Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 13
Lúc Ngụy Uyên bưng thuốc tiến vào Diệp Đinh đã lần nữa ngủ mất, thân thể của hắn thật sự là hao tổn quá lợi hại, vốn vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, bây giờ còn thêm vật nhỏ trong bụng kia, từng chút từng chút càng ép khô hắn không thừa chút tinh lực.
Ngụy Uyên để thuốc ấm ở bên trên bếp nhỏ, cởi giày và ngoại bào nằm sát xuống bên Diệp Đinh, ôm Diệp Đinh vào trong ngực, rồi nặng nề nhắm mắt cùng nhau thiếp đi.
...
Từ sau khi Ngụy Uyên thẳng thắn với Diệp Đinh, Diệp Đinh quả thật không dám tùy tiện như trước, mỗi ngày ngoan ngoãn nằm trên giường, một bên dưỡng thương một bên dưỡng thai.
Chỉ là đáp án kia, Diệp Đinh vẫn không hề nói cho Ngụy Uyên.
Tựa hồ như nếu không nói, nhị ca vẫn chỉ là nhị ca của hắn.
Ngụy Uyên biết trong lòng Diệp Đinh vẫn mâu thuẫn, để ý cảm xúc của người mang thai không được quá mức chấn động, cũng không ép hắn quá gắt, mỗi ngày đều hết lòng quan tâm chăm sóc hắn.
Diệp Đinh ban đầu cũng không dám sờ bụng mình, chuyện mình có con hắn phải rất lâu mới có thể tiếp nhận được, không nói ra được là vui mừng hay không vui mừng, kinh hãi khẳng định có, sau đó lại là một loại cảm giác mâu thuẫn phức tạp, cũng như tình cảm đối với Ngụy Uyên.
Khó nói nên lời.
"Vu Nhược, ăn cơm đi" Ngụy Uyên dọn đồ ăn xong xuôi, mới gọi hắn tới.
Diệp Đinh trở mình, lười biếng nói: "Không ăn, sẽ nôn."
"Thật là khờ, không thể vì sẽ nôn mà không ăn cơm." Ngụy Uyên cố ý lựa một bát cháo hầm sền sệt bưng đến trước mặt hắn, từng thìa từng thìa đút cho hắn ăn: "Nghe lời, ăn không nhiều thì chí ít cũng phải ăn một chút, không đứa nhỏ trong bụng chắc đói lắm."
Diệp Đinh trợn to mắt nhìn y: "Nhị ca, ngươi trước kia đều sợ ta đói bụng..."
Lời nói còn chưa dứt liền bị Ngụy Uyên lấy một thìa cháo chặn miệng.
Diệp Đinh bất mãn nuốt xuống, thầm nghĩ nhị ca quả nhiên không giống nhị ca trước kia.
Lót đệm ra phía sau khẽ xoa xoa bụng, tinh thần Diệp Đinh cũng khá lên nhiều, nằm ở trên giường, hai tay để ở sau ót, bắt chéo hai chân nói: "Nhị ca, trước khi rời kinh ta tới chùa Hương Sơn chơi, trên đường gặp một đại hòa thượng, nhất định lôi kéo đòi xem bói cho ta".
"Ừm? Ngươi xem thế nào?"
Diệp Đinh nói: "Hắn nhất định phải tính cho ta, ta đưa hắn ngày sinh tháng đẻ. Ta nghĩ, dù sao cũng sắp xuất chinh, tính toán xem đoạn đường này có bình an hay không, hoặc là tính toán xem ta có thể trở thành tướng quân được hay không... Ngươi đoán xem?
"Đoán cái gì?"
"Ngươi phải đoán chứ!"
"Nhị ca đoán không được."
Diệp Đinh cười tiến đến, mặt mày cong lên nói: "Biết ngay nhị ca đoán không ra mà, sau khi đại hòa thượng nhìn ngày sinh tháng đẻ cho ta liền quỳ cái bịch, liên tục hỏi ta ngày sinh tháng đẻ của cô nương nào, đây chính là mệnh hoàng hậu."
Ngụy Uyên không nhịn được bật cười: "Thật sao? Hoà thượng kia đúng là thần tăng rồi?"
Diệp Đinh cười nắc nẻ nói: "Thần cái gì, đây chính là ngày sinh tháng đẻ của ta! Ta ngay tại chỗ đó đánh cho tên hòa thượng lừa đảo kia một trận... Còn mệnh hoàng hậu nữa chứ, thật mẹ hắn nói bậy ha ha ha ha..."
Ngụy Uyên: "..."
Diệp Đinh trong chốc lát bỗng nhiên cảm giác được chỗ nào không đúng, dáng cười cứng ở trên mặt một lúc lâu, bỗng nhiên nặng nề sụp xuống giường, thấp giọng nói: "Con bà nó... Không phải chứ..."
Cảm giác rợn cả tóc gáy khiến cho Diệp Đinh run cả người.
Ngụy Uyên có chút đau đầu kéo người từ trên giường lên, sửa sang lại mái tóc đang loạn của hắn: "Không thể mãi nằm ở trên giường, nhị ca đi tản bộ với ngươi, đi chậm một chút hít thở không khí."
Nằm nữa, liền nằm đến choáng váng.
Diệp Đinh sờ xuống bụng dưới của mình, khẽ cau mày nói: "Ta không muốn ra ngoài."
Không còn cơ bụng tám múi, nội tâm vô cùng tự ti, vô cùng đáng giá ở trong phòng khóc một trận.
"Vu Nhược, coi như cùng đi với nhị ca đi." Ngụy Uyên lôi người từ trong nhà ra ngoài, tránh qua đám người, dọc theo phố lớn ngõ nhỏ vô mục đích tiến về phía trước.
Thành trấn đang chờ được xây dựng lại, cho dù ở trong đêm, cũng có rất nhiều người bận rộn.
Có một số địa phương bị chiến hỏa liên lụy, vẫn là một mảng phế tích, không ít tiểu hài tử quần áo rách rưới xin ăn suốt dọc đường.
Diệp Đinh trên mặt không có ý cười, im lặng đi dọc bên đường, thanh thạch bản* mang theo năm tháng lưu lại dưới chân loang lổ những bất công.
Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ.
Thuở thiếu thời năm đó, chỉ muốn phóng ngựa trên sa trường, kiến công lập nghiệp, để lại tiếng thơm lưu danh sử sách khiến người người truyền tụng.
Một đường tiến bước, gặp quá nhiều giết chóc máu tươi, càng ngày càng mệt mỏi với chiến tranh.
Nếu một ngày kia, hắn muốn giải ngũ về quê, chỉ nguyện thiên hạ không còn chiến hỏa tranh chấp, nguyện bách tính không phải lang bạt khốn cùng.
Tay bỗng nhiên bị nắm chặt, ấm áp dọc theo lòng bàn tay một đường lan đến ngực, bước chân Diệp Đinh hơi dừng một chút, thoáng nghiêng mặt đối diện tầm mắt của Ngụy Uyên.
"Vu Nhược, mệt mỏi ư?" Ngụy Uyên cầm tay Diệp Đinh càng ngày càng chặt.
Diệp Đinh gật gật đầu: "Nhị ca, trận chiến này ta đã sớm không đánh nổi nữa."
Thân là tướng lĩnh thống soái, lời nói như vậy tuyệt đối không thể nói ra miệng, ảnh hưởng quân tâm. Thế nhưng ở trước mặt Ngụy Uyên thì không hề gì.
"Ngày ấy, kỳ thật ta một người cũng không muốn giết." Diệp Đinh đưa tay chống đỡ mi tâm, nhẹ nhàng xoa xoa, nhíu mày.
Ngụy Uyên hiểu rõ, bây giờ đang ở trong Hoa Quốc, khác với thời điểm bình loạn biên cương Tây Bắc. Nội chiến, vẫn luôn đau thương nhất.
"Nhị ca, đối với những binh lính ấy, ban đầu rõ ràng ta liều mạng cũng muốn bảo vệ." Diệp Đinh đi đến góc tường, chậm rãi ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên nhà người khác.
Năm đó vì bảo vệ biên giới từng đẫm máu sa trường, vậy mà bây giờ, lại cùng những tướng sĩ đất nước mình chém chém giết giết, tâm tình khó mà không đổi thay.
Ngụy Uyên không có nhiều lời an ủi, chỉ tới gần hắn rồi ngồi xuống, đặt tay của hắn vào trong lòng bàn tay mình.
Góc đường có một đôi vợ chồng già đẩy xe ba gác bán mì hoành thánh, mỏng như cánh ve, mà bên trong vỏ bánh thịt được nặn làm nhân bánh, ngón tay lão phụ nhân bán mỳ hoành thánh tung bay nặn ra từng đoá từng đoá mỳ hoành thánh tựa hoa điệp. Một bên lão gia tử lấy bỏ mỳ hoành thánh trong nồi nấu.
Mì hoành thánh trong nồi trắng bóc trên dưới cuồn cuộn sôi trào, lão gia tử cầm muôi lớn vớt ra, thỉnh thoảng quấy một cái. Nồi sôi liền có khói bay ra, đang chầm chậm hòa vào bóng đêm đang buông xuống. Nếu có người đến mua mì hoành thánh, lão gia tử sẽ vớt mì hoành thánh từ trong nồi ra, mười lăm chiếc hoành thánh, hai muôi canh, một ít tôm khô phủ phấn trắng, một ít rau thơm xanh ngắt, người xem rất có cảm giác muốn ăn.
Diệp Đinh một tay chống cằm, nhìn không chớp mắt.
Ngụy Uyên cong ngón tay sờ sờ mũi: "Thèm rồi?"
Diệp Đinh chớp chớp mắt: "Nhị ca có tiền sao."
Ngụy Uyên quả thật móc ra một túi tiền lẻ.
Diệp Đinh ngồi trên bậc thang cười với hắn: "Nhị ca nhị ca! Thêm nhiều dấm."
Ngụy Uyên quay đầu, trông thấy người ngồi trên bậc thang, mắt cong lại như vầng trăng, cách trở bóng đêm vẫn đẹp không nói ra lời.
Bỏ thêm hai muôi dấm to vào mì hoành thánh đặt ở trước mặt Diệp Đinh, hắn một tay bưng lấy bát, an vị đứng ở trước cửa nhà người khác bắt đầu ăn, những ngày này nôn đến thiên hôn địa ám, hiếm khi có chút khẩu vị, Ngụy Uyên cũng cảm thấy an tâm.
"Nhị ca, mì hoành thánh này còn ngon hơn trong cung." Diệp Đinh khẩu vị lớn, ngay cả nước cũng húp sạch.
Ngụy Uyên chỉ mỉm cười nhìn hắn: "Đó là do ngươi đói bụng."
Diệp Đinh lắc đầu: "Không đơn giản như vậy, vẫn còn một điểm càng quan trọng hơn."
Ngụy Uyên không hiểu: "Còn gì nữa?"
Diệp Đinh cười cười, không nói chuyện.
Hai người cầm chén đũa trả lại cho đôi vợ chồng già, lần này Diệp Đinh chủ động đưa tay cho Ngụy Uyên: "Nhị ca, chờ hồi kinh, ngươi thật sữ sẽ phong ta làm Hoàng hậu sao..."
Nói đến cái từ hoàng hậu này, sắc mặt Diệp Đinh vô cùng cổ quái, năm đó rõ ràng nói phong hắn làm Đại Nguyên Soái thống trị thiên hạ.
Ngụy Uyên nhịn không được cười ra tiếng: "Đời này nhị ca nhận định ngươi rồi, ngươi có nguyện ý làm Hoàng hậu của nhị ca không?"
"Nhị ca, ta vẫn tương đối muốn làm Đại Nguyên Soái." Diệp Đinh đưa tay sờ sờ bụng, nơi đó đã lộ ra độ cong, mềm mềm nhũn một khối nhỏ, vô cùng không quen.
Ngụy Uyên vươn tay qua đầu vai hắn, nghiêm túc chỉnh trang lại áo khoác ngoài buông trên đầu vai: "Vu Nhược, nhị ca sẽ không để cho ngươi cùng đứa nhỏ chịu nửa phần ấm ức, tương lai đứa nhỏ trong bụng ngươi chính là trưởng tử của ta."
Diệp Đinh im lặng thở dài, quả nhiên vẫn phải làm hoàng hậu sao... Thật phiền...
Đã nói làm Đại Nguyên Soái rồi, nhị ca thật gạt người.
Ngụy Uyên để thuốc ấm ở bên trên bếp nhỏ, cởi giày và ngoại bào nằm sát xuống bên Diệp Đinh, ôm Diệp Đinh vào trong ngực, rồi nặng nề nhắm mắt cùng nhau thiếp đi.
...
Từ sau khi Ngụy Uyên thẳng thắn với Diệp Đinh, Diệp Đinh quả thật không dám tùy tiện như trước, mỗi ngày ngoan ngoãn nằm trên giường, một bên dưỡng thương một bên dưỡng thai.
Chỉ là đáp án kia, Diệp Đinh vẫn không hề nói cho Ngụy Uyên.
Tựa hồ như nếu không nói, nhị ca vẫn chỉ là nhị ca của hắn.
Ngụy Uyên biết trong lòng Diệp Đinh vẫn mâu thuẫn, để ý cảm xúc của người mang thai không được quá mức chấn động, cũng không ép hắn quá gắt, mỗi ngày đều hết lòng quan tâm chăm sóc hắn.
Diệp Đinh ban đầu cũng không dám sờ bụng mình, chuyện mình có con hắn phải rất lâu mới có thể tiếp nhận được, không nói ra được là vui mừng hay không vui mừng, kinh hãi khẳng định có, sau đó lại là một loại cảm giác mâu thuẫn phức tạp, cũng như tình cảm đối với Ngụy Uyên.
Khó nói nên lời.
"Vu Nhược, ăn cơm đi" Ngụy Uyên dọn đồ ăn xong xuôi, mới gọi hắn tới.
Diệp Đinh trở mình, lười biếng nói: "Không ăn, sẽ nôn."
"Thật là khờ, không thể vì sẽ nôn mà không ăn cơm." Ngụy Uyên cố ý lựa một bát cháo hầm sền sệt bưng đến trước mặt hắn, từng thìa từng thìa đút cho hắn ăn: "Nghe lời, ăn không nhiều thì chí ít cũng phải ăn một chút, không đứa nhỏ trong bụng chắc đói lắm."
Diệp Đinh trợn to mắt nhìn y: "Nhị ca, ngươi trước kia đều sợ ta đói bụng..."
Lời nói còn chưa dứt liền bị Ngụy Uyên lấy một thìa cháo chặn miệng.
Diệp Đinh bất mãn nuốt xuống, thầm nghĩ nhị ca quả nhiên không giống nhị ca trước kia.
Lót đệm ra phía sau khẽ xoa xoa bụng, tinh thần Diệp Đinh cũng khá lên nhiều, nằm ở trên giường, hai tay để ở sau ót, bắt chéo hai chân nói: "Nhị ca, trước khi rời kinh ta tới chùa Hương Sơn chơi, trên đường gặp một đại hòa thượng, nhất định lôi kéo đòi xem bói cho ta".
"Ừm? Ngươi xem thế nào?"
Diệp Đinh nói: "Hắn nhất định phải tính cho ta, ta đưa hắn ngày sinh tháng đẻ. Ta nghĩ, dù sao cũng sắp xuất chinh, tính toán xem đoạn đường này có bình an hay không, hoặc là tính toán xem ta có thể trở thành tướng quân được hay không... Ngươi đoán xem?
"Đoán cái gì?"
"Ngươi phải đoán chứ!"
"Nhị ca đoán không được."
Diệp Đinh cười tiến đến, mặt mày cong lên nói: "Biết ngay nhị ca đoán không ra mà, sau khi đại hòa thượng nhìn ngày sinh tháng đẻ cho ta liền quỳ cái bịch, liên tục hỏi ta ngày sinh tháng đẻ của cô nương nào, đây chính là mệnh hoàng hậu."
Ngụy Uyên không nhịn được bật cười: "Thật sao? Hoà thượng kia đúng là thần tăng rồi?"
Diệp Đinh cười nắc nẻ nói: "Thần cái gì, đây chính là ngày sinh tháng đẻ của ta! Ta ngay tại chỗ đó đánh cho tên hòa thượng lừa đảo kia một trận... Còn mệnh hoàng hậu nữa chứ, thật mẹ hắn nói bậy ha ha ha ha..."
Ngụy Uyên: "..."
Diệp Đinh trong chốc lát bỗng nhiên cảm giác được chỗ nào không đúng, dáng cười cứng ở trên mặt một lúc lâu, bỗng nhiên nặng nề sụp xuống giường, thấp giọng nói: "Con bà nó... Không phải chứ..."
Cảm giác rợn cả tóc gáy khiến cho Diệp Đinh run cả người.
Ngụy Uyên có chút đau đầu kéo người từ trên giường lên, sửa sang lại mái tóc đang loạn của hắn: "Không thể mãi nằm ở trên giường, nhị ca đi tản bộ với ngươi, đi chậm một chút hít thở không khí."
Nằm nữa, liền nằm đến choáng váng.
Diệp Đinh sờ xuống bụng dưới của mình, khẽ cau mày nói: "Ta không muốn ra ngoài."
Không còn cơ bụng tám múi, nội tâm vô cùng tự ti, vô cùng đáng giá ở trong phòng khóc một trận.
"Vu Nhược, coi như cùng đi với nhị ca đi." Ngụy Uyên lôi người từ trong nhà ra ngoài, tránh qua đám người, dọc theo phố lớn ngõ nhỏ vô mục đích tiến về phía trước.
Thành trấn đang chờ được xây dựng lại, cho dù ở trong đêm, cũng có rất nhiều người bận rộn.
Có một số địa phương bị chiến hỏa liên lụy, vẫn là một mảng phế tích, không ít tiểu hài tử quần áo rách rưới xin ăn suốt dọc đường.
Diệp Đinh trên mặt không có ý cười, im lặng đi dọc bên đường, thanh thạch bản* mang theo năm tháng lưu lại dưới chân loang lổ những bất công.
Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ.
Thuở thiếu thời năm đó, chỉ muốn phóng ngựa trên sa trường, kiến công lập nghiệp, để lại tiếng thơm lưu danh sử sách khiến người người truyền tụng.
Một đường tiến bước, gặp quá nhiều giết chóc máu tươi, càng ngày càng mệt mỏi với chiến tranh.
Nếu một ngày kia, hắn muốn giải ngũ về quê, chỉ nguyện thiên hạ không còn chiến hỏa tranh chấp, nguyện bách tính không phải lang bạt khốn cùng.
Tay bỗng nhiên bị nắm chặt, ấm áp dọc theo lòng bàn tay một đường lan đến ngực, bước chân Diệp Đinh hơi dừng một chút, thoáng nghiêng mặt đối diện tầm mắt của Ngụy Uyên.
"Vu Nhược, mệt mỏi ư?" Ngụy Uyên cầm tay Diệp Đinh càng ngày càng chặt.
Diệp Đinh gật gật đầu: "Nhị ca, trận chiến này ta đã sớm không đánh nổi nữa."
Thân là tướng lĩnh thống soái, lời nói như vậy tuyệt đối không thể nói ra miệng, ảnh hưởng quân tâm. Thế nhưng ở trước mặt Ngụy Uyên thì không hề gì.
"Ngày ấy, kỳ thật ta một người cũng không muốn giết." Diệp Đinh đưa tay chống đỡ mi tâm, nhẹ nhàng xoa xoa, nhíu mày.
Ngụy Uyên hiểu rõ, bây giờ đang ở trong Hoa Quốc, khác với thời điểm bình loạn biên cương Tây Bắc. Nội chiến, vẫn luôn đau thương nhất.
"Nhị ca, đối với những binh lính ấy, ban đầu rõ ràng ta liều mạng cũng muốn bảo vệ." Diệp Đinh đi đến góc tường, chậm rãi ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên nhà người khác.
Năm đó vì bảo vệ biên giới từng đẫm máu sa trường, vậy mà bây giờ, lại cùng những tướng sĩ đất nước mình chém chém giết giết, tâm tình khó mà không đổi thay.
Ngụy Uyên không có nhiều lời an ủi, chỉ tới gần hắn rồi ngồi xuống, đặt tay của hắn vào trong lòng bàn tay mình.
Góc đường có một đôi vợ chồng già đẩy xe ba gác bán mì hoành thánh, mỏng như cánh ve, mà bên trong vỏ bánh thịt được nặn làm nhân bánh, ngón tay lão phụ nhân bán mỳ hoành thánh tung bay nặn ra từng đoá từng đoá mỳ hoành thánh tựa hoa điệp. Một bên lão gia tử lấy bỏ mỳ hoành thánh trong nồi nấu.
Mì hoành thánh trong nồi trắng bóc trên dưới cuồn cuộn sôi trào, lão gia tử cầm muôi lớn vớt ra, thỉnh thoảng quấy một cái. Nồi sôi liền có khói bay ra, đang chầm chậm hòa vào bóng đêm đang buông xuống. Nếu có người đến mua mì hoành thánh, lão gia tử sẽ vớt mì hoành thánh từ trong nồi ra, mười lăm chiếc hoành thánh, hai muôi canh, một ít tôm khô phủ phấn trắng, một ít rau thơm xanh ngắt, người xem rất có cảm giác muốn ăn.
Diệp Đinh một tay chống cằm, nhìn không chớp mắt.
Ngụy Uyên cong ngón tay sờ sờ mũi: "Thèm rồi?"
Diệp Đinh chớp chớp mắt: "Nhị ca có tiền sao."
Ngụy Uyên quả thật móc ra một túi tiền lẻ.
Diệp Đinh ngồi trên bậc thang cười với hắn: "Nhị ca nhị ca! Thêm nhiều dấm."
Ngụy Uyên quay đầu, trông thấy người ngồi trên bậc thang, mắt cong lại như vầng trăng, cách trở bóng đêm vẫn đẹp không nói ra lời.
Bỏ thêm hai muôi dấm to vào mì hoành thánh đặt ở trước mặt Diệp Đinh, hắn một tay bưng lấy bát, an vị đứng ở trước cửa nhà người khác bắt đầu ăn, những ngày này nôn đến thiên hôn địa ám, hiếm khi có chút khẩu vị, Ngụy Uyên cũng cảm thấy an tâm.
"Nhị ca, mì hoành thánh này còn ngon hơn trong cung." Diệp Đinh khẩu vị lớn, ngay cả nước cũng húp sạch.
Ngụy Uyên chỉ mỉm cười nhìn hắn: "Đó là do ngươi đói bụng."
Diệp Đinh lắc đầu: "Không đơn giản như vậy, vẫn còn một điểm càng quan trọng hơn."
Ngụy Uyên không hiểu: "Còn gì nữa?"
Diệp Đinh cười cười, không nói chuyện.
Hai người cầm chén đũa trả lại cho đôi vợ chồng già, lần này Diệp Đinh chủ động đưa tay cho Ngụy Uyên: "Nhị ca, chờ hồi kinh, ngươi thật sữ sẽ phong ta làm Hoàng hậu sao..."
Nói đến cái từ hoàng hậu này, sắc mặt Diệp Đinh vô cùng cổ quái, năm đó rõ ràng nói phong hắn làm Đại Nguyên Soái thống trị thiên hạ.
Ngụy Uyên nhịn không được cười ra tiếng: "Đời này nhị ca nhận định ngươi rồi, ngươi có nguyện ý làm Hoàng hậu của nhị ca không?"
"Nhị ca, ta vẫn tương đối muốn làm Đại Nguyên Soái." Diệp Đinh đưa tay sờ sờ bụng, nơi đó đã lộ ra độ cong, mềm mềm nhũn một khối nhỏ, vô cùng không quen.
Ngụy Uyên vươn tay qua đầu vai hắn, nghiêm túc chỉnh trang lại áo khoác ngoài buông trên đầu vai: "Vu Nhược, nhị ca sẽ không để cho ngươi cùng đứa nhỏ chịu nửa phần ấm ức, tương lai đứa nhỏ trong bụng ngươi chính là trưởng tử của ta."
Diệp Đinh im lặng thở dài, quả nhiên vẫn phải làm hoàng hậu sao... Thật phiền...
Đã nói làm Đại Nguyên Soái rồi, nhị ca thật gạt người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất