Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng
Chương 24: Tiên sinh có phải không được không ạ?
Tiêu Liên Vân nhếch môi mỏng, tà mị cười rộ lên, hai mắt giống như quỷ hút máu, ban đêm câu dẫn người khác, có thể nhìn thấu con người, khiến An Lê hơi sợ hãi, cậu tránh sau lưng Trần Thừa Phong im lặng không nói.
Hai cặp đôi đứng ở đại sảnh, Trần Thừa Phong nhéo tay Tiêu Liên Vân, bảo gã cút ra xa một chút, lạnh lùng nhìn omega bên người Tiêu Liên Vân, "Động tác rất nhanh, cậu mà dám động vào người của tôi, tôi giết chết cậu."
Tiêu Liên Vân bĩu môi, cảm thấy không thú vị, "Chỉ đùa một chút mà thôi, cậu nghiêm túc thế làm gì, chán ngắt.” Nhưng lại chuyển chủ đề rất nhanh, "Tháng sau con trai Vũ gia tròn một tuổi, cậu có đi không?"
"Không đi, không rảnh."
"Vậy cậu rảnh lúc nào? Mỗi ngày yêu đương ngọt ngào với kiều thê ở nhà à? Không phải tôi nói gì cậu, nhưng mà cậu cũng quá không nghĩa khí, cưới omega tôi cũng không biết, cậu cũng không nói với tôi tiếng nào, tốt xấu gì cũng là…"
Gã còn chưa nói xong, Trần Thừa Phong liền cảm thấy gã thật nhiều chuyện. Tiêu Liên Vân là người như vậy, tính cách ngả ngớn lại không đứng đắn. Hắn kéo An Lê vào lòng đi lên khách sạn.
"Này, cậu có thể lịch sự chút không vậy!" Gã còn chưa nói xong mà, Trần Thừa Phong cứ vậy mà kéo người đi mất rồi.
"Không thú vị." Tiêu Liên Vân lẩm bẩm một tiếng. Sau đó cũng đi qua chuẩn bị vào ở, vừa đi hai bước liền quay đầu lại, omega đi theo gã quả nhiên vẫn đứng im tại chỗ không động đậy, gã nhíu mày, mất kiên nhẫn nói, "Còn không nhanh chân lên?"
"A… A, vâng, tới đây."
"Chậc, Mục Liên Khê, nếu không phải trong nhà bảo tôi cưới cậu, loại người như cậu thật sự một chút tư vị cũng không có, tôi ăn thịt cậu sao? Khóc cái gì mà khóc? Không phải vừa nãy chỉ cắn cậu một cái thôi à? Nãy giờ chưa xong à? Không phải cậu bảo tôi cắn sao?" Tiêu Liên Vân nhíu mày hỏi dồn, gãi gãi sau cổ Mục Liên Khê.
Gáy y rất trắng, chỉ có một tuyến thể màu hồng nhạt, cái miệng nhỏ hơi giương lên, bên trên còn dấu răng, vừa rồi gã cắn quá sâu, tuyến thể đã hơi chảy máu, phỏng chừng là rất đau.
Mục Liên Khê đang trong thời kì mang thai, đã hơn sáu tháng, lúc mang thai sẽ tùy lúc tùy chỗ mà động dục, vừa nãy trên đường đi y thấy hơi khó chịu, cầu xin Tiêu Liên Vân cắn một cái, mà Tiêu Liên Vân vẫn luôn mất kiên nhẫn với cậu, gã không điều chỉnh lực cắn nên hơi đau, đau đến mức y phát khóc.
"Không khóc nữa…" Y rũ mắt, âm thầm đau khổ.
Sau khi hai người vào phòng, Mục Liên Khê vẫn luôn theo sau Tiêu Liên Vân, ưỡn bụng to, ngoan ngoãn không chịu được.
Y nam sinh nữ tướng, lớn lên thật sự xinh xắn như búp bê sứ được điêu khắc tỉ mỉ, chỉ là Tiêu Liên Vân vẫn luôn không thích như vậy. Tiêu Liên Vân suốt ngày lưu luyến bụi hoa, đương nhiên càng thích những đóa hoa phong tao diễm lệ.
Rất rõ ràng. Mục Liên Khê không phải khẩu vị của gã, là omega được người nhà nâng trong lòng bàn tay mà lớn, nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng lại không đủ dâm đãng, ban đầu gã còn thấy hứng thú, thế nhưng vài ngày sau khi kết hôn gã liền thấy bộ dáng ngốc nghếch của Mục Liên Khê, là một người vợ ngoan ngoãn thành thật.
Thang máy mở ra, hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy, Mục Liên Khê sờ cái bụng phồng lên của mình, thở dài một hơi, nhìn bóng dáng người phía trước, trong lòng nghĩ, ngày sau còn dài...
Trần Thừa Phong và An Lê chỉ đặt một phòng, hai người là chồng chồng hợp pháp, chắc chắn chỉ cần ở một phòng, hơn nữa An Lê chính là gối ôm hình người của Trần Thừa Phong, phải đi theo ngủ cùng hắn.
Phòng rất lớn, thậm chí giống như căn nhà lớn với một phòng ngủ và hai phòng khách, dù sao đây cũng là phòng cao cấp, đồ dùng nhất định là không tồi. An Lê ngồi trên giường nhún nhún hai cái, hưng phấn nói, "Tiên sinh, anh tới đây, cái giường này mềm quá đi ~"
"Giường trong nhà cứng lắm à?" Trần Thừa Phong cởi áo ngoài, lấy điện thoại trong túi ra, không biết lại làm gì.
"Không phải mà." An Lê nằm trên giường mềm, giường đôi cực lớn dường như có thể nhấn chìm cậu, "Chẳng qua giường mềm như vậy thật thoải mái."
"Vậy à?"
Trần Thừa Phong cũng qua ngồi, thử một chút, đúng thật rất mềm mại. Giống như mặt An Lê, có ngoại lực tác động liền lún vào.
"Tiên sinh, em có thể hỏi một vấn đề không ạ?" An Lê nghiêng người, chui vào lòng Trần Thừa Phong ôm ấp, cậu nằm trong lồng ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái, gối lên tay Trần Thừa Phong hỏi.
Tiếng chăn mềm cọ xát với vải nghe thật thoải mái, không biết có phải bé con này ở cạnh hắn lâu rồi không? Hoặc là hắn chơi lưu manh quá mức, sao hắn lại cảm thấy khoảng cách giữa hắn và An Lê được kéo gần lại. Hẳn không phải ảo giác, người này cũng sẽ chui vào lồng ngực hắn hỏi chuyện.
Trần Thừa Phong nhấp nhấp miệng, hôn một cái lên trán An Lê nói, "Chuyện gì?"
Cậu cũng không làm sao, chỉ là gương mặt lại hơi nóng lên, "Tiên sinh... vì sao không đánh dấu em ạ?" Cậu nghĩ đến lời nói của người đàn ông ở đại sảnh, thật ra cậu cũng muốn hỏi, cậu vẫn luôn thắc mắc điều này.
Chỉ là cảm thấy hơi không thể nói ra miệng, người đàn ông kia nói… Trần tiên sinh không được? Không được là ý gì? Là không thể đánh dấu cậu sao?
An Lê có hơi ngốc nghếch đối với phương diện này, cậu chỉ cảm thấy bộ dáng muốn Trần Thừa Phong đánh dấu của cậu đã rất rõ ràng, chính cậu cũng đã làm nũng nói rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Trần Thừa Phong đều trả lời qua qua, cũng không đánh dấu.
Trần Thừa Phong nhìn cậu, An Lê hỏi tiếp, "Có phải tiên sinh thật sự không được không ạ? Không được là nhue thế nào? Tiên sinh có chỗ nào không được, có thể chữa không? Em muốn làm omega của tiên sinh…"
"…" Trần Thừa Phong biết ngay thật sự không thể ở cùng Tiêu Liên Vân nhiều hơn một giây mà, bây giờ mới chưa đến hai phút, bé con nhà hắn đã học xấu rồi.
"Không được học xấu biết không?" Hắn duỗi tay bóp mặt An Lê, một tay khác vuốt eo An Lê, bé con này quá gầy, eo cũng không có thịt, sờ vào cũng cảm thấy đáng thương, tại sao nuôi thế nào cũng không mập lên.
"Em… Em làm sao ạ..."
Cậu chỉ không biết thôi mà… Sao tiên sinh lại nhéo mặt cậu rồi? Đau quá, lần nào cũng bị nhéo một lúc lâu….
Trần Thừa Phong nào có không nghĩ đến chuyện đánh dấu, chỉ là hắn nghĩ... người này nhéo tuyến thể một cái cũng có thể khóc, nếu thật sự đánh dấu thì sẽ khóc đến mức nào đây?
Không chừng phía dưới mới đi vào một chút cũng khiến An Lê khóc lóc nấc sữa, hắn thấy đi từng bước cũng tốt, chỉ là chuyện omega của hắn lại nói hắn không được...
Hắn vẫn quyết định dạy dỗ An Lê một chút, để cậu biết alpha của cậu rốt cuộc có được hay không.
Hai cặp đôi đứng ở đại sảnh, Trần Thừa Phong nhéo tay Tiêu Liên Vân, bảo gã cút ra xa một chút, lạnh lùng nhìn omega bên người Tiêu Liên Vân, "Động tác rất nhanh, cậu mà dám động vào người của tôi, tôi giết chết cậu."
Tiêu Liên Vân bĩu môi, cảm thấy không thú vị, "Chỉ đùa một chút mà thôi, cậu nghiêm túc thế làm gì, chán ngắt.” Nhưng lại chuyển chủ đề rất nhanh, "Tháng sau con trai Vũ gia tròn một tuổi, cậu có đi không?"
"Không đi, không rảnh."
"Vậy cậu rảnh lúc nào? Mỗi ngày yêu đương ngọt ngào với kiều thê ở nhà à? Không phải tôi nói gì cậu, nhưng mà cậu cũng quá không nghĩa khí, cưới omega tôi cũng không biết, cậu cũng không nói với tôi tiếng nào, tốt xấu gì cũng là…"
Gã còn chưa nói xong, Trần Thừa Phong liền cảm thấy gã thật nhiều chuyện. Tiêu Liên Vân là người như vậy, tính cách ngả ngớn lại không đứng đắn. Hắn kéo An Lê vào lòng đi lên khách sạn.
"Này, cậu có thể lịch sự chút không vậy!" Gã còn chưa nói xong mà, Trần Thừa Phong cứ vậy mà kéo người đi mất rồi.
"Không thú vị." Tiêu Liên Vân lẩm bẩm một tiếng. Sau đó cũng đi qua chuẩn bị vào ở, vừa đi hai bước liền quay đầu lại, omega đi theo gã quả nhiên vẫn đứng im tại chỗ không động đậy, gã nhíu mày, mất kiên nhẫn nói, "Còn không nhanh chân lên?"
"A… A, vâng, tới đây."
"Chậc, Mục Liên Khê, nếu không phải trong nhà bảo tôi cưới cậu, loại người như cậu thật sự một chút tư vị cũng không có, tôi ăn thịt cậu sao? Khóc cái gì mà khóc? Không phải vừa nãy chỉ cắn cậu một cái thôi à? Nãy giờ chưa xong à? Không phải cậu bảo tôi cắn sao?" Tiêu Liên Vân nhíu mày hỏi dồn, gãi gãi sau cổ Mục Liên Khê.
Gáy y rất trắng, chỉ có một tuyến thể màu hồng nhạt, cái miệng nhỏ hơi giương lên, bên trên còn dấu răng, vừa rồi gã cắn quá sâu, tuyến thể đã hơi chảy máu, phỏng chừng là rất đau.
Mục Liên Khê đang trong thời kì mang thai, đã hơn sáu tháng, lúc mang thai sẽ tùy lúc tùy chỗ mà động dục, vừa nãy trên đường đi y thấy hơi khó chịu, cầu xin Tiêu Liên Vân cắn một cái, mà Tiêu Liên Vân vẫn luôn mất kiên nhẫn với cậu, gã không điều chỉnh lực cắn nên hơi đau, đau đến mức y phát khóc.
"Không khóc nữa…" Y rũ mắt, âm thầm đau khổ.
Sau khi hai người vào phòng, Mục Liên Khê vẫn luôn theo sau Tiêu Liên Vân, ưỡn bụng to, ngoan ngoãn không chịu được.
Y nam sinh nữ tướng, lớn lên thật sự xinh xắn như búp bê sứ được điêu khắc tỉ mỉ, chỉ là Tiêu Liên Vân vẫn luôn không thích như vậy. Tiêu Liên Vân suốt ngày lưu luyến bụi hoa, đương nhiên càng thích những đóa hoa phong tao diễm lệ.
Rất rõ ràng. Mục Liên Khê không phải khẩu vị của gã, là omega được người nhà nâng trong lòng bàn tay mà lớn, nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng lại không đủ dâm đãng, ban đầu gã còn thấy hứng thú, thế nhưng vài ngày sau khi kết hôn gã liền thấy bộ dáng ngốc nghếch của Mục Liên Khê, là một người vợ ngoan ngoãn thành thật.
Thang máy mở ra, hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy, Mục Liên Khê sờ cái bụng phồng lên của mình, thở dài một hơi, nhìn bóng dáng người phía trước, trong lòng nghĩ, ngày sau còn dài...
Trần Thừa Phong và An Lê chỉ đặt một phòng, hai người là chồng chồng hợp pháp, chắc chắn chỉ cần ở một phòng, hơn nữa An Lê chính là gối ôm hình người của Trần Thừa Phong, phải đi theo ngủ cùng hắn.
Phòng rất lớn, thậm chí giống như căn nhà lớn với một phòng ngủ và hai phòng khách, dù sao đây cũng là phòng cao cấp, đồ dùng nhất định là không tồi. An Lê ngồi trên giường nhún nhún hai cái, hưng phấn nói, "Tiên sinh, anh tới đây, cái giường này mềm quá đi ~"
"Giường trong nhà cứng lắm à?" Trần Thừa Phong cởi áo ngoài, lấy điện thoại trong túi ra, không biết lại làm gì.
"Không phải mà." An Lê nằm trên giường mềm, giường đôi cực lớn dường như có thể nhấn chìm cậu, "Chẳng qua giường mềm như vậy thật thoải mái."
"Vậy à?"
Trần Thừa Phong cũng qua ngồi, thử một chút, đúng thật rất mềm mại. Giống như mặt An Lê, có ngoại lực tác động liền lún vào.
"Tiên sinh, em có thể hỏi một vấn đề không ạ?" An Lê nghiêng người, chui vào lòng Trần Thừa Phong ôm ấp, cậu nằm trong lồng ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái, gối lên tay Trần Thừa Phong hỏi.
Tiếng chăn mềm cọ xát với vải nghe thật thoải mái, không biết có phải bé con này ở cạnh hắn lâu rồi không? Hoặc là hắn chơi lưu manh quá mức, sao hắn lại cảm thấy khoảng cách giữa hắn và An Lê được kéo gần lại. Hẳn không phải ảo giác, người này cũng sẽ chui vào lồng ngực hắn hỏi chuyện.
Trần Thừa Phong nhấp nhấp miệng, hôn một cái lên trán An Lê nói, "Chuyện gì?"
Cậu cũng không làm sao, chỉ là gương mặt lại hơi nóng lên, "Tiên sinh... vì sao không đánh dấu em ạ?" Cậu nghĩ đến lời nói của người đàn ông ở đại sảnh, thật ra cậu cũng muốn hỏi, cậu vẫn luôn thắc mắc điều này.
Chỉ là cảm thấy hơi không thể nói ra miệng, người đàn ông kia nói… Trần tiên sinh không được? Không được là ý gì? Là không thể đánh dấu cậu sao?
An Lê có hơi ngốc nghếch đối với phương diện này, cậu chỉ cảm thấy bộ dáng muốn Trần Thừa Phong đánh dấu của cậu đã rất rõ ràng, chính cậu cũng đã làm nũng nói rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Trần Thừa Phong đều trả lời qua qua, cũng không đánh dấu.
Trần Thừa Phong nhìn cậu, An Lê hỏi tiếp, "Có phải tiên sinh thật sự không được không ạ? Không được là nhue thế nào? Tiên sinh có chỗ nào không được, có thể chữa không? Em muốn làm omega của tiên sinh…"
"…" Trần Thừa Phong biết ngay thật sự không thể ở cùng Tiêu Liên Vân nhiều hơn một giây mà, bây giờ mới chưa đến hai phút, bé con nhà hắn đã học xấu rồi.
"Không được học xấu biết không?" Hắn duỗi tay bóp mặt An Lê, một tay khác vuốt eo An Lê, bé con này quá gầy, eo cũng không có thịt, sờ vào cũng cảm thấy đáng thương, tại sao nuôi thế nào cũng không mập lên.
"Em… Em làm sao ạ..."
Cậu chỉ không biết thôi mà… Sao tiên sinh lại nhéo mặt cậu rồi? Đau quá, lần nào cũng bị nhéo một lúc lâu….
Trần Thừa Phong nào có không nghĩ đến chuyện đánh dấu, chỉ là hắn nghĩ... người này nhéo tuyến thể một cái cũng có thể khóc, nếu thật sự đánh dấu thì sẽ khóc đến mức nào đây?
Không chừng phía dưới mới đi vào một chút cũng khiến An Lê khóc lóc nấc sữa, hắn thấy đi từng bước cũng tốt, chỉ là chuyện omega của hắn lại nói hắn không được...
Hắn vẫn quyết định dạy dỗ An Lê một chút, để cậu biết alpha của cậu rốt cuộc có được hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất