Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng
Chương 4: Bé cưng bị doạ khóc mềm
Giọng An Lê nói chuyện rất nhỏ, thật vất vả kìm nén nước mắt, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi dày đặc, giống như chịu ấm ức gì lớn lắm, không biết ai sẽ nghĩ rằng chỉ một câu nói của Trần Thừa Phong mà lại doạ cậu khóc đến như vậy.
Người này quá gầy, hắn chạm chỗ nọ, sờ chỗ kia, chỉ cảm thấy đúng thật là hơi gầy, vóc dáng không cao, tầm mét bảy, dáng người thon dài như cái giá treo đồ khô khốc, eo thon nhỏ làm Trần Thừa Phong nghĩ chỉ một tay là có thể bẻ gãy.
Giống như bé đáng thương, vợ nhỏ ở nhà chịu hết ấm ức, vừa mới cưới vào nhà thôi đã bị doạ như vậy, cuộc sống sau này chẳng lẽ mỗi ngày đều khóc sao?
“An gia không cho cậu ăn cơm à?” Hắn hỏi, “Gầy quá.”
An Lê quay mặt qua chỗ khác, cậu không nghĩ rằng Trần Thừa Phong sẽ trông như thế này, người đàn ông làm nên tên tuổi ở đế quốc thương nghiệp trong thời gian ngắn, không ngờ lại trẻ như vậy.
Người đàn ông cao ráo anh tuấn, mặt mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng như tượng thạch cao, môi mỏng hơi cong mỉm cười, chỉ là nụ cười này nhìn qua lại rất nguy hiểm.
“Tiên sinh, em… không phải cố ý khóc.”
Cậu căn bản chưa từng ra khỏi cửa lớn An gia, luôn bị vợ chồng An gia giam cầm, ngay cả đi học cũng là học ké gia sư của An Khê.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm, phải duy trì nghiêm túc và tinh thần cảnh giác cho nên đáy lòng có cảm giác hoảng loạn không nói nên lời khiến cậu khẩn trương, cậu sợ người lạ, đã rất nhiều năm không gặp người ngoài, huống chi...
Huống chi đây là lần đầu tiên gặp một người đàn ông xa lạ cường tráng cho cậu cảm giác bị áp đảo.
Trần Thừa Phong biết người này buổi sáng lúc bị sắp xếp đi lãnh chứng đã khóc. Quản gia Lý còn gọi cho hắn nói rất khó dỗ, nhân viên ở đại sảnh còn tưởng là người dân bị lừa bán, rất nhiều lần muốn báo công an, nếu không phải nói ra danh tính của Trần Thừa Phong, nói không chừng An Lê đã được đưa đi tìm mẹ.
Trong nhà hắn cứ như vậy mà nhiều thêm một omega vị sữa thích khóc, hắn vốn tưởng hôm nay sẽ là một lần vận động sung sướng, làm tiểu thiếu gia An gia dưới thân hắn khóc lóc, không ngờ chính mình còn chưa làm gì, người ta đã khóc rồi.
An ga và Trần gia, một mất một còn, An gia vì tự bảo vệ mình mà đưa An Lê tới liên hôn, trong căn nhà này, người không có địa vị nhất chính là An Lê, coi như trở thành người yêu trên danh nghĩa của Trần Thừa Phong, cậu cũng biết bản thân hoàn toàn không xứng.
“An Lê.” Hắn nhẫn nại gọi tên An Lê, “Tốt nhất cậu nên biết rõ bản thân là ai, An Tương Quốc đưa cậu đến chỗ tôi làm gì.”
“Là làm ông đây sướng, không phải để tôi ở đây nhìn một thằng nhóc chỉ biết khóc.”
Trần Thừa Phong rất cao, đứng lên miệt thị cậu, ánh mắt ấy gợi cho An Lê cảm giác quen thuộc, giống như cha mẹ nuôi, ghét bỏ cậu, cảm thấy cậu dư thừa.
Có lẽ bởi vì cậu thay An Khê tới liên hôn, Trần tiên sinh... hẳn là thất vọng rồi...
An Lê bị lời nói trắng trợn như vậy tổn thương, cậu cúi đầu chăm chăm nhìn móng tay, bởi vì lạnh nên trở nên hơi trắng, nắm chặt góc áo rầu rĩ không trả lời, nín thở, cố gắng không khóc, cậu không muốn... không muốn khiến Trần tiên sinh chán ghét.
Bởi vì tương lai của cậu sau này, có thể đều liên quan đến Trần tiên sinh...
“Những lời khó nghe đã nói rồi, tôi không thích cậu khóc, rất ồn ào, hôm nay là ngày đầu tiên, coi như là sự kiên nhẫn lớn nhất tôi cho cậu, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn một chút, miệng ngọt một chút, hiểu không?”
An Lê ngồi trên giường cúi gằm mặt, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo đã nghe rõ rồi.
Người này quá gầy, hắn chạm chỗ nọ, sờ chỗ kia, chỉ cảm thấy đúng thật là hơi gầy, vóc dáng không cao, tầm mét bảy, dáng người thon dài như cái giá treo đồ khô khốc, eo thon nhỏ làm Trần Thừa Phong nghĩ chỉ một tay là có thể bẻ gãy.
Giống như bé đáng thương, vợ nhỏ ở nhà chịu hết ấm ức, vừa mới cưới vào nhà thôi đã bị doạ như vậy, cuộc sống sau này chẳng lẽ mỗi ngày đều khóc sao?
“An gia không cho cậu ăn cơm à?” Hắn hỏi, “Gầy quá.”
An Lê quay mặt qua chỗ khác, cậu không nghĩ rằng Trần Thừa Phong sẽ trông như thế này, người đàn ông làm nên tên tuổi ở đế quốc thương nghiệp trong thời gian ngắn, không ngờ lại trẻ như vậy.
Người đàn ông cao ráo anh tuấn, mặt mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng như tượng thạch cao, môi mỏng hơi cong mỉm cười, chỉ là nụ cười này nhìn qua lại rất nguy hiểm.
“Tiên sinh, em… không phải cố ý khóc.”
Cậu căn bản chưa từng ra khỏi cửa lớn An gia, luôn bị vợ chồng An gia giam cầm, ngay cả đi học cũng là học ké gia sư của An Khê.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm, phải duy trì nghiêm túc và tinh thần cảnh giác cho nên đáy lòng có cảm giác hoảng loạn không nói nên lời khiến cậu khẩn trương, cậu sợ người lạ, đã rất nhiều năm không gặp người ngoài, huống chi...
Huống chi đây là lần đầu tiên gặp một người đàn ông xa lạ cường tráng cho cậu cảm giác bị áp đảo.
Trần Thừa Phong biết người này buổi sáng lúc bị sắp xếp đi lãnh chứng đã khóc. Quản gia Lý còn gọi cho hắn nói rất khó dỗ, nhân viên ở đại sảnh còn tưởng là người dân bị lừa bán, rất nhiều lần muốn báo công an, nếu không phải nói ra danh tính của Trần Thừa Phong, nói không chừng An Lê đã được đưa đi tìm mẹ.
Trong nhà hắn cứ như vậy mà nhiều thêm một omega vị sữa thích khóc, hắn vốn tưởng hôm nay sẽ là một lần vận động sung sướng, làm tiểu thiếu gia An gia dưới thân hắn khóc lóc, không ngờ chính mình còn chưa làm gì, người ta đã khóc rồi.
An ga và Trần gia, một mất một còn, An gia vì tự bảo vệ mình mà đưa An Lê tới liên hôn, trong căn nhà này, người không có địa vị nhất chính là An Lê, coi như trở thành người yêu trên danh nghĩa của Trần Thừa Phong, cậu cũng biết bản thân hoàn toàn không xứng.
“An Lê.” Hắn nhẫn nại gọi tên An Lê, “Tốt nhất cậu nên biết rõ bản thân là ai, An Tương Quốc đưa cậu đến chỗ tôi làm gì.”
“Là làm ông đây sướng, không phải để tôi ở đây nhìn một thằng nhóc chỉ biết khóc.”
Trần Thừa Phong rất cao, đứng lên miệt thị cậu, ánh mắt ấy gợi cho An Lê cảm giác quen thuộc, giống như cha mẹ nuôi, ghét bỏ cậu, cảm thấy cậu dư thừa.
Có lẽ bởi vì cậu thay An Khê tới liên hôn, Trần tiên sinh... hẳn là thất vọng rồi...
An Lê bị lời nói trắng trợn như vậy tổn thương, cậu cúi đầu chăm chăm nhìn móng tay, bởi vì lạnh nên trở nên hơi trắng, nắm chặt góc áo rầu rĩ không trả lời, nín thở, cố gắng không khóc, cậu không muốn... không muốn khiến Trần tiên sinh chán ghét.
Bởi vì tương lai của cậu sau này, có thể đều liên quan đến Trần tiên sinh...
“Những lời khó nghe đã nói rồi, tôi không thích cậu khóc, rất ồn ào, hôm nay là ngày đầu tiên, coi như là sự kiên nhẫn lớn nhất tôi cho cậu, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn một chút, miệng ngọt một chút, hiểu không?”
An Lê ngồi trên giường cúi gằm mặt, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo đã nghe rõ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất