Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 14

Trước Sau
Sau khi Diệp Đinh có thai hơn bốn tháng, tình hình nôn nghén liền dần dần tốt lên, chỉ là cả người gầy xọp đi, bụng dưới nhô lên càng có xu thế tròn trịa.

Hắn cũng không còn như dĩ vãng ăn mặc phong phanh chạy loạn mà quy củ mặc y phục rộng rãi che phủ bụng. May mắn quãng thời gian nóng nhất đã qua, cũng không đến nỗi mỗi ngày nóng đến váng đầu hoa mắt.

Ngụy Uyên hi vọng Diệp Đinh có thể an thai cho tốt, vậy nên không nói cho hắn nghe chuyện quân vụ, nói với người bên ngoài vết thương cũ của Diệp tướng quân tái phát phải tĩnh dưỡng, không được lấy bất cứ việc gì quấy rối.

Ngày hôm đó, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng loảng xoảng vang dội khắp phòng.

Lòng Ngụy Uyên run bắn, vội vàng sải bước đi tới, lại nhìn thấy Diệp Đinh một tay vịn mép bàn, một tay chống sau lưng, bụng lớn nhô lên dưới áo bào hiện hiện lên độ cong dễ thấy.

Trên đất còn có vụn chén vỡ, Diệp Đinh ngẩng đầu thấy là Ngụy Uyên, giống như tìm được nhánh cỏ cứu mạng, vội hỏi: "Nhị ca, nhị ca! Ngươi mau tới dìu ta."

Ngụy Uyên vội vàng tiến lên, vòng tay qua eo hắn: "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"

Diệp Đinh sợ hãi lắc lắc đầu, chỉ bụng mình bụng nói năng lộn xộn: "Ca, thứ trong bụng mẹ nó biết biết biết biết chuyển động..."

Ngụy Uyên không nhịn được cong ngón tay gõ đầu Diệp Đinh một chút: "Nói năng cẩn thận."

Diệp Đinh hơi phần ủy khuất kéo tay Ngụy Uyên đặt trên bụng mình: "Không tin ngươi sờ một cái xem, nói không chừng... Ưm..." Hắn khẽ rên một tiếng ngắn ngủi, vừa khéo loại xúc cảm bé nhỏ kia đến lần nữa.



Nhẹ nhàng tựa như một loại dây leo nào đó chạm qua, hoặc tựa như râu ốc chọt trong bụng, giây lát liền xấu hổ rụt về.

Dù cho như vậy, thế nhưng khi lòng bàn tay chạm đến lại vẫn như cũ có thể cảm nhận được sinh mệnh hoạt bát như vậy, chân chân thật thật tồn tại.

"Ca..." Diệp Đinh vô thức nhỏ giọng, đáy mắt lấp lánh của hắn phản chiếu dung nhan tuấn tú của Ngụy Uyên: "Ngươi cảm giác được không?"

Đầu ngón tay Ngụy Uyên không dấu vết run rẩy, nhẹ nhàng ôm Diệp Đinh vào trong ngực: "Cảm giác được, Vu Nhược."

Diệp Đinh đặt cằm trên bả vai Ngụy Uyên, ha ha cười vài tiếng: "Nhị ca, ta rất lợi hại đi."

Đúng, cực kì đáng biểu dương cả trăm lần.

Ngụy Uyên không nói với Diệp Đinh, kỳ thực trong khoảnh khắc cảm nhận được hài tử động đậy đó, y bỗng muốn vứt bỏ tất cả, mang theo hắn đi.

Sơn hà gì đó, thiên hạ gì đó, ngôi vị hoàng đế gì đó, tất thảy không cần nữa.

Hắn muốn kéo tay Diệp Đinh, rời khỏi nơi này, dù cho từ bỏ tất cả, cũng không hề gì.

Y đã không còn cần bất cứ thứ gì khác, chỉ cần có Diệp Đinh cùng hài tử, đời này đã đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau