Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 14: Dị Thường
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Kẻ điều khiển xe nhìn thấy tang thi vây kín từ kính chiếu hậu, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Dưới cơn hoảng loạn, gã nhấn mạnh chân ga một cái, chiếc xe phi thẳng về phía con đường quốc lộ vòng quanh lên núi.
“Con đường núi kia là con đường duy nhất đi tới Trung tâm nghiên cứu đấy.” Cốc Vũ nhắc nhở.
“MN, khốn nạn.” Nghe thế, Lâm Thịnh Đông không khỏi tức giận mắng một câu.
“Lên đường quốc lộ.” Thương Mặc quan sát tình huống xung quanh, nơi ô tô vừa chạy qua, đám tang thi từ từ tụ tập lại, mà khoảng cách giữa bọn anh với con đường quốc lộ đi lên núi vẫn còn kha khá.
Con đường quốc lộ hướng lên núi còn có một đoạn phải đi qua sườn núi chênh vênh, lấy tốc độ rùa bò của tang thi, cộng thêm kiểu đi như lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể ngã xuống thì chúng khó có thể lên được. Hơn nữa tang thi hoàn toàn chịu điều khiển từ bản năng, mất đi mục tiêu không có tính kích thích liên tục, chúng sẽ không cố tình dây dưa lâu.
“Được.”
Ngón tay Cốc Vũ vung lên, dây mây trực tiếp xuyên hai con tang thi thành kẹo hồ lô, quăng chúng ra ngoài, tiếp đến hất văng một con tang thi đang định nhào qua.
Thương Mặc chém một đao chặt bỏ đầu tang thi, đi theo sát rạt phía sau Cốc Vũ, ba người Bàng Hưng cũng tiếp bước ngay sau đó. Cả đám dùng tốc độ như liều mạng chạy về phía con đường quốc lộ vòng quanh núi.
Đám tang thi tụ tập xung quanh cũng càng ngày càng nhiều.
Khi đến được con đường dốc vòng quanh núi, cả năm người đã sức cùng lực kiệt, bóng dáng cả đám cũng biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tang thi. Nhờ có sự bảo hộ của núi rừng, mọi người còn quay đầu nhìn thoáng qua đám tang thi phía sau. Chỉ liếc mắt một cái đã thấy dù không đông đúc đến mức chen chúc xô đẩy nhưng cũng chẳng khác mấy so với bên quảng trường đằng kia.
“CMN, nhiều như vậy.” Lâm Thịnh Đông kinh ngạc kêu lên: “Chỗ này ít nhất phải có ba bốn trăm con tang thi mất.”
Nhìn đàn tang thi còn đang không ngừng tụ tập hướng về phía chân núi, Đồ Thịnh nghi ngờ hỏi: “Tiếng nhấn chân ga ô tô tuy lớn nhưng cũng không kéo dài bao lâu. Chúng ta một đường qua đây cũng đâu tạo ra động tĩnh lớn gì, sao ở đây lại tụ tập nhiều tang thi thế?”
Nhìn đã thấy rõ ràng không giống với đàn tang thi bình thường, Thương Mặc cầm kính viễn vọng lên, cẩn thận quan sát tình huống của đám tang thi. Anh phát hiện những con tang thi ở khoảng cách vô cùng xa dù không nghe thấy tiếng ô tô gầm rú cũng chủ động di chuyển về bên này.
“Những con tang thi này không phải bị tiếng ô tô hấp dẫn tới, cũng không liên quan gì đến chúng ta mà bị một thứ gì đó khác thu hút.”
Nghe Thương Mặc nói như vậy, Đồ Thịnh cũng cầm kính viễn vọng lên, cẩn thận quan sát một lát rồi đồng tình: “Đội trưởng nói không sai, đám tang thi này rõ ràng tự tụ tập lại.”
Lâm Thịnh Đông khó hiểu: “Chúng ta đã biến mất khỏi tầm nhìn của tang thi, tiếng ô tô gầm rú cũng đã hết, mất đi mục tiêu, tang thi hẳn nên dừng lại chứ.”
Nhìn đám tang thi dưới chân núi, Cốc Vũ nhớ tới một từ trong trí nhớ, lại nghĩ về chuyện tối hôm qua, ướm hỏi: “Có phải hiện tượng bầy đàn không? Mạt thế đã qua một khoảng thời gian, đàn tang thi này hẳn đều rất đói bụng. Tuy chúng không đủ trí tuệ nhưng vẫn tồn tại bản năng, khi nhìn thấy những con tang thi khác di chuyển về một hướng, có khả năng chúng sẽ cảm thấy hướng đó có đồ ăn, nên tất cả đều đi qua đây.”
“Không hoàn toàn như vậy. Lúc bọn anh thoát ra từ Cục cảnh sát đã tạo ra một trận nổ mạnh gây động tĩnh còn lớn hơn so với ban nãy một chút, thế nhưng những con tang thi ở khoảng cách xa vẫn không bị hấp dẫn tới.” Thương Mặc giơ kính viễn vọng lên, không ngừng tìm kiếm trong đàn tang thi, bỗng nhiên có một con tang thi khác biệt xuất hiện ở tầm mắt của anh.
So với những con tang thi luôn trong trạng thái dại ra xung quanh thì con tang thi này có vẻ linh hoạt hơn một chút, làn da cũng không xám trắng như vậy.
“Tang thi tiến hóa.” Thương Mặc kinh ngạc không thôi, chỉ một thành phố đã liên tiếp xuất hiện hai con tang thi tiến hóa, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt khi điều này nói lên rằng toàn bộ tang thi đều có thể tiến hóa.
Bàng Hưng lo lắng hỏi: “Bên ngoài liên tiếp xuất hiện tang thi tiến hóa, trong Trung tâm nghiên cứu không phải sẽ còn nhiều hơn đấy chứ?”
“Độc mồm độc miệng.” Lâm Thịnh Đông trêu chọc: “Vừa tang thi tiến hóa, vừa dị năng giả, sao có cảm giác chúng ta sắp thất nghiệp đến nơi?”
Đồ Thịnh méo miệng: “Thất nghiệp tốt đấy, sẽ không cần vất vả như vậy, giờ hẳn vẫn được hưởng tiền trợ cấp xuất ngũ chứ nhỉ?”
Lâm Thịnh Đông nói chen vào: “Đã mạt thế rồi mà chú mày còn kỳ vọng Chu Bái Bì phát tiền trợ cấp xuất ngũ á?”
(*) Chu Bái Bì (周扒皮- Zhou Bapi): một trong Bốn địa chủ vốn bị tuyên tội được bộ máy tuyên truyền của Đảng Cộng sản lặp đi lặp lại trên toàn quốc trong phim ảnh, áp phích và sách giáo khoa cùng với Hoành Thế Nhân, , Lưu Văn Thái, Nam Bá Thiên. Tuy nhiên hóa ra những tội ác của họ đều là giả mạo. Điều người dân lúc đó biết và nghĩ là bất kỳ ai sở hữu bất cứ mảnh đất nào ở Trung Quốc đều là địa chủ kinh tởm đáng chết. Ở đây ‘Chu Bái Bì’ được hiểu là người keo kiệt.
Kẻ điều khiển xe nhìn thấy tang thi vây kín từ kính chiếu hậu, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Dưới cơn hoảng loạn, gã nhấn mạnh chân ga một cái, chiếc xe phi thẳng về phía con đường quốc lộ vòng quanh lên núi.
“Con đường núi kia là con đường duy nhất đi tới Trung tâm nghiên cứu đấy.” Cốc Vũ nhắc nhở.
“MN, khốn nạn.” Nghe thế, Lâm Thịnh Đông không khỏi tức giận mắng một câu.
“Lên đường quốc lộ.” Thương Mặc quan sát tình huống xung quanh, nơi ô tô vừa chạy qua, đám tang thi từ từ tụ tập lại, mà khoảng cách giữa bọn anh với con đường quốc lộ đi lên núi vẫn còn kha khá.
Con đường quốc lộ hướng lên núi còn có một đoạn phải đi qua sườn núi chênh vênh, lấy tốc độ rùa bò của tang thi, cộng thêm kiểu đi như lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể ngã xuống thì chúng khó có thể lên được. Hơn nữa tang thi hoàn toàn chịu điều khiển từ bản năng, mất đi mục tiêu không có tính kích thích liên tục, chúng sẽ không cố tình dây dưa lâu.
“Được.”
Ngón tay Cốc Vũ vung lên, dây mây trực tiếp xuyên hai con tang thi thành kẹo hồ lô, quăng chúng ra ngoài, tiếp đến hất văng một con tang thi đang định nhào qua.
Thương Mặc chém một đao chặt bỏ đầu tang thi, đi theo sát rạt phía sau Cốc Vũ, ba người Bàng Hưng cũng tiếp bước ngay sau đó. Cả đám dùng tốc độ như liều mạng chạy về phía con đường quốc lộ vòng quanh núi.
Đám tang thi tụ tập xung quanh cũng càng ngày càng nhiều.
Khi đến được con đường dốc vòng quanh núi, cả năm người đã sức cùng lực kiệt, bóng dáng cả đám cũng biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tang thi. Nhờ có sự bảo hộ của núi rừng, mọi người còn quay đầu nhìn thoáng qua đám tang thi phía sau. Chỉ liếc mắt một cái đã thấy dù không đông đúc đến mức chen chúc xô đẩy nhưng cũng chẳng khác mấy so với bên quảng trường đằng kia.
“CMN, nhiều như vậy.” Lâm Thịnh Đông kinh ngạc kêu lên: “Chỗ này ít nhất phải có ba bốn trăm con tang thi mất.”
Nhìn đàn tang thi còn đang không ngừng tụ tập hướng về phía chân núi, Đồ Thịnh nghi ngờ hỏi: “Tiếng nhấn chân ga ô tô tuy lớn nhưng cũng không kéo dài bao lâu. Chúng ta một đường qua đây cũng đâu tạo ra động tĩnh lớn gì, sao ở đây lại tụ tập nhiều tang thi thế?”
Nhìn đã thấy rõ ràng không giống với đàn tang thi bình thường, Thương Mặc cầm kính viễn vọng lên, cẩn thận quan sát tình huống của đám tang thi. Anh phát hiện những con tang thi ở khoảng cách vô cùng xa dù không nghe thấy tiếng ô tô gầm rú cũng chủ động di chuyển về bên này.
“Những con tang thi này không phải bị tiếng ô tô hấp dẫn tới, cũng không liên quan gì đến chúng ta mà bị một thứ gì đó khác thu hút.”
Nghe Thương Mặc nói như vậy, Đồ Thịnh cũng cầm kính viễn vọng lên, cẩn thận quan sát một lát rồi đồng tình: “Đội trưởng nói không sai, đám tang thi này rõ ràng tự tụ tập lại.”
Lâm Thịnh Đông khó hiểu: “Chúng ta đã biến mất khỏi tầm nhìn của tang thi, tiếng ô tô gầm rú cũng đã hết, mất đi mục tiêu, tang thi hẳn nên dừng lại chứ.”
Nhìn đám tang thi dưới chân núi, Cốc Vũ nhớ tới một từ trong trí nhớ, lại nghĩ về chuyện tối hôm qua, ướm hỏi: “Có phải hiện tượng bầy đàn không? Mạt thế đã qua một khoảng thời gian, đàn tang thi này hẳn đều rất đói bụng. Tuy chúng không đủ trí tuệ nhưng vẫn tồn tại bản năng, khi nhìn thấy những con tang thi khác di chuyển về một hướng, có khả năng chúng sẽ cảm thấy hướng đó có đồ ăn, nên tất cả đều đi qua đây.”
“Không hoàn toàn như vậy. Lúc bọn anh thoát ra từ Cục cảnh sát đã tạo ra một trận nổ mạnh gây động tĩnh còn lớn hơn so với ban nãy một chút, thế nhưng những con tang thi ở khoảng cách xa vẫn không bị hấp dẫn tới.” Thương Mặc giơ kính viễn vọng lên, không ngừng tìm kiếm trong đàn tang thi, bỗng nhiên có một con tang thi khác biệt xuất hiện ở tầm mắt của anh.
So với những con tang thi luôn trong trạng thái dại ra xung quanh thì con tang thi này có vẻ linh hoạt hơn một chút, làn da cũng không xám trắng như vậy.
“Tang thi tiến hóa.” Thương Mặc kinh ngạc không thôi, chỉ một thành phố đã liên tiếp xuất hiện hai con tang thi tiến hóa, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt khi điều này nói lên rằng toàn bộ tang thi đều có thể tiến hóa.
Bàng Hưng lo lắng hỏi: “Bên ngoài liên tiếp xuất hiện tang thi tiến hóa, trong Trung tâm nghiên cứu không phải sẽ còn nhiều hơn đấy chứ?”
“Độc mồm độc miệng.” Lâm Thịnh Đông trêu chọc: “Vừa tang thi tiến hóa, vừa dị năng giả, sao có cảm giác chúng ta sắp thất nghiệp đến nơi?”
Đồ Thịnh méo miệng: “Thất nghiệp tốt đấy, sẽ không cần vất vả như vậy, giờ hẳn vẫn được hưởng tiền trợ cấp xuất ngũ chứ nhỉ?”
Lâm Thịnh Đông nói chen vào: “Đã mạt thế rồi mà chú mày còn kỳ vọng Chu Bái Bì phát tiền trợ cấp xuất ngũ á?”
(*) Chu Bái Bì (周扒皮- Zhou Bapi): một trong Bốn địa chủ vốn bị tuyên tội được bộ máy tuyên truyền của Đảng Cộng sản lặp đi lặp lại trên toàn quốc trong phim ảnh, áp phích và sách giáo khoa cùng với Hoành Thế Nhân, , Lưu Văn Thái, Nam Bá Thiên. Tuy nhiên hóa ra những tội ác của họ đều là giả mạo. Điều người dân lúc đó biết và nghĩ là bất kỳ ai sở hữu bất cứ mảnh đất nào ở Trung Quốc đều là địa chủ kinh tởm đáng chết. Ở đây ‘Chu Bái Bì’ được hiểu là người keo kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất