Chương 7
Vừa hết tiết cuối mọi người trong lớp kéo nhau về, điện thoại trên bàn bỗng rung rung thì ra là mẹ gửi tin nhắn tới nói không thể đón cậu, Hiệu Tích đương nhiên sẽ chọn đi tàu điện ngầm vì Hiệu Tích là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Hiểu chuyện đến đau lòng.
Nhưng cũng không thể trách Cẩm Mai Chi được, một mình nuôi con đã rất vất vả bây giờ lại gần dịp cuối năm tăng ca là chuyện bình thường, đợi đến cuối năm rồi có thể thoải mái vui vẻ bên nhau cũng chưa muộn.
“Chưa về?” Doãn Kì lười biếng ngồi dậy bỏ sách vào cặp.
“Tớ chuẩn bị về rồi.” Giờ cậu mới để ý, lớp học còn cậu với Doãn Kì nè.
Hắn đứng dậy đeo cặp vào: “Muốn đi chơi không?”
Hiệu Tích to tròn mắt nhìn hắn, “Đi chơi ở đâu?”
“Đi thì biết.” Doãn Kì nắm tay cậu kéo ra, Hiệu Tích cũng đi theo hắn luôn.
Cả hai đi bộ khỏi trường rồi Doãn Kì dẫn cậu đến trung tâm thương mại đưa cậu vào khu trò chơi trên tầng ba, hắn là người đi mua thẻ xu lại còn mua rất nhiều nên Hiệu Tích muốn chơi bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Chơi trò bắt súng, oẳn tù tì, đá bóng kể cả đua xe cứ đưa thẻ vào máy là có thể chơi rồi, chơi đến khi hơn nửa giờ đồng hồ chỉ còn hai thẻ xu cuối cùng. Trong lúc Hiệu Tích còn lưỡng lự không biết nên chơi trò gì thì Doãn Kì đã cầm hai thẻ xu đi tới máy gắp thú bông, bây giờ cậu mới phát hiện Doãn Kì chơi mấy trò này rất giỏi, giỏi hơn cậu nhiều!
“Woaaa hai con luôn rồi, Doãn Kì, cậu giỏi quá!!!” Ánh mắt của Hiệu Tích lộ ra thêm sự sùng bái hắn.
Doãn Kì cười xoa xoa đầu cậu, “Giỏi gì đâu.”
Hiệu Tích gõ đầu ngón tay vào mặt kính, “Chính là, là mấy trò chơi này cậu chơi rất giỏi luôn! Rất lợi hại!”
Doãn Kì cúi người xuống lấy hai con gấu bông rồi đưa cho cậu: “Ừ, sau này cậu muốn tôi dẫn cậu đi tiếp.”
Hiệu Tích gật đầu lia lịa, tay nhận hai con gấu bông nhỏ, “Cậu hứa đó nha!”
“Ừ, hứa.”
Tiêu hao năng lượng quá hai người họ quyết định đi xuống tầng trệt mua nước uống thôi.
“Cậu muốn uống gì?” Doãn Kì hỏi cậu, Hiệu Tích có giành đi mua nhưng hắn không cho.
Hiệu Tích ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, “Tớ uống gì cũng được hết.”
Doãn Kì ừ một tiếng rồi xoay người đi đến quán bán trà sữa gần đó, Hiệu Tích ở lại ngắm nghía hai con gấu bông còn vuốt vuốt xoa xoa nó.
Gấu bông mềm ghê ~
“Ồ? Xem ai kìa?”
Đây là một giọng nói rất quen thuộc với cậu.
Tuy là giọng nói quen thuộc đó nhưng khi nó cất lên vẫn phần nào làm cho Hiệu Tích run rẩy, hai con gấu bông trên tay Hiệu Tích cũng không may mắn mà tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo.
“Chuyển qua Giả Hoa rồi, đâu ai biết chuyện của mày nên bây giờ mày rất vui vẻ sao?”
Người này là Bắc Võ, là người chủ mưu của những trò trêu chọc cô lập và bắt nạt cậu ở Nhất Trung.
Hiệu Tích cúi người nhặt hai con gấu lên.
Bàn tay nhỏ của Hiệu Tích đặt xuống không lâu giây tiếp theo đã có một đế giày đạp xuống, đạp lên bàn tay của cậu rồi chà mạnh xuống mặt đất.
“A! Đau!”
Bắc Võ cười châm chọc, “Xin lỗi nha, tao không thấy tay của mày, tay của mày làm dơ giày tao rồi, dơ bẩn như ba của mày vậy.”
Hiệu Tích đẩy chân cậu ta ra, “Ông ta không phải ba tớ!”
Bắc Võ nhún vai nói tiếp những lời rất khó nghe, “Mày không nhận cũng không được vì vốn dĩ trong người mày mang dòng máu bẩn thỉu và máu lạnh của ông ta rồi, còn nhớ cái ngày mày chọi ghế lên đầu tao không?” cậu ta vén tóc mái lên lộ cái trán có một vết sẹo dài, “Con mẹ nó, mày đã để lại thứ xấu xí này trên mặt tao!”
Hiệu Tích trừng mắt Bắc Võ, cậu không muốn tranh chấp hay lớn tiếng cho nên đã quay lại ghế cầm lấy cặp của Doãn Kì chuẩn bị bước đi.
“Thằng con của kẻ giết người.” Bắc Võ đẩy vai cậu lại, lớn tiếng nói.
Vì câu nói này mà mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến.
“Làm gì vậy?”
Hiệu Tích nhìn thấy Doãn Kì liền chạy ra sau lưng hắn, tay còn nắm chặt góc áo của hắn mà vò vò, Doãn Kì nhíu mày, người này có gì mà lại khiến Hiệu Tích sợ hãi như vậy?
Bắc Võ nheo mắt lại, “Mày là ai? Xen vào chuyện của tao làm gì?”
“Tao là bạn cùng bàn của Hiệu Tích. Còn mày?”
Bắc Võ liếc qua Hiệu Tích sau lưng hắn: “Ra là qua Giả Hoa quen được bạn mới à?” tiếp đó còn cười khinh thường, “Tao có lòng tốt muốn khuyên mày đừng chơi với nó nữa, nếu không thì mày chết lúc nào sẽ không hay.”
“Cậu nói hươu nói vượn!” Hiệu Tích tuy vẫn còn hoảng sợ lắm nhưng cậu nhất quyết không nhận những lời vu khống cậu được.
“Cậu cầm giúp tôi.” Doãn Kì quay người, đưa hai ly trà sữa cho Hiệu Tích.
Đợi Hiệu Tích nhận lấy hai cái ly xong Doãn Kì liền quay lại đấm một cú vào mặt Bắc Võ, không đẹp hắn sẽ không lấy tiền cậu ta.
“Tao thấy lòng tốt của mày giống như một cái lòng heo thối vậy, vu khống người ta là không hay đâu thằng khốn.” Tiếp đó thêm một cú.
Hiệu Tích không ngờ là Doãn Kì sẽ đánh nhau vì cậu, cậu hoảng lắm, vội vàng đặt hai ly trà sữa xuống đất chạy đến can Doãn Kì ra. Tay thì kéo Doãn Kì ra nhưng trong lòng cậu như đang đánh trống múa lân vậy, cậu sợ nếu Doãn Kì biết chuyện thì có nghỉ chơi với cậu không? Có bỏ mặc cậu không?
Nhìn thấy bàn tay nhỏ của Hiệu Tích kéo mình, hắn mới dịu lại một chút thả tên khốn đó ra, đứng dậy phủi tay.
Tiếp theo thì kéo cậu đến một góc khác, một góc mà không bị ô nhiễm bởi tên khốn kia.
“Có sao không?” Doãn Kì kéo tay cậu, xem xét.
Hiệu Tích cúi thấp đầu, lắc lắc.
Doãn Kì tiếp tục hỏi, “Thằng đó là ai?”
“Bạn, bạn cũ...”
“Trường Nhất Trung?”
Hiệu Tích gật đầu.
“Có chuyện gì, nói tôi nghe.” Doãn Kì nhẹ nhàng nâng mặt cậu, hắn thấy nước mắt Hiệu Tích đang rơi không ngừng.
“Nếu tớ nói... Cậu sẽ tin tớ sao?”
Doãn Kì gật đầu chắc chắn: “Tôi tin cậu.”
“Lúc ở Nhất Trung tớ không biết bọn họ lấy được thông tin đó ở đâu, thông tin ngầm nói tớ là con của kẻ giết người hôm sau còn bị đưa lên QQ của trường, rồi bọn họ bắt đầu cô lập tớ, bắt nạt tớ.”
Doãn Kì im lặng lắng nghe.
“Ban đầu tớ đã bỏ qua nhưng về sau họ rất quá đáng, bắt đầu từ sách vở của tớ... Bị xé nát rồi bị vứt vào thùng rác, chỗ ngồi bị đổ keo, trên bàn chi chít lời mắng chửi.” Hiệu Tích mãi không quên được những lời nói và hành động vô tính người đó, bài tập cậu thức cả đêm để làm đều bị phá hoại trong vòng mười phút.
“Họ còn bắt côn trùng bỏ vào hộp cơm trưa của tớ... Còn, còn chửi những câu rất khó nghe tiếp đó là xúc phạm mẹ tớ, ngày hôm đó tớ không chịu được mới lấy ghế ngồi chọi cậu ta, là người lúc nãy...” Hiệu Tích hơi bị kích động nắm lấy áo của hắn, nước mắt trào ra: “Nhưng mà cậu tin tớ đi... Tớ không có giết người giống như ông ta!”
Doãn Kì xoa xoa lưng cậu an ủi, miệng không ngừng nói, “Tôi tin, tôi tin, tôi tin cậu không giống như vậy.” hắn đưa tay gỡ hai bàn tay đang nắm chặt áo hắn đan vào mười ngón tay của cả hai vào nhau.
Nếu là hắn chắc chắn hắn sẽ không nhẫn nhịn lâu như vậy, còn xúc phạm đến mẹ người ta, là hắn thì hắn đã bê cả cái bàn chọi vào đám người đó rồi.
Doãn Kì cúi đầu, tay lau nước mắt của cậu.
“Doãn Kì, cậu biết chuyện rồi... Có còn chơi với tớ không?” Hiệu Tích ngẩng đầu hỏi hắn, khóe mắt đỏ hoe còn động lại nước mắt, đôi gò má và mũi đều đỏ lên thương tâm vô cùng.
Hắn gật đầu, “Vẫn chơi với cậu, tôi còn sợ cậu nghỉ chơi với một đứa như tôi.”
Hiệu Tích lắc đầu không thôi, “Không có, không có, tớ không nghỉ chơi với cậu đâu!”
Hắn bật cười, "Ừ ngoan, không khóc nữa, tôi đưa cậu về nhà."
Hiệu Tích ngoan ngoãn gật đầu, tiếp đó cả hai rời khỏi trung tâm thương mại người qua đường thấy thiếu niên lớn hơn nắm tay thiếu niên nhỏ dắt qua đường nhìn rất ngọt ngào ấm áp. Mưa lại bắt đầu rơi rồi và thật không đúng ngày vì hôm nay Hiệu Tích không đem ô, nhưng Doãn Kì sẵn sàng cởi áo khoác đồng phục ra để che mưa cho cậu.
“Đến đây được rồi, cảm ơn cậu!” Hiệu Tích cười tươi với đôi mắt hơi sưng đỏ.
Khi Hiệu Tích xoay người định bước vào tàu điện ngầm thì Doãn Kì đã nắm nhẹ cổ tay cậu kéo nhẹ lại.
“Khoan đã!”
“Sao thế?”
“Cậu có thể hứa với tôi sau này có chuyện gì cũng phải nói với tôi, không được giấu và chịu đựng một mình nữa, có được không?”
Hiệu Tích không suy nghĩ liền gật đầu đưa ngón út ra, “Tớ hứa!”
Doãn Kì cũng làm tương tự như vậy, tay kia dịu dàng xoa đầu cậu.
Tàu rời trạm cũng là lúc Doãn Kì xoay người đi về, hắn quyết định rồi, nếu bóng ma tâm lý của Hiệu Tích vẫn còn đeo đuổi cậu, hắn muốn là người làm nó biết mất đi.
Hiểu chuyện đến đau lòng.
Nhưng cũng không thể trách Cẩm Mai Chi được, một mình nuôi con đã rất vất vả bây giờ lại gần dịp cuối năm tăng ca là chuyện bình thường, đợi đến cuối năm rồi có thể thoải mái vui vẻ bên nhau cũng chưa muộn.
“Chưa về?” Doãn Kì lười biếng ngồi dậy bỏ sách vào cặp.
“Tớ chuẩn bị về rồi.” Giờ cậu mới để ý, lớp học còn cậu với Doãn Kì nè.
Hắn đứng dậy đeo cặp vào: “Muốn đi chơi không?”
Hiệu Tích to tròn mắt nhìn hắn, “Đi chơi ở đâu?”
“Đi thì biết.” Doãn Kì nắm tay cậu kéo ra, Hiệu Tích cũng đi theo hắn luôn.
Cả hai đi bộ khỏi trường rồi Doãn Kì dẫn cậu đến trung tâm thương mại đưa cậu vào khu trò chơi trên tầng ba, hắn là người đi mua thẻ xu lại còn mua rất nhiều nên Hiệu Tích muốn chơi bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Chơi trò bắt súng, oẳn tù tì, đá bóng kể cả đua xe cứ đưa thẻ vào máy là có thể chơi rồi, chơi đến khi hơn nửa giờ đồng hồ chỉ còn hai thẻ xu cuối cùng. Trong lúc Hiệu Tích còn lưỡng lự không biết nên chơi trò gì thì Doãn Kì đã cầm hai thẻ xu đi tới máy gắp thú bông, bây giờ cậu mới phát hiện Doãn Kì chơi mấy trò này rất giỏi, giỏi hơn cậu nhiều!
“Woaaa hai con luôn rồi, Doãn Kì, cậu giỏi quá!!!” Ánh mắt của Hiệu Tích lộ ra thêm sự sùng bái hắn.
Doãn Kì cười xoa xoa đầu cậu, “Giỏi gì đâu.”
Hiệu Tích gõ đầu ngón tay vào mặt kính, “Chính là, là mấy trò chơi này cậu chơi rất giỏi luôn! Rất lợi hại!”
Doãn Kì cúi người xuống lấy hai con gấu bông rồi đưa cho cậu: “Ừ, sau này cậu muốn tôi dẫn cậu đi tiếp.”
Hiệu Tích gật đầu lia lịa, tay nhận hai con gấu bông nhỏ, “Cậu hứa đó nha!”
“Ừ, hứa.”
Tiêu hao năng lượng quá hai người họ quyết định đi xuống tầng trệt mua nước uống thôi.
“Cậu muốn uống gì?” Doãn Kì hỏi cậu, Hiệu Tích có giành đi mua nhưng hắn không cho.
Hiệu Tích ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, “Tớ uống gì cũng được hết.”
Doãn Kì ừ một tiếng rồi xoay người đi đến quán bán trà sữa gần đó, Hiệu Tích ở lại ngắm nghía hai con gấu bông còn vuốt vuốt xoa xoa nó.
Gấu bông mềm ghê ~
“Ồ? Xem ai kìa?”
Đây là một giọng nói rất quen thuộc với cậu.
Tuy là giọng nói quen thuộc đó nhưng khi nó cất lên vẫn phần nào làm cho Hiệu Tích run rẩy, hai con gấu bông trên tay Hiệu Tích cũng không may mắn mà tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo.
“Chuyển qua Giả Hoa rồi, đâu ai biết chuyện của mày nên bây giờ mày rất vui vẻ sao?”
Người này là Bắc Võ, là người chủ mưu của những trò trêu chọc cô lập và bắt nạt cậu ở Nhất Trung.
Hiệu Tích cúi người nhặt hai con gấu lên.
Bàn tay nhỏ của Hiệu Tích đặt xuống không lâu giây tiếp theo đã có một đế giày đạp xuống, đạp lên bàn tay của cậu rồi chà mạnh xuống mặt đất.
“A! Đau!”
Bắc Võ cười châm chọc, “Xin lỗi nha, tao không thấy tay của mày, tay của mày làm dơ giày tao rồi, dơ bẩn như ba của mày vậy.”
Hiệu Tích đẩy chân cậu ta ra, “Ông ta không phải ba tớ!”
Bắc Võ nhún vai nói tiếp những lời rất khó nghe, “Mày không nhận cũng không được vì vốn dĩ trong người mày mang dòng máu bẩn thỉu và máu lạnh của ông ta rồi, còn nhớ cái ngày mày chọi ghế lên đầu tao không?” cậu ta vén tóc mái lên lộ cái trán có một vết sẹo dài, “Con mẹ nó, mày đã để lại thứ xấu xí này trên mặt tao!”
Hiệu Tích trừng mắt Bắc Võ, cậu không muốn tranh chấp hay lớn tiếng cho nên đã quay lại ghế cầm lấy cặp của Doãn Kì chuẩn bị bước đi.
“Thằng con của kẻ giết người.” Bắc Võ đẩy vai cậu lại, lớn tiếng nói.
Vì câu nói này mà mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến.
“Làm gì vậy?”
Hiệu Tích nhìn thấy Doãn Kì liền chạy ra sau lưng hắn, tay còn nắm chặt góc áo của hắn mà vò vò, Doãn Kì nhíu mày, người này có gì mà lại khiến Hiệu Tích sợ hãi như vậy?
Bắc Võ nheo mắt lại, “Mày là ai? Xen vào chuyện của tao làm gì?”
“Tao là bạn cùng bàn của Hiệu Tích. Còn mày?”
Bắc Võ liếc qua Hiệu Tích sau lưng hắn: “Ra là qua Giả Hoa quen được bạn mới à?” tiếp đó còn cười khinh thường, “Tao có lòng tốt muốn khuyên mày đừng chơi với nó nữa, nếu không thì mày chết lúc nào sẽ không hay.”
“Cậu nói hươu nói vượn!” Hiệu Tích tuy vẫn còn hoảng sợ lắm nhưng cậu nhất quyết không nhận những lời vu khống cậu được.
“Cậu cầm giúp tôi.” Doãn Kì quay người, đưa hai ly trà sữa cho Hiệu Tích.
Đợi Hiệu Tích nhận lấy hai cái ly xong Doãn Kì liền quay lại đấm một cú vào mặt Bắc Võ, không đẹp hắn sẽ không lấy tiền cậu ta.
“Tao thấy lòng tốt của mày giống như một cái lòng heo thối vậy, vu khống người ta là không hay đâu thằng khốn.” Tiếp đó thêm một cú.
Hiệu Tích không ngờ là Doãn Kì sẽ đánh nhau vì cậu, cậu hoảng lắm, vội vàng đặt hai ly trà sữa xuống đất chạy đến can Doãn Kì ra. Tay thì kéo Doãn Kì ra nhưng trong lòng cậu như đang đánh trống múa lân vậy, cậu sợ nếu Doãn Kì biết chuyện thì có nghỉ chơi với cậu không? Có bỏ mặc cậu không?
Nhìn thấy bàn tay nhỏ của Hiệu Tích kéo mình, hắn mới dịu lại một chút thả tên khốn đó ra, đứng dậy phủi tay.
Tiếp theo thì kéo cậu đến một góc khác, một góc mà không bị ô nhiễm bởi tên khốn kia.
“Có sao không?” Doãn Kì kéo tay cậu, xem xét.
Hiệu Tích cúi thấp đầu, lắc lắc.
Doãn Kì tiếp tục hỏi, “Thằng đó là ai?”
“Bạn, bạn cũ...”
“Trường Nhất Trung?”
Hiệu Tích gật đầu.
“Có chuyện gì, nói tôi nghe.” Doãn Kì nhẹ nhàng nâng mặt cậu, hắn thấy nước mắt Hiệu Tích đang rơi không ngừng.
“Nếu tớ nói... Cậu sẽ tin tớ sao?”
Doãn Kì gật đầu chắc chắn: “Tôi tin cậu.”
“Lúc ở Nhất Trung tớ không biết bọn họ lấy được thông tin đó ở đâu, thông tin ngầm nói tớ là con của kẻ giết người hôm sau còn bị đưa lên QQ của trường, rồi bọn họ bắt đầu cô lập tớ, bắt nạt tớ.”
Doãn Kì im lặng lắng nghe.
“Ban đầu tớ đã bỏ qua nhưng về sau họ rất quá đáng, bắt đầu từ sách vở của tớ... Bị xé nát rồi bị vứt vào thùng rác, chỗ ngồi bị đổ keo, trên bàn chi chít lời mắng chửi.” Hiệu Tích mãi không quên được những lời nói và hành động vô tính người đó, bài tập cậu thức cả đêm để làm đều bị phá hoại trong vòng mười phút.
“Họ còn bắt côn trùng bỏ vào hộp cơm trưa của tớ... Còn, còn chửi những câu rất khó nghe tiếp đó là xúc phạm mẹ tớ, ngày hôm đó tớ không chịu được mới lấy ghế ngồi chọi cậu ta, là người lúc nãy...” Hiệu Tích hơi bị kích động nắm lấy áo của hắn, nước mắt trào ra: “Nhưng mà cậu tin tớ đi... Tớ không có giết người giống như ông ta!”
Doãn Kì xoa xoa lưng cậu an ủi, miệng không ngừng nói, “Tôi tin, tôi tin, tôi tin cậu không giống như vậy.” hắn đưa tay gỡ hai bàn tay đang nắm chặt áo hắn đan vào mười ngón tay của cả hai vào nhau.
Nếu là hắn chắc chắn hắn sẽ không nhẫn nhịn lâu như vậy, còn xúc phạm đến mẹ người ta, là hắn thì hắn đã bê cả cái bàn chọi vào đám người đó rồi.
Doãn Kì cúi đầu, tay lau nước mắt của cậu.
“Doãn Kì, cậu biết chuyện rồi... Có còn chơi với tớ không?” Hiệu Tích ngẩng đầu hỏi hắn, khóe mắt đỏ hoe còn động lại nước mắt, đôi gò má và mũi đều đỏ lên thương tâm vô cùng.
Hắn gật đầu, “Vẫn chơi với cậu, tôi còn sợ cậu nghỉ chơi với một đứa như tôi.”
Hiệu Tích lắc đầu không thôi, “Không có, không có, tớ không nghỉ chơi với cậu đâu!”
Hắn bật cười, "Ừ ngoan, không khóc nữa, tôi đưa cậu về nhà."
Hiệu Tích ngoan ngoãn gật đầu, tiếp đó cả hai rời khỏi trung tâm thương mại người qua đường thấy thiếu niên lớn hơn nắm tay thiếu niên nhỏ dắt qua đường nhìn rất ngọt ngào ấm áp. Mưa lại bắt đầu rơi rồi và thật không đúng ngày vì hôm nay Hiệu Tích không đem ô, nhưng Doãn Kì sẵn sàng cởi áo khoác đồng phục ra để che mưa cho cậu.
“Đến đây được rồi, cảm ơn cậu!” Hiệu Tích cười tươi với đôi mắt hơi sưng đỏ.
Khi Hiệu Tích xoay người định bước vào tàu điện ngầm thì Doãn Kì đã nắm nhẹ cổ tay cậu kéo nhẹ lại.
“Khoan đã!”
“Sao thế?”
“Cậu có thể hứa với tôi sau này có chuyện gì cũng phải nói với tôi, không được giấu và chịu đựng một mình nữa, có được không?”
Hiệu Tích không suy nghĩ liền gật đầu đưa ngón út ra, “Tớ hứa!”
Doãn Kì cũng làm tương tự như vậy, tay kia dịu dàng xoa đầu cậu.
Tàu rời trạm cũng là lúc Doãn Kì xoay người đi về, hắn quyết định rồi, nếu bóng ma tâm lý của Hiệu Tích vẫn còn đeo đuổi cậu, hắn muốn là người làm nó biết mất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất