Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 15

Trước Sau
Cuối tháng mười, đại quân một đường đi tới Lang Châu, cách kinh chỉ còn mấy ngàn dặm.

Đội quân có thể điều động được đều tập trung ở nơi tiếp giáp giữa kinh thành và Lang Châu, nơi này sẽ là chiến trường cuối cùng.

Bởi vì mùa đông gần tới, cần chỉnh đốn lại hành quân, liền dừng lại ở đại doanh Lang Châu.

Ngụy Uyên còn chưa tiến vào doanh trướng liền nghe thấy tiếng ho khan đứt quãng từ bên trong truyền ra, trong lòng y xiết chặt.

Khi mùa đông mới bắt đầu, thời tiết còn chưa quá mức rét lạnh, trong doanh trướng đã sớm dùng đến chậu than, trong không khí khô hanh mang theo mùi củi lửa.

Trên giường đệm được phủ thật dày, Diệp Đinh bọc lấy áo khoác lông chồn màu xám nằm ở trên giường, nửa bên mặt gầy gò đang chôn trong chăn đệm, càng có vẻ tái nhợt. Đôi lông mày tinh tế nhăn lại, hai con mắt vô lực nửa khép, bộ dáng mặt ủ mày chau.

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Đinh tựa hồ có chút tinh thần, trong con ngươi phản lại chút ánh lửa lốm đốm trông rất đẹp mắt.

"Nhị ca." Diệp Đinh chống giường ngồi dậy.

Ngụy Uyên hướng hắn khoát khoát tay: "Nằm xuống đừng động."

Diệp Đinh cong cong con ngươi, đem chăn đệm cùng áo khoác đắp lên người, chỉ lộ ra cái đầu: "Hôm nay làm sao lại trở về sớm như vậy, việc quân ngũ đã an bài xong rồi sao?"

Ngụy Uyên thuận miệng lên tiếng, đưa lưng về phía Diệp Đinh tay đặt ở phía trên chậu than, hong nóng tay, lúc sau cả người đầy khí lạnh mới tản đi, mới đi qua bao tròn người ôm vào trong ngực.

Diệp Đinh mở rộng miệng chăn, nói: "Nhị ca, tới."

Tất nhiên Ngụy Uyên bnghe lời chen vào, trực tiếp ôm người vào trong lòng.

Diệp Đinh vùi vào ngực Ngụy Uyên, rất hưởng thụ tìm một tư thế thoải mái dựa vào: "Nhị ca, lương thảo đã chuẩn bị tốt chưa, hiện tại đã vào đông rồi."

Ngụy Uyên tìm kiếm cái bụng đã nhô ra đưa tay đặt ở bên trên, nhẹ nhàng xoa vòng tròn nói: "Không cần quan tâm những cái này, ngược lại là thân thể ngươi đó làm sao còn chưa tốt."

Diệp Đinh che miệng ho nhẹ vài tiếng: "Bệnh cũ, ngươi cũng không phải không biết, không quan trọng."

Thần sắc Ngụy Uyên hơi lo lắng, nhịn không được ôm người ta chặt một chút. Y biết, y làm sao lại không biết, Diệp Đinh sợ lạnh. Là năm đó ở Kỳ Liên Sơn hạ mai phục bảy ngày, vì trận kia tập kích bất ngờ, suýt nữa chết cóng ở dưới chân núi tuyết.

"Không có việc gì, nhị ca." Diệp Đinh đem đầu chôn ở bả vai Ngụy Uyên: "Con người của ta, không có ưu điểm gì cả, chỉ có số mệnh là cao ha ha ha..."

Ngụy Uyên cúi đầu hôn Diệp Đinh đem lời nói nhảm của hắn đều nuốt về giữa răng môi, giữa những tiếng thở dốc, không thể kiềm chế đè người ta xuống dưới thân.

Diệp Đinh đưa tay vòng qua cổ Ngụy Uyên, thân thể trằn trọc trong chốc lát liền đẩy người ra, thở dốc nói: "Nhị ca ngươi đừng thấy ta bệnh liền bắt nạt ta, còn mang hài tử đây, không chịu được ngươi như vậy tới."

Ngụy Uyên hít sâu một tiếng, ngăn Diệp Đinh lại ở trên môi hung hăng cắn một cái, lúc này mới dùng chăn gói kỹ hắn một lần nữa: "Thật không muốn ngươi nằm ở đây." Chậu than khô nóng, một doanh trướng đơn giản, thân thể Diệp Đinh mỗi ngày ở đây đều phải chịu tội.

Diệp Đinh cười: "Vậy có thể nằm ở đâu."

Ngụy Uyên có chút đau lòng từng chút hôn lấy khuôn mặt tái nhợt của hắn: "Vị Ương Cung đi."

Diệp Đinh cười ra tiếng, ho khan liên tục, nửa ngày mới có thể thở đều tức giận: "Thật sự coi ta là hoàng hậu mà nuôi?"

"Ừm, chờ nhị ca đoạt lại hoàng thành, liền phong hậu cho ngươi ở đại điển." Ngụy Uyên nói.

Diệp Đinh cười bọc lấy chăn đệm lăn lộn: "Ca, ngươi không sợ ngôn quan quỳ dài mười dặm, máu tươi rải đại điện?"

Ngụy Uyên đè hắn lại, cách chăn mềm xoa bụng cho hắn, giọng đặc biệt nghiêm túc: "Không sợ."

Nửa tháng này Diệp Đinh sốt nhẹ không lui, nguyên nhân bởi vì mang thai không muốn uống thuốc, thời gian thanh tỉnh mỗi ngày đều rất ít, cùng Ngụy Uyên cười đùa trong chốc lát liền không chịu được liền mệt mỏi, ngủ thật say.

Đầu ngón tay Ngụy Uyên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Đinh, nụ cười nhàn nhạt trên mặt tán đi, hồi lâu mới thở dài một tiếng, đem góc chăn nhét tốt về phía sau, rồi tiếp tục phủ thêm ngoại bào ra ngoài.

Ngụy Uyên đi không bao lâu, Diệp Đinh liền mở to mắt từ trên giường bò dậy, hắn mở ra lớp chăn che chắn cực kì kĩ càng trên người mình, dưới chăn đệm lộ ra cái bụng to tròn đặc biệt rõ ràng.



"Xuỵt... Nghe lời, yên tĩnh một chút cho cha." Diệp Đinh nhẹ nhàng vỗ về phần bụng đã gồ lên thành một cái bọc nhỏ, thương lựơng với đứa nhỏ.

Đứa nhỏ trong bụng hiển nhiên di truyền tính tình hoạt bát hiếu động của Diệp Đinh, từ khi biết động càng về sau yên tĩnh cực ít. Lúc ít tháng thì còn dễ nói, bây giờ nhiều tháng, khí lực cũng theo đó lớn thêm không ít, động một ít liền khiến Diệp Đinh đau đến cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Diệp Đinh chống nạnh đứng dậy, tốn công đem áo choàng đắp lên người, cách áo choàng ôm lấy bụng tùy tiện xoa nhẹ mấy cái liền ra khỏi doanh trướng.

Khí lạnh bên ngoài rót vào cổ họng liền khiến Diệp Đinh không ngừng ho khan, đầu cũng có chút mê mang. Mùa đông năm trước cũng rất khó chịu, nhưng không có một năm nào khó chịu đựng như năm nay. Thân thể mệt mỏi giống như không phải của mình, đi hai bước liền thở hổn hển, như thế còn chịu được, nếu tiểu gia hỏa trong bụng kia lại thích động, đá bình bịch đạp không dứt khiến trong đầu Diệp Đinh sinh ra vô số suy nghĩ muốn lôi đứa nhỏ này ra đánh cho một trận.

Diệp Đinh khép lại áo khoác, bên trong tay kề sát đặt trên bụng, thầm nghĩ, sao cứ không phải lúc như vậy...

Dường như cảm thấy mình bị cha ruột chê, tiểu tử trong bụng liền oán niệm đá một cước, Diệp Đinh lảo đảo một cái đỡ lấy một bên cột, đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh: "Nói con còn hăng hái hơn... Con tốt nhất ngoan ngoãn ở trong bụng cha đợi, không thì chờ con đi ra biết tay cha."

"Ai.." Diệp Đinh ngăn một tiếng rên rỉ, ráng chống đỡ thân thể, đổi sang chính sách lôi kéo: "Ngoan... Đừng làm rộn, ngươi để cho cha lấy hơi..."

Trấn an được tiểu tử trong bụng, Diệp Đinh lúc này mới chậm rãi chuyển đến nghị sự bên ngoài quân doanh.

Hắn và Ngụy Uyên cùng nhau lớn lên, đã nhiều năm như vậy, như thế nào lại không biết Ngụy Uyên nếu không có tâm sự thì làm sao dáng vẻ lại như vậy. Có thể làm Ngụy Uyên cảm thấy lo lắng, đương nhiên là việc quân xảy ra nan đề.

Ngụy Uyên cố tình gạt Diệp Đinh, Diệp Đinh lại không nghĩ làm bộ hoàn toàn không biết gì cả, hắn chỉ là mang thai, cũng không phải bị phế, làm sao ngay cả tư cách nghe tình hình chiến đấu một chút cũng không được?

Trong doanh trướng đang nghị sự đèn đuốc sáng trưng, Diệp Đinh đưa tay ra hiệu với hai binh sĩ không cần đối với hắn chào hỏi, liền đứng bên ngoài quang minh chính đại nghe lén.

Bên trong tựa hồ đang ầm ĩ.

Dưới tay đệ nhất đại tướng quân Ngụy Uyên đương nhiên là Diệp Đinh, Phi Hồng Quân là Diệp Đinh một tay tạo ra, là một thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Ngụy Uyên.

Bên ngoài ngoại trừ Diệp Đinh ra, người có thể xếp thứ hai là Hàn Khuông Hàn Trạm Chi. Hàn Khuông dũng mãnh thiện chiến, người thô nhưng tính cách bên trong tinh tế, mặc dù uy mãnh nhưng rất ít thời điểm mất khống chế.

Lần đầu Diệp Đinh trùng hợp nghe được thanh âm nổi giận đùng đùng của Hàn Khuông.

"Kỳ Liên Sơn phía bắc, Hợp Lê Sơn phía nam, hành lang Hà Tây chính là tuyến đường giao thông xương sống! Nếu chia cắt, thượng kinh chẳng khác gì đem lưng thoải mái cho người ta chém, cẩu tặc Ngụy Chiêu như thế nào lại nghĩ như vậy!

Đầu óc Diệp Đinh lộn xộn, trực tiếp xông vào.

Người trong trướng đều giật mình, lập tức thấp giọng nói: "Diệp tướng quân..."

Thần sắc Ngụy Uyên hơi trầm xuống, nhíu mày nói: "Vu Nhược ngươi tới nơi này làm gì, về trước đi."

Diệp Đinh sắc mặt trắng bệch, hai ba bước tiến đến, nhìn Hàn Khuông nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Hàn Khuông há hốc mồm, nghĩ muốn nói nữa, lại nghe thấy Ngụy Uyên lạnh giọng cắt ngang hắn.

"Đều lui xuống trước đi!"

Vang lên một tiếng bịch, một thanh ghế dài bị Diệp Đinh lẳng ra chắn ngang cửa doanh trướng.

Mọi người đều một mặt khó xử nhìn về phía Ngụy Uyên, lại nói chuyện quan trọng như thế trong quân không nên gạt Diệp tướng quân. Chỉ là bọn họ cũng biết, điện hạ không muốn Diệp tướng quân nhúng tay vào quân vụ.

Nếu không phải gần như mỗi ngày điện hạ đều cùng Diệp tướng quân ở cùng một chỗ, đến mức giống như tình cảm rất thâm sâu, đám người này thiếu chút nữa đều nghĩ điện hạ muốn phế bỏ thủ hạ dưới tay Diệp tướng quân. Nghĩ đến chắc cũng chỉ có lý do điện hạ hi vọng Diệp tướng quân tĩnh dưỡng, khôi phục thân thể.

Ngụy Uyên trầm mặc một lát, nói: "Vu Nhược, nhị ca nói cho ngươi, ngươi để tất cả bọn họ lui xuống đi."

Diệp Đinh lúc này mới tìm ghế đẩu ngồi xuống, không nói một câu.

Chúng tướng quân đều lui về sau, Ngụy Uyên tiến lên đem áo choàng trên người Diệp Đinh bao chặt lấy nói: "Bên ngoài có phải lạnh hay không, việc gì mà phải chạy ra đây, còn nổi giận như thế, không sợ động thai khí."

Ánh mắt diệp Đinh có chút đỏ lên, ngước mắt nhìn nhìn Ngụy Uyên: " Nhị ca, ngươi có phải cảm thấy ta hiện tại đặc biệt vô dụng, giống như gánh nặng hay không..."



"Vu Nhược!" Ngữ khí Ngụy Uyên có chút tức giận: "Ngươi vì nhị ca vất vả mang thai đứa nhỏ, nhị ca đau lòng ngươi còn không kịp, làm sao có thể coi ngươi trở thành gánh nặng."

"Vậy ngươi nói cho ta biết một vùng Hà Tây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Diệp Đinh chất vấn.

Ngụy Uyên dừng một chút, mới nói: "Là Ngụy Chiêu, tìm Địch Nhung Quốc cầu viện, trước mắt Địch Nhung điều binh đến Lang Châu, muốn đánh tan quân ta."

Diệp Đinh không thể tự chủ được siết chặt thành quyền, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngụy Chiêu thế mà hướng Hung Nô cầu viện, hắn điên rồi?! Hắn lấy cái gì đổi để Địch Nhung trợ giúp hắn?"

Ngụy Uyên nói: "Năm châu Hà Tây."

Diệp Đinh sắc mặt càng ngày càng lạnh, bỗng nhiên đứng dậy đem cái bàn trước mặt ném đi, một bên giữ chặt bản đồ quân sự, cả giận nói: "Năm châu Hà Tây! Hắn thế mà dùng năm châu Hà Tây đi đổi trợ giúp của Hung Nô ngăn quân ta! Đây là ranh giới do thái tổ hoàng đế đặt ra! Là mạng của bao nhiêu tướng sĩ đổi lấy!"

"Vu Nhược! Ngươi bình tĩnh một chút!" Mắt thấy Diệp Đinh bị chọc giận điên lên, Ngụy Uyên đem hắn gắt gao ôm trong ngực, nói: "Nghe lời, tỉnh táo chút..."

Đôi mắt Diệp Đinh đỏ ngầu, giận dữ: "Nhị ca, ngươi biết làm sao mà đoạt được Hà Tây mà, Võ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền, Gia Dự Quan, thậm chí Đôn Hoàng... Đó là phải dùng máu trải, là bọn họ dùng mạng đổi lại!"

Ngụy Uyên đem đầu Diệp Đinh đặt trong ngực của mình, thấp giọng nói: "Nhị ca biết, không được giao chúng ra, Hà Sáo ai cũng không được động. Nhị ca sẽ đoạt lại, Vu Nhược..."

Người trong ngực đang run rẩy, Ngụy Uyên cảm giác trong lòng như bị xuyên vào một lưỡi đao, không ngừng xoắn lấy.

Năm đó bình Tây Bắc, khu vực Hà Tây là chiến trường chính, là Diệp Đinh dẫn đầu đem quân Hung Nô trục xuất, giữ vững lãnh thổ.

Bây giờ Ngụy Chiêu vì hoàng vị, đem quốc thổ cắt nhường ra ngoài, cắt không phải nơi khác mà chính là một vùng Hà Tây, đây chính là găm một con dao vào trái tim Diệp Đinh.

Năm đó Diệp Đinh chẳng qua mới mười tám mười chín tuổi, thời điểm còn hăng hái, chính là tuổi nhỏ bướng bỉnh, coi trời bằng vung. Nâng cốc nói chuyện vui vẻ cùng đồng đội, chí khí ngút trời bàn luận viển vông, đàm Tư Mã, luận vương hầu. Nhưng về sau, mới biết thế nào là tuổi nhỏ không biết sầu.

Giết chóc mãi mãi cũng là nhiệm vụ nặng nề, mặc kệ lý do chính nghĩa như thế nào, máu tươi vĩnh viễn cũng sẽ không biến thành tuyết trắng mùa xuân.

Này tay nấu rượu, này tay nâng chén, này tay cầm bút ngọc, cuối cùng đều nhuộm máu. Trái tim thiếu niên ngây ngô năm ấy, rồi cũng rơi vào cõi Tu La, chứa đầy lệ khí sát phạt.

Hôm nay còn cùng ngươi nâng cốc nói chuyện vui vẻ, ngày mai có thể đã ở trên chiến trường mà mỗi người một phương.

Một tiếng "Kiếp này may mắn cùng nhau, kiếp sau gặp lại." Gánh chịu chính là niềm tiếc nuối ra đi không trở lại, sinh ra thống khổ.

Diệp Đinh không ngừng mà gánh vác lấy, những di nguyện cuối cùng của đồng đội đã mất, mang theo ngây thơ năm đó cùng máu nhuộm như phù dung sớm nở tối tàn, liều mạng một hơi đem Hung Nô triệt để trục ra khỏi lãnh thổ Hoa Quốc.

Đó chính là dũng khí sinh ra từ cửa tử.

Bây giờ, Ngụy Chiêu vì tư lợi dẫn sói vào nhà, đồng ý đem lãnh thổ cắt nhường ra ngoài, chính là cho những vong hồn kia một cái tát nặng nề, những nơi máu chảy qua chẳng khác gì trò cười, xương trắng khắp núi năm đó đang trừng mắt dữ tợn quan sát.

Diệp Đinh trong lòng cực hận, hận không thể đem Ngụy Chiêu chém thành muôn mảnh.

Ngụy Uyên từng tiếng hô tên của hắn, để hắn dần dần tỉnh táo lại.

"Nhị ca, quân Địch Nhung do ai làm thủ lĩnh?"

Ngụy Uyên nói: "Tư Luật."

Hồi lâu, Diệp Đinh nói: "Nhị ca, cho ta xuất chiến đi, năm đó ta cùng hắn giao phong qua rất nhiều lần. Nếu như năm đó ta đã thắng được hắn, thì bây giờ cũng vậy."

Ngữ khí Ngụy Uyên đột nhiên gấp rút: "Vu Nhược, phải có chừng mực. Trước mắt cơ thể ngươi không tiện, sao có thể tham gia chiến trường."

"Nhị ca... Ngươi bảo ta không làm gì, cứ như vậy trơ mắt nhìn?"

Hắn thờ ơ lạnh nhạt không được.

Trong thanh âm Ngụy Uyên mang theo cầu xin: "Vu Nhược, ngươi tin nhị ca một lần, liền giao cho nhị ca đi."

Diệp Đinh đem mặt vùi sâu vào ngực Ngụy Uyên, hồi lâu mới trầm trầm nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau