Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 6

Trước Sau
Cả phòng nồng nặc mùi thuốc, Tống quân y lặng người trên băng ghế nửa ngày, mới chậm rãi đứng dậy.

Ngụy Uyên vội vàng tiến lên nói: "Lão Tống, Vu Nhược hắn thế nào?"

Tống quân y là ông lão tính tình cổ quái, y thuật cao siêu nhưng cái miệng thì không chừa một ai, vừa xấu tính vừa cứng nhắc khiến người trong quân chỉ muốn tránh xa ngàn dặm.

"Điện hạ cho những người khác lui ra đi." Tống quân y hiếm khí không vừa há mồm đã mắng người, có điều lông mày lại nhăn như vỏ cây già cỗi.

Ngụy Uyên có chút hồi hộp trong lòng, vội vẫy lui những người bên cạnh: "Tống lão, Vu Nhược hắn thật sự không ổn?"

Tống quân y cười lạnh hai tiếng: "Hắn dễ chịu? Mai phục bảy ngày trong Kì Liên Sơn ngập tuyết, cả cơ thể đều ngấm bệnh. Ba loại dư độc trên mũi tên lúc ở Nhạn Môn Quan* đến nay chưa trừ sạch, có lần công kích nào hắn không phải cắn răng làm tiên phong, có lần nào là không phải liều mạng đẫm máu bò ra từ quỷ môn quan chứ? Điện hạ nhìn hắn nhảy nhót tưng bừng, thật sự cho rằng hắn không có chuyện gì sao? Thật là, cứ ỷ vào tuổi trẻ căn cơ tốt là mặc sức hoang phí sức lực."

Sắc mặt Ngụy Uyên trắng bệch, á khẩu không trả lời được.

Tống quân y lạnh lùng nói: "Sớm muộn gì cũng tiêu."

"Tống quân y!" Ngụy Uyên tức giận.

Tính khí Tống quân y trước giờ cố chấp, cứng cổ cứng họng nói: "Điện hạ tức giận cũng vô dụng, lão hủ nói đều là lời thật. Trước mắt Diệp tướng quân giận dữ công tâm lại tích tụ trong lòng, hai thứ kết hợp dẫn tới tổn thương tâm mạch, nhất thời không thể dưỡng trở lại."

Xương ngón tay Ngụy Uyên nắm chặt đến phát xanh, nếu không phải thấy Tống quân y lớn tuổi, y đã một quyền đấm tới.

Tống quân y nhìn chằm chằm Ngụy Uyên, nói: "Điện hạ, thương tổn có thể dưỡng, độc có thể trừ, tích tụ trong lòng theo thời gian cũng có thể tản đi. Chỉ có một chuyện, thực sự phải hỏi ngươi." . Tiên Hiệp Hay

"Chuyện gì?" Ngụy Uyên cau mày nói.

Tống quân y như có điều suy nghĩ nói: "Không biết đứa nhỏ trong bụng Diệp tướng quân là của ai?"

Một tiếng rắc vang lên, Ngụy Uyên cứng ngắc bẻ gãy tay vịn ghế dựa.



Thần sắc Tống quân y quái dị, nhíu lông mày nói: "Nếu không sai, đã mang thai hơn hai tháng."

Lại một tiếng rắc giòn tan, tay vịn còn lại cũng bị Ngụy Uyên bẻ gãy.

"Tại sao... Vu Nhược rõ ràng là..."

Tống quân y ngắt lời y: "Rõ ràng là nam nhân, vì sao có thể mang thai? Điều này có gì kỳ lạ, An thị ở Kỳ Sơn, Lê thị ở Tây Nam, Bạch thị ở Mậu Lão, nam nhân tại đó đều có thể sinh con, không coi là chuyện hiếm lạ gì. Nếu tra trong tộc phổ Diệp gia, hẳn từng có liên quan huyết mạch. Bụng Diệp tướng quân có tử cung, dùng để mang thai hài tử, đã là sự thật không thể chối cãi."

Trong lòng Ngụy Uyên như có một trận sóng to gió lớn cuồn cuộn, hồi lâu mới thoáng bình tĩnh lại: "Vậy hài tử trong bụng của Vu Nhược, vẫn ổn..."

Tống quân y thấy phản ứng của y như vậy, trong bụng hiểu rõ, nói: "Có thể ổn kiểu gì, bản thân hắn đã sống dở chết dở rồi, điện hạ còn hi vọng thai nhi khoẻ mạnh?"

"Tống quân y!" Thanh âm Ngụy Uyên mơ hồ hàm chứa phẫn nộ.

"Thân thể vẫn có thể chậm rãi điều dưỡng, nếu điện hạ đau lòng hắn, không bằng nghĩ cách nói với hắn chuyện này đi." Tống quân y trầm ngâm chốc lát nói: "Cái thân thể này của Diệp tướng quân nếu muốn cưỡng ép phá thai, cũng không thích hợp."

"Ai nói muốn phá thai!" Ngụy Uyên cả giận nói: "Đương nhiên muốn bảo vệ hài tử này."

Tống quân y ngoài mặt bình tĩnh, trong đầu đã sớm chậc chậc chậc: "Chỉ là tâm tình Diệp tướng quân lúc này không dễ lay động lần nữa, giả dụ hài tử ở trong bụng điện hạ, chỉ sợ tâm tình Diệp tướng quân cũng khó nói được, có thật sự sẽ giống suy nghĩ của điện hạ, giữ lại hài tử này hay không?"

Ngụy Uyên sững sờ, nhớ lại ngày đó sau khi tỉnh rượu, biểu tình biết vậy chẳng làm của Diệp Đinh, tâm trạng bỗng chùng xuống.

Vu Nhược đối với tình cảm của y, e vẫn chỉ là huynh đệ, là thủ túc, là quân thần. Nếu quả thật biết được hài tử này tồn tại...

Tống quân y vuốt cằm nói: "Nếu điện hạ cũng không nắm chắc được thái độ của Diệp tướng quân, trước hết cân nhắc lại khi nào nói thì tốt hơn, nếu như nói ra ngược lại bất lợi cho việc dưỡng bệnh của Diệp tướng quân, không bằng tạm thời che giấu."

"Như vậy, cũng tốt." Ngụy Uyên thở dài trong bụng, "Chỉ là tình huống Vu Nhược không dễ cho người ngoài biết, sau này liền giao toàn bộ cho lão Tống."



"Điện hạ đã ra mệnh, lão hủ đương nhiên sẽ tuân theo." Tống quân y nói.

Ngụy Uyên thoáng gật đầu, ra hiệu Tống quân y lui xuống trước.

Đến lúc trong lều chỉ còn lại hai người, Ngụy Uyên mới chậm rãi ngồi bên cạnh Diệp Đinh, hồi lâu mới đưa bàn tay mảnh khảnh khắc họa dung nhan tái nhợt của hắn.

Nhược quán* năm ấy, Diệp Đinh cùng y tại biên thùy Tây Bắc, y cố ý sai người mua mấy vò Thiêu Đao Tử, chúc mừng hắn thành niên.

Khi đó, y hỏi Diệp Đinh, chờ đến sau khi bình định Tây Bắc hồi kinh, có tính toán gì không.

Diệp Đinh nói, muốn khai môn lập hộ, thành gia lập nghiệp. Thú thê tử ôn nhu hiền thục, tốt nhất có thể nhanh chóng sinh một hài tử thông minh sáng sủa, sau đó ném cho ông già giáo dưỡng, bớt cho ổng mỗi ngày than ngắn thở dài hắn là một tên học tử cặn bã đáng thất vọng.

Để Diệp thái phó dạy dỗ cháu trai tài trí hơn người, bù đắp cho nỗi tiếc nuối thằng con trai nhà mình vứt văn học võ.

Ngụy Uyên nhớ lại điều này, không nhịn được nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới Diệp Đinh, dưới lòng bàn tay ấm áp nóng ran, có chút mềm mại.

Đây là hài tử của y và Vu Nhược, âm thầm tương tư hắn mười mấy năm, cứ nghĩ lại thêm mười năm nữa, rồi mười năm cũng sẽ cứ vậy trôi qua, nhìn hắn công thành danh toại, nhìn hắn thành gia lập nghiệp, nhìn hắn con cháu đầy khắp sảnh đường, nhìn hắn đến khi già nua, như vậy là đủ rồi.

Có ai ngờ, giữa lúc thăng trầm nhất này, ông trời lại cho y một niềm vui bất ngờ.

Vừa kinh vừa hỉ.

"Vu Nhược... Nếu ngươi biết được, có thể có vài phần vui mừng hay không?" Ngụy Uyên nhẹ giọng than thở, cúi người xuống, chần chừ hồi lâu mới đặt xuống môi hắn một nụ hôn, khẽ khàng như không có cảm giác.

Bây giờ đại quân đã tiến lên Sơn Hải Quan, lại tiếp tục hướng về phía trước, chớp mắt đã sắp đến hoàng thành.

Bốn năm không về, gần trong gang tấc, Diệp Đinh trên người mang huyết hải thâm cừu, làm sao có thể thuyết phục hắn giữ lại hài tử trong bụng?

Ngụy Uyên nhíu chặt mày...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau