Bệ Hạ, Hôm Nay Lại Ăn Giấm Rồi Sao?
Chương 34
Sau khi xuất cung Hi Trì về thẳng phủ Hi Tu Viễn, còn chưa kịp ngồi xuống uống hớp trà, Tiểu Cảnh đã đột nhiên chạy vào nói Thành Vương mời y về một chuyến.
Thời tiết đang khá nóng, lại là thời điểm mặt trời bên ngoài chói chang nhất nên Hi Trì khá lười: "Phụ vương có nói rõ là chuyện gì không?"
Tiểu Cảnh đáp: "Thành Vương điện hạ nói ngài muốn về thì về, không về thì thôi, chỉ là chút việc nhỏ."
Hi Trì đương nhiên không muốn nhấc chân đi, qua trưa rồi, bây giờ là thời điểm mọi người nghỉ ngơi: "Ta không đi, cứ nói ta ngủ rồi. Bất luận kẻ nào đến tìm cũng nói chờ ở phòng khách, tỉnh dậy gặp sau."
Tiểu Cảnh gật đầu: "Được, tiểu nhân biết rồi."
Sâm Vương luôn cho rằng Hi Trì và Thành Vương ở cùng nhau, không ngờ y lại ở bên phủ mới của Hi Tu Viễn. Trên mặt ông ta phải treo nụ cười đưa đẩy với lão cáo già Thành Vương một lúc rõ lâu, cuối cùng người Thành Vương phái đi trở lại đáp lời: "Công tử nói phải nghỉ ngơi, bây giờ không muốn qua đây, có chuyện gì chờ ngài ấy dậy rồi nói sau."
Thành Vương sờ râu: "Đứa nhỏ này bị chiều hư, không có quy củ gì cả."
Hiện tại Sâm Vương đang lo sốt vó, Chung Phác còn trong tay Chung Diệp ngày nào lão không yên tâm ngày nấy, chỉ sợ qua một thời gian nữa, Chung Phác đang sinh long hoạt hổ đi vào đại lao, cuối cùng đến lúc được khiêng ra ngoài chỉ còn là một bộ xương trắng.
"Thế tử hiện đang ở đâu? Bổn vương qua đó chờ y," Sâm Vương cười nói, "Người trẻ tuổi mà, thích hưởng thụ an nhàn là chuyện bình thường."
Thành Vương nói: "Nó đang ở bên phủ Tu Viễn."
Trong lòng Sâm Vương cực kỳ buồn bực: Ở bên phủ Hi Tu Viễn? Thế chẳng phải lão ta đi một chuyến uổng công rồi sao? Lão già Thành Vương mặt vừa xấu nói chuyện vừa không dễ nghe, Sâm Vương thật sự không muốn lui tới giao du cùng.3
Sâm Vương nhanh chóng chạy sang phủ Hi Tu Viễn, đến nơi vẫn chỉ nhận được một câu trả lời: Công tử đang ngủ, không muốn gặp ai.
Dù là Sâm Vương cũng không gặp.
Nếu là ngày thường Sâm Vương đã sớm nổi giận đùng đùng, nói thế nào lão ta cũng đường đường là kẻ dưới một người trên vạn người, một tên ranh con nhãi nhép không để hoàng thúc vào mắt, dám để lão đứng chờ......
Vì nghĩ cho thế tử sống chết chưa rõ, Sâm Vương mới không thể không nuốt cục tức này xuống ngồi đợi thêm hai canh giờ, chờ miệt mài đến lúc mặt trời gần xuống núi.
Thời gian Hi Trì ngủ trưa rất lâu, sau khi tỉnh lại mới lười biếng khoác áo lên nghe Tiểu Cảnh vào thông báo Sâm Vương chờ bên ngoài đến mức sắp hết kiên nhẫn rồi.
Chuyện này Hi trì đã dự liệu từ trước.
Tin tức Sâm Vương nghe được từ miệng Trịnh Như không giả, nếu muốn phóng thích thế tử nhà mình, ông ta phải cầu xin Hi Trì mới có tác dụng. Nhưng mà —— nếu không có mệnh lệnh của Chung Diệp, làm sao Trịnh công công dám lắm miệng để lộ ra ngoài?
Hi Trì biếng nhác đi ra gặp, đây là lần đầu tiên Sâm Vương dùng ánh mắt nghiêm túc quan sát vị Hi gia tiểu công tử này. Y khoác một thân y phục trắng tinh, trên áo thêu tứ quân tử mai lan cúc trúc tao nhã như vẽ lên bằng mực nước, bản thân người mặc lại càng tuấn tú, đẹp hơn toàn bộ nam tử Sâm Vương từng gặp qua trong đời.
Thật không hổ là con trai Diêu phu nhân được xưng tụng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Ở phương diện tình cảm Hi Trì không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng những người như Sâm Vương y đã giao tiếp qua rất nhiều, kinh nghiệm phong phú, thời điểm diễn kịch đảm bảo không trò nào giống trò nào.
Ngoại trừ Hoàng đế, Sâm Vương rất ít khi dùng ngữ khí thỉnh cầu nói chuyện với người ta, hôm nay đối diện với Hi trì ông ta phải khách khí đi nhiều, ít nhất là khách khí hơn đứa con trai vô pháp vô thiên ỷ thế hiếp người nhà mình.
"Tiểu thế tử, khuyển tử Chung Phác đắc tội ngươi, bổn vương tự mình tới cửa bồi tội."
Hi Trì ngồi xuống ghế uống ngụm trà, lười biếng nâng mắt. Cho dù đối mặt với quyền thần thân phận cao quý như Sâm Vương, trên mặt y vẫn không có biểu hiện sợ hãi hay kính trọng, ánh mắt nhìn người không khác gì bình thường nhìn tôi tớ: "Là Sâm Vương điện hạ à."
Sâm Vương thấy Hi Trì vô lễ như vậy, lửa giận trong lòng nháy mắt bùng lên.
Cho dù là Thành Vương cha y nhìn thấy lão ta cũng tuyệt đối không có chuyện tuỳ tiện ngồi nhìn mặc kệ ông ta đứng như vậy.
Hi Trì không phải người vô lễ, y chỉ chướng mắt Sâm Vương mà thôi.
Hai năm trước Nghênh Châu gặp nạn binh hoả, bá tánh trôi dạt khắp nơi, bao nhiêu tướng sĩ bỏ mạng trên chiến trường, Sâm Vương và Hộ Bộ lại nhân cơ hội này gom tiền, cấu kết bán binh khí của triều đình cho phản tặc. Kẻ tiểu nhân như vậy, cho dù thân phận có cao đến đâu Hi Trì cũng khinh thường không muốn nhìn.
Sâm Vương mặt dày nói: "Bây giờ khuyển tử đang bị Hoàng thượng giam cầm, nguyên nhân chuyện này là do Chung Phác vô lễ với công tử. Ngươi có thể rộng lượng cầu tình với Hoàng thượng cho ta hay không, nếu Chung Phác được thả ra, ngày sau bổn vương chắc chắn hậu tạ."
"Ồ?" Hi Trì mìm cười, "Sâm Vương điện hạ, ngài muốn hậu tạ tại hạ thế nào?"
Sâm Vương đáp: "Thế tử, chỉ cần ngươi nói, bổn vương làm được nhất định sẽ làm."
Hi Trì buông chung trà, thuận thế dựa lên người ghế: "Tại hạ chưa nghĩ ra, Sâm Vương điện hạ, chi bằng hai ngày nữa ngài quay lại đi."
Sâm Vương nghe Hi Trì nói mập mờ như vậy không biết y định giúp hay không giúp, ngữ khí rõ ràng đang muốn khó xử mình. Trừ đương kim Thánh thượng, ông ta chưa từng gặp qua người thứ hai dám tự cao tự đại trước mặt mình như vậy.
Sâm Vương nheo mắt, giọng hung hiểm: "Thế tử đang muốn kéo dài không bỏ? Bổn vương nói cho ngươi hay, chuyện này do ngươi bày ra, nếu con ta không thể an toàn thả ra ngoài, thế tử xem như có thêm một địch nhân, tương lai sẽ không có kết cục tốt."
"Tiên lễ hậu binh*, tác phong hành sự của Sâm Vương và thế tử tương tự nhau, quả nhiên cha nào con nấy." Hi Trì cười nói, "Ngài đang uy hiếp tại hạ đó sao?"
(*Tiên lễ hậu binh: Đại khái là không xin được thì vả)
"Thế này chưa gọi là uy hiếp, tuổi ngươi còn nhỏ, để bổn vương nói chút đạo lý đi." Sâm Vương lạnh lùng mở miệng, "Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đắc tội không chỉ có mình bổn vương, còn có Trần Quang Trần đại nhân, Lưu Duy Lưu đại nhân và vài vị quyền thần nữa, con trai bọn họ đều đang ở trong tay Hoàng thượng. Thế lực Diêu gia và Thiết gia ở kinh thành không lớn mạnh, ngươi đắc tội nhiều người như vậy, một mình Hi gia có đảm bảo cho ngươi bình an mãi được không?"1
Hi Trì lắc đầu: "Ta không sợ. Sâm Vương điện hạ, ngài cứ chờ thêm mấy ngày nữa đi, ta suy nghĩ kỹ xem nên dùng thứ gì đổi lấy tính mạng cho Sâm Vương thế tử rồi sẽ nói điều kiện cho ngài. Xin trở về kiên nhẫn chờ đợi."
Sâm Vương thấy Hi Trì không đổi sắc mặt, không có vẻ gì là sợ uy hiếp, trong lòng càng thêm nóng như lửa đốt.
Con trai gây chuyện thị phi, chính mình lại không thể nhúng tay làm gì. Bây giờ người đang ở trong tay Chung Diệp, mới qua một đêm đã bị hắn rút gân tay, qua hai ngày nữa không biết tính mạng có giữ nổi không......
Sâm Vương nói: "Thế tử, vừa rồi bổn vương hơi nặng lời. Hiện tại ngươi cứ suy nghĩ điều kiện, chuyện gì bổn vương cũng đáp ứng ngươi. Khuyển tử trong tay Hoàng thượng bổn vương thực sự không yên tâm nổi, Vương phi trong nhà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt sợ khuyển tử có bất trắc gì, xin thế tử có thể hiểu cho tấm lòng cha mẹ."
"Nói ra điều kiện ngay cũng được, chỉ sợ Sâm Vương điện hạ không đáp ứng nổi."
Sâm Vương vội vàng nói: "Thế tử, ngươi cứ nói."
"Hoàng Thượng ban cho huynh trưởng ta tòa phủ đệ này thật sự là quá đẹp, đủ cả đình đài lầu các khiến tại hạ hâm mộ không thôi. Đáng tiếc bạc trong túi tại hạ nói ra phải ngượng ngùng, không mua nổi nhà ở Kinh thành." Hi Trì cười tủm tỉm, "Thực ra ta vẫn luôn sốt ruột chuyện này."
Sâm Vương thở phào một hơi, hoá ra là muốn bạc, may mắn vị thế tử này cũng là tục nhân: "Trong nhà bổn vương có tích cóp một ít, có lẽ sẽ giúp thế tử mua được ——"
Một căn nhà giống như của Hi Tu Viễn, tốn mười mấy vạn lượng là đủ rồi, mấy năm nay Sâm Vương tham ô được không ít, có thể nhẹ nhàng chi ra.
Hi Trì nói nhỏ bên tai ông ta mấy câu.
Sâm Vương cũng không biết mình đã ra khỏi phủ Hi Tu Viễn như thế nào.
Hi Trì đã ngủ một giấc rất lâu, bây giờ mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà nhuộm cho Sâm Vương một thân đỏ thẫm, bước chân lão ta lảo đảo, sau khi ra ngoài phải để người hầu đỡ lấy mới đứng vững.
Lão nghiến chặt răng.
Vừa rồi Hi Trì nói: "Ba trăm vạn lượng mua tính mạng của tất cả mọi người, có thể không? Nếu làm không được, vậy thì tại hạ có lòng nhưng không đủ sức."
Ba trăm vạn lượng.
Muốn có con số này phải đào hết phân nửa tài sản tích cóp trong Sâm Vương phủ và mấy nhà quyền quý còn lại. Sâm Vương vẫn có thể làm được, chỉ là sẽ đau như bị ai xẻo thịt. Ông ta mất bao nhiêu năm mới tích cóp được bằng đó của cải, khi không lại bị thằng con bất hiếu phá sạch.
Hi Trì cho lão ta thời gian ba ngày suy xét, ngoại trừ mấy gia tộc liên đới, tin tức này không thể truyền ra ngoài.
Bây giờ Sâm Vương phải đi thương nghị với các gia tộc, mỗi người một tay cùng nhau chi ra ba trăm vạn lượng.
Sâm Vương và Trần Quang tham ô nhiều nhất, của cải trong nhà đương nhiên phong phú nhất cả bọn, hơn nữa đám con nhà khác cũng là bắt chước đi theo thế tử và công tử Trần gia phá phách, cho nên Sâm Vương và Trần Quang đi đầu làm gương, mỗi người chắc chắn phải chi ra một trăm vạn lượng, các nhà còn lại đập nồi bán sắt gom góp một trăm vạn lượng nữa.
Chờ Sâm Vương rời đi, Hi Trì uống cạn nước trà trong chén.
Chiêu này của Chung Diệp quả thực xuất sắc.
Trải qua nạn binh hoả Nghênh Châu, trước mắt quốc khố thâm hụt, một khi phát sinh thiên tai địch họa toàn bộ Huyên triều sẽ rơi vào khốn cảnh. Đám người Sâm Vương cướp đoạt vô số mồ hôi nước mắt của nhân dân, đè bọn họ ra làm thịt lấp đầy quốc khố không gì phù hợp hơn.1
Số bạc lớn như vậy trong thời gian ngắn khó lòng gom đủ, bọn họ phải rao bán một ít của cải sản nghiệp lấy tiền mặt. Đám người Sâm Vương bận rộn chạy qua chạy lại, Hi Tu Viễn ở Việt Giang sẽ dễ bề hành động hơn nhiều.
Hi Tu Viễn mà trở về, vụ việc bị phanh phui, người bị tóm cuối cùng sẽ chỉ là Trần Quang, còn Sâm Vương phủi tay toàn bộ là xong. Trước mắt cứ bòn rút một nửa gia sản nhà Sâm Vương, tương lai biếm cả Trần Quang, không còn cánh tay đắc lực, hơn nữa Chung Diệp cố tình chèn ép thêm một phen nữa Sâm Vương sẽ không bao giờ còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, chỉ có thể làm một vương gia bình thường.
Chưa đến thời gian ba ngày các nhà đã thương lượng xong. Bọn họ đồng ý chi cho Hi Trì ba trăm vạn lượng, chỉ là số tiền quá lớn phải tốn thời gian gom góp nên cần thêm vài ngày. Hy vọng Hi Trì có thể xin Hoàng thượng thả người ra trước.
Sâm Vương đoán Hi Trì có Chung Diệp chống lưng, chỉ một mình y không thể đủ bản lĩnh giở công phu sư tử ngoạm nuốt được số tiền lớn như vậy.
Hi Trì chỉ trả lời một câu "Mọi người đều bình an không có việc gì", tiếp tục để bọn họ đi gom tiền.
Sâm Vương khổ không nói nổi, chuyện Chung Diệp đứng sau giật dây đã rõ như ban ngày, cho nên lão ta không có nơi nào để cáo trạng.
Trong vòng mười ngày cuối cùng bạc đã gom xong, con trai ông ta được thả.
Sâm Vương nhìn thằng con phá gia chi tử mà ngứa mắt, chỉ hận không thể đá nó mấy cái cho hả giận. Nhưng hiện tại Chung Phác đã bị thủ hạ của Chung Diệp hành hạ cho người không ra người quỷ không ra quỷ, gầy teo chỉ còn da bọc xương, đôi tay chảy máu đầm đìa gần như bị phế, lão nhìn mà đau lòng không kịp, phải vội vàng mời danh y chữa trị cho Chung Phác, không bao giờ cho phép gã ra ngoài gây chuyện thị phi nữa.
Không có thế lực của Sâm Vương và Trần Quang cản trở, Hi Tu Viễn ở Việt Giang điều tra ra kết quả rất nhanh, mau chóng viết thư gửi về Kinh thành.
Hi Trì không phải người ham tiền, với y mà nói chỉ cần đủ dùng là được rồi.
Năm đó mấy chục vạn lượng bạc Kỳ Quốc Thái Tử hậu tạ y đều được dùng để cứu tế nạn dân, bây giờ tiền tài của đám người Sâm Vương đều bòn rút từ mồ hôi nước mắt của dân chúng, đương nhiên phải được sung vào quốc khố.
Hi Trì cho rằng quốc khố đang thâm hụt, sự thật lại không tệ như y tưởng tượng. Thịnh gia năm đó là ung nhọt của Huyên triều, ngày bị triều đình xét nhà quang cảnh cực kỳ đồ sộ, trong kho chất đầy châu báu mỹ lệ cùng vô số rương vàng rương bạc. Bọn họ xằng bậy khắp nơi, dùng đất phèn mặn bạc màu cưỡng chế đổi lấy đồng ruộng phì nhiêu của bá tánh khiến bọn họ phải lưu lạc tha hương. Quan viên khắp chốn vì lấy lòng Thịnh gia mà mỗi năm cướp đoạt dâng lên không biết bao nhiêu vàng bạc.
Sau khi Thịnh gia bị xét nhà quốc khố đã lấp đầy, quân phí dùng cho bình định Nghênh Châu chỉ phải dùng một phần nhỏ.
Mấy năm nay Chung Diệp thống trị quốc gia này, binh mã thuế ruộng toàn bộ đều nằm trong tay Hoàng đế, hắn muốn đám quan viên dưới quyền không một ai dám có gan làm chuyện năm xưa Thịnh gia làm, muốn tất cả mọi người phải thần phục Hoàng đế là hắn. Trong mắt hắn, Ai Đế, Thành Đế đều là những con rối căn bản không thể tính, hắn mới được gọi là Hoàng đế.
Đêm khuya tĩnh lặng, Chung Diệp đã xử lý xong chính sự. Trịnh Như khuyên: "Hoàng Thượng, nên nghỉ ngơi rồi."
Chung Diệp nói: "Lại có đại thần dâng tấu chương xin trẫm lập hậu, lá gan thật sự không nhỏ."
Trịnh Như do dự một chút, nghiền ngẫm kỹ suy nghĩ của Chung Diệp mới cẩn thận nói: "Hi công tử tài đức vẹn toàn, nô tài cho rằng ngài ấy là người thích hợp nhất. Lúc này nếu đổi lại là người khác nhất định không trấn áp được Sâm Vương."
"Đúng vậy, y là người thích hợp nhất." Chung Diệp thưởng thức chiếc nhẫn ban chỉ trong tay, "Nhưng y không chịu đối diện với tình cảm dành cho trẫm, y quá thích tự do, không muốn gánh trách nhiệm, cũng không muốn ở Kinh thành, lúc nào cũng chỉ muốn đi."
Trịnh Như nói: "Hoàng Thượng oai dũng bất phàm, làm sao Hi công tử không muốn ở lại bên Người được?"
Chung Diệp đứng lên: "Thay quần áo, trẫm muốn xuất cung."
Trịnh Như hơi do dự: "Hoàng Thượng, hôm nay Hi công tử không ở trong phủ Hi Tu Viễn, chạng vạng ám vệ trở về báo cáo y đã về phủ Thành Vương."
"Trẫm đi Thành Vương phủ."
Trịnh Như lên tiếng: "Tuân lệnh, đúng rồi, Hoàng Thượng, cái lồng Người yêu cầu thợ thủ công đã làm xong."5
"Hôm khác trẫm lại xem." Đột nhiên Chung Diệp nhớ ra, "Là cái trang trí bằng ngọc hòa điền?"
"Chính là nó."
Chung Diệp nhếch môi cười: "Không thay quần áo nữa, trong đám ám vệ thân thủ ai tốt nhất?"3
......
Hi Trì thổi tắt đèn nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào mộng.
Đương mơ màng y chợt cảm thấy không đúng lắm, nháy mắt bật dậy vớ cái quạt trên bàn đón đỡ hai chiêu. Một người mặc áo đen lùi lại mấy bước, mê dược trong tay nhanh chóng vung ra.
Dược hiệu rất mạnh, thân thể Hi Trì mềm nhũn, bất tri bất giác khép mắt lại.2
Sau khi tỉnh lại trông thấy trước mắt mình là quang cảnh kim bích huy hoàng, Hi Trì cố gắng mở to mắt, cảm giác sau lưng mình có độ ấm.
Chung Diệp kéo y ôm vào ngực, nói thầm bên tai: "Vi huynh trộm đệ ra từ trong Thành Vương phủ."1
Giọng nói dường như còn mang theo ý cười ác liệt.
Thân thể Hi Trì vẫn chưa lấy lại sức lực: "Nghĩa huynh, sao huynh có thể đùa kiểu này được."
"Rất nhiều ngày không được gặp đệ, vi huynh rất nhớ." Chung Diệp nói, "Sau này dù đệ có chạy đến chân trời góc biển, vi huynh cũng trộm đệ về như thế được không?"
Nếu là lời do Chung Diệp nói, Hi Trì không quá e ngại: "Đây là thuốc gì thế? Vì sao ta vẫn chưa động đậy được."
"Chờ thêm một khắc nữa là ổn."
Hi Trì nhắm mắt lại.
Vốn tưởng Sâm Vương phái người tới trả thù, hiện tại biết là Chung Diệp y mới yên tâm: "Nghĩa huynh, ta muốn ngủ một lát."
Chung Diệp bóp chặt cằm Hi Trì: "Đệ xem chúng ta đang ở đâu?"
Hi Trì mở to mắt, phát hiện mình và Chung Diệp đang ở trong một cái lồng vàng, đáy lồng và phần đỉnh trang trí bằng bạch ngọc cực kỳ hoa mỹ: "Trong lồng."
Chung Diệp nói: "Cả đời cùng trẫm ở chỗ này được không? Hai ta cùng làm một đôi chim lồng cá chậu."
Lông mi Hi Trì run rẩy, lời Chung Diệp nửa thật nửa giả khó phân, y thở dài: "Nghĩa huynh, chuyện gì ta cũng nghe theo huynh."
Chung Diệp áp trán mình lên trán Hi Trì: "Ngoan lắm, trẫm càng ngày càng yêu thích Tiểu Hi."
Xương quai xanh và cần cổ cảm nhận được ấm áp, từng nhát cắn nặng nhẹ đan xen khiến y nhói đau.
Chung Diệp ngẩng đầu: "Tiểu Hi, chúng ta được tính là đính ước rồi?"
Trong lòng Hi Trì biết rõ, bọn họ đã sớm bước qua giới hạn, chỉ là y vẫn không muốn thừa nhận mà thôi. Từ ngày y phát giác Chung Diệp có dục v0ng đối với mình đã biết chuyện này là không thể tránh được.4
Hi Trì nhắm mắt lại.
Chung Diệp cúi đầu, dán lên cánh môi mềm ấm của Hi Trì.
Sau một lát Chung Diệp ngước mắt: "Mềm quá."
Hắn mở cửa lồng dẫn Hi Trì ra ngoài. Y sửa sang lại quần áo một chút, trên cổ và xương quai xanh đầy dấu vết bị c4n mut, bởi vì làn da quá trắng nên những dấu vết này cực kỳ rõ ràng.
Hi Trì đẩy một phiến cửa sổ ra: "Mùa hè nóng thật."
Trong lòng nóng nảy, suy nghĩ muôn vàn.
Chung Diệp ôm eo Hi Trì từ sau lưng, thân hình cao lớn hoàn toàn bao trọn lấy y, Hi Trì nói: "Nghĩa huynh, chúng ta tiến triển từ từ thôi nhé."5
Chuyện yêu đương không thể quá nhanh, khoảng cách cần có thời gian chậm rãi kéo lại gần.
Chung Diệp c4n vào cổ Hi Trì thầm nghĩ: Người này thật sự thuộc về hắn rồi sao? Trong lòng không còn nghĩ đến người khác nữa sao? Lúc nào cũng thấy bất an, thế nào cũng thấy không đủ.
Nếu Hi Trì là một chú chim nhỏ thì tốt rồi, hắn sẽ vặt sạch lông chim của y, rồi nuốt luôn vào bụng.10
Trăng treo giữa trời, ánh trăng rọi vào cung thất, Chung Diệp để lại trên cổ Hi trì vô số dấu hôn, tuy vẫn chưa thỏa mãn nhưng trước mắt vẫn nên thu tay lại: "Hiền đệ, vi huynh mạo phạm đệ rồi."
Hi Trì ung dung kéo áo lại: "Ca ca tốt, để lần sau lại mạo phạm, bây giờ ta hơi mệt."
Thời tiết đang khá nóng, lại là thời điểm mặt trời bên ngoài chói chang nhất nên Hi Trì khá lười: "Phụ vương có nói rõ là chuyện gì không?"
Tiểu Cảnh đáp: "Thành Vương điện hạ nói ngài muốn về thì về, không về thì thôi, chỉ là chút việc nhỏ."
Hi Trì đương nhiên không muốn nhấc chân đi, qua trưa rồi, bây giờ là thời điểm mọi người nghỉ ngơi: "Ta không đi, cứ nói ta ngủ rồi. Bất luận kẻ nào đến tìm cũng nói chờ ở phòng khách, tỉnh dậy gặp sau."
Tiểu Cảnh gật đầu: "Được, tiểu nhân biết rồi."
Sâm Vương luôn cho rằng Hi Trì và Thành Vương ở cùng nhau, không ngờ y lại ở bên phủ mới của Hi Tu Viễn. Trên mặt ông ta phải treo nụ cười đưa đẩy với lão cáo già Thành Vương một lúc rõ lâu, cuối cùng người Thành Vương phái đi trở lại đáp lời: "Công tử nói phải nghỉ ngơi, bây giờ không muốn qua đây, có chuyện gì chờ ngài ấy dậy rồi nói sau."
Thành Vương sờ râu: "Đứa nhỏ này bị chiều hư, không có quy củ gì cả."
Hiện tại Sâm Vương đang lo sốt vó, Chung Phác còn trong tay Chung Diệp ngày nào lão không yên tâm ngày nấy, chỉ sợ qua một thời gian nữa, Chung Phác đang sinh long hoạt hổ đi vào đại lao, cuối cùng đến lúc được khiêng ra ngoài chỉ còn là một bộ xương trắng.
"Thế tử hiện đang ở đâu? Bổn vương qua đó chờ y," Sâm Vương cười nói, "Người trẻ tuổi mà, thích hưởng thụ an nhàn là chuyện bình thường."
Thành Vương nói: "Nó đang ở bên phủ Tu Viễn."
Trong lòng Sâm Vương cực kỳ buồn bực: Ở bên phủ Hi Tu Viễn? Thế chẳng phải lão ta đi một chuyến uổng công rồi sao? Lão già Thành Vương mặt vừa xấu nói chuyện vừa không dễ nghe, Sâm Vương thật sự không muốn lui tới giao du cùng.3
Sâm Vương nhanh chóng chạy sang phủ Hi Tu Viễn, đến nơi vẫn chỉ nhận được một câu trả lời: Công tử đang ngủ, không muốn gặp ai.
Dù là Sâm Vương cũng không gặp.
Nếu là ngày thường Sâm Vương đã sớm nổi giận đùng đùng, nói thế nào lão ta cũng đường đường là kẻ dưới một người trên vạn người, một tên ranh con nhãi nhép không để hoàng thúc vào mắt, dám để lão đứng chờ......
Vì nghĩ cho thế tử sống chết chưa rõ, Sâm Vương mới không thể không nuốt cục tức này xuống ngồi đợi thêm hai canh giờ, chờ miệt mài đến lúc mặt trời gần xuống núi.
Thời gian Hi Trì ngủ trưa rất lâu, sau khi tỉnh lại mới lười biếng khoác áo lên nghe Tiểu Cảnh vào thông báo Sâm Vương chờ bên ngoài đến mức sắp hết kiên nhẫn rồi.
Chuyện này Hi trì đã dự liệu từ trước.
Tin tức Sâm Vương nghe được từ miệng Trịnh Như không giả, nếu muốn phóng thích thế tử nhà mình, ông ta phải cầu xin Hi Trì mới có tác dụng. Nhưng mà —— nếu không có mệnh lệnh của Chung Diệp, làm sao Trịnh công công dám lắm miệng để lộ ra ngoài?
Hi Trì biếng nhác đi ra gặp, đây là lần đầu tiên Sâm Vương dùng ánh mắt nghiêm túc quan sát vị Hi gia tiểu công tử này. Y khoác một thân y phục trắng tinh, trên áo thêu tứ quân tử mai lan cúc trúc tao nhã như vẽ lên bằng mực nước, bản thân người mặc lại càng tuấn tú, đẹp hơn toàn bộ nam tử Sâm Vương từng gặp qua trong đời.
Thật không hổ là con trai Diêu phu nhân được xưng tụng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Ở phương diện tình cảm Hi Trì không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng những người như Sâm Vương y đã giao tiếp qua rất nhiều, kinh nghiệm phong phú, thời điểm diễn kịch đảm bảo không trò nào giống trò nào.
Ngoại trừ Hoàng đế, Sâm Vương rất ít khi dùng ngữ khí thỉnh cầu nói chuyện với người ta, hôm nay đối diện với Hi trì ông ta phải khách khí đi nhiều, ít nhất là khách khí hơn đứa con trai vô pháp vô thiên ỷ thế hiếp người nhà mình.
"Tiểu thế tử, khuyển tử Chung Phác đắc tội ngươi, bổn vương tự mình tới cửa bồi tội."
Hi Trì ngồi xuống ghế uống ngụm trà, lười biếng nâng mắt. Cho dù đối mặt với quyền thần thân phận cao quý như Sâm Vương, trên mặt y vẫn không có biểu hiện sợ hãi hay kính trọng, ánh mắt nhìn người không khác gì bình thường nhìn tôi tớ: "Là Sâm Vương điện hạ à."
Sâm Vương thấy Hi Trì vô lễ như vậy, lửa giận trong lòng nháy mắt bùng lên.
Cho dù là Thành Vương cha y nhìn thấy lão ta cũng tuyệt đối không có chuyện tuỳ tiện ngồi nhìn mặc kệ ông ta đứng như vậy.
Hi Trì không phải người vô lễ, y chỉ chướng mắt Sâm Vương mà thôi.
Hai năm trước Nghênh Châu gặp nạn binh hoả, bá tánh trôi dạt khắp nơi, bao nhiêu tướng sĩ bỏ mạng trên chiến trường, Sâm Vương và Hộ Bộ lại nhân cơ hội này gom tiền, cấu kết bán binh khí của triều đình cho phản tặc. Kẻ tiểu nhân như vậy, cho dù thân phận có cao đến đâu Hi Trì cũng khinh thường không muốn nhìn.
Sâm Vương mặt dày nói: "Bây giờ khuyển tử đang bị Hoàng thượng giam cầm, nguyên nhân chuyện này là do Chung Phác vô lễ với công tử. Ngươi có thể rộng lượng cầu tình với Hoàng thượng cho ta hay không, nếu Chung Phác được thả ra, ngày sau bổn vương chắc chắn hậu tạ."
"Ồ?" Hi Trì mìm cười, "Sâm Vương điện hạ, ngài muốn hậu tạ tại hạ thế nào?"
Sâm Vương đáp: "Thế tử, chỉ cần ngươi nói, bổn vương làm được nhất định sẽ làm."
Hi Trì buông chung trà, thuận thế dựa lên người ghế: "Tại hạ chưa nghĩ ra, Sâm Vương điện hạ, chi bằng hai ngày nữa ngài quay lại đi."
Sâm Vương nghe Hi Trì nói mập mờ như vậy không biết y định giúp hay không giúp, ngữ khí rõ ràng đang muốn khó xử mình. Trừ đương kim Thánh thượng, ông ta chưa từng gặp qua người thứ hai dám tự cao tự đại trước mặt mình như vậy.
Sâm Vương nheo mắt, giọng hung hiểm: "Thế tử đang muốn kéo dài không bỏ? Bổn vương nói cho ngươi hay, chuyện này do ngươi bày ra, nếu con ta không thể an toàn thả ra ngoài, thế tử xem như có thêm một địch nhân, tương lai sẽ không có kết cục tốt."
"Tiên lễ hậu binh*, tác phong hành sự của Sâm Vương và thế tử tương tự nhau, quả nhiên cha nào con nấy." Hi Trì cười nói, "Ngài đang uy hiếp tại hạ đó sao?"
(*Tiên lễ hậu binh: Đại khái là không xin được thì vả)
"Thế này chưa gọi là uy hiếp, tuổi ngươi còn nhỏ, để bổn vương nói chút đạo lý đi." Sâm Vương lạnh lùng mở miệng, "Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đắc tội không chỉ có mình bổn vương, còn có Trần Quang Trần đại nhân, Lưu Duy Lưu đại nhân và vài vị quyền thần nữa, con trai bọn họ đều đang ở trong tay Hoàng thượng. Thế lực Diêu gia và Thiết gia ở kinh thành không lớn mạnh, ngươi đắc tội nhiều người như vậy, một mình Hi gia có đảm bảo cho ngươi bình an mãi được không?"1
Hi Trì lắc đầu: "Ta không sợ. Sâm Vương điện hạ, ngài cứ chờ thêm mấy ngày nữa đi, ta suy nghĩ kỹ xem nên dùng thứ gì đổi lấy tính mạng cho Sâm Vương thế tử rồi sẽ nói điều kiện cho ngài. Xin trở về kiên nhẫn chờ đợi."
Sâm Vương thấy Hi Trì không đổi sắc mặt, không có vẻ gì là sợ uy hiếp, trong lòng càng thêm nóng như lửa đốt.
Con trai gây chuyện thị phi, chính mình lại không thể nhúng tay làm gì. Bây giờ người đang ở trong tay Chung Diệp, mới qua một đêm đã bị hắn rút gân tay, qua hai ngày nữa không biết tính mạng có giữ nổi không......
Sâm Vương nói: "Thế tử, vừa rồi bổn vương hơi nặng lời. Hiện tại ngươi cứ suy nghĩ điều kiện, chuyện gì bổn vương cũng đáp ứng ngươi. Khuyển tử trong tay Hoàng thượng bổn vương thực sự không yên tâm nổi, Vương phi trong nhà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt sợ khuyển tử có bất trắc gì, xin thế tử có thể hiểu cho tấm lòng cha mẹ."
"Nói ra điều kiện ngay cũng được, chỉ sợ Sâm Vương điện hạ không đáp ứng nổi."
Sâm Vương vội vàng nói: "Thế tử, ngươi cứ nói."
"Hoàng Thượng ban cho huynh trưởng ta tòa phủ đệ này thật sự là quá đẹp, đủ cả đình đài lầu các khiến tại hạ hâm mộ không thôi. Đáng tiếc bạc trong túi tại hạ nói ra phải ngượng ngùng, không mua nổi nhà ở Kinh thành." Hi Trì cười tủm tỉm, "Thực ra ta vẫn luôn sốt ruột chuyện này."
Sâm Vương thở phào một hơi, hoá ra là muốn bạc, may mắn vị thế tử này cũng là tục nhân: "Trong nhà bổn vương có tích cóp một ít, có lẽ sẽ giúp thế tử mua được ——"
Một căn nhà giống như của Hi Tu Viễn, tốn mười mấy vạn lượng là đủ rồi, mấy năm nay Sâm Vương tham ô được không ít, có thể nhẹ nhàng chi ra.
Hi Trì nói nhỏ bên tai ông ta mấy câu.
Sâm Vương cũng không biết mình đã ra khỏi phủ Hi Tu Viễn như thế nào.
Hi Trì đã ngủ một giấc rất lâu, bây giờ mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà nhuộm cho Sâm Vương một thân đỏ thẫm, bước chân lão ta lảo đảo, sau khi ra ngoài phải để người hầu đỡ lấy mới đứng vững.
Lão nghiến chặt răng.
Vừa rồi Hi Trì nói: "Ba trăm vạn lượng mua tính mạng của tất cả mọi người, có thể không? Nếu làm không được, vậy thì tại hạ có lòng nhưng không đủ sức."
Ba trăm vạn lượng.
Muốn có con số này phải đào hết phân nửa tài sản tích cóp trong Sâm Vương phủ và mấy nhà quyền quý còn lại. Sâm Vương vẫn có thể làm được, chỉ là sẽ đau như bị ai xẻo thịt. Ông ta mất bao nhiêu năm mới tích cóp được bằng đó của cải, khi không lại bị thằng con bất hiếu phá sạch.
Hi Trì cho lão ta thời gian ba ngày suy xét, ngoại trừ mấy gia tộc liên đới, tin tức này không thể truyền ra ngoài.
Bây giờ Sâm Vương phải đi thương nghị với các gia tộc, mỗi người một tay cùng nhau chi ra ba trăm vạn lượng.
Sâm Vương và Trần Quang tham ô nhiều nhất, của cải trong nhà đương nhiên phong phú nhất cả bọn, hơn nữa đám con nhà khác cũng là bắt chước đi theo thế tử và công tử Trần gia phá phách, cho nên Sâm Vương và Trần Quang đi đầu làm gương, mỗi người chắc chắn phải chi ra một trăm vạn lượng, các nhà còn lại đập nồi bán sắt gom góp một trăm vạn lượng nữa.
Chờ Sâm Vương rời đi, Hi Trì uống cạn nước trà trong chén.
Chiêu này của Chung Diệp quả thực xuất sắc.
Trải qua nạn binh hoả Nghênh Châu, trước mắt quốc khố thâm hụt, một khi phát sinh thiên tai địch họa toàn bộ Huyên triều sẽ rơi vào khốn cảnh. Đám người Sâm Vương cướp đoạt vô số mồ hôi nước mắt của nhân dân, đè bọn họ ra làm thịt lấp đầy quốc khố không gì phù hợp hơn.1
Số bạc lớn như vậy trong thời gian ngắn khó lòng gom đủ, bọn họ phải rao bán một ít của cải sản nghiệp lấy tiền mặt. Đám người Sâm Vương bận rộn chạy qua chạy lại, Hi Tu Viễn ở Việt Giang sẽ dễ bề hành động hơn nhiều.
Hi Tu Viễn mà trở về, vụ việc bị phanh phui, người bị tóm cuối cùng sẽ chỉ là Trần Quang, còn Sâm Vương phủi tay toàn bộ là xong. Trước mắt cứ bòn rút một nửa gia sản nhà Sâm Vương, tương lai biếm cả Trần Quang, không còn cánh tay đắc lực, hơn nữa Chung Diệp cố tình chèn ép thêm một phen nữa Sâm Vương sẽ không bao giờ còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, chỉ có thể làm một vương gia bình thường.
Chưa đến thời gian ba ngày các nhà đã thương lượng xong. Bọn họ đồng ý chi cho Hi Trì ba trăm vạn lượng, chỉ là số tiền quá lớn phải tốn thời gian gom góp nên cần thêm vài ngày. Hy vọng Hi Trì có thể xin Hoàng thượng thả người ra trước.
Sâm Vương đoán Hi Trì có Chung Diệp chống lưng, chỉ một mình y không thể đủ bản lĩnh giở công phu sư tử ngoạm nuốt được số tiền lớn như vậy.
Hi Trì chỉ trả lời một câu "Mọi người đều bình an không có việc gì", tiếp tục để bọn họ đi gom tiền.
Sâm Vương khổ không nói nổi, chuyện Chung Diệp đứng sau giật dây đã rõ như ban ngày, cho nên lão ta không có nơi nào để cáo trạng.
Trong vòng mười ngày cuối cùng bạc đã gom xong, con trai ông ta được thả.
Sâm Vương nhìn thằng con phá gia chi tử mà ngứa mắt, chỉ hận không thể đá nó mấy cái cho hả giận. Nhưng hiện tại Chung Phác đã bị thủ hạ của Chung Diệp hành hạ cho người không ra người quỷ không ra quỷ, gầy teo chỉ còn da bọc xương, đôi tay chảy máu đầm đìa gần như bị phế, lão nhìn mà đau lòng không kịp, phải vội vàng mời danh y chữa trị cho Chung Phác, không bao giờ cho phép gã ra ngoài gây chuyện thị phi nữa.
Không có thế lực của Sâm Vương và Trần Quang cản trở, Hi Tu Viễn ở Việt Giang điều tra ra kết quả rất nhanh, mau chóng viết thư gửi về Kinh thành.
Hi Trì không phải người ham tiền, với y mà nói chỉ cần đủ dùng là được rồi.
Năm đó mấy chục vạn lượng bạc Kỳ Quốc Thái Tử hậu tạ y đều được dùng để cứu tế nạn dân, bây giờ tiền tài của đám người Sâm Vương đều bòn rút từ mồ hôi nước mắt của dân chúng, đương nhiên phải được sung vào quốc khố.
Hi Trì cho rằng quốc khố đang thâm hụt, sự thật lại không tệ như y tưởng tượng. Thịnh gia năm đó là ung nhọt của Huyên triều, ngày bị triều đình xét nhà quang cảnh cực kỳ đồ sộ, trong kho chất đầy châu báu mỹ lệ cùng vô số rương vàng rương bạc. Bọn họ xằng bậy khắp nơi, dùng đất phèn mặn bạc màu cưỡng chế đổi lấy đồng ruộng phì nhiêu của bá tánh khiến bọn họ phải lưu lạc tha hương. Quan viên khắp chốn vì lấy lòng Thịnh gia mà mỗi năm cướp đoạt dâng lên không biết bao nhiêu vàng bạc.
Sau khi Thịnh gia bị xét nhà quốc khố đã lấp đầy, quân phí dùng cho bình định Nghênh Châu chỉ phải dùng một phần nhỏ.
Mấy năm nay Chung Diệp thống trị quốc gia này, binh mã thuế ruộng toàn bộ đều nằm trong tay Hoàng đế, hắn muốn đám quan viên dưới quyền không một ai dám có gan làm chuyện năm xưa Thịnh gia làm, muốn tất cả mọi người phải thần phục Hoàng đế là hắn. Trong mắt hắn, Ai Đế, Thành Đế đều là những con rối căn bản không thể tính, hắn mới được gọi là Hoàng đế.
Đêm khuya tĩnh lặng, Chung Diệp đã xử lý xong chính sự. Trịnh Như khuyên: "Hoàng Thượng, nên nghỉ ngơi rồi."
Chung Diệp nói: "Lại có đại thần dâng tấu chương xin trẫm lập hậu, lá gan thật sự không nhỏ."
Trịnh Như do dự một chút, nghiền ngẫm kỹ suy nghĩ của Chung Diệp mới cẩn thận nói: "Hi công tử tài đức vẹn toàn, nô tài cho rằng ngài ấy là người thích hợp nhất. Lúc này nếu đổi lại là người khác nhất định không trấn áp được Sâm Vương."
"Đúng vậy, y là người thích hợp nhất." Chung Diệp thưởng thức chiếc nhẫn ban chỉ trong tay, "Nhưng y không chịu đối diện với tình cảm dành cho trẫm, y quá thích tự do, không muốn gánh trách nhiệm, cũng không muốn ở Kinh thành, lúc nào cũng chỉ muốn đi."
Trịnh Như nói: "Hoàng Thượng oai dũng bất phàm, làm sao Hi công tử không muốn ở lại bên Người được?"
Chung Diệp đứng lên: "Thay quần áo, trẫm muốn xuất cung."
Trịnh Như hơi do dự: "Hoàng Thượng, hôm nay Hi công tử không ở trong phủ Hi Tu Viễn, chạng vạng ám vệ trở về báo cáo y đã về phủ Thành Vương."
"Trẫm đi Thành Vương phủ."
Trịnh Như lên tiếng: "Tuân lệnh, đúng rồi, Hoàng Thượng, cái lồng Người yêu cầu thợ thủ công đã làm xong."5
"Hôm khác trẫm lại xem." Đột nhiên Chung Diệp nhớ ra, "Là cái trang trí bằng ngọc hòa điền?"
"Chính là nó."
Chung Diệp nhếch môi cười: "Không thay quần áo nữa, trong đám ám vệ thân thủ ai tốt nhất?"3
......
Hi Trì thổi tắt đèn nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào mộng.
Đương mơ màng y chợt cảm thấy không đúng lắm, nháy mắt bật dậy vớ cái quạt trên bàn đón đỡ hai chiêu. Một người mặc áo đen lùi lại mấy bước, mê dược trong tay nhanh chóng vung ra.
Dược hiệu rất mạnh, thân thể Hi Trì mềm nhũn, bất tri bất giác khép mắt lại.2
Sau khi tỉnh lại trông thấy trước mắt mình là quang cảnh kim bích huy hoàng, Hi Trì cố gắng mở to mắt, cảm giác sau lưng mình có độ ấm.
Chung Diệp kéo y ôm vào ngực, nói thầm bên tai: "Vi huynh trộm đệ ra từ trong Thành Vương phủ."1
Giọng nói dường như còn mang theo ý cười ác liệt.
Thân thể Hi Trì vẫn chưa lấy lại sức lực: "Nghĩa huynh, sao huynh có thể đùa kiểu này được."
"Rất nhiều ngày không được gặp đệ, vi huynh rất nhớ." Chung Diệp nói, "Sau này dù đệ có chạy đến chân trời góc biển, vi huynh cũng trộm đệ về như thế được không?"
Nếu là lời do Chung Diệp nói, Hi Trì không quá e ngại: "Đây là thuốc gì thế? Vì sao ta vẫn chưa động đậy được."
"Chờ thêm một khắc nữa là ổn."
Hi Trì nhắm mắt lại.
Vốn tưởng Sâm Vương phái người tới trả thù, hiện tại biết là Chung Diệp y mới yên tâm: "Nghĩa huynh, ta muốn ngủ một lát."
Chung Diệp bóp chặt cằm Hi Trì: "Đệ xem chúng ta đang ở đâu?"
Hi Trì mở to mắt, phát hiện mình và Chung Diệp đang ở trong một cái lồng vàng, đáy lồng và phần đỉnh trang trí bằng bạch ngọc cực kỳ hoa mỹ: "Trong lồng."
Chung Diệp nói: "Cả đời cùng trẫm ở chỗ này được không? Hai ta cùng làm một đôi chim lồng cá chậu."
Lông mi Hi Trì run rẩy, lời Chung Diệp nửa thật nửa giả khó phân, y thở dài: "Nghĩa huynh, chuyện gì ta cũng nghe theo huynh."
Chung Diệp áp trán mình lên trán Hi Trì: "Ngoan lắm, trẫm càng ngày càng yêu thích Tiểu Hi."
Xương quai xanh và cần cổ cảm nhận được ấm áp, từng nhát cắn nặng nhẹ đan xen khiến y nhói đau.
Chung Diệp ngẩng đầu: "Tiểu Hi, chúng ta được tính là đính ước rồi?"
Trong lòng Hi Trì biết rõ, bọn họ đã sớm bước qua giới hạn, chỉ là y vẫn không muốn thừa nhận mà thôi. Từ ngày y phát giác Chung Diệp có dục v0ng đối với mình đã biết chuyện này là không thể tránh được.4
Hi Trì nhắm mắt lại.
Chung Diệp cúi đầu, dán lên cánh môi mềm ấm của Hi Trì.
Sau một lát Chung Diệp ngước mắt: "Mềm quá."
Hắn mở cửa lồng dẫn Hi Trì ra ngoài. Y sửa sang lại quần áo một chút, trên cổ và xương quai xanh đầy dấu vết bị c4n mut, bởi vì làn da quá trắng nên những dấu vết này cực kỳ rõ ràng.
Hi Trì đẩy một phiến cửa sổ ra: "Mùa hè nóng thật."
Trong lòng nóng nảy, suy nghĩ muôn vàn.
Chung Diệp ôm eo Hi Trì từ sau lưng, thân hình cao lớn hoàn toàn bao trọn lấy y, Hi Trì nói: "Nghĩa huynh, chúng ta tiến triển từ từ thôi nhé."5
Chuyện yêu đương không thể quá nhanh, khoảng cách cần có thời gian chậm rãi kéo lại gần.
Chung Diệp c4n vào cổ Hi Trì thầm nghĩ: Người này thật sự thuộc về hắn rồi sao? Trong lòng không còn nghĩ đến người khác nữa sao? Lúc nào cũng thấy bất an, thế nào cũng thấy không đủ.
Nếu Hi Trì là một chú chim nhỏ thì tốt rồi, hắn sẽ vặt sạch lông chim của y, rồi nuốt luôn vào bụng.10
Trăng treo giữa trời, ánh trăng rọi vào cung thất, Chung Diệp để lại trên cổ Hi trì vô số dấu hôn, tuy vẫn chưa thỏa mãn nhưng trước mắt vẫn nên thu tay lại: "Hiền đệ, vi huynh mạo phạm đệ rồi."
Hi Trì ung dung kéo áo lại: "Ca ca tốt, để lần sau lại mạo phạm, bây giờ ta hơi mệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất