Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 6: Hết Rồi
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Thương Mặc mở to mắt, cười vô lực: “Đúng vậy, tôi sắp chết, rất nhanh sẽ biến thành tang thi.”
“Anh không sợ sao?”
Chẳng mấy sẽ chết mà người này một chút cũng không sợ hãi, điều này khiến Cốc Vũ cảm thấy thật mới lạ. Cô đã gặp không ít nhân loại không những sợ chết mà còn kéo đồng bạn của mình làm đệm lưng.
“Sợ.” Thương Mặc cười nhẹ, thẳng thắn lại thành thật thừa nhận nội tâm mình: “Bởi vì còn có rất nhiều chuyện chưa làm, có chút đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc.”
Cốc Vũ tiến lên một bước, vươn ngón trỏ có mang theo chiếc nhẫn dây mây bên tay phải, ở trong không trung không ngừng vẽ vòng tròn, từng tia sáng màu trắng tràn ra từ đầu ngón tay, chúng hóa thành lốc xoáy kéo dài rồi hướng thẳng về phía người đàn ông.
Cô nhìn về phía người đàn ông, cười nói: “Anh vẫn còn thời gian để đi làm những chuyện anh muốn.”
Nghe thấy nửa câu nói đầu của Cốc Vũ, ba người Bàng Hưng đều nhíu mày, cảm thấy nhóc con này quả thực không rành cách đối nhân xử thế. Bọn anh vừa định lên tiếng ngăn cản thì đã thấy ánh sáng màu trắng tràn ra từ đầu ngón tay cô, đồng thời cũng nghe nốt được nửa câu nói sau.
“Đây là cái gì?” Nhìn từng tia sáng màu trắng đi vào trong miệng vết thương của Thương Mặc, Đồ Thịnh kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Anh chàng biết sau mạt thế, trên thế giới đã xuất hiện dị năng giả. Dọc đường đi bọn anh cũng gặp được mấy người. Tuy nhiên bây giờ dị năng giả đều rất yếu, nếu so sánh với quân nhân chính quy đã được huấn luyện như bọn anh thì kém không phải nhỏ tí tẹo đâu.
Cảm nhận được đau đớn trên vai đã dần giảm bớt, Thương Mặc kinh ngạc nhìn về phía Cốc Vũ: “Em là dị năng giả hệ chữa khỏi?”
“Cứ xem như vậy đi!”
Loại năng lượng màu trắng này kỳ thực đến từ linh hồn của Cốc Vũ. Bản thể của cô là một gốc linh thực hiếm thấy, cỏ Vụ Tịch, một loại linh dược có thể khiến con người khởi tử hồi sinh, tái tạo máu thịt xương cốt.
(*) Linh thực – Linh dược: Thực vật – thảo dược có linh tính, khái niệm thường thấy trong truyện huyền huyễn, tu tiên.
Tuy nhiên đồng thời dây mây bảo vệ cô lại có kịch độc, chạm vào sẽ chẳng chết ngay nhưng về cơ bản cũng không có thuốc nào chữa được.
Nghe thấy câu trả lời của Cốc Vũ, trong lòng ba người Đồ Thịnh đột nhiên trào dâng một niềm hi vọng, có lẽ cô bé trước mắt này sẽ có thể cứu được đội trưởng.
Thương Mặc kéo băng gạc trên vai ra, miệng vết thương hư thối vốn dĩ sắp biến thành màu đen, giờ thật sự dần dần khôi phục, làn da màu xám trắng xung quanh cũng có dấu hiệu quay về trạng thái bình thường.
Anh khiếp sợ nhìn Cốc Vũ, trong lòng xuất hiện niềm vui sướng khó lòng giải thích, con người có lẽ vẫn có thể cứu được.
Ba người Đồ Thịnh cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thôi, đội trưởng của bọn anh không phải chết nữa rồi.
Lúc này trong lòng bốn người có vô số vấn đề nhưng tất cả không tiếp tục quấy rầy Cốc Vũ nữa. Vấn đề thì lúc nào cũng có thể giải đáp, bây giờ trị thương mới quan trọng.
Thế nhưng không lâu sau, ánh sáng trắng trên đầu ngón tay Cốc Vũ càng ngày càng nhỏ yếu, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
“Làm sao vậy?”
“Sao lại không còn?” Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng nôn nóng hỏi liên tiếp.
Vốn dĩ hi vọng đang ở ngay trước mắt, đột nhiên mang một cái chẳng còn chút gì, cảm giác mất mát đến cực hạn này khiến người ta khó có thể thừa nhận nổi.
Đồ Thịnh nhìn về phía Cốc Vũ hỏi: “Em gái, có vấn đề gì sao?”
“…. Đã hết rồi.” Cốc Vũ bất đắc dĩ buông tay.
Buổi sáng cô cứu chủ phòng kia đã hao phí không ít năng lượng. Khi ấy cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ cứu người khác nên bây giờ năng lượng chỉ còn ít ỏi như vậy thôi.
Nghe Cốc Vũ nói thế, biểu tình của ba người Lâm Thịnh Đông đột nhiên bi thương như trời sắp sập.
Cốc Vũ không đành lòng, tiếp tục nói: “Để tôi nghỉ ngơi một lát, khôi phục, khôi phục một chút thì tốt rồi.”
Đồ Thịnh vội vàng đi đến bên cạnh Thương Mặc, kiểm tra miệng vết thương cho anh, nhíu mày nói rõ: “Chiếu theo tình hình vết thương trước mắt thì nhiều nhất chỉ có thể chịu được một tiếng rưỡi.”
Sau khi tang thi tiến hóa, sức chống chịu của con người cả ngày càng kém, quá trình thi biến cũng sẽ càng lúc càng nhanh.
“Em gái, trong vòng một tiếng rưỡi, dị năng của em có thể khôi phục không?” Lâm Thịnh Đông khẩn trương nhìn về phía Cốc Vũ, hỏi.
Nhìn miệng vết thương của Thương Mặc, Cốc Vũ đáp: “Muốn cứu người này thì ít nhất cũng phải 12 tiếng đồng hồ cơ! Hơn nữa tốc độ khôi phục dị năng của tôi hình như còn kém hơn so với tốc độ thi biến của anh ấy.”
“Đội trưởng không thể chịu được lâu như vậy.” Đồ Thịnh lo lắng vô cùng, nhìn Cốc Vũ đầy kỳ vọng, hi vọng có thể có biện pháp khác.
Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng cũng cực kỳ nôn nóng: “Không có cách nào khác sao?”
Thương Mặc mở to mắt, cười vô lực: “Đúng vậy, tôi sắp chết, rất nhanh sẽ biến thành tang thi.”
“Anh không sợ sao?”
Chẳng mấy sẽ chết mà người này một chút cũng không sợ hãi, điều này khiến Cốc Vũ cảm thấy thật mới lạ. Cô đã gặp không ít nhân loại không những sợ chết mà còn kéo đồng bạn của mình làm đệm lưng.
“Sợ.” Thương Mặc cười nhẹ, thẳng thắn lại thành thật thừa nhận nội tâm mình: “Bởi vì còn có rất nhiều chuyện chưa làm, có chút đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc.”
Cốc Vũ tiến lên một bước, vươn ngón trỏ có mang theo chiếc nhẫn dây mây bên tay phải, ở trong không trung không ngừng vẽ vòng tròn, từng tia sáng màu trắng tràn ra từ đầu ngón tay, chúng hóa thành lốc xoáy kéo dài rồi hướng thẳng về phía người đàn ông.
Cô nhìn về phía người đàn ông, cười nói: “Anh vẫn còn thời gian để đi làm những chuyện anh muốn.”
Nghe thấy nửa câu nói đầu của Cốc Vũ, ba người Bàng Hưng đều nhíu mày, cảm thấy nhóc con này quả thực không rành cách đối nhân xử thế. Bọn anh vừa định lên tiếng ngăn cản thì đã thấy ánh sáng màu trắng tràn ra từ đầu ngón tay cô, đồng thời cũng nghe nốt được nửa câu nói sau.
“Đây là cái gì?” Nhìn từng tia sáng màu trắng đi vào trong miệng vết thương của Thương Mặc, Đồ Thịnh kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Anh chàng biết sau mạt thế, trên thế giới đã xuất hiện dị năng giả. Dọc đường đi bọn anh cũng gặp được mấy người. Tuy nhiên bây giờ dị năng giả đều rất yếu, nếu so sánh với quân nhân chính quy đã được huấn luyện như bọn anh thì kém không phải nhỏ tí tẹo đâu.
Cảm nhận được đau đớn trên vai đã dần giảm bớt, Thương Mặc kinh ngạc nhìn về phía Cốc Vũ: “Em là dị năng giả hệ chữa khỏi?”
“Cứ xem như vậy đi!”
Loại năng lượng màu trắng này kỳ thực đến từ linh hồn của Cốc Vũ. Bản thể của cô là một gốc linh thực hiếm thấy, cỏ Vụ Tịch, một loại linh dược có thể khiến con người khởi tử hồi sinh, tái tạo máu thịt xương cốt.
(*) Linh thực – Linh dược: Thực vật – thảo dược có linh tính, khái niệm thường thấy trong truyện huyền huyễn, tu tiên.
Tuy nhiên đồng thời dây mây bảo vệ cô lại có kịch độc, chạm vào sẽ chẳng chết ngay nhưng về cơ bản cũng không có thuốc nào chữa được.
Nghe thấy câu trả lời của Cốc Vũ, trong lòng ba người Đồ Thịnh đột nhiên trào dâng một niềm hi vọng, có lẽ cô bé trước mắt này sẽ có thể cứu được đội trưởng.
Thương Mặc kéo băng gạc trên vai ra, miệng vết thương hư thối vốn dĩ sắp biến thành màu đen, giờ thật sự dần dần khôi phục, làn da màu xám trắng xung quanh cũng có dấu hiệu quay về trạng thái bình thường.
Anh khiếp sợ nhìn Cốc Vũ, trong lòng xuất hiện niềm vui sướng khó lòng giải thích, con người có lẽ vẫn có thể cứu được.
Ba người Đồ Thịnh cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thôi, đội trưởng của bọn anh không phải chết nữa rồi.
Lúc này trong lòng bốn người có vô số vấn đề nhưng tất cả không tiếp tục quấy rầy Cốc Vũ nữa. Vấn đề thì lúc nào cũng có thể giải đáp, bây giờ trị thương mới quan trọng.
Thế nhưng không lâu sau, ánh sáng trắng trên đầu ngón tay Cốc Vũ càng ngày càng nhỏ yếu, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
“Làm sao vậy?”
“Sao lại không còn?” Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng nôn nóng hỏi liên tiếp.
Vốn dĩ hi vọng đang ở ngay trước mắt, đột nhiên mang một cái chẳng còn chút gì, cảm giác mất mát đến cực hạn này khiến người ta khó có thể thừa nhận nổi.
Đồ Thịnh nhìn về phía Cốc Vũ hỏi: “Em gái, có vấn đề gì sao?”
“…. Đã hết rồi.” Cốc Vũ bất đắc dĩ buông tay.
Buổi sáng cô cứu chủ phòng kia đã hao phí không ít năng lượng. Khi ấy cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ cứu người khác nên bây giờ năng lượng chỉ còn ít ỏi như vậy thôi.
Nghe Cốc Vũ nói thế, biểu tình của ba người Lâm Thịnh Đông đột nhiên bi thương như trời sắp sập.
Cốc Vũ không đành lòng, tiếp tục nói: “Để tôi nghỉ ngơi một lát, khôi phục, khôi phục một chút thì tốt rồi.”
Đồ Thịnh vội vàng đi đến bên cạnh Thương Mặc, kiểm tra miệng vết thương cho anh, nhíu mày nói rõ: “Chiếu theo tình hình vết thương trước mắt thì nhiều nhất chỉ có thể chịu được một tiếng rưỡi.”
Sau khi tang thi tiến hóa, sức chống chịu của con người cả ngày càng kém, quá trình thi biến cũng sẽ càng lúc càng nhanh.
“Em gái, trong vòng một tiếng rưỡi, dị năng của em có thể khôi phục không?” Lâm Thịnh Đông khẩn trương nhìn về phía Cốc Vũ, hỏi.
Nhìn miệng vết thương của Thương Mặc, Cốc Vũ đáp: “Muốn cứu người này thì ít nhất cũng phải 12 tiếng đồng hồ cơ! Hơn nữa tốc độ khôi phục dị năng của tôi hình như còn kém hơn so với tốc độ thi biến của anh ấy.”
“Đội trưởng không thể chịu được lâu như vậy.” Đồ Thịnh lo lắng vô cùng, nhìn Cốc Vũ đầy kỳ vọng, hi vọng có thể có biện pháp khác.
Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng cũng cực kỳ nôn nóng: “Không có cách nào khác sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất