Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 33: Dị Năng
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Toàn bộ trung tâm số liệu chỉ có một mình Cốc Vũ vẫn còn tỉnh. Cô nhàm chán nhìn về phía bốn người, cuối cùng ánh mắt đáp xuống người Thương Mặc, tròng mắt màu hổ phách đảo một vòng để lộ ra ý cười giảo hoạt.
“Ánh sáng vàng siêu to ơi.” Cốc Vũ đi đến bên cạnh Thương Mặc, ngồi xuống rồi ngơ ngác nhìn Thương Mặc đang sáng vàng óng ánh, ngó qua ngó lại kiểu gì cũng thấy vừa lòng.
Cảm nhận được giá trị công đức dày đặc, cô ôm chặt cánh tay Thương Mặc, nỗ lực vận chuyển công pháp, thoải mái đến mức híp mắt lại.
Hơn 1 giờ sau, Thương Mặc tỉnh lại đã cảm giác được cánh tay rất nặng, cúi đầu thì phát hiện ra Cốc Vũ đang ôm mình ngủ ngon lành.
Anh khẽ nhíu mày, giơ tay lên ngửi ngửi mùi trên người mình, vẫn may trước khi vào thành phố bọn anh đã tắm rửa sạch sẽ bên ngoài. Thương Mặc khẽ khàng đứng dậy, muốn rút cánh tay ra thì lại kinh động tới Cốc Vũ.
“Anh tỉnh rồi!” Cốc Vũ buông cánh tay Thương Mặc ra, ngồi dậy, ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, bộ dáng nhỏ bé vô cùng đáng yêu mềm mại.
“Ừ, tỉnh rồi.” Thương Mặc nhịn không được xoa bóp gương mặt nhỏ bụ bẫm của Cốc Vũ, bỗng nhiên cảm thấy có một người như vậy ở bên cạnh cũng rất được.
Cốc Vũ thuộc về loại hình thiếu nữ đáng yêu trên mặt có thịt, tục xưng mặt bánh bao.
“Vậy anh thức tỉnh dị năng chưa?” Cốc Vũ tò mò hỏi.
Cô đã nỗ lực giúp các anh khơi thông kinh lạc như vậy, lại có tác dụng của quả màu đỏ, thức tỉnh dị năng hẳn không khó chứ.
Thương Mặc gật gật đầu, nhìn về phía ba lô đặt trên mặt đất, ba lô kia thế mà từ từ bay nâng lên cao rồi bay tới giữa không trung.
“Oa, thật lợi hại. Thứ gì đều có thể khống chế sao?” Cốc Vũ cảm thấy dị năng này thật lợi hại, cô chỉ có thể khống chế dây mây, cái khác đều không khống chế được.
Thương Mặc giải thích: “Anh hẳn có dị năng hệ tinh thần, có thể thông qua sức mạnh tinh thần khống chế vật thể. Sau này mạnh mẽ hơn, có lẽ anh còn có thể trực tiếp công kích ý thức sinh vật.”
Một chuyến rời khỏi căn cứ này, thức tỉnh dị năng chính là thu hoạch lớn nhất.
Trước đó anh vẫn luôn lo lắng, theo sự thay đổi của mạt thế, tang thi và dị năng giả cũng dần dần tiến hóa, những người thường như bọn anh sẽ có ngày bị đào thải.
Trong thời đại hòa bình, bọn anh có thể đứng đầu trong đám lính nhưng ở mạt thế, chút thực lực ấy căn bản chẳng đáng nhìn, việc sinh tồn thậm chí cũng thành vấn đề lớn. Trước đó hành động cùng Cốc Vũ, bọn anh đã cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch, vậy nên Lâm Thịnh Đông mới có thể thốt ra lời nói kia.
Hạ ba lô xuống, Thương Mặc thử khống chế những vật thể trọng lượng nhẹ như dao găm, đao ngắn này nọ. Nếu có thể chia suy nghĩ thành nhiều tác dụng thì trong quá trình đối chiến căng thẳng, dao găm hay đao ngắn đều có thể phát huy hiệu quả bất ngờ đánh cho địch trở tay không kịp.
Lấy dao găm từ trên người ra, đặt lên trên bàn trà, Thương Mặc tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào dao găm, suy nghĩ vừa động thì vèo một tiếng, dao găm lấy tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào cạnh bàn gỗ, một phát đã đâm sâu đến ba phân.
“Móa ơi, đội trưởng siêu thật!” Lâm Thịnh Đông kinh ngạc hô lên.
Bàng Hưng và Đồ Thịnh cũng nhìn qua đây.
Ba người trên mặt đồng loạt mang ý cười, nhìn dáng vẻ chắc đều thu hoạch không nhỏ.
Cốc Vũ cười hỏi: “Các anh thế nào? Thức tỉnh dị năng chứ?”
Ba người gật gật đầu.
Lâm Thịnh Đông nhếch miệng cười đáp: “Anh có dị năng thấu thị, có thể thấy rõ xuyên bên trong vật thể.”
“Vậy về sau chúng ta lục soát phòng ở, có phải sẽ không cần lo lắng tang thi nữa không?” Bàng Hưng kinh ngạc kèm phấn khởi không thôi, như vậy trước tiên có thể tránh rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng.
“Dĩ nhiên, về sau anh đây mang các chú đi con đường an toàn nhất.” Lâm Thịnh Đông vỗ ngực bảo đảm, tin tưởng tràn đầy, lại nhìn về phía Bàng Hưng và Đồ Thịnh hỏi: “Hai người thì sao?”
“Tôi có dị năng hệ hỏa.” Đầu ngón tay Đồ Thịnh xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu trắng nhảy nhót, khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
Lại thêm một dị năng ngon nghẻ, mấy người chờ mong nhìn về phía Bàng Hưng.
Bàng Hưng hơi mỉm cười: “Tôi có dị năng hệ tốc độ. Tốc độ bây giờ đại khái gấp 1.5 lần ban đầu, sức mạnh cũng có gia tăng, phỏng chừng bằng 1.1 lần trước kia.”
Thương Mặc gật đầu: “Sức lực của tôi cũng tăng, không sai biệt lắm cũng ở mức này, hẳn nhờ hiệu quả của trái đỏ kia.”
“Về sau chúng ta có thể đi ngang mạt thế rồi.” Lâm Thịnh Đông phấn khích cười.
Thấy dị năng mọi người đều các chỗ hữu dụng, Cốc Vũ rất hứng khởi, cảm giác tội lỗi khi cọ giá trị công đức thoáng giảm đi một ít.
Nhớ tới tin tức dây mây truyền lại, cô lấy một cái túi nilon từ ba lô ra, nhìn về phía mọi người: “Đã thu hạt rồi, cây lớn muốn chúng ta trồng gần Trung tâm nghiên cứu.”
Toàn bộ trung tâm số liệu chỉ có một mình Cốc Vũ vẫn còn tỉnh. Cô nhàm chán nhìn về phía bốn người, cuối cùng ánh mắt đáp xuống người Thương Mặc, tròng mắt màu hổ phách đảo một vòng để lộ ra ý cười giảo hoạt.
“Ánh sáng vàng siêu to ơi.” Cốc Vũ đi đến bên cạnh Thương Mặc, ngồi xuống rồi ngơ ngác nhìn Thương Mặc đang sáng vàng óng ánh, ngó qua ngó lại kiểu gì cũng thấy vừa lòng.
Cảm nhận được giá trị công đức dày đặc, cô ôm chặt cánh tay Thương Mặc, nỗ lực vận chuyển công pháp, thoải mái đến mức híp mắt lại.
Hơn 1 giờ sau, Thương Mặc tỉnh lại đã cảm giác được cánh tay rất nặng, cúi đầu thì phát hiện ra Cốc Vũ đang ôm mình ngủ ngon lành.
Anh khẽ nhíu mày, giơ tay lên ngửi ngửi mùi trên người mình, vẫn may trước khi vào thành phố bọn anh đã tắm rửa sạch sẽ bên ngoài. Thương Mặc khẽ khàng đứng dậy, muốn rút cánh tay ra thì lại kinh động tới Cốc Vũ.
“Anh tỉnh rồi!” Cốc Vũ buông cánh tay Thương Mặc ra, ngồi dậy, ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, bộ dáng nhỏ bé vô cùng đáng yêu mềm mại.
“Ừ, tỉnh rồi.” Thương Mặc nhịn không được xoa bóp gương mặt nhỏ bụ bẫm của Cốc Vũ, bỗng nhiên cảm thấy có một người như vậy ở bên cạnh cũng rất được.
Cốc Vũ thuộc về loại hình thiếu nữ đáng yêu trên mặt có thịt, tục xưng mặt bánh bao.
“Vậy anh thức tỉnh dị năng chưa?” Cốc Vũ tò mò hỏi.
Cô đã nỗ lực giúp các anh khơi thông kinh lạc như vậy, lại có tác dụng của quả màu đỏ, thức tỉnh dị năng hẳn không khó chứ.
Thương Mặc gật gật đầu, nhìn về phía ba lô đặt trên mặt đất, ba lô kia thế mà từ từ bay nâng lên cao rồi bay tới giữa không trung.
“Oa, thật lợi hại. Thứ gì đều có thể khống chế sao?” Cốc Vũ cảm thấy dị năng này thật lợi hại, cô chỉ có thể khống chế dây mây, cái khác đều không khống chế được.
Thương Mặc giải thích: “Anh hẳn có dị năng hệ tinh thần, có thể thông qua sức mạnh tinh thần khống chế vật thể. Sau này mạnh mẽ hơn, có lẽ anh còn có thể trực tiếp công kích ý thức sinh vật.”
Một chuyến rời khỏi căn cứ này, thức tỉnh dị năng chính là thu hoạch lớn nhất.
Trước đó anh vẫn luôn lo lắng, theo sự thay đổi của mạt thế, tang thi và dị năng giả cũng dần dần tiến hóa, những người thường như bọn anh sẽ có ngày bị đào thải.
Trong thời đại hòa bình, bọn anh có thể đứng đầu trong đám lính nhưng ở mạt thế, chút thực lực ấy căn bản chẳng đáng nhìn, việc sinh tồn thậm chí cũng thành vấn đề lớn. Trước đó hành động cùng Cốc Vũ, bọn anh đã cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch, vậy nên Lâm Thịnh Đông mới có thể thốt ra lời nói kia.
Hạ ba lô xuống, Thương Mặc thử khống chế những vật thể trọng lượng nhẹ như dao găm, đao ngắn này nọ. Nếu có thể chia suy nghĩ thành nhiều tác dụng thì trong quá trình đối chiến căng thẳng, dao găm hay đao ngắn đều có thể phát huy hiệu quả bất ngờ đánh cho địch trở tay không kịp.
Lấy dao găm từ trên người ra, đặt lên trên bàn trà, Thương Mặc tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào dao găm, suy nghĩ vừa động thì vèo một tiếng, dao găm lấy tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào cạnh bàn gỗ, một phát đã đâm sâu đến ba phân.
“Móa ơi, đội trưởng siêu thật!” Lâm Thịnh Đông kinh ngạc hô lên.
Bàng Hưng và Đồ Thịnh cũng nhìn qua đây.
Ba người trên mặt đồng loạt mang ý cười, nhìn dáng vẻ chắc đều thu hoạch không nhỏ.
Cốc Vũ cười hỏi: “Các anh thế nào? Thức tỉnh dị năng chứ?”
Ba người gật gật đầu.
Lâm Thịnh Đông nhếch miệng cười đáp: “Anh có dị năng thấu thị, có thể thấy rõ xuyên bên trong vật thể.”
“Vậy về sau chúng ta lục soát phòng ở, có phải sẽ không cần lo lắng tang thi nữa không?” Bàng Hưng kinh ngạc kèm phấn khởi không thôi, như vậy trước tiên có thể tránh rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng.
“Dĩ nhiên, về sau anh đây mang các chú đi con đường an toàn nhất.” Lâm Thịnh Đông vỗ ngực bảo đảm, tin tưởng tràn đầy, lại nhìn về phía Bàng Hưng và Đồ Thịnh hỏi: “Hai người thì sao?”
“Tôi có dị năng hệ hỏa.” Đầu ngón tay Đồ Thịnh xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu trắng nhảy nhót, khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
Lại thêm một dị năng ngon nghẻ, mấy người chờ mong nhìn về phía Bàng Hưng.
Bàng Hưng hơi mỉm cười: “Tôi có dị năng hệ tốc độ. Tốc độ bây giờ đại khái gấp 1.5 lần ban đầu, sức mạnh cũng có gia tăng, phỏng chừng bằng 1.1 lần trước kia.”
Thương Mặc gật đầu: “Sức lực của tôi cũng tăng, không sai biệt lắm cũng ở mức này, hẳn nhờ hiệu quả của trái đỏ kia.”
“Về sau chúng ta có thể đi ngang mạt thế rồi.” Lâm Thịnh Đông phấn khích cười.
Thấy dị năng mọi người đều các chỗ hữu dụng, Cốc Vũ rất hứng khởi, cảm giác tội lỗi khi cọ giá trị công đức thoáng giảm đi một ít.
Nhớ tới tin tức dây mây truyền lại, cô lấy một cái túi nilon từ ba lô ra, nhìn về phía mọi người: “Đã thu hạt rồi, cây lớn muốn chúng ta trồng gần Trung tâm nghiên cứu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất