Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 38: Cơ Hội Đến Rồi!
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Cốc Vũ thích sofa lười lắm. Vì thế cô không chen lấn ngồi trong xe với bốn người mà trèo lên thùng xe phía sau vừa ăn uống vừa ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng chen vào nói hai câu với mọi người.
Ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, cộng thêm kỹ thuật lái xe của Lâm Thịnh Đông khá tốt, vô cùng vững vàng nên sau khi ăn uống no đủ, Cốc Vũ bắt đầu sinh ra lười biếng, dựa vào thùng xe rồi từ từ ngủ mất.
Trong lúc đang thoải mái đến mức ngủ mơ mơ màng màng, xe bỗng dưng phanh lại, cô thiếu chút nữa đã đụng vào thùng nước khoáng bên cạnh.
“Sao thế?” Cốc Vũ xoay người nhìn về phía xa rồi hỏi.
Con đường phía trước có hai chiếc SUV, một chiếc màu đen, một chiếc màu trắng.
Lâm Thịnh Đông trả lời: “Em gái, ngại quá, có một đội người sống sót xông qua, bất ngờ nên trượt chân giẫm phanh.”
Lúc đang nói chuyện thì tốc độ của chiếc xe ô tô đi đằng trước chậm lại như đang đợi bọn anh. Lâm Thịnh Đông một lần nữa tăng tốc tiếp tục đi về phía trước.
Khi xe tới gần, chiếc SUV màu đen hạ cửa sổ xe xuống, một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, tướng tá hơi mập nhìn về phía mọi người, nói lời xin lỗi: “Thật ngại quá, bọn tôi đi có hơi gấp, mọi người không sao chứ?”
“Không sao.” Đồ Thịnh nhìn thoáng qua cửa kính xe vừa hạ xuống rồi trả lời.
Nhìn thấy cách ăn mặc của Đồ Thịnh, người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng hỏi lại: “Các cậu là người của Căn cứ La Thành à? Bọn tôi cũng tới đó, nếu không chúng ta cùng kết bạn đi nhé.”
Nhìn thấy trên xe có bốn người mặc áo lính, người đàn ông trung niên hưng phấn đến điên mất. Ở thời tận thế, giá trị vũ lực đại biểu cho cơ hội may mắn sống sót. Nếu có thể đi theo những người này, tỷ lệ bọn ông an toàn đến Căn cứ La Thành sẽ lớn hơn.
Những người trên xe cũng phấn khởi chẳng kém.
“Em đã bảo đi lúc ấy đấy thôi! Đi sớm vài phút chậm vài phân, chúng ta nào gặp được họ.”
“Đồng Đồng, ghi cho em một công.”
……………
Trên chiếc SUV màu trắng, vì tình cờ gặp được mấy người Thương Mặc, người sống sót trên xe cũng đang thảo luận nhiệt tình.
“Mọi người có thấy không? Chiếc xe Pickup kia chở bao nhiêu vật tư tốt, nhiều đồ như vậy có thể ăn được mấy ngày nhỉ?”
“Những quân nhân này thật lợi hại, đi cùng đường với họ, chúng ta chắc chắn có thể an toàn tới Căn cứ La Thành.”
“Quân nhân trong thời kỳ hòa bình lợi hại thật nhưng bây giờ là tận thế, sức mạnh của người thường không nhất định đã đủ.” Ngồi trên ghế điều khiển phụ, một thanh niên mặc bộ đồ hàng hiệu đơn giản lên tiếng.
Người trẻ tuổi khoảng 24-25 tuổi ngồi ghế sau phụ họa: “Anh Húc nói đúng, tham gia quân ngũ thì sao? Còn không phải vẫn là người thường đấy thôi! Anh Húc của chúng ta là dị năng giả đấy, người thường nào có thể so sánh được.”
Người trẻ tuổi được gọi là ‘anh Húc’ kia giả vờ giả vịt xua xua tay: “Tuy về sau chắc chắn không kém so với mấy người đó nhưng bây giờ dù sao tôi cũng mới là dị năng giả cấp 1, xét về kỹ thuật chuyên môn vẫn kém họ một ít.”
“Anh Húc à, anh khiêm tốn quá.” Phương hướng thảo luận trong xe lập tức thay đổi, cả đám cố ý vô tình khen ngợi ‘anh Húc’, dù trong lòng không ủng hộ nhưng trên mặt vẫn mang ý cười nịnh nọt.
Ai bảo đối diện với thực lực không rõ thì ít nhất người trên xe này vẫn có thể bảo vệ họ.
……………..
Trên thùng xe Pickup, Cốc Vũ ngáp một cái, dựa vào ghế sofa tiếp tục ngủ bù. Cô giúp bốn người kích hoạt vị năng, lại còn phải đi bộ liên tục hai giờ, hiện tại được thả lỏng nên cơn buồn ngủ bắt đầu dâng lên.
Người đàn ông trung niên trên chiếc SUV màu đen thỉnh thoảng nói chuyện với Đồ Thịnh một câu, thấy đối phương có vẻ không muốn đáp lời mình thì cũng không tiếp tục tự tìm mất mặt nữa.
Thế nhưng hai chiếc xe vẫn bám sát theo đuôi chiếc Pickup.
Chờ Cốc Vũ tỉnh lại một lần nữa thì cũng là lúc mặt trời sắp lặn, sắc trời có chút ráng vàng.
Không bao lâu sau, xe dừng lại trước một khu dân cư.
Cốc Vũ vẫn ngồi trên thùng xe, duỗi người một cái, nhìn về phía trước rồi từ trên cao nhìn xuống, hỏi Thương Mặc: “Đêm nay qua đêm ở đây ư?”
“Ừ, số lượng zombie ở chỗ này dù không bao nhiêu nhưng vẫn phải đề phòng mọi lúc, buổi tối tốt nhất không nên lên đường.” Thương Mặc trả lời.
“À.” Cốc Vũ đứng lên, chuẩn bị nhảy từ trên thùng xe xuống.
Thương Mặc thấy động tác của cô, tiến lên hai bước, duỗi tay muốn đón lấy cô.
Cơ hội tốt thó công đức đến rồi!
Cốc Vũ thích sofa lười lắm. Vì thế cô không chen lấn ngồi trong xe với bốn người mà trèo lên thùng xe phía sau vừa ăn uống vừa ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng chen vào nói hai câu với mọi người.
Ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, cộng thêm kỹ thuật lái xe của Lâm Thịnh Đông khá tốt, vô cùng vững vàng nên sau khi ăn uống no đủ, Cốc Vũ bắt đầu sinh ra lười biếng, dựa vào thùng xe rồi từ từ ngủ mất.
Trong lúc đang thoải mái đến mức ngủ mơ mơ màng màng, xe bỗng dưng phanh lại, cô thiếu chút nữa đã đụng vào thùng nước khoáng bên cạnh.
“Sao thế?” Cốc Vũ xoay người nhìn về phía xa rồi hỏi.
Con đường phía trước có hai chiếc SUV, một chiếc màu đen, một chiếc màu trắng.
Lâm Thịnh Đông trả lời: “Em gái, ngại quá, có một đội người sống sót xông qua, bất ngờ nên trượt chân giẫm phanh.”
Lúc đang nói chuyện thì tốc độ của chiếc xe ô tô đi đằng trước chậm lại như đang đợi bọn anh. Lâm Thịnh Đông một lần nữa tăng tốc tiếp tục đi về phía trước.
Khi xe tới gần, chiếc SUV màu đen hạ cửa sổ xe xuống, một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, tướng tá hơi mập nhìn về phía mọi người, nói lời xin lỗi: “Thật ngại quá, bọn tôi đi có hơi gấp, mọi người không sao chứ?”
“Không sao.” Đồ Thịnh nhìn thoáng qua cửa kính xe vừa hạ xuống rồi trả lời.
Nhìn thấy cách ăn mặc của Đồ Thịnh, người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng hỏi lại: “Các cậu là người của Căn cứ La Thành à? Bọn tôi cũng tới đó, nếu không chúng ta cùng kết bạn đi nhé.”
Nhìn thấy trên xe có bốn người mặc áo lính, người đàn ông trung niên hưng phấn đến điên mất. Ở thời tận thế, giá trị vũ lực đại biểu cho cơ hội may mắn sống sót. Nếu có thể đi theo những người này, tỷ lệ bọn ông an toàn đến Căn cứ La Thành sẽ lớn hơn.
Những người trên xe cũng phấn khởi chẳng kém.
“Em đã bảo đi lúc ấy đấy thôi! Đi sớm vài phút chậm vài phân, chúng ta nào gặp được họ.”
“Đồng Đồng, ghi cho em một công.”
……………
Trên chiếc SUV màu trắng, vì tình cờ gặp được mấy người Thương Mặc, người sống sót trên xe cũng đang thảo luận nhiệt tình.
“Mọi người có thấy không? Chiếc xe Pickup kia chở bao nhiêu vật tư tốt, nhiều đồ như vậy có thể ăn được mấy ngày nhỉ?”
“Những quân nhân này thật lợi hại, đi cùng đường với họ, chúng ta chắc chắn có thể an toàn tới Căn cứ La Thành.”
“Quân nhân trong thời kỳ hòa bình lợi hại thật nhưng bây giờ là tận thế, sức mạnh của người thường không nhất định đã đủ.” Ngồi trên ghế điều khiển phụ, một thanh niên mặc bộ đồ hàng hiệu đơn giản lên tiếng.
Người trẻ tuổi khoảng 24-25 tuổi ngồi ghế sau phụ họa: “Anh Húc nói đúng, tham gia quân ngũ thì sao? Còn không phải vẫn là người thường đấy thôi! Anh Húc của chúng ta là dị năng giả đấy, người thường nào có thể so sánh được.”
Người trẻ tuổi được gọi là ‘anh Húc’ kia giả vờ giả vịt xua xua tay: “Tuy về sau chắc chắn không kém so với mấy người đó nhưng bây giờ dù sao tôi cũng mới là dị năng giả cấp 1, xét về kỹ thuật chuyên môn vẫn kém họ một ít.”
“Anh Húc à, anh khiêm tốn quá.” Phương hướng thảo luận trong xe lập tức thay đổi, cả đám cố ý vô tình khen ngợi ‘anh Húc’, dù trong lòng không ủng hộ nhưng trên mặt vẫn mang ý cười nịnh nọt.
Ai bảo đối diện với thực lực không rõ thì ít nhất người trên xe này vẫn có thể bảo vệ họ.
……………..
Trên thùng xe Pickup, Cốc Vũ ngáp một cái, dựa vào ghế sofa tiếp tục ngủ bù. Cô giúp bốn người kích hoạt vị năng, lại còn phải đi bộ liên tục hai giờ, hiện tại được thả lỏng nên cơn buồn ngủ bắt đầu dâng lên.
Người đàn ông trung niên trên chiếc SUV màu đen thỉnh thoảng nói chuyện với Đồ Thịnh một câu, thấy đối phương có vẻ không muốn đáp lời mình thì cũng không tiếp tục tự tìm mất mặt nữa.
Thế nhưng hai chiếc xe vẫn bám sát theo đuôi chiếc Pickup.
Chờ Cốc Vũ tỉnh lại một lần nữa thì cũng là lúc mặt trời sắp lặn, sắc trời có chút ráng vàng.
Không bao lâu sau, xe dừng lại trước một khu dân cư.
Cốc Vũ vẫn ngồi trên thùng xe, duỗi người một cái, nhìn về phía trước rồi từ trên cao nhìn xuống, hỏi Thương Mặc: “Đêm nay qua đêm ở đây ư?”
“Ừ, số lượng zombie ở chỗ này dù không bao nhiêu nhưng vẫn phải đề phòng mọi lúc, buổi tối tốt nhất không nên lên đường.” Thương Mặc trả lời.
“À.” Cốc Vũ đứng lên, chuẩn bị nhảy từ trên thùng xe xuống.
Thương Mặc thấy động tác của cô, tiến lên hai bước, duỗi tay muốn đón lấy cô.
Cơ hội tốt thó công đức đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất