau đó rõ ràng buông tay: "Vậy, làm phiền cậu."
Cố Khái Đường và Tiễu Dã cùng nhau ngồi xe bus. Trên đường đi, Tiễu Dã có chút lo lắng nói: "Thúc phụ, ba ba hình như ngã bệnh rồi."
Cố Khái Đường không nói chuyện.
Tiễu Dã giải thích: "Quần áo ba đều ướt. Ba ba bị mắc mưa sao?"
Cố Khái Đường thở dài nói: "Ừ. Chú biết rồi, chú sẽ về trông y."
Tiễu Dã nắm chặt vạt áo Cố Khái Đường, muốn nói gì đó, nhưng nhịn được.
Cố Khái Đường hiểu rõ bản tính của mình. Hắn không phải hoàn toàn là người tốt, thậm chí, còn có chút ích kỷ.
Ngoại trừ người nhà, ba mẹ, em gái, bất cứ chuyện gì hắn làm đều xuất phát từ lợi ích của bản thân. Bất cứ chuyện gì có khả năng dính tới phiền phức, phản ứng đầu tiên của Cố Khái Đường đều là không muốn dính vào.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đậu Tranh và Tiễu Dã, hắn liền biết hai người kia sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức.
Suy đoán này rất nhanh đã được kiểm chứng. Cố Khái Đường đau đầu nghĩ, giờ còn chưa tới một tháng nữa...
Lớp nghiên cứu sinh xin nghỉ tương đối phiền phức, Cố Khái Đường gọi điện cho quản lý, bị một phen hỏi han tỉ mỉ, tốn không ít thời gian mới xin nghỉ được.
Cố Khái Đường lại ngồi xe bus về nhà. Hắn kỳ thực muốn gọi em gái đến hỗ trợ, bởi vì chỗ Cố Khái Mai làm việc tương đối thanh nhàn, xin nghỉ cũng không khó khăn như vậy. Nhưng Cố Khái Đường lo lắng Đậu Tranh sẽ nói lung tung, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tự mình giải quyết.
Cố Khái Đường nghĩ hắn có thể hỏi rõ ràng một chút, Đậu Tranh có phải đang nói đùa hay không.
Cố Khái Đường mở cửa, đứng ở huyền quan cởi giày, không nghe được trong nhà có chút âm thanh nào.
Nhưng hắn nhìn thấy trên nền nhà lưu lại mấy dấu chân ướt, nhìn kỹ một chút, thấy đôi giày giặt đến trắng bệch của Đậu Tranh trên tủ giày.
Có tiền mua giày thể thao đắt như vậy tặng cho Cố Khái Đường, lại không thể đổi giày mới cho Tiễu Dã, hơn nữa Đậu Tranh thậm chí còn không mua giày cho mình, vẫn dùng một đôi đã sứt chỉ mang đi mọi nọi.
Cố Khái Đường đau đầu xoa huyệt thái dương, không biết làm thế nào đối mặt với Đậu Tranh.
Cố Khái Đường đứng tại đó một hồi, lại đi tới phòng của Đậu Tranh và Tiễu Dã, liền nhìn thấy trên nhà quần áo ướt nhẹp, vứt lộn xộn chỗ kia. Một cái quần lót màu xám tro vắt vào trong quần jeans, bị nước mưa ngâm đến ướt đẫm, một chỗ khô đều không có.
Quần lót còn ướt như vậy, không cần nói cũng biết Đậu Tranh thế nào.
Cố Khái Đường nhìn người đắp kín chăn trên giường, do dự một chút, đi tới phòng bếp nấu nước.
Hắn lấy ra hai gói thuốc cảm lạnh pha vào nước, đờ người ra nghĩ, sắp một tháng rồi, Đậu Tranh sẽ mang Tiễu Dã đi sao?
Mặc kệ bọn họ có chuyển ra hay không, Cố Khái Đường cũng không nên sống chung với Đậu Tranh.
Hắn muốn Đậu Tranh ít trêu vào phiền phức một chút, càng hy vọng phiền phức không dính trên đầu mình.
Cố Khái Đường bưng thuốc để trên đầu giường, đẩy bờ vai của y một cái. Đậu Tranh hai mắt đều mở không ra, nằm trên giường, lẩm bẩm mấy chữ.
Cố Khái Đường nói: "Cậu uống chút thuốc đi."
Đậu Tranh khong lên tiếng, hình như vẫn còn ngủ.
Cố Khái Đường cầm nhiệt kế, nói với Đậu Tranh "Kẹp vào". Hắn lặp lại hai lần, Đậu Tranh cũng tỉnh dậy.
Cố Khái Đường đành phải sờ tìm dưới nách Đậu Tranh. Bởi vì Đậu Tranh đang nằm nên giường nên khó có thể nhấc lên. Cố Khái Đường xốc chăn của Đậu Tranh, y đột nhiên tỉnh táo, hoảng hốt cuộn người lại: "Cậu làm gì vậy?"
Cố Khái Đường thấy y tỉnh, liền đem nhiệt kế đưa tới trước mặt y, nói: "Kẹp vào."
Dưới chăn, Đậu Tranh cái gì cũng không mặc. Cố Khái Đường nhìn quần áo trên sàn, nghĩ thầm, quả nhiên là vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất