Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng
Chương 19: Tôi lại muốn hôn em
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, nước ấm lướt qua da thịt An Lê, cậu hơi không mở được mắt, tóc rũ xuống che tai, dài hơn tóc Trần Thừa Phong một chút, hơn nữa còn hơi xoăn tự nhiên.
Cửa kính bán trong suốt cũng bị che bởi một lớp hơi nước, Trần Thừa Phong ở ngoài hút một điếu thuốc, khói thuốc hướng ra ngoài cửa sổ, hắn nhìn người trong phòng tắm, chỉ thấy được bóng dáng mờ mờ.
Mới đầu còn có chút câu nệ, bây giờ lại đứng xả nước, Trần Thừa Phong híp mắt, cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, rít một hơi vào phổi, vị cay nồng cũng không dập tắt được lửa nóng nới bùng lên, chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, hắn cố ý muốn nhìn An Lê tắm.
Hắn cảm thấy An Lê là người của mình, bắt nạt thế nào cũng được nhỉ?
Vốn dĩ đáy lòng cũng có chút muốn trêu đùa, bởi vì hắn vừa thấy An Lê mặt đỏ thẹn thùng, trong lòng liền mềm mại.
Mà An Lê thật sự ngoan ngoãn nghe lời hắn đi vào, chậm chạp tắm rửa, tuy Trần Thừa Phong chỉ có thể nhìn được bóng dáng, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra cơ thể của An Lê, cậu trắng như vậy, nhìn gầy như vậy, vòng eo kia sờ vào nhất định rất mềm, không biết chân có mềm như vậy không.
Tự mình làm mình chịu tội.
An Lê giống như con bướm bị bẻ gãy cánh, chưa từng được bay lượn, cũng chưa từng chân chính giương cánh đã bị nuôi nhốt mà lớn lên, Trần Thừa Phong phả một hơi khói, cuối cùng khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại liền ném điếu thuốc chưa hút xong ra cửa sổ.
Dù sao bé con này cũng không thích mùi thuốc, điểm này hắn vẫn có thể chiều theo cậu.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng một lúc lâu, Trần Thừa Phong nhìn An Lê ở trong đó lau người, loáng thoáng cựa quậy, sau đó đứng ở trong hơn nửa ngày không phát ra động tĩnh gì.
"Có chuyện gì vậy, đi ra đi." Trần Thừa Phong đi qua, muốn mở cửa đi vào, "Tôi vào được không?"
An Lê mở cửa, thò đầu ra, tóc ướt sũng, còn nhỏ nước, dán vào má cậu, cổ vừa được lau khô cũng có nước chảy xuống.
Trần Thừa Phong sửng sốt một chút, nuốt nước miếng, ngây người một lúc không biết nói gì, đứng im tại chỗ nghĩ có vào hay không.
Màu môi cậu rất nhạt, bởi vì vừa tắm nước nóng nên cả mặt đều hồng hồng, từ cổ trở xuống giấu sau cửa bán trong suốt, như ẩn như hiện, Trần Thừa Phong rất khó phân biệt đây rốt cuộc là ngây thơ hay là cố ý câu dẫn.
"Có chuyện gì?" Hắn hỏi.
"Tiên sinh... quần áo... hơi lớn, đặc biệt là..." An Lê đưa ra một miếng vải, là quần lót màu trắng, cậu hơi xấu hổ nói, "Cái này quá lớn... em mặc sẽ tuột." Âm cuối hơi mềm, như là làm nũng.
"Khụ." Trần Thừa Phong không biết kích cỡ của An Lê, hắn lấy từ tủ của hắn, quần áo quản gia Lý mua cho An Lê đang ở phòng cậu, hắn không nghĩ sẽ như thế này.
"Vậy không mặc, ra ngủ đi, tôi mệt rồi."
"Vâng..."
An Lê đóng cửa, cách một cánh cửa, hắn có thể nghe thấy tiếng mặc quần áo, đều là quần áo của Trần Thừa Phong, cậu chỉ mặc một cái áo ngủ chất cotton, bởi vì quần áo của hắn quá lớn, cả quần cũng rất dài.
"Như vậy được không ạ..."
Trần Thừa Phong nhìn thoáng qua điện thoại, ngày mai có một buổi tiệc từ thiện hắn phải tham dự.
"Sao không lau khô tóc?"
Trần Thừa Phong xuống giường, cậu vẫn đang để chân trần, hắn rất khó mà không tưởng tượng, chân An Lê vừa nhỏ vừa trắng, trên đầu còn vắt một cái khăn lông, tóc chưa được lau khô, hắn phải sấy tóc cho cậu.
An Lê mặc hắn sắp xếp, rất ngoan.
Cậu hơi thấp, tiếng máy sấy không lớn, cậu yên lặng đứng trước mặt Trần Thừa Phong, tóc dần dần khô, nhiệt độ không cao nhưng cũng đủ làm tâm cậu nóng rực. Lông mi An Lê rất dài, tim đập rất nhanh.
Thử duỗi tay nắm lấy góc áo Trần Thừa Phong, Trần Thừa Phong còn tưởng là quá nóng, hỏi cậu, "Chuyện gì vậy, nóng quá à?"
An Lê lắc đầu, đột nhiên nhón chân ôm lấy Trần Thừa Phong, vùi mặt vào ngực hắn, khó hiểu mà mang theo một tia khóc nức nở, "Tiên sinh... không nóng chút nào."
Cậu có chút cảm động, thậm chí có thể nói là có một chút tủi thân, Trần Thừa Phong quá dịu dàng, không giống cậu tưởng tượng tí nào, ở An gia...
Cậu chưa từng được đối xử như vậy.
"Sao lại muốn khóc rồi, lại đây." Trần Thừa Phong kéo cậu lên giường, rời khỏi vòng tay chả Trần Thừa Phong, ngã vào giường lớn mềm mại, cậu hơi không kìm được nước mắt.
Chờ Trần Thừa Phong cũng vào trong chăn, cậu nhẹ giọng nói, "Tiên sinh có thể ôm em một cái không ạ... Muốn ôm một cái, có phải rất quá đáng không?"
Trần Thừa Phong cười khẽ một tiếng, "Không đâu, tới đây."
Làm nũng, đây là điều hắn muốn, một omega ngoan ngoãn nghe lời, thời thời khắc khắc đều có thể làm hắn mềm lòng.
Đêm đã khuya, sắc trời bên ngoài rất tối, đèn ngủ vừa tắt, ánh trăng treo trên bầu trời, An Lê rúc vào ngực Trần Thừa Phong, giống như cừu con vừa bị kinh sợ, vì mới tắm xong nên trên người còn mang theo mùi sữa tắm, gần hơn một chút có thể ngửi được mùi sữa như có như không.
Trần Thừa Phong đã rất nhiều năm không được ngủ ngon, bởi vì thù hận của cha mẹ, An gia dường như làm hắn nhà tan cửa nát, hắn không thể không hận, một mình dốc sức trên thương trường, để làm tinh thần tỉnh táo, hắn đã từng mỗi đêm đều yêu cầu cà phê rất đặc, nhắc nhở mình phải nhanh lên, không thể ngủ.
Nhiều năm như vậy, Trần thị từng không gượng dậy nổi lại lần nữa trở nên huy hoàng, đổi lại là tính cách Trần Thừa Phong trở nên lạnh nhạt, bị rối loạn lưỡng cực. Nhưng mà omega mềm yếu này không giống, chạm một cái là khóc, làm hắn mềm lòng, cậu đã chịu rất nhiều khổ sở, bây giờ Trần Thừa Phong không nỡ để cậu chịu khổ.
Hắn có được một người bị tổn thương, bởi vì hắn cũng từng như vậy cho nên hắn không nỡ để An Lê chịu tổn thương tiếp, người đàn ông cứng cỏi trên thương trường, giờ này khắc này đang ôm bé omega của hắn.
"Khóc cái gì?"
Trần Thừa Phong ôm cậu thật chặt, tóc An Lê rất mềm, sờ lên cảm giác không tồi, "Sao lại thích khóc thế, cứ như tôi thật sự bắt nạt em vậy."
"Không có mà..." An Lê nói, sau đó cọ cọ ngực Trần Thừa Phong, "Tiên sinh chẳng dọa người tí nào, cũng không bắt nạt em, là tự em quá thích khóc... Chưa từng có người đối tối với em vậy đâu."
Cậu lại nói thêm một câu, phảng phất là lầm bầm lầu bầu nói cho bản thân nghe, "Chưa từng có."
"An gia đối với em không tốt sao?"
An Lê mím môi, không nói nữa, Trần Thừa Phong cúi đầu nhìn cậu, men theo ánh trăng nhìn mặt cậu, "Em ngoan như thế, làm tôi lại muốn hôn em."
Cửa kính bán trong suốt cũng bị che bởi một lớp hơi nước, Trần Thừa Phong ở ngoài hút một điếu thuốc, khói thuốc hướng ra ngoài cửa sổ, hắn nhìn người trong phòng tắm, chỉ thấy được bóng dáng mờ mờ.
Mới đầu còn có chút câu nệ, bây giờ lại đứng xả nước, Trần Thừa Phong híp mắt, cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, rít một hơi vào phổi, vị cay nồng cũng không dập tắt được lửa nóng nới bùng lên, chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, hắn cố ý muốn nhìn An Lê tắm.
Hắn cảm thấy An Lê là người của mình, bắt nạt thế nào cũng được nhỉ?
Vốn dĩ đáy lòng cũng có chút muốn trêu đùa, bởi vì hắn vừa thấy An Lê mặt đỏ thẹn thùng, trong lòng liền mềm mại.
Mà An Lê thật sự ngoan ngoãn nghe lời hắn đi vào, chậm chạp tắm rửa, tuy Trần Thừa Phong chỉ có thể nhìn được bóng dáng, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra cơ thể của An Lê, cậu trắng như vậy, nhìn gầy như vậy, vòng eo kia sờ vào nhất định rất mềm, không biết chân có mềm như vậy không.
Tự mình làm mình chịu tội.
An Lê giống như con bướm bị bẻ gãy cánh, chưa từng được bay lượn, cũng chưa từng chân chính giương cánh đã bị nuôi nhốt mà lớn lên, Trần Thừa Phong phả một hơi khói, cuối cùng khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại liền ném điếu thuốc chưa hút xong ra cửa sổ.
Dù sao bé con này cũng không thích mùi thuốc, điểm này hắn vẫn có thể chiều theo cậu.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng một lúc lâu, Trần Thừa Phong nhìn An Lê ở trong đó lau người, loáng thoáng cựa quậy, sau đó đứng ở trong hơn nửa ngày không phát ra động tĩnh gì.
"Có chuyện gì vậy, đi ra đi." Trần Thừa Phong đi qua, muốn mở cửa đi vào, "Tôi vào được không?"
An Lê mở cửa, thò đầu ra, tóc ướt sũng, còn nhỏ nước, dán vào má cậu, cổ vừa được lau khô cũng có nước chảy xuống.
Trần Thừa Phong sửng sốt một chút, nuốt nước miếng, ngây người một lúc không biết nói gì, đứng im tại chỗ nghĩ có vào hay không.
Màu môi cậu rất nhạt, bởi vì vừa tắm nước nóng nên cả mặt đều hồng hồng, từ cổ trở xuống giấu sau cửa bán trong suốt, như ẩn như hiện, Trần Thừa Phong rất khó phân biệt đây rốt cuộc là ngây thơ hay là cố ý câu dẫn.
"Có chuyện gì?" Hắn hỏi.
"Tiên sinh... quần áo... hơi lớn, đặc biệt là..." An Lê đưa ra một miếng vải, là quần lót màu trắng, cậu hơi xấu hổ nói, "Cái này quá lớn... em mặc sẽ tuột." Âm cuối hơi mềm, như là làm nũng.
"Khụ." Trần Thừa Phong không biết kích cỡ của An Lê, hắn lấy từ tủ của hắn, quần áo quản gia Lý mua cho An Lê đang ở phòng cậu, hắn không nghĩ sẽ như thế này.
"Vậy không mặc, ra ngủ đi, tôi mệt rồi."
"Vâng..."
An Lê đóng cửa, cách một cánh cửa, hắn có thể nghe thấy tiếng mặc quần áo, đều là quần áo của Trần Thừa Phong, cậu chỉ mặc một cái áo ngủ chất cotton, bởi vì quần áo của hắn quá lớn, cả quần cũng rất dài.
"Như vậy được không ạ..."
Trần Thừa Phong nhìn thoáng qua điện thoại, ngày mai có một buổi tiệc từ thiện hắn phải tham dự.
"Sao không lau khô tóc?"
Trần Thừa Phong xuống giường, cậu vẫn đang để chân trần, hắn rất khó mà không tưởng tượng, chân An Lê vừa nhỏ vừa trắng, trên đầu còn vắt một cái khăn lông, tóc chưa được lau khô, hắn phải sấy tóc cho cậu.
An Lê mặc hắn sắp xếp, rất ngoan.
Cậu hơi thấp, tiếng máy sấy không lớn, cậu yên lặng đứng trước mặt Trần Thừa Phong, tóc dần dần khô, nhiệt độ không cao nhưng cũng đủ làm tâm cậu nóng rực. Lông mi An Lê rất dài, tim đập rất nhanh.
Thử duỗi tay nắm lấy góc áo Trần Thừa Phong, Trần Thừa Phong còn tưởng là quá nóng, hỏi cậu, "Chuyện gì vậy, nóng quá à?"
An Lê lắc đầu, đột nhiên nhón chân ôm lấy Trần Thừa Phong, vùi mặt vào ngực hắn, khó hiểu mà mang theo một tia khóc nức nở, "Tiên sinh... không nóng chút nào."
Cậu có chút cảm động, thậm chí có thể nói là có một chút tủi thân, Trần Thừa Phong quá dịu dàng, không giống cậu tưởng tượng tí nào, ở An gia...
Cậu chưa từng được đối xử như vậy.
"Sao lại muốn khóc rồi, lại đây." Trần Thừa Phong kéo cậu lên giường, rời khỏi vòng tay chả Trần Thừa Phong, ngã vào giường lớn mềm mại, cậu hơi không kìm được nước mắt.
Chờ Trần Thừa Phong cũng vào trong chăn, cậu nhẹ giọng nói, "Tiên sinh có thể ôm em một cái không ạ... Muốn ôm một cái, có phải rất quá đáng không?"
Trần Thừa Phong cười khẽ một tiếng, "Không đâu, tới đây."
Làm nũng, đây là điều hắn muốn, một omega ngoan ngoãn nghe lời, thời thời khắc khắc đều có thể làm hắn mềm lòng.
Đêm đã khuya, sắc trời bên ngoài rất tối, đèn ngủ vừa tắt, ánh trăng treo trên bầu trời, An Lê rúc vào ngực Trần Thừa Phong, giống như cừu con vừa bị kinh sợ, vì mới tắm xong nên trên người còn mang theo mùi sữa tắm, gần hơn một chút có thể ngửi được mùi sữa như có như không.
Trần Thừa Phong đã rất nhiều năm không được ngủ ngon, bởi vì thù hận của cha mẹ, An gia dường như làm hắn nhà tan cửa nát, hắn không thể không hận, một mình dốc sức trên thương trường, để làm tinh thần tỉnh táo, hắn đã từng mỗi đêm đều yêu cầu cà phê rất đặc, nhắc nhở mình phải nhanh lên, không thể ngủ.
Nhiều năm như vậy, Trần thị từng không gượng dậy nổi lại lần nữa trở nên huy hoàng, đổi lại là tính cách Trần Thừa Phong trở nên lạnh nhạt, bị rối loạn lưỡng cực. Nhưng mà omega mềm yếu này không giống, chạm một cái là khóc, làm hắn mềm lòng, cậu đã chịu rất nhiều khổ sở, bây giờ Trần Thừa Phong không nỡ để cậu chịu khổ.
Hắn có được một người bị tổn thương, bởi vì hắn cũng từng như vậy cho nên hắn không nỡ để An Lê chịu tổn thương tiếp, người đàn ông cứng cỏi trên thương trường, giờ này khắc này đang ôm bé omega của hắn.
"Khóc cái gì?"
Trần Thừa Phong ôm cậu thật chặt, tóc An Lê rất mềm, sờ lên cảm giác không tồi, "Sao lại thích khóc thế, cứ như tôi thật sự bắt nạt em vậy."
"Không có mà..." An Lê nói, sau đó cọ cọ ngực Trần Thừa Phong, "Tiên sinh chẳng dọa người tí nào, cũng không bắt nạt em, là tự em quá thích khóc... Chưa từng có người đối tối với em vậy đâu."
Cậu lại nói thêm một câu, phảng phất là lầm bầm lầu bầu nói cho bản thân nghe, "Chưa từng có."
"An gia đối với em không tốt sao?"
An Lê mím môi, không nói nữa, Trần Thừa Phong cúi đầu nhìn cậu, men theo ánh trăng nhìn mặt cậu, "Em ngoan như thế, làm tôi lại muốn hôn em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất