Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 48: Kỳ Sinh Lý
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Trong gara căn nhà.
Một người phụ nữ đang dựa vào góc tường bỗng nhiên mở bừng mắt, bụng dưới truyền đến cảm giác đau đớn và có thứ gì đó chảy ra khiến ả ta lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Ả ta cẩn thận thám thính động tĩnh của mọi người xung quanh, cầm lấy chiếc ba lô của mình, từ từ di chuyển đến cửa gỗ trước nhà chính rồi nhẹ nhàng mở cửa lẻn ra ngoài.
Bóng tối duỗi tay không thấy được năm ngón khiến người phụ nữ có hơi khủng hoảng. Ả ta vội vàng sờ soạng di chuyển đến một gian phòng khác, vừa run rẩy vừa nhanh nhẹn kéo mở ba lô, lấy một gói băng vệ sinh từ bên trong ra.
Hai phút sau, người phụ nữ bước ra khỏi phòng, lặng yên không một tiếng động quay trở về vị trí ban đầu của mình.
Căn phòng vừa bị người phụ nữ ghé thăm giờ đã mở rộng cửa sổ. Cơn gió nhẹ thổi vào căn phòng, theo hướng cửa mở ra lượn một vòng trong căn phòng rồi lại từ cửa sổ thoát ra ngoài, bay đến nơi xa.
………………
Sau khi tuần tra một vòng, không phát hiện ra bóng dáng con mồi và bất cứ điều gì khác thường, bóng đen nằm sấp xuống bờ ruộng trong thôn.
Một cơn gió nhẹ thổi tới mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Bóng đen ngẩng cái đầu cực lớn lên, mắt nhìn về hướng gió thổi, cẩn thận ngửi ngửi một lần rồi đứng dậy đuổi qua.
……………….
Người phụ nữ lặng lẽ quay về gara, vừa mới ngồi xuống góc tường thì người bên cạnh đã mở miệng hỏi: “Cảnh Bình, đã trễ thế này, cô đi ra ngoài làm gì đó?”
“Tôi đánh rơi đồ, đi ra ngoài tìm thử, không có chuyện gì đâu, cậu ngủ đi.” Cảnh Bình vội vàng nhỏ giọng cười trả lời.
Mạt thế đã gần nửa tháng, ả ta thậm chí còn quên mất kỳ sinh lý của mình, không ngờ lúc này đột nhiên lại tới. Buổi tối khứu giác của tang thi sẽ nhạy bén vô cùng. Ả ta không dám tưởng tượng nếu những người khác biết chuyện kỳ sinh lý của mình thì sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.
Vứt bỏ ả ta hay trực tiếp giết chết để tránh dẫn tang thi tới?
Bất kể lựa chọn nào đi chăng nữa thì cũng không phải thứ Cảnh Bình muốn nhìn thấy. Vì sống sót, à ra buộc phải cố gắng che giấu hết mức có thể, tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào phát hiện ra.
Giờ khắc này, Cảnh Bình cảm thấy cực kỳ bất an và khủng hoảng, sự đau đớn của thân thể cũng bị xem nhẹ.
Thời mạt thế, phụ nữ muốn sống sót còn khó khăn, khốn đốn hơn nhiều so với đàn ông. Mỗi tháng kỳ sinh lý sẽ đến một lần chính là nhân tố nguy hiểm chói lọi, thế nhưng hiện tượng sinh lý bình thường lại không cách nào tránh được. Cũng không thể nào gỡ tử cung xuống được chứ? Thế thì loài người còn sinh sản thế nào nữa? Kéo dài giống nòi bằng cách nào?
Trong sự bất an thấp thỏm của người phụ nữ, thời gian từng giây từng phút trôi đi. Người trong phòng dần dần ngủ say, từ trạng thái dựa vào tường cũng từ từ trượt xuống, cuộn tròn trên mặt đất, thỉnh thoảng còn nói mớ một câu. Người bên cạnh bất an trở mình rồi tiếp tục rơi vào trạng thái lừa tỉnh nửa mơ.
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên khiến cả đám từ trong giấc mơ bừng tỉnh, theo bản năng kinh hãi hô lên.
“Sao vậy? Làm sao thế?”
“Có phải tang thi tìm tới không? Chạy mau, chạy mau.”
“Câm miệng.” Sau một lát kinh hoảng ngắn ngủi, Trương Húc nhanh chóng trấn định lại, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Uỳnh một tiếng.
Ngoài phòng lại lần nữa truyền đến tiếng vang lớn, người trong phòng đều kinh hãi, hoảng loạn không biết làm sao, cố gắng dựa sát vào vách tường phía sau.
“Nhanh lên xe rời đi thôi, động tĩnh lớn như vậy không phải tang thi thì hẳn cũng là thứ nguy hiểm khác.” Người trẻ tuổi tới gần cửa xe, tay đã nắm trên vị trí then cửa điều khiển.
“Đúng đúng đúng, chạy nhanh đi.”
“Anh Húc, chúng ta nhanh rời đi thôi! Tốc độ xe nhanh, tang thi đuổi không kịp chúng ta đâu, còn đợi sẽ không kịp mất.”
“Đi.” Sự kinh hoàng của cả đám cũng cảm nhiễm sang Trương Húc, gã đồng ý với đề nghị của người trẻ tuổi, hoảng loạn lấy điều khiển từ xa trong túi áo ra mở khóa ô tô.
Người trẻ tuổi vội vàng mở cửa xe, trèo lên ghế điều khiển. Kỹ thuật lái xe của Trương Húc nát nhất cả đám mà còn tự cho bản thân đỉnh lắm. Tình trạng như bây giờ không thể giao mạng vào trong tay gã được, cùng lắm thì đến lúc đó một mình cậu ta rời khỏi đây.
Người như Trương Húc căn bản không đáng tin.
Dù đã thức tỉnh dị năng, gã vẫn là một bên phế vật, bùn nhão không thể trát tường.
Trong gara căn nhà.
Một người phụ nữ đang dựa vào góc tường bỗng nhiên mở bừng mắt, bụng dưới truyền đến cảm giác đau đớn và có thứ gì đó chảy ra khiến ả ta lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Ả ta cẩn thận thám thính động tĩnh của mọi người xung quanh, cầm lấy chiếc ba lô của mình, từ từ di chuyển đến cửa gỗ trước nhà chính rồi nhẹ nhàng mở cửa lẻn ra ngoài.
Bóng tối duỗi tay không thấy được năm ngón khiến người phụ nữ có hơi khủng hoảng. Ả ta vội vàng sờ soạng di chuyển đến một gian phòng khác, vừa run rẩy vừa nhanh nhẹn kéo mở ba lô, lấy một gói băng vệ sinh từ bên trong ra.
Hai phút sau, người phụ nữ bước ra khỏi phòng, lặng yên không một tiếng động quay trở về vị trí ban đầu của mình.
Căn phòng vừa bị người phụ nữ ghé thăm giờ đã mở rộng cửa sổ. Cơn gió nhẹ thổi vào căn phòng, theo hướng cửa mở ra lượn một vòng trong căn phòng rồi lại từ cửa sổ thoát ra ngoài, bay đến nơi xa.
………………
Sau khi tuần tra một vòng, không phát hiện ra bóng dáng con mồi và bất cứ điều gì khác thường, bóng đen nằm sấp xuống bờ ruộng trong thôn.
Một cơn gió nhẹ thổi tới mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Bóng đen ngẩng cái đầu cực lớn lên, mắt nhìn về hướng gió thổi, cẩn thận ngửi ngửi một lần rồi đứng dậy đuổi qua.
……………….
Người phụ nữ lặng lẽ quay về gara, vừa mới ngồi xuống góc tường thì người bên cạnh đã mở miệng hỏi: “Cảnh Bình, đã trễ thế này, cô đi ra ngoài làm gì đó?”
“Tôi đánh rơi đồ, đi ra ngoài tìm thử, không có chuyện gì đâu, cậu ngủ đi.” Cảnh Bình vội vàng nhỏ giọng cười trả lời.
Mạt thế đã gần nửa tháng, ả ta thậm chí còn quên mất kỳ sinh lý của mình, không ngờ lúc này đột nhiên lại tới. Buổi tối khứu giác của tang thi sẽ nhạy bén vô cùng. Ả ta không dám tưởng tượng nếu những người khác biết chuyện kỳ sinh lý của mình thì sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.
Vứt bỏ ả ta hay trực tiếp giết chết để tránh dẫn tang thi tới?
Bất kể lựa chọn nào đi chăng nữa thì cũng không phải thứ Cảnh Bình muốn nhìn thấy. Vì sống sót, à ra buộc phải cố gắng che giấu hết mức có thể, tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào phát hiện ra.
Giờ khắc này, Cảnh Bình cảm thấy cực kỳ bất an và khủng hoảng, sự đau đớn của thân thể cũng bị xem nhẹ.
Thời mạt thế, phụ nữ muốn sống sót còn khó khăn, khốn đốn hơn nhiều so với đàn ông. Mỗi tháng kỳ sinh lý sẽ đến một lần chính là nhân tố nguy hiểm chói lọi, thế nhưng hiện tượng sinh lý bình thường lại không cách nào tránh được. Cũng không thể nào gỡ tử cung xuống được chứ? Thế thì loài người còn sinh sản thế nào nữa? Kéo dài giống nòi bằng cách nào?
Trong sự bất an thấp thỏm của người phụ nữ, thời gian từng giây từng phút trôi đi. Người trong phòng dần dần ngủ say, từ trạng thái dựa vào tường cũng từ từ trượt xuống, cuộn tròn trên mặt đất, thỉnh thoảng còn nói mớ một câu. Người bên cạnh bất an trở mình rồi tiếp tục rơi vào trạng thái lừa tỉnh nửa mơ.
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên khiến cả đám từ trong giấc mơ bừng tỉnh, theo bản năng kinh hãi hô lên.
“Sao vậy? Làm sao thế?”
“Có phải tang thi tìm tới không? Chạy mau, chạy mau.”
“Câm miệng.” Sau một lát kinh hoảng ngắn ngủi, Trương Húc nhanh chóng trấn định lại, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Uỳnh một tiếng.
Ngoài phòng lại lần nữa truyền đến tiếng vang lớn, người trong phòng đều kinh hãi, hoảng loạn không biết làm sao, cố gắng dựa sát vào vách tường phía sau.
“Nhanh lên xe rời đi thôi, động tĩnh lớn như vậy không phải tang thi thì hẳn cũng là thứ nguy hiểm khác.” Người trẻ tuổi tới gần cửa xe, tay đã nắm trên vị trí then cửa điều khiển.
“Đúng đúng đúng, chạy nhanh đi.”
“Anh Húc, chúng ta nhanh rời đi thôi! Tốc độ xe nhanh, tang thi đuổi không kịp chúng ta đâu, còn đợi sẽ không kịp mất.”
“Đi.” Sự kinh hoàng của cả đám cũng cảm nhiễm sang Trương Húc, gã đồng ý với đề nghị của người trẻ tuổi, hoảng loạn lấy điều khiển từ xa trong túi áo ra mở khóa ô tô.
Người trẻ tuổi vội vàng mở cửa xe, trèo lên ghế điều khiển. Kỹ thuật lái xe của Trương Húc nát nhất cả đám mà còn tự cho bản thân đỉnh lắm. Tình trạng như bây giờ không thể giao mạng vào trong tay gã được, cùng lắm thì đến lúc đó một mình cậu ta rời khỏi đây.
Người như Trương Húc căn bản không đáng tin.
Dù đã thức tỉnh dị năng, gã vẫn là một bên phế vật, bùn nhão không thể trát tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất