Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều

Chương 8: Quá Ti Tiện

Trước Sau
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

Năng lượng chữa khỏi trôi đi cũng là lúc Cốc Vũ cảm thấy tốc độ vận chuyển công pháp càng lúc càng nhanh, khí công đức thần tốc lại dũng mãnh tiến vào trong thân thể cô, cảm giác thoải mái vô cùng, thoải mái đến mức cả người bắt đầu choáng váng, sung sướng quá mức.

Trạng thái công pháp vận chuyển tốc độ cao giằng co đại khái khoảng mười phút, vết thương của Thương Mặc hoàn toàn khôi phục bình thường. Miệng vết thương trên vai dần dần biến mất, làn da quay trở lại dáng vẻ như ban đầu.

Thương Mặc rời ánh mắt về phía cô nhóc đang ôm mình, ánh mắt mềm mại hơn rất nhiều, lòng tràn đầy cảm kích. Anh không sợ chết, tuy nhiên nếu có thể tồn tại, dĩ nhiên càng tốt.

Ba người Lâm Thịnh Đông cũng phấn khởi phát điên. Thương Mặc không chết, lại còn nhặt được bảo bối lớn như vậy, niềm vui nhân đôi đó nha!

Khi bốn người còn đang khiếp sợ về dị năng của Cốc Vũ, Cốc Vũ lại có cảm giác linh hồn được củng cố hơn, độ phù hợp với thân thể này tăng cao.

Vì để cảm ơn Thương Mặc, cô thuận tiện chữa khỏi những vết thương cũ năm xưa trên người anh.

Cốc Vũ chưa bao giờ tiếp xúc với khí công đức, đột nhiên hấp thu nhiều như vậy, thân thể có chút không chịu nổi, chẳng bao lâu đã hôn mê bất tỉnh.

“A, làm sao vậy?”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Thấy Cốc Vũ đột nhiên không có động tĩnh, ba người Lâm Thịnh Đông lập tức khẩn trương, còn Thương Mặc duỗi tay xem xét hơi thở của Cốc Vũ: “Không có việc gì, có thể là mệt.”



“Vậy tốt rồi.”

Lâm Thịnh Đông thở nhẹ một hơi, nhìn về phía Thương Mặc, trêu chọc: “Đội trưởng, con gái nhà người ta thích anh như vậy, anh cứ theo đi.”

Bàng Hưng cũng phụ họa: “Đúng vậy, đội trưởng. Cô gái xinh đẹp thế kia, còn có dị năng lợi hại nhường này, một chút cũng chẳng có hại.”

Ông trời mở mắt giúp bọn anh nhặt được một bảo bối lớn như này, nếu để cô bé chạy mất, có mà hối hận cả đời.

Đồ Thịnh khuyên nhủ: “Đội trưởng, cô gái này nhìn qua có vẻ rất đơn thuần, thế nhưng chỉ một mình cô ấy thì sợ đã chịu khổ rất nhiều. Hơn nữa dị năng của cô bé quá mức đặc thù, khó cam đoan không bị người xấu lợi dụng, có chúng ta che chở sẽ tốt hơn một chút.”

Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng gật đầu liên tục, để cô gái này ở lại thì bọn anh càng thêm an toàn, cũng có thể thuận tiện bảo vệ em ấy, trăm lợi không có hại!!!

Thương Mặc nhíu mày.

Băn khoăn và suy tính của ba người thế nào sao anh lại không biết, thế nhưng cô gái này nhìn qua tuổi không lớn, quá lắm cũng chỉ khoảng ngoài 20 một xíu, căn bản chưa trưởng thành.

“Cứ để em ấy đi cùng chúng ta, những cái khác thì đừng nhắc lại nữa.” Sau một hồi cân nhắc lên xuống, Thương Mặc quyết định đồng ý giữ Cốc Vũ lại.

Cô nhóc này rất có thể chính là niềm hi vọng trong mạt thế, chắc chắn phải bảo vệ, còn việc thích hay không thích, không nằm trong phạm vi xem xét.

Bàng Hưng cảm thấy có chút đáng tiếc, ngược lại Lâm Thịnh Đông còn ý đồ tranh thủ một chút: “Đội trưởng, thật sự không thể suy xét chút nào sao? Cô gái này tuy đơn thuần nhưng có cảm giác rất có chủ ý đấy. Em ấy có thể đi theo em và Hưng Tử đến tận nơi này thì hẳn sẽ không dễ từ bỏ đâu.”



“Em ấy còn nhỏ, tính cách chưa ổn định, giữ em ấy lại có rất nhiều cách, không nhất thiết phải dùng đến biện pháp này.” Thương Mặc nghiêm túc nhìn ba người, đồng thời cũng cho thấy thái độ của mình.

Dùng tình yêu trói chặt một người, quá ti tiện!

Cô bé này tuổi còn nhỏ, rất dễ mắc mưu.

Vết thương khỏi hẳn, Thương Mặc nhớ tới hành động vừa rồi của cô, muốn bắt đầu hoạt động thân thể một chút nhưng cô nhóc con này lại ôm chặt muốn chết, lại ngại không nỡ đánh thức cô.

Thấy thế, ba người Lâm Thịnh Đông đều nhìn Thương Mặc mang ý chế nhạo: “Nhìn xem ôm chặt đến bao nhiêu, đây chẳng phải sợ anh chạy mất, đúng không đội trưởng?”

“Đội trưởng, xem ra cô nhóc con này rất thích anh, nhìn đi! Nhìn dáng vẻ hẳn đã thành niên rồi, nói chuyện yêu đương không thành vấn đề đâu.”

Thương Mặc lắc đầu, quyết định chợp mắt một chút.

Virus tang thi có ảnh hưởng rất lớn với cơ thể, dù vết thương đã phục hồi như cũ nhưng vẫn rất suy yếu.

Đồ Thịnh lấy nước và bánh mì từ trong ba lô đưa cho Thương Mặc, sau đó lùi về phía bàn ăn, ngồi xuống ghế dựa, ngáp dài một cái.

Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng trực tiếp ngồi xuống mặt đất, lưng dựa vào vách tường nghỉ ngơi, thuận tiện ăn chút gì đó để khôi phục thể lực.

Hôm qua đã bận suốt một đêm, lúc ra ngoài Thương Mặc lại bị thương khiến ba người vội không chịu nổi. Bây giờ đột nhiên được thả lỏng, tinh thần cũng có chút mỏi mệt, nhu cầu cấp bách bây giờ chính là khôi phục thể lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau