Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng
Chương 6: Em sẽ làm tiên sinh vừa lòng
Trần Thừa Phong giật giật hầu kết, hắn biết người này muốn làm gì.
Cậu đúng là rất gầy, nhưng lại gầy đúng chỗ, áo sơ mi từ bờ vai của cậu trượt xuống, An Lê e lệ quay đầu không dám nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này.
Coi như là vì mạng sống, càng xem như… vì để được ở lại.
Ở lại nơi này lấy lòng một alpha, hẳn là so với trở lại An gia chịu đủ loại lăng nhục, sau đó lại bị đưa đến nông thôn tốt hơn nhiều...
An Lê kéo chăn ra, vừa nãy cậu cuốn chăn che lại thân thể là vì cậu không mặc quần, áo sơ mi dài vừa khéo che được đùi, cúc áo mở đến bụng, làn da cậu trắng lạnh, ánh đèn mờ nhạt rọi xuống giống như mật ong pha loãng.
Thoạt nhìn có chút ngọt. Truyện Đô Thị
Trần Thừa Phong mới ý thức được, áp chế pheromone của An Lê là việc ngu xuẩn như thế nào, bởi vì người này không chỉ có pheromone rất ngọt, rất thơm, mà cả người ngọt ngào như ngâm trong bình gốm, làm hắn tò mò không biết nước mắt của cậu có thể thoả mãn vị giác hay không.
Áo sơmi từ bả vai trượt xuống, thanh âm An Lê càng giống như nói cho chính mình nghe, “Em sẽ… làm tiên sinh vừa lòng.” Tay chân run rẩy khẩn trương cởi áo.
Tuy rằng dáng người gầy ốm, nhưng phần eo lại có đường cong xinh đẹp, rất hợp để trêu đùa, chỉ là Trần Thừa Phong không có tâm tư đó, hắn cảm thấy An Lê đang cởi quần áo thử lấy lòng hắn càng thú vị hơn.
Khẩn trương đến mức tay chân run rẩy, trong phòng không lạnh, nhưng hắn nhìn ra được, An Lê rất lạnh.
Chọc cho Trần Thừa Phong cười một tiếng, hắn hừ lạnh, “Ba cậu để cậu tới đây, là để cậu làm cái này à?”
Giày da nhấc lên đi từng bước đến gần An Lê.
Lông mi đen nhánh run lên, đồng tử màu hổ phách nhợt nhạt bị che lại, cậu nhắm mắt, lông mi rất dài, mắt cậu rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm Trần Thừa Phong động tâm.
Trần Thừa Phong nâng mặt An Lê nhìn cậu, “Ông ta bảo cậu tới câu dẫn tôi? Cho ông ta một con đường sống, đúng không?”
Hắn cười châm chọc, hắn coi An Lê như một món đồ chơi đã thu vào túi, trong giọng cũng chứa đầy sự khinh thường, từng bước ép sát, “Cậu biết không, ông ta nói hai nhà thân thiết nhiều năm, vì củng cố giao tình nên gả cậu cho tôi.”
“Nhưng mười mấy năm trước, người đẩy nhà tôi xuống vực sâu cũng là bác, trai.”
Trần Thừa Phong cố ý gằn hai chữ bác trai, bởi trong mắt hắn, dựa vào thực lực hiện giờ, dẫm chết An gia đơn giản nhẹ nhàng như dẫm chết một con kiến vậy.
An Lê cắn môi dưới, mặt cắt không còn một giọt máu, thậm chí nước mắt lúc nãy khóc vẫn còn vương trên mặt, trông giống như tiểu thiên sứ phải chịu ấm ức, khiến người ta đau lòng.
Gương mặt cậu bị vuốt ve, tay Trần Thừa Phong dần dần sờ từ cổ xuống dưới, thân thể An Lê cứng đờ, không dám cử động, cậu không biết, cũng không hiểu ân oán trước kia giữa Trần gia và An gia.
Cậu chỉ biết mình là sủng vật được đưa tới để liên hôn, ngoài mặt cậu là bạn đời hợp pháp duy nhất của Trần Thừa Phong, có điều sau này phải đối mặt với những gì, phỏng chừng chỉ có một mình mình biết.
“Để cậu câu dẫn tôi, sau đó hầu hạ tôi sung sướng, tôi sẽ buông tha cho An gia, là như vậy đúng không?” Ý cười trong giọng rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm vào người An Lê, trên vai cậu có một vệt lạ bất thường, giống như cái bớt, nhưng lại càng giống một cái sẹo hình tròn, không lớn.
Là vết bị bỏng do tàn thuốc, Trần Thừa Phong híp mắt, buông lỏng người ra, ý cười trong mắt đã biến mất.
Cậu đúng là rất gầy, nhưng lại gầy đúng chỗ, áo sơ mi từ bờ vai của cậu trượt xuống, An Lê e lệ quay đầu không dám nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này.
Coi như là vì mạng sống, càng xem như… vì để được ở lại.
Ở lại nơi này lấy lòng một alpha, hẳn là so với trở lại An gia chịu đủ loại lăng nhục, sau đó lại bị đưa đến nông thôn tốt hơn nhiều...
An Lê kéo chăn ra, vừa nãy cậu cuốn chăn che lại thân thể là vì cậu không mặc quần, áo sơ mi dài vừa khéo che được đùi, cúc áo mở đến bụng, làn da cậu trắng lạnh, ánh đèn mờ nhạt rọi xuống giống như mật ong pha loãng.
Thoạt nhìn có chút ngọt. Truyện Đô Thị
Trần Thừa Phong mới ý thức được, áp chế pheromone của An Lê là việc ngu xuẩn như thế nào, bởi vì người này không chỉ có pheromone rất ngọt, rất thơm, mà cả người ngọt ngào như ngâm trong bình gốm, làm hắn tò mò không biết nước mắt của cậu có thể thoả mãn vị giác hay không.
Áo sơmi từ bả vai trượt xuống, thanh âm An Lê càng giống như nói cho chính mình nghe, “Em sẽ… làm tiên sinh vừa lòng.” Tay chân run rẩy khẩn trương cởi áo.
Tuy rằng dáng người gầy ốm, nhưng phần eo lại có đường cong xinh đẹp, rất hợp để trêu đùa, chỉ là Trần Thừa Phong không có tâm tư đó, hắn cảm thấy An Lê đang cởi quần áo thử lấy lòng hắn càng thú vị hơn.
Khẩn trương đến mức tay chân run rẩy, trong phòng không lạnh, nhưng hắn nhìn ra được, An Lê rất lạnh.
Chọc cho Trần Thừa Phong cười một tiếng, hắn hừ lạnh, “Ba cậu để cậu tới đây, là để cậu làm cái này à?”
Giày da nhấc lên đi từng bước đến gần An Lê.
Lông mi đen nhánh run lên, đồng tử màu hổ phách nhợt nhạt bị che lại, cậu nhắm mắt, lông mi rất dài, mắt cậu rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm Trần Thừa Phong động tâm.
Trần Thừa Phong nâng mặt An Lê nhìn cậu, “Ông ta bảo cậu tới câu dẫn tôi? Cho ông ta một con đường sống, đúng không?”
Hắn cười châm chọc, hắn coi An Lê như một món đồ chơi đã thu vào túi, trong giọng cũng chứa đầy sự khinh thường, từng bước ép sát, “Cậu biết không, ông ta nói hai nhà thân thiết nhiều năm, vì củng cố giao tình nên gả cậu cho tôi.”
“Nhưng mười mấy năm trước, người đẩy nhà tôi xuống vực sâu cũng là bác, trai.”
Trần Thừa Phong cố ý gằn hai chữ bác trai, bởi trong mắt hắn, dựa vào thực lực hiện giờ, dẫm chết An gia đơn giản nhẹ nhàng như dẫm chết một con kiến vậy.
An Lê cắn môi dưới, mặt cắt không còn một giọt máu, thậm chí nước mắt lúc nãy khóc vẫn còn vương trên mặt, trông giống như tiểu thiên sứ phải chịu ấm ức, khiến người ta đau lòng.
Gương mặt cậu bị vuốt ve, tay Trần Thừa Phong dần dần sờ từ cổ xuống dưới, thân thể An Lê cứng đờ, không dám cử động, cậu không biết, cũng không hiểu ân oán trước kia giữa Trần gia và An gia.
Cậu chỉ biết mình là sủng vật được đưa tới để liên hôn, ngoài mặt cậu là bạn đời hợp pháp duy nhất của Trần Thừa Phong, có điều sau này phải đối mặt với những gì, phỏng chừng chỉ có một mình mình biết.
“Để cậu câu dẫn tôi, sau đó hầu hạ tôi sung sướng, tôi sẽ buông tha cho An gia, là như vậy đúng không?” Ý cười trong giọng rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm vào người An Lê, trên vai cậu có một vệt lạ bất thường, giống như cái bớt, nhưng lại càng giống một cái sẹo hình tròn, không lớn.
Là vết bị bỏng do tàn thuốc, Trần Thừa Phong híp mắt, buông lỏng người ra, ý cười trong mắt đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất