Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng
Chương 8: Cứ từ từ, rồi sẽ ổn thôi
Hắn cảm thấy kì lạ, mẹ nó sao lại… có phản ứng!!?
May mà An Lê sợ hãi khẩn trương nên nhắm mắt, không nhìn thấy tổng tài lạnh lùng là hắn mới nãy còn nói An Lê chỉ là món đồ chơi, bây giờ lại chậm rãi giương cờ.
Không còn ai khác.
Nếu không phải An Lê nhắm mắt, mặt mũi hắn đều bị ném đi hết rồi, hắn xoa xoa huyệt thái dương, điếu thuốc đang cháy cũng tắt dần, hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Trên người omega mới cưới này quá thơm, khiến hắn thiếu chút nữa không khống chế được, cẩn thận nghĩ lại bộ dáng An Lê khóc thút thít ban nãy thật sự là làm người ta đau lòng.
Tưởng tượng một chút liền cảm thấy xong rồi. Lửa nóng mới được dập tắt sau khi hút thuốc không hiểu sao lại bùng lên, thân dưới khô nóng khó chịu, Trần Thừa Phong “Shh” một tiếng, không rõ vì sao mình lại mất khống chế như vậy.
Chẳng lẽ thật sự do pheromone của người này quá ngọt ngào mềm mại, làm tim hắn tan chảy?
Sắc mặt Trần Thừa Phong u ám,
vữa nãy hắn rõ ràng đã nhìn thấy trên vai An Lê có một vết bỏng do tàn thuốc, trước đó Trần Thừa Phong đã biết An gia có hai người con trai, chỉ là người xuất hiện trước đại chúng vẫn luôn là con trai nhỏ An Khê, mọi người đều đồn rằng hai người con trai của An gia đều rất được yêu thương, con trai lớn không thích xã giao bên ngoài nên rất ít khi xuất hiện, Trần Thừa Phong nghĩ nếu được thương yêu như nhau, vậy cưới ai cũng có thể kiềm chế An gia, cho nên kể cả người được đưa đến là An Lê, hắn cũng không để ý.
Có điều tại sao trên người một thiếu gia được nuôi dưỡng tỉ mỉ lại có vết sẹo như vậy? Hơn nữa An Lê nhìn qua thật sự rất gầy, tính cách nhát gan sợ người lạ, mà An Khê lại phóng khoáng hơn nhiều, mỗi một cử chỉ đều lễ phép không có vấn đề gì.
Trần Thừa Phong nghi hoặc trong lòng, nghĩ đến nhiều năm trước cha mẹ bị An Tương Quốc hãm hại chỉ còn hai bàn tay trắng, hắn vẫn cảm thấy căm hận thấu xương, nhưng bảo hắn xuống tay với omega ngoan ngoãn như vậy, không hiểu sao hắn lại cảm thấy hơi mềm lòng.
Không quan tâm nữa, hắn quyết định điều tra chi tiết thêm, dù sao hắn đã từng cho rằng người gả cho mình sẽ là An Khê, kết quả điều tra cũng chỉ có An Khê, mà hắn lại không biết chút thông tin nào về An Lê.
Về thư phòng sẽ cho người đi điều tra.
An Lê vốn tưởng rằng hôm sau sẽ bị đưa về An gia, nhưng mà hôm sau quản gia Lý lại đưa quần áo và đồ dùng sinh hoạt tới.
Không thấy bóng dáng Trần Thừa Phong trong phòng, mặc dù rất hoảng loạn, cậu lại nghĩ có thể Trần tiên sinh cũng không chán ghét cậu? Không bởi vì đêm qua cậu khóc không thở nổi mà tức giận...
Mấy ngày tiếp theo, căn biệt thự vô cùng im ắng, làm An Lê cuối cùng cũng được ngủ ngon, không phải lo lắng hôm sau dậy muộn sẽ bị đánh.
“Chú Lý, cháu… Có phải Trần tiên sinh không thích cháu không?” An Lê ngồi trên bàn cơm mềm giọng sữa hỏi.
Mấy ngày này ở chung, quản gia Lý trở thành người duy nhất An Lê có thể nói chuyện cùng, cậu sợ người lạ, nhưng thâm tâm biết quẩn gia Lý là người tốt, sẽ không đối xử tệ với cậu.
Quản gia Lý quản gia thật ra không có ý gì khác, ông không kết hôn, cũng không có con cái, cả đời nghiêm túc làm việc tại Trần gia, biệt thự này từ trước đến nay đều không có hơi người.
Từ sau khi Trần Thừa Phong về nước, tuy hắn từng bước thăng tiến, thông qua thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường mà một bước lên mây, cũng chỉ có ông biết biệt thự này thường ngày tử khí thâm trầm, không có một chút sự sống, phảng phất giống như một khối gạch không có sinh mệnh, không có dáng vẻ của một căn nhà ấm áp.
So sánh hiện tại với khoảng thời gian trước khi An Lê chuyển vào, còn tốt hơn rất nhiều, tuy An Lê sợ người lạ lại nhát gan, nhưng lại cực kì thân thiện, một tiếng chú Lý cũng gọi đến ngọt ngào.
Quản gia Lý lắc đầu, “Tiên sinh giữ ngài ở lại, tức là không phải chán ghét ngài, cứ từ từ, rồi sẽ ổn thôi.”
Cứ từ từ… Rồi sẽ ổn thôi...
An Lê phồng má, cậu cũng chỉ hy vọng như thế, hiện tại tiên sinh không ghét bỏ cậu, không có nghĩa là sau này sẽ không.
Từ sau đêm tân hôn, Trần Thừa Phong vẫn luôn không về nhà, An Lê cảm thấy thả lỏng không ít, quản gia Lý ôn hoà, ở chung với ông làm cậu thấy thoải mái.
Trần Thừa Phong cũng bận bịu. An gia vừa ngã xuống, mấy nhóm người đều đồng loại lao vào, vội vàng muốn phân chia chiến lợi phẩm. Trần Thừa Phong sự nghiệp lớn mạnh, đang ở giai đoạn phát triển, tiềm lực giống như con cá lớn dưới biển sâu. đam mỹ hài
Vì chuyện thu mua, hắn đi sớm về trễ. Sáng sớm rời khỏi nhà, đến tận rạng sáng cũng không thấy bóng người.
Chỉ có một đêm nọ, An Lê bị tiếng chìa khoá đánh thức. Cậu hoảng sợ túm chăn, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh. Tiếng bước chân không tính là lớn, nghe ra được là cố ý khắc chế. Trần Thừa Phong đi ngang qua cửa mà không dừng lại. Cuối cùng, toàn bộ âm thanh đều biến mất.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi thả lỏng tinh thần, tiếp tục ngủ.
Đối với Trần Thừa Phong, đáy lòng An Lê sợ hãi, kính sợ, là tâm lí không thể kháng cự mà phục tùng của một bạn đời hợp pháp với tiên sinh nhà mình.
Ban ngày cậu không biết đi đâu, chỉ có thể ở trong biệt thự nhìn bầu trời bên ngoài, đôi khi sẽ giúp quản gia Lý làm chút việc nhà, nhưng mà quản gia Lý luôn không cho cậu làm.
Một tuần trôi qua, cậu gả đến nhà Trần Thừa Phong đã được một tuần, cũng chỉ có đêm tân hôn là nhìn thấy hắn.
Trần tiên sinh… rốt cuộc là người thế nào?
May mà An Lê sợ hãi khẩn trương nên nhắm mắt, không nhìn thấy tổng tài lạnh lùng là hắn mới nãy còn nói An Lê chỉ là món đồ chơi, bây giờ lại chậm rãi giương cờ.
Không còn ai khác.
Nếu không phải An Lê nhắm mắt, mặt mũi hắn đều bị ném đi hết rồi, hắn xoa xoa huyệt thái dương, điếu thuốc đang cháy cũng tắt dần, hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Trên người omega mới cưới này quá thơm, khiến hắn thiếu chút nữa không khống chế được, cẩn thận nghĩ lại bộ dáng An Lê khóc thút thít ban nãy thật sự là làm người ta đau lòng.
Tưởng tượng một chút liền cảm thấy xong rồi. Lửa nóng mới được dập tắt sau khi hút thuốc không hiểu sao lại bùng lên, thân dưới khô nóng khó chịu, Trần Thừa Phong “Shh” một tiếng, không rõ vì sao mình lại mất khống chế như vậy.
Chẳng lẽ thật sự do pheromone của người này quá ngọt ngào mềm mại, làm tim hắn tan chảy?
Sắc mặt Trần Thừa Phong u ám,
vữa nãy hắn rõ ràng đã nhìn thấy trên vai An Lê có một vết bỏng do tàn thuốc, trước đó Trần Thừa Phong đã biết An gia có hai người con trai, chỉ là người xuất hiện trước đại chúng vẫn luôn là con trai nhỏ An Khê, mọi người đều đồn rằng hai người con trai của An gia đều rất được yêu thương, con trai lớn không thích xã giao bên ngoài nên rất ít khi xuất hiện, Trần Thừa Phong nghĩ nếu được thương yêu như nhau, vậy cưới ai cũng có thể kiềm chế An gia, cho nên kể cả người được đưa đến là An Lê, hắn cũng không để ý.
Có điều tại sao trên người một thiếu gia được nuôi dưỡng tỉ mỉ lại có vết sẹo như vậy? Hơn nữa An Lê nhìn qua thật sự rất gầy, tính cách nhát gan sợ người lạ, mà An Khê lại phóng khoáng hơn nhiều, mỗi một cử chỉ đều lễ phép không có vấn đề gì.
Trần Thừa Phong nghi hoặc trong lòng, nghĩ đến nhiều năm trước cha mẹ bị An Tương Quốc hãm hại chỉ còn hai bàn tay trắng, hắn vẫn cảm thấy căm hận thấu xương, nhưng bảo hắn xuống tay với omega ngoan ngoãn như vậy, không hiểu sao hắn lại cảm thấy hơi mềm lòng.
Không quan tâm nữa, hắn quyết định điều tra chi tiết thêm, dù sao hắn đã từng cho rằng người gả cho mình sẽ là An Khê, kết quả điều tra cũng chỉ có An Khê, mà hắn lại không biết chút thông tin nào về An Lê.
Về thư phòng sẽ cho người đi điều tra.
An Lê vốn tưởng rằng hôm sau sẽ bị đưa về An gia, nhưng mà hôm sau quản gia Lý lại đưa quần áo và đồ dùng sinh hoạt tới.
Không thấy bóng dáng Trần Thừa Phong trong phòng, mặc dù rất hoảng loạn, cậu lại nghĩ có thể Trần tiên sinh cũng không chán ghét cậu? Không bởi vì đêm qua cậu khóc không thở nổi mà tức giận...
Mấy ngày tiếp theo, căn biệt thự vô cùng im ắng, làm An Lê cuối cùng cũng được ngủ ngon, không phải lo lắng hôm sau dậy muộn sẽ bị đánh.
“Chú Lý, cháu… Có phải Trần tiên sinh không thích cháu không?” An Lê ngồi trên bàn cơm mềm giọng sữa hỏi.
Mấy ngày này ở chung, quản gia Lý trở thành người duy nhất An Lê có thể nói chuyện cùng, cậu sợ người lạ, nhưng thâm tâm biết quẩn gia Lý là người tốt, sẽ không đối xử tệ với cậu.
Quản gia Lý quản gia thật ra không có ý gì khác, ông không kết hôn, cũng không có con cái, cả đời nghiêm túc làm việc tại Trần gia, biệt thự này từ trước đến nay đều không có hơi người.
Từ sau khi Trần Thừa Phong về nước, tuy hắn từng bước thăng tiến, thông qua thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường mà một bước lên mây, cũng chỉ có ông biết biệt thự này thường ngày tử khí thâm trầm, không có một chút sự sống, phảng phất giống như một khối gạch không có sinh mệnh, không có dáng vẻ của một căn nhà ấm áp.
So sánh hiện tại với khoảng thời gian trước khi An Lê chuyển vào, còn tốt hơn rất nhiều, tuy An Lê sợ người lạ lại nhát gan, nhưng lại cực kì thân thiện, một tiếng chú Lý cũng gọi đến ngọt ngào.
Quản gia Lý lắc đầu, “Tiên sinh giữ ngài ở lại, tức là không phải chán ghét ngài, cứ từ từ, rồi sẽ ổn thôi.”
Cứ từ từ… Rồi sẽ ổn thôi...
An Lê phồng má, cậu cũng chỉ hy vọng như thế, hiện tại tiên sinh không ghét bỏ cậu, không có nghĩa là sau này sẽ không.
Từ sau đêm tân hôn, Trần Thừa Phong vẫn luôn không về nhà, An Lê cảm thấy thả lỏng không ít, quản gia Lý ôn hoà, ở chung với ông làm cậu thấy thoải mái.
Trần Thừa Phong cũng bận bịu. An gia vừa ngã xuống, mấy nhóm người đều đồng loại lao vào, vội vàng muốn phân chia chiến lợi phẩm. Trần Thừa Phong sự nghiệp lớn mạnh, đang ở giai đoạn phát triển, tiềm lực giống như con cá lớn dưới biển sâu. đam mỹ hài
Vì chuyện thu mua, hắn đi sớm về trễ. Sáng sớm rời khỏi nhà, đến tận rạng sáng cũng không thấy bóng người.
Chỉ có một đêm nọ, An Lê bị tiếng chìa khoá đánh thức. Cậu hoảng sợ túm chăn, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh. Tiếng bước chân không tính là lớn, nghe ra được là cố ý khắc chế. Trần Thừa Phong đi ngang qua cửa mà không dừng lại. Cuối cùng, toàn bộ âm thanh đều biến mất.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi thả lỏng tinh thần, tiếp tục ngủ.
Đối với Trần Thừa Phong, đáy lòng An Lê sợ hãi, kính sợ, là tâm lí không thể kháng cự mà phục tùng của một bạn đời hợp pháp với tiên sinh nhà mình.
Ban ngày cậu không biết đi đâu, chỉ có thể ở trong biệt thự nhìn bầu trời bên ngoài, đôi khi sẽ giúp quản gia Lý làm chút việc nhà, nhưng mà quản gia Lý luôn không cho cậu làm.
Một tuần trôi qua, cậu gả đến nhà Trần Thừa Phong đã được một tuần, cũng chỉ có đêm tân hôn là nhìn thấy hắn.
Trần tiên sinh… rốt cuộc là người thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất