Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng
Chương 51: Sau khi đánh dấu, chân mềm nhũn không đứng nổi ∼
Đệm trong nhà đã sớm đổi thành loại đệm mềm mà An Lê cảm thấy thoải mái, một khi nằm xuống sẽ tạo thành cái hố nhỏ.
Nhưng An Lê cảm thấy sau này không bao giờ muốn nằm loại đệm như vậy nữa, quá mỏi eo, vừa rồi không thể tìm thấy một điểm tựa nào, bản thân có làm cách nào cũng không chống đỡ được, một hồi như vậy, eo đau muốn chết luôn.
Chỉ là Trần Thừa Phong vẫn luôn cảm thấy nghe lời bé cưng nhà mình cũng không sai.
"Huhu..." An Lê vùi mặt vào gối, thút tha thút thít khóc không ngừng.
Ngất đi tỉnh lại rất nhiều lần, tuyến thể bị cắn ra một dấu răng vừa ngay ngắn vừa sâu, cái miệng nhỏ vương mùi hương, hương vị nhè nhẹ ngọt ngào vẫn còn trong miệng Trần Thừa Phong.
Trần Thừa Phong đứng dậy, lồng ngực cường tráng như điêu khắc đối lập với thân thể gầy gò trắng nõn của An Lê, hắn duỗi tay kéo bé cưng đang đưa lưng về phía mình lại.
Sau lưng toàn là vết cào, vừa rồi bị An Lê cào, cậu hận bản thân muốn chết, sao lại thích loại đệm mềm này chứ? Không có điểm tựa, cứ như đang lơ lửng giữa không trung.
Mơ mơ hồ hồ, đôi mắt như nai con sớm đã khóc đến ửng hồng, chóp mũi hít hít, không muốn cho tiên sinh chạm vào mình. Tiên sinh rót vào cậu đến tràn đầy, An Lê cảm thấy bụng nhỏ còn toan trướng, khoang sinh sản bị ép mở ra, chính là pheromone của alpha, khiến cậu thoáng chốc không muốn rời đi.
Nhìn bộ dáng chơi xấu của cậu, Trần Thừa Phong hơi mỉm cười, "Sao lại chơi xấu rồi? Vừa rồi không phải còn kêu dễ nghe như vậy sao? An An, không được né tránh tôi."
Hắn hôn vành tai An Lê an ủi cậu, omega lần đầu thành kết, nào có thể không sợ, chỉ là bây giờ có sợ cũng vô dụng.
Chân chính thành kết, từ nay về sau, cả đời này An Lê sẽ là omega của Trần Thừa Phong, không thể thay đổi.
Trên người cậu đều là dấu hôn, mệt lả không còn sức lực, mặc cho Trần Thừa Phong ôm cậu, xử lí cậu, Trần tiên sinh của cậu rất dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên hai hàng nước mắt, lau mồ hôi của cậu, nói với cậu, không cần sợ, sẽ không đau.
Còn giúp cậu rửa sạch, giúp cậu tắm rửa, tuy rằng vừa nãy lúc tắm có chút hành động khác, nhưng trong lòng cậu biết, Trần Thừa Phong đối xử với cậu và đối xử với người khác, vẫn luôn khác nhau.
Trần tiên sinh cho cậu cảm giác an toàn, thật lòng thích một người sẽ muốn giao bản thân cho anh ấy, dâng hiến cho anh ấy. An Lê đến với hai bàn tay trắng, nhưng bộ dáng mềm mại của cậu, trái tim chân thành mới là thứ Trần Thừa Phong cần nhất.
Từ cây lục bình lững lờ trôi giữa sông nước vô tận, bây giờ đã có gia đình của mình. Trần Thừa Phong cứu cậu, không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà An Lê cũng là khối đường ngọt ngào duy nhất của Trần Thừa Phong sau nhiều năm lẻ loi một mình chịu khổ.
Cả căn phòng đều là mùi sữa thơm ngọt, khiến Trần Thừa Phong có ảo giác, giống như An Lê thật sự có sữa, chỉ là so với sữa bình thường còn ngọt hơn, càng thơm hơn, càng câu dẫn người ta hơn.
An Lê được hắn ôm vào ngực, đã tắm xong, ga giường cũng đã đổi, hắn mặc áo ngủ cho cậu, lại không mặc quần, bởi vì nơi nào đó có hơi sưng, lát nữa còn phải bôi thuốc.
Lăn lộn tới đêm khuya, An Lê căn bản đã chịu không nổi, mơ màng muốn ngủ, Trần Thừa Phong lăn lộn thế nào cũng mặc kệ, nếu làm đau cậu, An Lê sẽ nhẹ giọng kêu tên hắn nói không muốn, cứ như Trần Thừa Phong là cầm thú vậy.
"Tiên sinh... không sinh, không sinh cục cưng..." An Lê lẩm bẩm nói, khóe miệng cong cong mỉm cười, môi bị Trần Thừa Phong hôn đến sưng lên, hồng hồng.
Trần Thừa Phong vuốt ve gương mặt cậu, thịt mum múp, người này thật là kỳ lạ, người không lớn, thế mà trên mặt lại nhiều thịt, sờ vào cảm thấy không tồi, An Lê sắp bị Trần Thừa Phong nhéo nát rồi, khuôn mặt nhỏ này không có một ngày nào được nghỉ ngơi.
Hắn thả lỏng, thanh âm vững vàng, "Không làm em nữa, không muốn sinh, vậy thì chúng ta không sinh."
An Lê kéo tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, "Muốn sinh cục cưng cho tiên sinh, nhưng mà... tiên sinh lâu quá à... Lần sau hẵng sinh..."
Bẹp bẹp miệng, đã ngủ mất rồi.
"Bé con, em vẫn còn là đứa nhỏ, sao có thể để em sinh chứ?"
Trần Thừa Phong hôn lên trán cậu an ủi.
Quả thật bé cưng của hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, sao hắn có thể làm đứa nhỏ nhà hắn vất vả? Đây chính là tiểu bảo bối của hắn, phải nâng niu trong lòng bàn tay mà chiều chuộng.
Sau khi dỗ người ta ngủ, hắn lại thừa dịp An Lê ngủ say bôi thuốc cho người ta, nếu không ngày mai rời giường nhất định sẽ càng đau, Trần Thừa Phong cũng cảm thấy bản thân dục cầu bất mãn, rõ ràng đã làm rất nhiều lần, thế mà lúc bôi thuốc lại nghẹn...
Haiz... Đều do vợ quá xinh đẹp.
An Lê như vậy, chính là một omega cực phẩm, thân kiều thể nhuyễn, làn da tuyết trắng, tuy là có chút gầy, nhưng sau này có thể nuôi được, là do khi còn nhỏ thiếu dinh dưỡng mà thôi, làn da mềm mịn véo một cái là có thể để lại dấu vết.
Như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mà vừa khéo, tác phẩm nghệ thuật mà hắn thích này thuộc về hắn, vĩnh viễn.
Hôm nay An Lê động dục không phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng ngày mai xử lí cũng được, hôm nay hắn muốn ở cùng bé cưng nhà mình.
Bởi vì giãy giụa, An Lê cũng đã bị thương, điện thoại đầu giường rung lên, Trần Thừa Phong bắt máy, nhìn thoáng qua An Lê đang say ngủ trên giường, đè thấp giọng, "Nói đi."
"Trần tổng, hai người kia muốn giả quyết như thế nào? Người này hình như là Phương gia thiếu gia, vậy chúng ta......" Đầu dây bên kia là vệ sĩ, gọi để hỏi ý kiến của hắn.
Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã làm An Lê bị thương, trước kia ngay cả An Tương Quốc hắn cũng không nương tay, huống chi là bạn học mới quen biết có mấy ngày?
Trần Thừa Phong xoa xoa huyệt thái dương, "Các cậu cứ xem xét mà làm, ngày mai tôi sẽ đi giải quyết, để người còn sống là được."
Nghĩ đến An Lê hôm nay thiếu chút nữa bị... trong nhà vệ sinh...
Khi đó phải bất lực cỡ nào chứ? Cả đời này bé cưng của hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nếu gả cho mình mà vẫn không thể yên lòng, vậy có khi hắn thật sự vì An Lê, tạo ra một kim ốc ẩn nấp.
Là hắn không thể bảo vệ omega của mình thật tốt, vốn định cho cậu đi học để cậu có thể vui vẻ hơn một chút, không ngờ lại xảy ra loại chuyện này.
Dặn dò bên kia lưu lại mạng sống, ngày mai hắn sẽ tự mình giải quyết.
Sau đó lại trở về giường, ôm chặt cậu, "An An..."
Màn đêm buông xuống, trăng hôm nay lên cao, vầng trăng non cong cong xinh đẹp, giống như bọn họ hôm nay, ban đêm dung nhập với nhau, cứ như vậy mà ở bên nhau...
An Lê nằm mơ, cậu mơ thấy bản thân là một con chim, bị nhốt trong lồng sắt không có ánh mặt trời, sau đó có người tới cứu cậu, đưa cậu đi, cho cậu ăn, còn cùng cậu phơi nắng, người này... cho cậu một gia đình mới.
Sáng sớm khi An Lê tỉnh lại, trong phòng đã không có người, chỉ còn một chút pheromone lãnh tùng còn lưu lại trong không khí.
"Tiên sinh...?" An Lê gọi một tiếng, nhưng mà không thể nghe ra được, quá khàn, "Ưm..."
Cậu giãy giụa muốn đứng dậy, phát hiện mình có mặc áo ngủ, nhưng mà quần ngủ đâu?
"Shh..." Hít một hơi khí lạnh, eo đau như hôm qua mới tập tạ vậy, cậu kiên trì muốn xuống giường, nhưng mà bắp đùi đã mềm đến mức này, chân vừa chạm xuống đất đã đứng không nổi.
An Lê có chút tủi thân, tiên sinh đâu rồi? Sao vừa đánh dấu xong đã đi rồi?! Omega mới bị cắn cực kỳ ỷ lại alpha, tỉnh dậy không thấy Trần Thừa Phong, cậu bắt đầu khó chịu.
Không đứng lên nổi, lại chui vào ổ chăn, eo đau chân đau cánh tay đau! Nơi nào cũng đau!
"Tỉnh rồi à?" Trần Thừa Phong bưng một bát cháo tiến vào, phát hiện An Lê đã tỉnh, ở trên giường bĩu môi không biết đang khổ sở gì đây.
Đặt bát cháo ở đầu giường, còn có một ly nước lê lạnh giải khát, ngồi bên cạnh cậu, "Có chuyện gì vậy? Sáng ra gắt ngủ sao?"
"Tiên sinh đi đâu vậy... Anh không ở đây, em sợ..." An Lê kéo tay Trần Thừa Phong, có chút khó chịu.
Hôm qua cậu thật sự bị dọa sợ, bây giờ không thấy Trần Thừa Phong cậu sẽ sợ hãi, tính tình quá mềm yếu, thật không có cách nào, từ nhỏ đã không có ai cho cậu chỗ dựa vững chắc.
"Uống nước đi, tôi sợ em tỉnh sẽ khó chịu, bảo lão Lý đi mua bánh kem em thích, sao lại không xuống dưới tìm tôi? Tự ngồi trên giường ấm ức vậy?" Hắn cười khẽ một tiếng, cảm thấy An Lê gắt ngủ cũng rất đáng yêu.
An Lê phản ứng lại, cắn môi dưới, "Em... chân em mỏi, không đi được..."
Gương mặt hồng lên, An Lê chậm rãi hồi tưởng ngày hôm qua cậu và Trần Thừa Phong làm gì, mặt càng ngày càng nóng, hôm qua cậu nói gì vậy chứ?!
Cậu nhớ rõ mình đã bảo tiên sinh nhanh một chút, mạnh một chút, đừng vào quá sâu này nọ...
"Mỏi chân? Chậc, có phải phía sau còn sưng không? Để tôi nhìn xem." Trần Thừa Phong cố ý trêu cậu, bây giờ không thể xuống giường là quá bình thường, kích cỡ của hắn thế nào, An Lê mới bao lớn chứ?
Không chảy máu đã không tồi rồi.
An Lê rầm rì một tiếng, không cho hắn xem, eo cậu đau, cánh tay ngày hôm qua cũng bị Trần Thừa Phong nắn bóp một hồi lâu, từ cổ đến ngực đều là dấu vết hoan ái. Ngôn Tình Cổ Đại
"Không cho xem thì nằm ngoan, có phải nơi này đau không? Hay là nơi này? Nằm một lúc rồi dậy ăn cơm được không?" Sờ trán An Lê, quả nhiên có hơi nóng.
Không chỉ là hơi nóng động dục vẫn chưa nguôi, không chừng cũng là tác dụng của loại thuốc kia, hôm qua bị Trần Thừa Phong ấn trên giường lăn lộn lâu như vậy, toát mồ hôi, cho dù đã tắm rồi cũng vẫn có thể bị cảm lạnh.
An Lê xác thật có hơi chóng mặt, ký ức hôm qua cậu và Trần Thừa Phong làm những gì trên giường đều phải chầm chậm nghĩ lại mới nhớ ra.
"Hôm qua còn nói muốn sinh cục cưng cho tôi mà, mới được một tí đã mỏi chân rồi sao? Bé con của tôi sao lại yếu ớt như vậy?" Hắn dẹm chăn cho An Lê, xoa xoa khuôn mặt cậu.
An Lê phồng má, "Có phải em quá yếu ớt không, tiên sinh... không thích ạ? Chân em không mỏi nữa... cũng không khó chịu, em không yếu ớt..."
"Ngốc quá." Trần Thừa Phong thở dài, không biết đến khi nào An Lê mới thôi có tâm lý lấy lòng hắn, "Yếu ớt với tôi cũng không sao cả, em và tôi ở bên nhau, nên yếu ớt, bởi vì em là bé con của tôi, tôi thích em, cho nên em làm gì nói gì tôi đều thích."
"Biết không, An An."
Nhưng An Lê cảm thấy sau này không bao giờ muốn nằm loại đệm như vậy nữa, quá mỏi eo, vừa rồi không thể tìm thấy một điểm tựa nào, bản thân có làm cách nào cũng không chống đỡ được, một hồi như vậy, eo đau muốn chết luôn.
Chỉ là Trần Thừa Phong vẫn luôn cảm thấy nghe lời bé cưng nhà mình cũng không sai.
"Huhu..." An Lê vùi mặt vào gối, thút tha thút thít khóc không ngừng.
Ngất đi tỉnh lại rất nhiều lần, tuyến thể bị cắn ra một dấu răng vừa ngay ngắn vừa sâu, cái miệng nhỏ vương mùi hương, hương vị nhè nhẹ ngọt ngào vẫn còn trong miệng Trần Thừa Phong.
Trần Thừa Phong đứng dậy, lồng ngực cường tráng như điêu khắc đối lập với thân thể gầy gò trắng nõn của An Lê, hắn duỗi tay kéo bé cưng đang đưa lưng về phía mình lại.
Sau lưng toàn là vết cào, vừa rồi bị An Lê cào, cậu hận bản thân muốn chết, sao lại thích loại đệm mềm này chứ? Không có điểm tựa, cứ như đang lơ lửng giữa không trung.
Mơ mơ hồ hồ, đôi mắt như nai con sớm đã khóc đến ửng hồng, chóp mũi hít hít, không muốn cho tiên sinh chạm vào mình. Tiên sinh rót vào cậu đến tràn đầy, An Lê cảm thấy bụng nhỏ còn toan trướng, khoang sinh sản bị ép mở ra, chính là pheromone của alpha, khiến cậu thoáng chốc không muốn rời đi.
Nhìn bộ dáng chơi xấu của cậu, Trần Thừa Phong hơi mỉm cười, "Sao lại chơi xấu rồi? Vừa rồi không phải còn kêu dễ nghe như vậy sao? An An, không được né tránh tôi."
Hắn hôn vành tai An Lê an ủi cậu, omega lần đầu thành kết, nào có thể không sợ, chỉ là bây giờ có sợ cũng vô dụng.
Chân chính thành kết, từ nay về sau, cả đời này An Lê sẽ là omega của Trần Thừa Phong, không thể thay đổi.
Trên người cậu đều là dấu hôn, mệt lả không còn sức lực, mặc cho Trần Thừa Phong ôm cậu, xử lí cậu, Trần tiên sinh của cậu rất dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên hai hàng nước mắt, lau mồ hôi của cậu, nói với cậu, không cần sợ, sẽ không đau.
Còn giúp cậu rửa sạch, giúp cậu tắm rửa, tuy rằng vừa nãy lúc tắm có chút hành động khác, nhưng trong lòng cậu biết, Trần Thừa Phong đối xử với cậu và đối xử với người khác, vẫn luôn khác nhau.
Trần tiên sinh cho cậu cảm giác an toàn, thật lòng thích một người sẽ muốn giao bản thân cho anh ấy, dâng hiến cho anh ấy. An Lê đến với hai bàn tay trắng, nhưng bộ dáng mềm mại của cậu, trái tim chân thành mới là thứ Trần Thừa Phong cần nhất.
Từ cây lục bình lững lờ trôi giữa sông nước vô tận, bây giờ đã có gia đình của mình. Trần Thừa Phong cứu cậu, không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà An Lê cũng là khối đường ngọt ngào duy nhất của Trần Thừa Phong sau nhiều năm lẻ loi một mình chịu khổ.
Cả căn phòng đều là mùi sữa thơm ngọt, khiến Trần Thừa Phong có ảo giác, giống như An Lê thật sự có sữa, chỉ là so với sữa bình thường còn ngọt hơn, càng thơm hơn, càng câu dẫn người ta hơn.
An Lê được hắn ôm vào ngực, đã tắm xong, ga giường cũng đã đổi, hắn mặc áo ngủ cho cậu, lại không mặc quần, bởi vì nơi nào đó có hơi sưng, lát nữa còn phải bôi thuốc.
Lăn lộn tới đêm khuya, An Lê căn bản đã chịu không nổi, mơ màng muốn ngủ, Trần Thừa Phong lăn lộn thế nào cũng mặc kệ, nếu làm đau cậu, An Lê sẽ nhẹ giọng kêu tên hắn nói không muốn, cứ như Trần Thừa Phong là cầm thú vậy.
"Tiên sinh... không sinh, không sinh cục cưng..." An Lê lẩm bẩm nói, khóe miệng cong cong mỉm cười, môi bị Trần Thừa Phong hôn đến sưng lên, hồng hồng.
Trần Thừa Phong vuốt ve gương mặt cậu, thịt mum múp, người này thật là kỳ lạ, người không lớn, thế mà trên mặt lại nhiều thịt, sờ vào cảm thấy không tồi, An Lê sắp bị Trần Thừa Phong nhéo nát rồi, khuôn mặt nhỏ này không có một ngày nào được nghỉ ngơi.
Hắn thả lỏng, thanh âm vững vàng, "Không làm em nữa, không muốn sinh, vậy thì chúng ta không sinh."
An Lê kéo tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, "Muốn sinh cục cưng cho tiên sinh, nhưng mà... tiên sinh lâu quá à... Lần sau hẵng sinh..."
Bẹp bẹp miệng, đã ngủ mất rồi.
"Bé con, em vẫn còn là đứa nhỏ, sao có thể để em sinh chứ?"
Trần Thừa Phong hôn lên trán cậu an ủi.
Quả thật bé cưng của hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, sao hắn có thể làm đứa nhỏ nhà hắn vất vả? Đây chính là tiểu bảo bối của hắn, phải nâng niu trong lòng bàn tay mà chiều chuộng.
Sau khi dỗ người ta ngủ, hắn lại thừa dịp An Lê ngủ say bôi thuốc cho người ta, nếu không ngày mai rời giường nhất định sẽ càng đau, Trần Thừa Phong cũng cảm thấy bản thân dục cầu bất mãn, rõ ràng đã làm rất nhiều lần, thế mà lúc bôi thuốc lại nghẹn...
Haiz... Đều do vợ quá xinh đẹp.
An Lê như vậy, chính là một omega cực phẩm, thân kiều thể nhuyễn, làn da tuyết trắng, tuy là có chút gầy, nhưng sau này có thể nuôi được, là do khi còn nhỏ thiếu dinh dưỡng mà thôi, làn da mềm mịn véo một cái là có thể để lại dấu vết.
Như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mà vừa khéo, tác phẩm nghệ thuật mà hắn thích này thuộc về hắn, vĩnh viễn.
Hôm nay An Lê động dục không phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng ngày mai xử lí cũng được, hôm nay hắn muốn ở cùng bé cưng nhà mình.
Bởi vì giãy giụa, An Lê cũng đã bị thương, điện thoại đầu giường rung lên, Trần Thừa Phong bắt máy, nhìn thoáng qua An Lê đang say ngủ trên giường, đè thấp giọng, "Nói đi."
"Trần tổng, hai người kia muốn giả quyết như thế nào? Người này hình như là Phương gia thiếu gia, vậy chúng ta......" Đầu dây bên kia là vệ sĩ, gọi để hỏi ý kiến của hắn.
Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã làm An Lê bị thương, trước kia ngay cả An Tương Quốc hắn cũng không nương tay, huống chi là bạn học mới quen biết có mấy ngày?
Trần Thừa Phong xoa xoa huyệt thái dương, "Các cậu cứ xem xét mà làm, ngày mai tôi sẽ đi giải quyết, để người còn sống là được."
Nghĩ đến An Lê hôm nay thiếu chút nữa bị... trong nhà vệ sinh...
Khi đó phải bất lực cỡ nào chứ? Cả đời này bé cưng của hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nếu gả cho mình mà vẫn không thể yên lòng, vậy có khi hắn thật sự vì An Lê, tạo ra một kim ốc ẩn nấp.
Là hắn không thể bảo vệ omega của mình thật tốt, vốn định cho cậu đi học để cậu có thể vui vẻ hơn một chút, không ngờ lại xảy ra loại chuyện này.
Dặn dò bên kia lưu lại mạng sống, ngày mai hắn sẽ tự mình giải quyết.
Sau đó lại trở về giường, ôm chặt cậu, "An An..."
Màn đêm buông xuống, trăng hôm nay lên cao, vầng trăng non cong cong xinh đẹp, giống như bọn họ hôm nay, ban đêm dung nhập với nhau, cứ như vậy mà ở bên nhau...
An Lê nằm mơ, cậu mơ thấy bản thân là một con chim, bị nhốt trong lồng sắt không có ánh mặt trời, sau đó có người tới cứu cậu, đưa cậu đi, cho cậu ăn, còn cùng cậu phơi nắng, người này... cho cậu một gia đình mới.
Sáng sớm khi An Lê tỉnh lại, trong phòng đã không có người, chỉ còn một chút pheromone lãnh tùng còn lưu lại trong không khí.
"Tiên sinh...?" An Lê gọi một tiếng, nhưng mà không thể nghe ra được, quá khàn, "Ưm..."
Cậu giãy giụa muốn đứng dậy, phát hiện mình có mặc áo ngủ, nhưng mà quần ngủ đâu?
"Shh..." Hít một hơi khí lạnh, eo đau như hôm qua mới tập tạ vậy, cậu kiên trì muốn xuống giường, nhưng mà bắp đùi đã mềm đến mức này, chân vừa chạm xuống đất đã đứng không nổi.
An Lê có chút tủi thân, tiên sinh đâu rồi? Sao vừa đánh dấu xong đã đi rồi?! Omega mới bị cắn cực kỳ ỷ lại alpha, tỉnh dậy không thấy Trần Thừa Phong, cậu bắt đầu khó chịu.
Không đứng lên nổi, lại chui vào ổ chăn, eo đau chân đau cánh tay đau! Nơi nào cũng đau!
"Tỉnh rồi à?" Trần Thừa Phong bưng một bát cháo tiến vào, phát hiện An Lê đã tỉnh, ở trên giường bĩu môi không biết đang khổ sở gì đây.
Đặt bát cháo ở đầu giường, còn có một ly nước lê lạnh giải khát, ngồi bên cạnh cậu, "Có chuyện gì vậy? Sáng ra gắt ngủ sao?"
"Tiên sinh đi đâu vậy... Anh không ở đây, em sợ..." An Lê kéo tay Trần Thừa Phong, có chút khó chịu.
Hôm qua cậu thật sự bị dọa sợ, bây giờ không thấy Trần Thừa Phong cậu sẽ sợ hãi, tính tình quá mềm yếu, thật không có cách nào, từ nhỏ đã không có ai cho cậu chỗ dựa vững chắc.
"Uống nước đi, tôi sợ em tỉnh sẽ khó chịu, bảo lão Lý đi mua bánh kem em thích, sao lại không xuống dưới tìm tôi? Tự ngồi trên giường ấm ức vậy?" Hắn cười khẽ một tiếng, cảm thấy An Lê gắt ngủ cũng rất đáng yêu.
An Lê phản ứng lại, cắn môi dưới, "Em... chân em mỏi, không đi được..."
Gương mặt hồng lên, An Lê chậm rãi hồi tưởng ngày hôm qua cậu và Trần Thừa Phong làm gì, mặt càng ngày càng nóng, hôm qua cậu nói gì vậy chứ?!
Cậu nhớ rõ mình đã bảo tiên sinh nhanh một chút, mạnh một chút, đừng vào quá sâu này nọ...
"Mỏi chân? Chậc, có phải phía sau còn sưng không? Để tôi nhìn xem." Trần Thừa Phong cố ý trêu cậu, bây giờ không thể xuống giường là quá bình thường, kích cỡ của hắn thế nào, An Lê mới bao lớn chứ?
Không chảy máu đã không tồi rồi.
An Lê rầm rì một tiếng, không cho hắn xem, eo cậu đau, cánh tay ngày hôm qua cũng bị Trần Thừa Phong nắn bóp một hồi lâu, từ cổ đến ngực đều là dấu vết hoan ái. Ngôn Tình Cổ Đại
"Không cho xem thì nằm ngoan, có phải nơi này đau không? Hay là nơi này? Nằm một lúc rồi dậy ăn cơm được không?" Sờ trán An Lê, quả nhiên có hơi nóng.
Không chỉ là hơi nóng động dục vẫn chưa nguôi, không chừng cũng là tác dụng của loại thuốc kia, hôm qua bị Trần Thừa Phong ấn trên giường lăn lộn lâu như vậy, toát mồ hôi, cho dù đã tắm rồi cũng vẫn có thể bị cảm lạnh.
An Lê xác thật có hơi chóng mặt, ký ức hôm qua cậu và Trần Thừa Phong làm những gì trên giường đều phải chầm chậm nghĩ lại mới nhớ ra.
"Hôm qua còn nói muốn sinh cục cưng cho tôi mà, mới được một tí đã mỏi chân rồi sao? Bé con của tôi sao lại yếu ớt như vậy?" Hắn dẹm chăn cho An Lê, xoa xoa khuôn mặt cậu.
An Lê phồng má, "Có phải em quá yếu ớt không, tiên sinh... không thích ạ? Chân em không mỏi nữa... cũng không khó chịu, em không yếu ớt..."
"Ngốc quá." Trần Thừa Phong thở dài, không biết đến khi nào An Lê mới thôi có tâm lý lấy lòng hắn, "Yếu ớt với tôi cũng không sao cả, em và tôi ở bên nhau, nên yếu ớt, bởi vì em là bé con của tôi, tôi thích em, cho nên em làm gì nói gì tôi đều thích."
"Biết không, An An."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất