Chương 47
Bởi vì Lưu Hạo Nhiên không ở nhà, Cố Khái Đường ngồi một hồi, lại đi tới nơi tụ họp sớm một chút chờ.
Nhà hàng này quy cách khá tốt, Cố Khái Đường đến mới phát hiện đã có vài học sinh chờ ở đó. Bọn họ là người phụ trách hoạt động lần này, nhìn thấy Cố Khái Đường đều có chút kinh hỉ, vây lại hỏi: "Chân cậu lành chưa? Đi học được rồi chứ?"
Cố Khái Đường lần lượt trả lời: "Ổn rồi, rất tốt, học kỳ kế có thể lên lớp."
Lại có người nói: "Sau này băng qua đường nhớ cẩn thận, tại nạn giao thông thật đáng sợ."
Bọn họ đều biết Cố Khái Đường bị thương do tai nạn xe cộ, nhưng không biết chi tiết, nhưng là không phải do Cố Khái Đường băng qua đường không cẩn thận mà bị tông.
Cố Khái Đường cũng không phản bác, chỉ khẽ gật đầu.
Một vị tiền bối chào hỏi Cố Khái Đường, bảo hắn ngồi xuống, hỏi những người khác: "Thầy Lưu lát nữa ngồi ở đâu? Để Cố Khái Đường và thầy ngồi cùng bàn đi."
Cố Khái Đường gật đầu.
Tiền bối kia hỏi: "Hay là cậu muốn ngồi cùng bạn học? Dương Bình Tri và cậu ở cùng phòng phải không?"
Cố Khái Đường vội vàng trả lời: "Em ngồi cạnh thầy Lưu là được rồi."
Nửa tiếng sau, thầy cô và học sinh lục tục đến. Tết âm lịch là thời gian ăn chơi giải trí, cho dù có chút lười biếng cũng chẳng sao. Một đoạn thời gian chưa gặp những nghiên cứu sinh này, Cố Khái Đường phát hiện vẻ ngoài của bọn họ đều có chút khác.
Lần này nghiên cứu sinh và những người học tiến sỹ cùng tổ chức họp mặt, theo lý thuyết thì toàn là những người từ nghiên cứu sinh trở lên. Nhưng kỳ quái là, Cố Khái Đường gặp Sở Vi.
Sở Vi cũng nhìn thấy Cố Khái Đường, cô cười cười, chọn chỗ ngồi bên cạnh Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường hỏi: "Sao em lại tới?"
"Đại Chí dẫn em tới, anh ấy nói anh ở đây." Sở Vi trả lời, "Em muốn xem anh bị thương giờ thế nào rồi."
Cố Khái Đường nói: "Vậy có thể tới nhà anh gặp, sao lại muốn đến chỗ này? Ở đây không có bạn học của em, rất chán."
Sở Vi cười híp mắt nói: "Em không sợ chán."
Từ lần trước Đậu Tranh nói với Sở Vi quan hệ của bọn họ, Sở Vi hết hi vọng, cũng không tiếp tục phí tâm tư ở chỗ Cố Khái Đường nữa. Nhưng tim người không phải bản thân có thể khống chế được, khi nghe nói Cố Khái Đường tham gia hoạt động tập thể này, vẫn không nhịn được đi đến.
Cố Khái Đường nhìn xung quanh một chút, quả nhiên thấy Dương Bình Tri ở cách đó không xa, đang cùng một tiền bối nói chuyện phiếm.
Sở Vi nhìn chân Cố Khái Đường, hỏi: "Sư huynh, anh bao giờ thì về trường học?"
Cố Khái Đường nói: "Tháng hai."
"Nhanh vậy," Sở Vi hỏi, "Vẫn theo Lưu Hạo Nhiên sao?"
Cố Khái Đường gật đầu, vừa muốn nói cái gì, phía sau thổ tới một làn gió, có người đẩy cửa bước vào.
Đi tới là một người đàn ông trung niên vóc dáng rẩt cao, gò má thon gầy. Trên tóc ông đã điểm hoa râm, mang mắt kính không gọng, mặc áo bông màu xám tro, nhìn qua có chút nghiêm túc.
Chính là thầy hướng dẫn của Cố Khái Đường, Lưu Hạo Nhiên.
Cố Khái Đường đứng lên gọi: "Thầy ơi."
Lưu Hạo Nhiên thuận thế nhìn sang chỗ Cố Khái Đường, không nói gì, bất quá vẫn đi tới, ngồi ở chỗ trống bên cạnh.
Cố Khái Đường thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn giấy lau tay.
Lưu Hạo Nhiên hỏi Cố Khái Đường vài vấn đề. Bởi vì ông đến tương đối trễ, một vài phút sau thầy cô đều đến đông đủ, mọi người bắt đầu ăn uống, Lưu Hạo Nhiên không hỏi nữa.
Cố Khái Đường rốt cuộc thuận lợi qua cửa thứ nhất.
Bữa cơm này phải uống rất nhiều rượu, Lưu Hạo Nhiên mặt đỏ tới mang tai. Không khí tết âm lịch náo nhiệt bao vây toàn bộ thầy trò, sau khi ăn xong mọi người đều chưa muốn về, tới KTV gần đó hát.
Cố Khái Đường đi vào phòng thì an vị ngồi trong góc, thoạt nhìn nghiêm túc nghe người khác hát, trên thực tế tấm trí hắn đã sớm bay đi nơi khác.
Lúc nãy trên bàn cơm, có nói tới chuyện giáo viên cạnh tranh với Lưu Hạo Nhiên trong cuộc bình chọn năm nay. Cố Khái Đường vốn rất kỳ quái năm nay tại sao Lưu Hạo Nhiên không được bình chọn, điểm lạ chính là, qua cuộc nói chuyện của người khác, hắn biết được thầy Lý chiếm được giải thưởng.
Phải biết rằng Lưu Hạo Nhiên vô cùng nghiêm túc, về phương diện học thức đều bằng hoặc hơn thầy Lý. Xóa Lưu Hạo Nhiên khỏi danh sách bình chọn, giáo sư Lý được bình chọn làm "Học giả ưu tú" rất dễ dàng.
Làm học sinh của Lưu Hạo Nhiên, Cố Khái Đường biết Lưu Hạo Nhiên đến tột cùng có bao nhiêu muốn cái danh hiệu này.
Lưu Hạo Nhiên không biếu hiện tâm tình gì, ở trên bàn cơm lại một mực uống rượu.
Cố Khái Đường tận lực ngồi ở vị trí khuất, tránh khỏi những học sinh uống quá nhiều muốn kéo hắn đứng lên hát. Nhưng cảm giác tồn tại của Cố Khái Đường quá mạnh mẽ, sau một giờ, có người chú ý tới Cố Khái Đường chưa hát bài nào, liền đem micro nhét vào tay hắn, ầm ĩ bắt hắn tới hát một bài.
Có một loại người bình thường vô cùng an tĩnh khiêm tốn, người như vậy khi tham gia hoạt động tập thể, lại luôn tương phản hấp dẫn lực chú ý của người khác. Cố Khái Đường nghiên cứu học rất chăm chỉ, chịu ảnh hưởng sâu sắc của giảng viên, nhưng lại quá nghiêm túc... lại làm cho người khác cảm thấy mới lạ.
Bởi vậy Cố Khái Đường bất đắc dĩ cầm micro liền hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, hát một câu liền có người hoan hô như sóng gợn biển gầm.
Cố Khái Đường không thể từ chối, đành nói: "Vậy tôi hát một bài."
Ca khúc hắn chọn là một bài hát tiếng Anh cũ, nhưng chưa bắt đầu, Lưu Hạo Nhiên đã ngắt lời đi tới, say khướt nói: "Hát tiếng Anh làm gì, tiểu Cố, hát một bài tiếng Đức..."
Cố Khái Đường ngẩn ra, nhất thời có chút xấu hổ.
Sở Vi cũng uống rượu, tâm tình không khống chế được, nghe vậy bất mãn nói: "Thầy Lưu sao cứ chọn bài vậy, sư huynh cũng đâu phải remote..."
Đầu lưỡi Lưu Hạo Nhiên tê dại, hàm hồ không biết nói cùng ai: "Đây... đây là đồ đệ của ta, theo ta, một năm, viết bao nhiêu là văn chương. Kiến thức cơ bản nắm chắc, so với giảng viên ở cái trường này đều giỏi hơn, đây mới là người học vấn cao. Không nói cái khác, tiếng Đức tiểu Cố học nửa năm, còn lưu loát hơn mấy người học ba mươi năm..."
Cố Khái Đường nắm micro, có chút không biết làm sao cho phải.
Lưu Hạo Nhiên một tay ôm vai thầy Lý, thổi một hơi nói: "Có đúng không, thầy Lý!"
Thầy Lý sờ sờ tay Lưu Hạo Nhiên, dáng vẻ ghét bỏ, hắn tức giận đến sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn duy trì phong độ nói: "Đúng vậy, đại đệ tử của anh lợi hại đến thế, lúc chưa tốt nghiệp đại học viết luận văn còn tốt hơn cả nghiên cứu sinh. Như thế thì sao? Cũng vô dụng!"
Lưu Hạo Nhiên giận tím mặt: "Sao lại vô dụng? Tôi đã nói với anh..."
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau to, thầy giáo bên cạnh vội vã nhận lấy micro trong tay Cố Khái Đường, hát một bài.
Cố Khái Đường ngồi chỗ cũ, có chút cảm thán, bởi vì bình thường trong học tập Lưu Hạo Nhiên chưa bao giờ khen ngợi mình, phải nói, Lưu Hạo Nhiên chính là một học giả tương đối cổ hủ, tương đối nghiêm túc, trong công tác thì chỉ biết tìm chỗ sai, lúc hài lòng thì chỉ ừ một tiếng, cái loại giọng điệu khoe khoang này, Cố Khái Đường chưa từng nghe qua.
Ông thực sự uống rất nhiều. Không biết Lưu Hạo Nhiên khi tỉnh rượu nhớ tới, sẽ có cảm giác gì nữa....
Trước khi tới chỗ này Cố Khái Đường có gọi điện cho Đậu Tranh, nói phải cùng giáo viên đi hát, không cần chờ hắn về.
Đậu Tranh rõ ràng đáp ứng, hỏi thăm địa điểm một chút, cũng không nhiều lời.
Hát từ tám giờ tới hơn mười giờ.
Cố Khái Đường thấy hơi trễ rồi, hỏi Sở Vi: "Em về tiểu khu Minh Châu hay về trường."
Sở Vi nói: "Về trường, sư huynh đừng lo, Dương Bình Tri nói sẽ đưa em về."
Cố Khái Đường gật đầu, đẩy cửa KTV bước ra, một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến, Cố Khái Đường không khỏi quàng chặt khăn quàng cổ một chút.
Nơi này cách cổng còn một đoạn, Sở Vi theo sau Cố Khái Đường thật sát, do dự một chút hỏi: "Em nghe nói anh đi xem mắt."
"Ừ."
"... Kết quả thế nào?"
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Không có kết quả gì. Thế nhưng, anh hiện tại đã có đối tượng."
Sở Vi cúi đầu, cố sức đi về phía trước, dáng dấp vô cùng khẩn trương. Khi cô nghe được những lời Cố Khái Đường nói lúc này, Sở Vi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng thẳng người nhìn Cố Khái Đường, chân thành nói: "Chúc mừng anh, sư huynh. Tuy em không biết người ấy là ai... nhưng đối phương nhất định vô cùng yêu anh."
Cố Khái Đường khẽ gật đầu.
Sở Vi hít một hơi thật sâu. Trong thời khắc này, Sở Vi biết mình cuối cùng cũng buông tay.
Cô ôn hòa nhìn người đàn ông trước mặt, dò hỏi: "Sư huynh, lễ tình nhân năm nay anh thế nào?"
"...Ở nhà."
"Hả?" Sở Vi sửng sốt, hỏi: "Anh không phải có đối tượng sao? Sao lại phải ở nhà?"
Cố Khái Đường cũng vừa phản ứng kịp. Thì ra mấy ngày nữa là lễ tình nhân. Gần đây hắn bị chuyện khai giảng quấn thân, không có cơ hội nghĩ tới chuyện này.
"Nếu muốn tặng đồ thì tặng cái gì cho tốt đây?"
Sở Vi hỏi Cố Khái Đường như vậy, trong lòng hắn cũng suy nghĩ, nhưng không có đáp án chính xác.
Tặng hoa? Con gái hình như mới thích. Đậu Tranh và hắn sống cùng nhau, thoạt nhìn không thiếu thứ gì. Ngược lại có thể mua cho Tiễu Dã ít đồ, nhưng lại không quá hiểu phong tình.
Cố Khái Đường lần đầu tiên lo lắng chuyện này, lo làm không tốt khiến Đậu Tranh thất vọng.
Sau khi tạm biệt Sở Vi, đi tới bãi đỗ xe, hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
Bởi vì hắn không nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh xe mình.
Người nọ thấy Cố Khái Đường đang ngẩn người, cảm thấy rất thú vị, lặng lẽ trốn đi. Chờ Cố Khái Đường sắp mở cửa xe thì đột nhiên ôm lấy hông hắn nói: "Giao tiền hay mạng?"
Cố Khái Đường ngẩn ra, phản ứng lại, cười muốn xoay người, nhưng hắn bị Đậu Tranh ôm chặt không thể động đậy.
"Sao cậu lại tới đây?"
Đậu Tranh tiến đến bên người Cố Khái Đường nói: "Tới cướp sắc."
"Trong nhà tôi còn có người già phải chăm sóc," Cố Khái Đường cười nói: "Cầu xin cậu tha một mạng."
Đậu Tranh không ngờ Cố Khái Đường sẽ phản ứng như vậy, chỉ cảm thấy trong ngực mềm nhũn. Y buông tay ra, muốn cắn tai Cố Khái Đường, nói: "Không tha."
"Không tha cũng phải tha." Cố Khái Đường thấp giọng đáp, cũng không để cho Đậu Tranh cắn được mình, ngược lại cầm lấy tay y hỏi: "Cậu chờ bao lâu rồi?"
Căn bản không cần trả lời. Ngón tay Đậu Tranh lạnh như băng, tối thiểu cũng phải đứng đây một tiếng đồng hồ.
Đậu Tranh lại nói: "Không lâu."
"Cậu tới đón tôi?"
"Đương nhiên rồi, không thì tới làm gì nữa."
Cố Khái Đường nhìn vài mắt Đậu Tranh. Trong gió rét, đôi mắt người kia lại chất chứa hơi nóng, nhiệt tình tựa hồ như có thể hóa thành ngọn lửa thiêu đốt.
Cố Khái Đường nói: "... Cậu đã đi tới sao không vào trong tìm tôi? Chỗ này lạnh như vậy, không chừng lại cảm mất."
"Cậu không phải đang ngồi với thầy giáo sao?" Đậu Tranh đương nhiên nói, "Tôi tới tìm cậu sẽ khiến cậu mất mặt."
Trong lòng Cố Khái Đường khẽ động, không nói gì về chuyện này nữa, chỉ nói: "Trước tiên lên xe đã."
Nhà hàng này quy cách khá tốt, Cố Khái Đường đến mới phát hiện đã có vài học sinh chờ ở đó. Bọn họ là người phụ trách hoạt động lần này, nhìn thấy Cố Khái Đường đều có chút kinh hỉ, vây lại hỏi: "Chân cậu lành chưa? Đi học được rồi chứ?"
Cố Khái Đường lần lượt trả lời: "Ổn rồi, rất tốt, học kỳ kế có thể lên lớp."
Lại có người nói: "Sau này băng qua đường nhớ cẩn thận, tại nạn giao thông thật đáng sợ."
Bọn họ đều biết Cố Khái Đường bị thương do tai nạn xe cộ, nhưng không biết chi tiết, nhưng là không phải do Cố Khái Đường băng qua đường không cẩn thận mà bị tông.
Cố Khái Đường cũng không phản bác, chỉ khẽ gật đầu.
Một vị tiền bối chào hỏi Cố Khái Đường, bảo hắn ngồi xuống, hỏi những người khác: "Thầy Lưu lát nữa ngồi ở đâu? Để Cố Khái Đường và thầy ngồi cùng bàn đi."
Cố Khái Đường gật đầu.
Tiền bối kia hỏi: "Hay là cậu muốn ngồi cùng bạn học? Dương Bình Tri và cậu ở cùng phòng phải không?"
Cố Khái Đường vội vàng trả lời: "Em ngồi cạnh thầy Lưu là được rồi."
Nửa tiếng sau, thầy cô và học sinh lục tục đến. Tết âm lịch là thời gian ăn chơi giải trí, cho dù có chút lười biếng cũng chẳng sao. Một đoạn thời gian chưa gặp những nghiên cứu sinh này, Cố Khái Đường phát hiện vẻ ngoài của bọn họ đều có chút khác.
Lần này nghiên cứu sinh và những người học tiến sỹ cùng tổ chức họp mặt, theo lý thuyết thì toàn là những người từ nghiên cứu sinh trở lên. Nhưng kỳ quái là, Cố Khái Đường gặp Sở Vi.
Sở Vi cũng nhìn thấy Cố Khái Đường, cô cười cười, chọn chỗ ngồi bên cạnh Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường hỏi: "Sao em lại tới?"
"Đại Chí dẫn em tới, anh ấy nói anh ở đây." Sở Vi trả lời, "Em muốn xem anh bị thương giờ thế nào rồi."
Cố Khái Đường nói: "Vậy có thể tới nhà anh gặp, sao lại muốn đến chỗ này? Ở đây không có bạn học của em, rất chán."
Sở Vi cười híp mắt nói: "Em không sợ chán."
Từ lần trước Đậu Tranh nói với Sở Vi quan hệ của bọn họ, Sở Vi hết hi vọng, cũng không tiếp tục phí tâm tư ở chỗ Cố Khái Đường nữa. Nhưng tim người không phải bản thân có thể khống chế được, khi nghe nói Cố Khái Đường tham gia hoạt động tập thể này, vẫn không nhịn được đi đến.
Cố Khái Đường nhìn xung quanh một chút, quả nhiên thấy Dương Bình Tri ở cách đó không xa, đang cùng một tiền bối nói chuyện phiếm.
Sở Vi nhìn chân Cố Khái Đường, hỏi: "Sư huynh, anh bao giờ thì về trường học?"
Cố Khái Đường nói: "Tháng hai."
"Nhanh vậy," Sở Vi hỏi, "Vẫn theo Lưu Hạo Nhiên sao?"
Cố Khái Đường gật đầu, vừa muốn nói cái gì, phía sau thổ tới một làn gió, có người đẩy cửa bước vào.
Đi tới là một người đàn ông trung niên vóc dáng rẩt cao, gò má thon gầy. Trên tóc ông đã điểm hoa râm, mang mắt kính không gọng, mặc áo bông màu xám tro, nhìn qua có chút nghiêm túc.
Chính là thầy hướng dẫn của Cố Khái Đường, Lưu Hạo Nhiên.
Cố Khái Đường đứng lên gọi: "Thầy ơi."
Lưu Hạo Nhiên thuận thế nhìn sang chỗ Cố Khái Đường, không nói gì, bất quá vẫn đi tới, ngồi ở chỗ trống bên cạnh.
Cố Khái Đường thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn giấy lau tay.
Lưu Hạo Nhiên hỏi Cố Khái Đường vài vấn đề. Bởi vì ông đến tương đối trễ, một vài phút sau thầy cô đều đến đông đủ, mọi người bắt đầu ăn uống, Lưu Hạo Nhiên không hỏi nữa.
Cố Khái Đường rốt cuộc thuận lợi qua cửa thứ nhất.
Bữa cơm này phải uống rất nhiều rượu, Lưu Hạo Nhiên mặt đỏ tới mang tai. Không khí tết âm lịch náo nhiệt bao vây toàn bộ thầy trò, sau khi ăn xong mọi người đều chưa muốn về, tới KTV gần đó hát.
Cố Khái Đường đi vào phòng thì an vị ngồi trong góc, thoạt nhìn nghiêm túc nghe người khác hát, trên thực tế tấm trí hắn đã sớm bay đi nơi khác.
Lúc nãy trên bàn cơm, có nói tới chuyện giáo viên cạnh tranh với Lưu Hạo Nhiên trong cuộc bình chọn năm nay. Cố Khái Đường vốn rất kỳ quái năm nay tại sao Lưu Hạo Nhiên không được bình chọn, điểm lạ chính là, qua cuộc nói chuyện của người khác, hắn biết được thầy Lý chiếm được giải thưởng.
Phải biết rằng Lưu Hạo Nhiên vô cùng nghiêm túc, về phương diện học thức đều bằng hoặc hơn thầy Lý. Xóa Lưu Hạo Nhiên khỏi danh sách bình chọn, giáo sư Lý được bình chọn làm "Học giả ưu tú" rất dễ dàng.
Làm học sinh của Lưu Hạo Nhiên, Cố Khái Đường biết Lưu Hạo Nhiên đến tột cùng có bao nhiêu muốn cái danh hiệu này.
Lưu Hạo Nhiên không biếu hiện tâm tình gì, ở trên bàn cơm lại một mực uống rượu.
Cố Khái Đường tận lực ngồi ở vị trí khuất, tránh khỏi những học sinh uống quá nhiều muốn kéo hắn đứng lên hát. Nhưng cảm giác tồn tại của Cố Khái Đường quá mạnh mẽ, sau một giờ, có người chú ý tới Cố Khái Đường chưa hát bài nào, liền đem micro nhét vào tay hắn, ầm ĩ bắt hắn tới hát một bài.
Có một loại người bình thường vô cùng an tĩnh khiêm tốn, người như vậy khi tham gia hoạt động tập thể, lại luôn tương phản hấp dẫn lực chú ý của người khác. Cố Khái Đường nghiên cứu học rất chăm chỉ, chịu ảnh hưởng sâu sắc của giảng viên, nhưng lại quá nghiêm túc... lại làm cho người khác cảm thấy mới lạ.
Bởi vậy Cố Khái Đường bất đắc dĩ cầm micro liền hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, hát một câu liền có người hoan hô như sóng gợn biển gầm.
Cố Khái Đường không thể từ chối, đành nói: "Vậy tôi hát một bài."
Ca khúc hắn chọn là một bài hát tiếng Anh cũ, nhưng chưa bắt đầu, Lưu Hạo Nhiên đã ngắt lời đi tới, say khướt nói: "Hát tiếng Anh làm gì, tiểu Cố, hát một bài tiếng Đức..."
Cố Khái Đường ngẩn ra, nhất thời có chút xấu hổ.
Sở Vi cũng uống rượu, tâm tình không khống chế được, nghe vậy bất mãn nói: "Thầy Lưu sao cứ chọn bài vậy, sư huynh cũng đâu phải remote..."
Đầu lưỡi Lưu Hạo Nhiên tê dại, hàm hồ không biết nói cùng ai: "Đây... đây là đồ đệ của ta, theo ta, một năm, viết bao nhiêu là văn chương. Kiến thức cơ bản nắm chắc, so với giảng viên ở cái trường này đều giỏi hơn, đây mới là người học vấn cao. Không nói cái khác, tiếng Đức tiểu Cố học nửa năm, còn lưu loát hơn mấy người học ba mươi năm..."
Cố Khái Đường nắm micro, có chút không biết làm sao cho phải.
Lưu Hạo Nhiên một tay ôm vai thầy Lý, thổi một hơi nói: "Có đúng không, thầy Lý!"
Thầy Lý sờ sờ tay Lưu Hạo Nhiên, dáng vẻ ghét bỏ, hắn tức giận đến sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn duy trì phong độ nói: "Đúng vậy, đại đệ tử của anh lợi hại đến thế, lúc chưa tốt nghiệp đại học viết luận văn còn tốt hơn cả nghiên cứu sinh. Như thế thì sao? Cũng vô dụng!"
Lưu Hạo Nhiên giận tím mặt: "Sao lại vô dụng? Tôi đã nói với anh..."
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau to, thầy giáo bên cạnh vội vã nhận lấy micro trong tay Cố Khái Đường, hát một bài.
Cố Khái Đường ngồi chỗ cũ, có chút cảm thán, bởi vì bình thường trong học tập Lưu Hạo Nhiên chưa bao giờ khen ngợi mình, phải nói, Lưu Hạo Nhiên chính là một học giả tương đối cổ hủ, tương đối nghiêm túc, trong công tác thì chỉ biết tìm chỗ sai, lúc hài lòng thì chỉ ừ một tiếng, cái loại giọng điệu khoe khoang này, Cố Khái Đường chưa từng nghe qua.
Ông thực sự uống rất nhiều. Không biết Lưu Hạo Nhiên khi tỉnh rượu nhớ tới, sẽ có cảm giác gì nữa....
Trước khi tới chỗ này Cố Khái Đường có gọi điện cho Đậu Tranh, nói phải cùng giáo viên đi hát, không cần chờ hắn về.
Đậu Tranh rõ ràng đáp ứng, hỏi thăm địa điểm một chút, cũng không nhiều lời.
Hát từ tám giờ tới hơn mười giờ.
Cố Khái Đường thấy hơi trễ rồi, hỏi Sở Vi: "Em về tiểu khu Minh Châu hay về trường."
Sở Vi nói: "Về trường, sư huynh đừng lo, Dương Bình Tri nói sẽ đưa em về."
Cố Khái Đường gật đầu, đẩy cửa KTV bước ra, một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến, Cố Khái Đường không khỏi quàng chặt khăn quàng cổ một chút.
Nơi này cách cổng còn một đoạn, Sở Vi theo sau Cố Khái Đường thật sát, do dự một chút hỏi: "Em nghe nói anh đi xem mắt."
"Ừ."
"... Kết quả thế nào?"
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Không có kết quả gì. Thế nhưng, anh hiện tại đã có đối tượng."
Sở Vi cúi đầu, cố sức đi về phía trước, dáng dấp vô cùng khẩn trương. Khi cô nghe được những lời Cố Khái Đường nói lúc này, Sở Vi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng thẳng người nhìn Cố Khái Đường, chân thành nói: "Chúc mừng anh, sư huynh. Tuy em không biết người ấy là ai... nhưng đối phương nhất định vô cùng yêu anh."
Cố Khái Đường khẽ gật đầu.
Sở Vi hít một hơi thật sâu. Trong thời khắc này, Sở Vi biết mình cuối cùng cũng buông tay.
Cô ôn hòa nhìn người đàn ông trước mặt, dò hỏi: "Sư huynh, lễ tình nhân năm nay anh thế nào?"
"...Ở nhà."
"Hả?" Sở Vi sửng sốt, hỏi: "Anh không phải có đối tượng sao? Sao lại phải ở nhà?"
Cố Khái Đường cũng vừa phản ứng kịp. Thì ra mấy ngày nữa là lễ tình nhân. Gần đây hắn bị chuyện khai giảng quấn thân, không có cơ hội nghĩ tới chuyện này.
"Nếu muốn tặng đồ thì tặng cái gì cho tốt đây?"
Sở Vi hỏi Cố Khái Đường như vậy, trong lòng hắn cũng suy nghĩ, nhưng không có đáp án chính xác.
Tặng hoa? Con gái hình như mới thích. Đậu Tranh và hắn sống cùng nhau, thoạt nhìn không thiếu thứ gì. Ngược lại có thể mua cho Tiễu Dã ít đồ, nhưng lại không quá hiểu phong tình.
Cố Khái Đường lần đầu tiên lo lắng chuyện này, lo làm không tốt khiến Đậu Tranh thất vọng.
Sau khi tạm biệt Sở Vi, đi tới bãi đỗ xe, hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
Bởi vì hắn không nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh xe mình.
Người nọ thấy Cố Khái Đường đang ngẩn người, cảm thấy rất thú vị, lặng lẽ trốn đi. Chờ Cố Khái Đường sắp mở cửa xe thì đột nhiên ôm lấy hông hắn nói: "Giao tiền hay mạng?"
Cố Khái Đường ngẩn ra, phản ứng lại, cười muốn xoay người, nhưng hắn bị Đậu Tranh ôm chặt không thể động đậy.
"Sao cậu lại tới đây?"
Đậu Tranh tiến đến bên người Cố Khái Đường nói: "Tới cướp sắc."
"Trong nhà tôi còn có người già phải chăm sóc," Cố Khái Đường cười nói: "Cầu xin cậu tha một mạng."
Đậu Tranh không ngờ Cố Khái Đường sẽ phản ứng như vậy, chỉ cảm thấy trong ngực mềm nhũn. Y buông tay ra, muốn cắn tai Cố Khái Đường, nói: "Không tha."
"Không tha cũng phải tha." Cố Khái Đường thấp giọng đáp, cũng không để cho Đậu Tranh cắn được mình, ngược lại cầm lấy tay y hỏi: "Cậu chờ bao lâu rồi?"
Căn bản không cần trả lời. Ngón tay Đậu Tranh lạnh như băng, tối thiểu cũng phải đứng đây một tiếng đồng hồ.
Đậu Tranh lại nói: "Không lâu."
"Cậu tới đón tôi?"
"Đương nhiên rồi, không thì tới làm gì nữa."
Cố Khái Đường nhìn vài mắt Đậu Tranh. Trong gió rét, đôi mắt người kia lại chất chứa hơi nóng, nhiệt tình tựa hồ như có thể hóa thành ngọn lửa thiêu đốt.
Cố Khái Đường nói: "... Cậu đã đi tới sao không vào trong tìm tôi? Chỗ này lạnh như vậy, không chừng lại cảm mất."
"Cậu không phải đang ngồi với thầy giáo sao?" Đậu Tranh đương nhiên nói, "Tôi tới tìm cậu sẽ khiến cậu mất mặt."
Trong lòng Cố Khái Đường khẽ động, không nói gì về chuyện này nữa, chỉ nói: "Trước tiên lên xe đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất