Chương 21
Cố Khái Đường đứng ở bên ngoài cửa sau, liếc mắt liền nhìn thấy Tiễu Dã đứng ở cái bàn bên cạnh cửa sau. Bé con tay trái một tờ giấy gấp nửa, tay phải là nửa quả chuối.
Chuối bị lột lâu rồi, phát hiện không ai chú ý tới mình, vội vã đem chuối ném xuống đất.
Bé con cho rằng không ai nhìn thấy, nhưng Cố Khái Đường đã thấy rất rõ ràng.
Tiễu Dã như là rất sợ hãi, tay phải cố sức chà lên quần của mình, muốn làm sạch chút. Đều nhìn càng thêm "bình thường", Tiễu Dã đến gần cô bé ngồi gần mình nhất nói chuyện gì đó.
Cô bé kia cũng không để ý tới Tiễu Dã, buông đồ xếp hình xuống, đứng lên đi mất.
Cố Khái Đường nhìn không nổi, đi vào phòng học đón Tiễu Dã ra.
Tiễu Dã vui vẻ vô cùng, thân thiết hô: "Thúc phụ, chúng ta đi thôi."
Cố Khái Đường nắm tay bé con đi ra, "Ừ" một tiếng, móc ra khăn giấy lau tay phải của Tiễu Dã, do dự một chút vẫn là khom người, nhỏ giọng nói: "Con sao lại đem chuối vứt đi."
Tiễu Dã sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nhịn không được nói: "Con có biết có bao nhiêu đứa trẻ không có đồ ăn, ở Châu Phi có bao nhiêu đứa trẻ chết đói. Tiễu Dã, con đã ba tuổi rồi, đạo lý cơ bản phải hiểu. Dạy con thơ cổ kể về khổ cực của người khác, lẽ nào chỉ là nói ngoài miệng thôi sao?"
Cố Khái Đường còn đang bực bội, cho nên giọng nói cũng không hòa nhã. Tiễu Dã nghe xong liền hoảng hốt, liên tục nói: "Con, con sai rồi. Thúc phụ, xin lỗi."
"..." Cố Khái Đường có một loại cảm giác đang khi dễ trẻ nhỏ, vỗ vỗ vai Tiễu Dã, nói: "Bỏ đi, về nhà thôi."
Tiễu Dã gật đầu, nhấc lên vạc áo lau mắt một cái. Cố Khái Đường đưa tay cho bé con, bé liền nói: "Thúc phụ, con chảy nước mũi."
Cố Khái Đường đành phải khom người, lau mũi cho bé con.
Tiễu Dã khó hiểu, đột nhiên hỏi Cố Khái Đường: "Thúc phụ, kẻ ngoại địa là cái gì?"
Cố Khái Đường không chú ý, hỏi: "Cái gì?"
"Tại sao con lại là kẻ ngoại địa?"
"..." Cố Khái Đường có chút kinh ngạc, hắn cho rằng mình nghe lầm.
Tiễu Dã nghiêm túc nói: "Con là kẻ ngoại địa, cho nên bọn họ đều không thích con... Con có thẻ thay đổi sao? Con không muốn làm kẻ ngoại địa, thúc phụ, chú có thể giúp con một chút không?"
Cố Khái Đường ngồi xổm dưới dất, nhìn thẳng vào mắt Tiễu Dã hỏi: "Ai nói con là kẻ ngoại địa?"
"..." Tiễu Dã lùi về sau mấy bước, khiếp đảm hỏi: "Con nói sai rồi sao?"
Cố Khái Đường vuốt cái tấm lưng nho nhỏ của Tiễu Dã, dừng một chút, muốn ôm bé con. Tiễu Dã đẩy vai Cố Khái Đường một cái, vội vàng nói: "Không nên ôm, đừng ôm..."
Cố Khái Đường cho rằng Tiễu Dã sợ khó chịu, cũng không để ý. Hắn nắm tay bé con trở lại lớp học. Trong phòng cực kì ầm ĩ, gọi nữ giáo viên bị đè ép, bận rộn suốt cả ngày, tóc tai rối bời giữa đám trẻ con, đợi một hồi mới đi ra, tức giận hỏi Cố Khái Đường muốn làm gì.
Thoạt nhìn hẳn là người này.
Cố Khái Đường nói với cô: "Thật ngại quá. Tôi muốn hỏi một chút, phòng hiệu trưởng ở chỗ nào? Tôi làm sao có thể khiếu nại cô?"
Cử chỉ nho nhã, lễ độ, như là đang nói "Tôi làm sao mới mời cô uống trà được?" vậy.
Cố Khái Đường còn chưa gặp hiệu trưởng, đã bị cô giáo trông trẻ mắng cho một trận.
Giáo viên kia ước chừng hai mấy tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, đặc biệt mạnh mẽ mắng: "Còn muốn khiếu nại tôi, tôi còn muốn nói một chút chuyện con nhà các người. Vừa ngủ liền đi cầu, có khi còn ị trong quần, có lương tâm không? Quần còn phải mượn của người khác, giáo viên còn phải đi giặt. Bảo phụ huynh mang mấy cái quần tới, nói bao nhiêu lần cũng không mang, coi nơi này là chỗ nào?"
"Tiểu Dã có thể tự đi vệ sinh, ở nhà cũng chưa từng như vậy."
"Nhà trẻ không phải ở nhà. Giáo viên cũng cần nghỉ trưa. Thời gian nghỉ trưa không được đi vệ sinh, đây là quy định!"
Cố Khái Đường nói: "Trẻ em ba tuổi làm sao có thể không chế. Không nói đến quy định này hợp lý hay không hợp lý, cô nói nhiều lần thúc dục phụ huynh, tôi tại sao chưa bao giờ nhận được điện thoại của trường? Đây là thúc giục kiểu gì?
Giáo viên nói: "Tôi nói với ba nó nhiều lần lắm rồi!"
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, cúi đầu, thấy Tiễu Dã ôm chặt chân mình.
Cố Khái Đường thực sự không muốn cùng người khác cãi nhau. Hắn gật đầu nói: "Được lắm. Ngày mai chúng ta sẽ không đến đây nữa. Làm phiền cô chuẩn bị thủ tục tiếp theo, tạm biệt."
Tiễu Dã vóc dáng thấp bé, nếu như Cố Khái Đường không khom lưng đi thì không thể nắm được tay Tiễu Dã.
Bé con lại không muốn Cố Khái Đường bế, Cố Khái Đường đành phải cùng bé giữ một khoảng cách nhất định, cùng bước đi.
Tiễu Dã có chút sợ hãi hỏi: "Ngày mai không đi nhà trẻ sao?"
"Ừ," Cố Khái Đường nói: "Không đến đây nữa. Đổi một nhà trẻ tốt hơn."
Cố Khái Đường nghĩ Tiễu Dã vẫn cần mẹ. Loại người thần kinh thô như Đậu Tranh không thể quan tâm chăm sóc đứa bé nhỏ như vậy. Y có thể rất yêu Tiễu Dã, nhưng không thể cẩn thận tỉ mỉ như mẹ được.
Đưa Tiễu Dã về tới nhà, Đậu Tranh còn chưa tan tầm. Hắn dùng khăn mặt lau mặt cho Tiễu Dã, hỏi: "Tiễu Dã, con có phải bị tiêu chảy không?"
Tiễu Dã suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.
"Vẫn luôn như vậy sao?"
"Không phải." Tiễu Dã nói,"Ăn chuối trong nhà trẻ mới đau bụng."
Cố Khái Đường nói: "Cho nên con ném đi?"
Tiễu Dã vội vàng nói: "Bởi vì... bởi vì giờ nghỉ trưa không thể đi vệ sinh. Con có thể để đến chiều ăn, sau này sẽ không vứt đi nữa đâu."
Cố Khái Đường sờ sờ mái tóc mềm mại của bé con, nói: "Xin lỗi, chú không nên nói con như vậy. Tiễu Dã, sau này gặp chuyện gì cũng phải nói cho người lớn trong nhà, biết chưa?"
Tiễu Dã gật đầu.
Kết quả đêm đó Cố Khái Đường vẫn ở lại tiểu khu Minh Châu, hắn nói với Đậu Tranh chuyện cho Tiễu Dã đổi trường, Đậu Tranh hỏi: "Có chuyện gì?"
Cố Khái Đường suy nghĩ tìm lời nói: "Nhà trẻ bên kia hoàn cảnh không tốt lắm."
Theo tính tình của Đậu Tranh, nếu như nói thật, y có lẽ sẽ đến chỗ nhà trẻ gây chuyện.
Cố Khái Đường có thể dùng cách thức đứng đắn giải quyết vấn đề, mà không dùng bạo lực.
Đậu Tranh cũng không để trong lòng nói: "Đổi đi, cậu muốn cho Tiễu Dã đi chỗ nào."
Cố Khái Đường nói một chỗ.
Đậu Tranh nghe một hồi cũng không có ý kiến, y đối với Cố Khái Đường rất yên tâm, dứt khoát nói: "Không thành vấn đề."
Sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, nói tiếp: "... Học phí gì đó mấy ngày nữa mới có."
Còn chưa tới cuối tháng, Đậu Tranh nói có tiết kiệm tiền cũng đã gần sạch sẽ. Cố Khái Đường không để trong lòng, học phí bên kia có chút đắt, đừng nói mấy ngày, Cố Khái Đường cũng không nghĩ Đậu Tranh có thể trả.
Bất quá cũng không sao.
Chuối bị lột lâu rồi, phát hiện không ai chú ý tới mình, vội vã đem chuối ném xuống đất.
Bé con cho rằng không ai nhìn thấy, nhưng Cố Khái Đường đã thấy rất rõ ràng.
Tiễu Dã như là rất sợ hãi, tay phải cố sức chà lên quần của mình, muốn làm sạch chút. Đều nhìn càng thêm "bình thường", Tiễu Dã đến gần cô bé ngồi gần mình nhất nói chuyện gì đó.
Cô bé kia cũng không để ý tới Tiễu Dã, buông đồ xếp hình xuống, đứng lên đi mất.
Cố Khái Đường nhìn không nổi, đi vào phòng học đón Tiễu Dã ra.
Tiễu Dã vui vẻ vô cùng, thân thiết hô: "Thúc phụ, chúng ta đi thôi."
Cố Khái Đường nắm tay bé con đi ra, "Ừ" một tiếng, móc ra khăn giấy lau tay phải của Tiễu Dã, do dự một chút vẫn là khom người, nhỏ giọng nói: "Con sao lại đem chuối vứt đi."
Tiễu Dã sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nhịn không được nói: "Con có biết có bao nhiêu đứa trẻ không có đồ ăn, ở Châu Phi có bao nhiêu đứa trẻ chết đói. Tiễu Dã, con đã ba tuổi rồi, đạo lý cơ bản phải hiểu. Dạy con thơ cổ kể về khổ cực của người khác, lẽ nào chỉ là nói ngoài miệng thôi sao?"
Cố Khái Đường còn đang bực bội, cho nên giọng nói cũng không hòa nhã. Tiễu Dã nghe xong liền hoảng hốt, liên tục nói: "Con, con sai rồi. Thúc phụ, xin lỗi."
"..." Cố Khái Đường có một loại cảm giác đang khi dễ trẻ nhỏ, vỗ vỗ vai Tiễu Dã, nói: "Bỏ đi, về nhà thôi."
Tiễu Dã gật đầu, nhấc lên vạc áo lau mắt một cái. Cố Khái Đường đưa tay cho bé con, bé liền nói: "Thúc phụ, con chảy nước mũi."
Cố Khái Đường đành phải khom người, lau mũi cho bé con.
Tiễu Dã khó hiểu, đột nhiên hỏi Cố Khái Đường: "Thúc phụ, kẻ ngoại địa là cái gì?"
Cố Khái Đường không chú ý, hỏi: "Cái gì?"
"Tại sao con lại là kẻ ngoại địa?"
"..." Cố Khái Đường có chút kinh ngạc, hắn cho rằng mình nghe lầm.
Tiễu Dã nghiêm túc nói: "Con là kẻ ngoại địa, cho nên bọn họ đều không thích con... Con có thẻ thay đổi sao? Con không muốn làm kẻ ngoại địa, thúc phụ, chú có thể giúp con một chút không?"
Cố Khái Đường ngồi xổm dưới dất, nhìn thẳng vào mắt Tiễu Dã hỏi: "Ai nói con là kẻ ngoại địa?"
"..." Tiễu Dã lùi về sau mấy bước, khiếp đảm hỏi: "Con nói sai rồi sao?"
Cố Khái Đường vuốt cái tấm lưng nho nhỏ của Tiễu Dã, dừng một chút, muốn ôm bé con. Tiễu Dã đẩy vai Cố Khái Đường một cái, vội vàng nói: "Không nên ôm, đừng ôm..."
Cố Khái Đường cho rằng Tiễu Dã sợ khó chịu, cũng không để ý. Hắn nắm tay bé con trở lại lớp học. Trong phòng cực kì ầm ĩ, gọi nữ giáo viên bị đè ép, bận rộn suốt cả ngày, tóc tai rối bời giữa đám trẻ con, đợi một hồi mới đi ra, tức giận hỏi Cố Khái Đường muốn làm gì.
Thoạt nhìn hẳn là người này.
Cố Khái Đường nói với cô: "Thật ngại quá. Tôi muốn hỏi một chút, phòng hiệu trưởng ở chỗ nào? Tôi làm sao có thể khiếu nại cô?"
Cử chỉ nho nhã, lễ độ, như là đang nói "Tôi làm sao mới mời cô uống trà được?" vậy.
Cố Khái Đường còn chưa gặp hiệu trưởng, đã bị cô giáo trông trẻ mắng cho một trận.
Giáo viên kia ước chừng hai mấy tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, đặc biệt mạnh mẽ mắng: "Còn muốn khiếu nại tôi, tôi còn muốn nói một chút chuyện con nhà các người. Vừa ngủ liền đi cầu, có khi còn ị trong quần, có lương tâm không? Quần còn phải mượn của người khác, giáo viên còn phải đi giặt. Bảo phụ huynh mang mấy cái quần tới, nói bao nhiêu lần cũng không mang, coi nơi này là chỗ nào?"
"Tiểu Dã có thể tự đi vệ sinh, ở nhà cũng chưa từng như vậy."
"Nhà trẻ không phải ở nhà. Giáo viên cũng cần nghỉ trưa. Thời gian nghỉ trưa không được đi vệ sinh, đây là quy định!"
Cố Khái Đường nói: "Trẻ em ba tuổi làm sao có thể không chế. Không nói đến quy định này hợp lý hay không hợp lý, cô nói nhiều lần thúc dục phụ huynh, tôi tại sao chưa bao giờ nhận được điện thoại của trường? Đây là thúc giục kiểu gì?
Giáo viên nói: "Tôi nói với ba nó nhiều lần lắm rồi!"
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, cúi đầu, thấy Tiễu Dã ôm chặt chân mình.
Cố Khái Đường thực sự không muốn cùng người khác cãi nhau. Hắn gật đầu nói: "Được lắm. Ngày mai chúng ta sẽ không đến đây nữa. Làm phiền cô chuẩn bị thủ tục tiếp theo, tạm biệt."
Tiễu Dã vóc dáng thấp bé, nếu như Cố Khái Đường không khom lưng đi thì không thể nắm được tay Tiễu Dã.
Bé con lại không muốn Cố Khái Đường bế, Cố Khái Đường đành phải cùng bé giữ một khoảng cách nhất định, cùng bước đi.
Tiễu Dã có chút sợ hãi hỏi: "Ngày mai không đi nhà trẻ sao?"
"Ừ," Cố Khái Đường nói: "Không đến đây nữa. Đổi một nhà trẻ tốt hơn."
Cố Khái Đường nghĩ Tiễu Dã vẫn cần mẹ. Loại người thần kinh thô như Đậu Tranh không thể quan tâm chăm sóc đứa bé nhỏ như vậy. Y có thể rất yêu Tiễu Dã, nhưng không thể cẩn thận tỉ mỉ như mẹ được.
Đưa Tiễu Dã về tới nhà, Đậu Tranh còn chưa tan tầm. Hắn dùng khăn mặt lau mặt cho Tiễu Dã, hỏi: "Tiễu Dã, con có phải bị tiêu chảy không?"
Tiễu Dã suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.
"Vẫn luôn như vậy sao?"
"Không phải." Tiễu Dã nói,"Ăn chuối trong nhà trẻ mới đau bụng."
Cố Khái Đường nói: "Cho nên con ném đi?"
Tiễu Dã vội vàng nói: "Bởi vì... bởi vì giờ nghỉ trưa không thể đi vệ sinh. Con có thể để đến chiều ăn, sau này sẽ không vứt đi nữa đâu."
Cố Khái Đường sờ sờ mái tóc mềm mại của bé con, nói: "Xin lỗi, chú không nên nói con như vậy. Tiễu Dã, sau này gặp chuyện gì cũng phải nói cho người lớn trong nhà, biết chưa?"
Tiễu Dã gật đầu.
Kết quả đêm đó Cố Khái Đường vẫn ở lại tiểu khu Minh Châu, hắn nói với Đậu Tranh chuyện cho Tiễu Dã đổi trường, Đậu Tranh hỏi: "Có chuyện gì?"
Cố Khái Đường suy nghĩ tìm lời nói: "Nhà trẻ bên kia hoàn cảnh không tốt lắm."
Theo tính tình của Đậu Tranh, nếu như nói thật, y có lẽ sẽ đến chỗ nhà trẻ gây chuyện.
Cố Khái Đường có thể dùng cách thức đứng đắn giải quyết vấn đề, mà không dùng bạo lực.
Đậu Tranh cũng không để trong lòng nói: "Đổi đi, cậu muốn cho Tiễu Dã đi chỗ nào."
Cố Khái Đường nói một chỗ.
Đậu Tranh nghe một hồi cũng không có ý kiến, y đối với Cố Khái Đường rất yên tâm, dứt khoát nói: "Không thành vấn đề."
Sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, nói tiếp: "... Học phí gì đó mấy ngày nữa mới có."
Còn chưa tới cuối tháng, Đậu Tranh nói có tiết kiệm tiền cũng đã gần sạch sẽ. Cố Khái Đường không để trong lòng, học phí bên kia có chút đắt, đừng nói mấy ngày, Cố Khái Đường cũng không nghĩ Đậu Tranh có thể trả.
Bất quá cũng không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất