Chương 17
Đậu Tranh lạnh đến rùng mình, y kẹp lấy nhiệt kế, xê dịch thân thể, dùng góc chăn che bên ngực trái.
Cố Khái Đường dừng một chút, hỏi: "... Cậu về nhà lúc nào?"
Đậu Tranh do dự một hồi, nói sang chuyện khác: "Đây là thuốc của tôi sao?"
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng.
Đậu Tranh đưa tay phải ra bưng chén thuốc, giống như sợ lạnh lùi về trong chăn, sau đó ngửa đầu uống một ngụm lớn thuốc nuốt vào bụng.
Đó là loại thuốc rất đen, dùng nước sôi ngâm, Đậu Tranh bị nóng run nhẹ, giống như rất thư thái. Y uống xong thuốc liền nằm lại trên giường.
Đậu Tranh nhìn chằm chằm Cố Khái Đường, thầm thì nói: "...Lạnh chết tôi rồi."
Cố Khái Đường nhìn y một hồi, nói: "Cậu nghỉ ngơi đi. Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì gọi tôi."
"Cậu không đi học sao?"
"Tôi xin nghỉ rồi."
Đậu Tranh dừng một chút, lúc Cố Khái Đường đi tới chỗ cửa thì mở miệng nói: "Cậu không cần ở chỗ này với tôi."
"...?"
"Tôi suy nghĩ rõ ràng rồi, mẹ nó đúng là hỏng chuyện mà," Đậu Tranh nghiêm tưc nói với Cố Khái Đường, "... Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, cậu chờ xem, cậu nhất định sẽ thích tôi."
Cố Khái Đường dừng bước, quay đầu lại.
Đậu Tranh lạnh đến rụt vào trong chăn, ánh mắt vừa đen vừa sáng, mang theo một sự tự tin ngạo mạn không lý giải được.
"..."
Cố Khái Đường không nói chuyện, rời khỏi phòng, nghĩ thầm, thật sự cực kỳ không xong.
Mấy phút sau, Cố Khái Đường xem nhiệt kế. Đậu Tranh mơ màng ngủ.
Nhìn chỉ số trên nhiệt kế, Cố Khái Đường phát hiện Đậu Tranh vậy mà sốt gần bốn mươi độ.
Cho dù y dính mưa cả đêm, bây giờ vẫn là mùa hè, còn là thân thể trẻ tuổi cường tráng, cũng không thể nào đột nhiên sốt đến như vậy.
Cố Khái Đường thấy chỉ số nhiệt kế liền kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Vết thương nhiễm trùng rồi?"
Đậu Tranh nói: "Không có việc gì, đừng quan tâm. Tôi ngủ một giấc là khỏe ngay."
Cố Khái Đường lo bệnh tình của Đậu Tranh càng nghiêm trọng nên đi tìm chai thuốc, nói: "Tự mình bôi đi."
Đậu Tranh đáp ứng, nhưng mắt cũng không mở.
Cố Khái Đường khi đó chó chút tức giận, hắn nghĩ Đậu Tranh cố ý, đề cho hắn giúp y bôi thuốc.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó xốc chăn lên, quả nhiên thấy trên đùi y có một vết thương thật dài đỏ bừng, sưng lên, không có kết vảy, miệng vết thương trắng bệch.
Cố Khái Đường dùng một lượng lớn thuốc, bôi lên vết thương. Đậu Tranh không có kêu lạnh, chờ hắn xử lý xong, Đậu Tranh sống chết không cho Cố Khái Đường xốc chăn lên, có chút bất chấp nói: "Không cần bôi, ở trên không bị thương, tôi muốn đi ngủ."
Cố Khái Đường nói: "Cậu đừng có nói nhảm."
Đậu Tranh cười cười nhìn hắn, thanh âm khàn khàn nói: "Cậu như vậy sẽ làm tôi nghĩ cậu yêu tôi đấy."
"..."
Cố Khái Đường vừa định nói gì đó, địa thoại trong phòng khách bỗng nhiên đổ chuông. Hắn buông Đậu Tranh ra, chạy đi nghe điện thoại, chợt nghe Cố Khái Mai hỏi: "Ca, cậu sao rồi?"
Cố Khái Đường tối hôm qua thấy Đậu Tranh vẫn không trở về, gọi điện thoại cho Cố Khái Mai, nên em gái cũng biết một chút tình hình.
Cố Khái Đường sở dĩ chịu xin nghỉ học trở về, một phần lớn là vì hắn được mẹ bảo phải chiếu cố Đậu Tranh, nếu không sẽ không biết nói với mẹ thế nào. Cố Khái Đường do dự một chút, nói: "Y mắc mưa, hiện tại phát sốt. Em có thời gian qua hỗ trợ anh chăm sóc y đi. Anh..."
Cố Khái Đường còn chưa nói hết, Cố Khái Mai đã ngắt lời: "Anh để một cô gái chưa chôgf như em đến chăm sóc một người đàn ông khác, có suy nghĩ đến cảm nhận của bạn trai em không anh hai?"
Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "Em qua đây đi, anh có lời muốn nói với em."
Sinh đôi cảm tình so với anh chị em bình thường càng thân thiết, Cố Khái Đường và Cố Khái Mai cũng không có bao nhiêu bí mật.
Cố Khái Đường hỏi: "Nói trong điện thoại không được sao?"
Cố Khái Đường nhìn xung quanh, hạ giọng: "... Đậu Tranh y có thể là đồng tính luyến ái."
Cố Khái Mai cười "Phì" một tiếng: "Anh nói đùa gì thế, y có con trai rồi mà."
Cố Khái Đường sửng sốt nói: "Thật đó, chính miệng y nói với anh, y..."
"Y...?!?"
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Em nói đúng, nói không chừng y đang đùa giỡn với anh. Bất quá hết tuần này Đậu Tranh đã ở đủ một tháng. Y có thể tiếp tục ở chỗ này, anh muốn chuyển về trường học."
Cố Khái Mai vô cùng hiếu kỳ: "Giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?"
Cố Khái Đường nói: "Anh đã kể cho em, em lại không tin, giờ còn hỏi anh?"
"Anh đừng gấp... Được được được, bây giờ anh ở đâu. Em qua tìm anh." Cố Khái Mai quả thực hiểu rõ anh trai, thực tế, đây cũng là người cô tin tưởng nhất. Cố Khái Mai chỉ là ban đầu có chút kinh ngạc, không dám tin tưởng.
Cố Khái Đường nói: "Anh ở tiểu khu Minh Châu.:
Cố Khái Mai hấp tấp chạy tới, lấy cớ muốn xem Đậu Tranh bệnh tình thế nào. Cố Khái Đường nhớ tới quần lót Đậu Tranh vứt dưới đất, vội nói: "Em đừng vào. Y không mặc quần áo."
Cố Khái Mai trợn to hai mắt, nghĩ thẫm Đậu Tranh quả nhiên có vấn đề. Cô ngồi trên sô pha trong phòng khách, ăn đồ ăn vặt, hỏi: "Vậy bây giờ tình sao đây?"
Cố Khái Đường để ngón tay trên môi, ý bảo cô không nên nói chuyện này. Cố Khái Đường có chút luống cuống mới kêu em gái đi tới. Hắn có việc vẫn luôn cùng cô nói, gặp phải tình huống nào đó, người thứ nhất cùng chia sẻ là em gái.
Cố Khái Đường ngồi vào bên cạnh Cố Khái Mai, suy nghĩ một chút, tiến đến bên cạnh Cố Khái Mai, nhẹ giọng nói gì đó.
Cố Khái Đường đang nói chuyện cùng Cố Khái Mai, Cố Khái Mai gật gật đầu, câu được câu không dạ mấy tiếng, đột nhiên thẳng người, nói: "Cậu."
Cố khái đường đang cùng cố khái mai thuyết, cố khái mai đà trứ bối hạp qua tử, câu được câu không ừ hai tiếng, chẳng sao vậy đột nhiên thẳng khởi thắt lưng, vậy sau thuyết: "Cậu."
Cố Khái Đường sửng sốt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Đậu Tranh mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình và quần đùi, sắc mặt ửng hồng đứng ở cửa phòng ngủ.
Đậu Tranh nhìn Cố Khái Mai, nói với Cố Khái Đường: "... Tôi nghe hình như có người tới, còn tưởng là ai. Không có việc gì thì tốt, tôi ngủ thêm chút nữa..."
Mặt Đậu Tranh đã nóng đến như vậy, Cố Khái Đường cau mày nói: "Cậu đừng có ngủ, đi bệnh viện đi."
Đậu Tranh choáng váng không dám lắc đầu, y cũng thấy gắng gượng không nổi, bệnh lần này có chút nghiêm trọng, y sợ mình chịu không được.
Nếu mà sốt hỏng đầu óc thì sao? Y còn phải nuôi con nữa.
Đậu Tranh "Ngô" một tiếng, bước dài bước ngắn đến phòng ngủ. Hai anh em dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Đậu Tranh, không hiểu Đậu Tranh muốn làm gì.
Sau đó Đậu Tranh ôm một cái chăn, còn nói: "Đi thôi."
Cố Khái Đường và Cố Khái Mai đều có bằng lái, bất quá xe còn ở chỗ mẹ, Đậu Tranh bệnh như vậy cũng chỉ có thể gọi xe tới đón.
Đậu Tranh sốt đến hai mắt cũng bắt đầu đau đớn, y nhìn Cố Khái Đường, khàn giọng nói: "Cậu cõng tôi."
"..."
Cố Khái Đường vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn Đậu Tranh, một lát lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Cố Khái Đường. Cô vỗ vỗ hông anh trai, nói: "Cậu khó chịu, anh cõng một chút đi."
Cũng không phải cô đem anh trai đẩy vào hố lửa. Thật sự là tội nghiệp Đậu Tranh bị bệnh. Cho dù y là người xa lạ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cố Khái Đường cái trán co giật đau đớn. Hắn có cảm giác vô số phiền phức ào ào đuổi tới.
May là taxi rất nhanh đã đến.
Trong xe taxi mở điều hòa. Cố Khái Đường nghĩ đến Đậu Tranh đang sốt cao có thể sẽ thấy lanh, nên dặn tài xế tắt điều hòa đi.
Ai ngờ tài xế nói: "Nút chỉnh bị hư, thật ngại quá, các vị chịu khó một chút."
Đậu Tranh còn không biết Cố Khái Đường đã nắm hết sự tình, cho nên y không che giấu, lặng lẽ dựa vào Cố Khái Đường. Cố Khái Mai ngồi ở bên cạnh tài xế, từ kính chiếu hậu nhìn thấy anh trai bị Đậu Tranh ép vào một góc, nhất thời cả kinh, nghĩ thầm, phụ nữ thích Cố Khái Đường còn chưa tính,... sao bây giờ đàn ông cũng có thể vô liêm sỉ như vậy?
Bởi vì gia đình giáo dục hai anh em quá tốt, cho dù có bất mãn hơn cũng không ai mở miệng mắng Đậu Tranh đang sinh bênh. Đậu Tranh đem cái đầu nóng hầm hập gác lên cánh tay Cố Khái Đường, cũng không có lăn qua lăn lại, y có chút khó chịu cau mày, một lát sau thì an tĩnh ngủ.
Cố Khái Đường thở dài, lấy tay ngăn chỗ thoát khí lạnh của máy điều hòa, không cho gió lạnh thổi trực tiếp lên mặt Đậu Tranh.
K6c
Cố Khái Đường dừng một chút, hỏi: "... Cậu về nhà lúc nào?"
Đậu Tranh do dự một hồi, nói sang chuyện khác: "Đây là thuốc của tôi sao?"
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng.
Đậu Tranh đưa tay phải ra bưng chén thuốc, giống như sợ lạnh lùi về trong chăn, sau đó ngửa đầu uống một ngụm lớn thuốc nuốt vào bụng.
Đó là loại thuốc rất đen, dùng nước sôi ngâm, Đậu Tranh bị nóng run nhẹ, giống như rất thư thái. Y uống xong thuốc liền nằm lại trên giường.
Đậu Tranh nhìn chằm chằm Cố Khái Đường, thầm thì nói: "...Lạnh chết tôi rồi."
Cố Khái Đường nhìn y một hồi, nói: "Cậu nghỉ ngơi đi. Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì gọi tôi."
"Cậu không đi học sao?"
"Tôi xin nghỉ rồi."
Đậu Tranh dừng một chút, lúc Cố Khái Đường đi tới chỗ cửa thì mở miệng nói: "Cậu không cần ở chỗ này với tôi."
"...?"
"Tôi suy nghĩ rõ ràng rồi, mẹ nó đúng là hỏng chuyện mà," Đậu Tranh nghiêm tưc nói với Cố Khái Đường, "... Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, cậu chờ xem, cậu nhất định sẽ thích tôi."
Cố Khái Đường dừng bước, quay đầu lại.
Đậu Tranh lạnh đến rụt vào trong chăn, ánh mắt vừa đen vừa sáng, mang theo một sự tự tin ngạo mạn không lý giải được.
"..."
Cố Khái Đường không nói chuyện, rời khỏi phòng, nghĩ thầm, thật sự cực kỳ không xong.
Mấy phút sau, Cố Khái Đường xem nhiệt kế. Đậu Tranh mơ màng ngủ.
Nhìn chỉ số trên nhiệt kế, Cố Khái Đường phát hiện Đậu Tranh vậy mà sốt gần bốn mươi độ.
Cho dù y dính mưa cả đêm, bây giờ vẫn là mùa hè, còn là thân thể trẻ tuổi cường tráng, cũng không thể nào đột nhiên sốt đến như vậy.
Cố Khái Đường thấy chỉ số nhiệt kế liền kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Vết thương nhiễm trùng rồi?"
Đậu Tranh nói: "Không có việc gì, đừng quan tâm. Tôi ngủ một giấc là khỏe ngay."
Cố Khái Đường lo bệnh tình của Đậu Tranh càng nghiêm trọng nên đi tìm chai thuốc, nói: "Tự mình bôi đi."
Đậu Tranh đáp ứng, nhưng mắt cũng không mở.
Cố Khái Đường khi đó chó chút tức giận, hắn nghĩ Đậu Tranh cố ý, đề cho hắn giúp y bôi thuốc.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó xốc chăn lên, quả nhiên thấy trên đùi y có một vết thương thật dài đỏ bừng, sưng lên, không có kết vảy, miệng vết thương trắng bệch.
Cố Khái Đường dùng một lượng lớn thuốc, bôi lên vết thương. Đậu Tranh không có kêu lạnh, chờ hắn xử lý xong, Đậu Tranh sống chết không cho Cố Khái Đường xốc chăn lên, có chút bất chấp nói: "Không cần bôi, ở trên không bị thương, tôi muốn đi ngủ."
Cố Khái Đường nói: "Cậu đừng có nói nhảm."
Đậu Tranh cười cười nhìn hắn, thanh âm khàn khàn nói: "Cậu như vậy sẽ làm tôi nghĩ cậu yêu tôi đấy."
"..."
Cố Khái Đường vừa định nói gì đó, địa thoại trong phòng khách bỗng nhiên đổ chuông. Hắn buông Đậu Tranh ra, chạy đi nghe điện thoại, chợt nghe Cố Khái Mai hỏi: "Ca, cậu sao rồi?"
Cố Khái Đường tối hôm qua thấy Đậu Tranh vẫn không trở về, gọi điện thoại cho Cố Khái Mai, nên em gái cũng biết một chút tình hình.
Cố Khái Đường sở dĩ chịu xin nghỉ học trở về, một phần lớn là vì hắn được mẹ bảo phải chiếu cố Đậu Tranh, nếu không sẽ không biết nói với mẹ thế nào. Cố Khái Đường do dự một chút, nói: "Y mắc mưa, hiện tại phát sốt. Em có thời gian qua hỗ trợ anh chăm sóc y đi. Anh..."
Cố Khái Đường còn chưa nói hết, Cố Khái Mai đã ngắt lời: "Anh để một cô gái chưa chôgf như em đến chăm sóc một người đàn ông khác, có suy nghĩ đến cảm nhận của bạn trai em không anh hai?"
Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "Em qua đây đi, anh có lời muốn nói với em."
Sinh đôi cảm tình so với anh chị em bình thường càng thân thiết, Cố Khái Đường và Cố Khái Mai cũng không có bao nhiêu bí mật.
Cố Khái Đường hỏi: "Nói trong điện thoại không được sao?"
Cố Khái Đường nhìn xung quanh, hạ giọng: "... Đậu Tranh y có thể là đồng tính luyến ái."
Cố Khái Mai cười "Phì" một tiếng: "Anh nói đùa gì thế, y có con trai rồi mà."
Cố Khái Đường sửng sốt nói: "Thật đó, chính miệng y nói với anh, y..."
"Y...?!?"
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Em nói đúng, nói không chừng y đang đùa giỡn với anh. Bất quá hết tuần này Đậu Tranh đã ở đủ một tháng. Y có thể tiếp tục ở chỗ này, anh muốn chuyển về trường học."
Cố Khái Mai vô cùng hiếu kỳ: "Giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?"
Cố Khái Đường nói: "Anh đã kể cho em, em lại không tin, giờ còn hỏi anh?"
"Anh đừng gấp... Được được được, bây giờ anh ở đâu. Em qua tìm anh." Cố Khái Mai quả thực hiểu rõ anh trai, thực tế, đây cũng là người cô tin tưởng nhất. Cố Khái Mai chỉ là ban đầu có chút kinh ngạc, không dám tin tưởng.
Cố Khái Đường nói: "Anh ở tiểu khu Minh Châu.:
Cố Khái Mai hấp tấp chạy tới, lấy cớ muốn xem Đậu Tranh bệnh tình thế nào. Cố Khái Đường nhớ tới quần lót Đậu Tranh vứt dưới đất, vội nói: "Em đừng vào. Y không mặc quần áo."
Cố Khái Mai trợn to hai mắt, nghĩ thẫm Đậu Tranh quả nhiên có vấn đề. Cô ngồi trên sô pha trong phòng khách, ăn đồ ăn vặt, hỏi: "Vậy bây giờ tình sao đây?"
Cố Khái Đường để ngón tay trên môi, ý bảo cô không nên nói chuyện này. Cố Khái Đường có chút luống cuống mới kêu em gái đi tới. Hắn có việc vẫn luôn cùng cô nói, gặp phải tình huống nào đó, người thứ nhất cùng chia sẻ là em gái.
Cố Khái Đường ngồi vào bên cạnh Cố Khái Mai, suy nghĩ một chút, tiến đến bên cạnh Cố Khái Mai, nhẹ giọng nói gì đó.
Cố Khái Đường đang nói chuyện cùng Cố Khái Mai, Cố Khái Mai gật gật đầu, câu được câu không dạ mấy tiếng, đột nhiên thẳng người, nói: "Cậu."
Cố khái đường đang cùng cố khái mai thuyết, cố khái mai đà trứ bối hạp qua tử, câu được câu không ừ hai tiếng, chẳng sao vậy đột nhiên thẳng khởi thắt lưng, vậy sau thuyết: "Cậu."
Cố Khái Đường sửng sốt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Đậu Tranh mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình và quần đùi, sắc mặt ửng hồng đứng ở cửa phòng ngủ.
Đậu Tranh nhìn Cố Khái Mai, nói với Cố Khái Đường: "... Tôi nghe hình như có người tới, còn tưởng là ai. Không có việc gì thì tốt, tôi ngủ thêm chút nữa..."
Mặt Đậu Tranh đã nóng đến như vậy, Cố Khái Đường cau mày nói: "Cậu đừng có ngủ, đi bệnh viện đi."
Đậu Tranh choáng váng không dám lắc đầu, y cũng thấy gắng gượng không nổi, bệnh lần này có chút nghiêm trọng, y sợ mình chịu không được.
Nếu mà sốt hỏng đầu óc thì sao? Y còn phải nuôi con nữa.
Đậu Tranh "Ngô" một tiếng, bước dài bước ngắn đến phòng ngủ. Hai anh em dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Đậu Tranh, không hiểu Đậu Tranh muốn làm gì.
Sau đó Đậu Tranh ôm một cái chăn, còn nói: "Đi thôi."
Cố Khái Đường và Cố Khái Mai đều có bằng lái, bất quá xe còn ở chỗ mẹ, Đậu Tranh bệnh như vậy cũng chỉ có thể gọi xe tới đón.
Đậu Tranh sốt đến hai mắt cũng bắt đầu đau đớn, y nhìn Cố Khái Đường, khàn giọng nói: "Cậu cõng tôi."
"..."
Cố Khái Đường vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn Đậu Tranh, một lát lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Cố Khái Đường. Cô vỗ vỗ hông anh trai, nói: "Cậu khó chịu, anh cõng một chút đi."
Cũng không phải cô đem anh trai đẩy vào hố lửa. Thật sự là tội nghiệp Đậu Tranh bị bệnh. Cho dù y là người xa lạ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cố Khái Đường cái trán co giật đau đớn. Hắn có cảm giác vô số phiền phức ào ào đuổi tới.
May là taxi rất nhanh đã đến.
Trong xe taxi mở điều hòa. Cố Khái Đường nghĩ đến Đậu Tranh đang sốt cao có thể sẽ thấy lanh, nên dặn tài xế tắt điều hòa đi.
Ai ngờ tài xế nói: "Nút chỉnh bị hư, thật ngại quá, các vị chịu khó một chút."
Đậu Tranh còn không biết Cố Khái Đường đã nắm hết sự tình, cho nên y không che giấu, lặng lẽ dựa vào Cố Khái Đường. Cố Khái Mai ngồi ở bên cạnh tài xế, từ kính chiếu hậu nhìn thấy anh trai bị Đậu Tranh ép vào một góc, nhất thời cả kinh, nghĩ thầm, phụ nữ thích Cố Khái Đường còn chưa tính,... sao bây giờ đàn ông cũng có thể vô liêm sỉ như vậy?
Bởi vì gia đình giáo dục hai anh em quá tốt, cho dù có bất mãn hơn cũng không ai mở miệng mắng Đậu Tranh đang sinh bênh. Đậu Tranh đem cái đầu nóng hầm hập gác lên cánh tay Cố Khái Đường, cũng không có lăn qua lăn lại, y có chút khó chịu cau mày, một lát sau thì an tĩnh ngủ.
Cố Khái Đường thở dài, lấy tay ngăn chỗ thoát khí lạnh của máy điều hòa, không cho gió lạnh thổi trực tiếp lên mặt Đậu Tranh.
K6c
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất