Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 29
Liễu như khói sương, cầu như tranh vẽ, rèm buông màn biếc*. Lụa đỏ ai ngợp mắt, phấn thơm vương ống tay.
Sở quán Tần lâu, thi sĩ khách thơ, hỗn loạn trong gió, chướng bích nơi nơi đều là câu đối.
Thượng kinh có Ngọc Hà, bên bờ sông chủ yếu là thuyền hoa lâu, trên sông thuyền bè tấp nập nối đuôi nhau, bên tai vang đầy tiếng sáo trúc.
Trên bờ sông, cạnh thanh lâu, có hai công tử trẻ tuổi.
Công tử mặc áo xanh buộc mão ngồi xổm cạnh cái cây, hai tay ôm chặt lấy gốc cây, sống chết không chịu đứng lên. Bên cạnh là một công tử mặc tố y (y phục trắng) rộng kéo nửa ngày, nhịn không được đá qua một cái, quát lên: "Hồ Ly, nếu ngươi không đứng lên ta ném ngươi xuống sông đấy."
Hồ Ly đáng thương ngồi chồm hổm trên mặt đất túm chặt nắm cỏ: "Lừa đảo...Thượng kinh các người toàn là người lừa đảo..."
Diệp Đinh xuống nước, hai tay chống nạnh ngồi xổm xuống, giọng nói hơi mềm đi: "Ta không lừa ngươi, ngươi đừng nhìn chỗ này rồi tưởng tượng, thật ra là quán rượu có nhiều món ăn rất ngon."
Hồ Lễ gật đầu: "Ta mù."
Diệp Đinh dùng tay đập vào ót hắn: "Đừng bày ra bộ dạng người lương thiện bị bức làm kỹ nữ, hôm nay ta mời khách đó Hồ Ly."
Hồ Lễ không chịu: "Ta không đi, bị điện hạ biết nhất định chết chắc."
Diệp Đinh nắm đầu vai hắn lắc lắc: "Nói cái quái gì vậy, nhị ca quản trời quản đất, quản ngươi chơi gái hay không làm gì?"
Hồ Lễ tức giận chỉ hắn: "Ngươi vừa mới nói là quán rượu!"
Diệp Đinh thận trọng gật đầu: "Ai bảo với ngươi đến thanh lâu không thể ăn cơm? Ngươi nhìn ta như thế này giống như còn có thể đến chơi cô nương được hả?" Nói xong thì hếch bụng ra cho Hồ Lễ nhìn.
"Giống" Hồ Lễ đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, bề ngoài của Diệp Đinh vốn rất đẹp, dung nhan mỹ lệ, sóng mắt vừa láy động liền tựa như mây rọi ao trong, như trăng soi sông giá*. Lúc này cởi giáp rời khỏi sa trường, khoác trường bào, áo điểm xuyết đường vân chìm, càng ngày càng phát ra khí tức giống như tùng bách mọc giữa lưng chừng khe núi, phong hoa xuất chúng.
Dùng lời năm đó mà Hồ Lễ nói, vừa nhìn là thấy cũng chẳng phải tên tướng quân đứng đắn gì.
Diệp Đinh bị chọc cười, ôm hắn đứng dậy: "Giống mụ nội nó chứ giống, là huynh đệ thì vào cùng ta, đừng có mà câu giờ nữa."
Hồ Lễ nhìn hắn vất vả đứng dậy, đưa tay đỡ hắn: "Nói trước rồi nhé chúng ta tới ăn cơm."
"Tất nhiên." Diệp Đinh vỗ vỗ bụng mình: "Ta dùng cô nương nhà ta cam đoan với ngươi."
Thi Hoa Các* không phải thanh lâu lớn nhất thượng kinh, nhưng đủ để nổi danh nhất thượng kinh.
Chỉ vì có hai hoa khôi mỹ nhân tài danh diễm danh đều tốt, cũng chính là chiêu bài sống của Thi Hoa Các.
Thượng kinh không ai không biết, kinh thành có giấu song mỹ, Ngữ nương cùng Ngọc nương.
Diệp Đinh xe nhẹ đường quen, lôi kéo Hồ Lễ vào trong lâu, tất nhiên hai bên đều có các cô nương nhiệt tình xông tới.
"Tiểu cô nương, đừng dính gần ca ca như vậy, gọi dì Thúy nhà mấy nàng đến đây đi." Diệp Đinh tiện tay ném ra một nắm vàng hạt, trêu chọc khiến âm thanh bốn phía nũng nịu thổn thức.
Hồ Lễ bên cạnh nghĩ, quả nhiên tướng quân không phải người đứng đắn gì, vô cùng đáng giá để điện hạ đem người về dạy bảo một phen thật tốt.
"Ôi ui mắt ta mờ rồi sao? Đây là tiểu tổ tông của nhà ai" Một tiếng hờn dỗi kéo dài truyền tới, một mỹ phụ trung niên vòng eo quyến rũ từ cầu thang đi xuống.
Diệp Đinh quét mắt, môi khẽ mỉm cười: "Dì Thúy chính là bao năm qua vẫn là thướt tha như thế, sao lại già được? Năm đó Nhị Thập Tứ kiều minh nguyệt dạ*, ai có thể có được đuôi mày phong tình vạn chủng hơn được dì Thúy."
"Tiểu tổ tông, coi như trở về rồi, từ khi ngươi đi, mỗi ngày dì Thúy đều mong nhớ ngóng trông ngươi ở trên chiến trường bình an." Nói xong quả thật mắt phượng của dì Thúy có chút đỏ lên.
Diệp Đinh cười từ trong tay áo móc ra mấy tấm ngân phiếu đặt vào trong tay dì Thúy: "Năm đó tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, gây không ít chuyện khiến dì Thúy thêm phiền."
Dì Thúy giả lả từ chối một hồi mới cầm tập ngân phiếu cất đi, nghe Diệp Đinh nói vậy mới mềm giọng nói: "Diệp công tử chuyện này, Ngữ nương cùng Ngọc nương đều ngóng trông công tử trở về, năm đó khi công tử muốn đi, hai người đó suýt nữa thì khóc đứt từng khúc ruột, dì Thúy phải an ủi lâu lắm mới thôi đấy."
"Ah? Còn có chuyện này? Dì Thúy đừng có gạt ta." Diệp Đinh nửa thật nửa giả nói.
Dì Thúy lại gần, nhỏ giọng nói: "Lời là thật, nếu không tin Diệp đại công tử lên lầu nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao."
"Ngữ nương, Ngọc nương, các ngươi xuống xem ai đến này, ai cả ngày lẫn đêm đều kêu một tiếng oan gia ông trời có mắt, mang Diệp đại công tử trở về." Dì Thúy cao giọng hướng trên lầu hô.
Diệp Đinh giữ chặt Hồ Lễ, muốn đi lên lầu, đi không được mấy bước phía sau liền nghe thấy có người cao giọng ngắt lời nói: "Bây giờ bản thế tử bao hết Thi Hoa Các, dì Thúy, thanh tràng (dọn dẹp để đóng cửa)!"
Diệp Đinh nghe vậy khiêu mi, sao lại khéo như vậy?
Sắc mặt dì Thúy cứng đờ, xoay đầu ngẩng lên thấy người đứng ngoài cửa kia chính là thế tử nhà Bắc An Quận Vương Gia.
Bắc An Quận Vương Gia địa vị cao quý chỉ có một cậu con trai độc nhất, cưng chiều đến mức coi trời bằng vung.
Mấy năm nay ở thượng kinh đi ngang không ai dám đắc tội hắn.
Bắc An thế tử một thân gấm lụa tinh xảo, đầu đội quan ngọc, cổ đeo khóa vàng, chân đi ủng da, eo đeo mỹ ngọc. Cầm trong tay một cái quạt xếp vẽ sơn thủy đòi học văn vẻ, đi theo phía sau là mười nô bộc khuôn mặt dữ tợn.
Vừa nhìn mặt, toàn thân trên dưới viết to ba chữ: gia, rất, ngầu.*
Hồ Lễ không cách nào nhìn thẳng, biểu thị vô cùng ghét bỏ: "Vu Nhược, tất cả thiếu gia ở thượng kinh đều ăn chơi trác táng trắng trợn như vậy sao?"
Diệp Đinh nhíu mày càng thêm ghét bỏ: "Có cái rắm ấy, thời điểm lão tử ăn chơi trác táng tính tình cũng không thối như thế này."
Tiếng hai người nói không che giấu chút nào, vừa vặn để cho Bắc An thế tử nghe thấy.
Bắc An thế tử nhất thời nổi giận nói: "Ngươi là cái thá gì lại dám mở miệng nhục mạ ta!"
Hắn vừa dứt lời, mặt lệch sang một bên, nháy mắt trong miệng xuất hiện vị tanh nồng.
Mọi người chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy thân hình Bắc An thế tử lảo đảo một cái, trên mặt in một dấu giày.
"Ta nói chứ quả hàng này của nhà ai vậy, sao lại không có mắt đụng vào giày của bản tướng quân?" Diệp Đinh tay vịn cầu thang, một tay nhấc lấy áo bào, đôi mắt cong cong vô cùng thân thiết hỏi.
Sắc mặt dì Thúy tái nhợt, vội vàng tìm giày Diệp Đinh về, tự mình ngồi xổm xuống đi vào cho hắn, trong miệng dàn xếp nói: "Diệp đại công tử đừng tức giận, đều là ra ngoài chơi, không đáng tức giận cùng tiểu bối."
Bắc An thế tử giống như bị nhóm thêm vài đốm lửa, mắt đỏ ngầu, cao giọng quát: "Ngươi là người nhà nào? Lại dám đánh bản thế tử!"
Hồ Lễ khẽ thở dài nhìn Diệp Đinh: "Mấy màn cãi nhau ba xàm này mà ngươi cũng cãi... Mặt mũi của Đại Tướng quân ngươi đâu rồi..."
Diệp Đinh bất đắc dĩ nói: "Ta cũng cảm thấy mất mặt, nếu không lần sau ta đi ra ngoài cũng đặt mua mười mấy ác nô theo ở bên người, ta đỡ phí chút sức lực này."
Hồ Lễ cau mày nói: "Ngươi có sao không, thân thể cẩn thận một chút."
Diệp Đinh xùy một tiếng: "Ngươi ngồi đi."
Hồ Lễ coi là thật phất đuôi áo choàng ngồi xuống bậc cầu thang, gọi tiểu nha hoàn rót trà bên cạnh: "Tiểu cô nương, có điểm tâm các loại không, trước tiên đưa lót dạ đã."
Tiểu cô nương kia có chút mơ màng, thật sự ngây ngốc đứa tới một bàn điểm tâm nhỏ tinh xảo.
Hồ Lễ tiếp nhận điểm tâm, cho vào trong miệng cắn.
Diệp Đinh một tay chống nạnh, từ trên thang lầu xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Mất mặt vô cùng."
Cũng không biết hắn ngại tự mình động thủ hay ngại Bắc An thế tử ăn chơi trác táng chẳng ra gì làm cho mất mặt.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì!" Bắc An thế tử theo bản năng lui hai bước.
Diệp Đinh cau mày hừ một tiếng, sắc mặt ghét bỏ càng thêm rõ ràng.
"Đều lên cho gia! Quản hắn là ai, xảy ra chuyện bản thế tử bảo hộ cho các ngươi!" Bắc An thế tử mở đại chiêu, đóng cửa, thả ác bộc.
Khóe môi Diệp Đinh cong lên một nụ cười: "Quả Hồng Nhỏ, không phải chuyện gì ngươi cũng có thể gánh nổi."
Thời điểm Hồ Lễ ăn xong miếng điểm tâm thứ ba, phủi phủi lòng bàn tay, vụn bánh vì chấn động mà rớt khỏi đầu ngón tay, trông tựa như đang ra chưởng, gói ghém lại màn khôi hài này.
Bắc An thế tử sưng nửa bên mặt bị ném ra ngoài, phẫn nộ tức giận muốn chửi.
Diệp Đinh đặt đầu ngón tay ở môi ra hiệu im lặng: "Quả Hồng Nhỏ bớt tranh cãi đi, người cuối cùng hỏi ta muốn làm gì là Ngụy Chiêu, chính là kẻ một tháng trước ở điện Hàm Nguyên bị ta chặt rơi đầu."
Lúc này cả người Bắc An thế tử phát lạnh, con ngươi co rúm lại chỉ còn một đường kẻ.
Toàn bộ đều im lặng.
Diệp Đinh vịn eo quay người xách Hồ Lễ đi lên trên, vừa đi vừa nói: "Ngươi thật sự để ta nâng bụng đánh nhau với người ta à, vô tình vô nghĩa."
Hồ Lễ rất là vô tội: "Ta là mưu sĩ không phải binh sĩ. Không thêm phiền đến ngươi là lựa chọn tốt nhất."
Diệp Đinh lườm hắn một cái: "Không cảm động chút nào."
"Lần sau chúng ta có thể hô mấy câu, ngươi nói Hồ Ly ngươi đi đi, đi trước đi, ta liền ôm cửa nói ta không đi ta không đi... Như vậy đủ cảm động không?"
"Cảm động."
"Cảm động chỗ nào..."
"Cảm động trí lực."
Hồ Lễ còn chưa kịp nói chuyện, thì bị Diệp Đinh kéo vào một căn phòng.
Màn lụa* đỏ, cửa sổ có rèm lưu ly, trăm hoa treo bên trên, túi ngọc bình phong. Nữ nhi khuê các kiều diễm đa tình, bên trong mỗi một thước đều lót sa mềm, âm thanh sáo trúc vòng qua bình phong lọt vào tai.
So với hoa có Hoa Giải Ngữ, sánh với ngọc có Ngọc Sinh Hương.
Hai mỹ nhân làm nên tên tuổi của Thi Hoa các, Hoa Giải Ngữ cùng Ngọc Sinh Hương, cặp mỹ nữ ngồi đối diện nhau, một người đánh đàn, một người thổi tiêu, váy dài uyển chuyển, tay áo tung bay, phía sau là ánh trăng làm nền cho hai người, lay động nhân tâm.
Diệp Đinh nói với Hồ Lễ: "Hồ Ly ngốc, cái này so với ăn có ý nghĩa hơn nhiều phải không?"
"Không cảm thấy thế." Hồ Lễ tuy trời sinh mang vẻ phong lưu đơn thuần tốt là thế, nhưng tiếc thay lại là tên có tâm hồn ăn uống không hiểu phong tình.
Dứt lời, Hồ Lễ liền bước lên phía trước, hướng đến chiếc bàn phủ gấm viền tua rua rồi ngồi xuống, gạt hết đàn sáo, vỗ lên mặt bàn, cao giọng nói:
"Tiểu nhị, mang thức ăn lên!"
Hoa Giải Ngữ:...
Ngọc Sinh Hương:...
Sở quán Tần lâu, thi sĩ khách thơ, hỗn loạn trong gió, chướng bích nơi nơi đều là câu đối.
Thượng kinh có Ngọc Hà, bên bờ sông chủ yếu là thuyền hoa lâu, trên sông thuyền bè tấp nập nối đuôi nhau, bên tai vang đầy tiếng sáo trúc.
Trên bờ sông, cạnh thanh lâu, có hai công tử trẻ tuổi.
Công tử mặc áo xanh buộc mão ngồi xổm cạnh cái cây, hai tay ôm chặt lấy gốc cây, sống chết không chịu đứng lên. Bên cạnh là một công tử mặc tố y (y phục trắng) rộng kéo nửa ngày, nhịn không được đá qua một cái, quát lên: "Hồ Ly, nếu ngươi không đứng lên ta ném ngươi xuống sông đấy."
Hồ Ly đáng thương ngồi chồm hổm trên mặt đất túm chặt nắm cỏ: "Lừa đảo...Thượng kinh các người toàn là người lừa đảo..."
Diệp Đinh xuống nước, hai tay chống nạnh ngồi xổm xuống, giọng nói hơi mềm đi: "Ta không lừa ngươi, ngươi đừng nhìn chỗ này rồi tưởng tượng, thật ra là quán rượu có nhiều món ăn rất ngon."
Hồ Lễ gật đầu: "Ta mù."
Diệp Đinh dùng tay đập vào ót hắn: "Đừng bày ra bộ dạng người lương thiện bị bức làm kỹ nữ, hôm nay ta mời khách đó Hồ Ly."
Hồ Lễ không chịu: "Ta không đi, bị điện hạ biết nhất định chết chắc."
Diệp Đinh nắm đầu vai hắn lắc lắc: "Nói cái quái gì vậy, nhị ca quản trời quản đất, quản ngươi chơi gái hay không làm gì?"
Hồ Lễ tức giận chỉ hắn: "Ngươi vừa mới nói là quán rượu!"
Diệp Đinh thận trọng gật đầu: "Ai bảo với ngươi đến thanh lâu không thể ăn cơm? Ngươi nhìn ta như thế này giống như còn có thể đến chơi cô nương được hả?" Nói xong thì hếch bụng ra cho Hồ Lễ nhìn.
"Giống" Hồ Lễ đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, bề ngoài của Diệp Đinh vốn rất đẹp, dung nhan mỹ lệ, sóng mắt vừa láy động liền tựa như mây rọi ao trong, như trăng soi sông giá*. Lúc này cởi giáp rời khỏi sa trường, khoác trường bào, áo điểm xuyết đường vân chìm, càng ngày càng phát ra khí tức giống như tùng bách mọc giữa lưng chừng khe núi, phong hoa xuất chúng.
Dùng lời năm đó mà Hồ Lễ nói, vừa nhìn là thấy cũng chẳng phải tên tướng quân đứng đắn gì.
Diệp Đinh bị chọc cười, ôm hắn đứng dậy: "Giống mụ nội nó chứ giống, là huynh đệ thì vào cùng ta, đừng có mà câu giờ nữa."
Hồ Lễ nhìn hắn vất vả đứng dậy, đưa tay đỡ hắn: "Nói trước rồi nhé chúng ta tới ăn cơm."
"Tất nhiên." Diệp Đinh vỗ vỗ bụng mình: "Ta dùng cô nương nhà ta cam đoan với ngươi."
Thi Hoa Các* không phải thanh lâu lớn nhất thượng kinh, nhưng đủ để nổi danh nhất thượng kinh.
Chỉ vì có hai hoa khôi mỹ nhân tài danh diễm danh đều tốt, cũng chính là chiêu bài sống của Thi Hoa Các.
Thượng kinh không ai không biết, kinh thành có giấu song mỹ, Ngữ nương cùng Ngọc nương.
Diệp Đinh xe nhẹ đường quen, lôi kéo Hồ Lễ vào trong lâu, tất nhiên hai bên đều có các cô nương nhiệt tình xông tới.
"Tiểu cô nương, đừng dính gần ca ca như vậy, gọi dì Thúy nhà mấy nàng đến đây đi." Diệp Đinh tiện tay ném ra một nắm vàng hạt, trêu chọc khiến âm thanh bốn phía nũng nịu thổn thức.
Hồ Lễ bên cạnh nghĩ, quả nhiên tướng quân không phải người đứng đắn gì, vô cùng đáng giá để điện hạ đem người về dạy bảo một phen thật tốt.
"Ôi ui mắt ta mờ rồi sao? Đây là tiểu tổ tông của nhà ai" Một tiếng hờn dỗi kéo dài truyền tới, một mỹ phụ trung niên vòng eo quyến rũ từ cầu thang đi xuống.
Diệp Đinh quét mắt, môi khẽ mỉm cười: "Dì Thúy chính là bao năm qua vẫn là thướt tha như thế, sao lại già được? Năm đó Nhị Thập Tứ kiều minh nguyệt dạ*, ai có thể có được đuôi mày phong tình vạn chủng hơn được dì Thúy."
"Tiểu tổ tông, coi như trở về rồi, từ khi ngươi đi, mỗi ngày dì Thúy đều mong nhớ ngóng trông ngươi ở trên chiến trường bình an." Nói xong quả thật mắt phượng của dì Thúy có chút đỏ lên.
Diệp Đinh cười từ trong tay áo móc ra mấy tấm ngân phiếu đặt vào trong tay dì Thúy: "Năm đó tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, gây không ít chuyện khiến dì Thúy thêm phiền."
Dì Thúy giả lả từ chối một hồi mới cầm tập ngân phiếu cất đi, nghe Diệp Đinh nói vậy mới mềm giọng nói: "Diệp công tử chuyện này, Ngữ nương cùng Ngọc nương đều ngóng trông công tử trở về, năm đó khi công tử muốn đi, hai người đó suýt nữa thì khóc đứt từng khúc ruột, dì Thúy phải an ủi lâu lắm mới thôi đấy."
"Ah? Còn có chuyện này? Dì Thúy đừng có gạt ta." Diệp Đinh nửa thật nửa giả nói.
Dì Thúy lại gần, nhỏ giọng nói: "Lời là thật, nếu không tin Diệp đại công tử lên lầu nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao."
"Ngữ nương, Ngọc nương, các ngươi xuống xem ai đến này, ai cả ngày lẫn đêm đều kêu một tiếng oan gia ông trời có mắt, mang Diệp đại công tử trở về." Dì Thúy cao giọng hướng trên lầu hô.
Diệp Đinh giữ chặt Hồ Lễ, muốn đi lên lầu, đi không được mấy bước phía sau liền nghe thấy có người cao giọng ngắt lời nói: "Bây giờ bản thế tử bao hết Thi Hoa Các, dì Thúy, thanh tràng (dọn dẹp để đóng cửa)!"
Diệp Đinh nghe vậy khiêu mi, sao lại khéo như vậy?
Sắc mặt dì Thúy cứng đờ, xoay đầu ngẩng lên thấy người đứng ngoài cửa kia chính là thế tử nhà Bắc An Quận Vương Gia.
Bắc An Quận Vương Gia địa vị cao quý chỉ có một cậu con trai độc nhất, cưng chiều đến mức coi trời bằng vung.
Mấy năm nay ở thượng kinh đi ngang không ai dám đắc tội hắn.
Bắc An thế tử một thân gấm lụa tinh xảo, đầu đội quan ngọc, cổ đeo khóa vàng, chân đi ủng da, eo đeo mỹ ngọc. Cầm trong tay một cái quạt xếp vẽ sơn thủy đòi học văn vẻ, đi theo phía sau là mười nô bộc khuôn mặt dữ tợn.
Vừa nhìn mặt, toàn thân trên dưới viết to ba chữ: gia, rất, ngầu.*
Hồ Lễ không cách nào nhìn thẳng, biểu thị vô cùng ghét bỏ: "Vu Nhược, tất cả thiếu gia ở thượng kinh đều ăn chơi trác táng trắng trợn như vậy sao?"
Diệp Đinh nhíu mày càng thêm ghét bỏ: "Có cái rắm ấy, thời điểm lão tử ăn chơi trác táng tính tình cũng không thối như thế này."
Tiếng hai người nói không che giấu chút nào, vừa vặn để cho Bắc An thế tử nghe thấy.
Bắc An thế tử nhất thời nổi giận nói: "Ngươi là cái thá gì lại dám mở miệng nhục mạ ta!"
Hắn vừa dứt lời, mặt lệch sang một bên, nháy mắt trong miệng xuất hiện vị tanh nồng.
Mọi người chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy thân hình Bắc An thế tử lảo đảo một cái, trên mặt in một dấu giày.
"Ta nói chứ quả hàng này của nhà ai vậy, sao lại không có mắt đụng vào giày của bản tướng quân?" Diệp Đinh tay vịn cầu thang, một tay nhấc lấy áo bào, đôi mắt cong cong vô cùng thân thiết hỏi.
Sắc mặt dì Thúy tái nhợt, vội vàng tìm giày Diệp Đinh về, tự mình ngồi xổm xuống đi vào cho hắn, trong miệng dàn xếp nói: "Diệp đại công tử đừng tức giận, đều là ra ngoài chơi, không đáng tức giận cùng tiểu bối."
Bắc An thế tử giống như bị nhóm thêm vài đốm lửa, mắt đỏ ngầu, cao giọng quát: "Ngươi là người nhà nào? Lại dám đánh bản thế tử!"
Hồ Lễ khẽ thở dài nhìn Diệp Đinh: "Mấy màn cãi nhau ba xàm này mà ngươi cũng cãi... Mặt mũi của Đại Tướng quân ngươi đâu rồi..."
Diệp Đinh bất đắc dĩ nói: "Ta cũng cảm thấy mất mặt, nếu không lần sau ta đi ra ngoài cũng đặt mua mười mấy ác nô theo ở bên người, ta đỡ phí chút sức lực này."
Hồ Lễ cau mày nói: "Ngươi có sao không, thân thể cẩn thận một chút."
Diệp Đinh xùy một tiếng: "Ngươi ngồi đi."
Hồ Lễ coi là thật phất đuôi áo choàng ngồi xuống bậc cầu thang, gọi tiểu nha hoàn rót trà bên cạnh: "Tiểu cô nương, có điểm tâm các loại không, trước tiên đưa lót dạ đã."
Tiểu cô nương kia có chút mơ màng, thật sự ngây ngốc đứa tới một bàn điểm tâm nhỏ tinh xảo.
Hồ Lễ tiếp nhận điểm tâm, cho vào trong miệng cắn.
Diệp Đinh một tay chống nạnh, từ trên thang lầu xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Mất mặt vô cùng."
Cũng không biết hắn ngại tự mình động thủ hay ngại Bắc An thế tử ăn chơi trác táng chẳng ra gì làm cho mất mặt.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì!" Bắc An thế tử theo bản năng lui hai bước.
Diệp Đinh cau mày hừ một tiếng, sắc mặt ghét bỏ càng thêm rõ ràng.
"Đều lên cho gia! Quản hắn là ai, xảy ra chuyện bản thế tử bảo hộ cho các ngươi!" Bắc An thế tử mở đại chiêu, đóng cửa, thả ác bộc.
Khóe môi Diệp Đinh cong lên một nụ cười: "Quả Hồng Nhỏ, không phải chuyện gì ngươi cũng có thể gánh nổi."
Thời điểm Hồ Lễ ăn xong miếng điểm tâm thứ ba, phủi phủi lòng bàn tay, vụn bánh vì chấn động mà rớt khỏi đầu ngón tay, trông tựa như đang ra chưởng, gói ghém lại màn khôi hài này.
Bắc An thế tử sưng nửa bên mặt bị ném ra ngoài, phẫn nộ tức giận muốn chửi.
Diệp Đinh đặt đầu ngón tay ở môi ra hiệu im lặng: "Quả Hồng Nhỏ bớt tranh cãi đi, người cuối cùng hỏi ta muốn làm gì là Ngụy Chiêu, chính là kẻ một tháng trước ở điện Hàm Nguyên bị ta chặt rơi đầu."
Lúc này cả người Bắc An thế tử phát lạnh, con ngươi co rúm lại chỉ còn một đường kẻ.
Toàn bộ đều im lặng.
Diệp Đinh vịn eo quay người xách Hồ Lễ đi lên trên, vừa đi vừa nói: "Ngươi thật sự để ta nâng bụng đánh nhau với người ta à, vô tình vô nghĩa."
Hồ Lễ rất là vô tội: "Ta là mưu sĩ không phải binh sĩ. Không thêm phiền đến ngươi là lựa chọn tốt nhất."
Diệp Đinh lườm hắn một cái: "Không cảm động chút nào."
"Lần sau chúng ta có thể hô mấy câu, ngươi nói Hồ Ly ngươi đi đi, đi trước đi, ta liền ôm cửa nói ta không đi ta không đi... Như vậy đủ cảm động không?"
"Cảm động."
"Cảm động chỗ nào..."
"Cảm động trí lực."
Hồ Lễ còn chưa kịp nói chuyện, thì bị Diệp Đinh kéo vào một căn phòng.
Màn lụa* đỏ, cửa sổ có rèm lưu ly, trăm hoa treo bên trên, túi ngọc bình phong. Nữ nhi khuê các kiều diễm đa tình, bên trong mỗi một thước đều lót sa mềm, âm thanh sáo trúc vòng qua bình phong lọt vào tai.
So với hoa có Hoa Giải Ngữ, sánh với ngọc có Ngọc Sinh Hương.
Hai mỹ nhân làm nên tên tuổi của Thi Hoa các, Hoa Giải Ngữ cùng Ngọc Sinh Hương, cặp mỹ nữ ngồi đối diện nhau, một người đánh đàn, một người thổi tiêu, váy dài uyển chuyển, tay áo tung bay, phía sau là ánh trăng làm nền cho hai người, lay động nhân tâm.
Diệp Đinh nói với Hồ Lễ: "Hồ Ly ngốc, cái này so với ăn có ý nghĩa hơn nhiều phải không?"
"Không cảm thấy thế." Hồ Lễ tuy trời sinh mang vẻ phong lưu đơn thuần tốt là thế, nhưng tiếc thay lại là tên có tâm hồn ăn uống không hiểu phong tình.
Dứt lời, Hồ Lễ liền bước lên phía trước, hướng đến chiếc bàn phủ gấm viền tua rua rồi ngồi xuống, gạt hết đàn sáo, vỗ lên mặt bàn, cao giọng nói:
"Tiểu nhị, mang thức ăn lên!"
Hoa Giải Ngữ:...
Ngọc Sinh Hương:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất