Bệ Hạ, Hôm Nay Lại Ăn Giấm Rồi Sao?
Chương 4: Ai nấy đều nhớ mãi không quên
Editor: Hebridean
Trời đêm trở lạnh.
Trong núi vốn đã lạnh hơn bên ngoài nên Cố Lương mới bảo Hi Trì đến đây để tránh nóng mùa hè, kết quả tránh một hồi biến thành tránh thu luôn.
Hi Trì nửa đêm bị lạnh tỉnh giấc.
Y ngơ ngẩn lơ mơ dụi mắt, phát hiện chăn trên người đã rơi xuống phân nửa, chỗ nằm này quá nhỏ.
Cửa sổ gian ngoài không đóng lại được nên luôn có gió lạnh thổi vào bên trong.
Hi Trì thấy có khi Lý Huyền Độ còn chưa nhiễm phong hàn, bản thân mình đã bị trước.
Hi Trì chẳng bao giờ nghĩ đến cái gì mà "Nam nam hữu biệt*", y từ nhỏ đã cùng sư huynh sư đệ lớn lên bên nhau, tất cả đều sinh hoạt trong một căn phòng, có khi đi chơi mang không đủ tiền còn phải thuê chung một phòng trọ chen chúc với nhau.
*男男有别: khác biệt giữa nam nhân với nhau.
Từ trước tới lúc đó, Hi Trì luôn đinh ninh rằng giữa nam nhân với nhau chỉ có thể làm huynh đệ mà thôi.
Cho đến một ngày nọ, bên ngoài xuất hiện lời đồn Hi Trì và sư huynh Thịnh Nguyệt có gì đó với nhau.
Chẳng hiểu người bên ngoài nhìn thế nào mà lại kết luận như vậy. Tính tình hai người không hợp, Hi Trì ghét Thịnh Nguyệt đến mức nào, tất cả học trò lẫn tiên sinh trong Thư viện Hạc Y đều biết.
Chính bản thân Hi Trì cũng đã nổi sát ý vài lần, y định mượn đao giết người, thần không biết quỷ không hay diệt trừ Thịnh Nguyệt, cuối cùng may nhờ danh phận đồng môn của Thịnh Nguyệt sát ý này mới bị dập tắt.
Vậy nên lúc nghe thấy lời đồn, Hi Trì sợ chết khiếp, hai nam nhân ái muội thế quái nào được, y tức mình đến mức ăn không vô.
Bây giờ Thịnh Nguyệt đã chết rồi, người chết như đèn tắt, Hi Trì cũng đã buông bỏ ân oán giữa đôi bên, không muốn nhắc tới những thị phi ngày xưa, cũng thôi không quan tâm đến lời nói bậy bạ của Thịnh Nguyệt.
Những lời dối trá bịa đặt đương nhiên không nên để trong lòng làm gì.
Hi Trì vẫn như cũ không có cảnh giác gì với đồng tính luyến ái.
Y ôm chăn vào gian trong.
Tính cảnh giác của Chung Diệp rất mạnh, nghe được tiếng bước chân hắn liền tỉnh lại ngay. Từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành số lần bị ám sát mà hắn từng đối mặt không phải một nghìn thì cũng được năm trăm, dù là ai hắn cũng cực kì cảnh giác.
Giọng nói của Hi Trì hơi khàn: "Lý huynh?"
Chung Diệp "Ừm" một tiếng: "Diêu công tử, sao vậy?"
Hi Trì ôm chăn leo lên giường: "Gian ngoài có một cánh cửa sổ đã hỏng, huynh nhích vào bên trong một chút, ta muốn nằm ngủ bên ngoài."
Chung Diệp nhường vị trí bên trong cho Hi Trì: "Ngươi ngủ bên trong đi."
Hi Trì lên giường xong không đến nửa khắc đã ngủ, ngủ cực kì say.
Mái tóc dài màu đen bóng của y phủ hết lên gối đầu, thậm chí có đôi ba sợi còn lấn sang bên Chung Diệp.
Trong phòng tối đen như mực, nơi đơn sơ này so với cung điện nguy nga tráng lệ của Chung Diệp đương nhiên không bằng, trong cung dù là đêm sâu tối mịt cũng đều có đèn chiếu sáng trắng đêm.
Nhưng nơi này rất sạch sẽ.
Hương thơm dịu nhẹ mềm mại trên người thiếu niên cạnh bên đây khiến cho người ta thoải mái, lớp chăn mỏng hay gối kê đầu đều mang theo cùng một mùi hương.
Chung Diệp biết mùi hương này, trầm hương hay còn được gọi là An Tức Hương, là sản vật tiến cống từ Tây Vực, nghe nói ở bờ biển có một loại cây đặc biệt, nếu dùng dao nhỏ rạch một khe trên thân cây, nhựa cây trắng tuyết có hương thơm sẽ chảy ra, loại mùi này có sự êm dịu tựa như mùi của tùng bách, cùng có một vị ngọt thoang thoảng.
Hắn ngủ không được.
Chung Diệp luôn là người bình tĩnh và tàn nhẫn.
Hương vị trên người Hi Trì khiến hắn không thấy yên bình, tay áo hắn vẫn đang giấu một cây chủy thủ, Chung Diệp nhịn không được nghĩ, nếu dùng chủy thủ rạch một đường trên cổ thiếu niên kia, có khi nào cũng sẽ có loại chất lỏng trắng tuyết thơm lừng kia chảy ra hay không.
Chung Diệp mở to mắt đến tận hừng đông.
Hi Trì ngủ đến khi tự tỉnh, lúc xoay người bị thứ gì đó chặn ngang, y mở mắt ra liền nhìn thấy ngay gương mặt tuấn mỹ thon gầy của Chung Diệp.
Đối phương đang bình tĩnh nhìn mình.
Hi Trì dần nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, ngón tay y giần giật: "Chào buổi sớm."
Chung Diệp khàn khàn đáp lại: "Chào buổi sớm."
Từ lúc mười ba, mười bốn tuổi mỗi sáng sớm tỉnh dậy Chung Diệp đều sẽ như thế này, loại chuyện đó đối với nam nhân mà nói là cực kỳ bình thường, hắn vốn dĩ không xem đó là chuyện to tát gì.
Nhưng sáng hôm nay không giống vậy.
Chung Diệp xưa nay ghét chuyện luyến ái, hắn cảm thấy cái loại chuyện triền miên lâm li bi đát đó khiến người ta thấy gớm chết được.
Hắn có suy nghĩ vậy là bởi hoàn cảnh lớn lên, cũng như có liên quan đến tính cách lạnh lùng nham hiểm của chính hắn.
Nhưng mà sáng sớm hôm nay khi những tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào dung nhan đang ngủ say của Hi Trì, tất cả đều khác với ngày thường. Thiếu niên trắng như băng tuyết kia mang một loại cám dỗ không thể giải thích được đối với hắn, tựa như đĩa điểm tâm ngon lành đặt ở nơi hắn không thể với tới khi còn nhỏ.
Chung Diệp sinh ra đã là hoàng tử, phải đọc sách, phải tập võ, tất cả những hưởng thụ xa hoa đều không liên quan gì đến hắn, đĩa điểm tâm ngon lành cũng chẳng đến lượt hắn, hắn nhất định phải từ chối hết tất cả những cám dỗ mới có thể leo lên đến được ngôi vị hoàng đế.
Nên hắn luôn cảm thấy cô độc một cách tuyệt vọng.
Hi Trì muốn nằm lại trên giường thêm một lát: "Lý huynh, nhà huynh có ở gần đây không?"
"Ở trấn bên." Chung Diệp thuận miệng nói một nơi, "Cách đây khoảng mười mấy dặm đường." Hi Trì xoay người ngủ nướng tiếp, chưa đến nửa canh giờ sau, Chung Diệp cũng bình tĩnh trở lại.
Nửa đêm trở về sau ngủ không được bao nhiêu nên trong mắt Chung Diệp đã xuất hiện tơ máu.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong, quản gia đến gõ cửa: "Diêu công tử, người đã dậy chưa?"
Hi Trì "Ừm" một tiếng: "Cố quản gia, ta ra ngay đây."
Quần áo Chung Diệp cũng đã khô, Hi Trì ngày nào cũng mặc gấm vóc lụa là trên người, thấy Chung Diệp một thân y phục toàn là áo thô vải thô cực kì bình thường, y liền tặng áo quần cho Chung Diệp luôn: "Lý huynh, chúng ta đi rửa mặt rồi dùng bữa thôi."
Mở cửa sổ ra, hương vị tươi mát từ bên ngoài tràn vào.
Hi Trì mặc một bộ cẩm y màu trắng, mái tóc đen như mực được cài phát quan đính kèm ngọc bích, chân dài eo thon hào hoa phong nhã hiếm ai sánh bằng, y phục kiểu này không khác mấy so với những gì được nói trong lời đồn.
Nhìn kỹ mới phát hiện lúc đi Hi Trì hơi thọt.
Chung Diệp chưa từng nghe ai nói Hi Trì bị khuyết tật kiểu này.
Đồ ăn sáng là cháo gạo và một đĩa rau ăn kèm thanh mát, cực kì giản dị. Tuyên uy Đại tướng quân ngậm một con rắn bay từ trong núi trở về, nó muốn tặng con rắn đó cho Hi Trì.
Chung Diệp nhướn mày nhìn con rắn to bằng cổ tay, muốn quan sát phản ứng của Hi Trì.
Kết quả Hi Trì chỉ dùng tông giọng bình tĩnh nói: "Ngậm ra ngoài tự ăn đi nào."
Đại tướng quân thấy Hi Trì không để ý tới nó, cũng chẳng thèm khen ngợi hay là sờ sờ đầu gì cả, nó tủi thân kêu hai tiếng ngậm theo con rắn bay đi chỗ khác.
Dùng xong điểm tâm, Chung Diệp cáo từ, Hi Trì cũng không có lý do giữ hắn lại, hai người cùng lắm chỉ là bèo nước đúng lúc gặp nhau, trên đời này những mối quan hệ ngắn ngủi của y rất nhiều.
Hi Trì đích thân tiễn Chung Diệp xuống núi.
Trên đường đi, Chung Diệp hỏi y: "Hoàng đế giết Thịnh Nguyệt, Diêu công tử, ngươi nghĩ thế nào?"
Trong tay áo Chung Diệp vẫn còn miếng ngọc bội khắc chữ "Hi", miếng ngọc bội vốn thuộc về Thịnh Nguyệt.
Hắn đã từng nghe qua chuyện cũ của Thịnh Nguyệt và Diêu Hi.
Hai người là sư huynh sư đệ, cũng là hai học trò nổi tiếng nhất ở Thư viện Hạc Y, nói tới Thịnh Nguyệt chắc chắn sẽ có người nhớ tới Diêu Hi, nhắc tới Diêu Hi cũng sẽ có người gọi tên Thịnh Nguyệt.
Giang hồ đồn đại huynh đệ này rất quý mến nhau, lén lút định tình, nhưng vì gia tộc và sư môn nên không thể công khai.
Vốn dĩ Chung Diệp cho chuyện này là giả, nhưng nghe về những chuyện Thịnh Nguyệt làm trước khi chết, hắn không thể không tin.
Hi Trì bực mình.
Y thực sự không thân thiết gì với Thịnh Nguyệt, không những không thân hai người còn có thù oán, mỗi người đều từng nổi sát tâm với đối phương ít nhất một lần.
Chẳng hiểu lý do gì mà người ngoài cứ muốn gán ghép hai bên với nhau, nói cái gì mà "Nhật Nguyệt hợp bích", "Nhật Nguyệt đồng huân"*.
* "Nhật Nguyệt kết hợp với nhau", "Nhật Nguyệt cùng tỏa sáng".
Bây giờ Thịnh Nguyệt đã chết, ai ai cũng muốn hỏi y một câu cảm thấy như thế nào, y thì có tâm tình gì bây giờ? Đơn giản là thấy kẻ thù của mình chết đi, đương nhiên là muốn khua chiêng gõ trống chúc mừng rồi. Nói tóm lại, y chỉ cảm thấy Thịnh Nguyệt thật sự đáng chết.
Nhiều năm trước, lúc Hi Trì vừa gặp Thịnh Nguyệt ở thư viện, y hồn nhiên cho rằng Thịnh Nguyệt cũng thanh sạch như vẻ bề ngoài của gã.
Nơi nơi đều chia bè kết phái, trên quan trường có, trong thư viện cũng có. Hi Trì có quan hệ hữu hảo với đa số đồng học, nhưng khi làm việc y chỉ thích tự mình làm một mình. Mà những kẻ theo sau Thịnh Nguyệt về cơ bản đều là những công tử quý tộc ương bướng có xuất thân hiển hách, những người này kết thành một phe phái, Thịnh gia lúc ấy như mặt trời ban trưa, phe phái này đương nhiên là do Thịnh Nguyệt cầm đầu.
Thịnh Nguyệt mời Hi Trì gia nhập, Hi Trì biết mình và đối phương không phải cùng một loại người nên từ chối.
Thịnh Nguyệt thẹn quá hóa giận, về sau mọi lúc mọi nơi đều kiếm cớ làm khó dễ Hi Trì.
Nào là lúc săn thú, Thịnh Nguyệt cố ý để mặc cho con chó dữ gã nuôi cắn hai phát vào đùi Hi Trì. Học xong tiết nào cũng tìm cách nhục mạ vẻ ngoài của Hi Trì, nói da y trắng quá, trông như người chết. Với người bên ngoài, Hi Trì chưa từng hé răng về thân phận thật sự của mình, đa số đồng học không biết gia thế của thân sinh Hi Trì. Vì thế đám người Thịnh Nguyệt được dịp bịa chuyện mẫu thân Hi Trì là hoa khôi thanh lâu, vu cho Hi Trì là kẻ gian lận kì thi khảo thí, ném thỏ chết máu chảy đầm đìa trên đoạn đường Hi Trì đi qua.
Trước mặt sư phụ gã càng không thèm che giấu sự chán ghét đối với Hi Trì, Thịnh Nguyệt nói Hi Trì dối trá, là tên ngụy quân tử, Hi Trì đối xử tối với người khác chỉ là vì bảo toàn thanh danh.
Sinh nhật năm Hi Trì mười lăm tuổi, Thịnh Nguyệt mua nàng hoa khôi đẹp nhất Lật Nam, cởi sạch quần áo ném lên giường Hi Trì, gã nói muốn giúp Hi Trì khai trai, cùng Hi Trì thưởng thức nữ nhân với nhau.
Tiệc sinh nhật tàn, nửa đêm Hi Trì cùng sư huynh sư đệ quay về, một đám thiếu niên chưa trải sự đời nhìn tiểu hoa khôi đang khóc thút thít chẳng biết làm sao cho đúng.
Hi Trì chịu đựng đêm sinh nhật ghê tởm đó rồi chi thật nhiều tiền mua lại nàng hoa khôi từ tay Thịnh Nguyệt, để thư đồng đưa nàng trở về thành ngay trong đêm.
Thư viện Hạc Y nhận được quá nhiều sự giúp đỡ của Thịnh gia, Thịnh Nguyệt trước mặt sư phụ là một ánh trắng sáng chói, sư phụ căn bản không tin Thịnh Nguyệt sẽ làm ra loại chuyện như thế.
Vì thế Hi Trì đã gửi một bức chiến thiếp cho Thịnh Nguyệt, trước mặt tất cả mọi người tỷ thí một phen. Nếu Hi Trì thắng, Thịnh Nguyệt phải rời khỏi Thư viện, còn nếu thua Hi Trì sẽ là người rời đi.
Sau ba vòng tỷ thí văn võ, Thịnh Nguyệt rời Thư viện, hai người từ đó không còn gặp mặt.
Các sư huynh sư đệ cũng kiêng kị cái tên "Thịnh Nguyệt" trước mặt Hi Trì. Ai ngờ bên ngoài lại lưu truyền đoạn tình sử ái muội giữa Hi Trì và Thịnh Nguyệt, nói sư huynh sư đệ hai người vốn quý mến nhau, đã tự định chung thân cuối cùng lại bị bắt tách ra, Hi Trì nghe mấy lời ấy thiếu chút nữa phát điên.
Y tâm tình không vui, sau khi quá chén đã lỡ lời trước mắt sư phụ, nói Thịnh gia kiêu ngạo ương bướng, Tân Đế hiện đang dần nắm quyền, đợi đến lúc Hoàng Đế hoàn toàn khống chế triều chính nhất định sẽ giết chết Thịnh Nguyệt.
Thời gian trôi qua đến năm nay, tiên đoán của Hi Trì trở thành sự thật.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Chung Diệp nhận thấy khuôn mặt Hi Trì biểu lộ vẻ khó chịu lúc nhớ về hồi ức, hắn biết mình đã chọc trúng vết thương lòng của Hi Trì rồi.
Dù sao, Thịnh Nguyệt cũng là người trong lòng của Hi Trì, y khó tránh khỏi thương tâm.
Người chết cũng chết rồi, Hi Trì cũng thôi không muốn nói xấu người ta nữa, nhàn nhạt đáp: "Sấm sét mưa bão hoặc là thiên ân. Đấy chỉ có thể là hậu quả Thịnh gia phải nhận."
Con ngươi hẹp dài của Chung Diệp quét về phía Hi Trì: "Hửm? Ngươi không căm hận Hoàng Đế sao? Vậy sao năm trước ngươi không tham gia khoa cử? Nếu ngươi tham gia, chức Trạng Nguyên hẳn phải thuộc về ngươi."
Hi Trì nói: "Lý huynh đã đánh giá cao ta rồi, ta không nhập sĩ*, bây giờ không căm hận bất kì ai cả." Đến mặt Hoàng Đế y còn chưa gặp bao giờ, lấy đâu ra hận thù. Huống hồ Hi Trì không cho rằng Hoàng Đế làm như vậy là tuyệt tình, nếu Hi Trì mà là Hoàng Đế chắc y còn tuyệt tình hơn như vậy. Ít nhất là cho dù có thả Doãn Tư Tề ra khỏi đại lao thì cũng không cho phép ông ta rời khỏi kinh thành dù là nửa bước, cũng không chỉ biếm Cố Lương thành tri huyện thất phẩm.
*nhập sĩ làm quan.
Chung Diệp biết rõ trong lòng, bạn cũ của Hi Trì bị mình giết chết, cả đời này của y sẽ không nguyện ý trung thành với triều đình.
Hi Trì mặt ngoài ôn hòa nhưng tuyệt đối không phải người lương thiện, nếu người như vậy không thể dùng thì chỉ có thể giết.
Chung Diệp tạm thời không ý định giết Hi Trì.
Hắn có hứng thú với y.
Nói cách khác, hắn có ý với Hi Trì.
Đã đến chân núi, Hi Trì tiễn đến đây liền dừng bước. Đôi mắt phượng của Chung Diệp đầy ý cười, hắn nghiêm túc nhìn Hi Trì một lúc mới chắp tay nói: "Có duyên sẽ gặp lại."
Biển người mênh mông, trời Nam biển Bắc mỗi người một hướng, Hi Trì biết mối lương duyên này mỏng như lụa, y chỉ duỗi tay nhường đường: "Mời."
Trừ chuyện đột nhiên nhắc tới Thịnh Nguyệt khiến y nhớ về những chuyện cũ không vui thì ấn tượng của Hi Trì đối với Chung Diệp thực ra cũng không tệ lắm.
Lời nói, khí chất của Chung Diệp đều rất đặc biệt, Hi Trì đã từng gặp qua rất nhiều rất nhiều người, nhưng không một ai giống như Chung Diệp cả.
Chung Diệp đi vài bước rồi quay đầu lại, nhìn thấy Hi Trì quay về dọc theo đường cũ, thân ảnh đơn bạc của y bị nhánh cây che mất một nửa, một thân xiêm y trắng muốt không nhiễm một hạt bụi, Tuyên uy Đại tướng quân vỗ vỗ cánh chậm chạp đậu trên đầu vai mảnh khảnh của y.
Khó trách Thịnh Nguyệt nhớ mãi không quên.
Là ai cũng sẽ nhớ mãi không quên.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Chung Diệp cong lên, trong ánh mắt hắn mang theo vài phần ác ý không rõ: "Ngày sau tương ngộ."
HẾT CHƯƠNG 4
Hơ: sao thằng con trai nào nhà tui cũng có cái nết thâm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta vậy trời:>>> Lục Từ đã thế, Tần Khiêu cũng cái nết đó, giờ thêm Chung Diệp:>>>>
Trời đêm trở lạnh.
Trong núi vốn đã lạnh hơn bên ngoài nên Cố Lương mới bảo Hi Trì đến đây để tránh nóng mùa hè, kết quả tránh một hồi biến thành tránh thu luôn.
Hi Trì nửa đêm bị lạnh tỉnh giấc.
Y ngơ ngẩn lơ mơ dụi mắt, phát hiện chăn trên người đã rơi xuống phân nửa, chỗ nằm này quá nhỏ.
Cửa sổ gian ngoài không đóng lại được nên luôn có gió lạnh thổi vào bên trong.
Hi Trì thấy có khi Lý Huyền Độ còn chưa nhiễm phong hàn, bản thân mình đã bị trước.
Hi Trì chẳng bao giờ nghĩ đến cái gì mà "Nam nam hữu biệt*", y từ nhỏ đã cùng sư huynh sư đệ lớn lên bên nhau, tất cả đều sinh hoạt trong một căn phòng, có khi đi chơi mang không đủ tiền còn phải thuê chung một phòng trọ chen chúc với nhau.
*男男有别: khác biệt giữa nam nhân với nhau.
Từ trước tới lúc đó, Hi Trì luôn đinh ninh rằng giữa nam nhân với nhau chỉ có thể làm huynh đệ mà thôi.
Cho đến một ngày nọ, bên ngoài xuất hiện lời đồn Hi Trì và sư huynh Thịnh Nguyệt có gì đó với nhau.
Chẳng hiểu người bên ngoài nhìn thế nào mà lại kết luận như vậy. Tính tình hai người không hợp, Hi Trì ghét Thịnh Nguyệt đến mức nào, tất cả học trò lẫn tiên sinh trong Thư viện Hạc Y đều biết.
Chính bản thân Hi Trì cũng đã nổi sát ý vài lần, y định mượn đao giết người, thần không biết quỷ không hay diệt trừ Thịnh Nguyệt, cuối cùng may nhờ danh phận đồng môn của Thịnh Nguyệt sát ý này mới bị dập tắt.
Vậy nên lúc nghe thấy lời đồn, Hi Trì sợ chết khiếp, hai nam nhân ái muội thế quái nào được, y tức mình đến mức ăn không vô.
Bây giờ Thịnh Nguyệt đã chết rồi, người chết như đèn tắt, Hi Trì cũng đã buông bỏ ân oán giữa đôi bên, không muốn nhắc tới những thị phi ngày xưa, cũng thôi không quan tâm đến lời nói bậy bạ của Thịnh Nguyệt.
Những lời dối trá bịa đặt đương nhiên không nên để trong lòng làm gì.
Hi Trì vẫn như cũ không có cảnh giác gì với đồng tính luyến ái.
Y ôm chăn vào gian trong.
Tính cảnh giác của Chung Diệp rất mạnh, nghe được tiếng bước chân hắn liền tỉnh lại ngay. Từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành số lần bị ám sát mà hắn từng đối mặt không phải một nghìn thì cũng được năm trăm, dù là ai hắn cũng cực kì cảnh giác.
Giọng nói của Hi Trì hơi khàn: "Lý huynh?"
Chung Diệp "Ừm" một tiếng: "Diêu công tử, sao vậy?"
Hi Trì ôm chăn leo lên giường: "Gian ngoài có một cánh cửa sổ đã hỏng, huynh nhích vào bên trong một chút, ta muốn nằm ngủ bên ngoài."
Chung Diệp nhường vị trí bên trong cho Hi Trì: "Ngươi ngủ bên trong đi."
Hi Trì lên giường xong không đến nửa khắc đã ngủ, ngủ cực kì say.
Mái tóc dài màu đen bóng của y phủ hết lên gối đầu, thậm chí có đôi ba sợi còn lấn sang bên Chung Diệp.
Trong phòng tối đen như mực, nơi đơn sơ này so với cung điện nguy nga tráng lệ của Chung Diệp đương nhiên không bằng, trong cung dù là đêm sâu tối mịt cũng đều có đèn chiếu sáng trắng đêm.
Nhưng nơi này rất sạch sẽ.
Hương thơm dịu nhẹ mềm mại trên người thiếu niên cạnh bên đây khiến cho người ta thoải mái, lớp chăn mỏng hay gối kê đầu đều mang theo cùng một mùi hương.
Chung Diệp biết mùi hương này, trầm hương hay còn được gọi là An Tức Hương, là sản vật tiến cống từ Tây Vực, nghe nói ở bờ biển có một loại cây đặc biệt, nếu dùng dao nhỏ rạch một khe trên thân cây, nhựa cây trắng tuyết có hương thơm sẽ chảy ra, loại mùi này có sự êm dịu tựa như mùi của tùng bách, cùng có một vị ngọt thoang thoảng.
Hắn ngủ không được.
Chung Diệp luôn là người bình tĩnh và tàn nhẫn.
Hương vị trên người Hi Trì khiến hắn không thấy yên bình, tay áo hắn vẫn đang giấu một cây chủy thủ, Chung Diệp nhịn không được nghĩ, nếu dùng chủy thủ rạch một đường trên cổ thiếu niên kia, có khi nào cũng sẽ có loại chất lỏng trắng tuyết thơm lừng kia chảy ra hay không.
Chung Diệp mở to mắt đến tận hừng đông.
Hi Trì ngủ đến khi tự tỉnh, lúc xoay người bị thứ gì đó chặn ngang, y mở mắt ra liền nhìn thấy ngay gương mặt tuấn mỹ thon gầy của Chung Diệp.
Đối phương đang bình tĩnh nhìn mình.
Hi Trì dần nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, ngón tay y giần giật: "Chào buổi sớm."
Chung Diệp khàn khàn đáp lại: "Chào buổi sớm."
Từ lúc mười ba, mười bốn tuổi mỗi sáng sớm tỉnh dậy Chung Diệp đều sẽ như thế này, loại chuyện đó đối với nam nhân mà nói là cực kỳ bình thường, hắn vốn dĩ không xem đó là chuyện to tát gì.
Nhưng sáng hôm nay không giống vậy.
Chung Diệp xưa nay ghét chuyện luyến ái, hắn cảm thấy cái loại chuyện triền miên lâm li bi đát đó khiến người ta thấy gớm chết được.
Hắn có suy nghĩ vậy là bởi hoàn cảnh lớn lên, cũng như có liên quan đến tính cách lạnh lùng nham hiểm của chính hắn.
Nhưng mà sáng sớm hôm nay khi những tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào dung nhan đang ngủ say của Hi Trì, tất cả đều khác với ngày thường. Thiếu niên trắng như băng tuyết kia mang một loại cám dỗ không thể giải thích được đối với hắn, tựa như đĩa điểm tâm ngon lành đặt ở nơi hắn không thể với tới khi còn nhỏ.
Chung Diệp sinh ra đã là hoàng tử, phải đọc sách, phải tập võ, tất cả những hưởng thụ xa hoa đều không liên quan gì đến hắn, đĩa điểm tâm ngon lành cũng chẳng đến lượt hắn, hắn nhất định phải từ chối hết tất cả những cám dỗ mới có thể leo lên đến được ngôi vị hoàng đế.
Nên hắn luôn cảm thấy cô độc một cách tuyệt vọng.
Hi Trì muốn nằm lại trên giường thêm một lát: "Lý huynh, nhà huynh có ở gần đây không?"
"Ở trấn bên." Chung Diệp thuận miệng nói một nơi, "Cách đây khoảng mười mấy dặm đường." Hi Trì xoay người ngủ nướng tiếp, chưa đến nửa canh giờ sau, Chung Diệp cũng bình tĩnh trở lại.
Nửa đêm trở về sau ngủ không được bao nhiêu nên trong mắt Chung Diệp đã xuất hiện tơ máu.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong, quản gia đến gõ cửa: "Diêu công tử, người đã dậy chưa?"
Hi Trì "Ừm" một tiếng: "Cố quản gia, ta ra ngay đây."
Quần áo Chung Diệp cũng đã khô, Hi Trì ngày nào cũng mặc gấm vóc lụa là trên người, thấy Chung Diệp một thân y phục toàn là áo thô vải thô cực kì bình thường, y liền tặng áo quần cho Chung Diệp luôn: "Lý huynh, chúng ta đi rửa mặt rồi dùng bữa thôi."
Mở cửa sổ ra, hương vị tươi mát từ bên ngoài tràn vào.
Hi Trì mặc một bộ cẩm y màu trắng, mái tóc đen như mực được cài phát quan đính kèm ngọc bích, chân dài eo thon hào hoa phong nhã hiếm ai sánh bằng, y phục kiểu này không khác mấy so với những gì được nói trong lời đồn.
Nhìn kỹ mới phát hiện lúc đi Hi Trì hơi thọt.
Chung Diệp chưa từng nghe ai nói Hi Trì bị khuyết tật kiểu này.
Đồ ăn sáng là cháo gạo và một đĩa rau ăn kèm thanh mát, cực kì giản dị. Tuyên uy Đại tướng quân ngậm một con rắn bay từ trong núi trở về, nó muốn tặng con rắn đó cho Hi Trì.
Chung Diệp nhướn mày nhìn con rắn to bằng cổ tay, muốn quan sát phản ứng của Hi Trì.
Kết quả Hi Trì chỉ dùng tông giọng bình tĩnh nói: "Ngậm ra ngoài tự ăn đi nào."
Đại tướng quân thấy Hi Trì không để ý tới nó, cũng chẳng thèm khen ngợi hay là sờ sờ đầu gì cả, nó tủi thân kêu hai tiếng ngậm theo con rắn bay đi chỗ khác.
Dùng xong điểm tâm, Chung Diệp cáo từ, Hi Trì cũng không có lý do giữ hắn lại, hai người cùng lắm chỉ là bèo nước đúng lúc gặp nhau, trên đời này những mối quan hệ ngắn ngủi của y rất nhiều.
Hi Trì đích thân tiễn Chung Diệp xuống núi.
Trên đường đi, Chung Diệp hỏi y: "Hoàng đế giết Thịnh Nguyệt, Diêu công tử, ngươi nghĩ thế nào?"
Trong tay áo Chung Diệp vẫn còn miếng ngọc bội khắc chữ "Hi", miếng ngọc bội vốn thuộc về Thịnh Nguyệt.
Hắn đã từng nghe qua chuyện cũ của Thịnh Nguyệt và Diêu Hi.
Hai người là sư huynh sư đệ, cũng là hai học trò nổi tiếng nhất ở Thư viện Hạc Y, nói tới Thịnh Nguyệt chắc chắn sẽ có người nhớ tới Diêu Hi, nhắc tới Diêu Hi cũng sẽ có người gọi tên Thịnh Nguyệt.
Giang hồ đồn đại huynh đệ này rất quý mến nhau, lén lút định tình, nhưng vì gia tộc và sư môn nên không thể công khai.
Vốn dĩ Chung Diệp cho chuyện này là giả, nhưng nghe về những chuyện Thịnh Nguyệt làm trước khi chết, hắn không thể không tin.
Hi Trì bực mình.
Y thực sự không thân thiết gì với Thịnh Nguyệt, không những không thân hai người còn có thù oán, mỗi người đều từng nổi sát tâm với đối phương ít nhất một lần.
Chẳng hiểu lý do gì mà người ngoài cứ muốn gán ghép hai bên với nhau, nói cái gì mà "Nhật Nguyệt hợp bích", "Nhật Nguyệt đồng huân"*.
* "Nhật Nguyệt kết hợp với nhau", "Nhật Nguyệt cùng tỏa sáng".
Bây giờ Thịnh Nguyệt đã chết, ai ai cũng muốn hỏi y một câu cảm thấy như thế nào, y thì có tâm tình gì bây giờ? Đơn giản là thấy kẻ thù của mình chết đi, đương nhiên là muốn khua chiêng gõ trống chúc mừng rồi. Nói tóm lại, y chỉ cảm thấy Thịnh Nguyệt thật sự đáng chết.
Nhiều năm trước, lúc Hi Trì vừa gặp Thịnh Nguyệt ở thư viện, y hồn nhiên cho rằng Thịnh Nguyệt cũng thanh sạch như vẻ bề ngoài của gã.
Nơi nơi đều chia bè kết phái, trên quan trường có, trong thư viện cũng có. Hi Trì có quan hệ hữu hảo với đa số đồng học, nhưng khi làm việc y chỉ thích tự mình làm một mình. Mà những kẻ theo sau Thịnh Nguyệt về cơ bản đều là những công tử quý tộc ương bướng có xuất thân hiển hách, những người này kết thành một phe phái, Thịnh gia lúc ấy như mặt trời ban trưa, phe phái này đương nhiên là do Thịnh Nguyệt cầm đầu.
Thịnh Nguyệt mời Hi Trì gia nhập, Hi Trì biết mình và đối phương không phải cùng một loại người nên từ chối.
Thịnh Nguyệt thẹn quá hóa giận, về sau mọi lúc mọi nơi đều kiếm cớ làm khó dễ Hi Trì.
Nào là lúc săn thú, Thịnh Nguyệt cố ý để mặc cho con chó dữ gã nuôi cắn hai phát vào đùi Hi Trì. Học xong tiết nào cũng tìm cách nhục mạ vẻ ngoài của Hi Trì, nói da y trắng quá, trông như người chết. Với người bên ngoài, Hi Trì chưa từng hé răng về thân phận thật sự của mình, đa số đồng học không biết gia thế của thân sinh Hi Trì. Vì thế đám người Thịnh Nguyệt được dịp bịa chuyện mẫu thân Hi Trì là hoa khôi thanh lâu, vu cho Hi Trì là kẻ gian lận kì thi khảo thí, ném thỏ chết máu chảy đầm đìa trên đoạn đường Hi Trì đi qua.
Trước mặt sư phụ gã càng không thèm che giấu sự chán ghét đối với Hi Trì, Thịnh Nguyệt nói Hi Trì dối trá, là tên ngụy quân tử, Hi Trì đối xử tối với người khác chỉ là vì bảo toàn thanh danh.
Sinh nhật năm Hi Trì mười lăm tuổi, Thịnh Nguyệt mua nàng hoa khôi đẹp nhất Lật Nam, cởi sạch quần áo ném lên giường Hi Trì, gã nói muốn giúp Hi Trì khai trai, cùng Hi Trì thưởng thức nữ nhân với nhau.
Tiệc sinh nhật tàn, nửa đêm Hi Trì cùng sư huynh sư đệ quay về, một đám thiếu niên chưa trải sự đời nhìn tiểu hoa khôi đang khóc thút thít chẳng biết làm sao cho đúng.
Hi Trì chịu đựng đêm sinh nhật ghê tởm đó rồi chi thật nhiều tiền mua lại nàng hoa khôi từ tay Thịnh Nguyệt, để thư đồng đưa nàng trở về thành ngay trong đêm.
Thư viện Hạc Y nhận được quá nhiều sự giúp đỡ của Thịnh gia, Thịnh Nguyệt trước mặt sư phụ là một ánh trắng sáng chói, sư phụ căn bản không tin Thịnh Nguyệt sẽ làm ra loại chuyện như thế.
Vì thế Hi Trì đã gửi một bức chiến thiếp cho Thịnh Nguyệt, trước mặt tất cả mọi người tỷ thí một phen. Nếu Hi Trì thắng, Thịnh Nguyệt phải rời khỏi Thư viện, còn nếu thua Hi Trì sẽ là người rời đi.
Sau ba vòng tỷ thí văn võ, Thịnh Nguyệt rời Thư viện, hai người từ đó không còn gặp mặt.
Các sư huynh sư đệ cũng kiêng kị cái tên "Thịnh Nguyệt" trước mặt Hi Trì. Ai ngờ bên ngoài lại lưu truyền đoạn tình sử ái muội giữa Hi Trì và Thịnh Nguyệt, nói sư huynh sư đệ hai người vốn quý mến nhau, đã tự định chung thân cuối cùng lại bị bắt tách ra, Hi Trì nghe mấy lời ấy thiếu chút nữa phát điên.
Y tâm tình không vui, sau khi quá chén đã lỡ lời trước mắt sư phụ, nói Thịnh gia kiêu ngạo ương bướng, Tân Đế hiện đang dần nắm quyền, đợi đến lúc Hoàng Đế hoàn toàn khống chế triều chính nhất định sẽ giết chết Thịnh Nguyệt.
Thời gian trôi qua đến năm nay, tiên đoán của Hi Trì trở thành sự thật.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Chung Diệp nhận thấy khuôn mặt Hi Trì biểu lộ vẻ khó chịu lúc nhớ về hồi ức, hắn biết mình đã chọc trúng vết thương lòng của Hi Trì rồi.
Dù sao, Thịnh Nguyệt cũng là người trong lòng của Hi Trì, y khó tránh khỏi thương tâm.
Người chết cũng chết rồi, Hi Trì cũng thôi không muốn nói xấu người ta nữa, nhàn nhạt đáp: "Sấm sét mưa bão hoặc là thiên ân. Đấy chỉ có thể là hậu quả Thịnh gia phải nhận."
Con ngươi hẹp dài của Chung Diệp quét về phía Hi Trì: "Hửm? Ngươi không căm hận Hoàng Đế sao? Vậy sao năm trước ngươi không tham gia khoa cử? Nếu ngươi tham gia, chức Trạng Nguyên hẳn phải thuộc về ngươi."
Hi Trì nói: "Lý huynh đã đánh giá cao ta rồi, ta không nhập sĩ*, bây giờ không căm hận bất kì ai cả." Đến mặt Hoàng Đế y còn chưa gặp bao giờ, lấy đâu ra hận thù. Huống hồ Hi Trì không cho rằng Hoàng Đế làm như vậy là tuyệt tình, nếu Hi Trì mà là Hoàng Đế chắc y còn tuyệt tình hơn như vậy. Ít nhất là cho dù có thả Doãn Tư Tề ra khỏi đại lao thì cũng không cho phép ông ta rời khỏi kinh thành dù là nửa bước, cũng không chỉ biếm Cố Lương thành tri huyện thất phẩm.
*nhập sĩ làm quan.
Chung Diệp biết rõ trong lòng, bạn cũ của Hi Trì bị mình giết chết, cả đời này của y sẽ không nguyện ý trung thành với triều đình.
Hi Trì mặt ngoài ôn hòa nhưng tuyệt đối không phải người lương thiện, nếu người như vậy không thể dùng thì chỉ có thể giết.
Chung Diệp tạm thời không ý định giết Hi Trì.
Hắn có hứng thú với y.
Nói cách khác, hắn có ý với Hi Trì.
Đã đến chân núi, Hi Trì tiễn đến đây liền dừng bước. Đôi mắt phượng của Chung Diệp đầy ý cười, hắn nghiêm túc nhìn Hi Trì một lúc mới chắp tay nói: "Có duyên sẽ gặp lại."
Biển người mênh mông, trời Nam biển Bắc mỗi người một hướng, Hi Trì biết mối lương duyên này mỏng như lụa, y chỉ duỗi tay nhường đường: "Mời."
Trừ chuyện đột nhiên nhắc tới Thịnh Nguyệt khiến y nhớ về những chuyện cũ không vui thì ấn tượng của Hi Trì đối với Chung Diệp thực ra cũng không tệ lắm.
Lời nói, khí chất của Chung Diệp đều rất đặc biệt, Hi Trì đã từng gặp qua rất nhiều rất nhiều người, nhưng không một ai giống như Chung Diệp cả.
Chung Diệp đi vài bước rồi quay đầu lại, nhìn thấy Hi Trì quay về dọc theo đường cũ, thân ảnh đơn bạc của y bị nhánh cây che mất một nửa, một thân xiêm y trắng muốt không nhiễm một hạt bụi, Tuyên uy Đại tướng quân vỗ vỗ cánh chậm chạp đậu trên đầu vai mảnh khảnh của y.
Khó trách Thịnh Nguyệt nhớ mãi không quên.
Là ai cũng sẽ nhớ mãi không quên.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Chung Diệp cong lên, trong ánh mắt hắn mang theo vài phần ác ý không rõ: "Ngày sau tương ngộ."
HẾT CHƯƠNG 4
Hơ: sao thằng con trai nào nhà tui cũng có cái nết thâm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta vậy trời:>>> Lục Từ đã thế, Tần Khiêu cũng cái nết đó, giờ thêm Chung Diệp:>>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất