Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 12: Qua Cầu
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
“Cây cầu đối diện có một quảng trường, sau khi qua cầu từ quảng trường đối diện sẽ có thể trực tiếp đi qua tòa nhà chính phủ mà không cần phải tới gần quảng trường.” Thương Mặc nhanh chóng nói ra phán đoán, cho dù nguy hiểm cũng cần phải nhanh hạ quyết định, nếu không dù chỉ chậm trễ một chút thôi cũng phải trả giá bằng sinh mạng.
“Được, đội trưởng.” Ba người Bàng Hưng nhỏ giọng trả lời.
Thương Mặc nhìn phương hướng thảm thực vật đang lay động gần đó: “Bây giờ đang có gió tây, chờ đến khi gió ngừng lại mới đi.”
Cơn gió này không nhỏ, vừa lúc từ con sông đối diện thổi tới. Nếu đi ngược gió thì tang thi rất có thể sẽ ngửi được mùi của cả đám rồi vây lấy. Năm người nhanh chóng trốn một chỗ, lẳng lặng chờ đợi.
Mười phút sau, gió ngừng.
Năm người vội vàng dựa theo đội hình đã sắp xếp vừa chém giết tang thi trên cầu vừa nhanh chóng đi về phía bờ bên kia sông. Không biết khi nào gió sẽ lại nổi lên nên tất cả phải nhanh chóng qua bờ bên kia.
Khi dị biến toàn cầu xảy ra ước chừng khoảng mười giờ sáng, thời điểm đông đúc nhất cơ bản đã qua. Do đó người trên cầu cũng không nhiều, rải rác chỉ có khoảng vài ba người, cộng thêm khoảng bốn năm chiếc xe xảy ra sự cố giao thông
Tang thi trên mấy xe đó đang nhe răng trợn mắt không ngừng hướng về phía mọi người.
Trên chiếc cầu rộng lớn, một dây mây thô to như cánh tay trẻ con lại không khác gì con rắn đang uốn lượn nhanh chóng tiến về phía trước. Nó dễ dàng đâm thủng đầu tang thi, sau đó lập tức đánh úp về phía một con tang thi khác đang định vây lấy. Nếu nhìn kỹ con có thể phát hiện ra trên dây mây hình như có từng chiếc từng chiếc gai nhỏ màu đen san sát dựng thẳng.
Sau khi thuận lợi đi qua cây cầu lớn, năm người núp dưới vành đai xanh bên đường.
Thương Mặc tựa vào phía sau cây lớn, cầm kính viễn vọng quan sát tình huống đường cái phía đối diện. Bàng Hưng trốn sau lùm cây, tay cũng cầm kính viễn vọng điều tra tình huống bên kia. Cốc Vũ, Đồ Thịnh và Lâm Thịnh Đông chú ý động tĩnh phía sau, bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người.
Từ tầm nhìn của kính viễn vọng có thể nhận ra số lượng tang thi đối diện không ít lắm. Chỉ riêng trên con đường trước tòa nhà chính phủ đã có hai mươi ba mươi con tang thi, tại quảng trường thậm chí còn nhiều hơn.
“Đội trưởng, ngoài quảng trường ít nhất phải có trên trăm con tang thi, chúng qua lại không có quy luật, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đi vào con đường đối diện.” Nhìn quảng trường toàn những cửa hàng kinh doanh với số lượng tang thi đông đảo đằng kia, khóe miệng Bàng Hưng mím chặt, kính viễn vọng trong tay không ngừng di động, anh ấy muốn tìm kiếm chỗ có thể đột phá vòng vây.
Thương Mặc nhìn thoáng qua súng của mấy người đồng đội, đến một chiếc súng có thể ngắm bắn cũng không có, anh đành phải nghĩ cách khác.
Một con tang thi đang đi chầm chậm bên bờ sông dần tới gần, Cốc Vũ khống chế dây mây đâm thẳng đầu tang thi, sau đó kéo về, để dây mây hấp thu sạch sẽ tang thi.
Lâm Thịnh đồng mở to hai mắt nhìn chằm chằm, nhỏ giọng hỏi: “Em gái, dây mây này của em còn có thể ăn tang thi à?”
“Đúng vậy, nó hơi đói bụng, tang thi có thể giúp nó no.” Cốc Vũ gật đầu trả lời.
Nếu cô đã có ánh sáng vàng siêu to kia thì yêu ai yêu cả đường đi, cô cũng sẽ chăm sóc một chút cho đồng đội của anh ấy.
Đồ Thịnh hiếu kỳ hỏi: “Dây mây này không phải biến hóa từ dị năng của em à?”
“Không hoàn toàn như thế. Nói như thế nào nhỉ?” Cốc Vũ cố gắng dung hợp ký ức đã lấy được, cố gắng giải thích: “Em là một sinh mạng độc lập, dây mây cũng là một sinh mạng độc lập. Em cần ăn cơm mới có thể sống, nó cũng cần phải ăn mới có thể tồn tại. Mỗi tội nó không có ý thức độc lập nên cần em phải điều khiển từ xa. Bọn em là những cá thể độc lập nhưng cũng có thể hợp lại thành một.”
Lâm Thịnh Đông nghe thấy mà có chút mơ hồ.
Ngược lại Đồ Thịnh lại hiểu: “Nói cách khác dây mây của em thực chất là vật còn sống không có ý thức, Em có thể khống chế nó dựa trên ý thức nhưng xét về sinh mệnh thì cả hai không liên quan.”
“Đúng thế.” Cốc Vũ gật đầu: “Không sai biệt lắm thì chính là ý này, tuy nhiên nó chỉ chịu khống chế của em.”
Lâm Thịnh Đông và Đồ Thịnh nhìn Cốc Vũ đầy hâm mộ, hóa ra dị năng giả hệ thực vật lại lợi hại như vậy.
“Dây mây của em dài bao nhiêu?” Lúc này Tiếng Thương Mặc truyền tới.
Anh cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa ba người, nếu dây mây của Cốc Vũ đủ dài thì thực ra có thể lợi dụng được một chút.
“Trước mắt chỉ dài 5 mét.”
“Cây cầu đối diện có một quảng trường, sau khi qua cầu từ quảng trường đối diện sẽ có thể trực tiếp đi qua tòa nhà chính phủ mà không cần phải tới gần quảng trường.” Thương Mặc nhanh chóng nói ra phán đoán, cho dù nguy hiểm cũng cần phải nhanh hạ quyết định, nếu không dù chỉ chậm trễ một chút thôi cũng phải trả giá bằng sinh mạng.
“Được, đội trưởng.” Ba người Bàng Hưng nhỏ giọng trả lời.
Thương Mặc nhìn phương hướng thảm thực vật đang lay động gần đó: “Bây giờ đang có gió tây, chờ đến khi gió ngừng lại mới đi.”
Cơn gió này không nhỏ, vừa lúc từ con sông đối diện thổi tới. Nếu đi ngược gió thì tang thi rất có thể sẽ ngửi được mùi của cả đám rồi vây lấy. Năm người nhanh chóng trốn một chỗ, lẳng lặng chờ đợi.
Mười phút sau, gió ngừng.
Năm người vội vàng dựa theo đội hình đã sắp xếp vừa chém giết tang thi trên cầu vừa nhanh chóng đi về phía bờ bên kia sông. Không biết khi nào gió sẽ lại nổi lên nên tất cả phải nhanh chóng qua bờ bên kia.
Khi dị biến toàn cầu xảy ra ước chừng khoảng mười giờ sáng, thời điểm đông đúc nhất cơ bản đã qua. Do đó người trên cầu cũng không nhiều, rải rác chỉ có khoảng vài ba người, cộng thêm khoảng bốn năm chiếc xe xảy ra sự cố giao thông
Tang thi trên mấy xe đó đang nhe răng trợn mắt không ngừng hướng về phía mọi người.
Trên chiếc cầu rộng lớn, một dây mây thô to như cánh tay trẻ con lại không khác gì con rắn đang uốn lượn nhanh chóng tiến về phía trước. Nó dễ dàng đâm thủng đầu tang thi, sau đó lập tức đánh úp về phía một con tang thi khác đang định vây lấy. Nếu nhìn kỹ con có thể phát hiện ra trên dây mây hình như có từng chiếc từng chiếc gai nhỏ màu đen san sát dựng thẳng.
Sau khi thuận lợi đi qua cây cầu lớn, năm người núp dưới vành đai xanh bên đường.
Thương Mặc tựa vào phía sau cây lớn, cầm kính viễn vọng quan sát tình huống đường cái phía đối diện. Bàng Hưng trốn sau lùm cây, tay cũng cầm kính viễn vọng điều tra tình huống bên kia. Cốc Vũ, Đồ Thịnh và Lâm Thịnh Đông chú ý động tĩnh phía sau, bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người.
Từ tầm nhìn của kính viễn vọng có thể nhận ra số lượng tang thi đối diện không ít lắm. Chỉ riêng trên con đường trước tòa nhà chính phủ đã có hai mươi ba mươi con tang thi, tại quảng trường thậm chí còn nhiều hơn.
“Đội trưởng, ngoài quảng trường ít nhất phải có trên trăm con tang thi, chúng qua lại không có quy luật, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đi vào con đường đối diện.” Nhìn quảng trường toàn những cửa hàng kinh doanh với số lượng tang thi đông đảo đằng kia, khóe miệng Bàng Hưng mím chặt, kính viễn vọng trong tay không ngừng di động, anh ấy muốn tìm kiếm chỗ có thể đột phá vòng vây.
Thương Mặc nhìn thoáng qua súng của mấy người đồng đội, đến một chiếc súng có thể ngắm bắn cũng không có, anh đành phải nghĩ cách khác.
Một con tang thi đang đi chầm chậm bên bờ sông dần tới gần, Cốc Vũ khống chế dây mây đâm thẳng đầu tang thi, sau đó kéo về, để dây mây hấp thu sạch sẽ tang thi.
Lâm Thịnh đồng mở to hai mắt nhìn chằm chằm, nhỏ giọng hỏi: “Em gái, dây mây này của em còn có thể ăn tang thi à?”
“Đúng vậy, nó hơi đói bụng, tang thi có thể giúp nó no.” Cốc Vũ gật đầu trả lời.
Nếu cô đã có ánh sáng vàng siêu to kia thì yêu ai yêu cả đường đi, cô cũng sẽ chăm sóc một chút cho đồng đội của anh ấy.
Đồ Thịnh hiếu kỳ hỏi: “Dây mây này không phải biến hóa từ dị năng của em à?”
“Không hoàn toàn như thế. Nói như thế nào nhỉ?” Cốc Vũ cố gắng dung hợp ký ức đã lấy được, cố gắng giải thích: “Em là một sinh mạng độc lập, dây mây cũng là một sinh mạng độc lập. Em cần ăn cơm mới có thể sống, nó cũng cần phải ăn mới có thể tồn tại. Mỗi tội nó không có ý thức độc lập nên cần em phải điều khiển từ xa. Bọn em là những cá thể độc lập nhưng cũng có thể hợp lại thành một.”
Lâm Thịnh Đông nghe thấy mà có chút mơ hồ.
Ngược lại Đồ Thịnh lại hiểu: “Nói cách khác dây mây của em thực chất là vật còn sống không có ý thức, Em có thể khống chế nó dựa trên ý thức nhưng xét về sinh mệnh thì cả hai không liên quan.”
“Đúng thế.” Cốc Vũ gật đầu: “Không sai biệt lắm thì chính là ý này, tuy nhiên nó chỉ chịu khống chế của em.”
Lâm Thịnh Đông và Đồ Thịnh nhìn Cốc Vũ đầy hâm mộ, hóa ra dị năng giả hệ thực vật lại lợi hại như vậy.
“Dây mây của em dài bao nhiêu?” Lúc này Tiếng Thương Mặc truyền tới.
Anh cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa ba người, nếu dây mây của Cốc Vũ đủ dài thì thực ra có thể lợi dụng được một chút.
“Trước mắt chỉ dài 5 mét.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất