Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 42

Trước Sau
Tiết trời nhập thu, thời tiết đã không còn nóng gay gắt như mùa hạ nữa.

Sau một trận mưa, hoa sen trong đình viện héo tàn không ít, ngày Diệp Đinh tỉnh lại Ngụy Uyên còn đang tảo triều.

Thời điểm hắn mới tỉnh trong đầu là một mảnh hỗn loạn, ngoại trừ thân thể vô lực thì chính là trong bụng đau đớn kịch liệt. Cố sức xoa bụng khiến trong đầu hắn càng thêm trống rỗng.

Khi Ngụy Uyên vào triều thì bên cạnh Diệp Đinh luôn luôn có cung nhân trông coi một tấc cũng không rời, sau khi quân hậu tỉnh lại mọi người đều vô cùng kinh ngạc cùng mừng rỡ, một đám người chạy đi mời ngự y, một đám khác đi thông tri bệ hạ, tranh nhau chạy đi thông báo, nhất thời trong cung đều là tiếng bước chân vang lên vội vã.

Trên triều, cung nhân nội giám không thể bước vào, tầng tầng thông truyền tin tức đến thái giám tổng quản Tô Việt. Tô Việt hơi do dự trong chớp mắt liền xoay người tiến lên, thấp giọng báo lại việc quân hậu đã tỉnh cho bệ hạ.

Ngụy Uyên nghe xong, đứng bật dậy, không kịp bàn giao lại một câu cho quần thần liền xoay người rời đi, ngay cả bước chân đều có chút lảo đảo.

Bách quan xôn xao, nhìn thoáng qua bóng lưng xa dần của bệ hạ mà người nọ quay qua nhìn mặt người kia.

Tô Việt chắp tay nói với bách quan: "Chư vị đại nhân, tảo triều hôm nay sợ là chỉ tới đây, đại nhân nào còn có việc khởi bẩm bệ hạ có thể trình lên tấu chương."

Nội các thủ phủ Lý Nhâm đại nhân cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ nói: "Tô công công, việc bệ hạ vô cớ bãi triều phải có lời giải thích, cuối cùng là xảy ra việc lớn gì?"

Tô Việt thầm nghĩ, tất nhiên là việc lớn.

"Quân hậu tỉnh rồi."

Bồn chữ ngắn ngủi, triều thần đều im lặng.

Nửa ngày sau, Giám sát viện Ngự sử đại nhân Trì Tụng dẫn đầu tức giận nói: "Cho dù là quân hậu tỉnh thì sao, sự vụ trong triều nói hoãn liền hoãn? Thời gian trước bệ hạ chất chồng bao nhiêu việc triều chính chưa quản, thật vất vả mới bắt đầu khôi phục tảo triều, thế mà nửa đường không nói gì liền rời đi. Bệ hạ vừa mới đăng cơ! Nam hậu nam hậu... Lễ chế của tổ tông nào nói đến có nam hậu! Dị thường đều vì yêu, tiếp tục như vậy thì còn thể thống gì. Lý các lão, ngươi nói có đúng hay không?"

Lý thủ phủ* lắc đầu một cái, hướng bên cạnh nói: "Sáng nay vào triều ta thấy chỗ ngoặt trước cửa cung có nhà bán cháo đậu còn mở, Kham Dư... Trên đường về có muốn cùng đi ăn không?"

*Trước đây là thư ký cố vấn Hoàng đế, sau quyền lực được mở rộng, đại học sĩ còn được gọi "Thủ phụ".

Khóe mắt Hồ Lễ mang ý cười, chen đến trước mặt Lý Nham, ngăn cách Đô đốc Ngự sử đại nhân: "Được được, các lão có phải mời cơm ta không?"

Lông mày Lý thủ phụ giật giật: "Kham Dư, người trẻ tuổi các ngươi có thể đừng tính toán chi ly như vậy..."

Mỗi lần đều là lão mời khách, đã nói là hiếu kính trưởng bối rồi.

Hồ Lễ liên tục thở dài: "Gần đây không phải là vừa mới mua tòa viện sao, lại mua thêm mấy tôi tớ, bổng lộc cũng không nhiều. Lý các lão cũng thấy đó, ta còn chưa kết hôn lấy vợ, kiểu gì cũng phải tích lũy ít tiền đúng không."

Lý thủ phủ nghe xong lời này cũng cảm thấy thế. Mặc dù Hồ Lễ tuổi còn trẻ đã vào Nội các, nhưng một mình cô độc ở kinh thành không ràng buộc, nhìn rất đáng thương. Thế là lôi kéo Hồ Lễ nói: "Chốt, hôm nay muốn ăn gì liền ăn nhiều một chút, dạo này nhìn ngươi gầy quá." (Lý thủ phủ dễ lừa quá =)))) -Mayy)



Hồ Lễ có chút ngượng ngùng cười nói: "Lý đại nhân, khả năng ta ăn hơi nhiều."

"Đi theo ta, ngươi cứ yên tâm ăn là được." Lý thủ phủ rất đau lòng giữ chặt hắn, người trẻ tuổi thật tốt, vội vàng nghĩ xem nhà mình còn cô nương nào chưa xuất giá hay không.

Ngự Sử đại nhân nhìn hai người bên cạnh, tức giận đến mức giậm chân.

Còn lại mấy đại thần cũng đều tươi cười tốp năm tốp ba ra ngoài.

...

Thời điểm Ngụy Uyên chạy tới tẩm điện, toàn bộ ngự y đều đã đến.

Tình huống Diệp Đinh không được tốt, từ lúc tỉnh lại chưa có giây phút nào hắn kịp thở, trong bụng càng ngày càng đau đớn khiến hắn cảm thấy như rơi vào vực sâu.

Chúng ngự y thấy Ngụy Uyên đến, đều quỳ xuống hành lễ.

Ngụy Uyên đối với mọi người đều làm như không thấy, hai bước tiến đến bên người Diệp Đinh.

Đầu Diệp Đinh toàn là mồ hôi lạnh, mi tâm nhăn chặt, trong miệng đè nén tiếng đau đớn rên rỉ, mất một lúc mới giành ra được chút sức lực cử động cơ thể.

"Vu Nhược? Vu Nhược ngươi sao vậy, đau chỗ nào?" Ngụy Uyên nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, tức giận quay người hướng ngự y bên cạnh quát mắng: "Hắn đang bị làm sao!"

Chúng ngự y còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh không nhanh không chậm nói: "Bệ hạ nói nhỏ chút, đừng dọa đứa nhỏ trong bụng."

Tống quân y từ khi vào thái y viện, thân phận tự nhiên là nước lên thì thuyền lên, trực tiếp vào ngự y tịch.

Từ Tống quân y biến thành Tống ngự y, tính xấu lúc trước còn chưa kịp sửa đổi, đối với ai cũng không khách khí. Năm đó với tính tình này còn chọc tức mấy tướng sĩ trong quân rút dao khiêu chiến, bây giờ khí thế có thể chọc tức đông đảo thái y trong Thái Y Các dựng râu trừng mắt. Nhưng dù là thế, Tống ngự y vẫn như cũ làm theo ý mình, ôm dược lô nhỏ thoải mái sống qua ngày.

Ngụy Uyên kìm nén lửa giận của mình, đầu ngón tay lau đi mồ hôi trên trán Diệp Đinh, gấp giọng nói: "Tống lão, ngươi đến xem cho hắn... Vu Nhược hắn sao thế này..."

Tống ngự y tiến lên, nắm chặt cổ tay Diệp Đinh, vừa cụp mắt bắt mạch liền lập tức đưa tay sờ từ đáy bụng sờ lên.

Diệp Đinh vẫn đau dữ dội như cũ, thân thể vô lực, mắt nhìn như muốn ngất đi.

Tống ngự y tay nâng châm, châm đủ một hơi cho Diệp Đinh rồi nói với hắn: "Nghe cho kỹ, đứa nhỏ mới sáu tháng, nếu ngươi không chịu nổi, lúc này vỡ ối đứa nhỏ khẳng định không sống được."

Con ngươi Diệp Đinh co rút lại, ho khan vài tiếng, cắn chặt môi dưới.



Tống ngự y một bên vừa hạ châm vừa nói với Diệp Đinh: "Đứa nhỏ có phải hướng xuống phía dưới hay không? Đừng dùng sức co thắt, hít sâu, nghe lời."

Co thắt càng nhiều hơn, bụng Diệp Đinh cứng ngắc, thai nhi bên trong xoay người cùng đấm đá rõ ràng.

Tống ngự y nhìn thấy Diệp Đinh cắn nát môi, đưa tay chặn lại cằm, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt hắn: "Nhả ra, đừng cắn, hỏng môi chờ chút nữa bổ châm cho ngươi rất tốn sức, còn đau hơn..."

Tống ngự y quét mắt nhìn Ngụy Uyên bên cạnh nói: "Bệ hạ mượn tay không dùng phê tấu chương một lát."

Ngụy Uyên giơ tay ra, Tống ngự y không nói hai lời đưa đến miệng Diệp Đinh bịt lại, nói: "Thân thể trước tiên đừng dùng sức, đau liền dùng sức cắn không sao cả."

Ngụy Uyên nhìn bộ dạng Diệp ĐInh bây giờ đau lòng gần chết, chỉ mong hắn có thể dùng sức cắn xuống.

Ngân châm hạ xuống mấy lần, thỉnh thoảng Tống ngự y lại đặt tay lên bụng Diệp Đinh thẳng đến khi cái bụng cứng rắn dần dần mềm xuống mới rút châm.

Diệp Đinh vừa tỉnh liền bị giày vò gần chết, thân thể thoát lực hai mắt khép lại lần nữa, bất tỉnh ngủ mất.

Ngụy Uyên sợ hắn giống như trước ngủ rồi không tỉnh lại theo bản năng muốn lay dậy liền bị bàn tay Tống ngự y giữ lại.

"Đừng động hắn, chê hắn chịu đau chưa đủ?"

Ngụy Uyên vội vàng rút tay về, lại không dám chạm hắn đành phải sốt ruột hỏi: "Tống lão, Vu Nhược bao giờ mới tỉnh, sao hắn lại đột nhiên đau bụng?"

Tống ngự y một bên thu dọn hòm thuốc, một bên chậm rãi nói: "Vừa rồi xem mạch cho quân hậu, dư độc trên người cơ bản đã hết, hôn mê bất tỉnh cũng không còn. Về phần tại sao bỗng nhiên bụng đau dữ dội, cái này ta cũng muốn hỏi bệ hạ."

Ngụy Uyên sửng sốt: "Nhưng trẫm không biết..."

"Bệ hạ đương nhiên không biết, quân hậu sau khi sinh thái tử liền có thai, thai cung căn bản không chịu nổi lại bị ông trời đui mù cho mang song thai, cung thai rất yếu bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ, sáu tháng sinh non là dấu hiệu, ai biết ngày nào đó sơ ý một chút liền vỡ ối. Xem thể trạng quân hậu trước mắt, có thể sinh được liền đi gặp quỷ."

Thanh âm Tống ngự y vô cùng bình tĩnh, thậm chí mang theo vài phần lạnh lùng: "Bệ hạ cái gì cũng không biết, vậy bệ hạ biết cái gì?"

"Sớm muộn cũng xong."

Nói xong, Tống ngự y mang theo hòm thuốc nhỏ cũng không thèm chào hỏi liền chậm rãi rời đi.

Chân nhân bất lộ tướng.

Chúng thái y không nhịn được nhao nhao vỗ tay, đương nhiên chỉ dám vỗ tay trong lòng, trước mặt Ngụy Uyên là hình ảnh bận rộn hốt thuốc cùng phân phó bốc thuốc.

Ngụy Uyên im lặng nhìn Diệp Đinh trên giường, hồi lâu mới suy sụp tinh thần ngồi bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau