Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 44: Hâm Mộ
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Sau khi dừng xe ở ven đường xong đâu đấy, Cốc Vũ nhảy xuống từ ghế phụ, dây mây cũng trườn theo xuống.
Cô sờ sờ dây mây: “Mạn Mạn, em đi quanh đây nhìn xem có thực vật tiến hóa gì không nhé? Cẩn thận một chút.”
Ngay lúc tới đây, Thương Mặc đã nói với cô những điểm kỳ dị của thôn này. Cốc Vũ rất tin tưởng phán đoán của Thương Mặc. Nếu anh đã nói ở đây không đúng lắm thì tức là thôn này nhất định có thứ cổ quái.
Hơn nữa tang thi không có hứng thú với dây mây, thực vật tiến hóa cũng đối xử thân thiện với dây mây có nguồn gốc từ thực vật, vậy nên Cốc Vũ chẳng lo lắng xảy ra vấn đề.
Cái đầu nhọn nhọn của dây mây cọ cọ vào tay Cốc Vũ rồi giống như một con rắn uốn lượn, dần dần biến mất trong bụi cỏ rậm rạp ven đường.
Bàng Hưng đi tới bên cạnh Cốc Vũ, nhìn động tĩnh trong bụi cỏ, lo lắng hỏi: “Em gái, dây mây không thể vượt ngoài phạm vi cảm giác của em, vậy bảo nó rời khỏi sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Cốc Vũ lắc đầu: “Mạn Mạn ăn quả cây lớn cho nên đã trưởng thành rồi. Em không thể cứ coi nó như cây non nho nhỏ không có ý thức được, hẳn phải cho nó tự do, để nó tự mình trưởng thành. Không trải qua gió táp mưa sa thì sẽ không thể lớn lên thành cây to che trời được. Muốn trở thành dây mây thô khỏe, nó cần phải học được việc đối mặt nguy hiểm. Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Mạn Mạn tuy mới vừa có được linh trí nhưng trí tuệ của thực vật là điều loài người không có cách nào lý giải, chúng so với các anh tưởng tượng còn thông minh hơn đó.”
Cốc Vũ xoay người đi đến bên cạnh xe Pickup, chân tay vụng về bò lên.
Cô không thích ngồi ghế điều khiển, không gian quá nhỏ nên có cảm giác bị đè nén. Nếu so sánh thì ngồi ở thùng xe càng thoải mái hơn, vừa rộng lại vừa thông thoáng.
Bàng Hưng kinh ngạc nhìn Cốc Vũ, không ngờ cô nhóc nhìn có vẻ ngây thơ hoạt bát này lại có thể nói ra những lời có chiều sâu như vậy.
Bàng Hưng không biết rằng đây chính là những thể nghiệm ‘đời cỏ’ ngày xưa của Cốc Vũ.
(*) Đời cỏ: cách nói nhái của đời người, do bé Vũ là thân cỏ nên dùng từ như vậy.
Loài người luôn tự cho là đúng, coi bản thân mình thông minh nhất, những sinh linh khác đều là đồ ngu ngốc, thiểu năng trí tuệ. Tuy nhiên kỳ thực trong tự nhiên, động vật và thực vật đều có đạo sinh tồn riêng của mình, rất nhiều lúc chúng còn có khả năng thích ứng, thay đổi với hoàn cảnh tốt hơn nhiều so với loài người, hơn nữa còn có thể sống sót một cách vô cùng thoải mái.
Bây giờ đã sáu giờ chiều, đại khái chỉ còn khoảng một giờ nữa trời sẽ tối.
Sau khi dừng xe, mấy người Lữ Chấn Hải trước tiên kiểm tra lại vật tư và tình huống của xe một chút rồi mới dựa vào xe, ăn uống đơn giản gì đó để lấp đầy bụng.
“Chú Lữ, xe ổn rồi, xăng cũng đủ, thừa sức chạy tới La Thành.” Sau khi Thiệu Lỗi kiểm tra xe bèn đi tới nói với Lữ Chấn Hải.
Lữ Chấn Hải ném một túi bánh quy cho hắn.
Lúc này Cúc Tử Xuyên cũng đã tới, cười nói: “Vận may của chúng ta khá được, đi nửa đường mà còn có thể gặp một trạm xăng dầu không có lấy một bóng tang thi, kho hàng còn vật tư vẫn dùng được, hơn nữa chúng ta còn đồ chưa ăn hết, vậy cả đường này không cần phải lo lắng vấn đề vật tư nữa rồi.”
Đưa một túi bánh quy khác cho Cúc Tử Xuyên, Lữ Chấn Hải cười nói: “Mở đầu rất tốt, hy vọng kế tiếp đường đi cũng trôi chảy chút, có thể an toàn đến Căn cứ La Thành.”
“Ba, ba cứ yên tâm đi, khẳng định không thành vấn đề.” Lữ Đồng cắn một ngụm vào chiếc bánh mì trong tay, mắt ngắm Cốc Vũ trên xe bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm: “Chị gái nhỏ kia là dị năng giả, có dây mây giống như con rắn, lợi hại cực.”
Lữ Chấn Hải chiều chuộng sờ sờ khuôn mặt nhỏ bị lấm bẩn của con gái, cười nói: “Có lợi hại thì cũng là bản lĩnh của người ta, chúng ta chỉ cần cẩn thận chuyện của mình, người ta cũng không có thể nào ban phát lòng tốt bảo vệ chúng ta đâu.”
“Á!” Lữ Đồng có hơi chưa từ bỏ ý định, còn cố bổ sung: “Con cảm thấy con người chị gái kia khá tốt.”
Lữ Chấn Hải lắc đầu, trong lòng cảm thán tuổi con gái vẫn còn quá nhỏ nên không hiểu lòng người hiểm ác thế nào. Ở thời mạt thế như bây giờ, tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ ai, huống chi còn là người xa lạ không hề quen biết.
Sau khi dừng xe ở ven đường xong đâu đấy, Cốc Vũ nhảy xuống từ ghế phụ, dây mây cũng trườn theo xuống.
Cô sờ sờ dây mây: “Mạn Mạn, em đi quanh đây nhìn xem có thực vật tiến hóa gì không nhé? Cẩn thận một chút.”
Ngay lúc tới đây, Thương Mặc đã nói với cô những điểm kỳ dị của thôn này. Cốc Vũ rất tin tưởng phán đoán của Thương Mặc. Nếu anh đã nói ở đây không đúng lắm thì tức là thôn này nhất định có thứ cổ quái.
Hơn nữa tang thi không có hứng thú với dây mây, thực vật tiến hóa cũng đối xử thân thiện với dây mây có nguồn gốc từ thực vật, vậy nên Cốc Vũ chẳng lo lắng xảy ra vấn đề.
Cái đầu nhọn nhọn của dây mây cọ cọ vào tay Cốc Vũ rồi giống như một con rắn uốn lượn, dần dần biến mất trong bụi cỏ rậm rạp ven đường.
Bàng Hưng đi tới bên cạnh Cốc Vũ, nhìn động tĩnh trong bụi cỏ, lo lắng hỏi: “Em gái, dây mây không thể vượt ngoài phạm vi cảm giác của em, vậy bảo nó rời khỏi sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Cốc Vũ lắc đầu: “Mạn Mạn ăn quả cây lớn cho nên đã trưởng thành rồi. Em không thể cứ coi nó như cây non nho nhỏ không có ý thức được, hẳn phải cho nó tự do, để nó tự mình trưởng thành. Không trải qua gió táp mưa sa thì sẽ không thể lớn lên thành cây to che trời được. Muốn trở thành dây mây thô khỏe, nó cần phải học được việc đối mặt nguy hiểm. Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Mạn Mạn tuy mới vừa có được linh trí nhưng trí tuệ của thực vật là điều loài người không có cách nào lý giải, chúng so với các anh tưởng tượng còn thông minh hơn đó.”
Cốc Vũ xoay người đi đến bên cạnh xe Pickup, chân tay vụng về bò lên.
Cô không thích ngồi ghế điều khiển, không gian quá nhỏ nên có cảm giác bị đè nén. Nếu so sánh thì ngồi ở thùng xe càng thoải mái hơn, vừa rộng lại vừa thông thoáng.
Bàng Hưng kinh ngạc nhìn Cốc Vũ, không ngờ cô nhóc nhìn có vẻ ngây thơ hoạt bát này lại có thể nói ra những lời có chiều sâu như vậy.
Bàng Hưng không biết rằng đây chính là những thể nghiệm ‘đời cỏ’ ngày xưa của Cốc Vũ.
(*) Đời cỏ: cách nói nhái của đời người, do bé Vũ là thân cỏ nên dùng từ như vậy.
Loài người luôn tự cho là đúng, coi bản thân mình thông minh nhất, những sinh linh khác đều là đồ ngu ngốc, thiểu năng trí tuệ. Tuy nhiên kỳ thực trong tự nhiên, động vật và thực vật đều có đạo sinh tồn riêng của mình, rất nhiều lúc chúng còn có khả năng thích ứng, thay đổi với hoàn cảnh tốt hơn nhiều so với loài người, hơn nữa còn có thể sống sót một cách vô cùng thoải mái.
Bây giờ đã sáu giờ chiều, đại khái chỉ còn khoảng một giờ nữa trời sẽ tối.
Sau khi dừng xe, mấy người Lữ Chấn Hải trước tiên kiểm tra lại vật tư và tình huống của xe một chút rồi mới dựa vào xe, ăn uống đơn giản gì đó để lấp đầy bụng.
“Chú Lữ, xe ổn rồi, xăng cũng đủ, thừa sức chạy tới La Thành.” Sau khi Thiệu Lỗi kiểm tra xe bèn đi tới nói với Lữ Chấn Hải.
Lữ Chấn Hải ném một túi bánh quy cho hắn.
Lúc này Cúc Tử Xuyên cũng đã tới, cười nói: “Vận may của chúng ta khá được, đi nửa đường mà còn có thể gặp một trạm xăng dầu không có lấy một bóng tang thi, kho hàng còn vật tư vẫn dùng được, hơn nữa chúng ta còn đồ chưa ăn hết, vậy cả đường này không cần phải lo lắng vấn đề vật tư nữa rồi.”
Đưa một túi bánh quy khác cho Cúc Tử Xuyên, Lữ Chấn Hải cười nói: “Mở đầu rất tốt, hy vọng kế tiếp đường đi cũng trôi chảy chút, có thể an toàn đến Căn cứ La Thành.”
“Ba, ba cứ yên tâm đi, khẳng định không thành vấn đề.” Lữ Đồng cắn một ngụm vào chiếc bánh mì trong tay, mắt ngắm Cốc Vũ trên xe bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm: “Chị gái nhỏ kia là dị năng giả, có dây mây giống như con rắn, lợi hại cực.”
Lữ Chấn Hải chiều chuộng sờ sờ khuôn mặt nhỏ bị lấm bẩn của con gái, cười nói: “Có lợi hại thì cũng là bản lĩnh của người ta, chúng ta chỉ cần cẩn thận chuyện của mình, người ta cũng không có thể nào ban phát lòng tốt bảo vệ chúng ta đâu.”
“Á!” Lữ Đồng có hơi chưa từ bỏ ý định, còn cố bổ sung: “Con cảm thấy con người chị gái kia khá tốt.”
Lữ Chấn Hải lắc đầu, trong lòng cảm thán tuổi con gái vẫn còn quá nhỏ nên không hiểu lòng người hiểm ác thế nào. Ở thời mạt thế như bây giờ, tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ ai, huống chi còn là người xa lạ không hề quen biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất